Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Người thân
Bốn ngày ở Mạc gia, cuộc sống của Dạ Vũ hoàn toàn không có lấy một điểm chê. Ăn sung mặc sướng lại còn được mọi người quan tâm, cô vô lo vô ưu mà tận hưởng.
Dẫu là vậy, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm. Phận là khách ăn nhờ ở đậu, sự tốt bụng của mọi người làm cho cô thêm phần áp lực vì không biết nên làm gì để trả ơn cho họ.
“Dạ Vũ, lại đây ăn sáng với chúng ta đi.”
Châu Yên đặt nồi cháo lên bàn, mùi thơm tỏa nghi ngút xung quanh. Thật ra đây vốn là nhiệm vụ của người hầu, tuy nhiên nếu đây quả thật là người nhà của gia đình chồng mình thì cô nên đối xử thật tốt. Huống hồ cô cũng rất yêu mến cô gái này, tốt bụng và dễ gần lại chẳng hề có mưu đồ.
Trong khi mọi người đang dùng bữa, một thuộc hạ của Mạc Vũ Trạch đi vào, thì thầm vào tai anh vài câu. Ngoại trừ Dạ Vũ không hay biết chuyện gì mà vẫn tiếp tục ăn uống, sự tập trung của tất cả những người còn lại đều hướng vào cái vali đen mà anh ta đang cầm.
Rốt cuộc… là phải hay không phải?
Có lẽ đây là bữa ăn dài nhất trong cuộc đời của mọi người. Sau khi ăn xong, Dạ Vũ ra ngoài vườn phụ giúp những người giúp việc trong khi toàn bộ người của Mạc gia và Châu gia tập hợp ở thư phòng của Mạc Vũ Trạch.
“Cuối cùng cũng có kết quả rồi.”
Mạc phu nhân nặng nề lên tiếng. Bà mong rằng tất cả những gì mà mình mong muốn đều là sự thật, đừng biến thành một trò đùa ảo tưởng.
“Có bao nhiêu người tiếp xúc với cái vali này?”
“Chỉ có bác sĩ, sau đó thuộc hạ trực tiếp mang nó về đây.”
Vệ sĩ mặc áo đen trả lời Mạc Vũ Trạch, sau khi đưa cho chủ nhân của mình thì anh cũng xin phép ra ngoài.
Vũ Trạch nhìn vali đang được đặt ngay ngắn trên bàn, sau đó tiến lên mở nó ra. Thật ra, dù gương mặt anh có đơ như thế nào đi chăng nữa thì không có nghĩa trong lòng cũng vậy. Một phần trong thâm tâm anh cũng có mong muốn giống như mẹ mình vậy.
“Đọc luôn kết quả đi.”
Mạc phu nhân không muốn chờ. Thuận theo ý của mẹ mình, anh liếc xuống dòng kết luận rồi đọc cho mọi người nghe.
“Thật… thật ư?”
Giọng nói của Mạc phu nhân trở nên run run, lúc này Châu Nhan là điểm tựa cho bà. Không ngờ… không ngờ năm đó em ấy vẫn còn sống, thậm chí con gái cũng đã lớn chừng này rồi! Bảo sao khi vừa gặp thì bà đã ngay lập tức có thiện cảm với con bé.
“Vậy chúng ta nói với cô ta luôn đúng không?”
“Cái thằng này… người ta là em họ của con, cô ta khác nào đang nói về người ngoài. Hay là con sai người chuẩn bị tiệc chào đón cho Dạ Vũ đi, để mẹ ra ngoài nói chuyện với con bé.”
“Vâng.”
Không chần chừ, Mạc phu nhân lập tức chạy ra vườn. Dạ Vũ nhìn thấy bà như thế thì vội chạy lại đỡ lấy, trên tay còn cầm một chai nước khoáng.
“Có chuyện gì vậy bác?”
Mạc phu nhân không trả lời, bà đưa tờ giấy kết quả xét nghiệm cho Dạ Vũ, đồng thời quan sát biểu hiện của cô. Sau khi đọc xong, cô có chút ngẩn người, đôi mắt không kiềm được nhìn về bà ấy.
“Đây là…”
“Dạ Vũ, con thật sự là cốt nhục của Mạc gia. Mọi chuyện là như vậy…”
Hai người đi đến một hàng ghế ở gần đó, Dạ Vũ im lặng lắng nghe những gì mà bà kể lại. Ba của Mạc Vũ Trạch, tức gia chủ tiền nhiệm, trước đây có một cô em gái tên là Khiết Đan cách mình tận mười một tuổi. Khi cô bé lên năm, đối thủ của Mạc gia vì muốn giành lại địa vị tại đất Châu Ly mà bắt cóc cô bé. Dù đã phát hiện ngay lập tức nhưng không ngờ bọn chúng dám thả cô bé xuống biển mặc kệ sống chết. Từ hôm đó, Mạc gia liên tục phái người đi tìm nhưng vẫn chẳng có lấy bất kỳ một tin tức nào về Khiết Đan.
“Tên mẹ con là Khiết Đan ạ?”
Mạc phu nhân gật đầu. “Cái này là bác nghe được từ chồng mình, lúc đặt tên em ấy là bốc thăm ngẫu nhiên đấy.”
Nếu như ký ức khôi phục, có lẽ cô sẽ kể cho bà ấy nghe thật nhiều điều về mẹ mình. Tuy nhiên, điều cô có thể làm duy nhất bây giờ chính là lắng nghe và chờ đợi mà thôi.
Dẫu là vậy, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm. Phận là khách ăn nhờ ở đậu, sự tốt bụng của mọi người làm cho cô thêm phần áp lực vì không biết nên làm gì để trả ơn cho họ.
“Dạ Vũ, lại đây ăn sáng với chúng ta đi.”
Châu Yên đặt nồi cháo lên bàn, mùi thơm tỏa nghi ngút xung quanh. Thật ra đây vốn là nhiệm vụ của người hầu, tuy nhiên nếu đây quả thật là người nhà của gia đình chồng mình thì cô nên đối xử thật tốt. Huống hồ cô cũng rất yêu mến cô gái này, tốt bụng và dễ gần lại chẳng hề có mưu đồ.
Trong khi mọi người đang dùng bữa, một thuộc hạ của Mạc Vũ Trạch đi vào, thì thầm vào tai anh vài câu. Ngoại trừ Dạ Vũ không hay biết chuyện gì mà vẫn tiếp tục ăn uống, sự tập trung của tất cả những người còn lại đều hướng vào cái vali đen mà anh ta đang cầm.
Rốt cuộc… là phải hay không phải?
Có lẽ đây là bữa ăn dài nhất trong cuộc đời của mọi người. Sau khi ăn xong, Dạ Vũ ra ngoài vườn phụ giúp những người giúp việc trong khi toàn bộ người của Mạc gia và Châu gia tập hợp ở thư phòng của Mạc Vũ Trạch.
“Cuối cùng cũng có kết quả rồi.”
Mạc phu nhân nặng nề lên tiếng. Bà mong rằng tất cả những gì mà mình mong muốn đều là sự thật, đừng biến thành một trò đùa ảo tưởng.
“Có bao nhiêu người tiếp xúc với cái vali này?”
“Chỉ có bác sĩ, sau đó thuộc hạ trực tiếp mang nó về đây.”
Vệ sĩ mặc áo đen trả lời Mạc Vũ Trạch, sau khi đưa cho chủ nhân của mình thì anh cũng xin phép ra ngoài.
Vũ Trạch nhìn vali đang được đặt ngay ngắn trên bàn, sau đó tiến lên mở nó ra. Thật ra, dù gương mặt anh có đơ như thế nào đi chăng nữa thì không có nghĩa trong lòng cũng vậy. Một phần trong thâm tâm anh cũng có mong muốn giống như mẹ mình vậy.
“Đọc luôn kết quả đi.”
Mạc phu nhân không muốn chờ. Thuận theo ý của mẹ mình, anh liếc xuống dòng kết luận rồi đọc cho mọi người nghe.
“Thật… thật ư?”
Giọng nói của Mạc phu nhân trở nên run run, lúc này Châu Nhan là điểm tựa cho bà. Không ngờ… không ngờ năm đó em ấy vẫn còn sống, thậm chí con gái cũng đã lớn chừng này rồi! Bảo sao khi vừa gặp thì bà đã ngay lập tức có thiện cảm với con bé.
“Vậy chúng ta nói với cô ta luôn đúng không?”
“Cái thằng này… người ta là em họ của con, cô ta khác nào đang nói về người ngoài. Hay là con sai người chuẩn bị tiệc chào đón cho Dạ Vũ đi, để mẹ ra ngoài nói chuyện với con bé.”
“Vâng.”
Không chần chừ, Mạc phu nhân lập tức chạy ra vườn. Dạ Vũ nhìn thấy bà như thế thì vội chạy lại đỡ lấy, trên tay còn cầm một chai nước khoáng.
“Có chuyện gì vậy bác?”
Mạc phu nhân không trả lời, bà đưa tờ giấy kết quả xét nghiệm cho Dạ Vũ, đồng thời quan sát biểu hiện của cô. Sau khi đọc xong, cô có chút ngẩn người, đôi mắt không kiềm được nhìn về bà ấy.
“Đây là…”
“Dạ Vũ, con thật sự là cốt nhục của Mạc gia. Mọi chuyện là như vậy…”
Hai người đi đến một hàng ghế ở gần đó, Dạ Vũ im lặng lắng nghe những gì mà bà kể lại. Ba của Mạc Vũ Trạch, tức gia chủ tiền nhiệm, trước đây có một cô em gái tên là Khiết Đan cách mình tận mười một tuổi. Khi cô bé lên năm, đối thủ của Mạc gia vì muốn giành lại địa vị tại đất Châu Ly mà bắt cóc cô bé. Dù đã phát hiện ngay lập tức nhưng không ngờ bọn chúng dám thả cô bé xuống biển mặc kệ sống chết. Từ hôm đó, Mạc gia liên tục phái người đi tìm nhưng vẫn chẳng có lấy bất kỳ một tin tức nào về Khiết Đan.
“Tên mẹ con là Khiết Đan ạ?”
Mạc phu nhân gật đầu. “Cái này là bác nghe được từ chồng mình, lúc đặt tên em ấy là bốc thăm ngẫu nhiên đấy.”
Nếu như ký ức khôi phục, có lẽ cô sẽ kể cho bà ấy nghe thật nhiều điều về mẹ mình. Tuy nhiên, điều cô có thể làm duy nhất bây giờ chính là lắng nghe và chờ đợi mà thôi.
Bình luận facebook