• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa (3 Viewers)

  • Chương 291

Thấy bà chủ khách sạn có phối hợp, Lâm Côn lấy hai tờ một trăm đồng tiền thật từ trong túi ra bồi thường cho bà ta. Sau khi biết tiền Lâm Côn vừa đưa cho bà ta là tiền giả, bà chủ không giận dữ trái lại còn cảm kích.

Lâm Côn thuê một phòng trong khách sạn này, cũng căn dặn bà chủ, một khi có phụ nữ muốn đi vào phòng của Tưởng Đào thì đều dẫn tới phòng của anh trước. Lâm Côn dựa theo số người mà trích phần trăm cho bà chủ, một trăm đồng một người.

Cơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy, đối với người thấy tiền là sáng mắt như bà chủ khách sạn thì làm sao có thể bỏ qua. Ngay lập tức vui vẻ sảng khoái đồng ý, đồng thời vỗ ngực đảm bảo với Lâm Côn, tuyệt đối sẽ không có con cá nào lọt lưới.

Đừng nhìn bên ngoài mà cho rằng khách sạn này làm ăn không tốt. Khách sạn tổng cộng có ba tầng, hơn nữa việc làm ăn cũng không giống như bề ngoài, thoạt nhìn rất vắng vẻ. Nguyên nhân chủ yếu là giá rẻ, một ngày bình thường của khách sạn cũng phải có hơn một trăm người, mỗi người chỉ cần bảy mươi đồng. Đối với một số công nhân viên hoặc những sinh viên túi tiền không dư dả gì mà nói, nơi này hiển nhiên là sự lựa chọn được ưu tiên hàng đầu của bọn họ.

Tưởng Đào trọ ở một căn phòng trên lầu ba, Lâm Côn cố ý chọn một phòng ở lầu hai. Hoàn cảnh lầu một thật sự quá kém, nên anh trực tiếp bỏ qua. Mặc dù chỉ ở lại đây một thời gian ngắn, nhưng cũng phải đảm bảo được thoải mái.

Lâm Côn bước vào phòng, căn phòng này không lớn, khoảng chừng hai mươi mét vuông, phòng vệ sinh riêng, một chiếc giường với một chiếc TV treo tường, còn lại là một vài bố trí khác. Cũng may trong phòng được quét dọn rất sạch sẽ, khăn trải giường màu trắng được trải rất chỉnh tề, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng rất được, bên đường đối diện là một cây ngô đồng to.

Lâm Côn mở cửa sổ ra, một cơn gió nhẹ mát rượi thổi vào. Anh ngồi ở trên giường mở tivi, chuẩn bị thời gian tới sẽ xem tivi để giết thời gian, nếu không trong phòng này cũng chẳng có gì có thể chơi.

Trong TV thật sự chẳng có chương trình nào khiến anh cảm thấy hứng thú. Những bộ phim truyền hình và chương trình tạp kỹ kia chiếu vào buổi tối xong được phát lại vào ban ngày, chương trình nào cũng đều rất nhạt nhẽo. Đặc biệt là những chương trình tạp kỹ chỉ dựa vào phụ đề và hậu kỳ sản xuất, thật không thể hiểu tại sao có nhiều người thích xem như vậy, dù sao thì chỉ huy Lâm anh cũng không thích xem.

Đột nhiên phòng kế bên truyền đến một tiếng kêu, lỗ tai Lâm Côn run lên, bị dọa cho giật mình. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh lại nghe thấy một âm thanh khác xuyên qua bức tường truyền đến, “Bây giờ em muốn giết anh!”

Phản ứng bản năng của Lâm Côn cho rằng sắp có vụ giết người, anh ngay lập tức ngồi dậy từ trên giường, chuẩn bị đi qua ngăn cản. Trước tiên không quan tâm phòng bên cạnh xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần liên quan đến việc giết người thì anh phải quản. Dù nói thế nào cũng liên quan đến mạng người, anh tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng còn không chờ anh bước chân, lại nghe thấy phòng bên cạnh phát ra một loạt âm thanh dâm đãng, đó là giọng của phụ nữ kêu lên. Tiếng kêu loại này chỉ có hai trường hợp, một là người đàn ông quá mạnh, cái thứ làm chuyện kia dài giống như của lừa, còn một loại khác chính là kỹ xảo rất thuần thục, phát huy hơi quá.

“Con đĩ nhỏ, gọi tên tao, mau gọi tên tao!” Phòng bên lại truyền đến tiếng hét man rợ của đàn ông, sau đó tiếng kêu dâm dãng thậm chí còn cao hơn, khiến ve sầu ở ngọn cây ngoài cửa sổ sợ hãi đến không dám phát ra tiếng.

Lâm Côn cảm thấy xấu hổ, rốt cuộc phòng bên là một đôi cẩu nam nữ như thế nào vậy. Bọn họ không phải đang giết người, nhưng hành hạ như thế này thêm nữa thì đúng là muốn ‘giết’ Lâm Côn rồi. Một người đàn ông to lớn tinh lực tràn đầy, ai có thể chống lại tiếng trêu chọc thế này, mặt chỉ huy Lâm lập tức đỏ lên.

Lâm Côn muốn tĩnh tâm không nghe, nhưng căn bản không tĩnh tâm được. Tiếng kêu của người phụ nữ kia càng thêm mãnh liệt, giống như từng viên đạn khiến xương sụn tê dại đánh vào trong màng nhĩ, vang vọng ở trong lòng anh. Mà sự kiên trì của người đàn ông kia thật tốt, trong tình huống như vậy vẫn cứng được, hơn mười phút trôi qua vẫn có thể tiếp tục tấn công mãnh liệt. Trong đầu Lâm Côn không khỏi sinh lòng bội phục, người anh em này thật trâu bò.

Lại qua khoảng chừng năm phút nữa, Lâm Côn cố gắng hết sức mới khiến cho tâm của mình bình tĩnh lại, nhưng phía dưới quần vẫn nhô lên một cái lều bạt thật lớn. Cảm giác máu nóng hừng hực trong cơ thể thật sự khó chịu, anh nghĩ người anh em phòng bên có phải nên thả chậm tốc độ hoặc nên nghỉ ngơi một chút rồi không. Luôn kịch liệt như vậy cũng không tốt đối với thắt lưng đâu. Kết quả anh vừa chuẩn bị sang phòng bên cạnh gõ cửa nhắc nhở người anh em này một chút, thì đúng lúc tiếng kêu của người phụ nữ kia đột ngột dừng lại, có chút im lặng bất ngờ.

Trong lòng Lâm Côn buồn bực, đây là tình huống gì, hai người phòng bên không thể ‘tới vội vàng, đi cũng vội vàng’ như thế này chứ. Mà sự vội vàng này rõ ràng không phù hợp với lẽ thường, trước đó một giây vẫn còn núi lở đất nứt quỷ khóc thần gào, mà ngay sau đó một giây liền hành quân lặng lẽ. Thế nào cũng nên có một bước đệm để giảm xóc chứ.

Phòng bên cạnh lại truyền đến giọng nói của phụ nữ, giọng của người phụ nữ tràn ngập u oán: “Này anh, anh còn chơi nữa không. Anh bỏ ra một trăm đồng, còn cần tôi phải kêu đến rách cả cổ họng, tiền thuốc thang anh đi mà trả. Một tên đàn ông như anh không thẳng lên được còn không tính, tật xấu còn không ít, biến thái!”

Người đàn ông bị nói đến giận dữ, quát to: “Đồ chó cái, mày có tin tao đánh chết mày không!”

“Ha ha...” Người phụ nữ hoàn toàn chẳng có chút sợ hãi, không lạnh không nhạt nói: “Nhanh thu móng vuốt của mày lại, mày thử động vào một cọng tóc của chị đây xem. Chị sẽ lập tức cho mày vào viện nằm nửa năm, chị đây không ngại chơi với mày.”

Người đàn ông nghe thấy vậy liền ủ rũ đi, ít nhất là tạm thời không lên tiếng. Tiếng giày cao gót của phụ nữ vang lên, cộc cộc cộc, ngay sau đó là một tiếng đóng cửa, tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang đi về phía cầu thang.

Lúc này, căn phòng bên cạnh truyền đến tiếng gầm thét giận dữ của người đàn ông kia: “Cái đồ vô cảm, đồ chó cái tiện nhân.”

Lâm Côn lắc đầu cười, cảm thấy bất hạnh thay người anh em phòng bên cạnh. Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ, Lâm Côn đi tới mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra một khe nhỏ, lập tức một mùi nước hoa gay mũi đã chay vào.

“Hắt xì!”

Mũi của Lâm Côn rất khó chịu, hắt xì một cái lớn. Từ trước đến nay anh chưa từng ngửi qua mùi nước hoa nồng đến vậy.

“Anh chàng đẹp trai, anh tìm tôi à?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói yêu mị, nghe vào trong tai khiến xương cốt đều tê dại.

Lâm Côn gần như không thở lấy một hơi, thiếu chút nữa khiến mình nín đến ngạt thở. Ngẩng đẩu lên đã thấy một người từ ngoài cửa bước tới, nói chính xác là một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ. Người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi, trên mặt trang điểm một tầng phấn dày, ngũ quan trên mặt cũng khá đẹp, mắt to, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ như máu, dày và gợi cảm, không khỏi khiến cho người ta liên tưởng đến một đôi môi đỏ mọng khiêu gợi như được tạc tượng.

Có lẽ phải có một chậu nước hắt lên mặt người phụ nữ này, mới có thể thấy rõ bộ mặt chân thực của người phụ nữ này. Nhưng không thể không nói, ở dưới tình hình thực tế lúc này, người phụ nữ này thật sự rất có lực sát thương. Ngoại trừ trên khuôn mặt trang điểm diêm dúa lòe loẹt, thì dáng người quả thực rất đẹp. Thân thể thon dài, chỗ nên gầy thì gầy mà chỗ nên nhô lên thì nhô. Thời điểm đi vào trong phòng, cũng không biết là vô tình hay cố ý, cô ta nhẹ nhàng cọ vào trên khung cửa một cái, ngay lập tức có thể cảm giác được đây là một bờ mông co dãn mười phần, khiến cho người ta không nhịn được kích động muốn sờ vào. Còn có một đôi gò no đủ nhô ra phía trước ngực...

Mặc dù không có ấn tượng tốt với phụ nữ trang điểm đậm, nhưng Lâm Côn không thể không thừa nhận rằng anh bị hấp dẫn bởi người phụ nữ trước mắt này, có lẽ là bởi vì adrenaline trong cơ thể vốn đã xao động khó nhịn. Trong nháy mắt anh hít thở có chút gấp gáp, không tự chủ được đưa tay xoa mũi, rất sợ không nhịn được sẽ bị chảy máu mũi.

Ầm...

Người phụ nữ giống như yêu tinh này đóng cửa lại nở nụ cười quyến rũ. Nụ cười này khiến Lâm Côn rùng mình một cái, cây ngô đồng cành lá xum xuê ngoài của sổ cũng không chịu nổi phải rơi xuống vài chiếc lá.

“Anh chàng đẹp trai, nghe bà chủ dưới lầu bảo anh tìm tôi, hơn nữa bà chủ còn nói anh là ông chủ có tiền, phục vụ sẽ được không ít tiền.” Yêu nữ này vừa nói vừa nghịch tóc của mình, cười nói: “Anh xem, dáng vẻ tôi như vậy có phù hợp khẩu vị của anh không? Về phần tay nghề thì anh yên tâm, đảm bảo làm anh hài lòng.”

Lâm Côn không tự chủ được nuốt nước miếng, cảm xúc trên mặt lúc này có chút giống với tên ngốc lỗ mãng chưa từng thấy việc đời. Yêu nữ này ngay lập tức coi Lâm Côn là trẻ nhỏ chưa có kinh nghiệm. Chủ động lẳng lơ bước tới, vươn cánh tay trắng nõn mềm mại như rắn tới, rất tùy ý nhưng lại đầy khiêu khích đặt trên vai Lâm Côn. Mắt to được tô vẽ một tầng phấn dày nháy hai cái với Lâm Côn, ánh mắt kia giống như dòng điện màu xanh lam bắn vào trong mắt Lâm Côn.

Lâm Côn hít sâu một hơi, người phụ nữ này thực sự quá mê hoặc lòng người, nếu anh thật sự là thanh niên chưa thấy việc đời, trăm phần trăm bây giờ đã bị người phụ nữ này tóm lấy, thậm chí bị ấn ở trên giường hút cho đến khô rồi.

Sau khi hít một hơi thật sâu, trong lòng Lâm Côn bình tĩnh đi không ít. Lúc trước anh không bình tĩnh không phải bởi vì nhìn thấy yêu nữ trước mắt này, mà là bị đôi nam nữ kỳ lạ phòng bên ảnh hưởng. Đôi nam nữ hiếm có kia đã đốt một ngọn lửa trong cơ thể anh, còn không chờ ngọn lửa này có thời gian tắt đi, yêu nữ trước mắt này đã tiến đến, đồng thời khoe khoang lẳng lơ như thế, chẳng khác nào tưới thêm một thùng dầu vào cơ thể anh.

Rắc rắc rắc rắc, Lâm Côn dường như nghe thấy tiếng xương cốt mình kêu răng rắc. Cũng may anh có đủ định lực mà người bình thường không có, sau khi trong lòng bình tĩnh lại, khóe miệng rất bình tĩnh mỉm cười, lắc đầu một cái liền muốn đẩy yêu nữ này ra. Nhưng còn không chờ anh ra tay, bàn tay của yêu nữ này đã chạm vào túp lều nhỏ của anh. Trời ạ, lửa nóng trong thân thể vừa ngừng, giờ lại bị đốt lên, đây chính là tưới thêm một thùng dầu lớn!

Yêu nữ trước mắt rất thành thạo đem tay ở trên vai Lâm Côn trượt xuống trước ngực, đồng thời dùng sức đẩy về phía trước, trực tiếp đẩy Lâm Côn lên bức tường phía sau, trong miệng phun hơi nóng, đôi mắt mơ màng nhìn Lâm Côn, giống như say sưa rên rỉ nói: “Anh chàng đẹp trai, nhanh lên một chút, tôi không chờ được nữa.”

Cô ta nói xong, đôi môi đỏ mọng hôn lên, Lâm Côn cứng lại giống như là bị định thân. Nhưng vừa nhìn thấy đôi môi lớn muốn ăn anh, con người của anh bỗng nhiên trợn to, trái tim nhảy kịch liệt. Thân thể đang cương cứng thoáng chốc bừng tỉnh, mắt nhìn thấy đôi môi đỏ thẫm đang muốn cắn lên bờ môi của anh, anh vội vàng giơ tay lên ngăn đôi môi đỏ thẫm kia lại, sau đó liền đẩy yêu nữ vừa nhào vào trong ngực mình ra. Trước mặt có một khoảng trống, Lâm Côn nhanh chóng nhảy sang một bên.

“Anh chàng đẹp trai, anh có ý gì vậy?” Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp nhìn Lâm Côn với ánh mắt đầy u oán, trong giọng nói lại càng u oán hơn: “Anh muốn tôi qua đây, lại không muốn tôi chạm vào anh, anh chê tôi xấu à?”

Lâm Côn thở dài một hơi, không nói nhiều lời hư tình giả ý. Anh cười nhạt, trực tiếp lấy năm trăm đồng từ trong túi ra, đưa tới trước mặt người phụ nữ cười nói: “Cô cầm cái này trước, chúng ta bàn một chuyện làm ăn.”

Cô gái này cũng không phải ngày đầu đi bán, biết có chút tiền có thể cầm, có chút tiền đánh chết cũng không thể cầm. Vẻ xinh đẹp trên mặt của cô ta giảm ba phần, trong mắt lóe ra tia giảo hoạt cùng cần thận, cười khanh khách hỏi: “Anh chàng đẹp trai, anh đây là có ý gì, chúng ta có chuyện làm ăn gì để nói à?”

Lâm Côn biết mỗi một người phụ nữ lăn lộn trong trốn hồng trần đều đã thành tinh. Anh cũng không vội vàng đưa tiền ra mà để ở một bên trên bàn nhỏ, chính mình ngồi ở cái ghế bên cạnh bàn nhỏ, thuận tiện lấy ra một điều thuốc ngậm lên miệng, cười ha hả nhìn người phụ nữ nói: “Yên tâm, một không bảo cô đi giết người, hai không bảo cô đi phóng hỏa, ba không bảo cô đi dụ dỗ chồng của người phụ nữ khác. Cô chỉ cần chụp vài bức ảnh cho tôi, đây là năm trăm đồng tiền đặt cọc, sau khi ảnh chụp được gửi đến điện thoại di động của tôi, sẽ còn được thêm năm trăm đồng... Việc buôn bán này có làm không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Trở Về
  • Bán Thân Cho Tư Bản
Chương 89-90
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom