Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Bóng đêm ngoài cửa sổ càng thêm mờ mịt tối tăm, ánh đèn trong phòng khách sạn có ấm áp mấy cũng không thể làm cho trong lòng bớt vắng lạnh, Chu Hiểu Nhã mở một chai rượu vang, cầm theo cả chai ngồi xuống bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy được ánh đèn xe của chiếc Jetta phía dưới rời đi.
Cô ta buồn chán ngửa đầu uống một ngụm rượu, trong lòng càng thấy đắng ngắt, ánh mắt đột nhiên trở nên đau thương, nhìn theo bóng chiếc Jetta biến mất ở cuối đường, nước mắt nóng hổi chảy ra ướt cả gương mặt xinh đẹp.
Hối hận, đây là một từ chỉ cảm xúc sinh động, nó sẽ khiến người ta không cam lòng, tiếc nuối, căm thù mình đến tận xương tuỷ, vào giờ phút này, Chu Hiểu Nhã lại rơi vào trong vòng tuần hoàn hối hận này không thôi.
Cô ta hối hận trước đây mình đã bỏ qua Lâm Côn, hối hận mình quá thực tế, quá vô tình. Nếu như bây giờ Lâm Côn sống không tốt, cô ta đứng trước mặt của anh sống tốt hơn, trong lòng sẽ có cảm giác bản thân rất tốt, rất có thành tựu, lúc đó cô ta không có lựa chọn sai. Nhưng lúc này Lâm Côn lại là một người đàn ông thành công cực kỳ thần bí, trong lòng cô ta chỉ còn lại sự hối hận.
Cảnh tượng diễn ra trên chiếc xe kia quả thật là bởi vì cô ta không cam lòng khi không trao lần đầu tiên cho Lâm Côn, nhưng đây tuyệt đối không phải là lý do để cô ta chủ động yêu thương nhung nhớ Lâm Côn, cô ta thân thiết với Lâm Côn là để sau này Lâm Côn có thể giúp đỡ cô ta, xét đến cùng cô ta vẫn coi trọng năng lực của Lâm Côn bây giờ.
Trên đường, trong chiếc xe Jetta.
Lâm Côn chậm rãi lái xe, trên đường đã vắng vẻ, nhưng anh không muốn lái xe nhanh, anh cũng không muốn về nhà, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để cho tâm tư của mình bình tĩnh lại. Anh là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, ở trong bộ đội nhịn lâu như vậy, vừa rồi bị Chu Hiểu Nhã dụ dỗ, Adrenalin trong thân thể anh đến bây giờ còn đang sôi sục.
Anh vốn có thể nhân cơ hội xxx Chu Hiểu Nhã, hoặc nói chỉ cần anh bằng lòng, hiện tại gọi cho Chu Hiểu Nhã một cuộc điện thoại, lập tức có thể quay về khách sạn đặt Chu Hiểu Nhã ở trên giường lớn làm cả đêm.
Nhưng anh thật sự không làm được chuyện này, không bởi vì chuyện gì khác, chỉ bởi vì trong lòng anh biết mình không thể động vào người phụ nữ Chu Hiểu Nhã này được, ôn lại chuyện cũ với cô ta còn được, còn đi xa hơn nữa anh không muốn giữa bọn họ có mối quan hệ gì.
Chiếc Jetta cứ chạy thẳng trên đường, không ngờ lại đến khu vực phồn hoa ở phía nam thành phố, cách đó không xa là ‘vũ trường Bách Phượng Môn’, biển hiệu với năm chữ lớn rực rỡ ánh đèn thật bắt mắt.
Từ khi đi tới thành phố Trung Cảng đến giờ, Lâm Côn chỉ đi tới những nơi ăn chơi về đêm như vậy chỉ một lần, chính là vũ trường Bách Phượng Môn trước mặt này. Đêm hôm đó anh vốn muốn đi săn gái đẹp, kết quả bất ngờ cứu được Chương Tiểu Nhã từ trong tay mấy tên lưu manh, sau còn bị dẫn tới Cục cảnh sát trung tâm của khu Nam Thành, ở trong Cục cảnh sát anh lại gặp phải Thẩm Mạn... Chuyện quá khứ không nhắc tới nữa, hiện tại anh muốn đi vào chốn cũ một lát, uống một ly rượu.
Chiếc Jetta dừng ở bãi đỗ xe phía sau vũ trường Bách Phượng Môn, Lâm Côn ngậm điếu thuốc tùy tiện đi về phía cửa chính của vũ trường, bây giờ hơn mười một giờ đêm chính là thời gian vũ trường kinh doanh sôi động nhất, chỉ một lát sau lại có mấy cô gái dáng người nóng bỏng đi ngang qua bên cạnh Lâm Côn.
Lâm Côn chỉ liếc mắt nhìn qua nhưng không dừng lại quá lâu trên người bọn họ, anh đứng ở trước cửa vũ trường lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Sở Tĩnh Dao: “Con trai đã ngủ chưa?”
Không tới mấy giây, Sở Tĩnh Dao nhắn tin lại: “Lâm Lâm ngủ rồi, bao giờ anh mới về?”
Lâm Côn kẹp điếu thuốc lá trong tay, xoa xoa cằm, anh vốn muốn nói thật cho Sở Tĩnh Dao anh chuẩn bị đến vũ trường uống rượu, cũng không biết vì sao trong lòng anh đột nhiên cảm thấy mình làm sai chuyện, giống như người chồng lén vợ ở bên ngoài làm chuyện xấu gì đó, anh lẩm bẩm: “Sợ cái gì mà sợ, cô ấy lại không phải là vợ của mình!”
Anh nói xong, ngón tay ấn nhanh ở trên điện thoại di động. “Anh ở bên ngoài uống rượu, tối sẽ trở về...” Sau đó anh hơi do dự một lát lại thêm một hàng chữ: “Em ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.”
Đứng chờ ở cửa một lát vẫn không thấy có tin nhắn gửi tới, lúc này Lâm Côn mới đi vào cửa lớn của vũ trường, hai bên cửa đứng hai hàng nhân viên phục vụ nam nữ ăn mặc chỉnh tề, bọn họ cùng kêu lên: “Hoan nghênh quý khách!”
Lâm Côn đã tới một lần, trở lại cũng xem như quen đường quen lối, đi xuyên qua đám người điên cuồng trên sàn nhảy, anh đi tới quầy bar lần trước, gọi một ly rượu tươi, đáng tiếc em gái ở quầy bar không phải là em gái lần trước.
Vừa uống rượu, thân thể vừa lắc lư theo tiếng nhạc, Lâm Côn không ngờ đã uống hai ly rượu lót bụng, em gái sau quầy bar là một người gặp ai nói chuyện nấy, trò chuyện rất vui vẻ, anh gọi thêm hai ly rượu đưa cho em gái, mỗi em gái trong vũ trường đều là người có tửu lượng tốt, thoáng cái đã uống hết hai ly rượu vào trong bụng, Lâm Côn nhìn thấy cũng vui vẻ, gọi một loạt ly rượu tới bắt đầu uống cùng em gái này.
Cũng không biết uống bao lâu, dù sao cuối cùng em gái tửu lượng tốt ở quầy bar phải gục, Lâm Côn thoả mãn vỗ tay, đứng lên đi vào buồng vệ sinh, mặc dù tửu lượng của anh lớn, nhưng lúc này đã hơi say, đi đường hơi lảo đảo, xuyên qua đám người ầm ĩ đi tới buồng vệ sinh.
Rửa tay xong, từ trong phòng vệ sinh đi ra, Lâm Côn châm điếu thuốc, ngại trong đại sảnh của vũ trường quá ồn ào nên anh đi tới góc hành lang tối trước buồng vệ sinh để hút thuốc, góc hành lang này rất kỳ quái, một đoạn cầu thang tối đen như mực hình như đi thông xuống phía dưới, vì ba phần tác dụng của rượu, Lâm Côn đột nhiên hiếu kỳ theo cầu thang đi xuống phía dưới, bước chân anh giẫm lên trên cầu thang phát ra âm thanh bịch bịch và tiếng cót két, không ngờ cầu thang này là cầu thang gỗ kiểu cũ, đột nhiên có một trận gió lạnh từ dưới cầu thang thổi tới, Lâm Côn không khỏi rùng mình một cái, dù đang choáng váng mệt mỏi muốn ngủ nhưng thoáng cái anh đã tỉnh táo hơn phân nửa.
Lâm Côn sống ở nông thôn mười tám năm, nông thôn vốn là nơi có nhiều lời đồn đại về ma quỷ, lúc này anh không tự chủ lại liên tưởng đến chuyện ma quỷ... Trong vũ trường ồn ào náo động có một góc tối tăm không người biết tới, bước lên lại phát ra tiếng cót két của cầu thang gỗ để lâu, một trận gió lạnh thổi tới...
Đổi lại thành người bình thường ở gặp phải huống này, nhất định sẽ bị hù dọa tới tái mặt, hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo, không nói hai lời khẳng định sẽ vắt chân lên cổ bỏ chạy trở về đại sảnh của vũ trường, thậm chí trực tiếp chạy ra khỏi vũ trường, nhưng chỉ huy Lâm của chúng ta không phải là người như vậy, được mọi người gọi là Vua Sói Mạc Bắc, anh không những không có cảm giác khiếp sợ, trái lại cảm thấy thú vị đi nhanh xuống phía dưới.
Càng đi xuống càng không có ánh sáng, xung quanh hoàn toàn tối tăm, cầu thang không phải nối thẳng xuống phía dưới, ở giữa có một góc ngoặt chín mươi độ, dọc theo góc này đi xuống phía dưới hai mét mới tới được nơi.
Phía dưới này càng tối hơn, càng u ám lạnh lẽo hơn, không khí lạnh lẽo phả vào người khiến cho Lâm Côn phải cắn răng lộc cộc.
“Đây là chỗ nào vậy?”
Lâm Côn ngậm nửa điếu thuốc lá, ôm hai cánh tay xoa xoa vào nhau, mắt nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ bóng tối chỉ là bóng tối, cái gì cũng không có, anh vừa cảm thấy mất hứng muốn đi lên phía trên, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng cửa mở ‘két’ một cái, theo sát đó lại ‘bịch’ một tiếng, hình như có thứ gì đó bị ném ra.
Lâm Côn lập tức quay người sang, đúng lúc nhìn thấy được trong một đoạn hành lang tối đen trước mặt lộ ra một đường ánh sáng, nhưng theo tiếng đóng cửa, ánh sáng này lập tức biến mất không thấy nữa.
Lần này, trong lòng anh lại thấy hứng thú, thật ra cũng bởi vì uống chút rượu chứ vào lúc bình thường anh sẽ không rảnh rổi như thế.
Lâm Côn sờ vào tường, đi về phía trước, anh muốn đi qua xem thử vật gì vừa bị ném qua, thuận tiện đi gõ cửa xem có thể mở ra hay không, trước đây anh đã nghe nói qua, một số vũ trường thường có liên quan đến một vài loại kinh doanh như sòng bạc hay những vụ làm ăn ngầm, sau cánh cửa kia chắc là loại kinh doanh như vậy.
Khóe miệng Lâm Côn nở nụ cười ngả ngớn, nói thầm: “Nếu đúng là sòng bạc ngầm, ông đây sẽ tới chơi một lát.” Trong miệng anh vừa nói thầm xong, đột nhiên dưới bàn chân bị vấp, hình như đạp phải một thứ gì đó lớn mềm nhũn khiến anh lảo đảo suýt ngã.
“Má nó!”
Lâm Côn mắng một câu, chống tay vào tường để đứng vững, anh đưa chân đá vài cái vào thứ vừa làm mình vướng chân, lập tức có tiếng rên rỉ yếu ớt truyền tới. Lâm Côn lập tức rùng mình, móc bật lửa ra soi về phía trên mặt đất, kết quả ánh lửa vừa sáng lên, anh lập tức kinh ngạc hít vào một hơi lạnh.
“Má nó...”
Lâm Côn không khỏi kêu lên một câu, trên mặt đất lạnh lẽo có bảy tám người đàn ông toàn thân đầy vết máu loang lổ, trên gương mặt cũng đầy vết máu, tất cả đều bị thương nặng nhưng còn chưa có chết.
Chân mày Lâm Côn không khỏi nhíu lại, nhìn dáng vẻ mấy người trên mặt đất, anh lập tức liên tưởng đến quyền anh ngầm, nhưng trong quyền anh ngầm cũng không có ngược đãi như thế, đánh cho bị thương nặng lại vứt ra.
“Anh bạn, các anh làm sao vậy?” Lâm Côn ngồi xổm xuống, hỏi mấy người đàn ông trên mặt đất.
“Đánh... đánh... đánh... đánh... đánh... võ đài.” Người cách Lâm Côn gần nhất vừa bị anh giẫm trúng kia phải tốn hết sức lực mới nói được một câu, một câu nói này lại thiếu chút nữa lấy nửa mạng của anh ta.
Nhìn mấy người xung quanh đều có vết thương tương tự, Lâm Côn cũng không hỏi nữa mà đi thẳng tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, anh muốn lặng lẽ xông vào xem thử. Vừa đẩy một cái, cánh cửa két một tiếng bị đẩy ra. Không ngờ cửa này lại không khóa!
Trong lòng Lâm Côn không khỏi vui mừng, cánh cửa vừa được đẩy ra một khe hở, âm thanh ở phía sau cửa lập tức truyền đến. Âm thanh rất lớn, vậy mà vừa rồi anh đứng ở ngoài cửa không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Có thể thấy được cửa này có hiệu quả cách âm cực tốt.
Lại nghe một giọng nói vang dội từ phía sau tấm màn đen trước mặt truyền đến: “Còn người nào tới khiêu chiến hay không? Nếu như không có người nào khiêu chiến, vậy người thắng cuộc trong buổi tối hôm nay chính là anh Hổ của tập đoàn Phong Hoàng, sau này vũ trường Bách Phượng Môn trên danh nghĩa sẽ thuộc về tập đoàn Phong Hoàng, hiện tại tôi đếm tới ba!”
“Một...” (Âm thanh kéo dài rất lâu mới dừng lại.)
“Hai...” (Vẫn kéo ra rất dài mới dừng lại.)
Cho dù không biết tấm màn đen trước mặt xảy ra chuyện gì, Lâm Côn vẫn chuẩn bị đi tới tham gia náo nhiệt, theo tấm màn đen xuống dưới là một hành lang tối tăm, anh lại đi về phía trước. Tục ngữ nói người tài cao thì lớn mật, cũng bởi vì đây là chỉ huy Lâm, là Vua Sói Mạc Bắc, đổi lại thành người khác đụng với võ đài của xã hội đen như vậy, còn không phải bị hù dọa tới mức vội vàng chạy như điên sao?
“Ba!!!”
Một tiếng đếm cuối cùng vừa dứt lời, khi tất cả mọi người cho rằng không còn ai dám lên lôi đài khiêu chiến, tấm màn cửa ngầm phía sau lưng võ đài đột nhiên bị vén lên, Lâm Côn ngậm nửa điếu thuốc lá tùy tiện từ bên trong đi ra.
Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn vị khách không mời mà tới cùng thân phận không rõ ràng này, Lâm Côn lại lộ ra dáng vẻ không hiểu mọi chuyện, hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên thân của người đàn ông đầu trọc đứng cách anh hai mét...
Cô ta buồn chán ngửa đầu uống một ngụm rượu, trong lòng càng thấy đắng ngắt, ánh mắt đột nhiên trở nên đau thương, nhìn theo bóng chiếc Jetta biến mất ở cuối đường, nước mắt nóng hổi chảy ra ướt cả gương mặt xinh đẹp.
Hối hận, đây là một từ chỉ cảm xúc sinh động, nó sẽ khiến người ta không cam lòng, tiếc nuối, căm thù mình đến tận xương tuỷ, vào giờ phút này, Chu Hiểu Nhã lại rơi vào trong vòng tuần hoàn hối hận này không thôi.
Cô ta hối hận trước đây mình đã bỏ qua Lâm Côn, hối hận mình quá thực tế, quá vô tình. Nếu như bây giờ Lâm Côn sống không tốt, cô ta đứng trước mặt của anh sống tốt hơn, trong lòng sẽ có cảm giác bản thân rất tốt, rất có thành tựu, lúc đó cô ta không có lựa chọn sai. Nhưng lúc này Lâm Côn lại là một người đàn ông thành công cực kỳ thần bí, trong lòng cô ta chỉ còn lại sự hối hận.
Cảnh tượng diễn ra trên chiếc xe kia quả thật là bởi vì cô ta không cam lòng khi không trao lần đầu tiên cho Lâm Côn, nhưng đây tuyệt đối không phải là lý do để cô ta chủ động yêu thương nhung nhớ Lâm Côn, cô ta thân thiết với Lâm Côn là để sau này Lâm Côn có thể giúp đỡ cô ta, xét đến cùng cô ta vẫn coi trọng năng lực của Lâm Côn bây giờ.
Trên đường, trong chiếc xe Jetta.
Lâm Côn chậm rãi lái xe, trên đường đã vắng vẻ, nhưng anh không muốn lái xe nhanh, anh cũng không muốn về nhà, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để cho tâm tư của mình bình tĩnh lại. Anh là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, ở trong bộ đội nhịn lâu như vậy, vừa rồi bị Chu Hiểu Nhã dụ dỗ, Adrenalin trong thân thể anh đến bây giờ còn đang sôi sục.
Anh vốn có thể nhân cơ hội xxx Chu Hiểu Nhã, hoặc nói chỉ cần anh bằng lòng, hiện tại gọi cho Chu Hiểu Nhã một cuộc điện thoại, lập tức có thể quay về khách sạn đặt Chu Hiểu Nhã ở trên giường lớn làm cả đêm.
Nhưng anh thật sự không làm được chuyện này, không bởi vì chuyện gì khác, chỉ bởi vì trong lòng anh biết mình không thể động vào người phụ nữ Chu Hiểu Nhã này được, ôn lại chuyện cũ với cô ta còn được, còn đi xa hơn nữa anh không muốn giữa bọn họ có mối quan hệ gì.
Chiếc Jetta cứ chạy thẳng trên đường, không ngờ lại đến khu vực phồn hoa ở phía nam thành phố, cách đó không xa là ‘vũ trường Bách Phượng Môn’, biển hiệu với năm chữ lớn rực rỡ ánh đèn thật bắt mắt.
Từ khi đi tới thành phố Trung Cảng đến giờ, Lâm Côn chỉ đi tới những nơi ăn chơi về đêm như vậy chỉ một lần, chính là vũ trường Bách Phượng Môn trước mặt này. Đêm hôm đó anh vốn muốn đi săn gái đẹp, kết quả bất ngờ cứu được Chương Tiểu Nhã từ trong tay mấy tên lưu manh, sau còn bị dẫn tới Cục cảnh sát trung tâm của khu Nam Thành, ở trong Cục cảnh sát anh lại gặp phải Thẩm Mạn... Chuyện quá khứ không nhắc tới nữa, hiện tại anh muốn đi vào chốn cũ một lát, uống một ly rượu.
Chiếc Jetta dừng ở bãi đỗ xe phía sau vũ trường Bách Phượng Môn, Lâm Côn ngậm điếu thuốc tùy tiện đi về phía cửa chính của vũ trường, bây giờ hơn mười một giờ đêm chính là thời gian vũ trường kinh doanh sôi động nhất, chỉ một lát sau lại có mấy cô gái dáng người nóng bỏng đi ngang qua bên cạnh Lâm Côn.
Lâm Côn chỉ liếc mắt nhìn qua nhưng không dừng lại quá lâu trên người bọn họ, anh đứng ở trước cửa vũ trường lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Sở Tĩnh Dao: “Con trai đã ngủ chưa?”
Không tới mấy giây, Sở Tĩnh Dao nhắn tin lại: “Lâm Lâm ngủ rồi, bao giờ anh mới về?”
Lâm Côn kẹp điếu thuốc lá trong tay, xoa xoa cằm, anh vốn muốn nói thật cho Sở Tĩnh Dao anh chuẩn bị đến vũ trường uống rượu, cũng không biết vì sao trong lòng anh đột nhiên cảm thấy mình làm sai chuyện, giống như người chồng lén vợ ở bên ngoài làm chuyện xấu gì đó, anh lẩm bẩm: “Sợ cái gì mà sợ, cô ấy lại không phải là vợ của mình!”
Anh nói xong, ngón tay ấn nhanh ở trên điện thoại di động. “Anh ở bên ngoài uống rượu, tối sẽ trở về...” Sau đó anh hơi do dự một lát lại thêm một hàng chữ: “Em ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.”
Đứng chờ ở cửa một lát vẫn không thấy có tin nhắn gửi tới, lúc này Lâm Côn mới đi vào cửa lớn của vũ trường, hai bên cửa đứng hai hàng nhân viên phục vụ nam nữ ăn mặc chỉnh tề, bọn họ cùng kêu lên: “Hoan nghênh quý khách!”
Lâm Côn đã tới một lần, trở lại cũng xem như quen đường quen lối, đi xuyên qua đám người điên cuồng trên sàn nhảy, anh đi tới quầy bar lần trước, gọi một ly rượu tươi, đáng tiếc em gái ở quầy bar không phải là em gái lần trước.
Vừa uống rượu, thân thể vừa lắc lư theo tiếng nhạc, Lâm Côn không ngờ đã uống hai ly rượu lót bụng, em gái sau quầy bar là một người gặp ai nói chuyện nấy, trò chuyện rất vui vẻ, anh gọi thêm hai ly rượu đưa cho em gái, mỗi em gái trong vũ trường đều là người có tửu lượng tốt, thoáng cái đã uống hết hai ly rượu vào trong bụng, Lâm Côn nhìn thấy cũng vui vẻ, gọi một loạt ly rượu tới bắt đầu uống cùng em gái này.
Cũng không biết uống bao lâu, dù sao cuối cùng em gái tửu lượng tốt ở quầy bar phải gục, Lâm Côn thoả mãn vỗ tay, đứng lên đi vào buồng vệ sinh, mặc dù tửu lượng của anh lớn, nhưng lúc này đã hơi say, đi đường hơi lảo đảo, xuyên qua đám người ầm ĩ đi tới buồng vệ sinh.
Rửa tay xong, từ trong phòng vệ sinh đi ra, Lâm Côn châm điếu thuốc, ngại trong đại sảnh của vũ trường quá ồn ào nên anh đi tới góc hành lang tối trước buồng vệ sinh để hút thuốc, góc hành lang này rất kỳ quái, một đoạn cầu thang tối đen như mực hình như đi thông xuống phía dưới, vì ba phần tác dụng của rượu, Lâm Côn đột nhiên hiếu kỳ theo cầu thang đi xuống phía dưới, bước chân anh giẫm lên trên cầu thang phát ra âm thanh bịch bịch và tiếng cót két, không ngờ cầu thang này là cầu thang gỗ kiểu cũ, đột nhiên có một trận gió lạnh từ dưới cầu thang thổi tới, Lâm Côn không khỏi rùng mình một cái, dù đang choáng váng mệt mỏi muốn ngủ nhưng thoáng cái anh đã tỉnh táo hơn phân nửa.
Lâm Côn sống ở nông thôn mười tám năm, nông thôn vốn là nơi có nhiều lời đồn đại về ma quỷ, lúc này anh không tự chủ lại liên tưởng đến chuyện ma quỷ... Trong vũ trường ồn ào náo động có một góc tối tăm không người biết tới, bước lên lại phát ra tiếng cót két của cầu thang gỗ để lâu, một trận gió lạnh thổi tới...
Đổi lại thành người bình thường ở gặp phải huống này, nhất định sẽ bị hù dọa tới tái mặt, hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo, không nói hai lời khẳng định sẽ vắt chân lên cổ bỏ chạy trở về đại sảnh của vũ trường, thậm chí trực tiếp chạy ra khỏi vũ trường, nhưng chỉ huy Lâm của chúng ta không phải là người như vậy, được mọi người gọi là Vua Sói Mạc Bắc, anh không những không có cảm giác khiếp sợ, trái lại cảm thấy thú vị đi nhanh xuống phía dưới.
Càng đi xuống càng không có ánh sáng, xung quanh hoàn toàn tối tăm, cầu thang không phải nối thẳng xuống phía dưới, ở giữa có một góc ngoặt chín mươi độ, dọc theo góc này đi xuống phía dưới hai mét mới tới được nơi.
Phía dưới này càng tối hơn, càng u ám lạnh lẽo hơn, không khí lạnh lẽo phả vào người khiến cho Lâm Côn phải cắn răng lộc cộc.
“Đây là chỗ nào vậy?”
Lâm Côn ngậm nửa điếu thuốc lá, ôm hai cánh tay xoa xoa vào nhau, mắt nhìn xung quanh, nhưng ngoại trừ bóng tối chỉ là bóng tối, cái gì cũng không có, anh vừa cảm thấy mất hứng muốn đi lên phía trên, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng cửa mở ‘két’ một cái, theo sát đó lại ‘bịch’ một tiếng, hình như có thứ gì đó bị ném ra.
Lâm Côn lập tức quay người sang, đúng lúc nhìn thấy được trong một đoạn hành lang tối đen trước mặt lộ ra một đường ánh sáng, nhưng theo tiếng đóng cửa, ánh sáng này lập tức biến mất không thấy nữa.
Lần này, trong lòng anh lại thấy hứng thú, thật ra cũng bởi vì uống chút rượu chứ vào lúc bình thường anh sẽ không rảnh rổi như thế.
Lâm Côn sờ vào tường, đi về phía trước, anh muốn đi qua xem thử vật gì vừa bị ném qua, thuận tiện đi gõ cửa xem có thể mở ra hay không, trước đây anh đã nghe nói qua, một số vũ trường thường có liên quan đến một vài loại kinh doanh như sòng bạc hay những vụ làm ăn ngầm, sau cánh cửa kia chắc là loại kinh doanh như vậy.
Khóe miệng Lâm Côn nở nụ cười ngả ngớn, nói thầm: “Nếu đúng là sòng bạc ngầm, ông đây sẽ tới chơi một lát.” Trong miệng anh vừa nói thầm xong, đột nhiên dưới bàn chân bị vấp, hình như đạp phải một thứ gì đó lớn mềm nhũn khiến anh lảo đảo suýt ngã.
“Má nó!”
Lâm Côn mắng một câu, chống tay vào tường để đứng vững, anh đưa chân đá vài cái vào thứ vừa làm mình vướng chân, lập tức có tiếng rên rỉ yếu ớt truyền tới. Lâm Côn lập tức rùng mình, móc bật lửa ra soi về phía trên mặt đất, kết quả ánh lửa vừa sáng lên, anh lập tức kinh ngạc hít vào một hơi lạnh.
“Má nó...”
Lâm Côn không khỏi kêu lên một câu, trên mặt đất lạnh lẽo có bảy tám người đàn ông toàn thân đầy vết máu loang lổ, trên gương mặt cũng đầy vết máu, tất cả đều bị thương nặng nhưng còn chưa có chết.
Chân mày Lâm Côn không khỏi nhíu lại, nhìn dáng vẻ mấy người trên mặt đất, anh lập tức liên tưởng đến quyền anh ngầm, nhưng trong quyền anh ngầm cũng không có ngược đãi như thế, đánh cho bị thương nặng lại vứt ra.
“Anh bạn, các anh làm sao vậy?” Lâm Côn ngồi xổm xuống, hỏi mấy người đàn ông trên mặt đất.
“Đánh... đánh... đánh... đánh... đánh... võ đài.” Người cách Lâm Côn gần nhất vừa bị anh giẫm trúng kia phải tốn hết sức lực mới nói được một câu, một câu nói này lại thiếu chút nữa lấy nửa mạng của anh ta.
Nhìn mấy người xung quanh đều có vết thương tương tự, Lâm Côn cũng không hỏi nữa mà đi thẳng tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, anh muốn lặng lẽ xông vào xem thử. Vừa đẩy một cái, cánh cửa két một tiếng bị đẩy ra. Không ngờ cửa này lại không khóa!
Trong lòng Lâm Côn không khỏi vui mừng, cánh cửa vừa được đẩy ra một khe hở, âm thanh ở phía sau cửa lập tức truyền đến. Âm thanh rất lớn, vậy mà vừa rồi anh đứng ở ngoài cửa không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Có thể thấy được cửa này có hiệu quả cách âm cực tốt.
Lại nghe một giọng nói vang dội từ phía sau tấm màn đen trước mặt truyền đến: “Còn người nào tới khiêu chiến hay không? Nếu như không có người nào khiêu chiến, vậy người thắng cuộc trong buổi tối hôm nay chính là anh Hổ của tập đoàn Phong Hoàng, sau này vũ trường Bách Phượng Môn trên danh nghĩa sẽ thuộc về tập đoàn Phong Hoàng, hiện tại tôi đếm tới ba!”
“Một...” (Âm thanh kéo dài rất lâu mới dừng lại.)
“Hai...” (Vẫn kéo ra rất dài mới dừng lại.)
Cho dù không biết tấm màn đen trước mặt xảy ra chuyện gì, Lâm Côn vẫn chuẩn bị đi tới tham gia náo nhiệt, theo tấm màn đen xuống dưới là một hành lang tối tăm, anh lại đi về phía trước. Tục ngữ nói người tài cao thì lớn mật, cũng bởi vì đây là chỉ huy Lâm, là Vua Sói Mạc Bắc, đổi lại thành người khác đụng với võ đài của xã hội đen như vậy, còn không phải bị hù dọa tới mức vội vàng chạy như điên sao?
“Ba!!!”
Một tiếng đếm cuối cùng vừa dứt lời, khi tất cả mọi người cho rằng không còn ai dám lên lôi đài khiêu chiến, tấm màn cửa ngầm phía sau lưng võ đài đột nhiên bị vén lên, Lâm Côn ngậm nửa điếu thuốc lá tùy tiện từ bên trong đi ra.
Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn vị khách không mời mà tới cùng thân phận không rõ ràng này, Lâm Côn lại lộ ra dáng vẻ không hiểu mọi chuyện, hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên thân của người đàn ông đầu trọc đứng cách anh hai mét...