Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Hoàng Quang Minh đã ở trong trốn quan trường hơn nửa đời người, bản thân ông ta hiểu rõ trong hệ thống thông tin công dân quốc gia mấy chữ ‘không có quyền truy cập’ này có ý nghĩa như thế nào, những người có hồ sơ thế này đều có lai lịch lớn, là nhân vật lớn thì cũng chỉ có thể là những kẻ một tay che trời.
Ông ta chỉ là cục trưởng của cục cảnh sát trung tâm thành phố Trung Cảng, trong mắt người bình thường thì cái chức này không nhỏ nhưng trong mắt của các nhân vật lớn thì nó còn không bằng một hạt cát, căn bản là không lọt nổi vào mắt của họ.
Ở trong quan trường lăn lộn hơn nửa đời mới bò lên được vị trí cục trưởng thành phố, lần này lại bởi vì một sai lầm thiếu sót của bản thân, có khả năng trực tiếp tuột dốc không phanh, ngã tan xương nát thịt, cho nên ông ta không thể không lo sợ.
Hoàng Quang Minh vội vàng đi tới phòng thẩm vấn ở tầng hai, cho dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng chỉ trong một tích tắc đẩy cửa ra, ông ta lại phải khiếp sợ đến ngây người, tám tên cảnh sát có thân thủ tốt nhất cục cảnh sát đang chịu đau đớn nằm ngổn ngang trên mặt đất, tên thì ôm cánh tay, tên thì đang ôm chân... Tất cả đều đang thấp giọng rên rỉ.
Mà cái người trẻ tuổi bị bắt đến đây lại đang ngồi ở trên ghế, cái chân của anh giơ cao mở ra đặt ở trên bàn bắt chéo lại, nhếch môi cười, miệng ngậm nửa điếu thuốc, một dáng vẻ bất cần.
Có người mở cửa tiến vào, Lâm Côn cũng không quay đầu lại, mồ hôi Hoàng Quang Minh tuôn ròng ròng, mãi đến khi ông ta cung kính đi đến bên cạnh anh mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
“Anh Lâm, đây đều là hiểu lầm, tôi thay mặt mọi người trịnh trọng nhận lỗi với anh, cũng mong anh rộng lượng bỏ qua.” Hoàng Quang Minh cung kính, chỉ thiếu nước khoa trương thêm một chút là khúm núm quỳ trên mặt đất.
“Hiểu lầm?”
Lâm Côn cười to, nói: “Ông nói hiểu lầm là hiểu lầm sao? Chuyện gì đều do ông định đoạt, quyền lực cũng không nhỏ nhỉ?”
“Không dám, không dám…”
Hoàng Quang Minh liên tục nói: “Tôi chỉ là một cục trưởng cục cảnh sát nhỏ bé, trong mắt của anh Lâm đến hạt cát tôi còn không bằng. Việc này thực sự là hiểu lầm, tôi không biết thân phận của anh Lâm đây, nếu không tôi cũng sẽ không...”
Lâm Côn cười nói: “Tôi có thân phận gì?”
Hoàng Quang Minh sửng sốt, cười khổ nói: “Anh Lâm, hồ sơ của anh trong hệ thống thông tin công dân quốc gia là ‘không có quyền truy cập’, nhưng tôi biết anh nhất định là một nhân vật lớn, anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi lần này đi.”
Lâm Côn nhướng mày, trên mặt hiện ra nét nghi hoặc, khoát khoát tay với Hoàng Quang Minh: “Thôi ông đã nói là hiểu lầm, vậy thì tôi cũng coi như không có chuyện gì, hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?”
Hoàng Quang Minh nói: “Đương nhiên, anh Lâm anh muốn lúc nào cũng có thể đi, tôi lập tức cho xe đưa anh đi.”
“Không cần, tự tôi đi xe trở về.” Nói xong, Lâm Côn từ trên ghế đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Lâm Côn, Hoàng Quang Minh nhẹ nhõm thở ra một hơi, đều nói ‘mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó’, cuối cùng cũng coi như thuận lợi tiễn vị tôn thần này đi rồi, ông ta dơ tay lau một tầng mồ hôi dày trên trán.
Trong phòng thẩm vấn, tám tên cảnh sát bị khiêng ra ngoài đưa đến bệnh viện, Hoàng Quang Minh gắng gượng mang cái chân đau nhức tập tễnh về văn phòng, vừa uống ngụm nước trà do nữ cảnh sát mới tới pha cho thì đột nhiên cửa bị mở ra…
“Cục trưởng, thị trưởng Khương đến!” Một vị cảnh sát hốt hoảng xông tới nói.
Hoàng Quang Minh vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi một miệng đầy nước trà thiếu chút nữa thì sặc chết.
Ra đến cửa lớn của cục cảnh sát trung tâm thành phố, Lâm Côn không lập tức bắt xe rời đi, mà là tìm một nơi yên lặng gọi điện thoại. Gọi cho Dư Tông Hoa bí thư tỉnh Liêu Cương. Điện thoại vừa được kết nối, Dư Tông Hoa liền cười trong điện thoại hỏi: “Thế nào rồi Tiểu Lâm, đã ra khỏi cục cảnh sát rồi hả?”
“Ha ha. Đúng vậy, cảm ơn bí thư Dư.” Lâm Côn cười nói.
“Haizz, cùng là người một nhà cần gì khách sáo, ba năm trước nếu không nhờ cháu ra tay cứu giúp, Chí Kiên nhà ta có lẽ đã sớm chết ở Châu Phi, cháu là ân nhân của nhà họ Dư ta, về sau có chỗ nào cần ta giúp đỡ cứ nói bất cứ lúc nào.”
Con trai của Dư Tông Hoa là Dư Chí Kiên cũng là một quân nhân, đóng quân tại quân khu Liêu Cương, thuộc binh đoàn Đông Bắc Hổ. Ba năm trước đây, nhận lệnh đưa một lượng lớn vật tư đến Châu Phi cứu tế dân chạy nạn. Không ngờ trên đường đi bị một tập đoàn khủng bố của Châu Phi tập kích. Bình đoàn Đông Bắc Hổ tất cả đều là tinh anh nhưng không thể nào chống lại phần tử khủng bố như thủy triều thế này. Dư Chí Kiên cùng các chiến hữu của anh ta cuối cùng vẫn bị bắt giữ, là Lâm Côn mang binh đoàn Lang Nha tới cứu anh ta trở về.
Nhà họ Dư trải qua nhiều thế hệ, mấy đời chỉ có con một, Lâm Côn cứu Dư Chí Kiên, phần ân tình này là to lớn nhất.
“Bí thư Dư, vẫn có chuyện cần ngài giúp lần nữa, vừa rồi Hoàng Quang Minh có nói thông tin về lý lịch của tôi là hồ sơ mật quốc gia không có quyền thì sẽ không tìm đọc được, tôi muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì, ngài có thể giúp tôi tìm hiểu được không?”
“Được, không thành vấn đề, việc này ta sẽ cho người đi điều tra, có tin tức gì ta liền lập tức báo ngay cho con.”
“Cảm ơn bí thư Dư.”
“Thằng nhóc này, lại còn nói cảm ơn? Còn nữa về sau đừng có gọi bí thư Dư nữa, gọi là chú Dư đi.”
“Ha ha, vâng, chú Dư.”
Cúp điện thoại, Lâm Côn nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, ngoắc một chiếc taxi trở về biệt thự.
Lúc này trong căn phòng xa hoa ở Nam Thành thành phố Trung Cảng, một người đàn ông hơn 30 tuổi, đang “trái ôm phải ấp” hai em gái tiếp viên trắng trẻo, người đàn ông này mặt chữ quốc (囯), mũi chim ưng, bên trái mặt có một vết sẹo to lớn đầy hung tợn, tướng mạo có ba phần khí chất bảy phần sát nhân. Hắn là người có tiếng trong hắc đạo ở Nam Thành, là một trong người đứng đầu Phùng Bưu, tên là Phong Bưu, là người có thủ đoạn độc ác đồng thời cũng có tiếng là tên háo sắc có tiếng. Ngày ngày làm chú rể, hằng đêm đổi cô dâu, những cô gái bị hắn làm nhục nhiều vô số kể, trong đó rất nhiều người đều bị bắt buộc, giống như lần trước Lâm Côn cứu Chương Tiểu Nhã, nếu anh không ra tay đúng lúc, thì bây giờ có thể cô đã bị tên Phong Bưu này hành hạ rồi.
Cửa phòng kêu vang, đi vào là một tên đàn em có ánh mắt âm u, trên người hắn tỏa ra một luồng sát khí nồng đậm, có thể thấy hắn là người hằng ngày sống trong cảnh chém giết, hắn cung kính đi tới trước mặt Phong Bưu, kính cẩn nói: “Đại ca, đã điều tra ra người xuống tay với bọn thằng Lưu đầu trọc đêm qua rồi ạ, tên là Lâm Côn, ngày hôm qua vừa mới đến Trung Cảng, buổi sáng hôm nay đánh cha con nhà Lưu Cương cùng Chu Phương Cường vào bệnh viện cũng là hắn.
Phong Bưu lạnh lùng cười, nói: “Ha ha, tao đang tự hỏi, sao một tên nhóc con lại dám xuống tay với người của tao, hóa ra là nó từ nơi khác đến, cũng thật sự là “nghé con mới đẻ không sợ hổ”, CMN cháu trai của Hoàng Quang Minh cũng dám đánh, chúng ta không cần dạy dỗ thằng đó vội, cứ để Hoàng Quang Minh ra tay xử lý nó trước. Mày lại dẫn người bắt nó về đây, tao phải tự mình dạy dỗ nó, để cho nó biết đây là đâu, để cho nó thấy rằng ai mới là trời ở cái đất Trung Cảng này.”
A Cẩu âm thầm cười nói: “Dạ, đại ca.”
Cách nơi này hai con đường chính là quán bar Bách Phượng Môn, ban đêm người đến người đi xa hoa truỵ lạc lúc này đây không khí có phần lành lạnh và trong sạch, Tưởng Diệp Lệ mặc một bộ sườn xám xinh đẹp ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, trong tay bưng một ly rượu màu hổ phách, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng, mùi rượu chầm chậm tỏa ra, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chóp mũi để sát bên cạnh ly rượu, trên mặt để lộ ra vài phần say mê.
“Phong Bưu bên kia có động tĩnh gì không?”
Tưởng Diệp Lệ mắt nhắm lại, giọng nhàn nhạt hỏi. A Đông đứng ở đối diện cô, trên người mặc một bộ vest bó sát người màu đen, khiến cho các bắp thịt trên người hiện lên một vòng hoàn mỹ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tạm thời vẫn không có động tĩnh gì.”
Khóe môi Tưởng Diệp Lệ hơi hơi mỉm cười, nói: “Phong Bưu không phải là kẻ chịu ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’, chúng ta đợi một thời gian xem. Cậu cho người âm thầm theo dõi cẩn thận, vào lúc cần thiết ra tay giúp tên nhóc kia một chút. Đúng rồi, tư liệu của tên nhóc kia cậu đã điều tra được chưa, trước kia cậu ta làm gì, quá khứ có cái gì không sạch sẽ hay không?”
A Đông nói: “Đã điều tra rồi ạ, cậu ta tên là Lâm Côn, là một quân nhân mới xuất ngũ, còn các tư liệu lúc còn trong bộ đội, không có cách nào tra ra. Buổi sáng hôm nay cậu ta lại đánh hai người, một người là cháu ngoại trai của cục trưởng cục cảnh sát ở trung tâm thành phố Chu Phương Cường, người còn lại là quản gia của Phong Bưu tên Lưu Cương.”
“Ồ...?”
Tưởng Diệp Lệ mở to mắt, khóe môi hiện ra nụ cười đầy ẩn ý, nhìn A Đông nói: “Tính tình của cậu ta nóng nảy như vậy sao? Ha ha, hay là ‘nghé con mới đẻ không sợ hổ’, hoặc là một kẻ tài cao, gan cũng lớn... A Đông, cậu nói thật với tôi xem, cậu cảm thấy là thân thủ của cậu ta như thế nào?”
A Đông thoáng do dự, khẽ cắn môi nói: “Tôi không phải là đối thủ của cậu ta.”
Tưởng Diệp Lệ lại hỏi: “Thủ hạ của Điên Bưu là Tứ Đại Kim Cương gồm Hổ, Báo, Sói, Cẩu đánh với người nào cậu nắm chắc phần thắng?”
A Đông lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Chống lại Cẩu phần thắng cũng chỉ có thể là năm phần, còn ba người kia tất cả đều không có khả năng.”
“Vậy còn cậu ta thì sao?”
“Người nào?”
A Đông hơi chần chờ, hiểu được ý của Tưởng Diệp Lệ, nói: “Dựa theo thực lực đêm qua mà cậu ta thể hiện, đánh với Lang tuyệt đối không thành vấn đề, còn Hổ cùng Báo thì còn khó nói.”
Tưởn g Diệp Lệ đứng lên, môi nhấp chút rượu, cảm xúc trên mặt nháy mắt trở nên có phần lạnh lẽo, nói: “Người này đối với chúng ta mà nói tuyệt đối là một cơ hội tốt, chúng ta nhất định phải nắm chắc, đến khi Bách Phượng Môn cũng có đủ Tứ Đại Kim Cương, chúng ta hoàn toàn không cần sợ tên Phong Bưu nữa, về sau là người đứng đầu khu Nam Thành, cũng có thể đường đường chính chính ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mà sống.”
“Vâng, chị Tưởng nói rất đúng.” Ánh mắt A Đông sáng lên, tràn đầy khát vọng với tương lai. Đối với một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông đã từng đi lính, sống mỗi ngày đều phải cố nén giận thật là mất hứng.
Ánh nắng tươi sáng, xe taxi dừng ở cổng lớn khu biệt thự Hải Thần, Lâm Côn từ trên xe bước xuống, di động trong túi đúng lúc vang lên, là Dư Tông Hoa gọi tới, thời gian trước sau không đến 20 phút, có thể khẳng định là lần này Dư Tông Hoa tự thân tự lực rồi.
“Chú Dư, đã điều tra ra được rồi sao?”
“Ài, không có.” Dư Tông Hoa trả lời.
“Ồ...?”
“Phía bên ta cũng không có quyền tìm đọc thông tin hồ sơ của cháu, tốt nhất cháu nên gọi điện thoại tới quân khu hỏi thử, có phải là bên kia bọn họ đã động tay động chân rồi hay không.”
“Dạ được, chú Dư.”
Cúp điện thoại, đầu mày Lâm Côn nhíu lại, vốn chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng trải qua việc như vậy cảm thấy có vấn đề, thông tin về hồ sơ của anh đến tỉnh bộ liên tỉnh cũng không có cách nào tìm đọc được, thật sự là quá kỳ quặc rồi.
Không chần chờ gì, Lâm Côn lập tức gọi điện thoại cho lão Hồ. Tại quân khu Mạc Bắc, Thiếu tướng lão Hồ, lúc này đang ở trong tòa nhà ngói đỏ cấp hai của mình chiêu đãi khách quý. Ông ta chịu thiệt ngồi ở vị trí khách, trong khi vị khách kia lại ngồi ở ghế chính, chuyện này tuyệt đối hiếm khi xảy ra. Lúc này điện thoại trong túi vang lên, vừa thấy là Lâm Côn gọi tới, lão Hồ lập tức liền đen mặt, ông ta gật đầu với người ở vị trí chủ tọa kia cười cười, nói:
“Lão thủ trưởng, là Lâm Côn gọi tới.”
Người bị gọi là lão thủ trưởng, đầu tóc bạc trắng, vẻ mặt hiền lành tươi cười, nói: “Vậy thì nghe đi.”
“Vâng.”
Lão Hồ bấm nút nghe, ống nghe vừa mới áp lên bên tai, lập tức liền truyền đến tiếng của Lâm Côn hùng hổ nói: “Lão Hồ, có phải ông động tay động chân thông tin hồ sơ của tôi rồi đúng không? Nói một chút đi, rốt cuộc là ông muốn làm cái gì?”
Lão Hồ nói: “Tiểu Lâm à, cậu hãy nghe tôi nói, cậu là một nhân tài xuất sắc nhất của quốc gia, cho nên chúng ta tạm thời niêm phong hồ sơ thông tin của cậu cất vào kho đóng lại, đây đều là ý của lãnh đạo bên trên, tuyệt đối không có ác ý gì cả.”
Lão Hồ tạm dừng một chút, nhìn thoáng qua lão thủ trưởng đang ngồi ở kia, sau khi được sự ngầm đồng ý lại tiếp tục nói: “Gần đây, cục An ninh quốc gia bên kia, có khả năng sẽ phái người tiếp xúc với cậu, đến lúc đó sẽ lại có nhiệm vụ quan trọng giao cho cậu.”
“Nhiệm vụ cứt chó ấy! Ông đây không liên quan, lão Hồ ông nói với cục An ninh quốc gia bên kia, Lâm Côn tôi đã xuất ngũ không muốn lại tham dự vào chuyện của quốc gia, đừng để cho bọn họ tới tìm tôi, tìm thì tôi cũng vô ích, nếu bọn họ dám giở thụ đoạn sau lưng tôi, cũng đừng trách tôi ra tay không lưu tình, tới một người tôi phế một người.”
Tút tút tút....
Trong điện thoại truyền đến tiếng tắt máy, lão Hồ cất điện thoại có chút ngượng ngùng nhìn lão thủ trưởng, nói: “Lão thủ trưởng, để ngài chê cười rồi, thằng nhóc Lâm Côn này là như vậy, tính nết giống y như sói hoang ở Mạc Bắc.”
Lão thủ trưởng cười cười, giọng trầm thấp khàn khàn nói: “Rất tốt, đây mới giống với là con cháu của Chu gia... Ông trời thật sự đối xử với lão Chu ta không tệ, có thể cho ta trước khi chết tìm được người cháu trai này, hơn nữa còn là một đứa nổi bật hơn người, rốt cuộc ta cũng không cần lại phải lo lắng sau này chết đi, Chu gia không có người thừa kế rồi! Tiểu Hồ à, đi chuẩn bị một bàn rượu, hôm nay ta muốn uống rượu.”
Lão Hồ khó xử nói: “Lão thủ trưởng, nhưng thân thể của ngài...”
Lão thủ trưởng sang sảng cười nói: “Không cần lo lắng, thỉnh thoảng được một lần vui vẻ như thế này phải uống một trận, không chết được, haha!”
Ông ta chỉ là cục trưởng của cục cảnh sát trung tâm thành phố Trung Cảng, trong mắt người bình thường thì cái chức này không nhỏ nhưng trong mắt của các nhân vật lớn thì nó còn không bằng một hạt cát, căn bản là không lọt nổi vào mắt của họ.
Ở trong quan trường lăn lộn hơn nửa đời mới bò lên được vị trí cục trưởng thành phố, lần này lại bởi vì một sai lầm thiếu sót của bản thân, có khả năng trực tiếp tuột dốc không phanh, ngã tan xương nát thịt, cho nên ông ta không thể không lo sợ.
Hoàng Quang Minh vội vàng đi tới phòng thẩm vấn ở tầng hai, cho dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng chỉ trong một tích tắc đẩy cửa ra, ông ta lại phải khiếp sợ đến ngây người, tám tên cảnh sát có thân thủ tốt nhất cục cảnh sát đang chịu đau đớn nằm ngổn ngang trên mặt đất, tên thì ôm cánh tay, tên thì đang ôm chân... Tất cả đều đang thấp giọng rên rỉ.
Mà cái người trẻ tuổi bị bắt đến đây lại đang ngồi ở trên ghế, cái chân của anh giơ cao mở ra đặt ở trên bàn bắt chéo lại, nhếch môi cười, miệng ngậm nửa điếu thuốc, một dáng vẻ bất cần.
Có người mở cửa tiến vào, Lâm Côn cũng không quay đầu lại, mồ hôi Hoàng Quang Minh tuôn ròng ròng, mãi đến khi ông ta cung kính đi đến bên cạnh anh mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
“Anh Lâm, đây đều là hiểu lầm, tôi thay mặt mọi người trịnh trọng nhận lỗi với anh, cũng mong anh rộng lượng bỏ qua.” Hoàng Quang Minh cung kính, chỉ thiếu nước khoa trương thêm một chút là khúm núm quỳ trên mặt đất.
“Hiểu lầm?”
Lâm Côn cười to, nói: “Ông nói hiểu lầm là hiểu lầm sao? Chuyện gì đều do ông định đoạt, quyền lực cũng không nhỏ nhỉ?”
“Không dám, không dám…”
Hoàng Quang Minh liên tục nói: “Tôi chỉ là một cục trưởng cục cảnh sát nhỏ bé, trong mắt của anh Lâm đến hạt cát tôi còn không bằng. Việc này thực sự là hiểu lầm, tôi không biết thân phận của anh Lâm đây, nếu không tôi cũng sẽ không...”
Lâm Côn cười nói: “Tôi có thân phận gì?”
Hoàng Quang Minh sửng sốt, cười khổ nói: “Anh Lâm, hồ sơ của anh trong hệ thống thông tin công dân quốc gia là ‘không có quyền truy cập’, nhưng tôi biết anh nhất định là một nhân vật lớn, anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi lần này đi.”
Lâm Côn nhướng mày, trên mặt hiện ra nét nghi hoặc, khoát khoát tay với Hoàng Quang Minh: “Thôi ông đã nói là hiểu lầm, vậy thì tôi cũng coi như không có chuyện gì, hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?”
Hoàng Quang Minh nói: “Đương nhiên, anh Lâm anh muốn lúc nào cũng có thể đi, tôi lập tức cho xe đưa anh đi.”
“Không cần, tự tôi đi xe trở về.” Nói xong, Lâm Côn từ trên ghế đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Lâm Côn, Hoàng Quang Minh nhẹ nhõm thở ra một hơi, đều nói ‘mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó’, cuối cùng cũng coi như thuận lợi tiễn vị tôn thần này đi rồi, ông ta dơ tay lau một tầng mồ hôi dày trên trán.
Trong phòng thẩm vấn, tám tên cảnh sát bị khiêng ra ngoài đưa đến bệnh viện, Hoàng Quang Minh gắng gượng mang cái chân đau nhức tập tễnh về văn phòng, vừa uống ngụm nước trà do nữ cảnh sát mới tới pha cho thì đột nhiên cửa bị mở ra…
“Cục trưởng, thị trưởng Khương đến!” Một vị cảnh sát hốt hoảng xông tới nói.
Hoàng Quang Minh vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi một miệng đầy nước trà thiếu chút nữa thì sặc chết.
Ra đến cửa lớn của cục cảnh sát trung tâm thành phố, Lâm Côn không lập tức bắt xe rời đi, mà là tìm một nơi yên lặng gọi điện thoại. Gọi cho Dư Tông Hoa bí thư tỉnh Liêu Cương. Điện thoại vừa được kết nối, Dư Tông Hoa liền cười trong điện thoại hỏi: “Thế nào rồi Tiểu Lâm, đã ra khỏi cục cảnh sát rồi hả?”
“Ha ha. Đúng vậy, cảm ơn bí thư Dư.” Lâm Côn cười nói.
“Haizz, cùng là người một nhà cần gì khách sáo, ba năm trước nếu không nhờ cháu ra tay cứu giúp, Chí Kiên nhà ta có lẽ đã sớm chết ở Châu Phi, cháu là ân nhân của nhà họ Dư ta, về sau có chỗ nào cần ta giúp đỡ cứ nói bất cứ lúc nào.”
Con trai của Dư Tông Hoa là Dư Chí Kiên cũng là một quân nhân, đóng quân tại quân khu Liêu Cương, thuộc binh đoàn Đông Bắc Hổ. Ba năm trước đây, nhận lệnh đưa một lượng lớn vật tư đến Châu Phi cứu tế dân chạy nạn. Không ngờ trên đường đi bị một tập đoàn khủng bố của Châu Phi tập kích. Bình đoàn Đông Bắc Hổ tất cả đều là tinh anh nhưng không thể nào chống lại phần tử khủng bố như thủy triều thế này. Dư Chí Kiên cùng các chiến hữu của anh ta cuối cùng vẫn bị bắt giữ, là Lâm Côn mang binh đoàn Lang Nha tới cứu anh ta trở về.
Nhà họ Dư trải qua nhiều thế hệ, mấy đời chỉ có con một, Lâm Côn cứu Dư Chí Kiên, phần ân tình này là to lớn nhất.
“Bí thư Dư, vẫn có chuyện cần ngài giúp lần nữa, vừa rồi Hoàng Quang Minh có nói thông tin về lý lịch của tôi là hồ sơ mật quốc gia không có quyền thì sẽ không tìm đọc được, tôi muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì, ngài có thể giúp tôi tìm hiểu được không?”
“Được, không thành vấn đề, việc này ta sẽ cho người đi điều tra, có tin tức gì ta liền lập tức báo ngay cho con.”
“Cảm ơn bí thư Dư.”
“Thằng nhóc này, lại còn nói cảm ơn? Còn nữa về sau đừng có gọi bí thư Dư nữa, gọi là chú Dư đi.”
“Ha ha, vâng, chú Dư.”
Cúp điện thoại, Lâm Côn nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, ngoắc một chiếc taxi trở về biệt thự.
Lúc này trong căn phòng xa hoa ở Nam Thành thành phố Trung Cảng, một người đàn ông hơn 30 tuổi, đang “trái ôm phải ấp” hai em gái tiếp viên trắng trẻo, người đàn ông này mặt chữ quốc (囯), mũi chim ưng, bên trái mặt có một vết sẹo to lớn đầy hung tợn, tướng mạo có ba phần khí chất bảy phần sát nhân. Hắn là người có tiếng trong hắc đạo ở Nam Thành, là một trong người đứng đầu Phùng Bưu, tên là Phong Bưu, là người có thủ đoạn độc ác đồng thời cũng có tiếng là tên háo sắc có tiếng. Ngày ngày làm chú rể, hằng đêm đổi cô dâu, những cô gái bị hắn làm nhục nhiều vô số kể, trong đó rất nhiều người đều bị bắt buộc, giống như lần trước Lâm Côn cứu Chương Tiểu Nhã, nếu anh không ra tay đúng lúc, thì bây giờ có thể cô đã bị tên Phong Bưu này hành hạ rồi.
Cửa phòng kêu vang, đi vào là một tên đàn em có ánh mắt âm u, trên người hắn tỏa ra một luồng sát khí nồng đậm, có thể thấy hắn là người hằng ngày sống trong cảnh chém giết, hắn cung kính đi tới trước mặt Phong Bưu, kính cẩn nói: “Đại ca, đã điều tra ra người xuống tay với bọn thằng Lưu đầu trọc đêm qua rồi ạ, tên là Lâm Côn, ngày hôm qua vừa mới đến Trung Cảng, buổi sáng hôm nay đánh cha con nhà Lưu Cương cùng Chu Phương Cường vào bệnh viện cũng là hắn.
Phong Bưu lạnh lùng cười, nói: “Ha ha, tao đang tự hỏi, sao một tên nhóc con lại dám xuống tay với người của tao, hóa ra là nó từ nơi khác đến, cũng thật sự là “nghé con mới đẻ không sợ hổ”, CMN cháu trai của Hoàng Quang Minh cũng dám đánh, chúng ta không cần dạy dỗ thằng đó vội, cứ để Hoàng Quang Minh ra tay xử lý nó trước. Mày lại dẫn người bắt nó về đây, tao phải tự mình dạy dỗ nó, để cho nó biết đây là đâu, để cho nó thấy rằng ai mới là trời ở cái đất Trung Cảng này.”
A Cẩu âm thầm cười nói: “Dạ, đại ca.”
Cách nơi này hai con đường chính là quán bar Bách Phượng Môn, ban đêm người đến người đi xa hoa truỵ lạc lúc này đây không khí có phần lành lạnh và trong sạch, Tưởng Diệp Lệ mặc một bộ sườn xám xinh đẹp ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, trong tay bưng một ly rượu màu hổ phách, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng, mùi rượu chầm chậm tỏa ra, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chóp mũi để sát bên cạnh ly rượu, trên mặt để lộ ra vài phần say mê.
“Phong Bưu bên kia có động tĩnh gì không?”
Tưởng Diệp Lệ mắt nhắm lại, giọng nhàn nhạt hỏi. A Đông đứng ở đối diện cô, trên người mặc một bộ vest bó sát người màu đen, khiến cho các bắp thịt trên người hiện lên một vòng hoàn mỹ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tạm thời vẫn không có động tĩnh gì.”
Khóe môi Tưởng Diệp Lệ hơi hơi mỉm cười, nói: “Phong Bưu không phải là kẻ chịu ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’, chúng ta đợi một thời gian xem. Cậu cho người âm thầm theo dõi cẩn thận, vào lúc cần thiết ra tay giúp tên nhóc kia một chút. Đúng rồi, tư liệu của tên nhóc kia cậu đã điều tra được chưa, trước kia cậu ta làm gì, quá khứ có cái gì không sạch sẽ hay không?”
A Đông nói: “Đã điều tra rồi ạ, cậu ta tên là Lâm Côn, là một quân nhân mới xuất ngũ, còn các tư liệu lúc còn trong bộ đội, không có cách nào tra ra. Buổi sáng hôm nay cậu ta lại đánh hai người, một người là cháu ngoại trai của cục trưởng cục cảnh sát ở trung tâm thành phố Chu Phương Cường, người còn lại là quản gia của Phong Bưu tên Lưu Cương.”
“Ồ...?”
Tưởng Diệp Lệ mở to mắt, khóe môi hiện ra nụ cười đầy ẩn ý, nhìn A Đông nói: “Tính tình của cậu ta nóng nảy như vậy sao? Ha ha, hay là ‘nghé con mới đẻ không sợ hổ’, hoặc là một kẻ tài cao, gan cũng lớn... A Đông, cậu nói thật với tôi xem, cậu cảm thấy là thân thủ của cậu ta như thế nào?”
A Đông thoáng do dự, khẽ cắn môi nói: “Tôi không phải là đối thủ của cậu ta.”
Tưởng Diệp Lệ lại hỏi: “Thủ hạ của Điên Bưu là Tứ Đại Kim Cương gồm Hổ, Báo, Sói, Cẩu đánh với người nào cậu nắm chắc phần thắng?”
A Đông lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Chống lại Cẩu phần thắng cũng chỉ có thể là năm phần, còn ba người kia tất cả đều không có khả năng.”
“Vậy còn cậu ta thì sao?”
“Người nào?”
A Đông hơi chần chờ, hiểu được ý của Tưởng Diệp Lệ, nói: “Dựa theo thực lực đêm qua mà cậu ta thể hiện, đánh với Lang tuyệt đối không thành vấn đề, còn Hổ cùng Báo thì còn khó nói.”
Tưởn g Diệp Lệ đứng lên, môi nhấp chút rượu, cảm xúc trên mặt nháy mắt trở nên có phần lạnh lẽo, nói: “Người này đối với chúng ta mà nói tuyệt đối là một cơ hội tốt, chúng ta nhất định phải nắm chắc, đến khi Bách Phượng Môn cũng có đủ Tứ Đại Kim Cương, chúng ta hoàn toàn không cần sợ tên Phong Bưu nữa, về sau là người đứng đầu khu Nam Thành, cũng có thể đường đường chính chính ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mà sống.”
“Vâng, chị Tưởng nói rất đúng.” Ánh mắt A Đông sáng lên, tràn đầy khát vọng với tương lai. Đối với một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông đã từng đi lính, sống mỗi ngày đều phải cố nén giận thật là mất hứng.
Ánh nắng tươi sáng, xe taxi dừng ở cổng lớn khu biệt thự Hải Thần, Lâm Côn từ trên xe bước xuống, di động trong túi đúng lúc vang lên, là Dư Tông Hoa gọi tới, thời gian trước sau không đến 20 phút, có thể khẳng định là lần này Dư Tông Hoa tự thân tự lực rồi.
“Chú Dư, đã điều tra ra được rồi sao?”
“Ài, không có.” Dư Tông Hoa trả lời.
“Ồ...?”
“Phía bên ta cũng không có quyền tìm đọc thông tin hồ sơ của cháu, tốt nhất cháu nên gọi điện thoại tới quân khu hỏi thử, có phải là bên kia bọn họ đã động tay động chân rồi hay không.”
“Dạ được, chú Dư.”
Cúp điện thoại, đầu mày Lâm Côn nhíu lại, vốn chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng trải qua việc như vậy cảm thấy có vấn đề, thông tin về hồ sơ của anh đến tỉnh bộ liên tỉnh cũng không có cách nào tìm đọc được, thật sự là quá kỳ quặc rồi.
Không chần chờ gì, Lâm Côn lập tức gọi điện thoại cho lão Hồ. Tại quân khu Mạc Bắc, Thiếu tướng lão Hồ, lúc này đang ở trong tòa nhà ngói đỏ cấp hai của mình chiêu đãi khách quý. Ông ta chịu thiệt ngồi ở vị trí khách, trong khi vị khách kia lại ngồi ở ghế chính, chuyện này tuyệt đối hiếm khi xảy ra. Lúc này điện thoại trong túi vang lên, vừa thấy là Lâm Côn gọi tới, lão Hồ lập tức liền đen mặt, ông ta gật đầu với người ở vị trí chủ tọa kia cười cười, nói:
“Lão thủ trưởng, là Lâm Côn gọi tới.”
Người bị gọi là lão thủ trưởng, đầu tóc bạc trắng, vẻ mặt hiền lành tươi cười, nói: “Vậy thì nghe đi.”
“Vâng.”
Lão Hồ bấm nút nghe, ống nghe vừa mới áp lên bên tai, lập tức liền truyền đến tiếng của Lâm Côn hùng hổ nói: “Lão Hồ, có phải ông động tay động chân thông tin hồ sơ của tôi rồi đúng không? Nói một chút đi, rốt cuộc là ông muốn làm cái gì?”
Lão Hồ nói: “Tiểu Lâm à, cậu hãy nghe tôi nói, cậu là một nhân tài xuất sắc nhất của quốc gia, cho nên chúng ta tạm thời niêm phong hồ sơ thông tin của cậu cất vào kho đóng lại, đây đều là ý của lãnh đạo bên trên, tuyệt đối không có ác ý gì cả.”
Lão Hồ tạm dừng một chút, nhìn thoáng qua lão thủ trưởng đang ngồi ở kia, sau khi được sự ngầm đồng ý lại tiếp tục nói: “Gần đây, cục An ninh quốc gia bên kia, có khả năng sẽ phái người tiếp xúc với cậu, đến lúc đó sẽ lại có nhiệm vụ quan trọng giao cho cậu.”
“Nhiệm vụ cứt chó ấy! Ông đây không liên quan, lão Hồ ông nói với cục An ninh quốc gia bên kia, Lâm Côn tôi đã xuất ngũ không muốn lại tham dự vào chuyện của quốc gia, đừng để cho bọn họ tới tìm tôi, tìm thì tôi cũng vô ích, nếu bọn họ dám giở thụ đoạn sau lưng tôi, cũng đừng trách tôi ra tay không lưu tình, tới một người tôi phế một người.”
Tút tút tút....
Trong điện thoại truyền đến tiếng tắt máy, lão Hồ cất điện thoại có chút ngượng ngùng nhìn lão thủ trưởng, nói: “Lão thủ trưởng, để ngài chê cười rồi, thằng nhóc Lâm Côn này là như vậy, tính nết giống y như sói hoang ở Mạc Bắc.”
Lão thủ trưởng cười cười, giọng trầm thấp khàn khàn nói: “Rất tốt, đây mới giống với là con cháu của Chu gia... Ông trời thật sự đối xử với lão Chu ta không tệ, có thể cho ta trước khi chết tìm được người cháu trai này, hơn nữa còn là một đứa nổi bật hơn người, rốt cuộc ta cũng không cần lại phải lo lắng sau này chết đi, Chu gia không có người thừa kế rồi! Tiểu Hồ à, đi chuẩn bị một bàn rượu, hôm nay ta muốn uống rượu.”
Lão Hồ khó xử nói: “Lão thủ trưởng, nhưng thân thể của ngài...”
Lão thủ trưởng sang sảng cười nói: “Không cần lo lắng, thỉnh thoảng được một lần vui vẻ như thế này phải uống một trận, không chết được, haha!”
Bình luận facebook