Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Mẹ tôi muốn gặp cô
Sau một ngày làm việc ở tiệm hoa, đúng bốn giờ ba mươi phút, Dạ Vũ cùng Tiểu Linh tạm biệt chị chủ rồi đi về. Cô bảo cô bé đẩy xe lăn đến một cửa hàng chuyên về điện tử rồi vào trong.
“Xin chào, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”
Dạ Vũ đặt lên bàn giấy hẹn, nam nhân viên cầm lên xem xét một lúc rồi mỉm cười trả lời: “Chị đến để lấy laptop phải không ạ? Phiền chị đợi một lát, em lên lầu nói với nhân viên rồi lấy cho chị.”
Dạ Vũ gật đầu, còn Tiểu Linh đứng ở phía sau lại có chút ngơ ngác. Cô bé không nghĩ rằng thiếu phu nhân lại còn có một cái laptop, có lẽ là để làm việc chăng?
Nam nhân viên đặt cái laptop ngay ngắn vào túi, sau đó cảm ơn Dạ Vũ. Khi đẩy xe lăn ra ngoài, cô bé lên tiếng hỏi: “Thiếu phu nhân còn đi đâu nữa không ạ?”
“Không có, công việc của chị xong rồi đấy.”
Thấy vẻ mặt bất ngờ của Tiểu Linh, Dạ Vũ cảm thấy có chút vui vẻ. Cô nhìn cái laptop trong lòng mình một hồi, sau đó mới trả lời: “Ban ngày chị đến tiệm hoa làm việc, buổi tối chị dịch một vài bộ truyện tranh hoặc phim ảnh. Nếu chị chỉ làm một trong hai công việc thôi thì sẽ không đủ tiền trả cho chủ trọ đâu.”
“Thiếu phu nhân giỏi quá đi mất.”
Dạ Vũ được khen thì cười khẽ. Trên đường đi, hai người trò chuyện rất nhiều, nhưng chung quy đa phần vẫn là cuộc sống hằng ngày của Dạ Vũ. Cô cũng cảm thấy không có điều gì bí mật phải nên giấu nên khá thoải mái chia sẻ.
“Thật ạ? Thiếu phu nhân còn biết tiếng Pháp ư?”
“Ừm, hồi còn học đại học chị mơ ước được nhận học bổng để đi du học nên hay tham gia mấy nhóm học ngoại ngữ lắm, dù sao thì biết càng nhiều càng tốt mà.”
Tiểu Linh hiểu được điều này, có lẽ nếu không phải đôi chân thiếu phu nhân gặp vấn đề thì lúc này có lẽ người đang ở một đất nước xa xôi nào đó trải nghiệm một nền văn hóa khác rồi, chứ chẳng ở trong nước rồi làm những việc như thế này. Khi còn nhỏ cô bé cũng từng mơ ước rất nhiều nhưng lại bị hiện thực vả không thương tiếc, vì gia đình quá túng bách nên cô bé đành phải từ bỏ việc học mà xin việc ở đây.
Không hiểu sao càng tiếp xúc, cô bé lại càng thích thiếu phu nhân nhiều hơn. Một phần vì cuộc đời hai người khá giống nhau sẽ dễ cảm thông hơn, một phần vì tính cách của thiếu phu nhân rất tốt, người không chỉ hiền lành mà còn đối xử dịu dàng với cô bé. Nếu như là một vị tiểu thư thiên kim nào đó, chắc chắn cô bé sẽ bị mắng thê thảm dù không có lý do nào.
Rất nhanh, cả hai đã quay trở về biệt thự của Sở Duật Phong. Cô thấy người đàn ông đang dựa vào thành xe, không hiểu vì sao trong lòng cảm giác bất an. Dù sao đây cũng là người chồng trên danh nghĩa của cô, hơn nữa cô biết anh ta cực kỳ chán ghét một người khuyết tật như cô nên khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Sở Duật Phong nhìn thấy Dạ Vũ từ xa, trong lòng cô đang cầm vài bó hoa cùng một cái túi thì sắc mặt trầm lại. Cô gái này vừa được ai tặng hoa vậy?
Tiểu Linh thấy tâm tình thiếu gia không tốt, nhưng cô bé vẫn phải tỏ ra hết sức bình tĩnh rồi đẩy thiếu phu nhân về phía đó. “Mừng thiếu gia đã về.”
“Ừm.” Miệng trả lời theo thói quen còn đôi mắt lại không ngừng đánh giá Dạ Vũ. Không thể không công nhận cô gái này rất xinh đẹp lại kiều diễm, nhưng đôi chân lại không thể đi lại được thì có ích gì?
“Mẹ tôi muốn gặp cô, nếu cô không bận thì hôm nay về nhà chính ăn cơm một bữa cho bà vui.”
Dạ Vũ gật đầu, cô bảo Tiểu Linh mang mấy thứ này đặt trên bàn giúp mình. Tiểu Linh “dạ” một tiếng, sau đó cầm bó hoa cùng túi đựng laptop vào trong. Sở Duật Phong cực kỳ không vui, nhưng anh vẫn mở cửa xe rồi bế Dạ Vũ ngồi vào trong.
Lần đầu tiên tiếp xúc gần với con trai, Dạ Vũ không tránh khỏi có chút ngại ngùng. Hai mươi bốn năm cô chưa từng có bất kì một mối tình nào vì cô cho rằng việc học là quan trọng nhất, do đó khi cảm nhận được sự lành lạnh từ người đàn ông này truyền đến, cô không thích ứng được mà bất giác đỏ mặt.
“Xin chào, chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”
Dạ Vũ đặt lên bàn giấy hẹn, nam nhân viên cầm lên xem xét một lúc rồi mỉm cười trả lời: “Chị đến để lấy laptop phải không ạ? Phiền chị đợi một lát, em lên lầu nói với nhân viên rồi lấy cho chị.”
Dạ Vũ gật đầu, còn Tiểu Linh đứng ở phía sau lại có chút ngơ ngác. Cô bé không nghĩ rằng thiếu phu nhân lại còn có một cái laptop, có lẽ là để làm việc chăng?
Nam nhân viên đặt cái laptop ngay ngắn vào túi, sau đó cảm ơn Dạ Vũ. Khi đẩy xe lăn ra ngoài, cô bé lên tiếng hỏi: “Thiếu phu nhân còn đi đâu nữa không ạ?”
“Không có, công việc của chị xong rồi đấy.”
Thấy vẻ mặt bất ngờ của Tiểu Linh, Dạ Vũ cảm thấy có chút vui vẻ. Cô nhìn cái laptop trong lòng mình một hồi, sau đó mới trả lời: “Ban ngày chị đến tiệm hoa làm việc, buổi tối chị dịch một vài bộ truyện tranh hoặc phim ảnh. Nếu chị chỉ làm một trong hai công việc thôi thì sẽ không đủ tiền trả cho chủ trọ đâu.”
“Thiếu phu nhân giỏi quá đi mất.”
Dạ Vũ được khen thì cười khẽ. Trên đường đi, hai người trò chuyện rất nhiều, nhưng chung quy đa phần vẫn là cuộc sống hằng ngày của Dạ Vũ. Cô cũng cảm thấy không có điều gì bí mật phải nên giấu nên khá thoải mái chia sẻ.
“Thật ạ? Thiếu phu nhân còn biết tiếng Pháp ư?”
“Ừm, hồi còn học đại học chị mơ ước được nhận học bổng để đi du học nên hay tham gia mấy nhóm học ngoại ngữ lắm, dù sao thì biết càng nhiều càng tốt mà.”
Tiểu Linh hiểu được điều này, có lẽ nếu không phải đôi chân thiếu phu nhân gặp vấn đề thì lúc này có lẽ người đang ở một đất nước xa xôi nào đó trải nghiệm một nền văn hóa khác rồi, chứ chẳng ở trong nước rồi làm những việc như thế này. Khi còn nhỏ cô bé cũng từng mơ ước rất nhiều nhưng lại bị hiện thực vả không thương tiếc, vì gia đình quá túng bách nên cô bé đành phải từ bỏ việc học mà xin việc ở đây.
Không hiểu sao càng tiếp xúc, cô bé lại càng thích thiếu phu nhân nhiều hơn. Một phần vì cuộc đời hai người khá giống nhau sẽ dễ cảm thông hơn, một phần vì tính cách của thiếu phu nhân rất tốt, người không chỉ hiền lành mà còn đối xử dịu dàng với cô bé. Nếu như là một vị tiểu thư thiên kim nào đó, chắc chắn cô bé sẽ bị mắng thê thảm dù không có lý do nào.
Rất nhanh, cả hai đã quay trở về biệt thự của Sở Duật Phong. Cô thấy người đàn ông đang dựa vào thành xe, không hiểu vì sao trong lòng cảm giác bất an. Dù sao đây cũng là người chồng trên danh nghĩa của cô, hơn nữa cô biết anh ta cực kỳ chán ghét một người khuyết tật như cô nên khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Sở Duật Phong nhìn thấy Dạ Vũ từ xa, trong lòng cô đang cầm vài bó hoa cùng một cái túi thì sắc mặt trầm lại. Cô gái này vừa được ai tặng hoa vậy?
Tiểu Linh thấy tâm tình thiếu gia không tốt, nhưng cô bé vẫn phải tỏ ra hết sức bình tĩnh rồi đẩy thiếu phu nhân về phía đó. “Mừng thiếu gia đã về.”
“Ừm.” Miệng trả lời theo thói quen còn đôi mắt lại không ngừng đánh giá Dạ Vũ. Không thể không công nhận cô gái này rất xinh đẹp lại kiều diễm, nhưng đôi chân lại không thể đi lại được thì có ích gì?
“Mẹ tôi muốn gặp cô, nếu cô không bận thì hôm nay về nhà chính ăn cơm một bữa cho bà vui.”
Dạ Vũ gật đầu, cô bảo Tiểu Linh mang mấy thứ này đặt trên bàn giúp mình. Tiểu Linh “dạ” một tiếng, sau đó cầm bó hoa cùng túi đựng laptop vào trong. Sở Duật Phong cực kỳ không vui, nhưng anh vẫn mở cửa xe rồi bế Dạ Vũ ngồi vào trong.
Lần đầu tiên tiếp xúc gần với con trai, Dạ Vũ không tránh khỏi có chút ngại ngùng. Hai mươi bốn năm cô chưa từng có bất kì một mối tình nào vì cô cho rằng việc học là quan trọng nhất, do đó khi cảm nhận được sự lành lạnh từ người đàn ông này truyền đến, cô không thích ứng được mà bất giác đỏ mặt.
Bình luận facebook