-
Chương 512: Ngô Thiên Bưu
Chương 512: Ngô Thiên Bưu
Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Lục Vân hoàn toàn bày ra khí tức tu luyện giả của mình.
Dù sao Ngô Tam cũng là người sắp chết.
Vậy hãy để hắn ta chết rõ ràng.
Quả nhiên, khi cảm nhận được khí thế vô cùng kinh khủng trên người Lục Vân, Ngô Tam luống cuống, hoảng sợ mở to hai mắt: "Anh lại là, Kim Đan kỳ. . . . . . Đại viên mãn? !"
Kim Đan kỳ đại viên mãn có thể so với lão yêu quái trăm năm không hiện thế này.
"Làm sao có thể ——" Ngô Tam gào thét một tiếng, bắt đầu giãy dụa đứng dậy.
Hắn ta muốn qua giành ngọc bài trên người Lục Vân.
Hắn ta muốn đi đập nát khối ngọc bài kia.
Sợ Lục Vân sẽ cầm khối ngọc bài này đến Ngô gia, đến lúc đó nhất định là tai hoạ của Ngô gia.
"Không thể. . . . . ." Ngô Tam vô cùng hối hận.
Chủ yếu là hắn ta thật sự không nghĩ đến Thiên Sáp Vương tuổi quá trẻ, tu vi lại đạt tới trình độ kinh khủng như vậy.
Trừ Ma Lang đại nhân ra thì căn bản không ai chế tài được hắn.
Nhưng với tình hình hiện giờ của Ma Lang đại nhân, căn bản không phát huy ra toàn bộ thực lực.
Tới giờ khắc này Ngô Tam mới biết mình gây đại họa nên liều mạng muốn cứu vãn.
Nhưng lấy thân thể suy yếu của hắn ta thì làm sao có thể là đối thủ của Lục Vân.
Trong lúc giãy dụa, khí thế của Lục Vân chấn động, một cây kim châm bắn ra từ trên người Ngô Tam.
Đây là cây kim châm dùng để treo mạng cho Ngô Tam.
Kim châm rời khỏi người thì Ngô Tam lập tức bịch một tiếng ngã xuống đất, chết triệt triệt để để.
Hai mắt hắn ta vẫn đang trừng thật lớn.
Lục Vân không thèm nhìn tới mà thu lại khí thế trên người rồi xoay người rời đi.
Để mảnh vườn hoang này trở thành nơi chôn thây của Ngô Tam.
Quả thật như Ngô Tam vừa nói, Kim Đan kỳ đại viên mãn chính là cảnh giới chân chính của Lục Vân.
Đây là nhờ vào thần công vô danh.
Thần công vô danh vốn rất bá đạo, khiến Lục Vân tu luyện giống như được trời giúp.
Hơn nữa trước đó cắn nuốt tu vi của vài người làm cảnh giới của hắn đã tới Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Dựa theo cách nói của lão đạo sĩ sư phụ thì cảnh giới đỉnh cao của tu luyện giả thế giới này chính là Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Trước kia Lục Vân không hiểu, thẳng đến hắn cũng tới cảnh giới này thì mới nhận ra biến hoá kỳ lạ trong đó.
Tu vi không gia tăng.
Cho dù tiếp tục dùng thần công vô danh đi cắn nuốt tu vi của người khác thì vẫn vậy.
Giống như bị một sức mạnh vô hình trói buộc lại, gắt gao chèn ép, không thể động đậy.
Cho nên Lục Vân mới nghĩ đến cách khác, tỷ như cắn nuốt càng nhiều linh hỏa, như vậy cho dù đối mặt với Kim Đan kỳ đại viên mãn tương đương thì hắn cũng có chiến lực cao hơn một phần.
Tạm thời Lục Vân không lo lắng về chuyện này.
Hắn đi nhanh trở lại bên người Liễu Yên Nhi.
Lúc này Ngô Xảo Xảo đã hết sốt cao, dùng giọng nói cực kỳ suy yếu nói: "Chị, cầu xin chị mau cứu ba, ba giúp em chạy trốn nên bị bọn họ bắt được. . . . . ."
Nói xong thì cô bé bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống như mưa.
Liễu Yên Nhi lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Lục Vân đại khái nghe hiểu ý của cô bé.
Nhất định là ba của Ngô Xảo Xảo không đành lòng nhìn con gái mình bị hiến tế, vì thế lén tiễn cô bé đi, kết quả lại bị những người khác của Ngô gia ngăn lại.
Mà Ngô Tam thì phụ trách đuổi bắt Ngô Xảo Xảo.
Lấy tu vi Trúc cơ kỳ của hắn ta thì bắt một cô bé trở về vốn là chuyện dễ dàng, ai đoán được lại đụng phải hai người Lục Vân giữa đường chứ.
"Chị Yên Nhi, chị dẫn Xảo Xảo về tỉnh Giang Nam trước, em đến Ngô gia thăm dò tình hình thử." Lục Vân nói.
"Được, tiểu Lục Vân em cẩn thận đấy, tụi chị chờ em ở tỉnh Giang Nam."
Liễu Yên Nhi cũng biết mình không giúp được gì, vì thế liền gật đầu, ôm Ngô Xảo Xảo rời đi trước một bước.
Lục Vân hơi nheo mắt lại, đánh giá ngọc bài trong tay.
"Em cũng muốn xem rốt cuộc Ma Lang đại nhân kia là thần thánh phương nào!"
. . . . . .
Trong một khu vực riêng tư của tỉnh Vân Quý có một mảnh trang viên to lớn tọa lạc.
Ở cửa chính có một pho tượng hình sói uy phong lẫm lẫm trông rất sống động, mắt sói híp lại thành khe hở, nhìn chăm chú về phía trước làm người ta sợ hãi, tất nhiên cũng không dám dễ dàng tới gần.
Tòa trang viên này chính là vị trí của Ngô gia.
Cửa chính của trang viên thoạt nhìn trang bị khóa điện tử công nghệ cao, nhưng chỉ có người của Ngô gia mới biết được trong khóa điện tử này có bố trí trận pháp, cần thẻ bài thân phận đặc thù mới có thể mở ra.
Giờ phút này, gia chủ Ngô Thiên Bưu của Ngô gia đang rất giận dữ.
Phía dưới có một người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy máu chắp hai tay sau lưng, bị cái cùm thật to khóa lại.
Đó là ba của Ngô Xảo Xảo - Ngô Minh Xương.
"Ngô Minh Xương, mày có biết tội của mình không?" Ngô Thiên Bưu tức giận quát hỏi, trên người vờn quanh huyết khí, trông cực kỳ khủng bố.
Ngô Minh Xương vội vàng dập đầu xuống đất, đau thương nói: "Gia chủ, Minh Xương biết tội, nhưng Xảo Xảo còn nhỏ như vậy, tôi đã hứa với người mẹ đã chết của nó là phải chăm sóc cho nó thật tốt. . . . . ."
"Ngô Minh Xương! Tao không muốn nghe mày nói nhảm, Ngô Xảo Xảo là người được Ma Lang đại nhân lựa chọn, nó được trở thành vật hiến tế của Ma Lang đại nhân thì mày nên cảm thấy kiêu ngạo cho nó." Ngô Thiên Bưu tức giận cắt ngang.
"Tôi hiểu, thật sự rất cảm kích Ma Lang đại nhân sủng hạnh Xảo Xảo nhà tôi, nhưng tôi thật sự không đành lòng nhìn thấy Xảo Xảo bị ném vào Huyết Trì."
"Buồn cười, nghe ý của mỳ thì hình như cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn? Mày đang nghi ngờ Ma Lang đại nhân?"
"Không dám, Minh Xương không dám!" Ngô Minh Xương sợ hãi dập đầu xuống đất, khẩn cầu nói: "Gia chủ, Minh Xương nguyện ý thay thế Xảo Xảo nhảy vào Huyết Trì, trở thành hiến tế của Ma Lang đại nhân."
"Mày?" Ngô Thiên Bưu lộ vẻ khinh miệt: "Mày đủ tư cách sao? Con cưng được Ma Lang đại nhân lựa chọn mà mày nói đổi là đổi? Mày không sợ mạo phạm Ma Lang đại nhân?"
Thân thể Ngô Minh Xương run lên, không dám nói lời nào.
Ngô Thiên Bưu tiếp tục nói: " Ma Lang đại nhân ban sức mạnh cho chúng ta, hàng năm chúng ta sẽ hiến tế một con cưng cho ngài, nhiều năm qua chưa bao giờ xuất hiện ngoại lệ, sao tới lượt mày lại không được?"
Ngô gia rất khổng lồ, không biết có phải do là thế gia Đồ Đằng hay không mà năng lực sinh dục của mỗi người đều rất mạnh, một phát trúng thưởng là chuyện thường xảy ra.
Cho nên dù hàng năm hiến tế mất một người thì vẫn rất đông đảo.
Chắc đây là một loại cân bằng sinh thái!
Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Lục Vân hoàn toàn bày ra khí tức tu luyện giả của mình.
Dù sao Ngô Tam cũng là người sắp chết.
Vậy hãy để hắn ta chết rõ ràng.
Quả nhiên, khi cảm nhận được khí thế vô cùng kinh khủng trên người Lục Vân, Ngô Tam luống cuống, hoảng sợ mở to hai mắt: "Anh lại là, Kim Đan kỳ. . . . . . Đại viên mãn? !"
Kim Đan kỳ đại viên mãn có thể so với lão yêu quái trăm năm không hiện thế này.
"Làm sao có thể ——" Ngô Tam gào thét một tiếng, bắt đầu giãy dụa đứng dậy.
Hắn ta muốn qua giành ngọc bài trên người Lục Vân.
Hắn ta muốn đi đập nát khối ngọc bài kia.
Sợ Lục Vân sẽ cầm khối ngọc bài này đến Ngô gia, đến lúc đó nhất định là tai hoạ của Ngô gia.
"Không thể. . . . . ." Ngô Tam vô cùng hối hận.
Chủ yếu là hắn ta thật sự không nghĩ đến Thiên Sáp Vương tuổi quá trẻ, tu vi lại đạt tới trình độ kinh khủng như vậy.
Trừ Ma Lang đại nhân ra thì căn bản không ai chế tài được hắn.
Nhưng với tình hình hiện giờ của Ma Lang đại nhân, căn bản không phát huy ra toàn bộ thực lực.
Tới giờ khắc này Ngô Tam mới biết mình gây đại họa nên liều mạng muốn cứu vãn.
Nhưng lấy thân thể suy yếu của hắn ta thì làm sao có thể là đối thủ của Lục Vân.
Trong lúc giãy dụa, khí thế của Lục Vân chấn động, một cây kim châm bắn ra từ trên người Ngô Tam.
Đây là cây kim châm dùng để treo mạng cho Ngô Tam.
Kim châm rời khỏi người thì Ngô Tam lập tức bịch một tiếng ngã xuống đất, chết triệt triệt để để.
Hai mắt hắn ta vẫn đang trừng thật lớn.
Lục Vân không thèm nhìn tới mà thu lại khí thế trên người rồi xoay người rời đi.
Để mảnh vườn hoang này trở thành nơi chôn thây của Ngô Tam.
Quả thật như Ngô Tam vừa nói, Kim Đan kỳ đại viên mãn chính là cảnh giới chân chính của Lục Vân.
Đây là nhờ vào thần công vô danh.
Thần công vô danh vốn rất bá đạo, khiến Lục Vân tu luyện giống như được trời giúp.
Hơn nữa trước đó cắn nuốt tu vi của vài người làm cảnh giới của hắn đã tới Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Dựa theo cách nói của lão đạo sĩ sư phụ thì cảnh giới đỉnh cao của tu luyện giả thế giới này chính là Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Trước kia Lục Vân không hiểu, thẳng đến hắn cũng tới cảnh giới này thì mới nhận ra biến hoá kỳ lạ trong đó.
Tu vi không gia tăng.
Cho dù tiếp tục dùng thần công vô danh đi cắn nuốt tu vi của người khác thì vẫn vậy.
Giống như bị một sức mạnh vô hình trói buộc lại, gắt gao chèn ép, không thể động đậy.
Cho nên Lục Vân mới nghĩ đến cách khác, tỷ như cắn nuốt càng nhiều linh hỏa, như vậy cho dù đối mặt với Kim Đan kỳ đại viên mãn tương đương thì hắn cũng có chiến lực cao hơn một phần.
Tạm thời Lục Vân không lo lắng về chuyện này.
Hắn đi nhanh trở lại bên người Liễu Yên Nhi.
Lúc này Ngô Xảo Xảo đã hết sốt cao, dùng giọng nói cực kỳ suy yếu nói: "Chị, cầu xin chị mau cứu ba, ba giúp em chạy trốn nên bị bọn họ bắt được. . . . . ."
Nói xong thì cô bé bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống như mưa.
Liễu Yên Nhi lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Lục Vân đại khái nghe hiểu ý của cô bé.
Nhất định là ba của Ngô Xảo Xảo không đành lòng nhìn con gái mình bị hiến tế, vì thế lén tiễn cô bé đi, kết quả lại bị những người khác của Ngô gia ngăn lại.
Mà Ngô Tam thì phụ trách đuổi bắt Ngô Xảo Xảo.
Lấy tu vi Trúc cơ kỳ của hắn ta thì bắt một cô bé trở về vốn là chuyện dễ dàng, ai đoán được lại đụng phải hai người Lục Vân giữa đường chứ.
"Chị Yên Nhi, chị dẫn Xảo Xảo về tỉnh Giang Nam trước, em đến Ngô gia thăm dò tình hình thử." Lục Vân nói.
"Được, tiểu Lục Vân em cẩn thận đấy, tụi chị chờ em ở tỉnh Giang Nam."
Liễu Yên Nhi cũng biết mình không giúp được gì, vì thế liền gật đầu, ôm Ngô Xảo Xảo rời đi trước một bước.
Lục Vân hơi nheo mắt lại, đánh giá ngọc bài trong tay.
"Em cũng muốn xem rốt cuộc Ma Lang đại nhân kia là thần thánh phương nào!"
. . . . . .
Trong một khu vực riêng tư của tỉnh Vân Quý có một mảnh trang viên to lớn tọa lạc.
Ở cửa chính có một pho tượng hình sói uy phong lẫm lẫm trông rất sống động, mắt sói híp lại thành khe hở, nhìn chăm chú về phía trước làm người ta sợ hãi, tất nhiên cũng không dám dễ dàng tới gần.
Tòa trang viên này chính là vị trí của Ngô gia.
Cửa chính của trang viên thoạt nhìn trang bị khóa điện tử công nghệ cao, nhưng chỉ có người của Ngô gia mới biết được trong khóa điện tử này có bố trí trận pháp, cần thẻ bài thân phận đặc thù mới có thể mở ra.
Giờ phút này, gia chủ Ngô Thiên Bưu của Ngô gia đang rất giận dữ.
Phía dưới có một người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy máu chắp hai tay sau lưng, bị cái cùm thật to khóa lại.
Đó là ba của Ngô Xảo Xảo - Ngô Minh Xương.
"Ngô Minh Xương, mày có biết tội của mình không?" Ngô Thiên Bưu tức giận quát hỏi, trên người vờn quanh huyết khí, trông cực kỳ khủng bố.
Ngô Minh Xương vội vàng dập đầu xuống đất, đau thương nói: "Gia chủ, Minh Xương biết tội, nhưng Xảo Xảo còn nhỏ như vậy, tôi đã hứa với người mẹ đã chết của nó là phải chăm sóc cho nó thật tốt. . . . . ."
"Ngô Minh Xương! Tao không muốn nghe mày nói nhảm, Ngô Xảo Xảo là người được Ma Lang đại nhân lựa chọn, nó được trở thành vật hiến tế của Ma Lang đại nhân thì mày nên cảm thấy kiêu ngạo cho nó." Ngô Thiên Bưu tức giận cắt ngang.
"Tôi hiểu, thật sự rất cảm kích Ma Lang đại nhân sủng hạnh Xảo Xảo nhà tôi, nhưng tôi thật sự không đành lòng nhìn thấy Xảo Xảo bị ném vào Huyết Trì."
"Buồn cười, nghe ý của mỳ thì hình như cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn? Mày đang nghi ngờ Ma Lang đại nhân?"
"Không dám, Minh Xương không dám!" Ngô Minh Xương sợ hãi dập đầu xuống đất, khẩn cầu nói: "Gia chủ, Minh Xương nguyện ý thay thế Xảo Xảo nhảy vào Huyết Trì, trở thành hiến tế của Ma Lang đại nhân."
"Mày?" Ngô Thiên Bưu lộ vẻ khinh miệt: "Mày đủ tư cách sao? Con cưng được Ma Lang đại nhân lựa chọn mà mày nói đổi là đổi? Mày không sợ mạo phạm Ma Lang đại nhân?"
Thân thể Ngô Minh Xương run lên, không dám nói lời nào.
Ngô Thiên Bưu tiếp tục nói: " Ma Lang đại nhân ban sức mạnh cho chúng ta, hàng năm chúng ta sẽ hiến tế một con cưng cho ngài, nhiều năm qua chưa bao giờ xuất hiện ngoại lệ, sao tới lượt mày lại không được?"
Ngô gia rất khổng lồ, không biết có phải do là thế gia Đồ Đằng hay không mà năng lực sinh dục của mỗi người đều rất mạnh, một phát trúng thưởng là chuyện thường xảy ra.
Cho nên dù hàng năm hiến tế mất một người thì vẫn rất đông đảo.
Chắc đây là một loại cân bằng sinh thái!
Bình luận facebook