Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Trên đường tới đây phải trải qua quãng đường ngồi xe cả sáu tiếng, vì suy nghĩ cho mấy đứa trẻ nên sau khi ăn trưa xong, Phó Quốc Bân đề nghị buổi chiều hoạt động tự do, các phụ huynh có thể cùng con mình nghỉ ngơi trong khách sạn, cũng có thể đi lòng vòng trong thị trấn, sáng mai mọi người cùng nhau tập trung lại cùng trèo lên đỉnh Hắc Sơn cao nhất của tỉnh Liêu Cương.
Không chỉ có những đứa trẻ mệt mỏi, mà cũng có phụ huynh say xe đau đầu, thêm vào đó rất nhiều phụ huynh đều muốn đi dạo ở thị trấn mang màu sắc cổ kính này, bởi thế khi đề nghị của Phó Quốc Bân được đưa ra, mọi người đều lập tức tán thành.
Sức khỏe của ba đứa trẻ Lâm Lâm, Tô Hữu Bằng và Tôn Dương cũng rất tốt, trên cả chặng đường dài không hề say xe đau đầu, bởi thế buổi chiều, Lâm Côn, Lý Xuân Sinh và Tôn Chí dẫn ba đứa nhỏ đi dạo phố.
Kiến trúc xây dựng của thị trấn Hắc Sơn này hoàn toàn mô phỏng theo phong cách của các ngõ phố cuối đời Thanh, những người kinh doanh sạp hàng bên đường cũng đều mặc quần áo của đời nhà Thanh, đi trên đường phố khiến người ta có một cảm giác kỳ ảo như xuyên không trở về cổ đại.
Mặc kệ ba đứa nhóc nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ thích thú, một chút thì vào đây xem, lát nữa lại chạy qua kia xem, ba người lớn Lâm Côn đi theo sau ba đứa trẻ.
Đi ngang qua một sạp nhỏ bán tượng đất, ba cậu nhóc dừng lại, nhìn các kiểu tượng đất nhiều hình thù mà suýt soa hiếu kỳ, trên khuôn mặt đầy vẻ tò mò thích thú, sau khi xem một hồi, ba đứa trẻ chọn lấy một tượng đất mà mình thích, Lâm Lâm chọn một con bò nhỏ, Tô Hữu Bằng chọn một chú khỉ nhỏ, còn Tôn Dương thì lấy ngay một chú rồng nhỏ.
Một tượng đất nhỏ giá 39 tệ, rõ ràng là một cái giá vượt quá giá thị trường không ít, nhưng có cách nào đâu, ai bảo người ta là khu du lịch, Tôn Chí giành trả tiền, bị Lâm Côn ngăn lại bảo: “Anh Tôn, làm sao tới lượt anh trả được.”
Lý Xuân Sinh đang cắm cúi nghịch điện thoại, Lâm Côn vỗ vai cậu ta: “Xuân Sinh, tới lúc cậu thể hiện rồi đó.”
Lý Xuân Sinh ngẩng đầu lên, có vẻ chưa rõ tình hình lắm, nhìn Lâm Côn: “Sư phụ, có chuyện gì sao?” Người này từ nãy tới giờ cứ cúi gằm mặt chơi điện thoại, nói chuyện với một em gái trên wechat.
“Trả tiền.”
“À.” Lý Xuân Sinh nhoẻn cười, móc ra tờ 100 tệ đưa cho chủ sạp rồi lại cúi mặt xuống tiếp tục nghịch điện thoại.
“Cậu có thôi ngay không thì bảo, cứ ôm cái điện thoại ghẻ đó, chúng ta đi du lịch, cậu lại cắm đầu vào cái di động, sao không ở nhà mà chơi?” Lâm Côn trừng mắt nhìn Lý Xuân Sinh.
“Sư phụ…” Lý Xuân Sinh cười gian xảo, cũng không giấu Tôn Chí, chỉ vào bức hình trên di động nói nhỏ: “Cô bé này tuyệt đối là chuẩn không cần chỉnh, vừa hay đang ở trên tuyến đường chúng ta đi du lịch, cho nên…” Anh ta cười nham hiểm, lộ ra vẻ mặt mà một người đàn ông nào cũng sẽ hiểu.
Tôn Chí là người chín chắn thận trọng nhưng cũng là một người đàn ông, nhìn bức ảnh nóng bỏng gợi cảm trong điện thoại của Lý Xuân Sinh thì không khỏi tỏ vẻ hâm mộ, Lâm Côn liếc mắt nhìn thoáng qua, trên bức hình là một người phụ nữ có khuôn mặt bình thường, nhưng hơn ở chỗ vóc dáng chuẩn, ngực lớn, chân dài, tuyệt đối là một người có thể thu hút được đàn ông.
“Khá lắm đấy.” Lâm Côn cười mắng cho một câu, rồi nhắc nhở: “Thằng nhóc cậu cẩn thận, đừng để bị lừa, gần đây tin tức trên mạng đưa đầy ra đó, trên mạng nói có không ít kẻ săn gái đẹp đến cuối cùng lại bị lừa đấy.”
“Sư phụ yên tâm, với sự thông minh của đồ đệ, người khác muốn lừa chúng ta cũng không có cửa đâu, chỉ có tôi đi lừa người khác thôi.” Lý Xuân Sinh đầy tự tin nói, còn không quên làm ra vẻ tiêu sái hất cái đầu vuốt keo của mình.
Lâm Côn chau mày, thật sự có chút chịu không nổi thằng nhóc này, cái đầu như bị cửa kẹp vào thế kia lại còn rất tự hào cơ chứ?
Tôn Chí đứng bên cạnh cười nói: “Đúng thế, Lâm Côn nói đúng, Xuân Sinh cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Được, được, em biết rồi, các anh cứ yên tâm đi.”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên một đứa trẻ mập mạp đi tới, nhìn qua cũng chỉ mới bảy tám tuổi, còn cao hơn cậu nhóc Tôn Dương cả một cái đầu. Mà Tôn Dương lại là người cao nhất trong ba đứa nhóc. Khi cậu bé này đi tới thì cứ nhìn chằm chằm vào bức tượng đất trong tay của Tôn Dương rồi quay đầu lại nói với một người đàn ông mập mạp tầm khoảng hơn ba mươi tuổi: “Cha, cha… Con muốn cái đó.”
Người đàn ông mập mạp cao chưa tới 1.7m, nặng ít nhất cũng phải hơn 90 cân, trên cổ đeo một sợi dây chuyền to bằng ngón tay cái, lại còn là dây chuyền vàng, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh chói mắt.
Người đàn ông này ngậm một điếu thuốc trên miệng, tóc cắt bằng, hai tròng mắt đầy vẻ giảo hoạt, anh ta liếc nhìn bức tượng đất trong tay của Tôn Dương rồi quay qua hỏi chủ sạp: “Ông chủ, bán cho tôi một cái này!” Giọng nói cố ý ra vẻ tôi đây là người có tiền, khiến người khác nghe cũng cảm thấy rất khó chịu.
Vừa rồi khi đứa trẻ muốn tượng đất hình con rồng nhỏ, Lâm Côn đã liếc mắt nhìn qua sạp hàng bán tượng đất, trên đó bày không ít những bức tượng đất, nhưng tuyệt đối không còn có tượng hình con rồng nhỏ nữa, Lâm Côn cũng đã dự đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, anh không muốn phiền phức nên nói với Tôn Chí và Lý Xuân Sinh: “Chúng ta đi thôi.” Khi bọn họ chuẩn bị dắt theo mấy đứa nhóc rời đi, ông chủ của sạp hàng tượng đất đã nói với người đàn ông mập đó: “Ngại quá, không còn rồng con nữa.”
“Đợi chút!” Người béo đó lập tức kêu lên một tiếng.
Lâm Côn cau mày, Lý Xuân Sinh tiếp tục cắm cúi chơi với cái di động, với thằng nhóc này thì chẳng có việc gì quan trọng bằng việc tán gái cả, Tôn Chí ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, lông mày anh ta khẽ nhíu lại.
“Đây là con của ai trong mấy người?” Người đàn ông mập chỉ Tôn Dương, khuôn mặt giảo hoạt, đồng thời vẫn là giọng điệu ra vẻ ta đây.
Dù sao Tôn Dương cũng chỉ là một đứa trẻ, bị người đàn ông mập chỉ vào thì hơi sợ, trốn vào bên cạnh Tôn Chí. “Cha….”
Tôn Chí cười nói: “Con trai của tôi.” Vốn dĩ anh ta không phải là một người đàn ông mạnh mẽ, thêm vào đó nhiều năm làm việc trong cơ quan đã bào mòn đi tính cách của bản thân, sau khi nhận ra được phiền phức, anh ta không kiềm chế được thể hiện ra mặt yếu đuối của bản thân.
Người đàn ông mập rõ ràng là một kẻ chuyên ỷ thế bắt nạt người, vừa thấy Tôn Chí thể hiện ra vẻ yếu đuối, anh ta liền được thể lớn lối, phồng mang trợn mắt. “Con trai tôi thích cái thứ con trai anh đang cầm trong tay, như vậy đi, tôi trả gấp đôi, anh bán cho tôi.”
“Con trai tôi cũng rất thích, xin lỗi nha người anh em, không thể bán được.” Tôn Chí cười nói, giọng nói càng lúc càng yếu ớt.
“Một trăm tệ, bán hay không?” Sắc mặt người đàn ông mập sa sầm xuống, có vẻ không hài lòng, sau đó móc ra một tờ tiền màu đỏ thẫm.
Tôn Chí lắc đầu. “Người anh em, thật sự không thể bán được, đây không phải là vấn đề tiền hay không, con trai tôi cũng thích mà.”
Lúc này, cậu nhóc béo mập, con trai của người đàn ông mập này đột nhiên bật khóc, nước mắt nước mũi chảy ra: “Cha, cha… Con muốn con rồng nhỏ kia, con muốn cơ, cha lấy cho con, hu hu hu…”
Sắc mặt người đàn ông mập càng sa sầm, có thể thấy được ông ta không hề vui chút nào, thoáng cái lại rút ra một tờ tiền màu hồng thẫm ra, cương quyết nhét cho Tôn Chí: “Hai trăm đồng, giờ thì được rồi chứ?”
Tôn Chí từ chỗi không cầm, hai trăm tệ rơi xuống đất, người đàn ông béo mập cũng không quan tâm tới hai trăm tệ đó, đi thẳng tới chỗ Tôn Dương, cướp lấy con rồng nhỏ bằng đất trong tay Tôn Dương. Cậu bé sợ hãi cứ trốn sau lưng Tôn Chí, Tôn Chí cũng ra sức che chở cho con trai, nhưng không hề có một phản ứng nào lại cả. Lý Xuân Sinh thấy vậy thì hay rồi, chuẩn bị ra tay giúp Tôn Chí dạy dỗ gã mập đó, nhưng lại bị Lâm Côn ngăn lại, mặc dù trong lòng rất khó hiểu, nhưng Lý Xuân Sinh không dám làm trái với ý của Lâm Côn, chỉ còn cách đứng yên bên cạnh nhìn hai cha con Tôn Chí bị bắt nạt.
Cuối cùng, Tôn Chí đã dốc toàn lực che chở cho nhóc Tôn Dương, thế nhưng tượng đất rồng nhỏ trong tay Tôn Dương đã bị người đàn ông mập làm cho vỡ vụn, cậu bé Tôn Dương uất ức òa khóc, Tôn Chí cũng phẫn nộ trợn mắt lên nhìn về phía người đàn ông mập quát: “Con người anh rốt cuộc làm sao vậy hả? Sao lại đi cướp đồ của một đứa trẻ chứ!”
“Phụt!” Gã béo tỏ ra vẻ chẳng coi chuyện đó ra gì, ông ta nhổ một bãi nước miếng lên đất, hùng hùng hổ hổ nói: “Con mẹ nó thật là mất hứng!” Anh ta giơ tay lên vỗ vào vai của đứa bé béo mập: “Con trai, cái đó vỡ rồi, chúng ta không cần nữa, đi, cha mua cho con cái khác chơi thích hơn.”
Cậu bé mập lúc này đã ngừng khóc, nhìn thấy tượng đất rồng nhỏ vỡ vụn còn Tôn Dương thì đang khóc òa mới bật cười khanh khách, làm mặt quỷ với Tôn Dương rồi mới quay người bỏ đi.
Gã béo liếc xéo Lâm Côn và Lý Xuân Sinh, rõ ràng rất xem thường, vẻ mặt ta đây hung hăng, lại phun một bãi nước bọt ra đất, hùng hổ mắng tiếp: “Nhát gan!” Sau đó, anh ta xoay người rất đắc ý bỏ đi, cách đó không xa có ba người cao lớn vạm vỡ đứng huýt sáo, hét lên với anh ta: “Đại ca, anh ngầu quá!”
“Sư phụ, vì sao anh…” Lý Xuân Sinh tức tới mức sắp bùng phát, khuôn mặt đầy vẻ không hiểu nhìn Lâm Côn, Lâm Côn cười nhạt với anh ta, anh ta lập tức hiểu ý, không nói thêm gì nữa, đứng đó trong lòng khó chịu bực bội.
Lâm Lâm ngẩng đầu, đôi mắt ngóng chờ Lâm Côn. “Cha, tại sao cha không giúp bác Tôn?”
Lâm Côn cười xoa đầu của Lâm Lâm, nói với Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng. “Hai đứa mau đi an ủi bạn Tôn Dương đi.”
Sắc mặt Tôn Chí hiện giờ rất khó coi, anh ta nhìn chằm chằm vào gã mập và thằng nhóc mập mạp kia, khuôn mặt thì không cần phải nói, không thể chỉ đơn giản diễn tả bằng hai từ phẫn nộ nữa, rõ ràng là sát khí bốc lên ngùn ngụt, Lâm Côn im lặng nhìn anh ta, sau khoảng hai phút, mãi tới khi gã mập dắt đứa trẻ đi khỏi tầm mắt, anh ta vẫn còn chưa động đậy.
Lâm Côn hơi lắc đầu, khẽ thở dài.
Lâm Côn nhặt hai trăm tệ dưới đất lên, đi tới trước quầy bán tượng đất, đưa tiền cho ông chủ: “Ông chủ, làm phiền ông nặn một chú rồng nhỏ khác.”
Sắc mặt ông chủ bán tượng đất không chút cảm xúc nhìn Lâm Côn, cuối cùng vẫn nhận hai trăm tệ đó rồi khẽ lầm bầm: “Các người cũng nhát thật ấy, bị thằng mập đó cưỡi lên đầu lên cổ rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Chúng tôi toàn là người hiền lành.”
Ông chủ nói: “Những người bị bắt nạt toàn là kẻ hiền lành cả.”
Trẻ con thường mau quên, sau khi Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng an ủi một lúc, tinh thần của cậu bé Tôn Dương rõ ràng tốt hơn nhiều, ba đứa trẻ lại tụ tập một chỗ nói nói cười cười chơi đùa với nhau. Nhưng cảm xúc của Tôn Chí mãi không tốt lên chút nào, cả buổi chiều không nói không rằng. Lâm Côn ném cho anh ta điếu thuốc anh ta cũng không nhận, Lý Xuân Sinh nói chuyện thì anh ta lúc trả lời lúc không, rõ ràng đang tức giận Lâm Côn và Lý Xuân Sinh vừa rồi không giúp anh ta…
***
Không chỉ có những đứa trẻ mệt mỏi, mà cũng có phụ huynh say xe đau đầu, thêm vào đó rất nhiều phụ huynh đều muốn đi dạo ở thị trấn mang màu sắc cổ kính này, bởi thế khi đề nghị của Phó Quốc Bân được đưa ra, mọi người đều lập tức tán thành.
Sức khỏe của ba đứa trẻ Lâm Lâm, Tô Hữu Bằng và Tôn Dương cũng rất tốt, trên cả chặng đường dài không hề say xe đau đầu, bởi thế buổi chiều, Lâm Côn, Lý Xuân Sinh và Tôn Chí dẫn ba đứa nhỏ đi dạo phố.
Kiến trúc xây dựng của thị trấn Hắc Sơn này hoàn toàn mô phỏng theo phong cách của các ngõ phố cuối đời Thanh, những người kinh doanh sạp hàng bên đường cũng đều mặc quần áo của đời nhà Thanh, đi trên đường phố khiến người ta có một cảm giác kỳ ảo như xuyên không trở về cổ đại.
Mặc kệ ba đứa nhóc nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ thích thú, một chút thì vào đây xem, lát nữa lại chạy qua kia xem, ba người lớn Lâm Côn đi theo sau ba đứa trẻ.
Đi ngang qua một sạp nhỏ bán tượng đất, ba cậu nhóc dừng lại, nhìn các kiểu tượng đất nhiều hình thù mà suýt soa hiếu kỳ, trên khuôn mặt đầy vẻ tò mò thích thú, sau khi xem một hồi, ba đứa trẻ chọn lấy một tượng đất mà mình thích, Lâm Lâm chọn một con bò nhỏ, Tô Hữu Bằng chọn một chú khỉ nhỏ, còn Tôn Dương thì lấy ngay một chú rồng nhỏ.
Một tượng đất nhỏ giá 39 tệ, rõ ràng là một cái giá vượt quá giá thị trường không ít, nhưng có cách nào đâu, ai bảo người ta là khu du lịch, Tôn Chí giành trả tiền, bị Lâm Côn ngăn lại bảo: “Anh Tôn, làm sao tới lượt anh trả được.”
Lý Xuân Sinh đang cắm cúi nghịch điện thoại, Lâm Côn vỗ vai cậu ta: “Xuân Sinh, tới lúc cậu thể hiện rồi đó.”
Lý Xuân Sinh ngẩng đầu lên, có vẻ chưa rõ tình hình lắm, nhìn Lâm Côn: “Sư phụ, có chuyện gì sao?” Người này từ nãy tới giờ cứ cúi gằm mặt chơi điện thoại, nói chuyện với một em gái trên wechat.
“Trả tiền.”
“À.” Lý Xuân Sinh nhoẻn cười, móc ra tờ 100 tệ đưa cho chủ sạp rồi lại cúi mặt xuống tiếp tục nghịch điện thoại.
“Cậu có thôi ngay không thì bảo, cứ ôm cái điện thoại ghẻ đó, chúng ta đi du lịch, cậu lại cắm đầu vào cái di động, sao không ở nhà mà chơi?” Lâm Côn trừng mắt nhìn Lý Xuân Sinh.
“Sư phụ…” Lý Xuân Sinh cười gian xảo, cũng không giấu Tôn Chí, chỉ vào bức hình trên di động nói nhỏ: “Cô bé này tuyệt đối là chuẩn không cần chỉnh, vừa hay đang ở trên tuyến đường chúng ta đi du lịch, cho nên…” Anh ta cười nham hiểm, lộ ra vẻ mặt mà một người đàn ông nào cũng sẽ hiểu.
Tôn Chí là người chín chắn thận trọng nhưng cũng là một người đàn ông, nhìn bức ảnh nóng bỏng gợi cảm trong điện thoại của Lý Xuân Sinh thì không khỏi tỏ vẻ hâm mộ, Lâm Côn liếc mắt nhìn thoáng qua, trên bức hình là một người phụ nữ có khuôn mặt bình thường, nhưng hơn ở chỗ vóc dáng chuẩn, ngực lớn, chân dài, tuyệt đối là một người có thể thu hút được đàn ông.
“Khá lắm đấy.” Lâm Côn cười mắng cho một câu, rồi nhắc nhở: “Thằng nhóc cậu cẩn thận, đừng để bị lừa, gần đây tin tức trên mạng đưa đầy ra đó, trên mạng nói có không ít kẻ săn gái đẹp đến cuối cùng lại bị lừa đấy.”
“Sư phụ yên tâm, với sự thông minh của đồ đệ, người khác muốn lừa chúng ta cũng không có cửa đâu, chỉ có tôi đi lừa người khác thôi.” Lý Xuân Sinh đầy tự tin nói, còn không quên làm ra vẻ tiêu sái hất cái đầu vuốt keo của mình.
Lâm Côn chau mày, thật sự có chút chịu không nổi thằng nhóc này, cái đầu như bị cửa kẹp vào thế kia lại còn rất tự hào cơ chứ?
Tôn Chí đứng bên cạnh cười nói: “Đúng thế, Lâm Côn nói đúng, Xuân Sinh cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Được, được, em biết rồi, các anh cứ yên tâm đi.”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên một đứa trẻ mập mạp đi tới, nhìn qua cũng chỉ mới bảy tám tuổi, còn cao hơn cậu nhóc Tôn Dương cả một cái đầu. Mà Tôn Dương lại là người cao nhất trong ba đứa nhóc. Khi cậu bé này đi tới thì cứ nhìn chằm chằm vào bức tượng đất trong tay của Tôn Dương rồi quay đầu lại nói với một người đàn ông mập mạp tầm khoảng hơn ba mươi tuổi: “Cha, cha… Con muốn cái đó.”
Người đàn ông mập mạp cao chưa tới 1.7m, nặng ít nhất cũng phải hơn 90 cân, trên cổ đeo một sợi dây chuyền to bằng ngón tay cái, lại còn là dây chuyền vàng, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh chói mắt.
Người đàn ông này ngậm một điếu thuốc trên miệng, tóc cắt bằng, hai tròng mắt đầy vẻ giảo hoạt, anh ta liếc nhìn bức tượng đất trong tay của Tôn Dương rồi quay qua hỏi chủ sạp: “Ông chủ, bán cho tôi một cái này!” Giọng nói cố ý ra vẻ tôi đây là người có tiền, khiến người khác nghe cũng cảm thấy rất khó chịu.
Vừa rồi khi đứa trẻ muốn tượng đất hình con rồng nhỏ, Lâm Côn đã liếc mắt nhìn qua sạp hàng bán tượng đất, trên đó bày không ít những bức tượng đất, nhưng tuyệt đối không còn có tượng hình con rồng nhỏ nữa, Lâm Côn cũng đã dự đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, anh không muốn phiền phức nên nói với Tôn Chí và Lý Xuân Sinh: “Chúng ta đi thôi.” Khi bọn họ chuẩn bị dắt theo mấy đứa nhóc rời đi, ông chủ của sạp hàng tượng đất đã nói với người đàn ông mập đó: “Ngại quá, không còn rồng con nữa.”
“Đợi chút!” Người béo đó lập tức kêu lên một tiếng.
Lâm Côn cau mày, Lý Xuân Sinh tiếp tục cắm cúi chơi với cái di động, với thằng nhóc này thì chẳng có việc gì quan trọng bằng việc tán gái cả, Tôn Chí ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, lông mày anh ta khẽ nhíu lại.
“Đây là con của ai trong mấy người?” Người đàn ông mập chỉ Tôn Dương, khuôn mặt giảo hoạt, đồng thời vẫn là giọng điệu ra vẻ ta đây.
Dù sao Tôn Dương cũng chỉ là một đứa trẻ, bị người đàn ông mập chỉ vào thì hơi sợ, trốn vào bên cạnh Tôn Chí. “Cha….”
Tôn Chí cười nói: “Con trai của tôi.” Vốn dĩ anh ta không phải là một người đàn ông mạnh mẽ, thêm vào đó nhiều năm làm việc trong cơ quan đã bào mòn đi tính cách của bản thân, sau khi nhận ra được phiền phức, anh ta không kiềm chế được thể hiện ra mặt yếu đuối của bản thân.
Người đàn ông mập rõ ràng là một kẻ chuyên ỷ thế bắt nạt người, vừa thấy Tôn Chí thể hiện ra vẻ yếu đuối, anh ta liền được thể lớn lối, phồng mang trợn mắt. “Con trai tôi thích cái thứ con trai anh đang cầm trong tay, như vậy đi, tôi trả gấp đôi, anh bán cho tôi.”
“Con trai tôi cũng rất thích, xin lỗi nha người anh em, không thể bán được.” Tôn Chí cười nói, giọng nói càng lúc càng yếu ớt.
“Một trăm tệ, bán hay không?” Sắc mặt người đàn ông mập sa sầm xuống, có vẻ không hài lòng, sau đó móc ra một tờ tiền màu đỏ thẫm.
Tôn Chí lắc đầu. “Người anh em, thật sự không thể bán được, đây không phải là vấn đề tiền hay không, con trai tôi cũng thích mà.”
Lúc này, cậu nhóc béo mập, con trai của người đàn ông mập này đột nhiên bật khóc, nước mắt nước mũi chảy ra: “Cha, cha… Con muốn con rồng nhỏ kia, con muốn cơ, cha lấy cho con, hu hu hu…”
Sắc mặt người đàn ông mập càng sa sầm, có thể thấy được ông ta không hề vui chút nào, thoáng cái lại rút ra một tờ tiền màu hồng thẫm ra, cương quyết nhét cho Tôn Chí: “Hai trăm đồng, giờ thì được rồi chứ?”
Tôn Chí từ chỗi không cầm, hai trăm tệ rơi xuống đất, người đàn ông béo mập cũng không quan tâm tới hai trăm tệ đó, đi thẳng tới chỗ Tôn Dương, cướp lấy con rồng nhỏ bằng đất trong tay Tôn Dương. Cậu bé sợ hãi cứ trốn sau lưng Tôn Chí, Tôn Chí cũng ra sức che chở cho con trai, nhưng không hề có một phản ứng nào lại cả. Lý Xuân Sinh thấy vậy thì hay rồi, chuẩn bị ra tay giúp Tôn Chí dạy dỗ gã mập đó, nhưng lại bị Lâm Côn ngăn lại, mặc dù trong lòng rất khó hiểu, nhưng Lý Xuân Sinh không dám làm trái với ý của Lâm Côn, chỉ còn cách đứng yên bên cạnh nhìn hai cha con Tôn Chí bị bắt nạt.
Cuối cùng, Tôn Chí đã dốc toàn lực che chở cho nhóc Tôn Dương, thế nhưng tượng đất rồng nhỏ trong tay Tôn Dương đã bị người đàn ông mập làm cho vỡ vụn, cậu bé Tôn Dương uất ức òa khóc, Tôn Chí cũng phẫn nộ trợn mắt lên nhìn về phía người đàn ông mập quát: “Con người anh rốt cuộc làm sao vậy hả? Sao lại đi cướp đồ của một đứa trẻ chứ!”
“Phụt!” Gã béo tỏ ra vẻ chẳng coi chuyện đó ra gì, ông ta nhổ một bãi nước miếng lên đất, hùng hùng hổ hổ nói: “Con mẹ nó thật là mất hứng!” Anh ta giơ tay lên vỗ vào vai của đứa bé béo mập: “Con trai, cái đó vỡ rồi, chúng ta không cần nữa, đi, cha mua cho con cái khác chơi thích hơn.”
Cậu bé mập lúc này đã ngừng khóc, nhìn thấy tượng đất rồng nhỏ vỡ vụn còn Tôn Dương thì đang khóc òa mới bật cười khanh khách, làm mặt quỷ với Tôn Dương rồi mới quay người bỏ đi.
Gã béo liếc xéo Lâm Côn và Lý Xuân Sinh, rõ ràng rất xem thường, vẻ mặt ta đây hung hăng, lại phun một bãi nước bọt ra đất, hùng hổ mắng tiếp: “Nhát gan!” Sau đó, anh ta xoay người rất đắc ý bỏ đi, cách đó không xa có ba người cao lớn vạm vỡ đứng huýt sáo, hét lên với anh ta: “Đại ca, anh ngầu quá!”
“Sư phụ, vì sao anh…” Lý Xuân Sinh tức tới mức sắp bùng phát, khuôn mặt đầy vẻ không hiểu nhìn Lâm Côn, Lâm Côn cười nhạt với anh ta, anh ta lập tức hiểu ý, không nói thêm gì nữa, đứng đó trong lòng khó chịu bực bội.
Lâm Lâm ngẩng đầu, đôi mắt ngóng chờ Lâm Côn. “Cha, tại sao cha không giúp bác Tôn?”
Lâm Côn cười xoa đầu của Lâm Lâm, nói với Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng. “Hai đứa mau đi an ủi bạn Tôn Dương đi.”
Sắc mặt Tôn Chí hiện giờ rất khó coi, anh ta nhìn chằm chằm vào gã mập và thằng nhóc mập mạp kia, khuôn mặt thì không cần phải nói, không thể chỉ đơn giản diễn tả bằng hai từ phẫn nộ nữa, rõ ràng là sát khí bốc lên ngùn ngụt, Lâm Côn im lặng nhìn anh ta, sau khoảng hai phút, mãi tới khi gã mập dắt đứa trẻ đi khỏi tầm mắt, anh ta vẫn còn chưa động đậy.
Lâm Côn hơi lắc đầu, khẽ thở dài.
Lâm Côn nhặt hai trăm tệ dưới đất lên, đi tới trước quầy bán tượng đất, đưa tiền cho ông chủ: “Ông chủ, làm phiền ông nặn một chú rồng nhỏ khác.”
Sắc mặt ông chủ bán tượng đất không chút cảm xúc nhìn Lâm Côn, cuối cùng vẫn nhận hai trăm tệ đó rồi khẽ lầm bầm: “Các người cũng nhát thật ấy, bị thằng mập đó cưỡi lên đầu lên cổ rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Chúng tôi toàn là người hiền lành.”
Ông chủ nói: “Những người bị bắt nạt toàn là kẻ hiền lành cả.”
Trẻ con thường mau quên, sau khi Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng an ủi một lúc, tinh thần của cậu bé Tôn Dương rõ ràng tốt hơn nhiều, ba đứa trẻ lại tụ tập một chỗ nói nói cười cười chơi đùa với nhau. Nhưng cảm xúc của Tôn Chí mãi không tốt lên chút nào, cả buổi chiều không nói không rằng. Lâm Côn ném cho anh ta điếu thuốc anh ta cũng không nhận, Lý Xuân Sinh nói chuyện thì anh ta lúc trả lời lúc không, rõ ràng đang tức giận Lâm Côn và Lý Xuân Sinh vừa rồi không giúp anh ta…
***
Bình luận facebook