-
Chương 34
Du Phức Nghi sai người dọn dẹp Di Tình Thư, treo lên màn che mộc mạc, bài trí đơn giản mấy thứ đồ cổ.
Sáng sớm Du Phức Nghi đã ôn luyện từ ngữ thuyết trình, lúc này nàng không hề hoang mang biện giải nói:
- Thần thiếp đúng là cố ý, chỉ là không phải cố ý khinh thị Phùng sung hoa, mà là thẩm mỹ của thần thiếp từ trước đến giờ luôn khác người, nếu dốc hết sức lực dựa theo tâm ý của thần thiếp mà bài trí, chưa chắc Phùng sung hoa sẽ vừa ý, hay là hoàng thượng tự đi hỏi xem, nàng thích cái gì, rồi lấy vật trong tư khố của mình ra thưởng cho nàng, như thế vừa có thể diện, lại cho nàng niềm vui, chẳng phải so với thần thiếp hảo tâm làm chuyện xấu vẫn tốt hơn sao?
Đôi mắt to đen sáng lấp lánh, lúc nói đến chuyện đắp người tuyết, bộ dạng hết sức đáng yêu, khiến nàng không có sức chống cự.
Du Phức Nghi lại phân phó Tiểu Mãn lấy dây thừng cùng đệm tới đây, nàng đem dây thừng thắt chặt trên xà ngang, đệm đặt lên tấm gỗ.
Tào mỹ nhân ngồi trên kháng sàng sát cửa sổ ở phía đông Tuy Thọ Điện, nghe tiếng cười vui sướng của tam hoàng tử truyền vào.
Tào mỹ nhân oán hận vỗ mạnh một cái lên kháng sàng.
- Phụ hoàng, Tào mẫu phi đang múa kiếm ở đằng kia.
Tư Mã Duệ nghe vậy ngẩng đầu nhìn về hướng Tuy Thọ Điện, sau đó “Xì” một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ ói mửa nói:
- Còn học người ta múa kiếm, kiếm cầm còn không nên thân, khó trách lần trước tự chém chân mình, không tự chém rơi đầu, coi như mạng nàng cũng lớn.
Du Phức Nghi là cái loại cứng nhắc hay giảng quy củ này nọ, nếu để nàng biết được, nhất định sẽ ngang ngược ngăn cản.
Mà hắn nói không lại nàng, đến lúc đó chẳng những không được xuất cung, mà hắn còn thất tín với tên tiểu tử này.
Sợ cái thằng nhãi này lỡ miệng nói ra, vội vàng dặn dò:
- Ngàn vạn lần đừng để cho mẫu phi ngươi biết, nếu không chẳng những chúng ta không được đi, mà còn bị nàng mắng té tát.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
- Nhi thần sẽ không nói cho mẫu phi biết.
Tư Mã Diễm gật đầu, sau đó lại bĩu môi ra điều kiện:
- Không được dẫn nhị hoàng huynh theo, nếu không nhi thần nhất định sẽ nói cho mẫu phi biết.
Tư Mã Duệ nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, mắng:
- Thằng nhãi ranh, được một tấc đòi tiến thêm một thước.
Sáng sớm Du Phức Nghi đã ôn luyện từ ngữ thuyết trình, lúc này nàng không hề hoang mang biện giải nói:
- Thần thiếp đúng là cố ý, chỉ là không phải cố ý khinh thị Phùng sung hoa, mà là thẩm mỹ của thần thiếp từ trước đến giờ luôn khác người, nếu dốc hết sức lực dựa theo tâm ý của thần thiếp mà bài trí, chưa chắc Phùng sung hoa sẽ vừa ý, hay là hoàng thượng tự đi hỏi xem, nàng thích cái gì, rồi lấy vật trong tư khố của mình ra thưởng cho nàng, như thế vừa có thể diện, lại cho nàng niềm vui, chẳng phải so với thần thiếp hảo tâm làm chuyện xấu vẫn tốt hơn sao?
Đôi mắt to đen sáng lấp lánh, lúc nói đến chuyện đắp người tuyết, bộ dạng hết sức đáng yêu, khiến nàng không có sức chống cự.
Du Phức Nghi lại phân phó Tiểu Mãn lấy dây thừng cùng đệm tới đây, nàng đem dây thừng thắt chặt trên xà ngang, đệm đặt lên tấm gỗ.
Tào mỹ nhân ngồi trên kháng sàng sát cửa sổ ở phía đông Tuy Thọ Điện, nghe tiếng cười vui sướng của tam hoàng tử truyền vào.
Tào mỹ nhân oán hận vỗ mạnh một cái lên kháng sàng.
- Phụ hoàng, Tào mẫu phi đang múa kiếm ở đằng kia.
Tư Mã Duệ nghe vậy ngẩng đầu nhìn về hướng Tuy Thọ Điện, sau đó “Xì” một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ ói mửa nói:
- Còn học người ta múa kiếm, kiếm cầm còn không nên thân, khó trách lần trước tự chém chân mình, không tự chém rơi đầu, coi như mạng nàng cũng lớn.
Du Phức Nghi là cái loại cứng nhắc hay giảng quy củ này nọ, nếu để nàng biết được, nhất định sẽ ngang ngược ngăn cản.
Mà hắn nói không lại nàng, đến lúc đó chẳng những không được xuất cung, mà hắn còn thất tín với tên tiểu tử này.
Sợ cái thằng nhãi này lỡ miệng nói ra, vội vàng dặn dò:
- Ngàn vạn lần đừng để cho mẫu phi ngươi biết, nếu không chẳng những chúng ta không được đi, mà còn bị nàng mắng té tát.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
- Nhi thần sẽ không nói cho mẫu phi biết.
Tư Mã Diễm gật đầu, sau đó lại bĩu môi ra điều kiện:
- Không được dẫn nhị hoàng huynh theo, nếu không nhi thần nhất định sẽ nói cho mẫu phi biết.
Tư Mã Duệ nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, mắng:
- Thằng nhãi ranh, được một tấc đòi tiến thêm một thước.
Bình luận facebook