Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580
Yến Phi nhắm mắt tiến vào trạng thái tinh thần nguyên thần, hưởng ứng nói: “Ta cách Thiên Thiên càng lúc càng gần, nếu kế hoạch không thay đổi ngày hôm sau có thể là ngày xuất binh.”
Kỷ Thiên Thiên mừng khôn xiết nói: “Yến lang đốt sạch quân lương của Mộ Dung Thùy đã bắt đầu tạo thành hiệu quả! Phong Nương vừa nói với thiếp, bà ta từng khuyên Mộ Dung Thùy dùng bọn thiếp trao đổi lương thực và rút lui an toàn, chỉ là Mộ Dung Thùy không chịu thua nhưng Phong Nương dự đoán y sớm muộn gì cũng phải khuất phục.”
Yến Phi nói: “Thiên Thiên phải có tâm lý chuẩn bị, suy đoán của Phong Nương chỉ là nguyện vọng chủ quan riêng mình, loại người như Mộ Dung Thùy chỉ cần có một tia cơ hội cũng tuyệt không buông tay bỏ cuộc.”
Kỷ Thiên Thiên không hiểu hỏi: “Lúc lương cạn Mộ Dung Thùy làm sao tiếp tục chống đỡ?”
Yến Phi nói: “Cho nên ta nói Thiên Thiên cần chuẩn bị tâm lý, hiện thời con cờ duy nhất trong tay Mộ Dung Thùy chính là Thiên Thiên và Thi Thi, y sẽ tìm cách thiết lập một loại tình thế khiến Hoang nhân bọn ta không thể không liều mạng đến cứu và y có thể tiêu diệt toàn bộ bọn ta.”
Kỷ Thiên Thiên giật mình, suýt chút làm gián đoạn liên kết tâm linh, nói: “Vậy nên làm sao đây? Chắc chắn sẽ dọa khiếp Thi Thi.”
Yến Phi ngầm thở dài: “Nàng cần phải cổ vũ Thi Thi giúp muội ấy kiên cường hơn, ngàn vạn lần đừng nhụt chí, khổ nạn chớp mắt sẽ trôi qua, Thi Thi cần phải dũng cảm lên vì cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.”
Kỷ Thiên Thiên nói: “Mộ Dung Thùy chỉ có thể dùng bọn thiếp uy hiếp Hoang nhân, đối với Thác Bạc Khuê chắc không có bất kì tác dụng. Chàng có thể đợi thời khắc Mộ Dung Thùy hết sạch lương mới đến Nhật Xuất nguyên không, vậy sẽ không lo y không khuất phục.”
Yến Phi cười khổ: “Khó ở chỗ chúng ta không thể biết Mộ Dung Thùy khi nào cạn lương, nếu để y biết bọn ta đang dùng kế hoãn binh sẽ tuyệt không ngồi chờ chết, mà bất chấp mọi giá triệt thoái. Khi đó bọn ta chỉ còn cách điên cuồng đuổi theo, trùng khớp rơi vào bẫy của Mộ Dung Thùy.”
Kỷ Thiên Thiên ủ rũ nói: “Thiên Thiên cao hứng quá sớm rồi.”
Yến Phi nói: “Thiên Thiên yên tâm, khi thời cơ thích hợp đến ta sẽ công khai khiêu chiến Mộ Dung Thùy, đưa ra điều kiện y không thể cự tuyệt. Tin ta đi, ta nhất định cứu thoát hai nàng, rất nhanh chúng ta lại ở bên nhau.”
Kỷ Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên tin tưởng chàng, Yến lang bảo trọng.”
Liên hệ kết thúc.
Yến Phi khẽ mở hổ mục, đập vào mắt là gương mặt của Thác Bạt Nghi, hắn đang ngẩn người nhìn chăm chú mình.
Yến Phi hỏi: “Có chuyện gì không?”
Thác Bạt Nghi đáp: “Thôi Hoành và người của hắn đến rồi.”
Chiếu theo kế hoạch đã định, Thôi Hoành và thủ hạ năm ngàn chiến sĩ Thác Bạt tộc phụ trách hộ tống xe la chứa đầy lương thực đến Bình Thành. Bây giờ tình thế có biến động, kế hoạch cũng theo đó cải biến, sau khi mọi người hội họp sẽ cùng đến Nhật Xuất nguyên, để ứng phó chuyện Yên nhân có lẽ sẽ lợi dụng thời khắc họ đường xá xa xôi người ngựa mệt mỏi, thế trận chưa ổn đến tập kích.
Yến Phi nghe xong đứng dậy nói: “Chúng ta cần lập tức cử hành một hội nghị cuối cùng trước ngày xuất binh.”
Thác Bạt Nghi liền minh bạch, biết Yến Phi nhất định đã thu được tin tức tình báo mới nhất từ chỗ Kỷ Thiên Thiên.
Tám mươi hai chiến thuyền lướt trên Đại Giang mênh mông dưới trời sao vằng vặc, ngược dòng Tây thượng.
Lưu Dụ đứng uy nghiêm trên đài chỉ huy của “Kì binh hào” đón gió sông lồng lộng, y phục bay lất phất, quả thực có uy thế quân lâm thiên hạ. Tả hữu chính là Ngụy Vịnh Chi và Lão Thủ, hai người thấy bộ dạng gã đang suy tư đều không dám lên tiếng quấy nhiễu.
Lúc này tâm tình Lưu Dụ rất thoải mái không thể hình dung. Hoàn Huyền chuyến này tự tìm con đường chết, sự thật cũng có lý do. Tuy gã chưa từng gặp qua đại địch bình sanh thống hận nhất, nhưng hiểu biết về y có lẽ vượt hơn Hoàn Huyền tự hiểu chính mình.
Loại cao môn tử đệ như Hoàn Huyền, mục trung vô nhân cuồng vọng tự đại, vật y muốn được sẽ không từ thủ đoạn đoạt cho bằng được. Tại Kinh Châu, y muốn gió được gió, muốn mây được mây, khi y muốn được người hay vật nào đó sẽ khăng khăng làm theo ý mình trước giờ không để ý đến hậu quả, Đạm Chân đã thành vật hi sinh trong tình huống như thế. Khi Hoàn Huyền thành người có quyền thế nhất phương Nam, không còn ai kể cả bản thân có thể ức chế dã tâm soán triều đoạt vị của y.
Sự thật y tịnh không quan tâm đến hậu quả.
Với kế hoạch chu toàn bố trí cẩn mật của Ma môn, Hoàn Huyền dễ dàng trừ đi hai đại kình địch Nhiếp Thiên Hoàn và Hác Trường Hanh. Và với tư thái phong quyển tàn vân, không phí chút sức lực đánh chiếm Kiến Khang, trảm sát cha con Tư Mã Đạo Tử thanh uy cực thịnh.
Nếu như trong thời khắc quan trong y có thể trầm tĩnh tiếp tục hợp tác với Ma môn, chiếu theo kế hoạch đã định, dựa vào xuất thân tôn quý tiến hành sách lược chính xác, quả thực có cơ hội rất lớn trở thành thiên tử tân triều. Nhưng tính xấu thâm căn cố đế của Hoàn Huyền nhanh chóng lộ ra, quy toàn bộ công lao về mình, Kiến Khang chỉ là một Giang Lăng khác khiến nó hoàn toàn mất kiểm soát. Nội thì coi cao môn Kiến Khang như không có, xem Tư Mã Đức Tông như nô tài, không còn chịu nghe lời nghịch tai của Ma môn, còn đẩy người Ma môn ra khỏi trung tâm quyền lực; ngoại thì không coi Lưu Dụ ra gì.
Khi Ma môn đột nhiên buông tay không còn quản chuyện Hoàn Huyền, nếu y có thể nhận rõ tình thế tập trung toàn lực đối phó Lưu Dụ, cho dù thất lợi cũng không dẫn đến bại nhanh và thảm như thế. Nhưng tính cách và xuất thân của Hoàn Huyền đã hại y, làm y từ đáy lòng xem thường Lưu Dụ và bản thân Hoàn Huyền là người tuyệt đối không chịu nổi đả kích và thất bại. Đột nhiên Hoàn Huyền tỉnh ngộ, Kiến Khang tịnh không phải Giang Lăng, ở đây y chỉ là một kẻ chiếm lĩnh không được hoan nghênh, không có ai chân tâm ủng hộ y, suy nghĩ này khiến y sinh ra ý sợ hãi, bỏ Kiến Khang chạy về quê cũ Giang Lăng.
Nhưng sau khi trở về Giang Lăng, chư tướng Kinh Châu tỏ rõ trung thành với y, ảo tưởng của y lại sống dậy tưởng rằng mọi thứ vẫn như cũ. Kinh Châu quân vẫn là vô địch hùng sư thời kì Hoàn Ôn, còn hắn càng gấp rửa nhục trọng chấn uy phong. Chính trong tâm thái không biết người biết ta, làm liều phản kích được ăn cả ngã về không.
Lưu Dụ hơn bất kì lúc nào hiểu rõ sinh mệnh của Hoàn Huyền đang nằm trong tay gã.
Đạm Chân à! Thời khắc rửa nhục cho nàng thật đã đến rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng Doãn Thanh Nhã trong phòng vang lên: “Có phải tiểu tử Cao Ngạn không? Lại có chuyện gì nữa!”
Cao Ngạn đẩy cửa bước vào, cười hề hề với Doãn Thanh Nhã đang ngồi bên cửa sổ nói: “Vợ chồng già với nhau còn chuyện gì trọng yếu hơn việc giải sầu cho nàng. Hì hì! Ta thấy phòng nàng còn sáng đèn đương nhiên muốn qua thăm hỏi.”
Nhìn Cao Ngạn đóng cửa rồi đến ngồi cạnh mình, Doãn Thanh Nhã bực bội nói: “Ai vợ chồng già với ngươi? Ngươi tốt nhất kiểm điểm một chút, đừng tưởng rằng lập được chút công lao bé xíu, ta sẽ đặc biệt khoan dung cho ngươi. Úy! Buông tay ra!”
Cao Ngạn thu hồi bàn tay không nghe lời mới vừa nựng mặt nàng, thỏa mãn than: “Cuối cùng cũng đến lúc thu thập tên gian tặc Hoàn Huyền, Nhã nhi có vui không?”
Doãn Thanh Nhã nhảy lên nói: “Người ta chính vì thế mà quá hưng phấn nên không ngủ được. Chúng ta thật có thể đánh bại hắn à?”
Cao Ngạn nói: “Nàng có thể yên tâm vạn lần. Hoàn Huyền so với tiểu Lưu gia của chúng ta thật kém quá xa. Lão Lưu tên tiểu tử này thật quá giỏi, trận nào cũng đánh trực diện nhưng mỗi lần đánh mỗi lần thắng. Tên ngốc Hoàn Huyền đánh sao bại dữ vậy? Hai người căn bản không thể so sánh.”
Doãn Thanh Nhã bán tín bán nghi nói: “Hy vọng lần này không ngoại lệ.”
Cao Ngạn thong dong nhắm mắt nói: “Nhã nhi chỉ cần nhìn thần sắc ta thì biết người sợ lên chiến nhất như ta cũng chẳng hề hoảng sợ, đặc biệt thuyền chúng ta bây giờ đang ngồi chính là ‘Kì binh hào’, có phương Nam đệ nhất cao thủ điều khiển tàu Lão Thủ cầm lái, cho dù trên Đại Giang lửa cao ngất trời vẫn có thể kê cao gối ngủ. Lên chiến trường có khi nào dễ chịu như vậy không? Còn sự thật lại cứ như thế.”
Doãn Thanh Nhã hai mắt đảo lộn mắng: “Thật khoa trương!”
Cao Ngạn mở mắt nhìn nàng nói: “Chúng ta sinh bao nhiêu hài tử thì được?”
Hai má Doãn Thanh Nhã lập tức đỏ bừng, mắng lớn: “Ai sinh hài tử cho ngươi?”
Cao Ngạn mừng rỡ nói: “Nhã nhi đoán sẽ là ai nào? Đến đây! Để ta ru Nhã nhi ngủ, lúc tỉnh lại đã đến Tranh Vanh châu!”
Yến Phi cùng Hướng Vũ Điền đến một ngọn núi nhỏ cách xa doanh trại ở phía Bắc, khổ não nói: “Xem ra Mộ Dung Thùy không chịu buông xuôi.”
Tiếp đó kể lại tỉ mỉ cuộc đối thoại mới nhất với Kỷ Thiên Thiên.
Hướng Vũ Điền nhíu mày suy nghĩ giây lát, nói: “Lòng huynh rất loạn phải không?”
Yến Phi gật đầu xác nhận.
Hướng Vũ Điền nói: “Đây chính là thủ đoạn lợi hại nhất của Mộ Dung Thùy, có thể lợi dụng chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, nhiễu loạn tâm thần chúng ta, khiến chúng ta mất đi lý trí đưa ra phán đoán và hành động sai lầm. Đổi lại là Thác Bạc Khuê, bảo đảm Mộ Dung Thùy khó làm được.”
Yến Phi nói: “Huynh nói ra được nhược điểm và sơ hở lớn nhất của bọn ta, bất quá dù biết là như thế nhưng quan tâm thì trong lòng rối loạn. Cho nên ta tìm huynh người tỉnh táo nhất đến nơi đây nghĩ biện pháp.”
Hướng Vũ Điền nói: “Huynh chắc chắn tìm đúng người rồi, ta là ngoài cuộc nên rất rõ. Mộ Dung Thùy đã cự tuyệt đề nghị hòa bình giải quyết khúc mắc của Phong Nương, hiển nhiên trong lòng y có sẵn kế sách. Có thể dự kiến y chỉ có trong tình huống vô kế khả thi mới chịu tiếp thụ khiêu chiến của huynh, còn bây giờ rõ ràng y vẫn chưa đến đến mức đó.”
Yến Phi chán nản nói: “Tình huống ta sợ nhất vừa đến Nhật Xuất nguyên, Mộ Dung Thùy thừa lúc chúng ta người ngựa mệt mỏi, công nhiên tỏ ý muốn tại thời điểm nào đó xử quyết Thiên Thiên và Tiểu Thi, khi đó chúng ta nên làm sao? ”
Hướng Vũ Điền kiên quyết nói: “Mộ Dung Thùy chỉ hư trương thanh thế, y chắc chắn không dám hạ thủ.”
Yến Phi lắc đầu nói: “Huynh quá xem thường Mộ Dung Thùy! Với một người như y, sau khi đưa ra lựa chọn có lợi nhất thì tuyệt không thay đổi để thiên hạ chê cười. Thủ nghĩ tình huống như vầy, nếu hắn ngoài trận địa làm một đài cao chất đầy củi khô dễ cháy, sau đó trói Thiên Thiên và Tiểu Thi tại cọc gỗ trên đài, rồi châm lửa chúng ta còn lựa chọn khác không?”
Hướng Vũ Điền vẫn giữ bình tình, gật đầu nói: “Chuyện này rất có khả năng xảy ra, hơn nữa là độc kế không thể hóa giải, chúng ta khẳng định sẽ như phát điên tràn qua liều mạng. Kết quả sẽ là toàn quân tiêu diệt còn bị Mộ Dung Thùy cướp đi lương thực, Thác Bạc Khuê đồng thời cũng tiêu vong. ”
Kế đó suy nghĩ nói: “Nhưng Mộ Dung Thùy cũng phải hết sức mạo hiểm, nếu chúng ta nhịn được tiêu vong chắc chắn là y. Khi đó y buộc lòng phải cứu Thiên Thiên ra khỏi đống lửa. Đúng không?”
Yến Phi hỏi: “Chúng ta nhịn được không? Hơn nữa huynh còn tính thiếu một khả năng, chính là sau khi Mộ Dung Thùy xử tử họ có thể thối lui theo Quân Đô quan ở phía Bắc Thái Hành sơn, rồi phái nhi tử y thủ Quân Đô quan. Y có thể ung dung lui về Trung Sơn, chỉ cần trên đường được viện quân ở Trung Sơn tiếp ứng y sẽ không sao. Nên nhớ binh lực của y vẫn trên chúng ta.”
Hướng Vũ Điền nói: “Một khả năng khác là Mộ Dung Thùy ngay thời điểm chúng ta đường xa mệt mỏi đến Nhật Xuất nguyên, lập tức dẫn Thiên Thiên và Tiểu Thi giả vờ lui quân theo Quân Đô quan dụ chúng ta đuổi theo, chịu thiệt thòi chắn chắn là chúng ta.”
Yến Phi buồn bã nói: “Chúng ta không thể không thừa nhận, quyền chủ động vẫn nằm trong tay Mộ Dung Thùy, còn chúng ta bị y dắt mũi chạy theo.”
Hướng Vũ Điền hai mắt lấp loáng dị quang, trầm giọng hỏi: “Huynh có nghĩ qua đoạt lấy Quân Đô quan, chặn đường lui của Mộ Dung Thùy chưa?”
Yến Phi nói: “Dĩ nhiên đã nghĩ qua. Nhưng dù chúng ta có thể đánh chiếm Quân Đô quan cũng không thể chịu nổi Mộ Dung Thùy phản kích. Cuối cùng Quân Đô quan vẫn phải rơi lại vào tay y, không có gì khác biệt.”
Hướng Vũ Điền mỉm cười nói: “Vậy phải xem thời điểm chúng ta đánh chiếm Quân Đô quan, huynh thật sự tâm đã rối loạn. ”
Yến Phi bất chợt tiến vào cảnh giới tinh thần tỉnh táo sáng suốt, không phải vì cảnh cáo của Hướng Vũ Điền mà là nắm được yếu quyết cứu thoát Kỷ Thiên Thiên.
Mộ Dung Thùy sở dĩ dám đem mệnh vận Đại Yên ra đánh cuộc, đều vì hắn còn đường lui, trong cửu tử vẫn có nhất sanh. Nhưng nếu cắt đứt đường lui, Mộ Dung Thùy vẫn dám mạo hiểm không?
Mộ Dung Thùy sẽ lâm vào tuyệt cảnh, lối ra duy nhất chính là tiếp nhận khiêu chiến của Yến Phi, một khiêu chiến y không thể cự tuyệt. Bất luận thắng hay bại, y và bảy vạn quân vẫn an toàn độ qua kiếp nạn lần này.
Đương nhiên thắng và bại khác nhau một trời một vực, thắng thì có thế tiếp tục có Thiên Thiên và trục xuất kình địch ra khỏi trung nguyên, bại vẫn có thể an toàn rời khỏi, còn cơ hội mưu đồ Đông sơn tái khởi.
Đây là lựa chọn tốt nhất khi Mộ Dung Thùy tiến thoái vô lộ.
Hướng Vũ Điền vui vẻ nói: “Lão ca đã khôi phục lại bình thường. Phàm chuyện có lợi tất có hại, huynh vì có dị năng truyền tin tức với Kỷ Thiên Thiên, nên có thể nắm chắc nhất cử nhất động cho đến tâm thái của Mộ Dung Thùy. Vì thế chúng ta luôn đi trước nhưng cũng vì liên kết tâm linh với Kỷ Thiên Thiên, cảm thụ sâu sắc tình cảm dao động của nàng trái lại ảnh hưởng đến tình cảm của huynh dẫn đến đạo tâm thất thủ.”
Yến Phi gật đầu nói: “Sự thật xác quả như thế, càng đến gần gia đoạn thành công, tâm được mất của ta càng nặng. Thiên Thiên đối với ta quá trọng yếu, nếu mất nàng ta tuyệt đối chịu không nổi.”
Hướng Vũ Điền nói: “Nếu như không có Kỷ Thiên Thiên ngầm tiết lộ tin tức, chúng ta sẽ cho rằng Mộ Dung Thùy khuất phục vì tình thế cực xấu mà đoán sai tình hình địch. Huynh đi qua Quân Đô quan chưa? Đó là con đường núi đi xuyên qua phía Bắc Thái Hành sơn, hai bên là núi cao rừng hoang, con đường không bằng phẳng lúc lên lúc xuống, chỉ cho phép hai con ngựa đi song song. Ở đoạn giữa con đường núi dài năm dặm có tòa thạch bảo lầu cao hai trường, có thể chứa cả trăm chiến sĩ. Với số lượng gần bảy vạn người của Mộ Dung Thùy, muốn rút lui theo sơn đạo nhỏ như thế sợ phải tốn thời gian hai, ba ngày. Cho nên nếu Mộ Dung Thùy dám giết họ tuyệt đối hết sức mạo hiểm.”
Yến Phi nói: “Huynh đã quen thuộc tình hình Quân Đô quan vậy huynh nói xem ta nên làm sao!”
Hướng Vũ Điền song mục lóe kì quang nói: “Chúng ta vẫn theo kế hoạch đến Nhật Xuất nguyên, phải để Mộ Dung Thùy tưởng rằng chúng ta trúng gian kế. Sự thật đến Nhật Xuất nguyên chỉ có chiến sĩ Thác Bạt tộc của Thôi Hoành và xe la chất đầy lương. Sau khi đến được Nhật Xuất nguyên, bố trí la trận ở mặt Nam trận địa Mộ Dung Thùy chỉ thủ không công. Do chiến sĩ Thác Bạt tộc tuyệt không giống Hoang nhân vì chủ tỳ Thiên Thiên ngộ hiểm mà tấn công bất chấp mọi giá, độc kế của Mộ Dung Thùy vốn vạn vô nhất thất sẽ không còn bất kì tác dụng.”
Yến Phi hít sâu một hơi: “Nói tiếp!”
Hướng Vũ Điền nói: “Hoang nhân bộ đội của chúng ta toàn bộ ngầm đến Quân Đô quan, đội đặc kích tinh nhuệ bao gồm huynh và ta đi trước một bước, nửa canh giờ trước khi Thôi Hoành đến Nhất Xuất nguyên, đánh chiếm thạch bảo của Quân Đô quan. Dựa vào thân thủ của huynh và ta, cộng thêm hỏa khí lợi hại của Cơ đại thiếu chắc chắn làm được. Sau đó chúng ta trục xuất quân trấn thủ Quân Đô quan ra khỏi sơn đạo, xông ra bố trận ngoài Quân Đô quan cắt đứt đường lui của Mộ Dung Thùy. Tuy binh lực y trên xa chúng ta, nhưng bị hai cánh quân của Thác Bạc Khuê và Thôi Hoành kiềm chế chắc chắn không thể cựa quậy. Đây chính là thời khắc tốt nhất đưa ra chiến thư, bức Mộ Dung Thùy tiếp nhận khiêu chiến của huynh.”
Yến Phi khen ngợi: “Kế hay!”
Hướng Vũ Điền nói: “Mộ Dung Thùy dĩ nhiên vẫn có thể dùng chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên uy hiếp chúng ta, nhưng biến thành lấy toàn quân cho đến mệnh vận cả Đại Yên quốc làm vật cá cược, điều này kẻ trí không nên làm.”
Yến Phi nói: “Tiểu Khuê có thể ra trận công khai thay ta khiêu chiến Mộ Dung Thùy, để thủ hạ y biết rõ chuyện này là sao. Nếu trong tình huống như vậy, Mộ Dung Thùy còn co vòi không dám ứng chiến, thay vào đó mang Thiên Thiên ra uy hiếp chúng ta sẽ mất sạch quân tâm. Tiểu Khuê hiểu rõ Mộ Dung Thùy, hắn sẽ biết bắt chẹt có chừng mực.”
Hướng Vũ Điền trầm giọng hỏi: “Thác Bạc Khuê sẽ làm như huynh nói không?”
Yếp Phi đáp: “Hắn sẽ không bán đứng ta trong tình huống như thế, ta sẽ nhờ tiểu Nghi giải thích rõ với hắn.”
Hướng Vũ Điền nói: “Đây là cơ hội tốt nhất để Thác Bạc Khuê chứng tỏ mình có phải là hảo huynh đệ của Yến huynh hay không, rất nhanh chúng ta sẽ có đáp án.”
Yến Phi nói: “Chúng ta trở về thôi! Người chắc đã đến đầy đủ, có thể lập tức cử hành nghị hội, nghiên cứu chi tiết hành động.”
Hướng Vũ Điền mỉm cười nói: “Mộ Dung Thùy trước giờ dùng kì binh chế thắng, lần này chúng ta dùng kì binh chế trụ ngược lại y, khẳng định đến bây giờ y vẫn không biết sơ hở nằm ở đâu, nghĩ ra cũng hoang đường. Lần này Mộ Dung Thùy thất bại trở về uy danh mất sạch, thật không đáng.”
Yến Phi vui vẻ nói: “Thiên Thiên dĩ nhiên là mấu chốt thắng bại trận này, là việc Mộ Dung Thùy nằm mơ cũng không ngờ tới. Nhưng sự giúp đỡ của Hướng huynh cũng có tác dụng quyết định thắng bại, ta hết sức cảm kích.”
Hướng Vũ Điền phì cười: “Giữa chúng ta cần gì nói những lời này? Huynh cảm kích ta, ta cảm kích huynh, hai ta trong lòng đều biết không cần nói ra. ”
Yến Phi cười: “Người nhà không cần nói lời khách khí. Ta có cảm giác tuyệt diệu trời quang mây tạnh, tinh thần cũng hồi phục cảnh giới trong sáng, như có thể nhìn thấy tình huống tương lai, có tự tin và nắm chắc mười phần.”
Hướng Vũ Điền nói: “Tự tin vẫn là tự tin nhưng ngàn vạn lần đừng khinh địch. Mộ Dung Thùy là người khó dò không thể dùng lý lẽ thường tình xét đoán y, chúng ta tốt nhất phải tùy cơ ứng biến.”
Hai người nhìn nhau cười xòa, tràn ngập cảm xúc tri kỷ nan cầu, sau đó cùng quay về doanh trại.
Kỷ Thiên Thiên mừng khôn xiết nói: “Yến lang đốt sạch quân lương của Mộ Dung Thùy đã bắt đầu tạo thành hiệu quả! Phong Nương vừa nói với thiếp, bà ta từng khuyên Mộ Dung Thùy dùng bọn thiếp trao đổi lương thực và rút lui an toàn, chỉ là Mộ Dung Thùy không chịu thua nhưng Phong Nương dự đoán y sớm muộn gì cũng phải khuất phục.”
Yến Phi nói: “Thiên Thiên phải có tâm lý chuẩn bị, suy đoán của Phong Nương chỉ là nguyện vọng chủ quan riêng mình, loại người như Mộ Dung Thùy chỉ cần có một tia cơ hội cũng tuyệt không buông tay bỏ cuộc.”
Kỷ Thiên Thiên không hiểu hỏi: “Lúc lương cạn Mộ Dung Thùy làm sao tiếp tục chống đỡ?”
Yến Phi nói: “Cho nên ta nói Thiên Thiên cần chuẩn bị tâm lý, hiện thời con cờ duy nhất trong tay Mộ Dung Thùy chính là Thiên Thiên và Thi Thi, y sẽ tìm cách thiết lập một loại tình thế khiến Hoang nhân bọn ta không thể không liều mạng đến cứu và y có thể tiêu diệt toàn bộ bọn ta.”
Kỷ Thiên Thiên giật mình, suýt chút làm gián đoạn liên kết tâm linh, nói: “Vậy nên làm sao đây? Chắc chắn sẽ dọa khiếp Thi Thi.”
Yến Phi ngầm thở dài: “Nàng cần phải cổ vũ Thi Thi giúp muội ấy kiên cường hơn, ngàn vạn lần đừng nhụt chí, khổ nạn chớp mắt sẽ trôi qua, Thi Thi cần phải dũng cảm lên vì cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.”
Kỷ Thiên Thiên nói: “Mộ Dung Thùy chỉ có thể dùng bọn thiếp uy hiếp Hoang nhân, đối với Thác Bạc Khuê chắc không có bất kì tác dụng. Chàng có thể đợi thời khắc Mộ Dung Thùy hết sạch lương mới đến Nhật Xuất nguyên không, vậy sẽ không lo y không khuất phục.”
Yến Phi cười khổ: “Khó ở chỗ chúng ta không thể biết Mộ Dung Thùy khi nào cạn lương, nếu để y biết bọn ta đang dùng kế hoãn binh sẽ tuyệt không ngồi chờ chết, mà bất chấp mọi giá triệt thoái. Khi đó bọn ta chỉ còn cách điên cuồng đuổi theo, trùng khớp rơi vào bẫy của Mộ Dung Thùy.”
Kỷ Thiên Thiên ủ rũ nói: “Thiên Thiên cao hứng quá sớm rồi.”
Yến Phi nói: “Thiên Thiên yên tâm, khi thời cơ thích hợp đến ta sẽ công khai khiêu chiến Mộ Dung Thùy, đưa ra điều kiện y không thể cự tuyệt. Tin ta đi, ta nhất định cứu thoát hai nàng, rất nhanh chúng ta lại ở bên nhau.”
Kỷ Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên tin tưởng chàng, Yến lang bảo trọng.”
Liên hệ kết thúc.
Yến Phi khẽ mở hổ mục, đập vào mắt là gương mặt của Thác Bạt Nghi, hắn đang ngẩn người nhìn chăm chú mình.
Yến Phi hỏi: “Có chuyện gì không?”
Thác Bạt Nghi đáp: “Thôi Hoành và người của hắn đến rồi.”
Chiếu theo kế hoạch đã định, Thôi Hoành và thủ hạ năm ngàn chiến sĩ Thác Bạt tộc phụ trách hộ tống xe la chứa đầy lương thực đến Bình Thành. Bây giờ tình thế có biến động, kế hoạch cũng theo đó cải biến, sau khi mọi người hội họp sẽ cùng đến Nhật Xuất nguyên, để ứng phó chuyện Yên nhân có lẽ sẽ lợi dụng thời khắc họ đường xá xa xôi người ngựa mệt mỏi, thế trận chưa ổn đến tập kích.
Yến Phi nghe xong đứng dậy nói: “Chúng ta cần lập tức cử hành một hội nghị cuối cùng trước ngày xuất binh.”
Thác Bạt Nghi liền minh bạch, biết Yến Phi nhất định đã thu được tin tức tình báo mới nhất từ chỗ Kỷ Thiên Thiên.
Tám mươi hai chiến thuyền lướt trên Đại Giang mênh mông dưới trời sao vằng vặc, ngược dòng Tây thượng.
Lưu Dụ đứng uy nghiêm trên đài chỉ huy của “Kì binh hào” đón gió sông lồng lộng, y phục bay lất phất, quả thực có uy thế quân lâm thiên hạ. Tả hữu chính là Ngụy Vịnh Chi và Lão Thủ, hai người thấy bộ dạng gã đang suy tư đều không dám lên tiếng quấy nhiễu.
Lúc này tâm tình Lưu Dụ rất thoải mái không thể hình dung. Hoàn Huyền chuyến này tự tìm con đường chết, sự thật cũng có lý do. Tuy gã chưa từng gặp qua đại địch bình sanh thống hận nhất, nhưng hiểu biết về y có lẽ vượt hơn Hoàn Huyền tự hiểu chính mình.
Loại cao môn tử đệ như Hoàn Huyền, mục trung vô nhân cuồng vọng tự đại, vật y muốn được sẽ không từ thủ đoạn đoạt cho bằng được. Tại Kinh Châu, y muốn gió được gió, muốn mây được mây, khi y muốn được người hay vật nào đó sẽ khăng khăng làm theo ý mình trước giờ không để ý đến hậu quả, Đạm Chân đã thành vật hi sinh trong tình huống như thế. Khi Hoàn Huyền thành người có quyền thế nhất phương Nam, không còn ai kể cả bản thân có thể ức chế dã tâm soán triều đoạt vị của y.
Sự thật y tịnh không quan tâm đến hậu quả.
Với kế hoạch chu toàn bố trí cẩn mật của Ma môn, Hoàn Huyền dễ dàng trừ đi hai đại kình địch Nhiếp Thiên Hoàn và Hác Trường Hanh. Và với tư thái phong quyển tàn vân, không phí chút sức lực đánh chiếm Kiến Khang, trảm sát cha con Tư Mã Đạo Tử thanh uy cực thịnh.
Nếu như trong thời khắc quan trong y có thể trầm tĩnh tiếp tục hợp tác với Ma môn, chiếu theo kế hoạch đã định, dựa vào xuất thân tôn quý tiến hành sách lược chính xác, quả thực có cơ hội rất lớn trở thành thiên tử tân triều. Nhưng tính xấu thâm căn cố đế của Hoàn Huyền nhanh chóng lộ ra, quy toàn bộ công lao về mình, Kiến Khang chỉ là một Giang Lăng khác khiến nó hoàn toàn mất kiểm soát. Nội thì coi cao môn Kiến Khang như không có, xem Tư Mã Đức Tông như nô tài, không còn chịu nghe lời nghịch tai của Ma môn, còn đẩy người Ma môn ra khỏi trung tâm quyền lực; ngoại thì không coi Lưu Dụ ra gì.
Khi Ma môn đột nhiên buông tay không còn quản chuyện Hoàn Huyền, nếu y có thể nhận rõ tình thế tập trung toàn lực đối phó Lưu Dụ, cho dù thất lợi cũng không dẫn đến bại nhanh và thảm như thế. Nhưng tính cách và xuất thân của Hoàn Huyền đã hại y, làm y từ đáy lòng xem thường Lưu Dụ và bản thân Hoàn Huyền là người tuyệt đối không chịu nổi đả kích và thất bại. Đột nhiên Hoàn Huyền tỉnh ngộ, Kiến Khang tịnh không phải Giang Lăng, ở đây y chỉ là một kẻ chiếm lĩnh không được hoan nghênh, không có ai chân tâm ủng hộ y, suy nghĩ này khiến y sinh ra ý sợ hãi, bỏ Kiến Khang chạy về quê cũ Giang Lăng.
Nhưng sau khi trở về Giang Lăng, chư tướng Kinh Châu tỏ rõ trung thành với y, ảo tưởng của y lại sống dậy tưởng rằng mọi thứ vẫn như cũ. Kinh Châu quân vẫn là vô địch hùng sư thời kì Hoàn Ôn, còn hắn càng gấp rửa nhục trọng chấn uy phong. Chính trong tâm thái không biết người biết ta, làm liều phản kích được ăn cả ngã về không.
Lưu Dụ hơn bất kì lúc nào hiểu rõ sinh mệnh của Hoàn Huyền đang nằm trong tay gã.
Đạm Chân à! Thời khắc rửa nhục cho nàng thật đã đến rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng Doãn Thanh Nhã trong phòng vang lên: “Có phải tiểu tử Cao Ngạn không? Lại có chuyện gì nữa!”
Cao Ngạn đẩy cửa bước vào, cười hề hề với Doãn Thanh Nhã đang ngồi bên cửa sổ nói: “Vợ chồng già với nhau còn chuyện gì trọng yếu hơn việc giải sầu cho nàng. Hì hì! Ta thấy phòng nàng còn sáng đèn đương nhiên muốn qua thăm hỏi.”
Nhìn Cao Ngạn đóng cửa rồi đến ngồi cạnh mình, Doãn Thanh Nhã bực bội nói: “Ai vợ chồng già với ngươi? Ngươi tốt nhất kiểm điểm một chút, đừng tưởng rằng lập được chút công lao bé xíu, ta sẽ đặc biệt khoan dung cho ngươi. Úy! Buông tay ra!”
Cao Ngạn thu hồi bàn tay không nghe lời mới vừa nựng mặt nàng, thỏa mãn than: “Cuối cùng cũng đến lúc thu thập tên gian tặc Hoàn Huyền, Nhã nhi có vui không?”
Doãn Thanh Nhã nhảy lên nói: “Người ta chính vì thế mà quá hưng phấn nên không ngủ được. Chúng ta thật có thể đánh bại hắn à?”
Cao Ngạn nói: “Nàng có thể yên tâm vạn lần. Hoàn Huyền so với tiểu Lưu gia của chúng ta thật kém quá xa. Lão Lưu tên tiểu tử này thật quá giỏi, trận nào cũng đánh trực diện nhưng mỗi lần đánh mỗi lần thắng. Tên ngốc Hoàn Huyền đánh sao bại dữ vậy? Hai người căn bản không thể so sánh.”
Doãn Thanh Nhã bán tín bán nghi nói: “Hy vọng lần này không ngoại lệ.”
Cao Ngạn thong dong nhắm mắt nói: “Nhã nhi chỉ cần nhìn thần sắc ta thì biết người sợ lên chiến nhất như ta cũng chẳng hề hoảng sợ, đặc biệt thuyền chúng ta bây giờ đang ngồi chính là ‘Kì binh hào’, có phương Nam đệ nhất cao thủ điều khiển tàu Lão Thủ cầm lái, cho dù trên Đại Giang lửa cao ngất trời vẫn có thể kê cao gối ngủ. Lên chiến trường có khi nào dễ chịu như vậy không? Còn sự thật lại cứ như thế.”
Doãn Thanh Nhã hai mắt đảo lộn mắng: “Thật khoa trương!”
Cao Ngạn mở mắt nhìn nàng nói: “Chúng ta sinh bao nhiêu hài tử thì được?”
Hai má Doãn Thanh Nhã lập tức đỏ bừng, mắng lớn: “Ai sinh hài tử cho ngươi?”
Cao Ngạn mừng rỡ nói: “Nhã nhi đoán sẽ là ai nào? Đến đây! Để ta ru Nhã nhi ngủ, lúc tỉnh lại đã đến Tranh Vanh châu!”
Yến Phi cùng Hướng Vũ Điền đến một ngọn núi nhỏ cách xa doanh trại ở phía Bắc, khổ não nói: “Xem ra Mộ Dung Thùy không chịu buông xuôi.”
Tiếp đó kể lại tỉ mỉ cuộc đối thoại mới nhất với Kỷ Thiên Thiên.
Hướng Vũ Điền nhíu mày suy nghĩ giây lát, nói: “Lòng huynh rất loạn phải không?”
Yến Phi gật đầu xác nhận.
Hướng Vũ Điền nói: “Đây chính là thủ đoạn lợi hại nhất của Mộ Dung Thùy, có thể lợi dụng chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, nhiễu loạn tâm thần chúng ta, khiến chúng ta mất đi lý trí đưa ra phán đoán và hành động sai lầm. Đổi lại là Thác Bạc Khuê, bảo đảm Mộ Dung Thùy khó làm được.”
Yến Phi nói: “Huynh nói ra được nhược điểm và sơ hở lớn nhất của bọn ta, bất quá dù biết là như thế nhưng quan tâm thì trong lòng rối loạn. Cho nên ta tìm huynh người tỉnh táo nhất đến nơi đây nghĩ biện pháp.”
Hướng Vũ Điền nói: “Huynh chắc chắn tìm đúng người rồi, ta là ngoài cuộc nên rất rõ. Mộ Dung Thùy đã cự tuyệt đề nghị hòa bình giải quyết khúc mắc của Phong Nương, hiển nhiên trong lòng y có sẵn kế sách. Có thể dự kiến y chỉ có trong tình huống vô kế khả thi mới chịu tiếp thụ khiêu chiến của huynh, còn bây giờ rõ ràng y vẫn chưa đến đến mức đó.”
Yến Phi chán nản nói: “Tình huống ta sợ nhất vừa đến Nhật Xuất nguyên, Mộ Dung Thùy thừa lúc chúng ta người ngựa mệt mỏi, công nhiên tỏ ý muốn tại thời điểm nào đó xử quyết Thiên Thiên và Tiểu Thi, khi đó chúng ta nên làm sao? ”
Hướng Vũ Điền kiên quyết nói: “Mộ Dung Thùy chỉ hư trương thanh thế, y chắc chắn không dám hạ thủ.”
Yến Phi lắc đầu nói: “Huynh quá xem thường Mộ Dung Thùy! Với một người như y, sau khi đưa ra lựa chọn có lợi nhất thì tuyệt không thay đổi để thiên hạ chê cười. Thủ nghĩ tình huống như vầy, nếu hắn ngoài trận địa làm một đài cao chất đầy củi khô dễ cháy, sau đó trói Thiên Thiên và Tiểu Thi tại cọc gỗ trên đài, rồi châm lửa chúng ta còn lựa chọn khác không?”
Hướng Vũ Điền vẫn giữ bình tình, gật đầu nói: “Chuyện này rất có khả năng xảy ra, hơn nữa là độc kế không thể hóa giải, chúng ta khẳng định sẽ như phát điên tràn qua liều mạng. Kết quả sẽ là toàn quân tiêu diệt còn bị Mộ Dung Thùy cướp đi lương thực, Thác Bạc Khuê đồng thời cũng tiêu vong. ”
Kế đó suy nghĩ nói: “Nhưng Mộ Dung Thùy cũng phải hết sức mạo hiểm, nếu chúng ta nhịn được tiêu vong chắc chắn là y. Khi đó y buộc lòng phải cứu Thiên Thiên ra khỏi đống lửa. Đúng không?”
Yến Phi hỏi: “Chúng ta nhịn được không? Hơn nữa huynh còn tính thiếu một khả năng, chính là sau khi Mộ Dung Thùy xử tử họ có thể thối lui theo Quân Đô quan ở phía Bắc Thái Hành sơn, rồi phái nhi tử y thủ Quân Đô quan. Y có thể ung dung lui về Trung Sơn, chỉ cần trên đường được viện quân ở Trung Sơn tiếp ứng y sẽ không sao. Nên nhớ binh lực của y vẫn trên chúng ta.”
Hướng Vũ Điền nói: “Một khả năng khác là Mộ Dung Thùy ngay thời điểm chúng ta đường xa mệt mỏi đến Nhật Xuất nguyên, lập tức dẫn Thiên Thiên và Tiểu Thi giả vờ lui quân theo Quân Đô quan dụ chúng ta đuổi theo, chịu thiệt thòi chắn chắn là chúng ta.”
Yến Phi buồn bã nói: “Chúng ta không thể không thừa nhận, quyền chủ động vẫn nằm trong tay Mộ Dung Thùy, còn chúng ta bị y dắt mũi chạy theo.”
Hướng Vũ Điền hai mắt lấp loáng dị quang, trầm giọng hỏi: “Huynh có nghĩ qua đoạt lấy Quân Đô quan, chặn đường lui của Mộ Dung Thùy chưa?”
Yến Phi nói: “Dĩ nhiên đã nghĩ qua. Nhưng dù chúng ta có thể đánh chiếm Quân Đô quan cũng không thể chịu nổi Mộ Dung Thùy phản kích. Cuối cùng Quân Đô quan vẫn phải rơi lại vào tay y, không có gì khác biệt.”
Hướng Vũ Điền mỉm cười nói: “Vậy phải xem thời điểm chúng ta đánh chiếm Quân Đô quan, huynh thật sự tâm đã rối loạn. ”
Yến Phi bất chợt tiến vào cảnh giới tinh thần tỉnh táo sáng suốt, không phải vì cảnh cáo của Hướng Vũ Điền mà là nắm được yếu quyết cứu thoát Kỷ Thiên Thiên.
Mộ Dung Thùy sở dĩ dám đem mệnh vận Đại Yên ra đánh cuộc, đều vì hắn còn đường lui, trong cửu tử vẫn có nhất sanh. Nhưng nếu cắt đứt đường lui, Mộ Dung Thùy vẫn dám mạo hiểm không?
Mộ Dung Thùy sẽ lâm vào tuyệt cảnh, lối ra duy nhất chính là tiếp nhận khiêu chiến của Yến Phi, một khiêu chiến y không thể cự tuyệt. Bất luận thắng hay bại, y và bảy vạn quân vẫn an toàn độ qua kiếp nạn lần này.
Đương nhiên thắng và bại khác nhau một trời một vực, thắng thì có thế tiếp tục có Thiên Thiên và trục xuất kình địch ra khỏi trung nguyên, bại vẫn có thể an toàn rời khỏi, còn cơ hội mưu đồ Đông sơn tái khởi.
Đây là lựa chọn tốt nhất khi Mộ Dung Thùy tiến thoái vô lộ.
Hướng Vũ Điền vui vẻ nói: “Lão ca đã khôi phục lại bình thường. Phàm chuyện có lợi tất có hại, huynh vì có dị năng truyền tin tức với Kỷ Thiên Thiên, nên có thể nắm chắc nhất cử nhất động cho đến tâm thái của Mộ Dung Thùy. Vì thế chúng ta luôn đi trước nhưng cũng vì liên kết tâm linh với Kỷ Thiên Thiên, cảm thụ sâu sắc tình cảm dao động của nàng trái lại ảnh hưởng đến tình cảm của huynh dẫn đến đạo tâm thất thủ.”
Yến Phi gật đầu nói: “Sự thật xác quả như thế, càng đến gần gia đoạn thành công, tâm được mất của ta càng nặng. Thiên Thiên đối với ta quá trọng yếu, nếu mất nàng ta tuyệt đối chịu không nổi.”
Hướng Vũ Điền nói: “Nếu như không có Kỷ Thiên Thiên ngầm tiết lộ tin tức, chúng ta sẽ cho rằng Mộ Dung Thùy khuất phục vì tình thế cực xấu mà đoán sai tình hình địch. Huynh đi qua Quân Đô quan chưa? Đó là con đường núi đi xuyên qua phía Bắc Thái Hành sơn, hai bên là núi cao rừng hoang, con đường không bằng phẳng lúc lên lúc xuống, chỉ cho phép hai con ngựa đi song song. Ở đoạn giữa con đường núi dài năm dặm có tòa thạch bảo lầu cao hai trường, có thể chứa cả trăm chiến sĩ. Với số lượng gần bảy vạn người của Mộ Dung Thùy, muốn rút lui theo sơn đạo nhỏ như thế sợ phải tốn thời gian hai, ba ngày. Cho nên nếu Mộ Dung Thùy dám giết họ tuyệt đối hết sức mạo hiểm.”
Yến Phi nói: “Huynh đã quen thuộc tình hình Quân Đô quan vậy huynh nói xem ta nên làm sao!”
Hướng Vũ Điền song mục lóe kì quang nói: “Chúng ta vẫn theo kế hoạch đến Nhật Xuất nguyên, phải để Mộ Dung Thùy tưởng rằng chúng ta trúng gian kế. Sự thật đến Nhật Xuất nguyên chỉ có chiến sĩ Thác Bạt tộc của Thôi Hoành và xe la chất đầy lương. Sau khi đến được Nhật Xuất nguyên, bố trí la trận ở mặt Nam trận địa Mộ Dung Thùy chỉ thủ không công. Do chiến sĩ Thác Bạt tộc tuyệt không giống Hoang nhân vì chủ tỳ Thiên Thiên ngộ hiểm mà tấn công bất chấp mọi giá, độc kế của Mộ Dung Thùy vốn vạn vô nhất thất sẽ không còn bất kì tác dụng.”
Yến Phi hít sâu một hơi: “Nói tiếp!”
Hướng Vũ Điền nói: “Hoang nhân bộ đội của chúng ta toàn bộ ngầm đến Quân Đô quan, đội đặc kích tinh nhuệ bao gồm huynh và ta đi trước một bước, nửa canh giờ trước khi Thôi Hoành đến Nhất Xuất nguyên, đánh chiếm thạch bảo của Quân Đô quan. Dựa vào thân thủ của huynh và ta, cộng thêm hỏa khí lợi hại của Cơ đại thiếu chắc chắn làm được. Sau đó chúng ta trục xuất quân trấn thủ Quân Đô quan ra khỏi sơn đạo, xông ra bố trận ngoài Quân Đô quan cắt đứt đường lui của Mộ Dung Thùy. Tuy binh lực y trên xa chúng ta, nhưng bị hai cánh quân của Thác Bạc Khuê và Thôi Hoành kiềm chế chắc chắn không thể cựa quậy. Đây chính là thời khắc tốt nhất đưa ra chiến thư, bức Mộ Dung Thùy tiếp nhận khiêu chiến của huynh.”
Yến Phi khen ngợi: “Kế hay!”
Hướng Vũ Điền nói: “Mộ Dung Thùy dĩ nhiên vẫn có thể dùng chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên uy hiếp chúng ta, nhưng biến thành lấy toàn quân cho đến mệnh vận cả Đại Yên quốc làm vật cá cược, điều này kẻ trí không nên làm.”
Yến Phi nói: “Tiểu Khuê có thể ra trận công khai thay ta khiêu chiến Mộ Dung Thùy, để thủ hạ y biết rõ chuyện này là sao. Nếu trong tình huống như vậy, Mộ Dung Thùy còn co vòi không dám ứng chiến, thay vào đó mang Thiên Thiên ra uy hiếp chúng ta sẽ mất sạch quân tâm. Tiểu Khuê hiểu rõ Mộ Dung Thùy, hắn sẽ biết bắt chẹt có chừng mực.”
Hướng Vũ Điền trầm giọng hỏi: “Thác Bạc Khuê sẽ làm như huynh nói không?”
Yếp Phi đáp: “Hắn sẽ không bán đứng ta trong tình huống như thế, ta sẽ nhờ tiểu Nghi giải thích rõ với hắn.”
Hướng Vũ Điền nói: “Đây là cơ hội tốt nhất để Thác Bạc Khuê chứng tỏ mình có phải là hảo huynh đệ của Yến huynh hay không, rất nhanh chúng ta sẽ có đáp án.”
Yến Phi nói: “Chúng ta trở về thôi! Người chắc đã đến đầy đủ, có thể lập tức cử hành nghị hội, nghiên cứu chi tiết hành động.”
Hướng Vũ Điền mỉm cười nói: “Mộ Dung Thùy trước giờ dùng kì binh chế thắng, lần này chúng ta dùng kì binh chế trụ ngược lại y, khẳng định đến bây giờ y vẫn không biết sơ hở nằm ở đâu, nghĩ ra cũng hoang đường. Lần này Mộ Dung Thùy thất bại trở về uy danh mất sạch, thật không đáng.”
Yến Phi vui vẻ nói: “Thiên Thiên dĩ nhiên là mấu chốt thắng bại trận này, là việc Mộ Dung Thùy nằm mơ cũng không ngờ tới. Nhưng sự giúp đỡ của Hướng huynh cũng có tác dụng quyết định thắng bại, ta hết sức cảm kích.”
Hướng Vũ Điền phì cười: “Giữa chúng ta cần gì nói những lời này? Huynh cảm kích ta, ta cảm kích huynh, hai ta trong lòng đều biết không cần nói ra. ”
Yến Phi cười: “Người nhà không cần nói lời khách khí. Ta có cảm giác tuyệt diệu trời quang mây tạnh, tinh thần cũng hồi phục cảnh giới trong sáng, như có thể nhìn thấy tình huống tương lai, có tự tin và nắm chắc mười phần.”
Hướng Vũ Điền nói: “Tự tin vẫn là tự tin nhưng ngàn vạn lần đừng khinh địch. Mộ Dung Thùy là người khó dò không thể dùng lý lẽ thường tình xét đoán y, chúng ta tốt nhất phải tùy cơ ứng biến.”
Hai người nhìn nhau cười xòa, tràn ngập cảm xúc tri kỷ nan cầu, sau đó cùng quay về doanh trại.
Bình luận facebook