Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Lúc còn đi học, Chu Hiểu Nhã chính là trung tâm chú ý của đám bạn học. Gương mặt cô xinh đẹp động lòng người, tính tình hoạt bát, chỉ mới mười mấy tuổi cô đã lộ ra dáng vẻ yêu kiều, cho dù nhìn từ khuôn mặt hay khí chất, cô đều không giống như một cô gái sống ở nông thôn.
Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ đã gần mười năm, trong mười năm này, Chu Hiểu Nhã học ở trường cấp ba trọng điểm của huyện học ba năm, sau đó giống như ý nguyện thi đậu lên đại học. Ở thành phố được hai năm thì chị họ lại sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài du học. Hiện tại, nhìn qua dáng vẻ của cô ta đã bớt đi một phần ngây ngô, nhưng lại có thêm một phần quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, về mặt khí chất đã hơn hẳn trước kia. Chỉ cần cô ta cau mày, mỉm cười cũng quyến rũ vô cùng, đôi mắt to tròn như nước hồ thu, ánh mắt như biết nói còn mang theo tia sáng trí tuệ, gương mặt bình thản tràn đầy tự tin.
Khi còn học ở trường, gần như mỗi một nam sinh đều xem Chu Hiểu Nhã là người tình trong mộng của mình, từ sau khi Lâm Côn và Chu Hiểu Nhã xác định quan hệ, các nam sinh lại không thể không chôn vùi phần ảo tưởng này vào sâu trong lòng. Hiện nay đã mười năm trôi qua, hoa khôi trường học càng xinh đẹp quyến rũ hơn trước mà anh cả ngày xưa toàn thân mặc đồ vỉa hè rẻ tiền, ăn mặc có vẻ nghèo túng đứng ở trong góc của hội trường, điều này phản ánh sự chênh lệch quá rõ ràng, lập tức làm cho các nam sinh ngày xưa đã chôn vùi ảo tưởng lại thức tỉnh, bọn họ tìm thấy cơ hội.
Trước kia, bọn họ tự nhận mình không cách nào so sánh được với ‘anh cả’, nhưng bây giờ đi vào xã hội, đây là một xã hội chỉ nhìn nhận vật chất. Các phương diện về công việc, điều kiện kinh tế, mối quan hệ của mình đều tốt hơn ‘anh cả’, vậy mình chính là người xuất sắc hơn. Trước đây khi còn học ở trong trường, vì ngại uy phong của ‘anh cả’ nên bọn họ mới không dám tới gần hoa khôi trường học, nhưng hiện nay đương nhiên là dám rồi.
Vì vậy, trong giây lát có rất nhiều bạn học nam không dẫn theo bạn gái đã đi tới bên cạnh, nhiệt tình chào hỏi Chu Hiểu Nhã. Những người dẫn theo bạn gái đều âm thầm hối hận, sớm biết Chu Hiểu Nhã sẽ đến, bọn họ còn dẫn theo một gánh nặng ở bên cạnh làm gì chứ? Cơ hội tiếp xúc với hoa khôi trường học đặt ở ngay trước mắt, bọn họ lại chỉ có thể nhìn mà không làm gì được. Có vài người không chịu nổi, giới thiệu với bạn gái của mình: “Nhìn kìa, đó chính là hoa khôi của trường bọn anh.”
“A? Thật không...” Cô gái nhìn sang, trên mặt mang theo một tia ghen tỵ và xem thường, giọng điệu không vui nói: “Cũng bình thường thôi.”
Khóe miệng người đàn ông kia hơi co giật, thầm cười lạnh, dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng anh ta lại thầm nghĩ: “Người ta đẹp hơn em gấp trăm lần!”
Cũng có người giới thiệu với bạn gái của mình về Chu Hiểu Nhã xong, để tránh hiểu lầm không cần thiết, anh ta thuận tiện lại từ phía xa giới thiệu một chút về Lâm Côn. “Nhìn người kia đi, đó chính là anh cả của bọn anh, bạn trai của hoa khôi trường trước đây.”
Trong giọng nói anh ta mang theo một sự khinh thường. Sau khi bạn gái của anh ta nghe xong, sẽ nhìn về phía Lâm Côn, so với nhìn một người phụ nữ xinh đẹp hơn mình, còn không bằng nhìn xem anh cả ngày xưa thế nào. Kết quả khi nhìn thấy được Lâm Côn ăn mặc giản dị, trong ánh mắt của các cô gái kia lại đầy sự đồng cảm.
Lâm Côn đứng yên ở đó, trên mặt bình tĩnh mỉm cười nhìn Chu Hiểu Nhã được đám người vây quanh. Từ sau khi chia tay đến nay đã gần mười năm, cô càng lúc càng hoàn mỹ hơn trước, dáng người của cô cao hơn trước đây, gương mặt xinh đẹp hơn xưa, chỉ tiếc dưới phục trang tuyệt đẹp kia lại lộ rõ mùi tiền.
Xã hội bây giờ, người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn, Chu Hiểu Nhã biến thành như vậy, ngược lại cũng không có gì đáng trách.
Trong góc phòng chỉ còn lại có ba người Lâm Côn, Trương Đại Tráng, Hà Thúy Hoa. Trước đây khi còn đi học ở trường, do quan hệ với Lâm Côn nên tình cảm giữa Trương Đại Tráng và Chu Hiểu Nhã cũng không tệ. Hà Thúy Hoa đã từng nghe Trương Đại Tráng nhắc tới Chu Hiểu Nhã, biết Chu Hiểu Nhã là mối tình đầu Lâm Côn. Ngày hôm nay vừa nhìn thấy Chu Hiểu Nhã, đây hoàn toàn đúng là một đại mỹ nữ. Thật ra Hà Thúy Hoa không xấu, nhưng cô lại cảm thấy mười mình cũng không xinh đẹp bằng một Chu Hiểu Nhã.
Đã nhiều năm như vậy, ái mộ trong lòng Hoàng Quyền đối với hoa khôi của trường vẫn không hề giảm bớt, đặc biệt là người đàn bà bên cạnh anh ta còn giống Mẫu Dạ Xoa hơn cả Mẫu Dạ Xoa, mỗi ngày mở mắt ra, nhắm mắt lại đều nhìn thấy một gương mặt đáng sợ, dưới sự so sánh chênh lệch quá lớn này đã làm cho anh ta càng nhớ tới hoa khôi của trường lúc trước, thậm chí không ít lần khi anh ta ở trên người Mẫu Dạ Xoa, trong đầu lại nghĩ tới Chu Hiểu Nhã.
Nhìn phần lớn bạn học cũ vây quanh Chu Hiểu Nhã, trong lòng Hoàng Quyền lại chỉ có thể tức giận, tiện thể mắng những người này một câu lỗ mãng, vừa nhìn thấy người đẹp thì giống như con ruồi nhìn thấy miếng thịt thối, hoàn toàn không biết tới hai chữ thận trọng là gì cả!
Đồng thời, trong lòng anh ta cũng đang căm hận những người này không có mắt nhìn, buổi họp lớp ngày hôm nay là do anh ta tổ chức, hơn nữa hiện tại trong phần lớn đám bạn học ở đây, anh ta cũng là người sống tốt nhất, nếu nói tới người có tư cách tới gần nói chuyện với Chu Hiểu Nhã, vậy khẳng định chính là anh ta. Trước kia, ở trong trường học Lâm Côn là anh cả, như vậy hiện tại anh ta mới chính là anh cả! Chỉ tiếc rằng đứng bên cạnh anh ta lại là một Mẫu Dạ Xoa.
“Có đẹp không?”
Hoàng Quyền liên tục nhìn về phía Chu Hiểu Nhã cũng làm Lãnh Ngọc Lệ bất mãn, cô ta giơ tay cấu một cái vào trên đùi Hoàng Quyền làm anh ta nhe răng nhếch miệng. Trong lòng anh ta rất tức giận nhưng lại vội vàng nói: “Không đẹp, không đẹp...”
Lãnh Ngọc Lệ hừ lạnh một tiếng, hỏi một câu làm cho Hoàng Quyền thiếu chút nữa đi tìm chết. “Em đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?”
Nhìn gương mặt to như cái khay của Lãnh Ngọc Lệ còn lộ vẻ hùng dung hơn cả đàn ông, làn da thô ráp đầy những chấm tàn nhang, con mắt lớn như mắt trâu thỉnh thoảng còn trợn ngược... Hoàng Quyền khẽ cắn môi, thầm thở ra một hơi, nói: “Đương nhiên... Đương nhiên vẫn là vợ anh đẹp hơn rồi.”
“Hừ!” Lãnh Ngọc Lệ cao ngạo hất cái mặt lớn như cái khay của mình lên, vô cùng đắc ý, sau đó cũng ‘tự hiểu lấy mình’ nói: “Hoàng Quyền, em biết anh chỉ nói với em cho có lệ, em cũng không phải không biết bản thân mình thế nào, cho dù em không có đẹp bằng cô ấy, nhưng không kém hơn cô ấy là bao...”
Gương mặt Hoàng Quyền cứng đờ, nhếch miệng cười, trong lòng anh ta lại bắt đầu buồn nôn, thầm mắng: “Tại sao cô không chết sớm đi!” Anh ta phải cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười giả tạo, cũng đủ mệt mỏi rồi.
“Được rồi, chúng ta cũng qua đó chào hỏi thôi! Em muốn làm quen với cô gái xinh đẹp được mệnh danh là hoa khôi này một chút.” Lãnh Ngọc Lệ kéo cánh tay của Hoàng Quyền đi về phía Chu Hiểu Nhã, trên gương mặt Hoàng Quyền lập tức lộ ra sự khủng hoảng, nhìn gương mặt đang cười lạnh của vợ, anh ta biết mình sợ cái gì thì cái đó tới, vì vậy anh ta nhăn nhó cầu khẩn nói: “Mình à, mình đừng đi gây sự nữa có được không?”
“Gây sự cái gì mà gây sự, chẳng lẽ em ở trong mắt anh lại hoàn toàn không có chút dịu dàng nào sao? Em chẳng qua chỉ muốn làm quen với người đẹp một chút mà thôi. Thế nào, anh sợ rồi à? Không phải anh với cô ta có quan hệ gì chứ?” Lãnh Ngọc Lệ híp mắt nói, lập tức dọa cho Hoàng Quyền khiếp sợ run rẩy, liên tục lắc đầu: “Không có không có, làm sao có khả năng...”
“Sao?”
“Anh nói là không có khả năng như vậy được...”
Hoàng Quyền bị Lãnh Ngọc Lệ lôi tới trước mặt của Chu Hiểu Nhã, khi nhìn thấy hai nhân vật quan trọng này đi tới, mọi người xung quanh đều rất thức thời tránh ra, Hoàng Quyền cố gắng tươi cười lộ vẻ lịch sự đúng chuẩn của một quý ông, nói: “Hiểu Nhã, cô tới rồi sao?”
Chu Hiểu Nhã nhìn thấy Hoàng Quyền có vẻ khẩn trương và lúng túng, lại nhìn về phía Lãnh Ngọc Lệ bên cạnh đầy khí thế, trong lòng thầm khen ngợi, bọn họ thật đúng là trời đất tạo thành một đôi, trên mặt cô ta vẫn mỉm cười hòa nhã, nói: “Đúng vậy, trên đường có hơi kẹt xe nên mới tới muộn.” Chu Hiểu Nhã nhìn về phía Lãnh Ngọc Lệ, hỏi. “Đây chính là chị dâu sao?” Giọng cô ta vô cùng thân thiết.
Hoàng Quyền lớn hơn các bạn học trong lớp một tuổi, lúc này Chu Hiểu Nhã nhân cơ hội gọi Lãnh Ngọc Lệ một tiếng chị dâu là vừa hợp tình hợp lý đồng thời cũng kéo gần mối quan hệ.
Trong lòng Lãnh Ngọc Lệ lại rất đắc ý khi nghe được một tiếng chị dâu này, gương mặt tự nhiên cũng dịu hơn rất nhiều. Cô ta vốn lớn tuổi hơn Chu Hiểu Nhã, cho nên xem đây cũng là chuyện đương nhiên, nói: “Em Hiểu Nhã, chị đã nghe Hoàng Quyền nhà chị nói em là hoa khôi trong trường học của anh ấy, ngày hôm nay vừa gặp mặt, em quả thật rất xinh đẹp!”
“Làm gì có...”
Chu Hiểu Nhã cười khiêm tốn nói, nếu như đổi lại thành người khác, cô nhất định sẽ thuận tiện khen lại một câu: “Chị dâu cũng là một người rất xinh đẹp!” Nhưng nhìn gương mặt to lớn đầy dữ tợn của Lãnh Ngọc Lệ trước mắt, nếu cô ta thật sự khen như thế, thật là quá giả dối, cho dù Lãnh Ngọc Lệ là một kẻ ngu si, cũng biết cô ta cố ý nói chuyện lấy lệ, thậm chí còn sẽ hiểu nhầm cô ta cố ý chế nhạo. Trong lòng thoáng suy nghĩ một chút, cô ta nuốt lời khen đó vào trong lòng mà lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ xinh xắn, đưa cho Lãnh Ngọc Lệ: “Chị dâu, khi chị và anh Hoàng Quyền kết hôn, em còn đang ở Mỹ nên cũng không thể trở về tham gia hôn lễ của hai người, chiếc khăn lụa này là quà gặp mặt của em cũng xem như bổ sung quà cưới cho hai người, hi vọng chị có thể thích nó.”
Khi hộp khăn lụa được đưa ra, ánh mắt mọi người xung quanh đều bị logo phía trên thu hút, đó là một nhãn hiệu của nước ngoài tương đối đắt tiền, sợ rằng chỉ một chiếc khăn lụa nhỏ như vậy cũng không ít hơn tám mươi ngàn tệ.
Lãnh Ngọc Lệ biết nhìn hàng, Chu Hiểu Nhã vừa gặp đã đưa ra món quà tặng đắt tiền như thế, ấn tượng trong lòng cô ta đối với Chu Hiểu Nhã lập tức tốt hơn rất nhiều. Sau khi nhận lấy cái hộp, cô ta cười nói: “Em Hiểu Nhã, em thật đúng là có lòng, khi nào có thời gian hãy đến nhà chị chơi nhé.”
Điều Chu Hiểu Nhã muốn chính là hiệu quả này nên mỉm cười nói: “Được ạ, nhất định em sẽ tới!”
Một đám người vây quanh Chu Hiểu Nhã trò chuyện vài câu, Hoàng Quyền cố ý chỉ về phía Lâm Côn, cười nói với Chu Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, Côn Tử ở bên kia, em đi gặp một chút chứ?”
“Được.”
Chu Hiểu Nhã cười gật đầu, trong đầu lại không bình tĩnh nổi, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Hoàng Quyền cũng không phải có lòng tốt dẫn Chu Hiểu Nhã tới chỗ Lâm Côn, anh ta muốn thông qua Chu Hiểu Nhã làm cho Lâm Côn tự ti mặc cảm, trước đây bọn họ là đôi trai tài gái sắc, bây giờ người ta vẫn xinh đẹp, còn Lâm Côn chỉ là một kẻ nghèo hèn tầm thường! Sự so sánh vô hình này rất dễ dàng tổn thương tới tự ái của người khác.
Một đám người đi về phía Lâm Côn, phần lớn đám người trong đó cảm thấy mình người hiện tại sống tốt, y như một dám chó hình người mũi hếch lên tận trời, bọn họ đi cùng chỉ bởi vì muốn xem náo nhiệt, phải nói đúng hơn là bọn họ có lòng lang dạ sói. Trước đây khi còn ở trường học, nhờ có người anh cả Lâm Côn này bảo vệ, cho nên học sinh lớp khác mới không dám bắt nạt người trong lớp của bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ tự nhận mình là người làm ăn tốt, lại muốn thấy Lâm Côn mất mặt.
Nhìn thấy Chu Hiểu Nhã đi về phía mình, tâm tình của Lâm Côn không bình tĩnh được nữa. Ánh mắt liếc nhìn đám người Hoàng Quyền đi theo bên cạnh Chu Hiểu Nhã, từ trên gương mặt những người này anh nhận ra vẻ dối trá cũng như mờ ám trong lòng bọn họ, nhưng anh không quan tâm, những người này thật sự không đáng để anh nổi giận.
Ánh mắt Lâm Côn và ánh mắt Chu Hiểu Nhã tiếp xúc với nhau. Từ sau khi chia tay đến nay đã sắp mười năm, sau khi lại gặp mặt, cảm giác quen thuộc ngày xưa đã không còn mà đổi lại chính là sự xa lạ, nhưng Lâm Côn vẫn mỉm cười, anh thật lòng mỉm cười nhìn cô như gặp lại người bạn cũ...
Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ đã gần mười năm, trong mười năm này, Chu Hiểu Nhã học ở trường cấp ba trọng điểm của huyện học ba năm, sau đó giống như ý nguyện thi đậu lên đại học. Ở thành phố được hai năm thì chị họ lại sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài du học. Hiện tại, nhìn qua dáng vẻ của cô ta đã bớt đi một phần ngây ngô, nhưng lại có thêm một phần quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, về mặt khí chất đã hơn hẳn trước kia. Chỉ cần cô ta cau mày, mỉm cười cũng quyến rũ vô cùng, đôi mắt to tròn như nước hồ thu, ánh mắt như biết nói còn mang theo tia sáng trí tuệ, gương mặt bình thản tràn đầy tự tin.
Khi còn học ở trường, gần như mỗi một nam sinh đều xem Chu Hiểu Nhã là người tình trong mộng của mình, từ sau khi Lâm Côn và Chu Hiểu Nhã xác định quan hệ, các nam sinh lại không thể không chôn vùi phần ảo tưởng này vào sâu trong lòng. Hiện nay đã mười năm trôi qua, hoa khôi trường học càng xinh đẹp quyến rũ hơn trước mà anh cả ngày xưa toàn thân mặc đồ vỉa hè rẻ tiền, ăn mặc có vẻ nghèo túng đứng ở trong góc của hội trường, điều này phản ánh sự chênh lệch quá rõ ràng, lập tức làm cho các nam sinh ngày xưa đã chôn vùi ảo tưởng lại thức tỉnh, bọn họ tìm thấy cơ hội.
Trước kia, bọn họ tự nhận mình không cách nào so sánh được với ‘anh cả’, nhưng bây giờ đi vào xã hội, đây là một xã hội chỉ nhìn nhận vật chất. Các phương diện về công việc, điều kiện kinh tế, mối quan hệ của mình đều tốt hơn ‘anh cả’, vậy mình chính là người xuất sắc hơn. Trước đây khi còn học ở trong trường, vì ngại uy phong của ‘anh cả’ nên bọn họ mới không dám tới gần hoa khôi trường học, nhưng hiện nay đương nhiên là dám rồi.
Vì vậy, trong giây lát có rất nhiều bạn học nam không dẫn theo bạn gái đã đi tới bên cạnh, nhiệt tình chào hỏi Chu Hiểu Nhã. Những người dẫn theo bạn gái đều âm thầm hối hận, sớm biết Chu Hiểu Nhã sẽ đến, bọn họ còn dẫn theo một gánh nặng ở bên cạnh làm gì chứ? Cơ hội tiếp xúc với hoa khôi trường học đặt ở ngay trước mắt, bọn họ lại chỉ có thể nhìn mà không làm gì được. Có vài người không chịu nổi, giới thiệu với bạn gái của mình: “Nhìn kìa, đó chính là hoa khôi của trường bọn anh.”
“A? Thật không...” Cô gái nhìn sang, trên mặt mang theo một tia ghen tỵ và xem thường, giọng điệu không vui nói: “Cũng bình thường thôi.”
Khóe miệng người đàn ông kia hơi co giật, thầm cười lạnh, dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng anh ta lại thầm nghĩ: “Người ta đẹp hơn em gấp trăm lần!”
Cũng có người giới thiệu với bạn gái của mình về Chu Hiểu Nhã xong, để tránh hiểu lầm không cần thiết, anh ta thuận tiện lại từ phía xa giới thiệu một chút về Lâm Côn. “Nhìn người kia đi, đó chính là anh cả của bọn anh, bạn trai của hoa khôi trường trước đây.”
Trong giọng nói anh ta mang theo một sự khinh thường. Sau khi bạn gái của anh ta nghe xong, sẽ nhìn về phía Lâm Côn, so với nhìn một người phụ nữ xinh đẹp hơn mình, còn không bằng nhìn xem anh cả ngày xưa thế nào. Kết quả khi nhìn thấy được Lâm Côn ăn mặc giản dị, trong ánh mắt của các cô gái kia lại đầy sự đồng cảm.
Lâm Côn đứng yên ở đó, trên mặt bình tĩnh mỉm cười nhìn Chu Hiểu Nhã được đám người vây quanh. Từ sau khi chia tay đến nay đã gần mười năm, cô càng lúc càng hoàn mỹ hơn trước, dáng người của cô cao hơn trước đây, gương mặt xinh đẹp hơn xưa, chỉ tiếc dưới phục trang tuyệt đẹp kia lại lộ rõ mùi tiền.
Xã hội bây giờ, người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn, Chu Hiểu Nhã biến thành như vậy, ngược lại cũng không có gì đáng trách.
Trong góc phòng chỉ còn lại có ba người Lâm Côn, Trương Đại Tráng, Hà Thúy Hoa. Trước đây khi còn đi học ở trường, do quan hệ với Lâm Côn nên tình cảm giữa Trương Đại Tráng và Chu Hiểu Nhã cũng không tệ. Hà Thúy Hoa đã từng nghe Trương Đại Tráng nhắc tới Chu Hiểu Nhã, biết Chu Hiểu Nhã là mối tình đầu Lâm Côn. Ngày hôm nay vừa nhìn thấy Chu Hiểu Nhã, đây hoàn toàn đúng là một đại mỹ nữ. Thật ra Hà Thúy Hoa không xấu, nhưng cô lại cảm thấy mười mình cũng không xinh đẹp bằng một Chu Hiểu Nhã.
Đã nhiều năm như vậy, ái mộ trong lòng Hoàng Quyền đối với hoa khôi của trường vẫn không hề giảm bớt, đặc biệt là người đàn bà bên cạnh anh ta còn giống Mẫu Dạ Xoa hơn cả Mẫu Dạ Xoa, mỗi ngày mở mắt ra, nhắm mắt lại đều nhìn thấy một gương mặt đáng sợ, dưới sự so sánh chênh lệch quá lớn này đã làm cho anh ta càng nhớ tới hoa khôi của trường lúc trước, thậm chí không ít lần khi anh ta ở trên người Mẫu Dạ Xoa, trong đầu lại nghĩ tới Chu Hiểu Nhã.
Nhìn phần lớn bạn học cũ vây quanh Chu Hiểu Nhã, trong lòng Hoàng Quyền lại chỉ có thể tức giận, tiện thể mắng những người này một câu lỗ mãng, vừa nhìn thấy người đẹp thì giống như con ruồi nhìn thấy miếng thịt thối, hoàn toàn không biết tới hai chữ thận trọng là gì cả!
Đồng thời, trong lòng anh ta cũng đang căm hận những người này không có mắt nhìn, buổi họp lớp ngày hôm nay là do anh ta tổ chức, hơn nữa hiện tại trong phần lớn đám bạn học ở đây, anh ta cũng là người sống tốt nhất, nếu nói tới người có tư cách tới gần nói chuyện với Chu Hiểu Nhã, vậy khẳng định chính là anh ta. Trước kia, ở trong trường học Lâm Côn là anh cả, như vậy hiện tại anh ta mới chính là anh cả! Chỉ tiếc rằng đứng bên cạnh anh ta lại là một Mẫu Dạ Xoa.
“Có đẹp không?”
Hoàng Quyền liên tục nhìn về phía Chu Hiểu Nhã cũng làm Lãnh Ngọc Lệ bất mãn, cô ta giơ tay cấu một cái vào trên đùi Hoàng Quyền làm anh ta nhe răng nhếch miệng. Trong lòng anh ta rất tức giận nhưng lại vội vàng nói: “Không đẹp, không đẹp...”
Lãnh Ngọc Lệ hừ lạnh một tiếng, hỏi một câu làm cho Hoàng Quyền thiếu chút nữa đi tìm chết. “Em đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?”
Nhìn gương mặt to như cái khay của Lãnh Ngọc Lệ còn lộ vẻ hùng dung hơn cả đàn ông, làn da thô ráp đầy những chấm tàn nhang, con mắt lớn như mắt trâu thỉnh thoảng còn trợn ngược... Hoàng Quyền khẽ cắn môi, thầm thở ra một hơi, nói: “Đương nhiên... Đương nhiên vẫn là vợ anh đẹp hơn rồi.”
“Hừ!” Lãnh Ngọc Lệ cao ngạo hất cái mặt lớn như cái khay của mình lên, vô cùng đắc ý, sau đó cũng ‘tự hiểu lấy mình’ nói: “Hoàng Quyền, em biết anh chỉ nói với em cho có lệ, em cũng không phải không biết bản thân mình thế nào, cho dù em không có đẹp bằng cô ấy, nhưng không kém hơn cô ấy là bao...”
Gương mặt Hoàng Quyền cứng đờ, nhếch miệng cười, trong lòng anh ta lại bắt đầu buồn nôn, thầm mắng: “Tại sao cô không chết sớm đi!” Anh ta phải cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười giả tạo, cũng đủ mệt mỏi rồi.
“Được rồi, chúng ta cũng qua đó chào hỏi thôi! Em muốn làm quen với cô gái xinh đẹp được mệnh danh là hoa khôi này một chút.” Lãnh Ngọc Lệ kéo cánh tay của Hoàng Quyền đi về phía Chu Hiểu Nhã, trên gương mặt Hoàng Quyền lập tức lộ ra sự khủng hoảng, nhìn gương mặt đang cười lạnh của vợ, anh ta biết mình sợ cái gì thì cái đó tới, vì vậy anh ta nhăn nhó cầu khẩn nói: “Mình à, mình đừng đi gây sự nữa có được không?”
“Gây sự cái gì mà gây sự, chẳng lẽ em ở trong mắt anh lại hoàn toàn không có chút dịu dàng nào sao? Em chẳng qua chỉ muốn làm quen với người đẹp một chút mà thôi. Thế nào, anh sợ rồi à? Không phải anh với cô ta có quan hệ gì chứ?” Lãnh Ngọc Lệ híp mắt nói, lập tức dọa cho Hoàng Quyền khiếp sợ run rẩy, liên tục lắc đầu: “Không có không có, làm sao có khả năng...”
“Sao?”
“Anh nói là không có khả năng như vậy được...”
Hoàng Quyền bị Lãnh Ngọc Lệ lôi tới trước mặt của Chu Hiểu Nhã, khi nhìn thấy hai nhân vật quan trọng này đi tới, mọi người xung quanh đều rất thức thời tránh ra, Hoàng Quyền cố gắng tươi cười lộ vẻ lịch sự đúng chuẩn của một quý ông, nói: “Hiểu Nhã, cô tới rồi sao?”
Chu Hiểu Nhã nhìn thấy Hoàng Quyền có vẻ khẩn trương và lúng túng, lại nhìn về phía Lãnh Ngọc Lệ bên cạnh đầy khí thế, trong lòng thầm khen ngợi, bọn họ thật đúng là trời đất tạo thành một đôi, trên mặt cô ta vẫn mỉm cười hòa nhã, nói: “Đúng vậy, trên đường có hơi kẹt xe nên mới tới muộn.” Chu Hiểu Nhã nhìn về phía Lãnh Ngọc Lệ, hỏi. “Đây chính là chị dâu sao?” Giọng cô ta vô cùng thân thiết.
Hoàng Quyền lớn hơn các bạn học trong lớp một tuổi, lúc này Chu Hiểu Nhã nhân cơ hội gọi Lãnh Ngọc Lệ một tiếng chị dâu là vừa hợp tình hợp lý đồng thời cũng kéo gần mối quan hệ.
Trong lòng Lãnh Ngọc Lệ lại rất đắc ý khi nghe được một tiếng chị dâu này, gương mặt tự nhiên cũng dịu hơn rất nhiều. Cô ta vốn lớn tuổi hơn Chu Hiểu Nhã, cho nên xem đây cũng là chuyện đương nhiên, nói: “Em Hiểu Nhã, chị đã nghe Hoàng Quyền nhà chị nói em là hoa khôi trong trường học của anh ấy, ngày hôm nay vừa gặp mặt, em quả thật rất xinh đẹp!”
“Làm gì có...”
Chu Hiểu Nhã cười khiêm tốn nói, nếu như đổi lại thành người khác, cô nhất định sẽ thuận tiện khen lại một câu: “Chị dâu cũng là một người rất xinh đẹp!” Nhưng nhìn gương mặt to lớn đầy dữ tợn của Lãnh Ngọc Lệ trước mắt, nếu cô ta thật sự khen như thế, thật là quá giả dối, cho dù Lãnh Ngọc Lệ là một kẻ ngu si, cũng biết cô ta cố ý nói chuyện lấy lệ, thậm chí còn sẽ hiểu nhầm cô ta cố ý chế nhạo. Trong lòng thoáng suy nghĩ một chút, cô ta nuốt lời khen đó vào trong lòng mà lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ xinh xắn, đưa cho Lãnh Ngọc Lệ: “Chị dâu, khi chị và anh Hoàng Quyền kết hôn, em còn đang ở Mỹ nên cũng không thể trở về tham gia hôn lễ của hai người, chiếc khăn lụa này là quà gặp mặt của em cũng xem như bổ sung quà cưới cho hai người, hi vọng chị có thể thích nó.”
Khi hộp khăn lụa được đưa ra, ánh mắt mọi người xung quanh đều bị logo phía trên thu hút, đó là một nhãn hiệu của nước ngoài tương đối đắt tiền, sợ rằng chỉ một chiếc khăn lụa nhỏ như vậy cũng không ít hơn tám mươi ngàn tệ.
Lãnh Ngọc Lệ biết nhìn hàng, Chu Hiểu Nhã vừa gặp đã đưa ra món quà tặng đắt tiền như thế, ấn tượng trong lòng cô ta đối với Chu Hiểu Nhã lập tức tốt hơn rất nhiều. Sau khi nhận lấy cái hộp, cô ta cười nói: “Em Hiểu Nhã, em thật đúng là có lòng, khi nào có thời gian hãy đến nhà chị chơi nhé.”
Điều Chu Hiểu Nhã muốn chính là hiệu quả này nên mỉm cười nói: “Được ạ, nhất định em sẽ tới!”
Một đám người vây quanh Chu Hiểu Nhã trò chuyện vài câu, Hoàng Quyền cố ý chỉ về phía Lâm Côn, cười nói với Chu Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, Côn Tử ở bên kia, em đi gặp một chút chứ?”
“Được.”
Chu Hiểu Nhã cười gật đầu, trong đầu lại không bình tĩnh nổi, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Hoàng Quyền cũng không phải có lòng tốt dẫn Chu Hiểu Nhã tới chỗ Lâm Côn, anh ta muốn thông qua Chu Hiểu Nhã làm cho Lâm Côn tự ti mặc cảm, trước đây bọn họ là đôi trai tài gái sắc, bây giờ người ta vẫn xinh đẹp, còn Lâm Côn chỉ là một kẻ nghèo hèn tầm thường! Sự so sánh vô hình này rất dễ dàng tổn thương tới tự ái của người khác.
Một đám người đi về phía Lâm Côn, phần lớn đám người trong đó cảm thấy mình người hiện tại sống tốt, y như một dám chó hình người mũi hếch lên tận trời, bọn họ đi cùng chỉ bởi vì muốn xem náo nhiệt, phải nói đúng hơn là bọn họ có lòng lang dạ sói. Trước đây khi còn ở trường học, nhờ có người anh cả Lâm Côn này bảo vệ, cho nên học sinh lớp khác mới không dám bắt nạt người trong lớp của bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ tự nhận mình là người làm ăn tốt, lại muốn thấy Lâm Côn mất mặt.
Nhìn thấy Chu Hiểu Nhã đi về phía mình, tâm tình của Lâm Côn không bình tĩnh được nữa. Ánh mắt liếc nhìn đám người Hoàng Quyền đi theo bên cạnh Chu Hiểu Nhã, từ trên gương mặt những người này anh nhận ra vẻ dối trá cũng như mờ ám trong lòng bọn họ, nhưng anh không quan tâm, những người này thật sự không đáng để anh nổi giận.
Ánh mắt Lâm Côn và ánh mắt Chu Hiểu Nhã tiếp xúc với nhau. Từ sau khi chia tay đến nay đã sắp mười năm, sau khi lại gặp mặt, cảm giác quen thuộc ngày xưa đã không còn mà đổi lại chính là sự xa lạ, nhưng Lâm Côn vẫn mỉm cười, anh thật lòng mỉm cười nhìn cô như gặp lại người bạn cũ...