-
Chương 32
Nếu đã lấy cớ đến đây chăm sóc Tư Mã Diễm, đương nhiên đến Trường Xuân Cung rồi, Tư Mã Duệ phải vào đông phòng nhìn Tư Mã Diễm.
Lúc trước Tư Mã Duệ đá cầu với hắn khó khăn lắm mới bồi dưỡng một chút tình cảm.
Lần này vì một trận quất roi bất công hoàn toàn phá hủy chút tình cảm khó có này.
Tư Mã Diễm nhìn thấy Tư Mã Duệ đến đây, thấy hắn“quan tâm” hỏi chuyện, Tư Mã Diễm trưng bộ mặt than, ghé đầu vào giường, ăn nói rất có nề nếp sặc chết người cũng không đền mạng:
- Nhi tử da dày thịt béo, có đánh thêm mấy roi cũng chịu được, phụ hoàng không cần lo lắng.
- Thôi thôi, về sau ngươi cũng đừng lăn qua lộn lại nói cái gì mà không có thể diện, trẫm sẽ vì ngươi mà suy nghĩ, nâng phân vị cho ngươi, về sau hoàng hậu là lão đại, ngươi chính là lão nhị, như vậy được chưa?
Nàng hiện tại là Đức phi, phía trên nàng vị trí Thục phi cùng Quý phi cũng đã có người.
Nếu tăng thêm phân vị, cũng chỉ có hoàng hậu, hoàng quý phi là trên tứ phi.
Hiện giờ Vương hoàng hậu còn khoẻ mạnh, nếu phong nàng làm Hoàng quý phi.
Đừng nói đến chuyện triều thần liều chết phản đối, cho dù triều thần không thể lay chuyển được bệnh trung nhị của Tư Mã Duệ.
Thì nàng cùng Tư Mã Diễm cũng đã bị đặt lên bếp chuẩn bị nướng, nướng nhanh hay là nướng chậm cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dù gì hắn cũng mới năm tuổi, mà nàng lại không phải là mẫu thân thật sự của hắn.
Tư Mã Diễm đặt tay ở sau lưng Du Phức Nghi vỗ nhẹ, trấn an nói:
- Mẫu phi không cần sợ hãi, chúng ta tự sát trước khi phụ hoàng hạ chỉ là được, tốt xấu gì cũng có thể bảo toàn mặt mũi.
Du Phức Nghi nắm bàn tay nhỏ bé của hắn, thở dài nói:
- Mẫu phi có gì mà sợ hãi, tốt xấu gì cũng sống được hai mươi mốt năm, cái gì cần trải qua cũng đều trải qua, nhưng còn ngươi, mới có năm tuổi, còn chưa biết thế gian phồn hoa, đã phải đi theo mẫu phi, mẫu phi thật sự có lỗi với ngươi.
Ai ngờ hắn vừa quay đầu, đã bị Du Phức Nghi lạnh lùng đánh gãy:
- Hoàng thượng muốn làm gì chẳng được, dù sao thần thiếp cũng không thể ngăn cản, mà cũng không dám cản trở, chỉ là lúc thánh chỉ đem đến Trường Xuân Cung, cũng chính là lúc thần thiếp cùng Diễm nhi lên đường.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
- Bạch ngọc đặt ở nơi đó rất đáng tiếc, thưởng cho ái phi, có thể vì ái phi rạng rỡ, cũng coi như tạo hóa của chúng nó.
Tư Mã Duệ ngẩn người, sau đó nói với Du Phức Nghi:
- Diễm nhi lẻ loi một mình dùng bữa cũng quá đáng thương, hay là sai người truyền thiện ở nơi này đi, một nhà ba người chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.
Đánh một gậy rồi cho mật đường, Du Phức Nghi cũng không dễ mắc lừa, nhưng mà Tư Mã Diễm chỉ là tiểu hài tử.
Tuyệt đối Tư Mã Duệ không dám đụng vào móng tay của Tư Mã Diễm.
Lúc trước Tư Mã Duệ đá cầu với hắn khó khăn lắm mới bồi dưỡng một chút tình cảm.
Lần này vì một trận quất roi bất công hoàn toàn phá hủy chút tình cảm khó có này.
Tư Mã Diễm nhìn thấy Tư Mã Duệ đến đây, thấy hắn“quan tâm” hỏi chuyện, Tư Mã Diễm trưng bộ mặt than, ghé đầu vào giường, ăn nói rất có nề nếp sặc chết người cũng không đền mạng:
- Nhi tử da dày thịt béo, có đánh thêm mấy roi cũng chịu được, phụ hoàng không cần lo lắng.
- Thôi thôi, về sau ngươi cũng đừng lăn qua lộn lại nói cái gì mà không có thể diện, trẫm sẽ vì ngươi mà suy nghĩ, nâng phân vị cho ngươi, về sau hoàng hậu là lão đại, ngươi chính là lão nhị, như vậy được chưa?
Nàng hiện tại là Đức phi, phía trên nàng vị trí Thục phi cùng Quý phi cũng đã có người.
Nếu tăng thêm phân vị, cũng chỉ có hoàng hậu, hoàng quý phi là trên tứ phi.
Hiện giờ Vương hoàng hậu còn khoẻ mạnh, nếu phong nàng làm Hoàng quý phi.
Đừng nói đến chuyện triều thần liều chết phản đối, cho dù triều thần không thể lay chuyển được bệnh trung nhị của Tư Mã Duệ.
Thì nàng cùng Tư Mã Diễm cũng đã bị đặt lên bếp chuẩn bị nướng, nướng nhanh hay là nướng chậm cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dù gì hắn cũng mới năm tuổi, mà nàng lại không phải là mẫu thân thật sự của hắn.
Tư Mã Diễm đặt tay ở sau lưng Du Phức Nghi vỗ nhẹ, trấn an nói:
- Mẫu phi không cần sợ hãi, chúng ta tự sát trước khi phụ hoàng hạ chỉ là được, tốt xấu gì cũng có thể bảo toàn mặt mũi.
Du Phức Nghi nắm bàn tay nhỏ bé của hắn, thở dài nói:
- Mẫu phi có gì mà sợ hãi, tốt xấu gì cũng sống được hai mươi mốt năm, cái gì cần trải qua cũng đều trải qua, nhưng còn ngươi, mới có năm tuổi, còn chưa biết thế gian phồn hoa, đã phải đi theo mẫu phi, mẫu phi thật sự có lỗi với ngươi.
Ai ngờ hắn vừa quay đầu, đã bị Du Phức Nghi lạnh lùng đánh gãy:
- Hoàng thượng muốn làm gì chẳng được, dù sao thần thiếp cũng không thể ngăn cản, mà cũng không dám cản trở, chỉ là lúc thánh chỉ đem đến Trường Xuân Cung, cũng chính là lúc thần thiếp cùng Diễm nhi lên đường.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
- Bạch ngọc đặt ở nơi đó rất đáng tiếc, thưởng cho ái phi, có thể vì ái phi rạng rỡ, cũng coi như tạo hóa của chúng nó.
Tư Mã Duệ ngẩn người, sau đó nói với Du Phức Nghi:
- Diễm nhi lẻ loi một mình dùng bữa cũng quá đáng thương, hay là sai người truyền thiện ở nơi này đi, một nhà ba người chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.
Đánh một gậy rồi cho mật đường, Du Phức Nghi cũng không dễ mắc lừa, nhưng mà Tư Mã Diễm chỉ là tiểu hài tử.
Tuyệt đối Tư Mã Duệ không dám đụng vào móng tay của Tư Mã Diễm.
Bình luận facebook