Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Ba vạn tệ, một tệ cũng không thiếu!
Tống Đại Xuyên đếm tiền xong, lúc này dùng ánh mắt khó hiểu dò xét Lâm Côn, hỏi: “Người anh em, anh nói thật đi, con chim ưng này thật sự đáng tiền như vậy sao? Anh bán qua tay được bao nhiêu tiền?”
Bảy nhân viên an ninh cũng nhìn Lâm Côn, chờ đợi câu trả lời của anh, ở trong lòng những người như bọn họ, ít nhiều cũng sẽ có ý nghĩ như vậy, nếu như con chim ưng này không đáng tiền, người này sẽ đồng ý trả anh Tống ba vạn sao?
“Thế nào, anh Tống, anh đổi ý sao?” Lâm Côn cười nói.
“Cũng không có gì phải hối hận, Tống Đại Xuyên tôi từ trước tới nay nói một không ai dám nói hai, tôi và những người anh em của tôi cũng chỉ tò mò mà thôi.” Tống Đại Xuyên cười nói: “Người anh em, anh cứ yên tâm nói với chúng tôi đi!”
Lâm Côn nhìn Tống Đại Xuyên, người này không giống loại người nuốt lời. “Anh Tống, con chim ưng này đáng giá không ít tiền, nếu bán tại chợ đêm sẽ có giá hơn một vạn tệ, cụ thể bao nhiêu tiền thì phải xem chất lượng của chim ưng.”
“Chim ưng cũng có chất lượng sao?” Tống Đại Xuyên hỏi: “Tôi thấy lông vũ của đồ quỷ kia không tệ, lông vũ sáng như thế, tròng mắt đen như vậy, quan trọng chính là thứ quỷ này rất hung dữ!”
“Con chim ưng này có chất lượng không tồi, tôi thấy mang đi chợ đêm chắc bán được giá, chắc hẳn sẽ bán được khoảng tám vạn.” Lâm Côn cười nói.
Đám người Tống Đại Xuyên rất kinh ngạc, đồng thời cũng lộ ra sự hâm mộ, dù sao bọn họ bán con chim ưng này được ba vạn, người ta bán qua tay lời ít nhất cũng năm vạn.
Lâm Côn nhìn thấu vẻ mặt của những người này, cười nói: “Chỉ có điều, tôi mua con chim ưng này không phải để bán.”
“Thế anh mua để làm gì?”
“Tôi định thả nó đi.” Lâm Côn cười nói: “Mua bán chim ưng là phạm pháp, tôi không muốn kiếm chút tiền bẩn thỉu như vậy.”
Tống Đại Xuyên và mấy người khác đều ngạc nhiên, quá phá của, tốn ba vạn tệ để thả chim sao?
Lâm Côn không nói thêm lời nào, anh cầm túi lưới trong tay của một nhân viên an ninh lại bảo Lâm Lâm đứng chờ ở phía xa, mấy người Tống Đại Xuyên rất trượng nghĩa đứng bảo vệ trước mặt Lâm Lâm, anh ta lo lắng con chim ưng kia sẽ lao tới làm tổn thương Lâm Lâm.
Lâm Côn cầm túi lưới đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn lên con chim ưng trên cây: “Chim non, tao không muốn gây tổn thương cho mày, mày đi vào trong lưới đi, tao sẽ mang mày tới một nơi yên tĩnh và thả đi.”
Lâm Côn nói xong, từ từ đưa túi lưới lên cao, Hải Đông Thanh nhỏ trên cây cúi đầu nhìn Lâm Côn, trong đôi mắt đen láy còn mang theo sự hung ác khó nói thành lời, nhưng nó trước sau vẫn không chịu đi vào lưới, hai cái móng vuốt nắm chặt thân cây, bản thân túi lưới không đủ lớn, Hải Đông Thanh đứng im thì túi lưới cũng không chụp lấy nó được.
Lâm Côn giơ túi lưới lên cao, mắt nhìn vào đôi mắt Hải Đông Thanh nhỏ, con chim này rất thông minh, nó nghe không hiểu tiếng người, nhưng khẳng định có thể thông qua ánh mắt cảm nhận được cái gì đó. Lâm Côn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nó, khí thế hung ác trong mắt Hải Đông Thanh nhỏ không giảm chút nào, một người một chim đối diện với nhau hơn hai phút, Tống Đại Xuyên đứng bên cạnh không kiên nhẫn nói: “Người anh em, tôi thấy anh đang làm một việc vô ích, thứ đồ quỷ này sẽ không dễ dàng tin tưởng con người, tôi thấy anh nên buông tha đi, cùng lắm thì tôi dẫn đám anh em rời đi, chúng tôi cũng không để ý tới đồ quỷ này nữa, cứ mặc cho nó tự sinh tự diệt.”
Lâm Côn vẫn nhìn chằm chằm vào Hải Đông Thanh nhỏ, sự tàn bạo trong ánh mắt chú chim nhỏ này ngoài trừ trời sinh đã có, còn lại chính là do thù hận kích thích. Lâm Côn muốn dùng ánh mắt ôn hòa của mình để cảm hóa con chim này, anh muốn nó cảm nhận được sự yêu thương, bằng không cho dù đám người Tống Đại Xuyên đi rồi, sau này con chim cũng sẽ chủ động đi tìm bọn họ, tâm lý báo thù của Hải Đông Thanh nhỏ rất mạnh, tuyệt đối không chết không dừng.
Lâm Côn không nghe lời Tống Đại Xuyên khuyên, tùy tiện đưa ra lý do nói: “Anh Tống, không thể được, nơi này bình thường sẽ không có người ra vào, nếu như bị người khác bắt gặp, không thể bảo đảm sẽ không ai gây tổn thương cho con chim này được.”
Tống Đại Xuyên cười nói: “Người anh em, anh đúng là lương thiện.”
Lâm Côn cười nói: “Không phải, nó trong mắt của tôi chính là ba vạn tiền giấy, tôi cũng không muốn mất ba vạn tệ mà con chim này cuối cùng vẫn bị người ta làm tổn thương.”
Tống Đại Xuyên cười nói: “Vậy anh cũng không thể quản nó cả đời.”
Lâm Côn nói: “Ngày hôm nay gặp phải thì tôi nhúng tay vào ngày hôm nay, sau đó phải xem tạo hóa của chính nó.”
Tống Đại Xuyên giơ ngón tay cái lên: “Người anh em, anh đúng là người lương thiện!”
Đột nhiên Lâm Lâm từ phía sau vòng qua người Tống Đại Xuyên, chạy tới bên cạnh Lâm Côn, ngẩng đầu nhìn Hải Đông Thanh nhỏ trên cây, nói: “Chim ưng nhỏ, mày nhanh xuống đây đi, cha của tao sẽ không làm tổn thương mày đâu, cha tao sẽ đưa mày đi tới nơi an toàn.”
Nhìn thấy Lâm Lâm đột nhiên chạy tới, trên người Lâm Côn tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, anh vội vàng bảo vệ Lâm Lâm ra sau người, đồng thời ánh mắt uy hiếp nhìn Hải Đông Thanh trên cây, đôi mắt Hải Đông Thanh nhỏ run rẩy một hồi, nó không nhịn được vỗ cánh vài cái nhưng vẫn không thể bay lên, suýt chút nữa rơi từ trên cây xuống.
Lâm Côn lo sợ Hải Đông Thanh nhỏ đột nhiên gây tổn thương tới Lâm Lâm, cho nên mới phát ra sát khí mạnh mẽ theo bản năng. Nếu Hải Đông Thanh trên cây thật sự đột nhiên tấn công Lâm Lâm, Lâm Côn tuyệt đối không lưu tình mà đập chết nó, cái gì mà Hải Đông Thanh quý hiếm trăm năm khó gặp, ở trong mắt chỉ huy Lâm của chúng ta, con trai mới là quan trọng nhất!
Sát khí của Lâm Côn lập tức biến mất nên đám người Tống Đại Xuyên không cảm thấy có thay đổi gì, ngược lại Hải Đông Thanh trên cây bị hù dọa không nhỏ, nó nhìn thấy ánh mắt Lâm Côn không còn nhiều ung ác. Hải Đông Thanh thật sự có linh tính, giống như trong lòng nó cũng biết rõ, con người trước mắt này rất mạnh, nếu đối phương muốn gây tổn thương cho nó, người ta cũng không cần đứng dưới tán cây lâu như thế.
Hải Đông Thanh thả lỏng móng vuốt, chuẩn bị đi vào trong lưới, lúc này, đột nhiên trên đỉnh núi có tiếng ầm ĩ, là tiếng la của Hàn Tâm khi sử dụng loa du lịch: “Lâm Côn, Lâm Lâm, hai người ở đâu?”
Lâm Côn vừa nghe thấy, lập tức biết rõ Hàn Tâm triệu tập đội ngũ đi xuống núi, anh thu lưới trả lại cho Tống Đại Xuyên, lại lấy một cây chân giò hun khói đã lột da và ném cho Hải Đông Thanh trên cây, Hải Đông Thanh lập tức bắt lấy chân giò hun khói, đặt trên thân cây và ăn. Hải Đông Thanh ăn như hổ đói, vừa nhìn đã biết nó đói bụng suốt mấy ngày, nếu không cũng không bị đám người Tống Đại Xuyên dồn vào thân cây. Trong lòng Lâm Côn cảm thán, Hải Đông Thanh này cũng đủ đáng thương, nhỏ như vậy đã không còn chim ưng lớn chăm sóc, nó còn chưa có năng lực kiếm ăn.
“Tất cả phải xem tạo hóa của nó vậy.” Lâm Côn khẽ thở dài một tiếng, xoay người nói với đám người Tống Đại Xuyên: “Anh Tống, tôi phải đi rồi, hy vọng mấy người không nên tổn thương đến nó.” Nói xong, anh lại kín đáo móc ra hai vạn tệ nhét cho Tống Đại Xuyên. “Đây là cho các anh em.”
Tống Đại Xuyên và đám người cảm kích, Tống Đại Xuyên nói: “Người anh em, như vậy không tốt lắm đâu...”
Lâm Côn cười nói: “Không có gì không tốt cả, chỉ hi vọng các anh không làm hại con chim ưng.”
Tống Đại Xuyên lập tức bảo đảm: “Người anh em cứ yên tâm, tôi không phải là loại người như vậy!”
“Vậy nhờ cậy anh.” Lâm Côn mỉm cười, dẫn Lâm Lâm đi lên đỉnh núi, nửa đường Lâm Lâm đột nhiên hỏi Lâm Côn: “Cha, cha nói những chú kia có tổn thương tới chim ưng nhỏ hay không?”
Lâm Côn cũng không xác định, nhưng vì không muốn con trai lo lắng, ngoài miệng vẫn cười nói: “Con trai, yên tâm đi, bọn họ sẽ không làm tổn thương đến chim ưng nhỏ đâu.”
“Nhưng...” Lâm Lâm lo lắng nói: “Cha, con vẫn lo lắng bọn họ sẽ làm hại chim ưng nhỏ.”
Lâm Côn và Lâm Lâm đã đi lên đỉnh núi, đoàn người Tống Đại Xuyên vẫn đứng dưới tàng cây, Tống Đại Xuyên chia tiền cho mọi người, phần của anh và mọi người là như nhau, chia bình đều, trong tay mỗi người có hơn một ngàn, còn lại đều chuẩn bị cho những người nằm viện.
Hải Đông Thanh trên cây nâng cổ nhìn về hướng Lâm Côn và Lâm Lâm rời đi.
Một người đứng bên cạnh Tống Đại Xuyên nhìn lên cây, trên môi còn nở nụ cười tà ác, anh ta nói với Tống Đại Xuyên: “Đội trưởng Tống, thứ quỷ này đáng tiền như vậy, nếu không chúng ta bắt nó mang bán đi?”
Lúc này có một người khác lên tiếng: “Đúng vậy, đội trưởng Tống, tôi thấy nên bán thứ quỷ này đi, có thể kiếm thêm một phần tiền, tiền bán được sẽ nhiều hơn hiện tại, không nghe tên kia vừa mới nói hay sao, chợ đêm mua thứ này với giá cao, hơn nữa thứ quỷ này không tầm thường, khẳng định sẽ bán được giá tiền lớn!”
Tống Đại Xuyên nhíu mày quay mắng chửi hai người kia: “Khốn kiếp, các cậu chỉ biết đến tiền, không có một chút uy tín nào hay sao? Ngày hôm nay, người anh em kia giao tiền cho chúng ta, như vậy thứ quỷ này là của anh ta, chúng ta nhân lúc người ta không có mặt đánh chủ ý lên đồ của người khác, còn muốn mặt mũi hay không?”
Tống Đại Xuyên dừng một chút, lại liếc những cấp dưới có mặt tại đây, những người này bị anh ta liếc lại đổ mồ hôi, anh ta nói tiếp: “Hơn nữa, nếu không phải có người anh em kia nói, chúng ta làm sao biết thứ quỷ lông lá này đáng giá sao? Bán cho chúng ta ba vạn, người ta lại cho thêm hai vạn, người ta đã đủ trượng nghĩa, chúng ta lại làm việc không trượng nghĩa hay sao?”
Nghe Tống Đại Xuyên mắng thẳng mặt, những người có tâm tư đen tối cúi đầu xuống, Tống Đại Xuyên lại cảnh cáo: “Tôi nói cho các cậu biết, nếu ngày hôm nay ai dám đánh chủ ý lên đồ quỷ này, sau này không cần ở trong đội của tôi, nếu không đừng trách hai đấm của tôi không có mắt!”
Tống Đại Xuyên vung nắm đấm lên, lập tức có cơn gió quét qua, tất cả nhân viên cấp dưới của anh ta đều run rẩy.
Lâm Côn dẫn Lâm Lâm trở lại đỉnh núi, Tôn Chí dẫn Tôn Dương và Tô Hữu Bằng đi tới: “Lâm Côn, hai người đi đâu vậy?”
Lâm Côn cười nói: “Đi phòng vệ sinh một chuyến, phòng vệ sinh trên núi này quá khó tìm, đi nửa ngày mới tìm được.”
Cảnh Quân Địch cũng đi tới, lúc này nói đùa: “Chúng tôi cứ nghĩ anh và con rể của tôi mất tích rồi.”
Lâm Lâm ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Chú Cảnh, con rể là có ý gì?”
Con nít không hiểu rõ, Cảnh Quân Địch lại cười nói: “Chính là bạn tốt nhất của con gái chú, cháu là bạn tốt nhất của Nhạc Nhạc đúng không?”
Lâm Lâm lập tức nói: “Đương nhiên rồi!”
Tô Hữu Bằng và Tôn Dương cũng nói theo: “Chúng cháu đều là bạn tốt nhất của Nhạc Nhạc, chúng cháu cũng là con rể của chú Cảnh!”
Lâm Côn, Tôn Chí, Cảnh Quân Địch liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười ha hả, vẻ mặt của ba đứa nhỏ khó hiểu nhìn người lớn. Hiển nhiên Cảnh Nhạc Nhạc biết nhiều hơn ba cậu bé này, nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, nói một tiếng đáng ghét, sau đó tức giận quay đầu sang chỗ khác.
Cách đó không xa, Lý Xuân Sinh nghe được bên này có tiếng cười, anh ta dẫn theo bạn gái Jenny đi tới, tham gia náo nhiệt nói: “Mọi người đang cười gì thế, đừng keo kiệt, nói ra cho tôi và Jenny cùng cười với.”
“Đi đi đi, cậu đi nói chuyện yêu thương của bản thân cậu đi.” Lâm Côn vừa cười vừa nói, ánh mắt của anh mang theo hàm ý khác nhìn Jenny, trong lòng thầm nghĩ: Ha ha, cô là hồ ly tinh muốn nhân dịp cháy nhà hôi của đồ đệ tôi, tôi sẽ làm cô tiền mất tật mang.
Tống Đại Xuyên đếm tiền xong, lúc này dùng ánh mắt khó hiểu dò xét Lâm Côn, hỏi: “Người anh em, anh nói thật đi, con chim ưng này thật sự đáng tiền như vậy sao? Anh bán qua tay được bao nhiêu tiền?”
Bảy nhân viên an ninh cũng nhìn Lâm Côn, chờ đợi câu trả lời của anh, ở trong lòng những người như bọn họ, ít nhiều cũng sẽ có ý nghĩ như vậy, nếu như con chim ưng này không đáng tiền, người này sẽ đồng ý trả anh Tống ba vạn sao?
“Thế nào, anh Tống, anh đổi ý sao?” Lâm Côn cười nói.
“Cũng không có gì phải hối hận, Tống Đại Xuyên tôi từ trước tới nay nói một không ai dám nói hai, tôi và những người anh em của tôi cũng chỉ tò mò mà thôi.” Tống Đại Xuyên cười nói: “Người anh em, anh cứ yên tâm nói với chúng tôi đi!”
Lâm Côn nhìn Tống Đại Xuyên, người này không giống loại người nuốt lời. “Anh Tống, con chim ưng này đáng giá không ít tiền, nếu bán tại chợ đêm sẽ có giá hơn một vạn tệ, cụ thể bao nhiêu tiền thì phải xem chất lượng của chim ưng.”
“Chim ưng cũng có chất lượng sao?” Tống Đại Xuyên hỏi: “Tôi thấy lông vũ của đồ quỷ kia không tệ, lông vũ sáng như thế, tròng mắt đen như vậy, quan trọng chính là thứ quỷ này rất hung dữ!”
“Con chim ưng này có chất lượng không tồi, tôi thấy mang đi chợ đêm chắc bán được giá, chắc hẳn sẽ bán được khoảng tám vạn.” Lâm Côn cười nói.
Đám người Tống Đại Xuyên rất kinh ngạc, đồng thời cũng lộ ra sự hâm mộ, dù sao bọn họ bán con chim ưng này được ba vạn, người ta bán qua tay lời ít nhất cũng năm vạn.
Lâm Côn nhìn thấu vẻ mặt của những người này, cười nói: “Chỉ có điều, tôi mua con chim ưng này không phải để bán.”
“Thế anh mua để làm gì?”
“Tôi định thả nó đi.” Lâm Côn cười nói: “Mua bán chim ưng là phạm pháp, tôi không muốn kiếm chút tiền bẩn thỉu như vậy.”
Tống Đại Xuyên và mấy người khác đều ngạc nhiên, quá phá của, tốn ba vạn tệ để thả chim sao?
Lâm Côn không nói thêm lời nào, anh cầm túi lưới trong tay của một nhân viên an ninh lại bảo Lâm Lâm đứng chờ ở phía xa, mấy người Tống Đại Xuyên rất trượng nghĩa đứng bảo vệ trước mặt Lâm Lâm, anh ta lo lắng con chim ưng kia sẽ lao tới làm tổn thương Lâm Lâm.
Lâm Côn cầm túi lưới đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn lên con chim ưng trên cây: “Chim non, tao không muốn gây tổn thương cho mày, mày đi vào trong lưới đi, tao sẽ mang mày tới một nơi yên tĩnh và thả đi.”
Lâm Côn nói xong, từ từ đưa túi lưới lên cao, Hải Đông Thanh nhỏ trên cây cúi đầu nhìn Lâm Côn, trong đôi mắt đen láy còn mang theo sự hung ác khó nói thành lời, nhưng nó trước sau vẫn không chịu đi vào lưới, hai cái móng vuốt nắm chặt thân cây, bản thân túi lưới không đủ lớn, Hải Đông Thanh đứng im thì túi lưới cũng không chụp lấy nó được.
Lâm Côn giơ túi lưới lên cao, mắt nhìn vào đôi mắt Hải Đông Thanh nhỏ, con chim này rất thông minh, nó nghe không hiểu tiếng người, nhưng khẳng định có thể thông qua ánh mắt cảm nhận được cái gì đó. Lâm Côn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nó, khí thế hung ác trong mắt Hải Đông Thanh nhỏ không giảm chút nào, một người một chim đối diện với nhau hơn hai phút, Tống Đại Xuyên đứng bên cạnh không kiên nhẫn nói: “Người anh em, tôi thấy anh đang làm một việc vô ích, thứ đồ quỷ này sẽ không dễ dàng tin tưởng con người, tôi thấy anh nên buông tha đi, cùng lắm thì tôi dẫn đám anh em rời đi, chúng tôi cũng không để ý tới đồ quỷ này nữa, cứ mặc cho nó tự sinh tự diệt.”
Lâm Côn vẫn nhìn chằm chằm vào Hải Đông Thanh nhỏ, sự tàn bạo trong ánh mắt chú chim nhỏ này ngoài trừ trời sinh đã có, còn lại chính là do thù hận kích thích. Lâm Côn muốn dùng ánh mắt ôn hòa của mình để cảm hóa con chim này, anh muốn nó cảm nhận được sự yêu thương, bằng không cho dù đám người Tống Đại Xuyên đi rồi, sau này con chim cũng sẽ chủ động đi tìm bọn họ, tâm lý báo thù của Hải Đông Thanh nhỏ rất mạnh, tuyệt đối không chết không dừng.
Lâm Côn không nghe lời Tống Đại Xuyên khuyên, tùy tiện đưa ra lý do nói: “Anh Tống, không thể được, nơi này bình thường sẽ không có người ra vào, nếu như bị người khác bắt gặp, không thể bảo đảm sẽ không ai gây tổn thương cho con chim này được.”
Tống Đại Xuyên cười nói: “Người anh em, anh đúng là lương thiện.”
Lâm Côn cười nói: “Không phải, nó trong mắt của tôi chính là ba vạn tiền giấy, tôi cũng không muốn mất ba vạn tệ mà con chim này cuối cùng vẫn bị người ta làm tổn thương.”
Tống Đại Xuyên cười nói: “Vậy anh cũng không thể quản nó cả đời.”
Lâm Côn nói: “Ngày hôm nay gặp phải thì tôi nhúng tay vào ngày hôm nay, sau đó phải xem tạo hóa của chính nó.”
Tống Đại Xuyên giơ ngón tay cái lên: “Người anh em, anh đúng là người lương thiện!”
Đột nhiên Lâm Lâm từ phía sau vòng qua người Tống Đại Xuyên, chạy tới bên cạnh Lâm Côn, ngẩng đầu nhìn Hải Đông Thanh nhỏ trên cây, nói: “Chim ưng nhỏ, mày nhanh xuống đây đi, cha của tao sẽ không làm tổn thương mày đâu, cha tao sẽ đưa mày đi tới nơi an toàn.”
Nhìn thấy Lâm Lâm đột nhiên chạy tới, trên người Lâm Côn tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, anh vội vàng bảo vệ Lâm Lâm ra sau người, đồng thời ánh mắt uy hiếp nhìn Hải Đông Thanh trên cây, đôi mắt Hải Đông Thanh nhỏ run rẩy một hồi, nó không nhịn được vỗ cánh vài cái nhưng vẫn không thể bay lên, suýt chút nữa rơi từ trên cây xuống.
Lâm Côn lo sợ Hải Đông Thanh nhỏ đột nhiên gây tổn thương tới Lâm Lâm, cho nên mới phát ra sát khí mạnh mẽ theo bản năng. Nếu Hải Đông Thanh trên cây thật sự đột nhiên tấn công Lâm Lâm, Lâm Côn tuyệt đối không lưu tình mà đập chết nó, cái gì mà Hải Đông Thanh quý hiếm trăm năm khó gặp, ở trong mắt chỉ huy Lâm của chúng ta, con trai mới là quan trọng nhất!
Sát khí của Lâm Côn lập tức biến mất nên đám người Tống Đại Xuyên không cảm thấy có thay đổi gì, ngược lại Hải Đông Thanh trên cây bị hù dọa không nhỏ, nó nhìn thấy ánh mắt Lâm Côn không còn nhiều ung ác. Hải Đông Thanh thật sự có linh tính, giống như trong lòng nó cũng biết rõ, con người trước mắt này rất mạnh, nếu đối phương muốn gây tổn thương cho nó, người ta cũng không cần đứng dưới tán cây lâu như thế.
Hải Đông Thanh thả lỏng móng vuốt, chuẩn bị đi vào trong lưới, lúc này, đột nhiên trên đỉnh núi có tiếng ầm ĩ, là tiếng la của Hàn Tâm khi sử dụng loa du lịch: “Lâm Côn, Lâm Lâm, hai người ở đâu?”
Lâm Côn vừa nghe thấy, lập tức biết rõ Hàn Tâm triệu tập đội ngũ đi xuống núi, anh thu lưới trả lại cho Tống Đại Xuyên, lại lấy một cây chân giò hun khói đã lột da và ném cho Hải Đông Thanh trên cây, Hải Đông Thanh lập tức bắt lấy chân giò hun khói, đặt trên thân cây và ăn. Hải Đông Thanh ăn như hổ đói, vừa nhìn đã biết nó đói bụng suốt mấy ngày, nếu không cũng không bị đám người Tống Đại Xuyên dồn vào thân cây. Trong lòng Lâm Côn cảm thán, Hải Đông Thanh này cũng đủ đáng thương, nhỏ như vậy đã không còn chim ưng lớn chăm sóc, nó còn chưa có năng lực kiếm ăn.
“Tất cả phải xem tạo hóa của nó vậy.” Lâm Côn khẽ thở dài một tiếng, xoay người nói với đám người Tống Đại Xuyên: “Anh Tống, tôi phải đi rồi, hy vọng mấy người không nên tổn thương đến nó.” Nói xong, anh lại kín đáo móc ra hai vạn tệ nhét cho Tống Đại Xuyên. “Đây là cho các anh em.”
Tống Đại Xuyên và đám người cảm kích, Tống Đại Xuyên nói: “Người anh em, như vậy không tốt lắm đâu...”
Lâm Côn cười nói: “Không có gì không tốt cả, chỉ hi vọng các anh không làm hại con chim ưng.”
Tống Đại Xuyên lập tức bảo đảm: “Người anh em cứ yên tâm, tôi không phải là loại người như vậy!”
“Vậy nhờ cậy anh.” Lâm Côn mỉm cười, dẫn Lâm Lâm đi lên đỉnh núi, nửa đường Lâm Lâm đột nhiên hỏi Lâm Côn: “Cha, cha nói những chú kia có tổn thương tới chim ưng nhỏ hay không?”
Lâm Côn cũng không xác định, nhưng vì không muốn con trai lo lắng, ngoài miệng vẫn cười nói: “Con trai, yên tâm đi, bọn họ sẽ không làm tổn thương đến chim ưng nhỏ đâu.”
“Nhưng...” Lâm Lâm lo lắng nói: “Cha, con vẫn lo lắng bọn họ sẽ làm hại chim ưng nhỏ.”
Lâm Côn và Lâm Lâm đã đi lên đỉnh núi, đoàn người Tống Đại Xuyên vẫn đứng dưới tàng cây, Tống Đại Xuyên chia tiền cho mọi người, phần của anh và mọi người là như nhau, chia bình đều, trong tay mỗi người có hơn một ngàn, còn lại đều chuẩn bị cho những người nằm viện.
Hải Đông Thanh trên cây nâng cổ nhìn về hướng Lâm Côn và Lâm Lâm rời đi.
Một người đứng bên cạnh Tống Đại Xuyên nhìn lên cây, trên môi còn nở nụ cười tà ác, anh ta nói với Tống Đại Xuyên: “Đội trưởng Tống, thứ quỷ này đáng tiền như vậy, nếu không chúng ta bắt nó mang bán đi?”
Lúc này có một người khác lên tiếng: “Đúng vậy, đội trưởng Tống, tôi thấy nên bán thứ quỷ này đi, có thể kiếm thêm một phần tiền, tiền bán được sẽ nhiều hơn hiện tại, không nghe tên kia vừa mới nói hay sao, chợ đêm mua thứ này với giá cao, hơn nữa thứ quỷ này không tầm thường, khẳng định sẽ bán được giá tiền lớn!”
Tống Đại Xuyên nhíu mày quay mắng chửi hai người kia: “Khốn kiếp, các cậu chỉ biết đến tiền, không có một chút uy tín nào hay sao? Ngày hôm nay, người anh em kia giao tiền cho chúng ta, như vậy thứ quỷ này là của anh ta, chúng ta nhân lúc người ta không có mặt đánh chủ ý lên đồ của người khác, còn muốn mặt mũi hay không?”
Tống Đại Xuyên dừng một chút, lại liếc những cấp dưới có mặt tại đây, những người này bị anh ta liếc lại đổ mồ hôi, anh ta nói tiếp: “Hơn nữa, nếu không phải có người anh em kia nói, chúng ta làm sao biết thứ quỷ lông lá này đáng giá sao? Bán cho chúng ta ba vạn, người ta lại cho thêm hai vạn, người ta đã đủ trượng nghĩa, chúng ta lại làm việc không trượng nghĩa hay sao?”
Nghe Tống Đại Xuyên mắng thẳng mặt, những người có tâm tư đen tối cúi đầu xuống, Tống Đại Xuyên lại cảnh cáo: “Tôi nói cho các cậu biết, nếu ngày hôm nay ai dám đánh chủ ý lên đồ quỷ này, sau này không cần ở trong đội của tôi, nếu không đừng trách hai đấm của tôi không có mắt!”
Tống Đại Xuyên vung nắm đấm lên, lập tức có cơn gió quét qua, tất cả nhân viên cấp dưới của anh ta đều run rẩy.
Lâm Côn dẫn Lâm Lâm trở lại đỉnh núi, Tôn Chí dẫn Tôn Dương và Tô Hữu Bằng đi tới: “Lâm Côn, hai người đi đâu vậy?”
Lâm Côn cười nói: “Đi phòng vệ sinh một chuyến, phòng vệ sinh trên núi này quá khó tìm, đi nửa ngày mới tìm được.”
Cảnh Quân Địch cũng đi tới, lúc này nói đùa: “Chúng tôi cứ nghĩ anh và con rể của tôi mất tích rồi.”
Lâm Lâm ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Chú Cảnh, con rể là có ý gì?”
Con nít không hiểu rõ, Cảnh Quân Địch lại cười nói: “Chính là bạn tốt nhất của con gái chú, cháu là bạn tốt nhất của Nhạc Nhạc đúng không?”
Lâm Lâm lập tức nói: “Đương nhiên rồi!”
Tô Hữu Bằng và Tôn Dương cũng nói theo: “Chúng cháu đều là bạn tốt nhất của Nhạc Nhạc, chúng cháu cũng là con rể của chú Cảnh!”
Lâm Côn, Tôn Chí, Cảnh Quân Địch liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười ha hả, vẻ mặt của ba đứa nhỏ khó hiểu nhìn người lớn. Hiển nhiên Cảnh Nhạc Nhạc biết nhiều hơn ba cậu bé này, nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, nói một tiếng đáng ghét, sau đó tức giận quay đầu sang chỗ khác.
Cách đó không xa, Lý Xuân Sinh nghe được bên này có tiếng cười, anh ta dẫn theo bạn gái Jenny đi tới, tham gia náo nhiệt nói: “Mọi người đang cười gì thế, đừng keo kiệt, nói ra cho tôi và Jenny cùng cười với.”
“Đi đi đi, cậu đi nói chuyện yêu thương của bản thân cậu đi.” Lâm Côn vừa cười vừa nói, ánh mắt của anh mang theo hàm ý khác nhìn Jenny, trong lòng thầm nghĩ: Ha ha, cô là hồ ly tinh muốn nhân dịp cháy nhà hôi của đồ đệ tôi, tôi sẽ làm cô tiền mất tật mang.
Bình luận facebook