Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Ở đầu bên kia của điện thoại, trong một góc thành phố Trung Cảng, tiếng khóc say rượu của Chu Hiểu Nhã thông qua sóng vô tuyến truyền đến, Lâm Côn nghe giọng nói của cô ta, mặc dù biết tám phần cô ta đang giả vờ cho anh nghe nhưng trong lòng vẫn đau, dù sao cũng là mối tình đầu, cô đã cho anh giấc mơ đẹp nhất, chỉ tiếc cảnh còn người mất quá nhanh, hiện thực đã xé nát tình yêu đơn thuần thành mảnh nhỏ.
“Anh Côn, em nhớ anh...”
“Anh Côn, em thật sự rất nhớ anh...”
“Anh Côn, em muốn trở về như lúc trước, em còn làm bạn gái của anh, anh dẫn theo em chạy khắp núi đồi...”
“Anh Côn, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa hay không?”
“Anh Côn...”
...
Lâm Côn đem điện thoại từ trên lỗ tai lấy ra, đặt ở trên đùi, nhắm mắt lại, nhớ lại những chuyện trước kia, những ký ức tốt đẹp từ sâu trong lòng trào ra, nhưng đến cuối cùng hiện thực giống như một cơn bão lớn ập tới, tất cả những hồi ức tốt đẹp đều bị xé tan, chủ yếu là do cô gái khi cười lên có đôi má lúm đồng tiền đã thay đổi quá nhanh.
Thời gian trôi qua theo tiếng tim đập, phía xa có ánh đèn mang theo tiếng ồn ào ập tới, ánh trăng trên bầu trời lạnh lùng như nước, lại giống như khắc vào lòng người. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng không biết cô gái trong điện thoại còn khóc lóc kể lể hay không, Lâm Côn cầm điện thoại di động và ấn một cái, anh cúp điện thoại.
Mỗi người khi còn nhỏ đều có ước mơ, khi đó nguyện vọng lớn nhất của Lâm Côn chính là cùng với Chu Hiểu Nhã bên nhau. Cô ta ở chung với anh trong một sơn thôn xanh biếc, xây một căn nhà lớn bốn gian, bên ngoài là hàng rào hoa giấy bao quanh sân vườn, sống một đời không buồn không lo.
Nhưng bây giờ, nguyện vọng tốt đẹp của quá khứ, giống như ngọn đèn dầu le lói nơi phàm trần, bị thế tục ảnh hưởng làm thay đổi màu sắc.
Lâm Côn đứng lên, hút điếu thuốc, từng vòng khói thuốc lan tràn trong không khí, vẽ lên một vệt sáng trên bầu trời đêm, vẽ ra ưu thương tuổi trưởng thành khó nói thành lời. Lâm Côn rất ít đa sầu đa cảm như vậy, ở Mạc Bắc tám năm, từng trải qua không biết bao nhiêu lần sống chết, cũng chịu đựng qua rất nhiều lần sống chết xa cách, trên đời này thật sự có rất ít việc làm anh đau buồn, nhưng nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại những việc cảnh còn người mất, anh vẫn bị đau buồn quấn lấy.
Hải Đông Thanh đứng trên đầu vai Lâm Côn, chú chim nhỏ dõi mắt nhìn chằm chằm về hướng núi Phượng Hoàng, Lâm Côn hơi nghiêng đầu, biết chim nhỏ là đang nhớ mẹ của nó, anh không quan tâm nó có nghe hiểu hay không, chỉ vào một ngôi sao sáng trên bầu trời: “Hồng Diệp, mẹ của mày đang ở nơi đó!”
Hải Đông Thanh nhỏ ngước cổ lên nhìn vào bầu trời đêm, đột nhiên kêu ‘Khách khách’ hai tiếng đầy đau thương.
Đột nhiên cửa sổ ban công bên cạnh mở ra, đó là phòng của Phùng Giai Tuệ, Lâm Côn quay đầu nhìn sang, đã nhìn thấy Phùng Giai Tuệ cầm điện thoại đi tới ban công, trong giọng nói còn mang theo sự đau thương khó nói thành lời, nói: “Vâng, mẹ, con biết rồi, hai ngày nữa con sẽ tranh thủ về nhà một chuyến, mẹ đừng hối con nữa.”
Phùng Giai Tuệ cúp điện thoại, quay đầu vừa lúc nhìn thấy Lâm Côn, trên mặt của cô còn lộ ra chút lúng túng, sau đó mỉm cười với Lâm Côn: “Cha của Lâm Lâm, anh còn chưa ngủ sao?”
Lâm Côn cười nói: “Vẫn chưa, tôi hơi khó ngủ.”
Phùng Giai Tuệ chỉ vào Hải Đông Thanh nhỏ trên đầu vai Lâm Côn, nói: “Chim nhỏ này thật đáng yêu.”
Lâm Côn cười nói: “Lâm Lâm đặt cho nó một cái tên, gọi là Hồng Diệp.”
“Hồng Diệp?” Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Cái tên này rất dễ nghe, Lâm Lâm thật sự là đứa trẻ thông minh.”
“Ừ.” Lâm Côn mỉm cười nói: “Thời gian không còn sớm, cô giáo Phùng nên nghỉ sớm một chút.”
Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về phòng trước.”
Lâm Côn mỉm cười gật đầu, Phùng Giai Tuệ xoay người đi vào trong phòng, vào lúc cô sắp đi vào trong phòng, đột nhiên Lâm Côn gọi cô lại: “Cô giáo Phùng!”
Phùng Giai Tuệ dừng lại, quay đầu, trong ánh mắt có chút nghi ngờ.
Lâm Côn cười nói: “Nếu như gặp phải chuyện phiền toái gì, có thể nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp được cô.”
Phùng Giai Tuệ cảm kích mỉm cười: “Cảm ơn...”
Ngọn đèn đường bên ngoài vẫn rực rỡ như cũ, nhưng âm thanh ồn ào huyên náo đã giảm đi nhiều, hiện tại đã gần nửa đêm, toàn bộ trấn Phượng Hoàng như chìm vào trong giấc ngủ, thoang thoảng có thể nghe được tiếng ngáy phát ra.
Lâm Côn không ngủ, Hải Đông Thanh nhỏ cũng không ngủ, Hải Đông Thanh một ngày chỉ ngủ hơn hai giờ là đủ rồi, đã tới gần nửa đêm, cũng nên đi tới phòng của Hàn Tâm. Lâm Côn đặt Hải Thanh Đông trên vai xuống, nhỏ giọng dặn dò nó: “Hồng Diệp, mày ở đây canh chừng Lâm Lâm ngủ, tao đi ra ngoài một chút.”
Hải Đông Thanh nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn theo Lâm Côn, Lâm Côn tươi cười xoa đầu của nó, xoay người ra khỏi phòng. Có Hải Thanh Đông trông chừng, Lâm Côn rất yên tâm. Đừng thấy con chim ưng này còn nhỏ, lực chiến đấu của nó lại không thấp, mấy nhân viên an ninh ở núi Phượng Hoàng là bị nó mổ đến mức phải vào bệnh viện, từ đó có thể nhìn ra lực chiến đấu của nó rất tốt.
Cốc cốc cốc...
Lâm Côn đứng ngoài phòng Hàn Tâm, nhẹ nhàng gõ cửa, trong phòng có giọng nói Hàn Tâm vọng ra: “Ai thế?”
“Tôi tới thưởng thức rượu.” Lâm Côn nhỏ giọng nói.
Cửa phòng mở ra, Hàn Tâm mặc áo ngủ bằng tơ màu trắng đứng đó, áo ngủ này rất mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh xuân của cô ta, ánh mắt Lâm Côn không tự chủ quan sát từ trên xuống dưới, bộ ngực cao ngất đầy đặn được nịt lại gọn gàng sau áo ngực, phía dưới còn mặc quần lót tam giác màu trắng.
Bản năng thân thể Lâm Côn lập tức nổi lên phản ứng, phản ứng này rõ ràng nhất chính là chỗ giữa hai chân anh. Quần đùi rộng thùng thình của anh ta bị đội lên thành một cái lều vải, vì che giấu xấu hổ, anh hơi khom người xuống, nhưng dù vậy, quy mô của lều vải cũng không nhỏ. Sau khi Hàn Tâm nhìn thấy, gương mặt cô ta đỏ lên, xoay người đi vào trong phòng, Lâm Côn cũng đi vào phòng.
Trên bàn trong phòng có bày hai ly rượu, thắp sáng một ngọn nến, ngọn nến đã đốt hơn phân nửa, ở bên cạnh còn đặt một chai rượu đỏ, nhãn hiệu rượu đỏ rất bắt mắt, là...XO.
... Quả nhiên là rượu ngon.
“Tới trễ, khiến cô phải đợi lâu rồi.” Lâm Côn cười nói, anh đi nhanh theo sau Hàn Tâm.
“Không sao...” Hàn Tâm vừa nói vừa xoay người, nhưng không ngờ Lâm Côn đã ở sát sau lưng cô ta, cô ta vừa quay người như vậy, gần như đã nằm trong lòng ngực Lâm Côn. Lâm Côn từ xưa tới nay luôn là một người quyết đoán, trực tiếp vươn tay ôm cô ta vào trong ngực, bờ môi cũng hôn xuống.
Hàn Tâm bị hôn choáng váng, một câu cô còn chưa nói xong đã bị khóa chặt bờ môi, cô ta hơi bối rối muốn giãy dụa. Mặc dù trong lòng cô ta sớm có chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới Lâm Côn bắt đầu lại nhanh như thế, gần như không cho cô ta có cơ hội phản ứng, chỉ có điều như vậy cũng làm cho cô ta cảm thấy rất kích thích.
“Anh... anh Lâm, em... Em gọi anh tới... Tới uống rượu...” Hàn Tâm ấp úng nói ra, hơi nóng trong miệng phả vào mặt Lâm Côn, lúc đó anh càng hưng phấn.
“Em không phải là rượu ngon sao?” Lâm Côn nói với giọng điệu nóng bỏng, máu toàn thân anh chảy rất nhanh, máu trong xương cốt anh đang sôi trào, dường như bị dục hỏa đốt cháy, đốt thân thể anh nóng bức khó chịu. Đôi tay anh ôm lấy bờ mông đầy đặn của Hàn Tâm, đặt cô ta ngồi lên cửa sổ, miệng anh vẫn khóa chặt bờ môi ngọt ngào nóng bỏng, cũng mút đầu lưỡi non mềm, một tay ôm lấy thắt lưng Hàn Tâm, tay kia thuận thế lần mò dưới mép váy, áo ngủ bằng tơ rất mỏng, anh dễ dàng tìm thấy nơi cần tìm.
“A...”
Hàn Tâm không nhịn được ưm một tiếng, một tay đặt lên bệ cửa sổ, tay còn lại nâng lên che miệng, vẻ mặt cô ta rất đau đớn, trên thực tế cũng rất hưởng thụ. Loại chuyện nam nữ này, chỉ có tự mình trải qua mới hiểu rõ vui vẻ trong đó, cảm giác kia giống như dòng điện chạy qua từng thớ thịt trên người, khi tất cả khoái cảm tê dại tập trung lại, khi đó sẽ làm cho người ta trầm luân trong đó, thân thể như bị dục hỏa hòa tan, trong cổ họng phát ra âm thanh hưởng thụ...
Đột nhiên Hàn Tâm vươn tay ngăn cản bàn tay ma quái kia, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, cô ta cắn bờ môi đỏ mọng, nói: “Chúng ta... có phải quá nhanh hay không?”
“Nhanh sao?”
Khóe miệng Lâm Côn cười đầy vẻ dâm tà, mắt sáng như đuốc nhìn kỹ Hàn Tâm, dục hỏa đã sinh ra, trong ánh mắt đầy dã tính, cô ta cảm giác toàn thân như bị ngọn lửa vây quanh, tất cả tuyến phòng ngự trong lòng đều bị tan chảy.
...
Phong hoa tuyết nguyệt tốt đẹp vô tận, thời điểm ân ái lắng xuống, dựa theo tính nết của chỉ hủy Lâm của chúng ta, một khi nhiễm phải tư vị xuân phong, nếu không đại chiến ba hiệp sẽ không dừng lại, nhưng tối hôm nay anh chỉ làm một lần đã thu binh, nhìn đóa hồng hoa lan dài trên ga giường màu trắng, trong lòng chỉ hủy Lâm cảm giác chấn động và kinh ngạc nói không nên lời, thậm chí còn có một chút áy náy.
“Em là...” Lâm Côn nhìn Hàn Tâm nước mắt đầy mặt, hỏi: “Em là lần đầu tiên sao?”
Hàn Tâm lau nước mắt trên mặt, sau đó lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đàn ông các anh không phải đều thích lần đầu tiên của phụ nữ sao?”
“Tôi không biết...” Lâm Côn lúng túng mỉm cười, nói: “Tôi không biết nên nói cái gì cả, nhưng tôi thật sự không biết em là lần đầu tiên, nếu không tôi cũng không đường đột như vậy...”
“Hối hận đã làm với em sao?” Hàn Tâm hỏi.
“Không có không có...” Lâm Côn xấu hổ cười cười, trên mặt không che giấu được sự áy náy: “Tôi cảm thấy có lỗi với em, lần đầu tiên của con gái đều rất quan trọng, tôi lại không cho em được cái gì...”
“Nếu không...” Hàn Tâm dừng lại một chút, trên mặt còn mỉm cười, nụ cười này lại làm cho người ta phải không đoán được cô ta đang suy nghĩ cái gì ... Cô ta nói: “Nếu không anh cưới em đi, em biết anh đã có vợ, nhưng em không ngại làm nhỏ.”
“Hả?”
Lâm Côn không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Tâm, anh lúng túng nói: “Em, em đang nói đùa sao?”
“Em rất nghiêm túc.” Hàn Tâm đứng lên, đi tới chiếc bàn đặt chai rượu đỏ, rót hai ly rượu và đưa một ly cho Lâm Côn, sau đó nâng ly rượu lên nói: “Bây giờ chúng ta uống rượu giao bôi!”
Lâm Côn do dự cầm ly rượu, anh không phải không có can đảm uống ly rượu này, mà là không biết sau khi uống xong ly rượu này sẽ thế nào. Hàn Tâm trước mặt dù là từ dáng người đến khuôn mặt, tất cả đều thuộc hàng người đẹp hoàn mỹ, càng khác với người khác chính là, cô ta có giọng hát như âm thanh của thiên nhiên. Muốn nói trong lòng không thích cô gái như vậy là giả, nhưng thích cùng tình yêu và trách nhiệm là hai chuyện rất khác nhau.
“Thế nào, anh sợ sao?” Hàn Tâm nở nụ cười quyến rũ: “Như vậy không giống với tính cách của anh.”
“Tôi thế nào?” Lâm Côn cười hỏi.
“Anh thích em.” Hàn Tâm mỉm cười càng quyến rũ động lòng người, bờ môi đưa tới gần mặt Lâm Côn, lại hôn lên chòm râu của anh, sau đó cô ta vừa cười vừa nói: “Em đùa với anh thôi, đã biết anh không dám cưới em, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết anh là người sợ vợ.”
“Tôi...” Lâm Côn cười gượng.
“Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu.” Hàn Tâm mỉm cười xinh đẹp, nụ cười như trăm hoa đua nở: “Chỉ có điều anh vẫn phải uống rượu giao bôi với em, anh lấy đi lần đầu tiên quý giá của em, anh vẫn phải bồi thường cho em.”
Lâm Côn cười, nâng ly rượu lên, Hàn Tâm đưa cánh tay tới, cánh tay quấn với cánh tay của Lâm Côn: “Em không cần anh cưới em, em chỉ hy vọng lúc em nhớ anh, anh có thể ở bên cạnh em.”
***
“Anh Côn, em nhớ anh...”
“Anh Côn, em thật sự rất nhớ anh...”
“Anh Côn, em muốn trở về như lúc trước, em còn làm bạn gái của anh, anh dẫn theo em chạy khắp núi đồi...”
“Anh Côn, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa hay không?”
“Anh Côn...”
...
Lâm Côn đem điện thoại từ trên lỗ tai lấy ra, đặt ở trên đùi, nhắm mắt lại, nhớ lại những chuyện trước kia, những ký ức tốt đẹp từ sâu trong lòng trào ra, nhưng đến cuối cùng hiện thực giống như một cơn bão lớn ập tới, tất cả những hồi ức tốt đẹp đều bị xé tan, chủ yếu là do cô gái khi cười lên có đôi má lúm đồng tiền đã thay đổi quá nhanh.
Thời gian trôi qua theo tiếng tim đập, phía xa có ánh đèn mang theo tiếng ồn ào ập tới, ánh trăng trên bầu trời lạnh lùng như nước, lại giống như khắc vào lòng người. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng không biết cô gái trong điện thoại còn khóc lóc kể lể hay không, Lâm Côn cầm điện thoại di động và ấn một cái, anh cúp điện thoại.
Mỗi người khi còn nhỏ đều có ước mơ, khi đó nguyện vọng lớn nhất của Lâm Côn chính là cùng với Chu Hiểu Nhã bên nhau. Cô ta ở chung với anh trong một sơn thôn xanh biếc, xây một căn nhà lớn bốn gian, bên ngoài là hàng rào hoa giấy bao quanh sân vườn, sống một đời không buồn không lo.
Nhưng bây giờ, nguyện vọng tốt đẹp của quá khứ, giống như ngọn đèn dầu le lói nơi phàm trần, bị thế tục ảnh hưởng làm thay đổi màu sắc.
Lâm Côn đứng lên, hút điếu thuốc, từng vòng khói thuốc lan tràn trong không khí, vẽ lên một vệt sáng trên bầu trời đêm, vẽ ra ưu thương tuổi trưởng thành khó nói thành lời. Lâm Côn rất ít đa sầu đa cảm như vậy, ở Mạc Bắc tám năm, từng trải qua không biết bao nhiêu lần sống chết, cũng chịu đựng qua rất nhiều lần sống chết xa cách, trên đời này thật sự có rất ít việc làm anh đau buồn, nhưng nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại những việc cảnh còn người mất, anh vẫn bị đau buồn quấn lấy.
Hải Đông Thanh đứng trên đầu vai Lâm Côn, chú chim nhỏ dõi mắt nhìn chằm chằm về hướng núi Phượng Hoàng, Lâm Côn hơi nghiêng đầu, biết chim nhỏ là đang nhớ mẹ của nó, anh không quan tâm nó có nghe hiểu hay không, chỉ vào một ngôi sao sáng trên bầu trời: “Hồng Diệp, mẹ của mày đang ở nơi đó!”
Hải Đông Thanh nhỏ ngước cổ lên nhìn vào bầu trời đêm, đột nhiên kêu ‘Khách khách’ hai tiếng đầy đau thương.
Đột nhiên cửa sổ ban công bên cạnh mở ra, đó là phòng của Phùng Giai Tuệ, Lâm Côn quay đầu nhìn sang, đã nhìn thấy Phùng Giai Tuệ cầm điện thoại đi tới ban công, trong giọng nói còn mang theo sự đau thương khó nói thành lời, nói: “Vâng, mẹ, con biết rồi, hai ngày nữa con sẽ tranh thủ về nhà một chuyến, mẹ đừng hối con nữa.”
Phùng Giai Tuệ cúp điện thoại, quay đầu vừa lúc nhìn thấy Lâm Côn, trên mặt của cô còn lộ ra chút lúng túng, sau đó mỉm cười với Lâm Côn: “Cha của Lâm Lâm, anh còn chưa ngủ sao?”
Lâm Côn cười nói: “Vẫn chưa, tôi hơi khó ngủ.”
Phùng Giai Tuệ chỉ vào Hải Đông Thanh nhỏ trên đầu vai Lâm Côn, nói: “Chim nhỏ này thật đáng yêu.”
Lâm Côn cười nói: “Lâm Lâm đặt cho nó một cái tên, gọi là Hồng Diệp.”
“Hồng Diệp?” Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Cái tên này rất dễ nghe, Lâm Lâm thật sự là đứa trẻ thông minh.”
“Ừ.” Lâm Côn mỉm cười nói: “Thời gian không còn sớm, cô giáo Phùng nên nghỉ sớm một chút.”
Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về phòng trước.”
Lâm Côn mỉm cười gật đầu, Phùng Giai Tuệ xoay người đi vào trong phòng, vào lúc cô sắp đi vào trong phòng, đột nhiên Lâm Côn gọi cô lại: “Cô giáo Phùng!”
Phùng Giai Tuệ dừng lại, quay đầu, trong ánh mắt có chút nghi ngờ.
Lâm Côn cười nói: “Nếu như gặp phải chuyện phiền toái gì, có thể nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp được cô.”
Phùng Giai Tuệ cảm kích mỉm cười: “Cảm ơn...”
Ngọn đèn đường bên ngoài vẫn rực rỡ như cũ, nhưng âm thanh ồn ào huyên náo đã giảm đi nhiều, hiện tại đã gần nửa đêm, toàn bộ trấn Phượng Hoàng như chìm vào trong giấc ngủ, thoang thoảng có thể nghe được tiếng ngáy phát ra.
Lâm Côn không ngủ, Hải Đông Thanh nhỏ cũng không ngủ, Hải Đông Thanh một ngày chỉ ngủ hơn hai giờ là đủ rồi, đã tới gần nửa đêm, cũng nên đi tới phòng của Hàn Tâm. Lâm Côn đặt Hải Thanh Đông trên vai xuống, nhỏ giọng dặn dò nó: “Hồng Diệp, mày ở đây canh chừng Lâm Lâm ngủ, tao đi ra ngoài một chút.”
Hải Đông Thanh nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn theo Lâm Côn, Lâm Côn tươi cười xoa đầu của nó, xoay người ra khỏi phòng. Có Hải Thanh Đông trông chừng, Lâm Côn rất yên tâm. Đừng thấy con chim ưng này còn nhỏ, lực chiến đấu của nó lại không thấp, mấy nhân viên an ninh ở núi Phượng Hoàng là bị nó mổ đến mức phải vào bệnh viện, từ đó có thể nhìn ra lực chiến đấu của nó rất tốt.
Cốc cốc cốc...
Lâm Côn đứng ngoài phòng Hàn Tâm, nhẹ nhàng gõ cửa, trong phòng có giọng nói Hàn Tâm vọng ra: “Ai thế?”
“Tôi tới thưởng thức rượu.” Lâm Côn nhỏ giọng nói.
Cửa phòng mở ra, Hàn Tâm mặc áo ngủ bằng tơ màu trắng đứng đó, áo ngủ này rất mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh xuân của cô ta, ánh mắt Lâm Côn không tự chủ quan sát từ trên xuống dưới, bộ ngực cao ngất đầy đặn được nịt lại gọn gàng sau áo ngực, phía dưới còn mặc quần lót tam giác màu trắng.
Bản năng thân thể Lâm Côn lập tức nổi lên phản ứng, phản ứng này rõ ràng nhất chính là chỗ giữa hai chân anh. Quần đùi rộng thùng thình của anh ta bị đội lên thành một cái lều vải, vì che giấu xấu hổ, anh hơi khom người xuống, nhưng dù vậy, quy mô của lều vải cũng không nhỏ. Sau khi Hàn Tâm nhìn thấy, gương mặt cô ta đỏ lên, xoay người đi vào trong phòng, Lâm Côn cũng đi vào phòng.
Trên bàn trong phòng có bày hai ly rượu, thắp sáng một ngọn nến, ngọn nến đã đốt hơn phân nửa, ở bên cạnh còn đặt một chai rượu đỏ, nhãn hiệu rượu đỏ rất bắt mắt, là...XO.
... Quả nhiên là rượu ngon.
“Tới trễ, khiến cô phải đợi lâu rồi.” Lâm Côn cười nói, anh đi nhanh theo sau Hàn Tâm.
“Không sao...” Hàn Tâm vừa nói vừa xoay người, nhưng không ngờ Lâm Côn đã ở sát sau lưng cô ta, cô ta vừa quay người như vậy, gần như đã nằm trong lòng ngực Lâm Côn. Lâm Côn từ xưa tới nay luôn là một người quyết đoán, trực tiếp vươn tay ôm cô ta vào trong ngực, bờ môi cũng hôn xuống.
Hàn Tâm bị hôn choáng váng, một câu cô còn chưa nói xong đã bị khóa chặt bờ môi, cô ta hơi bối rối muốn giãy dụa. Mặc dù trong lòng cô ta sớm có chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới Lâm Côn bắt đầu lại nhanh như thế, gần như không cho cô ta có cơ hội phản ứng, chỉ có điều như vậy cũng làm cho cô ta cảm thấy rất kích thích.
“Anh... anh Lâm, em... Em gọi anh tới... Tới uống rượu...” Hàn Tâm ấp úng nói ra, hơi nóng trong miệng phả vào mặt Lâm Côn, lúc đó anh càng hưng phấn.
“Em không phải là rượu ngon sao?” Lâm Côn nói với giọng điệu nóng bỏng, máu toàn thân anh chảy rất nhanh, máu trong xương cốt anh đang sôi trào, dường như bị dục hỏa đốt cháy, đốt thân thể anh nóng bức khó chịu. Đôi tay anh ôm lấy bờ mông đầy đặn của Hàn Tâm, đặt cô ta ngồi lên cửa sổ, miệng anh vẫn khóa chặt bờ môi ngọt ngào nóng bỏng, cũng mút đầu lưỡi non mềm, một tay ôm lấy thắt lưng Hàn Tâm, tay kia thuận thế lần mò dưới mép váy, áo ngủ bằng tơ rất mỏng, anh dễ dàng tìm thấy nơi cần tìm.
“A...”
Hàn Tâm không nhịn được ưm một tiếng, một tay đặt lên bệ cửa sổ, tay còn lại nâng lên che miệng, vẻ mặt cô ta rất đau đớn, trên thực tế cũng rất hưởng thụ. Loại chuyện nam nữ này, chỉ có tự mình trải qua mới hiểu rõ vui vẻ trong đó, cảm giác kia giống như dòng điện chạy qua từng thớ thịt trên người, khi tất cả khoái cảm tê dại tập trung lại, khi đó sẽ làm cho người ta trầm luân trong đó, thân thể như bị dục hỏa hòa tan, trong cổ họng phát ra âm thanh hưởng thụ...
Đột nhiên Hàn Tâm vươn tay ngăn cản bàn tay ma quái kia, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, cô ta cắn bờ môi đỏ mọng, nói: “Chúng ta... có phải quá nhanh hay không?”
“Nhanh sao?”
Khóe miệng Lâm Côn cười đầy vẻ dâm tà, mắt sáng như đuốc nhìn kỹ Hàn Tâm, dục hỏa đã sinh ra, trong ánh mắt đầy dã tính, cô ta cảm giác toàn thân như bị ngọn lửa vây quanh, tất cả tuyến phòng ngự trong lòng đều bị tan chảy.
...
Phong hoa tuyết nguyệt tốt đẹp vô tận, thời điểm ân ái lắng xuống, dựa theo tính nết của chỉ hủy Lâm của chúng ta, một khi nhiễm phải tư vị xuân phong, nếu không đại chiến ba hiệp sẽ không dừng lại, nhưng tối hôm nay anh chỉ làm một lần đã thu binh, nhìn đóa hồng hoa lan dài trên ga giường màu trắng, trong lòng chỉ hủy Lâm cảm giác chấn động và kinh ngạc nói không nên lời, thậm chí còn có một chút áy náy.
“Em là...” Lâm Côn nhìn Hàn Tâm nước mắt đầy mặt, hỏi: “Em là lần đầu tiên sao?”
Hàn Tâm lau nước mắt trên mặt, sau đó lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đàn ông các anh không phải đều thích lần đầu tiên của phụ nữ sao?”
“Tôi không biết...” Lâm Côn lúng túng mỉm cười, nói: “Tôi không biết nên nói cái gì cả, nhưng tôi thật sự không biết em là lần đầu tiên, nếu không tôi cũng không đường đột như vậy...”
“Hối hận đã làm với em sao?” Hàn Tâm hỏi.
“Không có không có...” Lâm Côn xấu hổ cười cười, trên mặt không che giấu được sự áy náy: “Tôi cảm thấy có lỗi với em, lần đầu tiên của con gái đều rất quan trọng, tôi lại không cho em được cái gì...”
“Nếu không...” Hàn Tâm dừng lại một chút, trên mặt còn mỉm cười, nụ cười này lại làm cho người ta phải không đoán được cô ta đang suy nghĩ cái gì ... Cô ta nói: “Nếu không anh cưới em đi, em biết anh đã có vợ, nhưng em không ngại làm nhỏ.”
“Hả?”
Lâm Côn không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Tâm, anh lúng túng nói: “Em, em đang nói đùa sao?”
“Em rất nghiêm túc.” Hàn Tâm đứng lên, đi tới chiếc bàn đặt chai rượu đỏ, rót hai ly rượu và đưa một ly cho Lâm Côn, sau đó nâng ly rượu lên nói: “Bây giờ chúng ta uống rượu giao bôi!”
Lâm Côn do dự cầm ly rượu, anh không phải không có can đảm uống ly rượu này, mà là không biết sau khi uống xong ly rượu này sẽ thế nào. Hàn Tâm trước mặt dù là từ dáng người đến khuôn mặt, tất cả đều thuộc hàng người đẹp hoàn mỹ, càng khác với người khác chính là, cô ta có giọng hát như âm thanh của thiên nhiên. Muốn nói trong lòng không thích cô gái như vậy là giả, nhưng thích cùng tình yêu và trách nhiệm là hai chuyện rất khác nhau.
“Thế nào, anh sợ sao?” Hàn Tâm nở nụ cười quyến rũ: “Như vậy không giống với tính cách của anh.”
“Tôi thế nào?” Lâm Côn cười hỏi.
“Anh thích em.” Hàn Tâm mỉm cười càng quyến rũ động lòng người, bờ môi đưa tới gần mặt Lâm Côn, lại hôn lên chòm râu của anh, sau đó cô ta vừa cười vừa nói: “Em đùa với anh thôi, đã biết anh không dám cưới em, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết anh là người sợ vợ.”
“Tôi...” Lâm Côn cười gượng.
“Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu.” Hàn Tâm mỉm cười xinh đẹp, nụ cười như trăm hoa đua nở: “Chỉ có điều anh vẫn phải uống rượu giao bôi với em, anh lấy đi lần đầu tiên quý giá của em, anh vẫn phải bồi thường cho em.”
Lâm Côn cười, nâng ly rượu lên, Hàn Tâm đưa cánh tay tới, cánh tay quấn với cánh tay của Lâm Côn: “Em không cần anh cưới em, em chỉ hy vọng lúc em nhớ anh, anh có thể ở bên cạnh em.”
***
Bình luận facebook