Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
“Anh Côn!” Chu Hiểu Nhã mỉm cười gọi anh giống như khi còn học cấp hai, chẳng qua nụ cười trên mặt cô ta không còn sạch sẽ đơn thuần như trước, trong ánh mắt cũng có thêm phần dò xét không dễ nhận ra được.
“Em xinh đẹp hơn trước đây nhiều!” Lâm Côn vừa cười vừa nói chuyện giống như với người bạn cũ lâu không gặp, cho dù cô gái trước mắt này đã từng khiến anh tổn thương, nhưng đối với anh đây là chuyện đã qua, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, chỉ có thể nói mình không đạt được tiêu chuẩn của cô ấy, ở trước mặt tình yêu và hiện thực, mình bại bởi cán cân hiện thực trong mắt của cô.
“Anh cũng đẹp trai hơn trước, hình như...” Chu Hiểu Nhã mỉm cười, đột nhiên giống như một cô nữ sinh nghịch ngợm, đứng ở trước mặt Lâm Côn so chiều cao: “Cao hơn trước đây rồi.”
“Mấy năm qua bận rộn lại cao lên một chút.” Lâm Côn đùa giỡn nói.
Hoàng Quyền vốn muốn nhìn thấy Lâm Côn khó xử ở trước mặt người yêu cũ Chu Hiểu Nhã, không nghĩ tới hai người cuối cùng lại vừa nói chuyện vừa cười giống như người bạn cũ, trong lòng anh ta cảm thấy không vui nên lập tức tận dụng cơ hội hỏi: “Anh Côn, bây giờ anh phát tài ở đâu vậy?” Trong giọng nói và thái độ của anh ta lộ rõ sự giả dối.
Hoàng Quyền vừa hỏi, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức sáng lên, tất cả đều lộ vẻ hứng thú nhìn Lâm Côn. Chu Bằng luôn theo sát bên cạnh Hoàng Quyền, lúc học cấp hai còn làm cán bộ thể dục, nhân cơ hội này nói: “Khi anh Côn ở trường học có thể ra lệnh cho cả trường chúng ta, bây giờ nhất định phải làm việc tốt hơn chúng ta nhiều!”
Chu Bằng nói lời này, vừa nghe giống như đang coi trọng Lâm Côn nhưng trên thực tế lại chính là châm chọc Lâm Côn, Lâm Côn mặc quần áo là hàng vỉa hè, ở trong mắt đám người đã bước vào xã hội như bọn họ lại trở nên tầm thường, hơn nữa vừa rồi Hoàng Quyền còn lặng lẽ nói với bọn họ, Lâm Côn lái chiếc xe Jetta qua đây.
Mặc đồ hàng vỉa hè, lái xe Jetta, vậy không phải là một người tầm thường sao?
Lúc đi học, Chu Bằng suốt ngày đi theo bên cạnh Lâm Côn, suốt ngày gọi anh Côn ơi, anh Côn à. Lâm Côn đã không ít lần giúp anh ta giải quyết chuyện phiền toái, ngày hôm nay lại hay rồi, anh ta thấy Lâm Côn mặc đồ giản dị đứng ở trong hội trường thì không hề chủ động qua uống với Lâm Côn một ly. Bây giờ, anh ta cố ý châm chọc Lâm Côn để lấy lòng Hoàng Quyền, biết giữa Hoàng Quyền và Lâm Côn có mâu thuẫn, cho nên anh ta mới cố ý nhân cơ hội này lấy lòng làm cho Hoàng Quyền vui vẻ .
“Chu Bằng, cậu cũng giỏi ghê, tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy, thói xấu thích nói nhảm của cậu vẫn không sửa được.” Lâm Côn vừa cười vừa nói, anh biết rõ người này cố ý châm chọc mình, trên mặt lại hoàn toàn có vẻ gì là không vui cả.
Chu Bằng xem thường, cười nói. “Cảm ơn anh Côn khen ngợi, bây giờ muốn lăn lộn trong xã hội thì cần cái miệng thật tốt.”
“Đúng, cậu nói rất đúng, điều này nói rõ cậu đã tiến bộ, tuy nhiên lần tới nếu lại nói nhảm nữa, nhớ phải đánh răng cho sạch sẽ, đừng có thở vào người khác.” Bộ dạng của Lâm Côn vẫn không tức giận, vừa cười vừa nói.
“Lâm Côn, anh...”
“Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa.” Hoàng Quyền vội vàng ngăn cản Chu Bằng đã thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt anh ta cười gian nói với Lâm Côn: “Anh Côn, rốt cuộc anh phát tài ở đâu vậy? Tất cả mọi người đều đang chờ được biết đấy.”
Lâm Côn không nhìn gương mặt đỏ bừng của Chu Bằng nữa mà liếc mắt nhìn Hoàng Quyền, thản nhiên cười. Bộ dạng Hoàng Quyền đắc ý thật muốn đánh đòn, trong lòng thầm nghĩ ông đây muốn anh khó xử đấy, thì sao nào.
Cuối cùng Lâm Côn nhìn về phía Chu Hiểu Nhã, Chu Hiểu Nhã cũng lộ vẻ hiếu kỳ, chẳng qua cô chỉ hiếu kỳ xem Lâm Côn rốt cuộc làm cái gì, mà không phải hiếu kỳ anh sống có tốt hay không. Quan hệ với đám người giàu có nhiều năm như vậy, Chu Hiểu Nhã tự nhận mình bản lĩnh khác không có, nhưng chỉ liếc mắt lại nhìn ra được một người là giàu hay nghèo.
Tuy nhiên, lần này cô ta thật sự nhìn nhầm rồi. Cô ta giống như đám người xung quanh, thấy Lâm Côn mặc đồ vỉa hè, dáng vẻ cà lơ phất phơ lại có chút lưu manh, nhìn thành một người tầm thường nghèo khó sinh sống ở dưới đáy của xã hội.
Thật ra, khái niệm về người nghèo và người giàu rất khó nói, dù thế nào, với nghề nghiệp cha hờ cầm tiền lương tháng bảy mươi ngàn tệ, đồng thời còn là đặc vụ 007 của đội hành động đặc biệt được đãi ngộ toàn diện, lương một năm một triệu tệ, dù thế nào cũng không tính là người nghèo đi? Cho dù Hoàng Quyền nhìn như sống tốt nhất trong đám bạn học trước mắt, làm giám đốc ngân hàng của một chi nhánh, nếu chỉ nhìn vào tiền lương nhất định sẽ bị Lâm Côn ném lại mấy con phố.
“Bảo vệ.”
Trước mấy chục con mắt nhìn chăm chú lộ ra sự xem thường, giễu cợt, mỉa mai, Lâm Côn bình tĩnh ung dung nói ra hai chữ này, trên mặt anh vẫn tươi cười, hoàn toàn không có vẻ gì là lúng túng.
“A...”
Hoàng Quyền thu lại nụ cười trước đó, mọi người xung quanh bắt đầu khẽ cười đầy khinh miệt. Lúc này Chu Bằng lại vươn cổ ra chế nhạo, châm chọc nói: “Anh Côn, khi anh còn ở trường đánh khắp toàn trường không có địch thủ, thật sự rất thích hợp để làm bảo vệ!” Anh ta nói bóng gió, lúc anh đi học đánh đấm giỏi thì có tác dụng cái rắm, kết quả còn không phải là làm một bảo vệ nho nhỏ sao?
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười tràn ngập sự xem thường, những người này hình như trời sinh đã đê tiện, khi mình đến trường sống không tốt bằng Lâm Côn, hiện tại Lâm Côn không bằng bọn họ, lại khiến cho trong lòng mỗi người bọn họ cảm thấy mình có thành tựu, bọn họ đứng ở đây chế giễu Lâm Côn cũng rất vui vẻ.
Nhưng vợ chồng Trương Đại Tráng trước sau vẫn đứng ở bên cạnh Lâm Côn, những kẻ vừa rồi chủ động đi qua nói chuyện với Lâm Côn, thấy tình hình như vậy đều thức thời đi sang một bên. Trong lòng Lâm Côn mơ hồ có chút thất vọng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của anh, trên mặt anh vẫn thản nhiên mỉm cười.
Sắc mặt Trương Đại Tráng lại đặc biệt khó coi, anh ta lên tiếng bất bình thay cho Lâm Côn, chỉ vào đám người trước mắt quát lớn: “Lương tâm của các người đều để cho chó ăn rồi sao? Trước đây khi còn đi học, Côn Tử không ít lần bảo vệ các người, học sinh lớp khác cũng không dám bắt nạt các người, hiện tại các người tự nhận mình sống tốt lại tới chế giễu Côn Tử, các người thử sờ lại lương tâm của mình hỏi xem, làm như vậy có đúng không?”
Trương Đại Tráng đầy căm phẫn gào lên, những tiếng cười nhạo xung quanh lập tức giảm xuống phân nửa, trong đó có một vài người vẫn tính là có chút lương tâm. Nhưng Hoàng Quyền không muốn như vậy, mặt anh ta đen lại, lạnh lùng nhìn Trương Đại Tráng nói: “Trương Hắc Tử, cậu kêu gào ầm ĩ cái gì? Mọi người thật vất vả mới gặp lại nhau là để cậu lớn giọng gào thét sao?” Anh ta quay đầu nhìn Lâm Côn, giọng điệu mỉa mai cười nói: “Ai nói chúng tôi không có lương tâm, trước đây anh Côn bảo bọc chúng tôi, chúng tôi đương nhiên nhớ, cho nên tôi chuẩn bị giúp anh Côn...”
Mọi người xung quanh đều khẽ bàn luận, rất nhiều người đồng tính với lời này, ánh mắt tò mò nhìn về phía Hoàng Quyền, sự đồng tình trong ánh mắt Chu Hiểu Nhã nhìn Lâm Côn đã biến mất, cô ta cũng nhìn về phía Hoàng Quyền, lúc này Hoàng Quyền nhìn qua đầy đắc ý. Tuy nhiên lại có một người lo lắng bất an, đó chính là Chu Bằng bên cạnh Hoàng Quyền.
Sở dĩ Chu Bằng nịnh bợ Hoàng Quyền là bởi vì chức đội trưởng đội bảo vệ ở chi nhánh ngân hàng của Hoàng Quyền đang để trống, sau khi tốt nghiệp Chu Bằng vẫn sống không được tốt lắm, anh ta muốn Hoàng Quyền cho mình làm chức vụ này, bây giờ vừa nghe Hoàng Quyền nói muốn giúp Lâm Côn, anh ta lập tức lo lắng Lâm Côn sẽ ngồi vào vị trí này.
“Anh Quyền...” Chu Bằng đứng ở sau lưng Hoàng Quyền khẽ kêu lên.
Hoàng Quyền không để ý tới Chu Bằng, tươi cười nói. “Anh Côn, nếu như anh không chê thì tới chỗ chúng tôi làm đi, bên bảo vệ của chúng tôi vừa lúc đang thiếu người, tôi đã dự định cho Chu Bằng qua làm đội trưởng bảo vệ, anh lại làm cấp dưới cho cậu ấy, tất cả mọi người đều là bạn học, tôi bảo đảm tiền lương chắc chắn sẽ không thấp hơn của anh bây giờ, mặt khác tôi sẽ cho anh tiền bảo hiểm một năm, anh thấy thế nào?”
“Cảm ơn, anh Quyền.” Lâm Côn vẫn mỉm cười nói, nếu Hoàng Quyền thích thể hiện, vậy hãy để cho anh ta thể hiện, người khác đều cho rằng anh chỉ là một kẻ nghèo hèn, vậy hãy để cho những người đó tưởng vậy đi, anh khiêm tốn một chút là được.
Chu Bằng vừa nghe Hoàng Quyền nói vậy, anh ta vô cùng vui mừng, vẻ mặt đầy biết ơn nhìn Hoàng Quyền, những người còn lại cũng rối rít tán thành cách làm của Hoàng Quyền, giơ ngón tay cái khen ngợi Hoàng Quyền. Cũng có người nhân cơ hội lấy lòng nói: “Ông chủ Hoàng, trong ngân hàng của anh còn thiếu người không? Nếu có cũng thu xếp cho chúng tôi một chức vụ tốt đi chứ?”
Bên kia, mọi người cười vui vẻ, vì lợi ích của mình lại lập tức không chú ý tới chuyện chê cười Lâm Côn nữa.
Sắc mặt Trương Đại Tráng tối sầm lại, tức giận hừ một tiếng. “Đều là một đám người lòng lang dạ sói, mắt chó coi thường người, buổi gặp mặt như vậy có ở lại nữa cũng không có ý nghĩa gì, mình ơi, chúng ta về nhà đi!”
“Đại Tráng...”
Chu Hiểu Nhã chủ động ngăn cản Trương Đại Tráng, khuyên giải nói: “Đã nhiều năm như vậy, tại sao anh còn kích động thế? Ngày hôm nay mọi người không dễ dàng gì mới tập trung lại một chỗ, anh không cần thiết phải tức giận bỏ đi như vậy.” Cô ta nói xong lại quay đầu nhìn về phía Lâm Côn. “Anh Côn, anh cũng đừng tức giận với mọi người làm gì. Đây là hiện thực.”
Trên mặt Chu Hiểu Nhã mỉm cười, trong ánh mắt lại khó che giấu được sự thất vọng đối với Lâm Côn, đồng thời trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì trước đây cô ta lựa chọn không tiếp tục ở lại với người đàn ông không có thành tựu này là chính xác, anh đẹp trai biết cách chăm sóc cô ta, nhưng bây giờ đẹp trai và nhiệt tình có thể ăn thay cơm được sao?
... Đây là quan điểm trong lòng Chu Hiểu Nhã.
Lâm Côn nhìn vào đôi mắt đẹp của Chu Hiểu Nhã, trên gương mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại thất vọng không nói ra được, anh nhớ lại những lời cô từ chối mình lúc trước, lại nhìn ánh mắt cô bây giờ, rõ ràng cô còn thực tế hơn trước đây.
“Đại Tráng, đây là vợ của anh sao?” Chu Hiểu Nhã đúng lúc chuyển đề tài, cô ta giơ tay về phía Hà Thúy Hoa. “Chào chị, tôi là Chu Hiểu Nhã.”
Đối mặt với Chu Hiểu Nhã xinh đẹp và sang trọng này, Hà Thúy Hoa ít nhiều có phần không tự nhiên, rụt rè giơ hai bàn tay thô ráp của mình ra, nói: “Tôi đã nghe Đại Tráng nhắc qua về cô, tôi là Hà Thúy Hoa. Hiểu Nhã, cô thật xinh đẹp!”
“Cảm ơn, chị cũng rất đẹp.” Chu Hiểu Nhã khiêm tốn nói.
Sau khi chào hỏi Hà Thúy Hoa, Chu Hiểu Nhã cười nói với Lâm Côn và Trương Đại Tráng: “Anh Côn, Đại Tráng, hai người ở đây trò chuyện, em đi qua gặp mặt các bạn học khác trước, một lát nữa lại tìm mọi người.”
Lâm Côn cười gật đầu, Trương Đại Tráng cũng buồn bực gật đầu.
Chu Hiểu Nhã có tính cách thực tế là chuyện không cần hoài nghi, lúc còn đi học, khi cô ta và Lâm Côn nói chuyện yêu thương thì quan hệ của cô ta và Trương Đại Tráng cũng tương đối tốt. Khi đó cô ta rất coi thường Hoàng Quyền. Hoàng Quyền học không bằng cô ta, nhân duyên lại càng khỏi phải nói. Kết quả lần này sau khi trở về, cô ta nhớ chuẩn bị quà cưới cho Lãnh Ngọc Lệ, nhưng với Hà Thúy Hoa, vợ của Trương Đại Tráng người bạn tốt ngày xưa, cô ta lại vô cùng keo kiệt.
Chu Hiểu Nhã không phải đi gặp các bạn học khác mà đi về phía Hoàng Quyền, chủ động nói chuyện phiếm với Lãnh Ngọc Lệ, cô ta liên tục tươi cười, rõ ràng đang lấy lòng Lãnh Ngọc Lệ.
Lâm Côn vỗ vào vai của Trương Đại Tráng. Trương Đại Tráng quay đầu lại, Lâm Côn cười nói: “Cô ấy nói rất đúng, đây là hiện thực...”
“Em xinh đẹp hơn trước đây nhiều!” Lâm Côn vừa cười vừa nói chuyện giống như với người bạn cũ lâu không gặp, cho dù cô gái trước mắt này đã từng khiến anh tổn thương, nhưng đối với anh đây là chuyện đã qua, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, chỉ có thể nói mình không đạt được tiêu chuẩn của cô ấy, ở trước mặt tình yêu và hiện thực, mình bại bởi cán cân hiện thực trong mắt của cô.
“Anh cũng đẹp trai hơn trước, hình như...” Chu Hiểu Nhã mỉm cười, đột nhiên giống như một cô nữ sinh nghịch ngợm, đứng ở trước mặt Lâm Côn so chiều cao: “Cao hơn trước đây rồi.”
“Mấy năm qua bận rộn lại cao lên một chút.” Lâm Côn đùa giỡn nói.
Hoàng Quyền vốn muốn nhìn thấy Lâm Côn khó xử ở trước mặt người yêu cũ Chu Hiểu Nhã, không nghĩ tới hai người cuối cùng lại vừa nói chuyện vừa cười giống như người bạn cũ, trong lòng anh ta cảm thấy không vui nên lập tức tận dụng cơ hội hỏi: “Anh Côn, bây giờ anh phát tài ở đâu vậy?” Trong giọng nói và thái độ của anh ta lộ rõ sự giả dối.
Hoàng Quyền vừa hỏi, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức sáng lên, tất cả đều lộ vẻ hứng thú nhìn Lâm Côn. Chu Bằng luôn theo sát bên cạnh Hoàng Quyền, lúc học cấp hai còn làm cán bộ thể dục, nhân cơ hội này nói: “Khi anh Côn ở trường học có thể ra lệnh cho cả trường chúng ta, bây giờ nhất định phải làm việc tốt hơn chúng ta nhiều!”
Chu Bằng nói lời này, vừa nghe giống như đang coi trọng Lâm Côn nhưng trên thực tế lại chính là châm chọc Lâm Côn, Lâm Côn mặc quần áo là hàng vỉa hè, ở trong mắt đám người đã bước vào xã hội như bọn họ lại trở nên tầm thường, hơn nữa vừa rồi Hoàng Quyền còn lặng lẽ nói với bọn họ, Lâm Côn lái chiếc xe Jetta qua đây.
Mặc đồ hàng vỉa hè, lái xe Jetta, vậy không phải là một người tầm thường sao?
Lúc đi học, Chu Bằng suốt ngày đi theo bên cạnh Lâm Côn, suốt ngày gọi anh Côn ơi, anh Côn à. Lâm Côn đã không ít lần giúp anh ta giải quyết chuyện phiền toái, ngày hôm nay lại hay rồi, anh ta thấy Lâm Côn mặc đồ giản dị đứng ở trong hội trường thì không hề chủ động qua uống với Lâm Côn một ly. Bây giờ, anh ta cố ý châm chọc Lâm Côn để lấy lòng Hoàng Quyền, biết giữa Hoàng Quyền và Lâm Côn có mâu thuẫn, cho nên anh ta mới cố ý nhân cơ hội này lấy lòng làm cho Hoàng Quyền vui vẻ .
“Chu Bằng, cậu cũng giỏi ghê, tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy, thói xấu thích nói nhảm của cậu vẫn không sửa được.” Lâm Côn vừa cười vừa nói, anh biết rõ người này cố ý châm chọc mình, trên mặt lại hoàn toàn có vẻ gì là không vui cả.
Chu Bằng xem thường, cười nói. “Cảm ơn anh Côn khen ngợi, bây giờ muốn lăn lộn trong xã hội thì cần cái miệng thật tốt.”
“Đúng, cậu nói rất đúng, điều này nói rõ cậu đã tiến bộ, tuy nhiên lần tới nếu lại nói nhảm nữa, nhớ phải đánh răng cho sạch sẽ, đừng có thở vào người khác.” Bộ dạng của Lâm Côn vẫn không tức giận, vừa cười vừa nói.
“Lâm Côn, anh...”
“Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa.” Hoàng Quyền vội vàng ngăn cản Chu Bằng đã thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt anh ta cười gian nói với Lâm Côn: “Anh Côn, rốt cuộc anh phát tài ở đâu vậy? Tất cả mọi người đều đang chờ được biết đấy.”
Lâm Côn không nhìn gương mặt đỏ bừng của Chu Bằng nữa mà liếc mắt nhìn Hoàng Quyền, thản nhiên cười. Bộ dạng Hoàng Quyền đắc ý thật muốn đánh đòn, trong lòng thầm nghĩ ông đây muốn anh khó xử đấy, thì sao nào.
Cuối cùng Lâm Côn nhìn về phía Chu Hiểu Nhã, Chu Hiểu Nhã cũng lộ vẻ hiếu kỳ, chẳng qua cô chỉ hiếu kỳ xem Lâm Côn rốt cuộc làm cái gì, mà không phải hiếu kỳ anh sống có tốt hay không. Quan hệ với đám người giàu có nhiều năm như vậy, Chu Hiểu Nhã tự nhận mình bản lĩnh khác không có, nhưng chỉ liếc mắt lại nhìn ra được một người là giàu hay nghèo.
Tuy nhiên, lần này cô ta thật sự nhìn nhầm rồi. Cô ta giống như đám người xung quanh, thấy Lâm Côn mặc đồ vỉa hè, dáng vẻ cà lơ phất phơ lại có chút lưu manh, nhìn thành một người tầm thường nghèo khó sinh sống ở dưới đáy của xã hội.
Thật ra, khái niệm về người nghèo và người giàu rất khó nói, dù thế nào, với nghề nghiệp cha hờ cầm tiền lương tháng bảy mươi ngàn tệ, đồng thời còn là đặc vụ 007 của đội hành động đặc biệt được đãi ngộ toàn diện, lương một năm một triệu tệ, dù thế nào cũng không tính là người nghèo đi? Cho dù Hoàng Quyền nhìn như sống tốt nhất trong đám bạn học trước mắt, làm giám đốc ngân hàng của một chi nhánh, nếu chỉ nhìn vào tiền lương nhất định sẽ bị Lâm Côn ném lại mấy con phố.
“Bảo vệ.”
Trước mấy chục con mắt nhìn chăm chú lộ ra sự xem thường, giễu cợt, mỉa mai, Lâm Côn bình tĩnh ung dung nói ra hai chữ này, trên mặt anh vẫn tươi cười, hoàn toàn không có vẻ gì là lúng túng.
“A...”
Hoàng Quyền thu lại nụ cười trước đó, mọi người xung quanh bắt đầu khẽ cười đầy khinh miệt. Lúc này Chu Bằng lại vươn cổ ra chế nhạo, châm chọc nói: “Anh Côn, khi anh còn ở trường đánh khắp toàn trường không có địch thủ, thật sự rất thích hợp để làm bảo vệ!” Anh ta nói bóng gió, lúc anh đi học đánh đấm giỏi thì có tác dụng cái rắm, kết quả còn không phải là làm một bảo vệ nho nhỏ sao?
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười tràn ngập sự xem thường, những người này hình như trời sinh đã đê tiện, khi mình đến trường sống không tốt bằng Lâm Côn, hiện tại Lâm Côn không bằng bọn họ, lại khiến cho trong lòng mỗi người bọn họ cảm thấy mình có thành tựu, bọn họ đứng ở đây chế giễu Lâm Côn cũng rất vui vẻ.
Nhưng vợ chồng Trương Đại Tráng trước sau vẫn đứng ở bên cạnh Lâm Côn, những kẻ vừa rồi chủ động đi qua nói chuyện với Lâm Côn, thấy tình hình như vậy đều thức thời đi sang một bên. Trong lòng Lâm Côn mơ hồ có chút thất vọng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của anh, trên mặt anh vẫn thản nhiên mỉm cười.
Sắc mặt Trương Đại Tráng lại đặc biệt khó coi, anh ta lên tiếng bất bình thay cho Lâm Côn, chỉ vào đám người trước mắt quát lớn: “Lương tâm của các người đều để cho chó ăn rồi sao? Trước đây khi còn đi học, Côn Tử không ít lần bảo vệ các người, học sinh lớp khác cũng không dám bắt nạt các người, hiện tại các người tự nhận mình sống tốt lại tới chế giễu Côn Tử, các người thử sờ lại lương tâm của mình hỏi xem, làm như vậy có đúng không?”
Trương Đại Tráng đầy căm phẫn gào lên, những tiếng cười nhạo xung quanh lập tức giảm xuống phân nửa, trong đó có một vài người vẫn tính là có chút lương tâm. Nhưng Hoàng Quyền không muốn như vậy, mặt anh ta đen lại, lạnh lùng nhìn Trương Đại Tráng nói: “Trương Hắc Tử, cậu kêu gào ầm ĩ cái gì? Mọi người thật vất vả mới gặp lại nhau là để cậu lớn giọng gào thét sao?” Anh ta quay đầu nhìn Lâm Côn, giọng điệu mỉa mai cười nói: “Ai nói chúng tôi không có lương tâm, trước đây anh Côn bảo bọc chúng tôi, chúng tôi đương nhiên nhớ, cho nên tôi chuẩn bị giúp anh Côn...”
Mọi người xung quanh đều khẽ bàn luận, rất nhiều người đồng tính với lời này, ánh mắt tò mò nhìn về phía Hoàng Quyền, sự đồng tình trong ánh mắt Chu Hiểu Nhã nhìn Lâm Côn đã biến mất, cô ta cũng nhìn về phía Hoàng Quyền, lúc này Hoàng Quyền nhìn qua đầy đắc ý. Tuy nhiên lại có một người lo lắng bất an, đó chính là Chu Bằng bên cạnh Hoàng Quyền.
Sở dĩ Chu Bằng nịnh bợ Hoàng Quyền là bởi vì chức đội trưởng đội bảo vệ ở chi nhánh ngân hàng của Hoàng Quyền đang để trống, sau khi tốt nghiệp Chu Bằng vẫn sống không được tốt lắm, anh ta muốn Hoàng Quyền cho mình làm chức vụ này, bây giờ vừa nghe Hoàng Quyền nói muốn giúp Lâm Côn, anh ta lập tức lo lắng Lâm Côn sẽ ngồi vào vị trí này.
“Anh Quyền...” Chu Bằng đứng ở sau lưng Hoàng Quyền khẽ kêu lên.
Hoàng Quyền không để ý tới Chu Bằng, tươi cười nói. “Anh Côn, nếu như anh không chê thì tới chỗ chúng tôi làm đi, bên bảo vệ của chúng tôi vừa lúc đang thiếu người, tôi đã dự định cho Chu Bằng qua làm đội trưởng bảo vệ, anh lại làm cấp dưới cho cậu ấy, tất cả mọi người đều là bạn học, tôi bảo đảm tiền lương chắc chắn sẽ không thấp hơn của anh bây giờ, mặt khác tôi sẽ cho anh tiền bảo hiểm một năm, anh thấy thế nào?”
“Cảm ơn, anh Quyền.” Lâm Côn vẫn mỉm cười nói, nếu Hoàng Quyền thích thể hiện, vậy hãy để cho anh ta thể hiện, người khác đều cho rằng anh chỉ là một kẻ nghèo hèn, vậy hãy để cho những người đó tưởng vậy đi, anh khiêm tốn một chút là được.
Chu Bằng vừa nghe Hoàng Quyền nói vậy, anh ta vô cùng vui mừng, vẻ mặt đầy biết ơn nhìn Hoàng Quyền, những người còn lại cũng rối rít tán thành cách làm của Hoàng Quyền, giơ ngón tay cái khen ngợi Hoàng Quyền. Cũng có người nhân cơ hội lấy lòng nói: “Ông chủ Hoàng, trong ngân hàng của anh còn thiếu người không? Nếu có cũng thu xếp cho chúng tôi một chức vụ tốt đi chứ?”
Bên kia, mọi người cười vui vẻ, vì lợi ích của mình lại lập tức không chú ý tới chuyện chê cười Lâm Côn nữa.
Sắc mặt Trương Đại Tráng tối sầm lại, tức giận hừ một tiếng. “Đều là một đám người lòng lang dạ sói, mắt chó coi thường người, buổi gặp mặt như vậy có ở lại nữa cũng không có ý nghĩa gì, mình ơi, chúng ta về nhà đi!”
“Đại Tráng...”
Chu Hiểu Nhã chủ động ngăn cản Trương Đại Tráng, khuyên giải nói: “Đã nhiều năm như vậy, tại sao anh còn kích động thế? Ngày hôm nay mọi người không dễ dàng gì mới tập trung lại một chỗ, anh không cần thiết phải tức giận bỏ đi như vậy.” Cô ta nói xong lại quay đầu nhìn về phía Lâm Côn. “Anh Côn, anh cũng đừng tức giận với mọi người làm gì. Đây là hiện thực.”
Trên mặt Chu Hiểu Nhã mỉm cười, trong ánh mắt lại khó che giấu được sự thất vọng đối với Lâm Côn, đồng thời trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì trước đây cô ta lựa chọn không tiếp tục ở lại với người đàn ông không có thành tựu này là chính xác, anh đẹp trai biết cách chăm sóc cô ta, nhưng bây giờ đẹp trai và nhiệt tình có thể ăn thay cơm được sao?
... Đây là quan điểm trong lòng Chu Hiểu Nhã.
Lâm Côn nhìn vào đôi mắt đẹp của Chu Hiểu Nhã, trên gương mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại thất vọng không nói ra được, anh nhớ lại những lời cô từ chối mình lúc trước, lại nhìn ánh mắt cô bây giờ, rõ ràng cô còn thực tế hơn trước đây.
“Đại Tráng, đây là vợ của anh sao?” Chu Hiểu Nhã đúng lúc chuyển đề tài, cô ta giơ tay về phía Hà Thúy Hoa. “Chào chị, tôi là Chu Hiểu Nhã.”
Đối mặt với Chu Hiểu Nhã xinh đẹp và sang trọng này, Hà Thúy Hoa ít nhiều có phần không tự nhiên, rụt rè giơ hai bàn tay thô ráp của mình ra, nói: “Tôi đã nghe Đại Tráng nhắc qua về cô, tôi là Hà Thúy Hoa. Hiểu Nhã, cô thật xinh đẹp!”
“Cảm ơn, chị cũng rất đẹp.” Chu Hiểu Nhã khiêm tốn nói.
Sau khi chào hỏi Hà Thúy Hoa, Chu Hiểu Nhã cười nói với Lâm Côn và Trương Đại Tráng: “Anh Côn, Đại Tráng, hai người ở đây trò chuyện, em đi qua gặp mặt các bạn học khác trước, một lát nữa lại tìm mọi người.”
Lâm Côn cười gật đầu, Trương Đại Tráng cũng buồn bực gật đầu.
Chu Hiểu Nhã có tính cách thực tế là chuyện không cần hoài nghi, lúc còn đi học, khi cô ta và Lâm Côn nói chuyện yêu thương thì quan hệ của cô ta và Trương Đại Tráng cũng tương đối tốt. Khi đó cô ta rất coi thường Hoàng Quyền. Hoàng Quyền học không bằng cô ta, nhân duyên lại càng khỏi phải nói. Kết quả lần này sau khi trở về, cô ta nhớ chuẩn bị quà cưới cho Lãnh Ngọc Lệ, nhưng với Hà Thúy Hoa, vợ của Trương Đại Tráng người bạn tốt ngày xưa, cô ta lại vô cùng keo kiệt.
Chu Hiểu Nhã không phải đi gặp các bạn học khác mà đi về phía Hoàng Quyền, chủ động nói chuyện phiếm với Lãnh Ngọc Lệ, cô ta liên tục tươi cười, rõ ràng đang lấy lòng Lãnh Ngọc Lệ.
Lâm Côn vỗ vào vai của Trương Đại Tráng. Trương Đại Tráng quay đầu lại, Lâm Côn cười nói: “Cô ấy nói rất đúng, đây là hiện thực...”