• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa (2 Viewers)

  • Chương 247

Sở Tĩnh Dao tạm thời phải tăng ca. Lâm Côn mở cửa chiếc Jetta cũ ra, dẫn theo Lâm Lâm đến dưới công ty chờ cô, vừa đến năm giờ, trong văn phòng bắt đầu có đủ dạng người đẹp công sở bắt đầu đi ra. Ai nấy đều ăn mặc gọn gàng động lòng người, thướt tha gợi cảm, chân đi đủ các loại giày cao gót, tay cầm túi nhỏ, bước trên đất phát ra những tiếng kêu lộp cộp, tự nhiên trở thành phong cảnh tuyệt đẹp.

Lâm Côn hạ cửa kính xe xuống, trong miệng ngậm điếu thuốc, đeo cặp kính râm lớn, dáng vẻ cà lơ phất phơ, Lâm Lâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đang hết sức chăm chú vào trò chơi đang chơi dở trong điện thơi di động.

Cậu bé đang chơi lại đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lâm Côn: “Cha, cha cũng đừng tùy tiện nhìn người đẹp nữa, nếu bị mẹ nhìn thấy thì mẹ sẽ tức giận đấy, phụ nữ là những người rất dễ ghen.”

Lâm Côn cười gượng, nói: “Con trai, con yên tâm đi, trong mắt của cha chỉ có mẹ con là xinh đẹp nhất.”

Lâm Lâm chớp chớp đôi mắt thông minh của mình, đột nhiên chỉ vào trước mặt nói: “Cha, cha mau nhìn đi, đó là người đẹp kìa.”

Lâm Côn theo bản năng nhìn lại, đập vào mắt anh không phải là người đẹp gì, mà là một thân thịt cao đủ một mét bảy, cân nặng hơn trăm ký, trên người mặc váy hoa căng tròn lên, chân mang đôi giày du lịch cỡ lớn, trên tay cầm cái túi xách nhỏ vô cùng không phù hợp với khí chất của cô ta, lúc đi trên đường cặp mông của cô ta lắc lư giống như đang lắc quả bóng rổ vậy.

Đây nào phải là người đẹp gì chứ? Rõ ràng chính là một khối thịt lớn siêu cấp mà.

Lâm Côn lập tức biết mình trúng kế, anh quay đầu đẩy cặp kính râm xuống nhìn Lâm Lâm, vẻ mặt cậu bé đắc ý cười nói: “Hì hì, cha đã bị lộ rồi, con đã nói rồi, đàn ông mà có người nào không thích nhìn người đẹp chứ?”

Khóe miệng Lâm Côn giật giật nói: “ Thằng ranh, vậy còn con thì sao?”

Lâm Lâm nói: “Con là cậu bé, con vẫn chưa phải là đàn ông.”

Lần này Lâm Côn xem như là hoàn toàn bị đánh bại, tước vũ khí đầu hàng nhìn Lâm Lâm cười nói: “Con được đấy ranh con, học được cái nhanh mồm nhanh miệng thôi.”

Lâm Lâm cười hì hì, nói: “Cha, cha yên tâm đi, con sẽ không nói cho mẹ biết đâu.”

Anh mơ hồ hình như ngửi thấy mùi vị của âm mưu, đặc biệt là đến từ nụ cười trên mặt của cậu bé, trẻ con không biết ngụy trang, trên căn bản có cái gì đều viết ở trên mặt, Lâm Côn trực tiếp vạch trần, nói: “Thằng nhóc con chẳng lẽ lại có chủ ý quỷ quái gì rồi à? Con thành thật nói ra đi, thẳng thắn sẽ nhận được khoan hồng.”

Gương mặt nhỏ của Lâm Lâm đỏ lên, cậu ngượng ngùng nói: “Cha, cái này cũng bị cha nhìn ra được, con là muốn...” Giọng nói của cậu bé dừng lại, gương mặt đỏ lên, đỏ rực giống như quả táo nhỏ.

Lâm Côn mỉm cười và: “Nhóc con, không phải là con nghĩ chuyện xấu gì đấy chứ? Hay là muốn đi đến khu vui chơi?”

Lâm Lâm lập tức nói: “Con muốn đi khu vui chơi, nhưng không nghĩ tới chuyện xấu, con là muốn... Là muốn...”

Lâm Côn khích lệ nói: “Con trai à, con với cha thì không gì là không thể nói được, là đàn ông con trai, con cứ dũng cảm nói ra đi.”

Gương mặt của Lâm Lâm đỏ lựng nhìn Lâm Côn, nói: “Cha, cha cũng không được nói với mẹ đấy.”

Lâm Côn mỉm cười sờ đầu cậu bé: “Con yên tâm đi, đây là bí mật giữa hai người đàn ông.”

Lâm Lâm mỉm cười nói: “Cha thật tốt. Con là muốn... Là muốn cuối tuần đi khu vui chơi, muốn đi chơi cùng Nhạc Nhạc.”

“Được, chuyện này thì có gì đâu. Nhìn dáng vẻ con mãi cũng không nói ra được, cha còn tưởng rằng là chuyện gì nữa chứ...” Lâm Côn mỉm cười nói, đột nhiên vẻ mặt anh cứng đờ lại, lúc này anh mới hiểu được chuyện gì xảy ra, anh nhìn Lâm Lâm nói: “Con trai, con và Nhạc Nhạc sẽ không phải là… Sẽ không phải là đang yêu đấy chứ?”

Cũng chỉ có chỉ huy Lâm của chúng ta mới nghĩ vậy, phụ huynh bình thường chắc chắn sẽ không hỏi như vậy, về phương diện dạy dỗ con trẻ thì chỉ huy Lâm của chúng ta tuyệt đối là tiền vệ đấy, tương lai nếu như đồng chí Sở Lâm thuận lợi thi đậu vào trường đại học danh tiếng, đồng thời khi có địa vị nhất định trong xã hội, khẳng định cách dạy dỗ con trẻ của tiền vệ này sẽ bị khám phá ra.

Gương mặt Lâm Lâm đỏ bừng và cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai vậy, bây giờ cậu bé vừa xấu hổ vừa sợ. Cậu bé sợ Lâm Côn sẽ răng dạy mình, không cho cậu bé yêu Nhạc Nhạc, cậu bé rất quan tâm đến đoạn tình cảm lưu luyến này.

Cái gọi là tình cảm lưu luyến của trẻ con không phức tạp như người lớn của chúng ta, chỉ là hai đứa trẻ cảm thấy ở bên nhau chơi rất vui vẻ thì chơi với nhau nhiều hơn một chút hay là nắm tay gì đấy mà thôi.

Chỉ huy Lâm của chúng ta quả thật rất tiến bộ, nhìn dáng vẻ lo lắng xấu hổ của con trai, anh không nhịn được cười, nhưng vì để tránh ảnh hưởng không tốt, làm cho con trai càng cảm thấy xấu hổ hơn, anh cố nhịn cười, trên mặt lộ vẻ ra vẻ hiền từ nói: “Con trai, yêu cũng không có gì, dù sao cả đời này của con sớm hay muộn cũng phải trải qua, sớm như vậy mà con đã gặp được người mình thích thì cũng là hiếm có, cha sẽ không phản đối con, cha sẽ ủng hộ con. Cuối tuần con và Nhạc Nhạc đi khu vui chơi đi, cha sẽ làm hộ vệ ngầm cho các con.”

Lâm Lâm không thể tin được ngẩng đầu, nhìn người cha trước mắt đang mỉm cười hiền lành này nói: “Cha, cha nói thật sao?”

Lâm Côn cưng chiều xoa đầu của cậu bé nói: “Cha có lúc nào nói không giữ lời chưa?”

Lâm Lâm lập tức nhảy cẫng lên hoan hô nói: “ Cha, cha thật là tốt, con yêu cha chết mất.”

Lâm Côn nói: “Chỉ có điều con trai à, chuyện này cũng không phải hoàn toàn là do cha quyết định, cha phải trao đổi với bác Cảnh một chút. Chuyện của con cha có thể làm chủ, chuyện của Nhạc Nhạc cha không thể quyết định, còn phải được bác Cảnh bằng lòng mới được.”

Bỗng nhiên Lâm Lâm lại tội nghiệp nhìn Lâm Côn, nói: “Cha, cha nhất định phải thuyết phục được bác Cảnh.”

Lâm Côn cố ý đùa Lâm Lâm nói: “Thật ra cha thuyết phục bác Cảnh của con không phải là không được, nhưng quan trọng là phải xem con đối với con gái người ta có tốt hay không? Nếu như con đối xử không tốt với con gái người ta, người ta không bằng lòng thì cha cũng hết cách thôi.”

Lâm Lâm lập tức bảo đảm nói: “Cha, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ đối xử tốt với Nhạc Nhạc, đời này đều sẽ đối xử tốt với Nhạc Nhạc!”

Nhìn dáng vẻ kiên định của cậu bé, Lâm Côn không thể tiếp tục nhịn được nữa, cười ha ha, lại thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé đỏ bừng lên: “Cha, cha không đáng tin.”

Lâm Côn lập tức thu lại vẻ tươi cười, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói: “Con tin tưởng cha đi, cha đương nhiên rất đáng tin rồi.”

Lâm Lâm bĩu môi, dáng vẻ rất tủi thân, nói: “Cha, cha nói dối, đáng tin mà cha còn cười.”

“Cha là đang mừng cho con đấy chứ!” Lâm Côn cái khó ló cái khôn nói: “Cha mừng vì con trai của cha đã tìm được người mình thích rồi.”

“Thật sao?” Lâm Lâm nghi ngờ nhìn Lâm Côn, tuy nhiên trẻ con cuối cùng cũng dễ gạt, mặc dù có đôi lúc rất giống người lớn, lời Lâm Côn vừa nói ra khỏi miệng, trên cơ bản cậu bé đã tin tưởng hơn phân nửa, theo đó Lâm Côn tiếp tục bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật rồi.”

Lâm Lâm lập tức cười vui vẻ, trên gương mặt đầy mong chờ nhìn Lâm Côn nói: “Cha, bây giờ cha gọi điện thoại cho bác Cảnh đi. Con và Nhạc Nhạc đã hẹn cuối tuần này rồi. Lão Lâm, con trai của người có thể thuận lợi hẹn hò hay không, tất cả là nhờ cả vào cha đấy.”

“Ây da, con nói như vậy, cha sẽ bị áp lực rất lớn đấy.” Lâm Côn cười nói: “Vậy con phải hứa với cha, sau này có chuyện gì thì trực tiếp nói với cha, không cho phép nghĩ những chuyện xấu nữa nghe chưa?”

“Con nào có suy nghĩ chuyện gì xấu chứ…”

“Con còn nói không có, con nói cô giáo Phùng thích cha lại cố ý gài bẫy cha kêu cha nhìn người đẹp, đây không phải là chuyện xấu sao?'

Vẻ mặt của Lâm Lâm rất oan uổng nhìn Lâm Côn, nói: “Cha, cô giáo Phùng thật sự hỏi chuyện của cha, gần như mỗi ngày đều sẽ hỏi, cô ấy không phải là thích cha thì là cái gì? Còn người đẹp lúc nãy... Là chính cha tự nhìn mà.”

“A, thằng nhóc con này còn có thể già mồm át lẽ phải vậy ha, vậy được rồi, cha không gọi điện cho bác Cảnh nữa.” Lâm Côn cười nói.

“Đừng mà cha.” Lâm Lâm vội vàng nhận sai nói: “Cha, con sai rồi, sau này con không dám nữa.”

Lâm Côn đắc ý nói: “Vậy còn tạm được.” Bị thằng nhóc này liên tục tính kế, cuối cùng mình cũng hòa lại một ván.

Lâm Côn móc điện thoại ra, gọi cho Cảnh Quân Địch, sau khi nghe điện thoại Cảnh Quân Địch lại cười ha hả nói: “Côn Tử, cậu không gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng gọi cho cậu đấy.”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Nhạc Nhạc nói với anh rồi sao?”

Cảnh Quân Địch nói: “Đúng vậy, cô nhóc này gạt mẹ nó, lén lút nói với tôi, nói xong rồi còn sợ tôi đánh nó nữa chứ.”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Vậy anh thật sự đánh con dâu của tôi sao?”

Cảnh Quân Địch cười ha ha nói: “Tôi làm sao nỡ đánh nó chứ, nó là áo bông nhỏ của tôi đấy. Nó nói cuối tuần muốn đi khu vui chơi với Lâm Lâm, cuối tuần tôi không có thời gian, chuyện này phải nhờ cậu chăm sóc hai đứa bé rồi.”

Lâm Côn cười nói: “Yên tâm đi anh Cảnh, anh em của anh bản lĩnh khác không có, chăm sóc hai đứa bé thì không thành vấn đề. Hơn nữa trong đó một đứa là con trai của tôi, một đứa là con dâu tôi, tôi phải chăm sóc thật tốt rồi.”

Cảnh Quân Địch cười ha ha nói: “Được, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, không thể để cho mẹ của Nhạc Nhạc và Lâm Lâm biết được chuyện này, quan điểm của phụ nữ đều rất phong kiến, không sáng suốt giống như chúng ta đâu. Nếu hai đứa bé chơi vui vẻ, vậy chúng ta làm cha phải ủng hộ nhiều hơn, dù sao bọn chúng cũng không thể gây ra chuyện gì.”

Lâm Côn cố ý đùa giỡn nói: “Anh Cảnh, có thể gây ra chuyện gì hay không thì tôi cũng không dám chắc à.”

Cảnh Quân Địch cười ha ha nói: “Dù sao tôi cũng không quan tâm, nếu như hai đứa bé thật sự gây ra chuyện, con trai của cậu phải chịu trách nhiệm với con gái cưng của tôi. Ngoài ra tôi còn lôi cậu ra hỏi tội, nếu hai cha con cậu dám không chịu trách nhiệm, tôi sẽ bắt giam hai cha con cậu lại, ha ha.”

Lâm Côn cười nói: “Anh Cảnh, anh làm vậy chính là lạm dụng chức quyền đấy.”

Cảnh Quân Địch lập tức hạ giọng nói: “Lâm lão đệ tạm thời không nói nữa, mẹ con bé tới rồi, cuối tuần mọi chuyện đều nhờ cậu đấy.”

Tút tút tút...

Điện thoại truyền đến tiếng tắt máy.

Lâm Côn vừa cúp điện thoại, cửa xe của chiếc xe Jetta cũ đã bị mở ra, Sở Tĩnh Dao cầm túi xách bước vào, vừa vào cô đã hỏi anh: “Vui đến không khép miệng lại được à? Anh gọi điện cho ai thế?”

“Gọi điện cho anh Cảnh.” Lâm Côn mỉm cười nói.

“Anh Cảnh?” Sở Tĩnh Dao thật sự không biết Cảnh Quân Địch, thuận miệng hỏi: “Anh ta làm nghề gì vậy, bán bảo hiểm sao?”

Lâm Côn cạn lời, nói: “Là cha của bạn trong lớp Lâm Lâm, là phó cục trưởng Cục cảnh sát khu bắc, lần trước lúc ra ngoài du lịch thì anh quen được anh ấy, rất lâu rồi bọn anh không gặp mặt nên hẹn có thời gian ra ngoài uống rượu.”

Sở Tĩnh Dao không để ý tới Lâm Côn nữa, tuy nhiên trong lòng cô lại rất hài lòng vì Lâm Côn chủ động nói rõ vấn đề, trên gương mặt cô tươi cười nhìn về phía Lâm Lâm, nói: “Lâm Lâm, ngày hôm nay con ở trong trường học có ngoan hay không?”

Khuôn mặt Lâm Lâm đỏ bừng, ngẩng đầu lên nói: “Ngoan ạ.”

“À?” Sở Tĩnh Dao xoa gương mặt Lâm Lâm nói: “Lâm Lâm, sao mặt của con đỏ vậy?”

“Không có...” Cậu bé không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt cậu cầu cứu nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn mỉm cười tiếp lời: “Không có việc gì, có thể là thời tiết quá nóng, gió thổi một lát là hết rồi.”

Sở Tĩnh Dao nửa tin nửa không liếc mắt nhìn Lâm Côn, không nói nữa.

Dựa theo chỉ thị của Sở Tĩnh Dao, chiếc xe Jetta cũ chạy về phía Vạn Quốc Thực Phủ của trung tâm thành phố. Vạn Quốc Thực Phủ là một trong số mấy khách sạn năm sao nổi tiếng nhất của thành phố Trung Cảng, điểm đặc sắc nhất chính là thực đơn mang tính thế giới. Bên trong bao gồm khẩu vị của hơn năm mươi quốc gia, hơn nữa mỗi một món ăn đều vô cùng ngon. Có thể đến Vạn Quốc Thực Phủ để tiêu tiền đều là những kẻ có tiền, một bữa cơm bình thường ít nhất cũng phải mấy ngàn, nhiều hơn thì mấy chục ngàn, dân chúng bình thường cũng không thể chi tiêu nổi đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Trở Về
  • Bán Thân Cho Tư Bản
Chương 89-90
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom