Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Lâm Côn kinh ngạc, đồng thời cũng cảm giác có chút ngượng ngừng, dù sao nhận nhầm người ta từ phụ nữ thành đàn ông, điều này chính là không tôn trọng người ta. Cũng không biết người này là cố ý hay là vô tình. Anh xoa đầu, nhìn gương mặt hung dữ trong xe, thành khẩn nói xin lỗi: “Cô gì đó ơi, xin lỗi nhé, vừa không nhìn ra cô là phụ nữ, nếu có chỗ nào tổn thương đến lòng tự ái của cô, vẫn mong cô lượng thứ cho!”
Mặt Hoàng Quyền đã tím ngắt, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống như thác nước chảy xiết. Vợ chồng Trương Đại Tráng đứng trên bậc thang phía sau Lâm Côn cố nén kích động muốn cười, cũng sắp nhịn tới nội thương. Trước đó khi Trương Đại Tráng nói với Lâm Côn về Hoàng Quyền, bỏ quên một chuyện quan trọng chưa nói, hiện tại Hoàng Quyền trở nên giàu có, chủ yếu là vì anh ta có can đảm mà người bình thường không có, cưới một người phụ nữ còn giống Mẫu Dạ Xoa hơn cả Mẫu Dạ Xoa, điểm sáng lớn nhất của người phụ nữ này ở chỗ cô ta là con gái của người đứng đầu chi cục thuế quốc gia ở khu bắc thành phố, cô đơn lẻ bóng hơn ba mươi năm, cuối cùng được Hoàng Quyền một lòng muốn bò lên cao cưới về.
Lúc này, người vợ Mẫu Dạ Xoa của Hoàng Quyền đã sắp nổi giận, chỉ thấy gương mặt của cô ta càng dữ tợn hơn vừa rồi, đôi con mắt to tròn sắc bén trừng mắt với Lâm Côn, trong kẽ răng có vài luồng gió lạnh lọt qua, âm thanh như đao nói: “Có giỏi, anh lặp lại lần nữa xem!”
Sát khí âm u lạnh lẽo ẩn chứa mùi khói thuốc súng cuồn cuộn lập tức tràn ra. Hoàng Quyền chảy mồ hôi lạnh giống như thác nước, trong đầu lại thật sự muốn người vợ Mẫu Dạ Xoa của anh ta và Lâm Côn sinh ra mẫu thuẫn, anh ta là một người lòng dạ hẹp hòi gian trá, nhiều năm qua, chuyện Lâm Côn nhiều lần ngược anh ta khi còn bé, anh ta vẫn nhớ như in. Cho dù mỗi ngày anh ta và Mẫu Dạ Xoa bên cạnh này đều ngủ ở trên cùng một giường, ngoại trừ buồn nôn ra anh ta lại không có bất kỳ tình cảm nào, mỗi lần khi cô ta nằm ở trên giường cố ý khoe khoang vẻ lẳng lơ được cô ta tích góp hơn ba mươi năm, Hoàng Quyền thật sự chỉ muốn chết. Chỉ cần Mẫu Dạ Xoa này và Lâm Côn đánh nhau, không quan tâm bên nào bị tổn hại, anh ta đều cam tâm tình nguyện được nhìn thấy, thậm chí anh ta âm thầm suy đoán, nếu như Lâm Côn đánh chết Mẫu Dạ Xoa, hoặc Mẫu Dạ Xoa vận dụng quan hệ chỉnh Lâm Côn, vậy thì quá tốt!
Nhưng mà, tất cả lại không có phát triển dựa theo dự đoán của Hoàng Quyền, Lâm Côn không chút để ý thu hồi ánh mắt từ trên mặt của Mẫu Dạ Xoa, nhìn nhiều hơn nữa mắt anh có khả năng sẽ hỏng luôn, anh thành tâm thành ý nhìn Hoàng Quyền dựng thẳng giơ ngón tay cái lên: “Hoàng Quyền, tôi bội phục cậu! Bội phục sự can đảm của cậu!”
Mặt của Hoàng Quyền không còn xanh nữa, trực tiếp tối lại, xám xịt giống như ăn phải thuốc chuột vậy, trong lòng anh ta giống như là bị nhét vào trong một đống phân, anh ta cũng là tự tìm phiền phức, nếu như anh ta không tỏ vẻ ta đây ở trước mặt Trương Đại Tráng, Lâm Côn cũng sẽ không đối chọi gay gắt với anh ta như vậy, dù sao mọi người đều là bạn học một thời gian, từ khi mặc tã đã cùng nhau lớn lên.
Bà vợ Mẫu Dạ Xoa của Hoàng Quyền cũng sắp không thể nhịn được nữa, khi cô ta sắp mở cái miệng to như chậu máu của mình, nổi giận với Lâm Côn, Lâm Côn lại thản nhiên cười, phất tay một cái nói: “Lát nữa gặp lại, tôi đi vào trước.” Nói xong, anh tùy tiện đi về phía Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa, người giữ cửa đẩy cửa cho bọn họ vào.
Sau khi đỗ xe xong, Lãnh Ngọc Lệ nắm chặt nắm tay đầy thịt, hung hăng nện một quyền ở trên tay lái của chiếc xe Mercedes, trút giận quát mắng Hoàng: “Nhìn bộ dạng sợ sệt của anh, ngay cả con chuột cũng không bằng!”
“Vợ đại nhân ơi, anh ấy là Lâm Côn, anh... Khi anh còn bé đã không ít lần bị anh ấy đánh, trong lòng đã có bóng ma rồi.” Mặc dù trong lòng ngàn vạn lần phiền chán bà vợ Mẫu Dạ Xoa này, nhưng mặt ngoài anh ta vẫn tỏ ra cung kính, ai bảo người ta có một người cha rất lợi hại, mình còn phải dựa vào cha vợ rất lợi hại kia để bò lên cao.
“Khi còn bé... Khi còn bé anh đánh anh thì làm sao, hiện tại anh đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng đã làm giám đốc ngân hàng, nhìn anh ta mặc bình thường như vậy, hoàn toàn là kẻ nghèo hèn, địa vị xã hội của anh cao hơn anh ta nhiều như vậy, tại sao phải sợ anh ta?”
“Sợ...” Hoàng Quyền run lẩy bẩy nói, lời anh ta nói là lời trong lòng, cũng có một nửa là đang diễn, anh ta muốn cố ý chọc giận Lãnh Ngọc Lệ, khiến cho Lãnh Ngọc Lệ liều chết với Lâm Côn, anh ta lại được xem náo nhiệt.
“Sợ gì mà sợ!” Lãnh Ngọc Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chờ một lát nữa anh đừng có thiếu tự tin như vậy, muốn nói chuyện với anh ta thì nói, không muốn nói chuyện thì thôi. Nếu như anh ta dám động tới một đầu ngón tay của anh, tôi sẽ khiến cho anh ta chịu đau khổ không đến chết!”
Lãnh Ngọc Lệ nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ một. Hoàng Quyền nghe vậy, trong lòng cảm động không thôi, người phụ nữ này vẫn luôn cho anh ta chỗ dựa, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt buồn nôn của cô ta, cảm động gì đó của anh ta cũng mất, trong lòng thầm nguyền rủa nói: “Con đàn bà thối đáng chết, tại sao không chết sớm đi!”
Buổi gặp gỡ bạn bè cũ được tổ chức ở hội trường Càn Khôn tại tầng hai của Bắc Quốc Viên, hội trường Càn Khôn là nơi nổi tiếng, người bình thường căn bản không thuê được. Lần này hoàn toàn là dựa hơi cha vợ Hoàng Quyền. Anh ta muốn ra uy trong buổi gặp mặt bạn học cũ lần này, xây dựng uy tín với các bạn học cũ, chuẩn bị sau này phát triển sẽ cần tới, cha vợ anh ta cũng ngầm đồng ý với điều này, cho nên mới đứng ra bao cả hội trường mà người bình thường không đặt được.
Lâm Côn và Hà Thúy Hoa đỡ Trương Đại Tráng đi vào thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, trong nháy mắt lập tức lại có người quen đứng ở trước mặt. Tất cả đều là bạn học trước kia, những người bạn học mới đến cố ý chờ ở cửa thang máy, khi nhìn thấy ba người Lâm Côn, Trương Đại Tráng, Hà Thúy Hoa, trên mặt bọn họ đều rất nhiệt tình, dù sao lúc trước, khi còn đi học Lâm Côn là anh cả của bọn họ, khi đó anh đã không ít lần thay bọn họ giải quyết phiền phức.
Nhiệt tình thì nhiệt tình, Lâm Côn thông qua nét mặt của bọn họ cảm nhận được một tia khác thường, bọn họ không phải vô duyên vô cớ đứng ở chỗ này, mà cố ý đợi người, người này khẳng định chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, Hoàng Quyền.
Hoàng Quyền chính là nhân vật chính của hôm nay, một khách sạn lớn năm sao, anh ta lại bao trọn cả hội trường Càn Khôn khí thế nhất, tất cả chi phí đều không cần các bạn học bỏ ra, chỉ một mình anh ta bỏ tiền túi ra, chỉ riêng hành động như vậy, anh ta không phải nhân vật chính thì ai là nhân vật chính? Những bạn học ngày xưa chờ ở cửa đều hy vọng có thể mượn cơ hội ngày hôm nay, tiếp xúc nhiều hơn với người bạn học này, không chừng trên con đường phát triển sau này, sẽ có thêm sự giúp đỡ, đây là chủ nghĩa hiện thực trắng trợn.
Mọi người thấy thân thể Trương Đại Tráng không thoải mái, hơn nữa trên mặt có vết thương, tất cả lại đều quan tâm hỏi vài câu, khi Trương Đại Tráng đang cảm kích các bạn học cũ quan tâm, cửa thang máy lại mở ra, Hoàng Quyền dẫn vợ anh ta tới, kết quả là... Các bạn học cũ đang quan tâm hỏi han Trương Đại Tráng đều giống như ong vỡ tổ lao về phía Hoàng Quyền.
Lâm Côn nhìn Trương Đại Tráng cười, nói: “Đi thôi, người ta căn bản không phải chờ chúng ta.”
Đến sảnh chính của hội trường Càn Khôn, ở đây đã được trang hoàng lộng lẫy, buổi gặp mặt ngày hôm nay chính là áp dụng theo phong cách phương tây, không giống những cuộc gặp mặt truyền thống của Trung Quốc, mười mấy người vây quanh một cái bàn lớn ăn uống trò chuyện, mà xếp thành một hàng dài, phía trên bày đủ loại món ăn ngon, tất cả mọi người có thể tùy ý đi lại ở trong hội trường, lựa chọn thức ăn mình thích ăn, nói chuyện phiếm với người mình muốn nói chuyện.
“Thật khí thế.” Lâm Côn cười, quay đầu lại nói Trương Đại Tráng: “Chỉ khổ cho cái chân bất tiện của cậu, chờ lát tôi tìm cho cậu một chỗ ngồi, cậu đừng đi loạn với những người này.”
“Ừ.” Trương Đại Tráng gật đầu, Lâm Côn và Hà Thúy Hoa đỡ anh ta đến ghế ngồi trống gần đó, ngồi xuống.
Sau khi Hoàng Quyền và vợ anh ta Lãnh Ngọc Lệ bước vào, buổi gặp mặt chính thức bắt đầu. Trước tiên là do Hoàng Quyền đứng ở giữa hội trường của bữa tiệc làm màu làm mè phát biểu nói chuyện một hồi, đại loại là bạn học tình cũ phải trợ giúp lẫn nhau các loại, anh ta đề nghị sau này cứ cách một khoảng thời gian lại tổ chức gặp mặt một lần, để mọi người gặp gỡ tiếp xúc nhiều hơn.
Buổi gặp mặt bạn cũ chính thức bắt đầu. Trong toàn bộ hội trường Càn Khôn tính cả nhân viên tổng cộng có sáu mươi bảy mươi người, các học sinh có gần sáu mươi người. Khi Lâm Côn đi học vừa lúc trải qua thời kỳ đỉnh điểm của quốc gia đối với sinh đẻ, cho nên mỗi một lớp đều có khoảng sáu mươi, bảy mươi học sinh. Ngay từ lúc đầu, mọi người trong đại sảnh đứng tách ra thành từng nhóm, ngược lại không phải là phân nhóm để đánh nhau, mà bạn học với tầng lớp tương đương nhau sẽ tập trung một chỗ. Tục ngữ nói vật hợp theo loài, cái này cũng là hiện tượng bình thường.
Người chủ động chào hỏi Lâm Côn và Trương Đại Tráng, hoặc chính là tầng lớp thành phần tri thức nghèo, hoặc chính là người tự mình buôn bán nhỏ giống như Trương Đại Tráng. Tầng lớp của mọi người không khác biệt lắm, nói chuyện dĩ nhiên là ăn ý hơn. Tất cả mọi người đứng chung một chỗ trò chuyện một chút, lại chú ý tới Lâm Côn. Lúc ấy, khi anh đến trường, anh là anh hai trong trường học, gần như cũng là thần tượng của mỗi nam sinh trong lớp, tốt nghiệp nhiều năm như vậy, giờ vừa thấy mặt, anh hai ngày xưa ngoại trừ càng anh tuấn hơn, lại không còn phong thái hăng hái như ngày xưa, trên người mặc đồ bình thường, có người nói anh còn lái chiếc xe Jetta.
Con người đều sẽ thay đổi, tuổi khác nhau, giá trị cũng khác nhau. Hiện tại, Lâm Côn đặt ở trong một đám người này, theo người khác anh không có địa vị gì, thua xa Hoàng Quyền thời kì đến trường có nhân duyên không được tốt lắm.
Có người hỏi Lâm Côn hiện tại làm ở đâu, bọn họ cũng chỉ là khách sáo hỏi về công việc một chút, Lâm Côn cười nói làm bảo vệ, vừa nghe đến cái từ bảo vệ này, mọi người xung quanh càng xác định Lâm Côn hiện tại sống rất thảm. Anh hai trong trường học ngày xưa hiện tại chỉ là một bảo vệ nhỏ, loại chênh lệch như lòng sông so với mặt biển này mặc dù có chút tàn khốc, nhưng cũng là hiện thực.
Trương Đại Tráng không muốn người khác coi thường Lâm Côn, đã muốn thay Lâm Côn giải thích vài câu, kết quả lại bị ánh mắt của Lâm Côn cản lại, như vậy rất tốt, rất dễ dàng lại có thể nhìn ra người nào đáng để mình làm bạn, người nào không đáng làm bạn.
Ánh mắt Lâm Côn vẫn luôn quan sát mọi người trong đó, anh vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc mà trong lòng mình khát vọng, chia tay nhiều năm như vậy, hiện tại cô ấy rốt cuộc biến thành thế nào? Nhưng anh trước sau không có phát hiện ra, lấy năng lực quan sát điều tra chuyên nghiệp của anh, nếu như Chu Hiểu Nhã thật sự ở trong hội trường, anh không có khả năng không nhìn thấy được, vậy chỉ có một loại khả năng, cô ấy không có tới, nghĩ tới điều này trong lòng anh lại có chút mất mát.
Ở cửa của hội trường đột nhiên xuất hiện một bóng dáng tuyệt mỹ, người này mặc chân váy bút chì, lộ ra một đôi chân trắng nõn, trên chân đi đôi giày cao, trên người mặc một cái áo sơ mi Slim thời thượng, trong tay cầm một cái túi xinh xắn, cổ đeo một vòng trân châu, tai đeo hai viên hột xoàn lấp lánh, cổ tay bên trái đeo một chiếc vòng bạch kim, tay phải đeo một chuỗi mã não màu đỏ, trên gương mặt trắng trẻo động lòng người của cô được trang điểm nhẹ, dưới trang phục sang trọng tôn lên, toàn thân cô thoạt nhìn có vẻ cao quý, trang nhã, khí thế lại thướt tha...
“Chu Hiểu Nhã?”
“Là Chu Hiểu Nhã!”
“Chu Hiểu Nhã tới!”
Mặt Hoàng Quyền đã tím ngắt, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống như thác nước chảy xiết. Vợ chồng Trương Đại Tráng đứng trên bậc thang phía sau Lâm Côn cố nén kích động muốn cười, cũng sắp nhịn tới nội thương. Trước đó khi Trương Đại Tráng nói với Lâm Côn về Hoàng Quyền, bỏ quên một chuyện quan trọng chưa nói, hiện tại Hoàng Quyền trở nên giàu có, chủ yếu là vì anh ta có can đảm mà người bình thường không có, cưới một người phụ nữ còn giống Mẫu Dạ Xoa hơn cả Mẫu Dạ Xoa, điểm sáng lớn nhất của người phụ nữ này ở chỗ cô ta là con gái của người đứng đầu chi cục thuế quốc gia ở khu bắc thành phố, cô đơn lẻ bóng hơn ba mươi năm, cuối cùng được Hoàng Quyền một lòng muốn bò lên cao cưới về.
Lúc này, người vợ Mẫu Dạ Xoa của Hoàng Quyền đã sắp nổi giận, chỉ thấy gương mặt của cô ta càng dữ tợn hơn vừa rồi, đôi con mắt to tròn sắc bén trừng mắt với Lâm Côn, trong kẽ răng có vài luồng gió lạnh lọt qua, âm thanh như đao nói: “Có giỏi, anh lặp lại lần nữa xem!”
Sát khí âm u lạnh lẽo ẩn chứa mùi khói thuốc súng cuồn cuộn lập tức tràn ra. Hoàng Quyền chảy mồ hôi lạnh giống như thác nước, trong đầu lại thật sự muốn người vợ Mẫu Dạ Xoa của anh ta và Lâm Côn sinh ra mẫu thuẫn, anh ta là một người lòng dạ hẹp hòi gian trá, nhiều năm qua, chuyện Lâm Côn nhiều lần ngược anh ta khi còn bé, anh ta vẫn nhớ như in. Cho dù mỗi ngày anh ta và Mẫu Dạ Xoa bên cạnh này đều ngủ ở trên cùng một giường, ngoại trừ buồn nôn ra anh ta lại không có bất kỳ tình cảm nào, mỗi lần khi cô ta nằm ở trên giường cố ý khoe khoang vẻ lẳng lơ được cô ta tích góp hơn ba mươi năm, Hoàng Quyền thật sự chỉ muốn chết. Chỉ cần Mẫu Dạ Xoa này và Lâm Côn đánh nhau, không quan tâm bên nào bị tổn hại, anh ta đều cam tâm tình nguyện được nhìn thấy, thậm chí anh ta âm thầm suy đoán, nếu như Lâm Côn đánh chết Mẫu Dạ Xoa, hoặc Mẫu Dạ Xoa vận dụng quan hệ chỉnh Lâm Côn, vậy thì quá tốt!
Nhưng mà, tất cả lại không có phát triển dựa theo dự đoán của Hoàng Quyền, Lâm Côn không chút để ý thu hồi ánh mắt từ trên mặt của Mẫu Dạ Xoa, nhìn nhiều hơn nữa mắt anh có khả năng sẽ hỏng luôn, anh thành tâm thành ý nhìn Hoàng Quyền dựng thẳng giơ ngón tay cái lên: “Hoàng Quyền, tôi bội phục cậu! Bội phục sự can đảm của cậu!”
Mặt của Hoàng Quyền không còn xanh nữa, trực tiếp tối lại, xám xịt giống như ăn phải thuốc chuột vậy, trong lòng anh ta giống như là bị nhét vào trong một đống phân, anh ta cũng là tự tìm phiền phức, nếu như anh ta không tỏ vẻ ta đây ở trước mặt Trương Đại Tráng, Lâm Côn cũng sẽ không đối chọi gay gắt với anh ta như vậy, dù sao mọi người đều là bạn học một thời gian, từ khi mặc tã đã cùng nhau lớn lên.
Bà vợ Mẫu Dạ Xoa của Hoàng Quyền cũng sắp không thể nhịn được nữa, khi cô ta sắp mở cái miệng to như chậu máu của mình, nổi giận với Lâm Côn, Lâm Côn lại thản nhiên cười, phất tay một cái nói: “Lát nữa gặp lại, tôi đi vào trước.” Nói xong, anh tùy tiện đi về phía Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa, người giữ cửa đẩy cửa cho bọn họ vào.
Sau khi đỗ xe xong, Lãnh Ngọc Lệ nắm chặt nắm tay đầy thịt, hung hăng nện một quyền ở trên tay lái của chiếc xe Mercedes, trút giận quát mắng Hoàng: “Nhìn bộ dạng sợ sệt của anh, ngay cả con chuột cũng không bằng!”
“Vợ đại nhân ơi, anh ấy là Lâm Côn, anh... Khi anh còn bé đã không ít lần bị anh ấy đánh, trong lòng đã có bóng ma rồi.” Mặc dù trong lòng ngàn vạn lần phiền chán bà vợ Mẫu Dạ Xoa này, nhưng mặt ngoài anh ta vẫn tỏ ra cung kính, ai bảo người ta có một người cha rất lợi hại, mình còn phải dựa vào cha vợ rất lợi hại kia để bò lên cao.
“Khi còn bé... Khi còn bé anh đánh anh thì làm sao, hiện tại anh đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng đã làm giám đốc ngân hàng, nhìn anh ta mặc bình thường như vậy, hoàn toàn là kẻ nghèo hèn, địa vị xã hội của anh cao hơn anh ta nhiều như vậy, tại sao phải sợ anh ta?”
“Sợ...” Hoàng Quyền run lẩy bẩy nói, lời anh ta nói là lời trong lòng, cũng có một nửa là đang diễn, anh ta muốn cố ý chọc giận Lãnh Ngọc Lệ, khiến cho Lãnh Ngọc Lệ liều chết với Lâm Côn, anh ta lại được xem náo nhiệt.
“Sợ gì mà sợ!” Lãnh Ngọc Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chờ một lát nữa anh đừng có thiếu tự tin như vậy, muốn nói chuyện với anh ta thì nói, không muốn nói chuyện thì thôi. Nếu như anh ta dám động tới một đầu ngón tay của anh, tôi sẽ khiến cho anh ta chịu đau khổ không đến chết!”
Lãnh Ngọc Lệ nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ một. Hoàng Quyền nghe vậy, trong lòng cảm động không thôi, người phụ nữ này vẫn luôn cho anh ta chỗ dựa, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt buồn nôn của cô ta, cảm động gì đó của anh ta cũng mất, trong lòng thầm nguyền rủa nói: “Con đàn bà thối đáng chết, tại sao không chết sớm đi!”
Buổi gặp gỡ bạn bè cũ được tổ chức ở hội trường Càn Khôn tại tầng hai của Bắc Quốc Viên, hội trường Càn Khôn là nơi nổi tiếng, người bình thường căn bản không thuê được. Lần này hoàn toàn là dựa hơi cha vợ Hoàng Quyền. Anh ta muốn ra uy trong buổi gặp mặt bạn học cũ lần này, xây dựng uy tín với các bạn học cũ, chuẩn bị sau này phát triển sẽ cần tới, cha vợ anh ta cũng ngầm đồng ý với điều này, cho nên mới đứng ra bao cả hội trường mà người bình thường không đặt được.
Lâm Côn và Hà Thúy Hoa đỡ Trương Đại Tráng đi vào thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, trong nháy mắt lập tức lại có người quen đứng ở trước mặt. Tất cả đều là bạn học trước kia, những người bạn học mới đến cố ý chờ ở cửa thang máy, khi nhìn thấy ba người Lâm Côn, Trương Đại Tráng, Hà Thúy Hoa, trên mặt bọn họ đều rất nhiệt tình, dù sao lúc trước, khi còn đi học Lâm Côn là anh cả của bọn họ, khi đó anh đã không ít lần thay bọn họ giải quyết phiền phức.
Nhiệt tình thì nhiệt tình, Lâm Côn thông qua nét mặt của bọn họ cảm nhận được một tia khác thường, bọn họ không phải vô duyên vô cớ đứng ở chỗ này, mà cố ý đợi người, người này khẳng định chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, Hoàng Quyền.
Hoàng Quyền chính là nhân vật chính của hôm nay, một khách sạn lớn năm sao, anh ta lại bao trọn cả hội trường Càn Khôn khí thế nhất, tất cả chi phí đều không cần các bạn học bỏ ra, chỉ một mình anh ta bỏ tiền túi ra, chỉ riêng hành động như vậy, anh ta không phải nhân vật chính thì ai là nhân vật chính? Những bạn học ngày xưa chờ ở cửa đều hy vọng có thể mượn cơ hội ngày hôm nay, tiếp xúc nhiều hơn với người bạn học này, không chừng trên con đường phát triển sau này, sẽ có thêm sự giúp đỡ, đây là chủ nghĩa hiện thực trắng trợn.
Mọi người thấy thân thể Trương Đại Tráng không thoải mái, hơn nữa trên mặt có vết thương, tất cả lại đều quan tâm hỏi vài câu, khi Trương Đại Tráng đang cảm kích các bạn học cũ quan tâm, cửa thang máy lại mở ra, Hoàng Quyền dẫn vợ anh ta tới, kết quả là... Các bạn học cũ đang quan tâm hỏi han Trương Đại Tráng đều giống như ong vỡ tổ lao về phía Hoàng Quyền.
Lâm Côn nhìn Trương Đại Tráng cười, nói: “Đi thôi, người ta căn bản không phải chờ chúng ta.”
Đến sảnh chính của hội trường Càn Khôn, ở đây đã được trang hoàng lộng lẫy, buổi gặp mặt ngày hôm nay chính là áp dụng theo phong cách phương tây, không giống những cuộc gặp mặt truyền thống của Trung Quốc, mười mấy người vây quanh một cái bàn lớn ăn uống trò chuyện, mà xếp thành một hàng dài, phía trên bày đủ loại món ăn ngon, tất cả mọi người có thể tùy ý đi lại ở trong hội trường, lựa chọn thức ăn mình thích ăn, nói chuyện phiếm với người mình muốn nói chuyện.
“Thật khí thế.” Lâm Côn cười, quay đầu lại nói Trương Đại Tráng: “Chỉ khổ cho cái chân bất tiện của cậu, chờ lát tôi tìm cho cậu một chỗ ngồi, cậu đừng đi loạn với những người này.”
“Ừ.” Trương Đại Tráng gật đầu, Lâm Côn và Hà Thúy Hoa đỡ anh ta đến ghế ngồi trống gần đó, ngồi xuống.
Sau khi Hoàng Quyền và vợ anh ta Lãnh Ngọc Lệ bước vào, buổi gặp mặt chính thức bắt đầu. Trước tiên là do Hoàng Quyền đứng ở giữa hội trường của bữa tiệc làm màu làm mè phát biểu nói chuyện một hồi, đại loại là bạn học tình cũ phải trợ giúp lẫn nhau các loại, anh ta đề nghị sau này cứ cách một khoảng thời gian lại tổ chức gặp mặt một lần, để mọi người gặp gỡ tiếp xúc nhiều hơn.
Buổi gặp mặt bạn cũ chính thức bắt đầu. Trong toàn bộ hội trường Càn Khôn tính cả nhân viên tổng cộng có sáu mươi bảy mươi người, các học sinh có gần sáu mươi người. Khi Lâm Côn đi học vừa lúc trải qua thời kỳ đỉnh điểm của quốc gia đối với sinh đẻ, cho nên mỗi một lớp đều có khoảng sáu mươi, bảy mươi học sinh. Ngay từ lúc đầu, mọi người trong đại sảnh đứng tách ra thành từng nhóm, ngược lại không phải là phân nhóm để đánh nhau, mà bạn học với tầng lớp tương đương nhau sẽ tập trung một chỗ. Tục ngữ nói vật hợp theo loài, cái này cũng là hiện tượng bình thường.
Người chủ động chào hỏi Lâm Côn và Trương Đại Tráng, hoặc chính là tầng lớp thành phần tri thức nghèo, hoặc chính là người tự mình buôn bán nhỏ giống như Trương Đại Tráng. Tầng lớp của mọi người không khác biệt lắm, nói chuyện dĩ nhiên là ăn ý hơn. Tất cả mọi người đứng chung một chỗ trò chuyện một chút, lại chú ý tới Lâm Côn. Lúc ấy, khi anh đến trường, anh là anh hai trong trường học, gần như cũng là thần tượng của mỗi nam sinh trong lớp, tốt nghiệp nhiều năm như vậy, giờ vừa thấy mặt, anh hai ngày xưa ngoại trừ càng anh tuấn hơn, lại không còn phong thái hăng hái như ngày xưa, trên người mặc đồ bình thường, có người nói anh còn lái chiếc xe Jetta.
Con người đều sẽ thay đổi, tuổi khác nhau, giá trị cũng khác nhau. Hiện tại, Lâm Côn đặt ở trong một đám người này, theo người khác anh không có địa vị gì, thua xa Hoàng Quyền thời kì đến trường có nhân duyên không được tốt lắm.
Có người hỏi Lâm Côn hiện tại làm ở đâu, bọn họ cũng chỉ là khách sáo hỏi về công việc một chút, Lâm Côn cười nói làm bảo vệ, vừa nghe đến cái từ bảo vệ này, mọi người xung quanh càng xác định Lâm Côn hiện tại sống rất thảm. Anh hai trong trường học ngày xưa hiện tại chỉ là một bảo vệ nhỏ, loại chênh lệch như lòng sông so với mặt biển này mặc dù có chút tàn khốc, nhưng cũng là hiện thực.
Trương Đại Tráng không muốn người khác coi thường Lâm Côn, đã muốn thay Lâm Côn giải thích vài câu, kết quả lại bị ánh mắt của Lâm Côn cản lại, như vậy rất tốt, rất dễ dàng lại có thể nhìn ra người nào đáng để mình làm bạn, người nào không đáng làm bạn.
Ánh mắt Lâm Côn vẫn luôn quan sát mọi người trong đó, anh vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc mà trong lòng mình khát vọng, chia tay nhiều năm như vậy, hiện tại cô ấy rốt cuộc biến thành thế nào? Nhưng anh trước sau không có phát hiện ra, lấy năng lực quan sát điều tra chuyên nghiệp của anh, nếu như Chu Hiểu Nhã thật sự ở trong hội trường, anh không có khả năng không nhìn thấy được, vậy chỉ có một loại khả năng, cô ấy không có tới, nghĩ tới điều này trong lòng anh lại có chút mất mát.
Ở cửa của hội trường đột nhiên xuất hiện một bóng dáng tuyệt mỹ, người này mặc chân váy bút chì, lộ ra một đôi chân trắng nõn, trên chân đi đôi giày cao, trên người mặc một cái áo sơ mi Slim thời thượng, trong tay cầm một cái túi xinh xắn, cổ đeo một vòng trân châu, tai đeo hai viên hột xoàn lấp lánh, cổ tay bên trái đeo một chiếc vòng bạch kim, tay phải đeo một chuỗi mã não màu đỏ, trên gương mặt trắng trẻo động lòng người của cô được trang điểm nhẹ, dưới trang phục sang trọng tôn lên, toàn thân cô thoạt nhìn có vẻ cao quý, trang nhã, khí thế lại thướt tha...
“Chu Hiểu Nhã?”
“Là Chu Hiểu Nhã!”
“Chu Hiểu Nhã tới!”
Bình luận facebook