Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Chiếc xe Jetta dừng ở cửa khách sạn, Chu Hiểu Nhã hơi cúi người cười, mái tóc màu đen giống như thác nước chảy xuống, ánh đèn sáng ngời trong khách sạn xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên người của cô ta, tạo lên một vẻ đẹp khác thường, cô ta giống như một bức tranh phong cảnh đứng sừng sững ở trong bóng đêm, nụ cười trên mặt cô ta sạch sẽ giống như ánh sáng mặt trời tháng ba.
Nói thật, nếu không có sự xuất hiện của Sở Tĩnh Dao, dù là khí chất hay gương mặt thì Chu Hiểu Nhã tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp hoàn hảo, nhưng thế giới này lại tàn nhẫn như vậy, cứ cố tình xuất hiện một Sở Tĩnh Dao.
Chu Hiểu Nhã ngồi vào trong xe, mỉm cười và lên tiếng chào hỏi, sau đó lại ngồi ở chỗ ngồi phía sau bắt đầu trò chuyện với Hà Thúy Hoa, thỉnh thoảng cô ta sẽ nói với Trương Đại Tráng vài câu, nhưng không nói chuyện với Lâm Côn.
Mười giờ đêm, ngoài đường đã vắng đi nhiều, không còn ồn ào chen chúc giống như ban ngày, Lâm Côn chở Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa về đến nhà, sau đó lái xe ngang qua một khu nhà cũ, dừng lại ở một con đường nhỏ.
Lâm Côn châm điếu thuốc, dựa ở trên cửa kính xe, hai mắt nhìn về phía trước, sau đó hỏi Chu Hiểu Nhã đang ngồi ở bên ghế phụ: “Mấy năm nay em sống thế nào?” Giọng nói của anh bình tĩnh giống như nói với người bạn cũ nhiều năm không gặp.
“Vẫn tốt...” Chu Hiểu Nhã mỉm cười nói, cô ta cũng giống như người bạn cũ hỏi: “Anh Côn, còn anh thì sao?”
“Năm đó vừa tốt nghiệp, anh ở trong thị trấn làm việc một năm, đến năm thứ hai thì đi bộ đội, một lần đi chính là tám năm, sau đó...” Lâm Côn rít sâu một hơi, phun ra một vòng khói thuốc: “Lại như bây giờ.”
“A?” Chu Hiểu Nhã hơi nghi ngờ: “Ở trong bộ đội tám năm, vậy anh làm sao...”
Lâm Côn hiểu rõ ý của Chu Hiểu Nhã, không đợi cô ta nói xong, anh lại cắt ngang lời, cười nói: “Anh và mẹ Lâm Lâm quen biết trong thời gian nghỉ phép về thăm nhà, hồ đồ thế nào lại ở cùng một chỗ, rồi có Lâm Lâm.” Anh không phải cố ý nói dối, thật sự thì quan hệ giữa anh và Lâm Lâm, Sở Tĩnh Dao không thể dễ dàng nói ra được.
“Thật tốt, cô ấy rất đẹp, thằng bé cũng rất ngoan ngoãn rất đáng yêu.” Chu Hiểu Nhã mỉm cười nói, trong lời nói lại khó giấu được sự chua chát.
“Em kết hôn chưa?” Lâm Côn cười hỏi nhưng hai mắt anh vẫn luôn nhìn về phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, trong lòng mơ hồ có chút bất an, mọi người đều nói tình cũ khó quên, mối tình đầu lại là tình cũ khó quên nhất.
“Vẫn chưa.” Chu Hiểu Nhã cười gượng: “Em ở Mỹ có yêu một người đã có gia đình, anh ta không tính vì em mà bỏ gia đình của mình, cho nên em trở lại, vẫn là sống ở quê hương mình thoải mái hơn.”
“Em có tính toán gì chưa?”
“Em vẫn chưa nghĩ ra, em dự định tự mình làm ăn nhưng còn chưa biết thị trường bên này thế nào, chờ qua một thời gian nữa lại nói sau.”
“Ừ, có dự định là được rồi, em vẫn luôn là một cô gái thông minh nhìn xa trông rộng, nhất định có thể làm được.”
“Anh Côn, anh nghĩ về em như vậy sao?”
“Ha hả...” Lâm Côn mỉm cười, quay đầu nhìn Chu Hiểu Nhã: “Chúng ta quen biết đã mười ba năm, nếu như mười ba năm còn không hiểu một người, hoặc là anh ngu, hoặc chính là em quá khó hiểu.”
“Anh cũng không ngu.” Chu Hiểu Nhã mỉm cười nói rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Côn, ánh đèn đường mờ tối bên ngoài, xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trên mặt cô ta hiện ra một đường nét tuyệt đẹp, khiến người ta phải động lòng.
“Anh Côn, anh còn hận em không?” Chu Hiểu Nhã đột nhiên hỏi, trong ánh mắt lộ ra một sự hổ thẹn áy náy.
“Tất cả đều đã qua rồi.” Lâm Côn cười nói.
“Anh còn hận em không?” Chu Hiểu Nhã truy hỏi.
Lâm Côn im lặng nhìn Chu Hiểu Nhã, phải mất một hai giây sau đó mới nói: “Không hận, từ trước đến nay anh chưa từng hận em.” Anh rít sâu một hơi thuốc, phun khói ra ngoài cửa sổ. “Trước kia anh đều hận bản thân mình, hận mình không thi lên cấp ba, đại học, hận mình không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn.”
“Anh Côn...” Viền mắt Chu Hiểu Nhã ửng đỏ.
Lâm Côn mỉm cười, nói tiếp: “Sau đó anh lại suy nghĩ thông suốt, nếu anh đã không thể cho em cuộc sống như em muốn thì buông tay đi, mỗi người đều có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình, tuổi xuân của người con gái ngắn ngủi như vậy, anh không nên làm lỡ thời gian của em, nhiều năm qua anh vẫn luôn thầm chúc phúc cho em, hi vọng em có thể tìm được hạnh phúc của mình.”
Những lời này đều là lời thật lòng của Lâm Côn. Lúc này Chu Hiểu Nhã nghe được anh nói vậy, viền mắt càng cay hơn, cho dù cô ta là một người phụ nữ đầy lý tính và hiện thực nhưng dù sao cũng vẫn có tình cảm.
“Xin lỗi anh Côn, em đã phụ anh.” Từng giọt nước mắt rơi xuống, Chu Hiểu Nhã vội vàng đưa tay lên lau, giọng điệu nghẹn ngào nói: “Thật ra... Thật ra có đôi khi em nhớ tới cũng rất hối hận, hối hận trước đây em không nên chia tay với anh, anh đối xử với em tốt như vậy, lại che chở em như vậy, là em ngốc...”
Lâm Côn cười lắc đầu. “Hiểu Nhã, nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì nữa, nếu như để cho em lựa chọn lại một lần nữa, anh tin tưởng em vẫn sẽ lựa chọn chia tay anh, không cần phủ nhận, chúng ta đều phải thành thật.”
Chu Hiểu Nhã cười gượng. “Hiện tại xem ra, lựa chọn ban đầu của em là sai, cũng bởi vì trước đây em quá thực tế cho nên mới bỏ qua anh của ngày hôm nay, tự tay tặng anh cho cô ấy, ha ha... Em thật sự đáng đời.” Cô ta đưa tay về phía Lâm Côn: “Cho em một điếu thuốc.”
“Thuốc mạnh, em có thể hút được không?” Lâm Côn cười hỏi.
“Đưa cho em.” Chu Hiểu Nhã có phần tức giận nói.
Lâm Côn rút một điếu thuốc ra, giúp cô ta châm thuốc. Sau khi hút một hơi, Chu Hiểu Nhã ho sặc sụa, ho tới nước mắt cũng chảy ra, nhưng không biết rốt cuộc là cô ta bị khói thuốc làm sặc hay là nước mắt từ trong lòng chảy ra.
“Hiểu Nhã, em hãy quên cũng chuyện trước kia đi, chúng ta vẫn là bạn bè, sau này có gì cần giúp thì cứ nói với anh Côn, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ làm hết sức.” Lâm Côn cười nói, anh vốn không muốn nói những điều này, nhưng nhìn Chu Hiểu Nhã rơi nước mắt, anh thật sự mềm lòng.
“Quên?”
Bỗng nhiên, nước mắt dâng lên, Chu Hiểu Nhã mím chặt môi: “Làm sao có thể quên dễ dàng như vậy được, chia tay anh không phải là chuyện hối hận nhất trong đời em, không trao lần đầu tiên của em cho anh mới làm em hối hận nhất! Em hối hận trước đây không trao mình cho anh, kết quả ra nước ngoài lại cho một tên khốn kiếp, tên khốn kia gạt em, anh ta không tốt với em chút nào mà em lại vì anh ta, chịu đựng đau đớn của lần đầu tiên!”
Trong buổi gặp mặt có uống chút rượu, tâm tình lại không vui, Chu Hiểu Nhã tiếp tục mím môi nói: “Anh ta lừa em nói mình là con cháu nhà có tiền, anh ta lừa em nói sẽ cưới em, anh ta lừa em nói không có người phụ nữ nào khác, anh ta lừa em nói... Tất cả đều là lừa gạt! Anh ta căn bản không phải là con cháu nhà có tiền gì, cũng không có khả năng cưới em, anh ta đã kết hôn còn có tới hai đứa con!”
“Anh Côn, anh có biết lúc đó khi em biết mình bị lừa, em nghĩ gì không? Khi đó em nhớ nhất chính là anh, mỗi ngày em mở mắt ra, nhắm mắt lại đều là anh. Anh luôn ở bên cạnh em, cẩn thận che chở cho em, chưa bao giờ lừa gạt em, anh nói muốn cưới em, anh nói tương lai sẽ cố gắng cho em cuộc sống mà em muốn...”
Chu Hiểu Nhã rít mạnh một hơi thuốc, lần này cô ta bị sặc ho càng dữ dội hơn, cô ta chịu đựng, giọng nghẹn ngào nói tiếp: “Em thật sự rất hận bản thân mình, tại sao phải suy nghĩ thực tế như vậy, tại sao lại muốn bỏ qua anh, anh vốn có thể cho em cuộc sống em muốn, vì sao em lại không thể tin tưởng anh, vì sao chứ?”
Nhìn dáng vẻ Chu Hiểu Nhã thương tâm khổ sở như vậy, trong lòng Lâm Côn cũng khó chịu, cho dù không phải là mối tình đầu khó quên, chỉ là một bạn học bình thường thì anh cũng sẽ khó chịu, nói gì tới người này chính là mối tình đầu của anh.
Trong lòng khó chịu thì khó chịu, nhưng trên mặt Lâm Côn vẫn rất bình tĩnh. “Hiểu Nhã, em không cần hận bản thân mình, đây là tính cách của em, thứ trong xương cốt chúng ta không ai thay đổi được, xem như là số mạng thôi.”
“Anh Côn, nhưng em không cam lòng, em cảm thấy có lỗi với anh!” Chu Hiểu Nhã cắn môi nói, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Côn: “Anh Côn, em muốn cho anh một lần, bằng không tiếc nuối trong lòng em sẽ vĩnh viễn cũng không biến mất được!”
“...”
Không đợi Lâm Côn nói gì, Chu Hiểu Nhã đã nhào vào trong ngực anh, hai cánh tay như củ sen của cô ta giống như con rắn quấn thật chặt lấy thắt lưng của anh, cô ta ngẩng đầu lên, một đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ hôn anh.
Trong chuyện khác, tốc độ phản ứng của Lâm Côn tuyệt đối sẽ giống như tia chớp, nhưng trong chuyện nam nữ này, anh rõ ràng chậm chạp tới mức bị Chu Hiểu Nhã hôn cho trở tay không kịp. Trong nháy mắt khi đôi môi đỏ mọng của Chu Hiểu Nhã chạm vào môi mình, tim anh đột nhiên thắt lại, toàn thân giống như có dòng điện chạy qua, người anh em trong đũng quần cũng lập tức có phản ứng.
Đây không phải là Lâm Côn quá cầm thú, thật sự bởi vì anh quá lâu không gần phụ nữ, Adrenalin trong cơ thể vẫn trong trạng thái bão hòa sắp phun trào, vừa có cô gái dụ dỗ, lập tức không nhẫn nại được nữa.
Đầu lưỡi của Chu Hiểu Nhã cạy mở hàm răng của Lâm Côn ra, chui vào trong miệng anh anh làm loạn. Lập tức một cảm giác mềm mại tiến vào trong miệng, quấn lên đầu lưỡi của anh, đồng thời hai tay của cô ta bắt đầu vuốt ve trên người của anh, mỗi tấc da thịt lại bị thiêu đốt khiêu khích lên tới cực hạn...
Lâm Côn cảm giác mình sắp bị đốt cháy, vào giây phút cuối cùng khi bàn tay của Chu Hiểu Nhã vươn về phía người anh em đặc biệt của anh, anh đột nhiên đẩy Chu Hiểu Nhã ra, hơi thở gấp gáp nói: “Không được!”
Chu Hiểu Nhã sửng sốt khi bị Lâm Côn từ chối, từ trước tới nay cô ta chưa từng bị người đàn ông nào từ chối, trước đây những người đàn ông kia đều chủ động leo lên người cô ta, thậm chí có kẻ bằng lòng quỳ trên mặt đất liếm đầu ngón chân của cô ta.
Chu Hiểu Nhã không cam lòng, muốn lại một lần nữa nhào về phía Lâm Côn, kết quả cô ta lại bị Lâm Côn đẩy ra. Lần này, cô ta hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ trong lòng, dựa ở trên cửa xe cúi đầu khóc nức nở giống như một bé gái, nghẹn ngào nói: “Anh Côn, có phải anh ghét bỏ em bẩn thỉu hay không...”
Lâm Côn thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết vì nguyên nhân gì, dù sao trong lòng anh vẫn tự nhủ mình không thể phát sinh quan hệ với Chu Hiểu Nhã được. “Em đừng có đoán mò, anh không phải ghét bỏ em.”
“Vậy tại sao?” Hai mắt Chu Hiểu Nhã chứa đầy nước mắt nhìn Lâm Côn.
“Bởi vì...”
Lâm Côn hơi do dự rồi lập tức nghĩ đến một lý do bao biện: “Bởi vì anh đã có vợ.”
Chu Hiểu Nhã không nói gì, đầu cúi thấp, qua một hồi lâu, cô ta mới khẽ nói: “Đưa em đến khách sạn XX.”
Lâm Côn khởi động xe, đi về phía khách sạn XX, dọc đường đi không khí bên trong xe rất ngượng ngùng, hai người lại không nói gì, chiếc xe Jetta dừng ở cửa khách sạn, Chu Hiểu Nhã buồn bã từ trên xe bước xuống, đi vào trong khách sạn. Lâm Côn lại châm điếu thuốc, mãi đến khi hút xong anh mới quay đầu xe rời đi...
Nói thật, nếu không có sự xuất hiện của Sở Tĩnh Dao, dù là khí chất hay gương mặt thì Chu Hiểu Nhã tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp hoàn hảo, nhưng thế giới này lại tàn nhẫn như vậy, cứ cố tình xuất hiện một Sở Tĩnh Dao.
Chu Hiểu Nhã ngồi vào trong xe, mỉm cười và lên tiếng chào hỏi, sau đó lại ngồi ở chỗ ngồi phía sau bắt đầu trò chuyện với Hà Thúy Hoa, thỉnh thoảng cô ta sẽ nói với Trương Đại Tráng vài câu, nhưng không nói chuyện với Lâm Côn.
Mười giờ đêm, ngoài đường đã vắng đi nhiều, không còn ồn ào chen chúc giống như ban ngày, Lâm Côn chở Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa về đến nhà, sau đó lái xe ngang qua một khu nhà cũ, dừng lại ở một con đường nhỏ.
Lâm Côn châm điếu thuốc, dựa ở trên cửa kính xe, hai mắt nhìn về phía trước, sau đó hỏi Chu Hiểu Nhã đang ngồi ở bên ghế phụ: “Mấy năm nay em sống thế nào?” Giọng nói của anh bình tĩnh giống như nói với người bạn cũ nhiều năm không gặp.
“Vẫn tốt...” Chu Hiểu Nhã mỉm cười nói, cô ta cũng giống như người bạn cũ hỏi: “Anh Côn, còn anh thì sao?”
“Năm đó vừa tốt nghiệp, anh ở trong thị trấn làm việc một năm, đến năm thứ hai thì đi bộ đội, một lần đi chính là tám năm, sau đó...” Lâm Côn rít sâu một hơi, phun ra một vòng khói thuốc: “Lại như bây giờ.”
“A?” Chu Hiểu Nhã hơi nghi ngờ: “Ở trong bộ đội tám năm, vậy anh làm sao...”
Lâm Côn hiểu rõ ý của Chu Hiểu Nhã, không đợi cô ta nói xong, anh lại cắt ngang lời, cười nói: “Anh và mẹ Lâm Lâm quen biết trong thời gian nghỉ phép về thăm nhà, hồ đồ thế nào lại ở cùng một chỗ, rồi có Lâm Lâm.” Anh không phải cố ý nói dối, thật sự thì quan hệ giữa anh và Lâm Lâm, Sở Tĩnh Dao không thể dễ dàng nói ra được.
“Thật tốt, cô ấy rất đẹp, thằng bé cũng rất ngoan ngoãn rất đáng yêu.” Chu Hiểu Nhã mỉm cười nói, trong lời nói lại khó giấu được sự chua chát.
“Em kết hôn chưa?” Lâm Côn cười hỏi nhưng hai mắt anh vẫn luôn nhìn về phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, trong lòng mơ hồ có chút bất an, mọi người đều nói tình cũ khó quên, mối tình đầu lại là tình cũ khó quên nhất.
“Vẫn chưa.” Chu Hiểu Nhã cười gượng: “Em ở Mỹ có yêu một người đã có gia đình, anh ta không tính vì em mà bỏ gia đình của mình, cho nên em trở lại, vẫn là sống ở quê hương mình thoải mái hơn.”
“Em có tính toán gì chưa?”
“Em vẫn chưa nghĩ ra, em dự định tự mình làm ăn nhưng còn chưa biết thị trường bên này thế nào, chờ qua một thời gian nữa lại nói sau.”
“Ừ, có dự định là được rồi, em vẫn luôn là một cô gái thông minh nhìn xa trông rộng, nhất định có thể làm được.”
“Anh Côn, anh nghĩ về em như vậy sao?”
“Ha hả...” Lâm Côn mỉm cười, quay đầu nhìn Chu Hiểu Nhã: “Chúng ta quen biết đã mười ba năm, nếu như mười ba năm còn không hiểu một người, hoặc là anh ngu, hoặc chính là em quá khó hiểu.”
“Anh cũng không ngu.” Chu Hiểu Nhã mỉm cười nói rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Côn, ánh đèn đường mờ tối bên ngoài, xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trên mặt cô ta hiện ra một đường nét tuyệt đẹp, khiến người ta phải động lòng.
“Anh Côn, anh còn hận em không?” Chu Hiểu Nhã đột nhiên hỏi, trong ánh mắt lộ ra một sự hổ thẹn áy náy.
“Tất cả đều đã qua rồi.” Lâm Côn cười nói.
“Anh còn hận em không?” Chu Hiểu Nhã truy hỏi.
Lâm Côn im lặng nhìn Chu Hiểu Nhã, phải mất một hai giây sau đó mới nói: “Không hận, từ trước đến nay anh chưa từng hận em.” Anh rít sâu một hơi thuốc, phun khói ra ngoài cửa sổ. “Trước kia anh đều hận bản thân mình, hận mình không thi lên cấp ba, đại học, hận mình không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn.”
“Anh Côn...” Viền mắt Chu Hiểu Nhã ửng đỏ.
Lâm Côn mỉm cười, nói tiếp: “Sau đó anh lại suy nghĩ thông suốt, nếu anh đã không thể cho em cuộc sống như em muốn thì buông tay đi, mỗi người đều có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình, tuổi xuân của người con gái ngắn ngủi như vậy, anh không nên làm lỡ thời gian của em, nhiều năm qua anh vẫn luôn thầm chúc phúc cho em, hi vọng em có thể tìm được hạnh phúc của mình.”
Những lời này đều là lời thật lòng của Lâm Côn. Lúc này Chu Hiểu Nhã nghe được anh nói vậy, viền mắt càng cay hơn, cho dù cô ta là một người phụ nữ đầy lý tính và hiện thực nhưng dù sao cũng vẫn có tình cảm.
“Xin lỗi anh Côn, em đã phụ anh.” Từng giọt nước mắt rơi xuống, Chu Hiểu Nhã vội vàng đưa tay lên lau, giọng điệu nghẹn ngào nói: “Thật ra... Thật ra có đôi khi em nhớ tới cũng rất hối hận, hối hận trước đây em không nên chia tay với anh, anh đối xử với em tốt như vậy, lại che chở em như vậy, là em ngốc...”
Lâm Côn cười lắc đầu. “Hiểu Nhã, nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì nữa, nếu như để cho em lựa chọn lại một lần nữa, anh tin tưởng em vẫn sẽ lựa chọn chia tay anh, không cần phủ nhận, chúng ta đều phải thành thật.”
Chu Hiểu Nhã cười gượng. “Hiện tại xem ra, lựa chọn ban đầu của em là sai, cũng bởi vì trước đây em quá thực tế cho nên mới bỏ qua anh của ngày hôm nay, tự tay tặng anh cho cô ấy, ha ha... Em thật sự đáng đời.” Cô ta đưa tay về phía Lâm Côn: “Cho em một điếu thuốc.”
“Thuốc mạnh, em có thể hút được không?” Lâm Côn cười hỏi.
“Đưa cho em.” Chu Hiểu Nhã có phần tức giận nói.
Lâm Côn rút một điếu thuốc ra, giúp cô ta châm thuốc. Sau khi hút một hơi, Chu Hiểu Nhã ho sặc sụa, ho tới nước mắt cũng chảy ra, nhưng không biết rốt cuộc là cô ta bị khói thuốc làm sặc hay là nước mắt từ trong lòng chảy ra.
“Hiểu Nhã, em hãy quên cũng chuyện trước kia đi, chúng ta vẫn là bạn bè, sau này có gì cần giúp thì cứ nói với anh Côn, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ làm hết sức.” Lâm Côn cười nói, anh vốn không muốn nói những điều này, nhưng nhìn Chu Hiểu Nhã rơi nước mắt, anh thật sự mềm lòng.
“Quên?”
Bỗng nhiên, nước mắt dâng lên, Chu Hiểu Nhã mím chặt môi: “Làm sao có thể quên dễ dàng như vậy được, chia tay anh không phải là chuyện hối hận nhất trong đời em, không trao lần đầu tiên của em cho anh mới làm em hối hận nhất! Em hối hận trước đây không trao mình cho anh, kết quả ra nước ngoài lại cho một tên khốn kiếp, tên khốn kia gạt em, anh ta không tốt với em chút nào mà em lại vì anh ta, chịu đựng đau đớn của lần đầu tiên!”
Trong buổi gặp mặt có uống chút rượu, tâm tình lại không vui, Chu Hiểu Nhã tiếp tục mím môi nói: “Anh ta lừa em nói mình là con cháu nhà có tiền, anh ta lừa em nói sẽ cưới em, anh ta lừa em nói không có người phụ nữ nào khác, anh ta lừa em nói... Tất cả đều là lừa gạt! Anh ta căn bản không phải là con cháu nhà có tiền gì, cũng không có khả năng cưới em, anh ta đã kết hôn còn có tới hai đứa con!”
“Anh Côn, anh có biết lúc đó khi em biết mình bị lừa, em nghĩ gì không? Khi đó em nhớ nhất chính là anh, mỗi ngày em mở mắt ra, nhắm mắt lại đều là anh. Anh luôn ở bên cạnh em, cẩn thận che chở cho em, chưa bao giờ lừa gạt em, anh nói muốn cưới em, anh nói tương lai sẽ cố gắng cho em cuộc sống mà em muốn...”
Chu Hiểu Nhã rít mạnh một hơi thuốc, lần này cô ta bị sặc ho càng dữ dội hơn, cô ta chịu đựng, giọng nghẹn ngào nói tiếp: “Em thật sự rất hận bản thân mình, tại sao phải suy nghĩ thực tế như vậy, tại sao lại muốn bỏ qua anh, anh vốn có thể cho em cuộc sống em muốn, vì sao em lại không thể tin tưởng anh, vì sao chứ?”
Nhìn dáng vẻ Chu Hiểu Nhã thương tâm khổ sở như vậy, trong lòng Lâm Côn cũng khó chịu, cho dù không phải là mối tình đầu khó quên, chỉ là một bạn học bình thường thì anh cũng sẽ khó chịu, nói gì tới người này chính là mối tình đầu của anh.
Trong lòng khó chịu thì khó chịu, nhưng trên mặt Lâm Côn vẫn rất bình tĩnh. “Hiểu Nhã, em không cần hận bản thân mình, đây là tính cách của em, thứ trong xương cốt chúng ta không ai thay đổi được, xem như là số mạng thôi.”
“Anh Côn, nhưng em không cam lòng, em cảm thấy có lỗi với anh!” Chu Hiểu Nhã cắn môi nói, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Côn: “Anh Côn, em muốn cho anh một lần, bằng không tiếc nuối trong lòng em sẽ vĩnh viễn cũng không biến mất được!”
“...”
Không đợi Lâm Côn nói gì, Chu Hiểu Nhã đã nhào vào trong ngực anh, hai cánh tay như củ sen của cô ta giống như con rắn quấn thật chặt lấy thắt lưng của anh, cô ta ngẩng đầu lên, một đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ hôn anh.
Trong chuyện khác, tốc độ phản ứng của Lâm Côn tuyệt đối sẽ giống như tia chớp, nhưng trong chuyện nam nữ này, anh rõ ràng chậm chạp tới mức bị Chu Hiểu Nhã hôn cho trở tay không kịp. Trong nháy mắt khi đôi môi đỏ mọng của Chu Hiểu Nhã chạm vào môi mình, tim anh đột nhiên thắt lại, toàn thân giống như có dòng điện chạy qua, người anh em trong đũng quần cũng lập tức có phản ứng.
Đây không phải là Lâm Côn quá cầm thú, thật sự bởi vì anh quá lâu không gần phụ nữ, Adrenalin trong cơ thể vẫn trong trạng thái bão hòa sắp phun trào, vừa có cô gái dụ dỗ, lập tức không nhẫn nại được nữa.
Đầu lưỡi của Chu Hiểu Nhã cạy mở hàm răng của Lâm Côn ra, chui vào trong miệng anh anh làm loạn. Lập tức một cảm giác mềm mại tiến vào trong miệng, quấn lên đầu lưỡi của anh, đồng thời hai tay của cô ta bắt đầu vuốt ve trên người của anh, mỗi tấc da thịt lại bị thiêu đốt khiêu khích lên tới cực hạn...
Lâm Côn cảm giác mình sắp bị đốt cháy, vào giây phút cuối cùng khi bàn tay của Chu Hiểu Nhã vươn về phía người anh em đặc biệt của anh, anh đột nhiên đẩy Chu Hiểu Nhã ra, hơi thở gấp gáp nói: “Không được!”
Chu Hiểu Nhã sửng sốt khi bị Lâm Côn từ chối, từ trước tới nay cô ta chưa từng bị người đàn ông nào từ chối, trước đây những người đàn ông kia đều chủ động leo lên người cô ta, thậm chí có kẻ bằng lòng quỳ trên mặt đất liếm đầu ngón chân của cô ta.
Chu Hiểu Nhã không cam lòng, muốn lại một lần nữa nhào về phía Lâm Côn, kết quả cô ta lại bị Lâm Côn đẩy ra. Lần này, cô ta hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ trong lòng, dựa ở trên cửa xe cúi đầu khóc nức nở giống như một bé gái, nghẹn ngào nói: “Anh Côn, có phải anh ghét bỏ em bẩn thỉu hay không...”
Lâm Côn thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết vì nguyên nhân gì, dù sao trong lòng anh vẫn tự nhủ mình không thể phát sinh quan hệ với Chu Hiểu Nhã được. “Em đừng có đoán mò, anh không phải ghét bỏ em.”
“Vậy tại sao?” Hai mắt Chu Hiểu Nhã chứa đầy nước mắt nhìn Lâm Côn.
“Bởi vì...”
Lâm Côn hơi do dự rồi lập tức nghĩ đến một lý do bao biện: “Bởi vì anh đã có vợ.”
Chu Hiểu Nhã không nói gì, đầu cúi thấp, qua một hồi lâu, cô ta mới khẽ nói: “Đưa em đến khách sạn XX.”
Lâm Côn khởi động xe, đi về phía khách sạn XX, dọc đường đi không khí bên trong xe rất ngượng ngùng, hai người lại không nói gì, chiếc xe Jetta dừng ở cửa khách sạn, Chu Hiểu Nhã buồn bã từ trên xe bước xuống, đi vào trong khách sạn. Lâm Côn lại châm điếu thuốc, mãi đến khi hút xong anh mới quay đầu xe rời đi...
Bình luận facebook