Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Giác quan thứ sáu của Lâm Côn cực kỳ nhạy bén, dù là trời tối tới mức đưa tay ra không nhìn rõ được, anh cũng có thể bóp chết chính xác một con muỗi, anh lập tức cảm nhận được có người cố ý đi về phía anh. Sau khi Hoàng Phi đi tới sau lưng anh, đang muốn giả vờ đụng vào trên người anh, không ngờ anh lập tức ôm Lâm Lâm quay đầu lại, mỉm cười như trêu tức...
Cả người Hoàng Phi lập tức dừng lại, trong nháy mắt vẻ mặt anh ta cứng đờ, trong đôi mắt lộ rõ sự khủng hoảng, cốc nước hoa quả trong tay lắc một cái, văng tung tóe ra ngoài, văng ra cũng không sao, nhưng nó lại vừa vặn bắn hai giọt đến trên chân của Lâm Côn. Lâm Côn cúi đầu...
Hoàng Phi cũng cúi đầu nhìn xuống...
Trong hai giọt nước hoa quả màu vàng rơi ra, có một giọt rơi vào trên mu bàn chân, một giọt rơi vào bắp chân của Lâm Côn.
Lâm Côn lại ngẩng đầu lên, trên mặt lạnh lùng. Vẻ mặt Hoàng Phi lúc này còn lạnh hơn cả Lâm Côn, mồ hôi lạnh tuông rơi, không đợi Lâm Côn mở miệng, bịch một tiếng anh ta đã quỳ xuống.
“Anh hai, em sai rồi, anh hai là người lớn đừng chấp nhặt lỗi lầm của em út, lại tha cho em một lần, ngàn vạn lần đừng đánh em nữa...” Hoàng Phi quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại, giống như đang bái lay Bồ Tát, không ngừng khóc lóc cầu khẩn nói.
Tám tên lưu manh đi theo phía sau Hoàng Phi thấy vậy đều bối rối, anh Phi luôn uy vũ của bọn họ từ khi nào phải sợ hãi như vậy?
Trong hội trường, những người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều chấn động tới ngây người, gần như tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì đã xảy ra, bọn họ chỉ nhìn thấy người tóc vàng vẻ mặt bặm trợn như côn đồ này quỳ gối ở trước mặt Lâm Côn. Ở trong mắt những người làm công ăn lương như bọn họ, những kẻ côn đồ trong xã hội là tuyệt đối không thể trêu chọc được, nhưng lúc này tên côn đồ dẫn đầu với dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo kia lại giống như cháu chắt quỳ gối ở trước mặt Lâm Côn xin tha thứ.
Toàn bộ người trong hội trường, ngoại trừ vợ chồng Trương Đại Tráng, tất cả mọi người còn lại đều không biết nội tình trong đó, nhưng sắc mặt Lãnh Ngọc Lệ đứng bên cạnh lại không dễ nhìn. Cô ta vốn chuẩn bị đứng xem náo nhiệt cho hả giận, kết quả không nghĩ tới lại diễn ra cảnh tượng như vậy. Sắc mặt Hoàng Quyền cũng thật sự không dễ nhìn, mặt anh ta sa sầm lại, quay đầu liếc mắt nhìn Lãnh Ngọc Lệ, hai người không nói gì nhưng chân mày Hoàng Quyền nhíu lại càng sâu thêm rồi.
Chu Hiểu Nhã cũng bị giật mình không nhẹ, nhìn cảnh tượng trước mắt cô ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Đầu óc của cô ta hoạt động tương đối nhanh, khi nhìn thấy được những vết thương trên người của Hoàng Phi đã lập tức nghĩ ra người này từng bị Lâm Côn đánh, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lâm Côn đầy vẻ sùng bái.
Khi còn học cấp hai, cô ta đã từng sùng bái Lâm Côn như thế...
Trên mặt Lâm Côn không còn lạnh lùng nữa, anh thật sự chưa từng nghĩ sẽ trừng trị Hoàng Phi một trận chỉ vì vài giọt nước trái cây dính trên chân mình, chẳng qua anh cố ý làm mặt lạnh để hù dọa cho thằng nhóc này một chút mà thôi.
Khi Hoàng Phi vừa mới tới, anh ta đã phách lối chạy tới chỗ của Lãnh Ngọc Lệ, cho nên trong chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Lãnh Ngọc Lệ. Lâm Côn nhìn Hoàng Phi quỳ trên mặt đất bị dọa tới sắp tiểu ra quần, anh thản nhiên cười nói: “Đứng lên đi.”
Hoàng Phi hết sức lo sợ đứng lên, hiện tại anh ta vừa nhìn thấy Lâm Côn sẽ lập tức sẽ nhớ đến cảnh tượng thê thảm đau đớn khi mình bị bạo ngược, anh ta đã lăn lộn ở trên đường phố cũng được ba năm rưỡi, nhưng từ trước đến nay anh ta chưa từng bị đánh thảm tới như vậy!
Ánh mắt Lâm Côn nhìn về phía Lãnh Ngọc Lệ đứng cách đó không xa, mắt anh hơi híp lại, có một sát khí vô hình lan tràn ra. Ánh mắt Lãnh Ngọc Lệ vốn sắc bén và không cam lòng, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lâm Côn lại lập tức trở nên ủ rũ giống như con heo bị cúng tế.
Lâm Côn nhìn về phía Hoàng Quyền, gương mặt Hoàng Quyền tái xanh lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng nhìn qua chỗ khác, anh ta dám ngầm chống đối với Lâm Côn nhưng trong lòng vẫn rất sợ Lâm Côn,
Lâm Côn tiếp tục nhìn về phía Hoàng Phi trước mắt, vẻ mặt Hoàng Phi nhăn nhó giống như học sinh tiểu học làm sai bị thầy giáo phê bình, gương mặt sợ hãi thật giống như sẽ lập tức bị thầy tát vậy.
Lâm Côn thản nhiên cười, nói với Hoàng Phi: “Hôm nay là buổi gặp mặt bạn học cũ của chúng tôi, cậu dẫn người tới đập phá sao?”
“Không dám không dám...” Hoàng Phi liên tục nói, giọng như muốn khóc đến nơi: “Anh hai, em thật sự không biết anh ở đây, nếu như biết anh ở đây, cho dù có thêm hai lá gan em cũng không dám tới làm ầm ĩ.”
“Được rồi, chúng tôi đang gặp mặt nói chuyện, cậu nhanh dẫn theo người của mình đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm tình các bạn học của tôi.”
“Dạ dạ dạ.” Hoàng Phi gọi bảy anh em sau lưng mình, sau đó vội chay ra khỏi hội trường, khi đi ngang qua chỗ Lãnh Ngọc Lệ, Hoàng Phi u oán liếc nhìn Lãnh Ngọc Lệ, bảy anh em đi theo phía sau anh ta đến cửa chính của khách sạn, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
“Cha thật là oai phong!” Lâm Lâm ngồi ở trong lòng Lâm Côn, cười hì hì nói: “Lớn lên con cũng muốn giống như cha, làm một người đàn ông oai phong khiến cho những người xấu kia đều phải sợ hãi Lâm Lâm.”
“Giỏi lắm, con trai!” Lâm Côn cười nhéo yêu mũi của Lâm Lâm.
Sở Tĩnh Dao đứng ở bên cạnh nhìn hai cha con, lắc đầu cười, trên gương mặt cô đầy vẻ ôn nhu bất đắc dĩ, cho dù không biết giữa tên côn đồ và Lâm Côn đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ phản ứng của người kia, dám chắc người này đã chịu không ít khổ sở dưới tay Lâm Côn, cho một người ngang tàn không sợ trời không sợ đất như anh làm cha của con trai mình, tương lai sợ rằng đứa trẻ này cũng sẽ trở thành một bản sao như anh mất.
Sau một loạt song gió qua đi, không ai còn dám coi thường Lâm Côn, đồng thời bọn họ càng cảm thấy tò mò hơn về Lâm Côn. Một số người không tiện trực tiếp thăm dò tin tức từ trong miệng Lâm Côn lại đến chỗ vợ chồng Trương Đại Tráng dò hỏ. Trong giây lát có rất nhiều người vây quanh vợ chồng Trương Đại Tráng, nhưng hai vợ chồng anh ta lại không nói gì nhiều.
Một buổi gặp mặt bạn học cũ vốn nhiều người như vậy, hiện tại phần lớn đều vây quanh vợ chồng Lâm Côn và Trương Đại Tráng. Lúc này người vây xung quanh chỗ vợ chồng Hoàng Quyền và Lãnh Ngọc Lệ đã trở nên vắng vẻ, chỉ còn rất ít người, nhưng Chu Hiểu Nhã vẫn đứng ở bên cạnh Lãnh Ngọc Lệ, bọn họ ngược lại giống như là cùng ở một phe.
Gần mười giờ tối, buổi gặp mặt cũng gần kết thúc, ban đầu Hoàng Quyền đã chuẩn bị tiết mục sau đó, dự định dẫn theo một đám bạn học đi tới quán bar, nhưng sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, anh ta không còn chút tâm trạng để đi chơi nữa, cho nên buổi gặp mặt cứ thế qua loa kết thúc.
Mọi người gần như cùng nhau đi ra khỏi khách sạn. Tâm tư khoe khoang của Hoàng Quyền này vẫn chưa chết, anh ta muốn nhân cơ hội khoe khoang một chút về chiếc xe Mercedes benz mà mình mới mua nên vẫy tay gọi người phục vụ của khách sạn, boa hai mươi tệ và đưa chìa khóa xe để người này lái xe tới.
Đối với một đám người xuất thân từ nông thôn mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bình thường nhìn Mercedes benz một lát còn được, nhưng nếu bảo bọn họ lái chiếc xe Mercedes benz thì tuyệt đối không dám tưởng tượng, người phục vụ lái chiếc xe Mercedes benz màu đen của Hoàng Quyền đậu ở cửa khách sạn, không quan tâm là nam hay nữ, tất cả bạn học cũ đều cực kỳ hâm mộ, chiếc xe Mercedes benz màu đen này ít nhất cũng phải tốn bảy tám trăm ngàn, ở thành phố Trung Cảng, khái niệm bảy tám trăm ngàn cũng tương đương với một căn hộ hơn năm mươi mét vuông.
Lúc những người khác đều đang liều mạng phấn đấu mua một căn nhà, Hoàng Quyền đã tiêu sái lái chiếc Mercedes benz, điều này không khỏi làm cho các bạn học cũ hâm mộ, anh ta thấy vậy lại không nhịn được đắc chí khoe khoang.
Mọi người vây quanh chiếc Mercedes benz, vừa nói cảm ơn Hoàng Quyền đã tổ chức buổi gặp mặt bạn cũ mời mọi người ăn cơm, vừa tiễn hai vợ chồng này lên xe. Được mọi người nhiệt tình vây quanh, cảm giác áp lực không vui của vợ chồng Hoàng Quyền và Lãnh Ngọc Lệ trong hơn nửa buổi tối dần dần giảm bớt. Nhưng khi hai người vừa muốn lên xe lại nghe có một động cơ rất nhỏ vang lên, một chiếc Audi R8 màu trắng dừng ở phía sau chiếc Mercedes benz.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều bị thu hút, chiếc xe sang trọng này có giá mấy triệu, rất hiếm thấy ở trong thành phố Trung Cảng. Trên mặt tất cả mọi người lập tức kinh ngạc trợn mắt há miệng, có vài cô gái thậm chí không nhịn được oa một tiếng.
Cửa kính chiếu Audi R8 kéo xuống, Sở Tĩnh Dao thò đầu ra ngoài, nhìn Lâm Côn đứng ở bên cạnh nói: “Côn Tử, Lâm Lâm mệt rồi, em đưa con về ngủ trước, anh đưa Đại Tráng và Thúy Hoa về nhà đi.” Sau đó cô nhìn vợ chồng Trương Đại Tráng cười nói: “Đại Tráng, Thúy Hoa, hai người có thời gian rảnh nhớ đến nhà em chơi, nếm thử tay nghề của em và Côn Tử.”
“Được, bọn tôi nhất định sẽ đến!”
“Được, Tĩnh Dao!”
Vợ chồng Trương Đại Tráng cười nói.
Lâm Côn vẫy vẫy tay: “Vợ à, em nhớ lái xe cẩn thận một chút, chú ý đừng vượt quá tốc độ.”
Sở Tĩnh Dao dịu dàng gật đầu, Lâm Lâm xuyên qua cửa kính xe vẫy tay với Lâm Côn: “Tạm biệt cha, cha nhớ về nhà sớm đấy.” Cậu bé lại vẫy tay với vợ chồng Trương Đại Tráng: “Chú, dì gặp lại sau, lúc nào có thời gian rảnh rỗi chú dì nhớ đến nhà cháu chơi.”
Sở Tĩnh Dao đóng cửa kính xe lại, lái chiếc R8 vòng qua chiếc xe Mercedes benz của Hoàng Quyền, khi đi ngang qua chỗ Chu Hiểu Nhã đang đứng, Sở Tĩnh Dao nhìn như vô tình thản nhiên cười với cô ta sau đó lái chiếc R8 đi mất, miệng Chu Hiểu Nhã hơi mở ra, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Trên xe, Lâm Lâm quay đầu nói với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ, dì Chu kia thật sự khiến cho người ta không yêu thích được.”
Sở Tĩnh Dao cười nói: “Lâm Lâm, trẻ con không được phép nói như vậy, dù sao dì Chu cũng là người lớn.”
Lâm Lâm bĩu môi không nói nữa.
Đèn đuôi xe R8 đã biến mất ở đầu phố nhưng ánh mắt của tất cả bạn học cũ cùng vài vị khách mới ăn cơm đi ra vẫn duy trì ở tư thế nhìn về phía đầu phố.
Sắc mặt Hoàng Quyền và Lãnh Ngọc Lệ càng khó coi hơn, mọi người xung quanh đều bị chiếc R8 làm kinh ngạc, đẳng cấp của chiếc Mercedes benz màu đen mới tinh này bị kéo xuống, vừa rồi đang khoe khoang phách lối chưa được bao lâu đã bị một chậu nước lạnh hắt xuống, cho dù là ai cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
Hoàng Quyền và Lãnh Ngọc Lệ có phần chán nản ngồi vào trong chiếc Mercedes benz, lúc này đám bạn học cũ xung quanh mới lấy lại tinh thần, vội vàng vây quanh anh ta, Hoàng Quyền khởi động ấn còi ô tô, sau đó lại nghênh ngang lái xe rời đi.
Lúc này, các bạn học cũ lại muốn đi tới lấy lòng Lâm Côn, sự thực đã chứng minh, Lâm Côn sống khẳng định tốt hơn Hoàng Quyền. Hiện tại mọi người đều coi trọng vật chất, ngả theo chiều gió, ai có năng lực thì đi lấy lòng người đó. Chẳng qua chờ tới khi bọn họ quay đầu lại phát hiện không thấy bóng dáng Lâm Côn đâu nữa.
Lâm Côn và vợ chồng Trương Đại Tráng đã ngồi vào trong chiếc Jetta màu đen, Lâm Côn không có lập tức lái xe đi mà ngồi ở trong xe hút điếu thuốc, Trương Đại Tráng ngồi chỗ ghế phụ, Hà Thúy Hoa ngồi ở ghế sau. Lâm Côn cố ý trốn tránh những bạn học cũ quá mức thực tế này, nếu như bây giờ anh lái xe rời đi, khi đi ngang qua cửa của khách sạn nhất định sẽ bị chặn lại. Anh sẽ không thể vênh váo giống như Hoàng Quyền, ấn còi ô tô một cái rồi trực tiếp lái xe đi mất, bởi vì anh sẽ bị chặn lại rất lâu.
“Đám người kia thật sự quá thực tế rồi!” Nhìn đám người đứng ở cửa khách sạn, Trương Đại Tráng căm giận mắng một câu.
“Xã hội này là như vậy, đây chính là hiện thực.” Lâm Côn cười nhạt nói: “Chờ cậu hoàn toàn khỏe lại, cậu và Thúy Hoa cũng đừng buôn bán trong chợ nông sản nữa, ở đấó không kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa không tốt cho Thúy Hoa.”
Trương Đại Tráng thở dài: “Không ở trong chợ nông sản thì bọn tôi có thể làm gì, hiện tại ra ngoài làm công, hai người chúng tôi không có nghề nghiệp gì, căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền, còn không bằng mở cửa hàng hoa kiếm tiền.”
“Làm gì thì chờ đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ giúp cậu, tạm thời cậu không cần quan tâm, tôi nói vậy là để cho cậu sớm chuẩn bị tâm lý thôi.” Lâm Côn cười nói.
“Côn Tử...” Trương Đại Tráng hiểu rõ ý của Lâm Côn là muốn giúp mình, anh ta cảm kích nói: “Cám ơn cậu!”
“Cậu nói cảm ơn tôi thì quá khách sáo rồi.” Lâm Côn cười nói. Anh tiếp tục nhìn về phía cửa khách sạn, đám bạn học cũ tập trung ở đó đã rời đi gần hết, chỉ còn lại lác đác có mấy người, Chu Hiểu Nhã vẫn đứng ở cửa chính của khách sạn không đi, qua mấy phút sau chỉ còn lại có cô ta và Chu Bằng.
Chu Bằng cố ý chờ tới cuối cùng, anh ta muốn mượn cơ hội được ở một mình nói chuyện với Chu Hiểu Nhã một chút, đàn ông đều có chút tâm tư như vậy. Tối ngày hôm nay không chỉ có mình anh ta nghĩ vậy, chỉ có điều những người khác hoặc dẫn theo bạn gái, hoặc có việc phải đi về trước, anh ta mặt dày mày dạn mới ở lại cuối cùng.
Từ chỗ của Lâm Côn nhìn sang, Chu Bằng ở trước mặt Chu Hiểu Nhã miệng lưỡi trơn tru nói không ngừng nhưng cuối cùng vẫn bị Chu Hiểu Nhã lạnh lùng từ chối, anh ta không thể làm gì khác hơn là lái một chiếc Santana kiểu mới rời đi.
Lúc này Lâm Côn thản nhiên cười, còn nói: “Cô ta vẫn thông minh như vậy.” Nói xong, anh khởi động xe...
Cả người Hoàng Phi lập tức dừng lại, trong nháy mắt vẻ mặt anh ta cứng đờ, trong đôi mắt lộ rõ sự khủng hoảng, cốc nước hoa quả trong tay lắc một cái, văng tung tóe ra ngoài, văng ra cũng không sao, nhưng nó lại vừa vặn bắn hai giọt đến trên chân của Lâm Côn. Lâm Côn cúi đầu...
Hoàng Phi cũng cúi đầu nhìn xuống...
Trong hai giọt nước hoa quả màu vàng rơi ra, có một giọt rơi vào trên mu bàn chân, một giọt rơi vào bắp chân của Lâm Côn.
Lâm Côn lại ngẩng đầu lên, trên mặt lạnh lùng. Vẻ mặt Hoàng Phi lúc này còn lạnh hơn cả Lâm Côn, mồ hôi lạnh tuông rơi, không đợi Lâm Côn mở miệng, bịch một tiếng anh ta đã quỳ xuống.
“Anh hai, em sai rồi, anh hai là người lớn đừng chấp nhặt lỗi lầm của em út, lại tha cho em một lần, ngàn vạn lần đừng đánh em nữa...” Hoàng Phi quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại, giống như đang bái lay Bồ Tát, không ngừng khóc lóc cầu khẩn nói.
Tám tên lưu manh đi theo phía sau Hoàng Phi thấy vậy đều bối rối, anh Phi luôn uy vũ của bọn họ từ khi nào phải sợ hãi như vậy?
Trong hội trường, những người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều chấn động tới ngây người, gần như tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì đã xảy ra, bọn họ chỉ nhìn thấy người tóc vàng vẻ mặt bặm trợn như côn đồ này quỳ gối ở trước mặt Lâm Côn. Ở trong mắt những người làm công ăn lương như bọn họ, những kẻ côn đồ trong xã hội là tuyệt đối không thể trêu chọc được, nhưng lúc này tên côn đồ dẫn đầu với dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo kia lại giống như cháu chắt quỳ gối ở trước mặt Lâm Côn xin tha thứ.
Toàn bộ người trong hội trường, ngoại trừ vợ chồng Trương Đại Tráng, tất cả mọi người còn lại đều không biết nội tình trong đó, nhưng sắc mặt Lãnh Ngọc Lệ đứng bên cạnh lại không dễ nhìn. Cô ta vốn chuẩn bị đứng xem náo nhiệt cho hả giận, kết quả không nghĩ tới lại diễn ra cảnh tượng như vậy. Sắc mặt Hoàng Quyền cũng thật sự không dễ nhìn, mặt anh ta sa sầm lại, quay đầu liếc mắt nhìn Lãnh Ngọc Lệ, hai người không nói gì nhưng chân mày Hoàng Quyền nhíu lại càng sâu thêm rồi.
Chu Hiểu Nhã cũng bị giật mình không nhẹ, nhìn cảnh tượng trước mắt cô ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Đầu óc của cô ta hoạt động tương đối nhanh, khi nhìn thấy được những vết thương trên người của Hoàng Phi đã lập tức nghĩ ra người này từng bị Lâm Côn đánh, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lâm Côn đầy vẻ sùng bái.
Khi còn học cấp hai, cô ta đã từng sùng bái Lâm Côn như thế...
Trên mặt Lâm Côn không còn lạnh lùng nữa, anh thật sự chưa từng nghĩ sẽ trừng trị Hoàng Phi một trận chỉ vì vài giọt nước trái cây dính trên chân mình, chẳng qua anh cố ý làm mặt lạnh để hù dọa cho thằng nhóc này một chút mà thôi.
Khi Hoàng Phi vừa mới tới, anh ta đã phách lối chạy tới chỗ của Lãnh Ngọc Lệ, cho nên trong chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Lãnh Ngọc Lệ. Lâm Côn nhìn Hoàng Phi quỳ trên mặt đất bị dọa tới sắp tiểu ra quần, anh thản nhiên cười nói: “Đứng lên đi.”
Hoàng Phi hết sức lo sợ đứng lên, hiện tại anh ta vừa nhìn thấy Lâm Côn sẽ lập tức sẽ nhớ đến cảnh tượng thê thảm đau đớn khi mình bị bạo ngược, anh ta đã lăn lộn ở trên đường phố cũng được ba năm rưỡi, nhưng từ trước đến nay anh ta chưa từng bị đánh thảm tới như vậy!
Ánh mắt Lâm Côn nhìn về phía Lãnh Ngọc Lệ đứng cách đó không xa, mắt anh hơi híp lại, có một sát khí vô hình lan tràn ra. Ánh mắt Lãnh Ngọc Lệ vốn sắc bén và không cam lòng, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lâm Côn lại lập tức trở nên ủ rũ giống như con heo bị cúng tế.
Lâm Côn nhìn về phía Hoàng Quyền, gương mặt Hoàng Quyền tái xanh lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng nhìn qua chỗ khác, anh ta dám ngầm chống đối với Lâm Côn nhưng trong lòng vẫn rất sợ Lâm Côn,
Lâm Côn tiếp tục nhìn về phía Hoàng Phi trước mắt, vẻ mặt Hoàng Phi nhăn nhó giống như học sinh tiểu học làm sai bị thầy giáo phê bình, gương mặt sợ hãi thật giống như sẽ lập tức bị thầy tát vậy.
Lâm Côn thản nhiên cười, nói với Hoàng Phi: “Hôm nay là buổi gặp mặt bạn học cũ của chúng tôi, cậu dẫn người tới đập phá sao?”
“Không dám không dám...” Hoàng Phi liên tục nói, giọng như muốn khóc đến nơi: “Anh hai, em thật sự không biết anh ở đây, nếu như biết anh ở đây, cho dù có thêm hai lá gan em cũng không dám tới làm ầm ĩ.”
“Được rồi, chúng tôi đang gặp mặt nói chuyện, cậu nhanh dẫn theo người của mình đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm tình các bạn học của tôi.”
“Dạ dạ dạ.” Hoàng Phi gọi bảy anh em sau lưng mình, sau đó vội chay ra khỏi hội trường, khi đi ngang qua chỗ Lãnh Ngọc Lệ, Hoàng Phi u oán liếc nhìn Lãnh Ngọc Lệ, bảy anh em đi theo phía sau anh ta đến cửa chính của khách sạn, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
“Cha thật là oai phong!” Lâm Lâm ngồi ở trong lòng Lâm Côn, cười hì hì nói: “Lớn lên con cũng muốn giống như cha, làm một người đàn ông oai phong khiến cho những người xấu kia đều phải sợ hãi Lâm Lâm.”
“Giỏi lắm, con trai!” Lâm Côn cười nhéo yêu mũi của Lâm Lâm.
Sở Tĩnh Dao đứng ở bên cạnh nhìn hai cha con, lắc đầu cười, trên gương mặt cô đầy vẻ ôn nhu bất đắc dĩ, cho dù không biết giữa tên côn đồ và Lâm Côn đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ phản ứng của người kia, dám chắc người này đã chịu không ít khổ sở dưới tay Lâm Côn, cho một người ngang tàn không sợ trời không sợ đất như anh làm cha của con trai mình, tương lai sợ rằng đứa trẻ này cũng sẽ trở thành một bản sao như anh mất.
Sau một loạt song gió qua đi, không ai còn dám coi thường Lâm Côn, đồng thời bọn họ càng cảm thấy tò mò hơn về Lâm Côn. Một số người không tiện trực tiếp thăm dò tin tức từ trong miệng Lâm Côn lại đến chỗ vợ chồng Trương Đại Tráng dò hỏ. Trong giây lát có rất nhiều người vây quanh vợ chồng Trương Đại Tráng, nhưng hai vợ chồng anh ta lại không nói gì nhiều.
Một buổi gặp mặt bạn học cũ vốn nhiều người như vậy, hiện tại phần lớn đều vây quanh vợ chồng Lâm Côn và Trương Đại Tráng. Lúc này người vây xung quanh chỗ vợ chồng Hoàng Quyền và Lãnh Ngọc Lệ đã trở nên vắng vẻ, chỉ còn rất ít người, nhưng Chu Hiểu Nhã vẫn đứng ở bên cạnh Lãnh Ngọc Lệ, bọn họ ngược lại giống như là cùng ở một phe.
Gần mười giờ tối, buổi gặp mặt cũng gần kết thúc, ban đầu Hoàng Quyền đã chuẩn bị tiết mục sau đó, dự định dẫn theo một đám bạn học đi tới quán bar, nhưng sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, anh ta không còn chút tâm trạng để đi chơi nữa, cho nên buổi gặp mặt cứ thế qua loa kết thúc.
Mọi người gần như cùng nhau đi ra khỏi khách sạn. Tâm tư khoe khoang của Hoàng Quyền này vẫn chưa chết, anh ta muốn nhân cơ hội khoe khoang một chút về chiếc xe Mercedes benz mà mình mới mua nên vẫy tay gọi người phục vụ của khách sạn, boa hai mươi tệ và đưa chìa khóa xe để người này lái xe tới.
Đối với một đám người xuất thân từ nông thôn mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bình thường nhìn Mercedes benz một lát còn được, nhưng nếu bảo bọn họ lái chiếc xe Mercedes benz thì tuyệt đối không dám tưởng tượng, người phục vụ lái chiếc xe Mercedes benz màu đen của Hoàng Quyền đậu ở cửa khách sạn, không quan tâm là nam hay nữ, tất cả bạn học cũ đều cực kỳ hâm mộ, chiếc xe Mercedes benz màu đen này ít nhất cũng phải tốn bảy tám trăm ngàn, ở thành phố Trung Cảng, khái niệm bảy tám trăm ngàn cũng tương đương với một căn hộ hơn năm mươi mét vuông.
Lúc những người khác đều đang liều mạng phấn đấu mua một căn nhà, Hoàng Quyền đã tiêu sái lái chiếc Mercedes benz, điều này không khỏi làm cho các bạn học cũ hâm mộ, anh ta thấy vậy lại không nhịn được đắc chí khoe khoang.
Mọi người vây quanh chiếc Mercedes benz, vừa nói cảm ơn Hoàng Quyền đã tổ chức buổi gặp mặt bạn cũ mời mọi người ăn cơm, vừa tiễn hai vợ chồng này lên xe. Được mọi người nhiệt tình vây quanh, cảm giác áp lực không vui của vợ chồng Hoàng Quyền và Lãnh Ngọc Lệ trong hơn nửa buổi tối dần dần giảm bớt. Nhưng khi hai người vừa muốn lên xe lại nghe có một động cơ rất nhỏ vang lên, một chiếc Audi R8 màu trắng dừng ở phía sau chiếc Mercedes benz.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều bị thu hút, chiếc xe sang trọng này có giá mấy triệu, rất hiếm thấy ở trong thành phố Trung Cảng. Trên mặt tất cả mọi người lập tức kinh ngạc trợn mắt há miệng, có vài cô gái thậm chí không nhịn được oa một tiếng.
Cửa kính chiếu Audi R8 kéo xuống, Sở Tĩnh Dao thò đầu ra ngoài, nhìn Lâm Côn đứng ở bên cạnh nói: “Côn Tử, Lâm Lâm mệt rồi, em đưa con về ngủ trước, anh đưa Đại Tráng và Thúy Hoa về nhà đi.” Sau đó cô nhìn vợ chồng Trương Đại Tráng cười nói: “Đại Tráng, Thúy Hoa, hai người có thời gian rảnh nhớ đến nhà em chơi, nếm thử tay nghề của em và Côn Tử.”
“Được, bọn tôi nhất định sẽ đến!”
“Được, Tĩnh Dao!”
Vợ chồng Trương Đại Tráng cười nói.
Lâm Côn vẫy vẫy tay: “Vợ à, em nhớ lái xe cẩn thận một chút, chú ý đừng vượt quá tốc độ.”
Sở Tĩnh Dao dịu dàng gật đầu, Lâm Lâm xuyên qua cửa kính xe vẫy tay với Lâm Côn: “Tạm biệt cha, cha nhớ về nhà sớm đấy.” Cậu bé lại vẫy tay với vợ chồng Trương Đại Tráng: “Chú, dì gặp lại sau, lúc nào có thời gian rảnh rỗi chú dì nhớ đến nhà cháu chơi.”
Sở Tĩnh Dao đóng cửa kính xe lại, lái chiếc R8 vòng qua chiếc xe Mercedes benz của Hoàng Quyền, khi đi ngang qua chỗ Chu Hiểu Nhã đang đứng, Sở Tĩnh Dao nhìn như vô tình thản nhiên cười với cô ta sau đó lái chiếc R8 đi mất, miệng Chu Hiểu Nhã hơi mở ra, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Trên xe, Lâm Lâm quay đầu nói với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ, dì Chu kia thật sự khiến cho người ta không yêu thích được.”
Sở Tĩnh Dao cười nói: “Lâm Lâm, trẻ con không được phép nói như vậy, dù sao dì Chu cũng là người lớn.”
Lâm Lâm bĩu môi không nói nữa.
Đèn đuôi xe R8 đã biến mất ở đầu phố nhưng ánh mắt của tất cả bạn học cũ cùng vài vị khách mới ăn cơm đi ra vẫn duy trì ở tư thế nhìn về phía đầu phố.
Sắc mặt Hoàng Quyền và Lãnh Ngọc Lệ càng khó coi hơn, mọi người xung quanh đều bị chiếc R8 làm kinh ngạc, đẳng cấp của chiếc Mercedes benz màu đen mới tinh này bị kéo xuống, vừa rồi đang khoe khoang phách lối chưa được bao lâu đã bị một chậu nước lạnh hắt xuống, cho dù là ai cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
Hoàng Quyền và Lãnh Ngọc Lệ có phần chán nản ngồi vào trong chiếc Mercedes benz, lúc này đám bạn học cũ xung quanh mới lấy lại tinh thần, vội vàng vây quanh anh ta, Hoàng Quyền khởi động ấn còi ô tô, sau đó lại nghênh ngang lái xe rời đi.
Lúc này, các bạn học cũ lại muốn đi tới lấy lòng Lâm Côn, sự thực đã chứng minh, Lâm Côn sống khẳng định tốt hơn Hoàng Quyền. Hiện tại mọi người đều coi trọng vật chất, ngả theo chiều gió, ai có năng lực thì đi lấy lòng người đó. Chẳng qua chờ tới khi bọn họ quay đầu lại phát hiện không thấy bóng dáng Lâm Côn đâu nữa.
Lâm Côn và vợ chồng Trương Đại Tráng đã ngồi vào trong chiếc Jetta màu đen, Lâm Côn không có lập tức lái xe đi mà ngồi ở trong xe hút điếu thuốc, Trương Đại Tráng ngồi chỗ ghế phụ, Hà Thúy Hoa ngồi ở ghế sau. Lâm Côn cố ý trốn tránh những bạn học cũ quá mức thực tế này, nếu như bây giờ anh lái xe rời đi, khi đi ngang qua cửa của khách sạn nhất định sẽ bị chặn lại. Anh sẽ không thể vênh váo giống như Hoàng Quyền, ấn còi ô tô một cái rồi trực tiếp lái xe đi mất, bởi vì anh sẽ bị chặn lại rất lâu.
“Đám người kia thật sự quá thực tế rồi!” Nhìn đám người đứng ở cửa khách sạn, Trương Đại Tráng căm giận mắng một câu.
“Xã hội này là như vậy, đây chính là hiện thực.” Lâm Côn cười nhạt nói: “Chờ cậu hoàn toàn khỏe lại, cậu và Thúy Hoa cũng đừng buôn bán trong chợ nông sản nữa, ở đấó không kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa không tốt cho Thúy Hoa.”
Trương Đại Tráng thở dài: “Không ở trong chợ nông sản thì bọn tôi có thể làm gì, hiện tại ra ngoài làm công, hai người chúng tôi không có nghề nghiệp gì, căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền, còn không bằng mở cửa hàng hoa kiếm tiền.”
“Làm gì thì chờ đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ giúp cậu, tạm thời cậu không cần quan tâm, tôi nói vậy là để cho cậu sớm chuẩn bị tâm lý thôi.” Lâm Côn cười nói.
“Côn Tử...” Trương Đại Tráng hiểu rõ ý của Lâm Côn là muốn giúp mình, anh ta cảm kích nói: “Cám ơn cậu!”
“Cậu nói cảm ơn tôi thì quá khách sáo rồi.” Lâm Côn cười nói. Anh tiếp tục nhìn về phía cửa khách sạn, đám bạn học cũ tập trung ở đó đã rời đi gần hết, chỉ còn lại lác đác có mấy người, Chu Hiểu Nhã vẫn đứng ở cửa chính của khách sạn không đi, qua mấy phút sau chỉ còn lại có cô ta và Chu Bằng.
Chu Bằng cố ý chờ tới cuối cùng, anh ta muốn mượn cơ hội được ở một mình nói chuyện với Chu Hiểu Nhã một chút, đàn ông đều có chút tâm tư như vậy. Tối ngày hôm nay không chỉ có mình anh ta nghĩ vậy, chỉ có điều những người khác hoặc dẫn theo bạn gái, hoặc có việc phải đi về trước, anh ta mặt dày mày dạn mới ở lại cuối cùng.
Từ chỗ của Lâm Côn nhìn sang, Chu Bằng ở trước mặt Chu Hiểu Nhã miệng lưỡi trơn tru nói không ngừng nhưng cuối cùng vẫn bị Chu Hiểu Nhã lạnh lùng từ chối, anh ta không thể làm gì khác hơn là lái một chiếc Santana kiểu mới rời đi.
Lúc này Lâm Côn thản nhiên cười, còn nói: “Cô ta vẫn thông minh như vậy.” Nói xong, anh khởi động xe...