• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa (3 Viewers)

  • Chương 241

Nhiều năm như vậy, Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết thỉnh thoảng có gặp mặt nhau, chủ yếu bởi vì Lâm Lâm. Bởi vì Lâm Lâm cho nên Sở Tướng Quốc dù bận rộn bao nhiêu cũng dành ra hai ba ngày ở cùng cháu ngoại, đôi khi là ban ngày, đôi khi là một hai giờ, mỗi lần tới đón Lâm Lâm đều là Tần Tuyết, không biết do Sở Tướng Quốc cố ý sắp xếp hay là cử chỉ vô tâm.

Cho dù như thế nào, Sở Tĩnh Dao đối xử với Tần Tuyết rất lạnh nhạt, cô không thể tha thứ cho người cướp đi cha của mình. Khi Sở Tĩnh Dao còn nhỏ, cô không ngừng đứng trước gương và tự hỏi mình, là mình không đủ xinh đẹp và đáng yêu hay sao, vì sao cha lại rời khỏi mẹ mà ở cùng người phụ nữ khác và đứa trẻ khác? Vấn đề này làm khó cô nhiều năm như vậy, nhưng trước sau vẫn không có đáp án.

Sở Tĩnh Dao im lặng, Tần Tuyết nói chính là đáp án mà cô khát vọng nhất, vài giây sau, Tần Tuyết bình thản nói: “Có một số việc nói trong điện thoại không rõ, chúng ta gặp mặt nói được chứ?”

“Được.” Sở Tĩnh Dao lần đầu tiên đồng ý yêu cầu của Tần Tuyết dứt khoát như vậy, cũng lần đầu tiên cho cô ấy vào cửa.

Một giờ sau, Tần Tuyết đã tới biệt thự số 7, đây là Sở Tĩnh Dao yêu cầu, cô muốn chờ con trai ngủ mới nói chuyện với Tần Tuyết. Sở Tĩnh Dao đưa Tần Tuyết vào phòng sấch trên lầu, cũng rót cho cô ấy ly nước chanh, trong phòng sách mở điều hòa ấm áp, còn có giá sách gần cửa sổ.

“Phòng sách này lắp đặt thiết bị không tệ.” Sau khi Tần Tuyết ngồi xuống đã nhìn xung quanh một lần, tán dương.

“Nói đi.” Sở Tĩnh Dao thản nhiên nói.

“Chúng ta không thể nói chuyện phiếm hai câu?” Tần Tuyết mỉm cười nói.

“Cô muốn nói chuyện gì?” Sở Tĩnh Dao tươi cười, nói: “Tôi chỉ muốn biết đáp án.”

Tần Tuyết uống một ngụm nước chanh, bởi vì nước chanh tự nhiên nên rất chua, suýt nữa cô chảy nước mắt, chậm rãi cười nói: “Nước chanh này thật chua, là hàng nhập khẩu của New Zealand đúng không.”

Sở Tĩnh Dao cũng uống một ngụm, hiển nhiên không có tâm tình nói chuyện phiếm với Tần Tuyết, Tần Tuyết mỉm cười lúng túng, nói: “Được rồi, nếu cô không muốn nhiều lời, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề.”

“Trước đây, tôi cho rằng chú Sở chăm sóc tôi và mẹ là bởi vì chú ấy thích mẹ, chú ấy không khác gì những người đàn ông vứt bỏ vợ con khác, chỉ có điều chú ấy chỉ đối xử tốt với tôi và mẹ thôi.”

“Ông ta không phải người như vậy sao?” Sở Tĩnh Dao cười châm chọc.

“Không phải...” Tần Tuyết lắc đầu, nói: “Sau khi nhìn thấy dì Sở thì tôi không suy nghĩ như vậy, dì Sở đẹp hơn mẹ tôi, dù là dáng người hay khí chất cũng tốt hơn. Quan trọng hơn chính là dì đã sinh cô cho chú Sở, một người đàn ông sẽ không lựa chọn bỏ người vợ như vậy để đến bên một người phụ nữ khác.”

“A...” Sở Tĩnh Dao mỉm cười giễu cợt.

Tần Tuyết nói: “Tôi chỉ mới biết nguyên nhân thật sự... Sở dĩ chú Sở chăm sóc tôi nhiều năm như thế, là bởi vì trong lúc ở trên chiến trường, cha tôi vì cứu chú Sở đã bị trúng đạn vào tim, trước khi qua đời, cha tôi đã giao tôi và mẹ cho chú Sở, cho nên...” Tần Tuyết không nói nữa, cô nhìn Sở Tĩnh Dao, trên mặt còn mỉm cười, cô hy vọng Sở Tĩnh Dao có thể hiểu được.

Sở Tĩnh Dao im lặng, đầu óc của cô trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng, đã từng có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực, lúc này tất cả đã rõ ràng, sau đó lại không thể áp chế nổi.

Cô hận Sở Tướng Quốc, nếu không phải vì Lâm Lâm, có khả năng đời này cô không quan tâm tới Sở Tướng Quốc, mẹ cô cũng không vì ông ấy rời đi mà buồn bực tới chết. Đây là vết thương lòng của Sở Tĩnh Dao, nhiều năm như vậy, cô và mẹ sống nương tựa vào nhau, trước đó... Sở Tướng Quốc chưa từng làm gì.

Sở Tướng Quốc không phải ngay từ đầu đã có tiền, ông vừa xuất ngũ đã phải làm trong công trường kiếm sống, khi đó thu nhập rất ít, có thể nuôi sống Tần Tuyết và mẹ cô cũng không dễ dàng, cho nên cũng không có tinh lực quan tâm tới mẹ con Sở Tĩnh Dao, điều này làm cho Sở Tĩnh Dao oán giận.

Đáp án thì ra chỉ đơn giản như vậy, ông rời đi chỉ vì lời hứa báo đáp ân tình, sững sờ mấy giây, Sở Tĩnh Dao mỉm cười, nụ cười có vài phần cay đắng, lại giống như vui mừng. Cô không thể tha thứ cho cha mình trong quá khứ, hiện tại cô có lý do tha thứ cho ông, đồng thời cô cũng cảm thấy có lỗi với Tần Tuyết, nếu như không phải nhờ cha của cô ấy, hiện cô đã không có cha.

Sở Tĩnh Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, từng ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, không biết ngôi sao nào là của mẹ mình, nếu mẹ cô ở trên thiên đường biết được sự thật, không biết có thể tha thứ cho cha hay không?

Ánh trăng như nước, lạnh lẽo như dòng nước suối, một mình Sở Tĩnh Dao ngồi trên ban công, cô nhìn Tần Tuyết lái xe rời đi, khối đá đè nặng lòng cô suốt nhiều năm qua đang bị hòa tan từng chút một. Gió đêm không ngừng thổi vào mặt cô, đột nhiên cô có cảm giác toàn thân lạnh lẽo, cô không phát hiện mình đã chảy nước mắt từ lúc nào.

Trong tay cầm điện thoại, cô do dự một lúc, lúc này cô mới bấm gọi một dãy số điện thoại xa lạ mà quen thuộc kia. Điện thoại vang lên vài tiếng nhưng không có ai nghe máy, hiện tại ông ấy hẳn là đã ngủ, khi cô định cúp điện thoại, đột nhiên điện thoại lại thông rồi, bên kia có giọng đàn ông khẩn trương vang lên.

“Tĩnh Dao, xảy ra chuyện gì sao con?” Trong lòng của Sở Tướng Quốc, Sở Tĩnh Dao không nên gọi điện thoại cho ông vào lúc này, trừ khi có chuyện gì đó đã xảy ra.

“Không có việc gì.” Sở Tĩnh Dao nói, giọng nói của cô lúc này mềm yếu mà mệt mỏi, giống như cô đang im lặng sám hối.

“Hả?” Sở Tướng Quốc cảm thấy kỳ quái trước thái độ của con gái, ông vẫn nửa tin nửa không hỏi: “Tĩnh Dao, có chuyện gì thì nói với cha, chỉ cần có cha, dù trời có sập xuống cũng không thể đè lên con và Lâm Lâm.”

Sở Tĩnh Dao che miệng, cô nhịn không được lại chảy nước mắt, ở bên kia, Sở Tướng Quốc thấy con gái không nói gì, ông liền nóng nảy, nói: “Tĩnh Dao, Tĩnh Dao, con không sao chứ, con nói gì đi.”

“Cha...” Sở Tĩnh Dao nghẹn ngào gọi một tiếng, một tiếng này vừa nghẹn ngào lại mang theo tình cảm phức tạp, trải qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô gọi Sở Tướng Quốc là cha. Lần này Sở Tướng Quốc im lặng, đối với ông, một người đàn ông trải qua không biết bao nhiêu lần đối mặt với sống chết trên chiến trường, gương mặt của ông đang run rẩy, ông chờ tiếng ‘cha’ này thật vất vả, ông đợi con gái mình gọi ông một tiếng ‘cha’ quá khổ cực rồi.

“Tĩnh Dao...” Sở Tướng Quốc không che giấu được kích động nói: “Con... Con đã tha thứ cho cha rồi sao?”

“Vì sao lúc trước người không nói sự thật cho mẹ biết?” Sở Tĩnh Dao khóc, oán trách ông.

“Vì sao con biết?”

“Vì sao người không nói cho mẹ biết?”

“Trước đây... Ài...” Giọng ở Tướng Quốc nói chuyện tràn ngập bi thương: “Trước đây anh Tần vì cha mà hi sinh, cha nhìn anh ấy chết trong vòng tay của cha, lòng của cha khổ sở tới cực điểm, chỉ hi vọng người chết sẽ là cha. Lúc đó rời bỏ con và mẹ con đã làm cho cha cảm thấy đau lòng tột độ, cho nên không thể giải thích với con và mẹ con. Chờ sau sau khi cha khôi phục tinh thần và muốn giải thích với mẹ con, khi đó mẹ con không chịu gặp cha.”

Sở Tướng Quốc sám hối: “Tĩnh Dao, đều là cha không tốt, đã làm cho con và mẹ đau khổ nhiều năm như vậy, nhất là mẹ con, cả đời mẹ con chưa từng hưởng phúc lại rời bỏ cha mà đi, là cha có lỗi với mẹ con.”

“Cha, nếu mẹ biết được sự thật, mẹ nhất định sẽ tha thứ cho cha.” Sở Tĩnh Dao nói.

“Cha cũng hy vọng mẹ con tha thứ cho cha, cả đời này cha có lỗi với con và mẹ con nhất.” Sở Tướng Quốc nói.

“Cha, không nên nói như vậy, con và mẹ trong quá khứ không hiểu nổi lòng của cha, cho nên đã có lỗi với Tần Tuyết và dì Tần. Nếu không phải chú Tần trước đó cản viên đạn kia cho cha, có lẽ con đã vĩnh viễn không có cha.”

“Tĩnh Dao, con nghĩ như vậy cha rất vui mừng.” Sở Tướng Quốc nói: “Cha vẫn luôn hi vọng con và Tiểu Tuyết có thể ở chung thật tốt, có thể thân thiết như chị em ruột.”

“Cha, cha yên tâm đi, con sẽ.” Sở Tĩnh Dao nói.

“Tìm một hôm, dẫn theo Lâm Lâm và Lâm Côn, gia đình chúng ta sẽ ăn một bữa cơm đoàn viên với nhau.” Sở Tướng Quốc vui vẻ nói.

“Cha, bữa cơm đoàn viên không phải năm mới mới ăn sao, hiện tại mới qua năm mới vài tháng thôi.” Sở Tĩnh Dao cười nói.

“Cha chờ ngày hôm nay nhiều năm như vậy, không muốn chờ nữa, như vậy đi, nếu như không chuyện gì, chúng ta tạm định vào ngày mai, con xem lúc nào con không bận thì dẫn theo Lâm Lâm và Lâm Côn đến.”

Sở Tĩnh Dao cố ý nói: “Mang theo Lâm Lâm là được, không mang theo Lâm Côn, anh ấy không phải người nhà chúng ta.”

Sở Tướng Quốc cười ha ha: “Con gái, con cũng đừng không thừa nhận, căn cứ vào tình hình cha hiểu, con với Tiểu Lâm người càng lúc càng...”

“Không cho nói...” Sở Tĩnh Dao xấu hổ nói.

“Được, nhớ ngày mai nhất định phải mang theo Tiểu Lâm, cha cần phải tiếp xúc nhiều với con rể tương lai, nhìn xem cậu ấy có xứng với con gái của Sở Tướng Quốc này hay không.” Sở Tướng Quốc rất tự kỷ nói thêm: “Con gái của Sở Tướng Quốc này muốn cái gì có cái đó, dáng người, khuôn mặt, học thức, khí chất đều không phải con gái bình thường có thể so sánh. Hơn nữa con còn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Sở, nếu cậu ấy có thể cưới con gái của cha, chắc chắn sẽ vui mừng trong lòng, ha ha!”

“Cha, cha đang nói cái gì đó.” Sở Tĩnh Dao hờn dỗi nói: “Con cũng không nói phải gả cho anh ấy, hiện tại anh ấy chỉ là bảo mẫu mà thôi. Không phải mỗi tháng cha đều trả lương cho anh ấy hay sao, con cũng không muốn phát triển gì với anh ấy, người đàn ông lông bông như anh ấy, căn bản cũng không phù hợp với khẩu vị của người ta.”

“Ha ha, Tĩnh Dao à, con đừng có mạnh miệng trước mặt cha.” Sở Tướng Quốc cười ha hả nói: “Cha nói cho con biết, theo cha hiểu rõ, thằng nhóc Lâm Côn này không tồi, biết gánh vác và có trách nhiệm. Lông bông, vô lại một chút cũng không tính là gì, lúc còn trẻ ai mà không thế, lúc cha còn trẻ cũng như vậy, mẹ con cũng không làm sao thích cha.”

Nói đến người vợ quá cố của mình, giọng nói của Sở Tướng Quốc lại mang theo mất mát, đau thương: “Đáng tiếc, mẹ con đi sớm, nếu không cha nhất định sẽ mua cho mẹ con căn nhà lớn, mua xe tốt, mua máy bay cũng được.”

“Được rồi cha, người không nên quá đau buồn, mẹ ở trên trời biết người có phần tâm ý này, mẹ nhất định sẽ vui vẻ.”

“Ừ...”

Sau khi trò chuyện hơn một tiếng, hai cha con mới cúp điện thoại, đây là lần trò chuyện dài nhất giữa hai người suốt mười mấy năm qua. Trước đây Sở Tướng Quốc và Sở Tĩnh Dao tiếp xúc với nhau, gọi điện thoại không vượt quá một phút, gặp mặt chỉ nói với nhau vài câu đơn giản. Sau đó cho dù Sở Tướng Quốc nói cái gì thì Sở Tĩnh Dao cũng thờ ơ, bao gồm Sở Tướng Quốc tự mình giao toàn bộ cổ phần tập đoàn Thiên Sở của mình cho Sở Tĩnh Dao, cô chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn sau đó ung dung thu vào trong túi, cũng không có một chút phản ứng gì. Phải biết rằng đây chính là sáu mươi chín phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Sở, giá trị cực kỳ to lớn là không biết bao nhiêu trăm triệu, nếu như người bình thường đối mặt với quyền lợi như thế, chỉ sợ đã sớm kích động tới ngất xỉu, người đẹp Sở của chúng ta lại cực kỳ bình tĩnh, giống như cô đang nhận vài trăm tệ mà thôi, không có gì quý giá.

Một đêm này, Sở Tĩnh Dao ngủ rất ngon, hơn nữa còn mơ một giác mộng rất đẹp, trong mơ cô quay về lúc còn nhỏ, trở lại năm tháng tươi đẹp khi ấy. Cô nhìn thấy cha mẹ ngồi chung với nhau, cả hai nhìn cô và mỉm cười vui vẻ, cô giống như một đóa hoa rực rỡ, đóa hoa đẹp nhất trên đời này…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Trở Về
  • Bán Thân Cho Tư Bản
Chương 89-90
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom