Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Lâm Côn giống như tin là thật giơ cánh tay lên ngửi, lại ngửi trên người của mình, thì thào nói: “Tôi là tên lưu manh không phải sai, nhưng tôi không thối mà!” Sau đó anh giống như có kết luận nói: “Hey, nhất định là mũi của cảnh sát Thẩm có vấn đề.”
Lâm Côn và Lý Xuân Sinh tạm biệt ở cửa lớn của Cục cảnh sát, mỗi người gọi một chiếc xe taxi quay về nhà mình.
Trong phòng làm việc của Cục trưởng Cục cảnh sát khu Nam Thành, chỗ răng cửa phía trên của Kim Kha sưng lên, sau khi xử lý sơ qua, chỗ răng này không chảy máu nữa, nhưng điều trị sau đó sẽ rất phiền phức.
Kim Kha không lập tức đi bệnh viện mà gọi Từ Hữu Khánh em họ của anh ta vào trong phòng làm việc. Từ Hữu Khánh mới vừa vào trong phòng làm việc đóng cửa lại, Kim Kha xoay người lại không ngừng tuông ra những lời chửi mắng.
“Má nó, cậu không gây chuyện cho anh thì chết sao? Cậu nhìn cái miệng của anh đi, cậu lại nhìn gương mặt này của anh đi, ngày hôm nay anh quá mất mặt rồi, tất cả đều nhờ có thằng oát con cậu ban tặng, cậu ở trong thị trấn của mình thích uy phong thế nào thì uy phong, nhưng nơi này là thành phố Trung Cảng, không phải là nơi cha cậu nói thế nào thì chính là như vậy, cũng không phải nơi anh đây có thể lấy tay che trời, cậu chạy đến đây còn thích thể hiện, xảy ra chuyện chính là đánh mặt của anh đây này!” Răng cửa của Kim Kha bị gãy, khi gào lên khó tránh khỏi bị lọt, bọt máu và nước bọt trong miệng cùng phun tung toé đến trên mặt của Từ Hữu Khánh.
Từ Hữu Khánh nơm nớp lo sợ đứng yên, cho dù anh ta và Kim Kha chẳng qua là quan hệ anh em họ, nhưng hai người đều là con trai độc nhất trong nhà, khi còn bé lại cùng nhau lớn lên, qua nhiều năm như vậy bọn họ thân thiết như anh em ruột thịt. Cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy anh họ mình tức giận như vậy nên trong lòng biết họa lần này mình chọc ra có hơi lớn, anh ta không có ý định kiểm điểm lại bản thân, ngược lại thầm đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên người của Lâm Côn và Lý Xuân Sinh, trong lúc nghe Kim Kha tức giận mắng, trong lòng lại âm thầm thề có cơ hội nhất định phải báo thù!
“Anh họ, em biết sai rồi, em cũng không nghĩ tới chuyện sẽ ầm ĩ đến mức như vậy, sau này em nhất định sẽ chú ý không rước lấy phiền phức cho anh nữa.” Từ Hữu Khánh nơm nớp lo sợ nói, trong lời nói lại hoàn toàn không lo lắng.
Kim Kha căm phẫn nhìn Từ Hữu Khánh, trong ánh mắt thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, người em họ này của anh ta bình thường chỉ biết ăn uống vui đùa gây chuyện khắp nơi, từ nhỏ đến lớn anh ta đã cũng không ít lần chùi đít cho thằng em này!
“Cậu đừng ở lại thành phố Trung Cảng nữa, quay về cái trấn nhỏ của cậu đi, ở nơi đó cậu thích làm gì thì làm, dù sao ở nơi đó cha cậu cũng một tay che trời, dù có xảy ra chuyện gì ông ấy đều có thể gánh đỡ cho cậu!”
“Anh họ, em...”
“Đừng nói nữa, bây giờ cậu đi ngay cho anh, cậu còn ở lại thành phố Trung Cảng, anh sợ không được mấy ngày anh sẽ phải bị cậu làm cho phải xám xịt mặt mày trở lại trong huyện mất. Anh không muốn cuộc sống chính trị của mình kết thúc chỉ vì thằng nhóc như cậu!”
“Quay về trong huyện không phải tốt hơn sao?” Từ Hữu Khánh khẽ lầu bầu một câu.
“Cậu thì biết cái gì!” Kim Kha căm phẫn quát: “Cậu bình thường lại không mấy để tâm tới những chuyện nghiêm túc, nếu như anh cứ ở trong huyện thì chỉ có thể bị cố định ở một vài chức vụ không được như ý, chỉ có ở địa phương làm ra thành tích rồi được triệu hồi về trong tỉnh mới có thể đi vào cấp lãnh đạo thực quyền.”
“A, được rồi anh họ, vậy em sẽ lập tức dẫn theo hai anh em của em về núi Phượng Hoàng, anh cố gắng giữ gìn sức khỏe, chờ có thời gian em sẽ trở lại thăm anh.”
“Đừng lại tới gặp anh nữa!” Kim Kha quát.
Từ Hữu Khánh bị hét thì rụt cổ lại, vội vàng đi ra ngoài cửa.
...
“Đồ ăn xong rồi đây!”
Trong biệt thự số 7, Lâm Côn cầm bát canh thịt bò cuối cùng đặt ở trên bàn cơm, cởi tạp dề ra cười nói: “Tiêu chuẩn bốn món ăn một món canh, có mặn có chay có lạnh có nóng, dinh dưỡng phối hợp cân đối, không tệ đúng không?”
“Cha thật là giỏi!” Lâm Lâm hài lòng vỗ tay, cậu nhóc đứng ở trên ghế hôn lên trên gương mặt Lâm Côn một cái. “Cha là anh hùng siêu cấp, cha còn là đầu bếp lớn siêu cấp!”
“Con trai, quá khen rồi.” Lâm Côn xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Lâm Lâm, ánh mắt lại về phía Sở Tĩnh Dao. Vẻ mặt Sở Tĩnh Dao bình tĩnh, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng gỏi ngó sen bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai vài cái sau đó uống một ngụm nước ấm, hoàn toàn không có ý định để ý tới anh.
“Vợ à, mùi vị thế nào?” Lâm Côn ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi.
“Tàm tạm.” Sở Tĩnh Dao cũng không thèm nhìn anh nói, cô lại múc một muỗng canh nhỏ uống: “Canh còn tạm được nhưng hơi mặn.” Tiếp theo, Sở Tĩnh Dao lại giống như một người nếm món ăn chuyên nghiệp, sau khi nếm xong một món ăn cô sẽ uống một ngụm nước, sau đó sẽ nếm món ăn tiếp theo, kết quả cho ra đánh giá là cả bàn thức ăn đều tàm tạm, không phải là hơi mặn thì chính là hơi nhạt.
Lâm Côn vốn đầy tự tin lập tức nhận được đả kích nghiêm trọng, anh vẫn luôn tự tin về tài nấu nướng còn hơn cả khả năng đánh nhau của mình. Nhìn hết toàn bộ quân khu Mạc Bắc, Lâm Côn anh không chỉ là chỉ huy trưởng, còn là thần bếp số 1 trong quân khu. Trước kia anh đã từng nghĩ, chờ sau khi xuất ngũ anh sẽ đi một chuyến tới đài truyền hình tham gia cuộc thi siêu đầu bếp. Hiện tại Sở Tĩnh Dao nói anh làm thức ăn không ngon, điều này tương đương với một người phụ nữ nói với phương diện đàn ông của anh không tốt vậy.
Trong lòng Lâm Côn có chút không phục, anh đang nghĩ lẽ nào ngày hôm nay mình không có trạng thái tốt sao? Anh cầm đũa lên lại bắt đầu ném thử từng món ăn. Rất nhanh anh đã nếm hết tất cả các món ăn một lượt. Mùi vị hoàn hảo. Anh lại ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Sở Tĩnh Dao, trong lòng anh lập tức hiểu rõ, người ta đang cố ý đâm chọc anh, chắc chắn là bởi vì đêm qua anh trở về quá muộn.
Trong lòng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Lâm Côn cũng không lại chấp nhặt nữa mà toét miệng cười, nói với Sở Tĩnh Dao: “Vợ à, thức ăn của anh làm quả thật không đủ tiêu chuẩn, sau này anh sẽ cố gắng sửa lại, em tạm thời chấp nhận ăn đi vậy.”
Sở Tĩnh Dao trừng mắt với anh một cái nhưng không nói gì, quay đầu nói với Lâm Lâm: “Lâm Lâm, nhanh ăn cơm đi!”
Tròng mắt của cậu bé xoay tròn, nhìn Sở Tĩnh Dao lại nhìn Lâm Côn, sau đó cậu ghé đến sát bên tai Lâm Côn khẽ nói: “Cha, có phải cha lại chọc cho mẹ giận rồi không? Phụ nữ thì cần phải dỗ dành!”
Lâm Côn dở khóc dở cười, cậu nhóc này biết thật nhiều, anh xoa đầu của Lâm Lâm cười nói: “Con trai, nhanh ăn cơm đi, cha biết nên làm như thế nào rồi.”
“Được, cha, con xem cha làm thến nào!” Dáng vẻ của Lâm Lâm giống như một người lớn trong hình hài trẻ con nói.
“Con trai cứ yên tâm đi, cha nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của con đâu!” Lâm Côn phối hợp rất có bài bản nói.
Sở Tĩnh Dao nhìn hai người cha một câu con một câu, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ nhưng lại không tiện hỏi ra lời.
Lâm Côn làm thức ăn quả thật rất ngon, Sở Tĩnh Dao cố ý chê nhưng vẫn ăn hết một chén cơm đầy, lúc trước tuyệt đối không dám tưởng tượng về điều này, buổi tối cô luôn ăn uống điều độ để duy trì dáng người cân đối, bình thường buổi tối cô chỉ ăn một chút hoặc dứt khoát sẽ không ăn. Nhưng từ sau khi Lâm Côn tới nhà này, gần như mỗi tối cô đều sẽ ăn không ít, gần đây cô vẫn lo lắng không biết mình có thể béo lên hay không. Mỗi sáng sớm, việc đầu tiên của cô sau khi tỉnh lại chính là đo cân nặng, xem có gì thay đổi hay không. Cũng may gần đây cân nặng của cô vẫn rất ổn định, xem ra mỗi tối Lâm Côn chuẩn bị salad trái cây cho cô quả thật có công hiệu khống chế cân nặng, trong lòng nghĩ như vậy, lúc ăn cơm cô lại ăn thoải mái hơn.
Ăn cơm tối xong, Lâm Lâm giúp đỡ Lâm Côn thu dọn chén đũa, Sở Tĩnh Dao vốn muốn giúp một tay, nhưng vừa nghĩ tới đêm qua người này trở về muộn như vậy, khẳng định ở bên ngoài làm chuyện không tốt, trong lòng cô tự nhiên lại tức giận, xoay người đi lên lầu.
“Cha, con chơi trong sân, cha nhanh đi lên lầu dỗ mẹ đi!” Thu dọn chén đũa xong, Lâm Lâm đứng ở cửa phòng bếp khẽ nói.
“Không cần, con ở đây cha cũng có thể dỗ mẹ được.” Lâm Côn cười nói.
“Thôi đi.” Lâm Lâm nói: “Cha đừng tưởng rằng con là trẻ con thì không biết, người lớn coi trọng nhất là mặt mũi, nếu như con ở đây, cha khẳng định không có ý tứ bỏ xuống mặt mũi đi dỗ mẹ hài lòng đâu.”
Lâm Côn mỉm cười. “Vậy con ra ngoài một mình có được không?”
Lâm Lâm nói: “Cha, con cũng đã năm tuổi, không phải là trẻ con nữa, con chỉ chơi ở trong sân một lát, sẽ không có việc gì đâu.”
“Vậy được rồi, chờ cha dỗ mẹ xong, lại ra ngoài chơi cùng với con.”
“Được, cha cố gắng lên!”
“Ừ, cố gắng lên!” Lâm Côn nắm chặt nắm đấm ra vẻ cực kỳ quyết tâm.
Lâm Côn cầm salad trái cây chuẩn bị riêng cho Sở Tĩnh Dao đi lên lầu. Sở Tĩnh Dao đang ngồi ở trong phòng khách lầu hai xem tạp chí, Lâm Côn đặt salad trái cây ở trước mặt cô, Sở Tĩnh Dao hoàn toàn không có phản ứng gì, thật giống như bên cạnh căn bản không có người này tồn tại vậy.
Lâm Côn cười nói: “Em không ăn, thế anh sẽ mang salad trái cây đi vậy. Dựa theo sức ăn của em tối hôm nay, có thể thấy sáng sớm ngày mai sẽ tăng thêm mấy lạng cũng không thành vấn đề.” Anh nói xong lại đứng lên định cầm đĩa salad đi.
“Anh để xuống!” Sở Tĩnh Dao buông tờ tạp chí ra, trừng mắt nhìn Lâm Côn ra lệnh.
Lâm Côn cười hì hì ngồi xuống. Sở Tĩnh Dao vẫn là vẻ mặt lạnh lùng không để ý tới anh. Thấy vậy, anh cười nói: “Vì để cho anh có thể yên tâm lên đây dỗ em, con trai đã một mình tới trong sân chơi, hai chúng ta cũng không thể phụ lòng của con được.”
Sở Tĩnh Dao dùng tăm ghim một miếng salad bỏ vào trong miệng, vẫn không để ý tới chỉ huy Lâm.
“Đêm qua anh không có ra ngoài lêu lổng...”
“Anh không cần giải thích.”
Lâm Côn vừa mở miệng đã bị Sở Tĩnh Dao cắt ngang. Lâm Côn đương nhiên sẽ không buông tha, trêu đùa nói: “Anh cũng không nói là anh muốn giải thích, anh chỉ là đang lẩm bẩm, tự nói chuyện với mình.”
“Đêm qua anh vốn đi tới quán bar uống rượu, kết quả không cẩn thận đi nhầm xuống tầng hầm của quán bar...” Lâm Côn lời ít mà ý nhiều nói sơ qua về chuyện xảy ra ở Bách Phượng Môn đêm qua, trong đó anh đã lược bỏ một ít chi tiết quá mức bạo lực, ngược lại thông báo về chuyện anh làm phó Boss của Bách Phượng Môn.
“Thật sao?” Sở Tĩnh Dao nghi ngờ nhìn Lâm Côn.
“Anh thật sự không có đi ra ngoài lêu lổng.” Vẻ mặt Lâm Côn thẳng thắn nói.
“Em không phải hỏi anh cái này, anh thật sự thành ông chủ thứ hai của Bách Phượng Môn sao?” Trong ánh mắt Sở Tĩnh Dao lóe ra sự nghi ngờ, đồng thời lại có chút kinh ngạc. Bách Phượng Môn là vũ trường nổi danh nhất trong khu Nam Thành của thành phố Trung Cảng, cô có nghe tiếng, trước đó cũng từng đến đó uống rượu. Lâm Côn thoáng cái thành ông chủ thứ hai của Bách Phượng Môn, quả thật đáng để cô kinh ngạc.
“Đúng vậy, cái này cũng không phải là chuyện gì vinh quang, anh không cần thiết phải nói dối.” Lâm Côn cười đùa nói: “Đương nhiên, anh vốn cũng không phải là một người đàn ông nói dối, trong kịch bản cuộc sống của anh đều là ‘thành thật’!”
Cho dù trong lòng Sở Tĩnh Dao tức giận, nhưng cô vẫn tin tưởng Lâm Côn, cô trừng mắt với anh một cái, hỏi ngược lại một câu: “Bà chủ của Bách Phượng Môn có xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp chứ!” Ánh mắt Lâm Côn lập tức sáng ngời, giống như Tưởng Diệp Lệ đang đứng ở trước mặt, khen ngợi: “Một người phụ nữ trưởng thành đã hơn ba mươi tuổi, trên người có hơi thở của người phụ nữ từng trải thật làm say lòng người...” Anh bỗng nhiên cảm giác hai luồng ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí bắn về phía anh, anh vội vàng quay đầu lại, vừa lúc nghênh đón ánh mắt của Sở Tĩnh Dao, anh lập tức cười chuyển đề tài nói: “Đương nhiên, bà chủ của Bách Phượng Môn có xinh đẹp nữa cũng không có xinh đẹp bằng vợ anh được!”
“Chúng ta chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi.” Sở Tĩnh Dao lạnh lùng nói: “Anh không cần thiết phải giải thích với tôi nhiều như vậy làm gì.”
Trong lòng Lâm Côn tự nhủ: “Phụ nữ thật đúng là động vật miệng nói một đường, trong lòng lại nghĩ một nẻo, rõ ràng chính là ghen tị còn không chịu thừa nhận.” Trong lòng anh vẫn luôn nhớ kỹ giao hẹn giữa anh và Sở Tĩnh Dao, vì Lâm Lâm hai người bọn họ không thể đùa mà thành thật, bởi vậy anh cũng không tiếp tục dây dưa trong chuyện này, thấy Sở Tĩnh Dao đã không còn tức giận, vậy đã đủ rồi, anh cười đứng lên nói: “Ừ, biết rồi, anh đi ra sân chơi cùng Lâm Lâm.”
Gần như Lâm Côn vừa dứt lời, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng khóc và tiếng kêu bực bội vang lên: “Má nó, đây là con cái nhà ai vậy, tại sao không trông cho cẩn thận, thả ra ngoài chạy loạn làm gì!”
***
Lâm Côn và Lý Xuân Sinh tạm biệt ở cửa lớn của Cục cảnh sát, mỗi người gọi một chiếc xe taxi quay về nhà mình.
Trong phòng làm việc của Cục trưởng Cục cảnh sát khu Nam Thành, chỗ răng cửa phía trên của Kim Kha sưng lên, sau khi xử lý sơ qua, chỗ răng này không chảy máu nữa, nhưng điều trị sau đó sẽ rất phiền phức.
Kim Kha không lập tức đi bệnh viện mà gọi Từ Hữu Khánh em họ của anh ta vào trong phòng làm việc. Từ Hữu Khánh mới vừa vào trong phòng làm việc đóng cửa lại, Kim Kha xoay người lại không ngừng tuông ra những lời chửi mắng.
“Má nó, cậu không gây chuyện cho anh thì chết sao? Cậu nhìn cái miệng của anh đi, cậu lại nhìn gương mặt này của anh đi, ngày hôm nay anh quá mất mặt rồi, tất cả đều nhờ có thằng oát con cậu ban tặng, cậu ở trong thị trấn của mình thích uy phong thế nào thì uy phong, nhưng nơi này là thành phố Trung Cảng, không phải là nơi cha cậu nói thế nào thì chính là như vậy, cũng không phải nơi anh đây có thể lấy tay che trời, cậu chạy đến đây còn thích thể hiện, xảy ra chuyện chính là đánh mặt của anh đây này!” Răng cửa của Kim Kha bị gãy, khi gào lên khó tránh khỏi bị lọt, bọt máu và nước bọt trong miệng cùng phun tung toé đến trên mặt của Từ Hữu Khánh.
Từ Hữu Khánh nơm nớp lo sợ đứng yên, cho dù anh ta và Kim Kha chẳng qua là quan hệ anh em họ, nhưng hai người đều là con trai độc nhất trong nhà, khi còn bé lại cùng nhau lớn lên, qua nhiều năm như vậy bọn họ thân thiết như anh em ruột thịt. Cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy anh họ mình tức giận như vậy nên trong lòng biết họa lần này mình chọc ra có hơi lớn, anh ta không có ý định kiểm điểm lại bản thân, ngược lại thầm đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên người của Lâm Côn và Lý Xuân Sinh, trong lúc nghe Kim Kha tức giận mắng, trong lòng lại âm thầm thề có cơ hội nhất định phải báo thù!
“Anh họ, em biết sai rồi, em cũng không nghĩ tới chuyện sẽ ầm ĩ đến mức như vậy, sau này em nhất định sẽ chú ý không rước lấy phiền phức cho anh nữa.” Từ Hữu Khánh nơm nớp lo sợ nói, trong lời nói lại hoàn toàn không lo lắng.
Kim Kha căm phẫn nhìn Từ Hữu Khánh, trong ánh mắt thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, người em họ này của anh ta bình thường chỉ biết ăn uống vui đùa gây chuyện khắp nơi, từ nhỏ đến lớn anh ta đã cũng không ít lần chùi đít cho thằng em này!
“Cậu đừng ở lại thành phố Trung Cảng nữa, quay về cái trấn nhỏ của cậu đi, ở nơi đó cậu thích làm gì thì làm, dù sao ở nơi đó cha cậu cũng một tay che trời, dù có xảy ra chuyện gì ông ấy đều có thể gánh đỡ cho cậu!”
“Anh họ, em...”
“Đừng nói nữa, bây giờ cậu đi ngay cho anh, cậu còn ở lại thành phố Trung Cảng, anh sợ không được mấy ngày anh sẽ phải bị cậu làm cho phải xám xịt mặt mày trở lại trong huyện mất. Anh không muốn cuộc sống chính trị của mình kết thúc chỉ vì thằng nhóc như cậu!”
“Quay về trong huyện không phải tốt hơn sao?” Từ Hữu Khánh khẽ lầu bầu một câu.
“Cậu thì biết cái gì!” Kim Kha căm phẫn quát: “Cậu bình thường lại không mấy để tâm tới những chuyện nghiêm túc, nếu như anh cứ ở trong huyện thì chỉ có thể bị cố định ở một vài chức vụ không được như ý, chỉ có ở địa phương làm ra thành tích rồi được triệu hồi về trong tỉnh mới có thể đi vào cấp lãnh đạo thực quyền.”
“A, được rồi anh họ, vậy em sẽ lập tức dẫn theo hai anh em của em về núi Phượng Hoàng, anh cố gắng giữ gìn sức khỏe, chờ có thời gian em sẽ trở lại thăm anh.”
“Đừng lại tới gặp anh nữa!” Kim Kha quát.
Từ Hữu Khánh bị hét thì rụt cổ lại, vội vàng đi ra ngoài cửa.
...
“Đồ ăn xong rồi đây!”
Trong biệt thự số 7, Lâm Côn cầm bát canh thịt bò cuối cùng đặt ở trên bàn cơm, cởi tạp dề ra cười nói: “Tiêu chuẩn bốn món ăn một món canh, có mặn có chay có lạnh có nóng, dinh dưỡng phối hợp cân đối, không tệ đúng không?”
“Cha thật là giỏi!” Lâm Lâm hài lòng vỗ tay, cậu nhóc đứng ở trên ghế hôn lên trên gương mặt Lâm Côn một cái. “Cha là anh hùng siêu cấp, cha còn là đầu bếp lớn siêu cấp!”
“Con trai, quá khen rồi.” Lâm Côn xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Lâm Lâm, ánh mắt lại về phía Sở Tĩnh Dao. Vẻ mặt Sở Tĩnh Dao bình tĩnh, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng gỏi ngó sen bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai vài cái sau đó uống một ngụm nước ấm, hoàn toàn không có ý định để ý tới anh.
“Vợ à, mùi vị thế nào?” Lâm Côn ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi.
“Tàm tạm.” Sở Tĩnh Dao cũng không thèm nhìn anh nói, cô lại múc một muỗng canh nhỏ uống: “Canh còn tạm được nhưng hơi mặn.” Tiếp theo, Sở Tĩnh Dao lại giống như một người nếm món ăn chuyên nghiệp, sau khi nếm xong một món ăn cô sẽ uống một ngụm nước, sau đó sẽ nếm món ăn tiếp theo, kết quả cho ra đánh giá là cả bàn thức ăn đều tàm tạm, không phải là hơi mặn thì chính là hơi nhạt.
Lâm Côn vốn đầy tự tin lập tức nhận được đả kích nghiêm trọng, anh vẫn luôn tự tin về tài nấu nướng còn hơn cả khả năng đánh nhau của mình. Nhìn hết toàn bộ quân khu Mạc Bắc, Lâm Côn anh không chỉ là chỉ huy trưởng, còn là thần bếp số 1 trong quân khu. Trước kia anh đã từng nghĩ, chờ sau khi xuất ngũ anh sẽ đi một chuyến tới đài truyền hình tham gia cuộc thi siêu đầu bếp. Hiện tại Sở Tĩnh Dao nói anh làm thức ăn không ngon, điều này tương đương với một người phụ nữ nói với phương diện đàn ông của anh không tốt vậy.
Trong lòng Lâm Côn có chút không phục, anh đang nghĩ lẽ nào ngày hôm nay mình không có trạng thái tốt sao? Anh cầm đũa lên lại bắt đầu ném thử từng món ăn. Rất nhanh anh đã nếm hết tất cả các món ăn một lượt. Mùi vị hoàn hảo. Anh lại ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Sở Tĩnh Dao, trong lòng anh lập tức hiểu rõ, người ta đang cố ý đâm chọc anh, chắc chắn là bởi vì đêm qua anh trở về quá muộn.
Trong lòng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Lâm Côn cũng không lại chấp nhặt nữa mà toét miệng cười, nói với Sở Tĩnh Dao: “Vợ à, thức ăn của anh làm quả thật không đủ tiêu chuẩn, sau này anh sẽ cố gắng sửa lại, em tạm thời chấp nhận ăn đi vậy.”
Sở Tĩnh Dao trừng mắt với anh một cái nhưng không nói gì, quay đầu nói với Lâm Lâm: “Lâm Lâm, nhanh ăn cơm đi!”
Tròng mắt của cậu bé xoay tròn, nhìn Sở Tĩnh Dao lại nhìn Lâm Côn, sau đó cậu ghé đến sát bên tai Lâm Côn khẽ nói: “Cha, có phải cha lại chọc cho mẹ giận rồi không? Phụ nữ thì cần phải dỗ dành!”
Lâm Côn dở khóc dở cười, cậu nhóc này biết thật nhiều, anh xoa đầu của Lâm Lâm cười nói: “Con trai, nhanh ăn cơm đi, cha biết nên làm như thế nào rồi.”
“Được, cha, con xem cha làm thến nào!” Dáng vẻ của Lâm Lâm giống như một người lớn trong hình hài trẻ con nói.
“Con trai cứ yên tâm đi, cha nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của con đâu!” Lâm Côn phối hợp rất có bài bản nói.
Sở Tĩnh Dao nhìn hai người cha một câu con một câu, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ nhưng lại không tiện hỏi ra lời.
Lâm Côn làm thức ăn quả thật rất ngon, Sở Tĩnh Dao cố ý chê nhưng vẫn ăn hết một chén cơm đầy, lúc trước tuyệt đối không dám tưởng tượng về điều này, buổi tối cô luôn ăn uống điều độ để duy trì dáng người cân đối, bình thường buổi tối cô chỉ ăn một chút hoặc dứt khoát sẽ không ăn. Nhưng từ sau khi Lâm Côn tới nhà này, gần như mỗi tối cô đều sẽ ăn không ít, gần đây cô vẫn lo lắng không biết mình có thể béo lên hay không. Mỗi sáng sớm, việc đầu tiên của cô sau khi tỉnh lại chính là đo cân nặng, xem có gì thay đổi hay không. Cũng may gần đây cân nặng của cô vẫn rất ổn định, xem ra mỗi tối Lâm Côn chuẩn bị salad trái cây cho cô quả thật có công hiệu khống chế cân nặng, trong lòng nghĩ như vậy, lúc ăn cơm cô lại ăn thoải mái hơn.
Ăn cơm tối xong, Lâm Lâm giúp đỡ Lâm Côn thu dọn chén đũa, Sở Tĩnh Dao vốn muốn giúp một tay, nhưng vừa nghĩ tới đêm qua người này trở về muộn như vậy, khẳng định ở bên ngoài làm chuyện không tốt, trong lòng cô tự nhiên lại tức giận, xoay người đi lên lầu.
“Cha, con chơi trong sân, cha nhanh đi lên lầu dỗ mẹ đi!” Thu dọn chén đũa xong, Lâm Lâm đứng ở cửa phòng bếp khẽ nói.
“Không cần, con ở đây cha cũng có thể dỗ mẹ được.” Lâm Côn cười nói.
“Thôi đi.” Lâm Lâm nói: “Cha đừng tưởng rằng con là trẻ con thì không biết, người lớn coi trọng nhất là mặt mũi, nếu như con ở đây, cha khẳng định không có ý tứ bỏ xuống mặt mũi đi dỗ mẹ hài lòng đâu.”
Lâm Côn mỉm cười. “Vậy con ra ngoài một mình có được không?”
Lâm Lâm nói: “Cha, con cũng đã năm tuổi, không phải là trẻ con nữa, con chỉ chơi ở trong sân một lát, sẽ không có việc gì đâu.”
“Vậy được rồi, chờ cha dỗ mẹ xong, lại ra ngoài chơi cùng với con.”
“Được, cha cố gắng lên!”
“Ừ, cố gắng lên!” Lâm Côn nắm chặt nắm đấm ra vẻ cực kỳ quyết tâm.
Lâm Côn cầm salad trái cây chuẩn bị riêng cho Sở Tĩnh Dao đi lên lầu. Sở Tĩnh Dao đang ngồi ở trong phòng khách lầu hai xem tạp chí, Lâm Côn đặt salad trái cây ở trước mặt cô, Sở Tĩnh Dao hoàn toàn không có phản ứng gì, thật giống như bên cạnh căn bản không có người này tồn tại vậy.
Lâm Côn cười nói: “Em không ăn, thế anh sẽ mang salad trái cây đi vậy. Dựa theo sức ăn của em tối hôm nay, có thể thấy sáng sớm ngày mai sẽ tăng thêm mấy lạng cũng không thành vấn đề.” Anh nói xong lại đứng lên định cầm đĩa salad đi.
“Anh để xuống!” Sở Tĩnh Dao buông tờ tạp chí ra, trừng mắt nhìn Lâm Côn ra lệnh.
Lâm Côn cười hì hì ngồi xuống. Sở Tĩnh Dao vẫn là vẻ mặt lạnh lùng không để ý tới anh. Thấy vậy, anh cười nói: “Vì để cho anh có thể yên tâm lên đây dỗ em, con trai đã một mình tới trong sân chơi, hai chúng ta cũng không thể phụ lòng của con được.”
Sở Tĩnh Dao dùng tăm ghim một miếng salad bỏ vào trong miệng, vẫn không để ý tới chỉ huy Lâm.
“Đêm qua anh không có ra ngoài lêu lổng...”
“Anh không cần giải thích.”
Lâm Côn vừa mở miệng đã bị Sở Tĩnh Dao cắt ngang. Lâm Côn đương nhiên sẽ không buông tha, trêu đùa nói: “Anh cũng không nói là anh muốn giải thích, anh chỉ là đang lẩm bẩm, tự nói chuyện với mình.”
“Đêm qua anh vốn đi tới quán bar uống rượu, kết quả không cẩn thận đi nhầm xuống tầng hầm của quán bar...” Lâm Côn lời ít mà ý nhiều nói sơ qua về chuyện xảy ra ở Bách Phượng Môn đêm qua, trong đó anh đã lược bỏ một ít chi tiết quá mức bạo lực, ngược lại thông báo về chuyện anh làm phó Boss của Bách Phượng Môn.
“Thật sao?” Sở Tĩnh Dao nghi ngờ nhìn Lâm Côn.
“Anh thật sự không có đi ra ngoài lêu lổng.” Vẻ mặt Lâm Côn thẳng thắn nói.
“Em không phải hỏi anh cái này, anh thật sự thành ông chủ thứ hai của Bách Phượng Môn sao?” Trong ánh mắt Sở Tĩnh Dao lóe ra sự nghi ngờ, đồng thời lại có chút kinh ngạc. Bách Phượng Môn là vũ trường nổi danh nhất trong khu Nam Thành của thành phố Trung Cảng, cô có nghe tiếng, trước đó cũng từng đến đó uống rượu. Lâm Côn thoáng cái thành ông chủ thứ hai của Bách Phượng Môn, quả thật đáng để cô kinh ngạc.
“Đúng vậy, cái này cũng không phải là chuyện gì vinh quang, anh không cần thiết phải nói dối.” Lâm Côn cười đùa nói: “Đương nhiên, anh vốn cũng không phải là một người đàn ông nói dối, trong kịch bản cuộc sống của anh đều là ‘thành thật’!”
Cho dù trong lòng Sở Tĩnh Dao tức giận, nhưng cô vẫn tin tưởng Lâm Côn, cô trừng mắt với anh một cái, hỏi ngược lại một câu: “Bà chủ của Bách Phượng Môn có xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp chứ!” Ánh mắt Lâm Côn lập tức sáng ngời, giống như Tưởng Diệp Lệ đang đứng ở trước mặt, khen ngợi: “Một người phụ nữ trưởng thành đã hơn ba mươi tuổi, trên người có hơi thở của người phụ nữ từng trải thật làm say lòng người...” Anh bỗng nhiên cảm giác hai luồng ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí bắn về phía anh, anh vội vàng quay đầu lại, vừa lúc nghênh đón ánh mắt của Sở Tĩnh Dao, anh lập tức cười chuyển đề tài nói: “Đương nhiên, bà chủ của Bách Phượng Môn có xinh đẹp nữa cũng không có xinh đẹp bằng vợ anh được!”
“Chúng ta chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi.” Sở Tĩnh Dao lạnh lùng nói: “Anh không cần thiết phải giải thích với tôi nhiều như vậy làm gì.”
Trong lòng Lâm Côn tự nhủ: “Phụ nữ thật đúng là động vật miệng nói một đường, trong lòng lại nghĩ một nẻo, rõ ràng chính là ghen tị còn không chịu thừa nhận.” Trong lòng anh vẫn luôn nhớ kỹ giao hẹn giữa anh và Sở Tĩnh Dao, vì Lâm Lâm hai người bọn họ không thể đùa mà thành thật, bởi vậy anh cũng không tiếp tục dây dưa trong chuyện này, thấy Sở Tĩnh Dao đã không còn tức giận, vậy đã đủ rồi, anh cười đứng lên nói: “Ừ, biết rồi, anh đi ra sân chơi cùng Lâm Lâm.”
Gần như Lâm Côn vừa dứt lời, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng khóc và tiếng kêu bực bội vang lên: “Má nó, đây là con cái nhà ai vậy, tại sao không trông cho cẩn thận, thả ra ngoài chạy loạn làm gì!”
***
Bình luận facebook