-
Chương 521-522
Chương 521: Tiềm năng vô hạn
Chương 521: Tiềm năng vô hạn
“Thật sự?”
Nghe thấy Lục Vân nói vậy, con người xinh đẹp của Vương Băng Ngưng sáng lên, trông như hai ngôi sao lộng lẫy.
Có thể thấy được cô rất vui vẻ.
Đồng thời cô cũng rất ngạc nhiên.
Không ngờ Lục Vân thật sự đồng ý khiến Vương Băng Ngưng hơi khó tin.
Lục Vân gật đầu: “Thật sự, còn thật hơn cả trân châu, chúng ta chọn ngày rồi kết hôn.”
Mặc kệ!
Trẻ con mới lựa chọn, người lớn phải lấy hết!
Dù sao chỉ cần các chị nguyện ý, ai trước ai sau không quan trọng.
Không phải hắn vẫn luôn chờ cơ hội hay sao?
Không phải hắn vẫn luôn nghĩ cách đâm thủng lớp màng này hay sao?
Hôm nay chính là cơ hội.
Hôm nay hắn phải đâm thủng lớp màng này.
Vương Băng Ngưng kích động nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em tốt quá, chị thật sự rất vui.”
Không biết mấy chị em của cô biết cô nhanh chân đến trước sẽ cảm thấy thế nào?
Hì hì, sau này cô chính là vợ cả.
Vương Băng Ngưng trông ngây thơ, nhưng thật ra cũng có tâm tư của mình.
Cô cũng không ngại sau này Lục Vân cưới mấy người chị em của cô, dù sao quan hệ của bọn họ rất tốt. Cô chỉ muốn thỏa mãn chút tâm tư nho nhỏ của mình, chiếm một vị trí trước thôi.
Vương Băng Ngưng: “Tiểu Lục Vân, chúng ta tạm thời không cần nói chuyện này cho chỗ chị Khuynh Thành và mấy người khác. Đến ngày đó chúng ta mời bọn họ đến tham gia tiệc cưới, tạo một bất ngờ cho bọn họ được không?”
Bất ngờ?
Phải là kinh sợ mới đúng.
Lục Vân cười khổ, thật sự không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gù.
Đặc biệt là chị cả Khuynh Thành, nhìn bề ngoài thì lạnh lùng nhưng thật ra là một vại dấm chua.
Chắc phải dỗ dành rồi.
Nhưng cũng có một loại khả năng khác.
Có lẽ Lục Vân và Vương Băng Ngưng kết hôn có thể trợ giúp mấy chị phá vỡ sự băn khoăn trong lòng, để bọn họ biết thật ra có chút quan hệ có thể vượt qua.
Nếu không cứ dây dưa mãi thế này cũng không phải cách.
Tuy Lục Vân khinh bỉ tác phong của Lữ Khinh Nga, nhưng bà ta nói đúng, không thể cứ để người ta chờ mãi được.
Trên mặt Lữ Khinh Nga chi chít dấu tay, nhưng vẫn cười thành một đóa hoa cúc: “Đồng ý sớm chút không phải tốt hơ rồi sao, cứ phải để tôi dùng kế, a… Đau.”
Lục Vân rất muốn ném giày lên mặt bà ta: Bà câm miệng cho tôi nhờ!
“Được rồi, làm chứng cho hai người.”
Lữ Khinh Nga rời khỏi phòng khách, để lại Mạc Thanh Uyển làm bóng đèn.
Chờ bà ta trở lại.
Lục Vân như nhìn thấy quỷ, chỉ vào mặt Lữ Khinh Nga rồi nói: “Bác gái, vết thương trên mặt bà đâu?”
“Thằng nhóc này, gọi mẹ.” Lữ Khinh Nga sửa lại.
“...”
Lục Vân thật sự không thể chấp nhận phải gọi người đàn bà tâm cơ này là mẹ, qua loa có lệ: “Sao vết thương trên mặt bà biến mất rồi?”
Rõ ràng lúc Lữ Khinh Nga rời đi, trên mặt chi chít vết đỏ, nhưng bây giờ thì lại biến mất hết rồi.
Ngay cả vết bầm cũng không có.
Lữ Khinh Nga đắc ý: “Người ta biết bảo dưỡng mà, mỹ phẩm dưỡng da đều được làm từ đan dược cấp cao, hiệu quả chữa thương cực kỳ cao.”
Vừa rồi bà ta tự tát mình không ảnh hưởng gì cả, nghe thì vang dội, nhìn thì khoa trương nhưng đâu dễ bị thương được, dù sao bà ta cũng là Kim Đan kỳ.
Lục Vân: ĐM, quả nhiên bị con mẹ tâm cơ này lừa rồi.
Lữ Khinh Nga: “Đừng để ý mấy chi tiết vụn vặt này, nào, bây giờ để mẹ làm chứng cho hai đứa.”
Bà ta cầm một chiếc gương đến trước mặt hai người.
Lục Vân: “Chiếc gương này có tác dụng gì?”
“Một nghi thức thôi, đây là gương tình đầu ý hợp, nhỏ máu của cậu và Băng Ngưng lên, tượng trưng cho sự bền lâu vĩnh viễn, đồng lòng hợp ý.”
Lữ Khinh Nga vờ ngu ngơ để cho qua chuyện.
Lục Vân còn lâu mới tin bà ta, ai tin người đó là tên ngốc.
Vừa mới chửi thầm xong thì Vương Băng Ngưng vội vàng đâm thủng ngón trỏ của mình rồi nhỏ một giọt máu tươi lên.
“...”
Được rồi, quả nhiên có người tin.
Lạch cạch!
Sau khi Vương Băng Ngưng nhỏ máu lên mặt gương, rất nhanh đã bị gương hấp thu.
Ngay sau đó mặt gương trơn nhẵn sáng lên, ánh sáng kim sắc nhàn nhạt lóe lên khoảng nửa phút rồi biến mất.
Vương Băng Ngưng hưng phấn: “Thật sự có phản ứng này, Tiểu Lục Vân nhanh lên, nhỏ máu của em xuống đi.”
Cô không chú ý khi ánh sáng kim sắc lóe lên, trên mặt Lữ Khinh Nga và Mạc Thanh Uyển đều hiện lên sự ngạc nhiên.
Chiếc gương này không phải gương tình đầu ý hợp gì, nó là một pháp bảo.
Một pháp bảo có thể phán đoán tiềm năng của mỗi người tu luyện.
Ánh sáng càng thuần khiết càng sáng thì tiềm năng càng lớn.
Vương Băng Ngưng là kim sắc nhạt, chỉ cần là kim sắc, dù nhạt hay đậm đều đại biểu cho tiềm năng vô hạn. Chuyện này chưa từng xuất hiện ở nhà họ Mạc.
Không chỉ nhà họ Mạc, ngay cả thư viện Vân Sơn cũng không tìm ra được người có kim sắc.
Không ngờ lại xuất hiện trên người Vương Băng Ngưng.
Nhưng rõ ràng cô lạc hậu rất nhiều về mặt tu luyện, bây giờ mới chỉ là Luyện Khí kỳ cấp thấp, tại sao lại tra ra là tiềm năng vô hạn?
Không lẽ vì dính cơ duyên của Lục Vân?
Lữ Khinh Nga nhìn về phía Lục Vân với ánh mắt nóng bỏng, càng gấp gáp muốn thí nghiệm tiềm năng của Lục Vân.
Chương 522: Tâm đầu ý hợp
Lục Vân không phải người mù, hắn cũng nhìn thấy ánh sáng kim sắc kia, càng cảm thấy Lữ Khinh Nga đang lừa dối.
Vương Băng Nhưng thúc giục: “Tiểu Lục Vân nhanh thử đi, nhỏ máu của em lên xem có phản ứng gì, mặt gương này quá thần kỳ.”
Không phải Lục Vân không muốn, chỉ là trong lòng có chút băn khoăn.
Hắn biết máu của mình sẽ không đơn giản, nếu không cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng cắn nuốt khi chạm vào mấy thứ đồ kỳ quái.
Nhỏ máu lên sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lữ Khinh Nga nôn nóng nhìn hắn, hận không thể tự tay lấy máu giúp hắn.
Lục Vân nghĩ rồi gật đầu: “Được, tôi nhỏ máu lên, lát nữa nếu xuất hiện tình huống quỷ dị gì thì đừng quá ngạc nhiên.”
Hắn cũng rất tò mò bí mật về thân thể của mình, bây giờ có cơ hội thử cũng không sao.
Dù sao hắn cũng là Kim Đan kỳ đại viên mãn, cho dù tra ra hiện tượng kỳ quái gì đó cũng không ai làm gì được hắn.
Lục Vân nhỏ một giọt máu từ ngón trỏ xuống.
Tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt gương.
Nhưng sau khi nhỏ máu xuống thì không bị hấp thu luôn như của Vương Băng Ngưng, một lúc sau vẫn chưa có phản ứng gì.
Giọt máu kia vẫn nằm yên trên mặt kính bóng loáng.
“Tại sao lại vậy?”
Lữ Khinh Nga cảm thấy vô cùng hoang mang.
Chẳng lẽ pháp bảo hỏng rồi?
Lữ Khinh Nga khó hiểu.
Mạc Thanh Uyển cũng vậy.
Vương Băng Ngưng nhìn chằm chằm giọt máu kia một lúc, bĩu môi, nhìn Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, quả nhiên em không yêu chị.”
Cô còn tưởng rằng Lữ Khinh Nga nói thật, coi mặt gương này thành tấm gương tình đầu ý hợp. Thấy máu của Lục Vân không bị hấp thu nên tưởng tình cảm của hắn chưa đủ.
Lục Vân chảy mồ hôi lạnh.
Mất công lúc nãy hắn còn lo lắng, không ngờ không có phản ứng gì cả, lại còn bị Vương Băng Ngưng hiểu lầm.
Lục Vân liếc nhìn Lữ Khinh Nga: “Chính bà nói nó là gương tâm đầu ý hợp gì đó, bây giờ Vương Băng Ngưng hiểu lầm, tự bà đi giải thích đi.”
Lữ Khinh Nga: “A… Cái này… Chắc gương hỏng rồi, Băng Ngưng, con đừng nghĩ vớ vẩn, đây chỉ là một nghi thức mà thôi.
Lữ Khinh Nga đang định lau vết máu trên mặt gương đi, đúng lúc này một luồng ánh sáng hiện lên, máu bị hấp thu.
Ngay sau đó xích kim sắc bùng nổ, mắt của bốn người suýt nữa mù.
“Vàng ròng!”
Lữ Khinh Nga há to miệng, hét lên.
Thân thể không ngừng run rẩy.
Trên khuôn mặt trắng nõn chỉ còn lại sự sợ hãi.
Vàng ròng!
Màu vàng thuần túy nhất!
Tiềm năng của Lục Vân này muốn đâm thủng trời hả.
Hắn chính là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó gặp.
Nếu Giới Hành Sơn không đóng cửa, vậy Lục Vân chính là người khiến vô số môn phái đánh nhau vỡ đầu chảy máu cũng muốn đoạt về làm đệ tử.
Nhặt được bảo rồi!
Ha ha ha!
Lữ Khinh Nga mừng như điên, càng thêm khẳng định tiềm năng vô hạn của Vương Băng Ngưng do dính cơ duyên của Lục Vân.
Quả nhiên là đại cơ duyên giả, cọ một chút cũng lên đến nghịch thiên.
“Con rể, con rể ngoan, không cần nói gì cả. Sau này nhà họ Mạc sẽ giao cho con, pháp bảo cũng tùy tiện dùng, nơi này tùy tiện sai bảo, bao gồm cả mẹ, con muốn sai thế nào cũng được.”
Lữ Khinh Nga mừng như điên, bắt đầu ăn nói luyên thuyên.
Lục Vân nghiêm mặt nói: “Bác gái xin hãy tự trọng.”
“Ha ha… Không sao không sao, mẹ kích động quá, con rể ngoan, đừng chê cười mẹ… Đúng rồi, sao còn gọi là bá mẫu chứ, sửa miệng, nhanh sửa miệng, ha ha…”
Lữ Khinh Nga cười không khép được miệng.
Mạc Thanh Uyển ngẩn ngơ nhìn ánh sáng xích kim sắc kia, sự ghen tị lại trỗi dậy.
Cô thật sự hy vọng mình có thể đổi thân phận với Vương Băng Ngưng, thật sự hy vọng người mà Lục Vân thích là mình.
Vương Băng Ngưng không biết tại sao mẹ mình lại kích động đến vậy.
Cô chỉ cảm thấy thần kỳ.
Sau khi Tiểu Lục Vân nhỏ máu xuống hiện lên ánh sáng kim sắc, nhưng thuần khiết hơn của cô nhiều.
Vương Băng Ngưng hỏi: “Mẹ, có phải hay không Tiểu Lục Vân và con vô cùng thích hợp?”
Lữ Khinh Nga cười tươi, vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, vô cùng thích hợp, hai đứa là một đôi do trời đất tạo nên, chắc chắn sẽ vĩnh viễn lâu dài, vĩnh viễn không tách ra, ha ha ha…”
“Chị biết ngay mà, chắc chắn Tiểu Lục Vân yêu chị, chụt ~”
Vương Băng Ngưng vui sướng ôm cổ của Lục Vân, kiễng chân hôn lên má hắn.
“Vừa rồi lúc máu của em không bị hấp thu, chị không nói như vậy.”
Lục Vân nói.
Nhưng hắn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà không xuất hiện hiện tượng quỷ dị gì đó, nếu không hắn không biết phải giải thích thế nào.
Lữ Khinh Nga vui vẻ dọn pháp bảo về phòng, dù sao đã tra ra được tiềm năng của Lục Vân, sau này chỉ cần cột chặt hắn lại là được.
Sau khi cất pháp bảo vào phòng, Lữ Khinh Nga tươi cười đi ra, đóng cửa lại.
Khoảnh khắc bà ta đóng cửa lại, ánh sáng xích kim sắc biến mất, thay vào đỏ là huyết quang vô tận, giống như chiếu rọi ra địa ngục Vô Gian!
Chương 521: Tiềm năng vô hạn
“Thật sự?”
Nghe thấy Lục Vân nói vậy, con người xinh đẹp của Vương Băng Ngưng sáng lên, trông như hai ngôi sao lộng lẫy.
Có thể thấy được cô rất vui vẻ.
Đồng thời cô cũng rất ngạc nhiên.
Không ngờ Lục Vân thật sự đồng ý khiến Vương Băng Ngưng hơi khó tin.
Lục Vân gật đầu: “Thật sự, còn thật hơn cả trân châu, chúng ta chọn ngày rồi kết hôn.”
Mặc kệ!
Trẻ con mới lựa chọn, người lớn phải lấy hết!
Dù sao chỉ cần các chị nguyện ý, ai trước ai sau không quan trọng.
Không phải hắn vẫn luôn chờ cơ hội hay sao?
Không phải hắn vẫn luôn nghĩ cách đâm thủng lớp màng này hay sao?
Hôm nay chính là cơ hội.
Hôm nay hắn phải đâm thủng lớp màng này.
Vương Băng Ngưng kích động nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em tốt quá, chị thật sự rất vui.”
Không biết mấy chị em của cô biết cô nhanh chân đến trước sẽ cảm thấy thế nào?
Hì hì, sau này cô chính là vợ cả.
Vương Băng Ngưng trông ngây thơ, nhưng thật ra cũng có tâm tư của mình.
Cô cũng không ngại sau này Lục Vân cưới mấy người chị em của cô, dù sao quan hệ của bọn họ rất tốt. Cô chỉ muốn thỏa mãn chút tâm tư nho nhỏ của mình, chiếm một vị trí trước thôi.
Vương Băng Ngưng: “Tiểu Lục Vân, chúng ta tạm thời không cần nói chuyện này cho chỗ chị Khuynh Thành và mấy người khác. Đến ngày đó chúng ta mời bọn họ đến tham gia tiệc cưới, tạo một bất ngờ cho bọn họ được không?”
Bất ngờ?
Phải là kinh sợ mới đúng.
Lục Vân cười khổ, thật sự không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gù.
Đặc biệt là chị cả Khuynh Thành, nhìn bề ngoài thì lạnh lùng nhưng thật ra là một vại dấm chua.
Chắc phải dỗ dành rồi.
Nhưng cũng có một loại khả năng khác.
Có lẽ Lục Vân và Vương Băng Ngưng kết hôn có thể trợ giúp mấy chị phá vỡ sự băn khoăn trong lòng, để bọn họ biết thật ra có chút quan hệ có thể vượt qua.
Nếu không cứ dây dưa mãi thế này cũng không phải cách.
Tuy Lục Vân khinh bỉ tác phong của Lữ Khinh Nga, nhưng bà ta nói đúng, không thể cứ để người ta chờ mãi được.
Trên mặt Lữ Khinh Nga chi chít dấu tay, nhưng vẫn cười thành một đóa hoa cúc: “Đồng ý sớm chút không phải tốt hơ rồi sao, cứ phải để tôi dùng kế, a… Đau.”
Lục Vân rất muốn ném giày lên mặt bà ta: Bà câm miệng cho tôi nhờ!
“Được rồi, làm chứng cho hai người.”
Lữ Khinh Nga rời khỏi phòng khách, để lại Mạc Thanh Uyển làm bóng đèn.
Chờ bà ta trở lại.
Lục Vân như nhìn thấy quỷ, chỉ vào mặt Lữ Khinh Nga rồi nói: “Bác gái, vết thương trên mặt bà đâu?”
“Thằng nhóc này, gọi mẹ.” Lữ Khinh Nga sửa lại.
“...”
Lục Vân thật sự không thể chấp nhận phải gọi người đàn bà tâm cơ này là mẹ, qua loa có lệ: “Sao vết thương trên mặt bà biến mất rồi?”
Rõ ràng lúc Lữ Khinh Nga rời đi, trên mặt chi chít vết đỏ, nhưng bây giờ thì lại biến mất hết rồi.
Ngay cả vết bầm cũng không có.
Lữ Khinh Nga đắc ý: “Người ta biết bảo dưỡng mà, mỹ phẩm dưỡng da đều được làm từ đan dược cấp cao, hiệu quả chữa thương cực kỳ cao.”
Vừa rồi bà ta tự tát mình không ảnh hưởng gì cả, nghe thì vang dội, nhìn thì khoa trương nhưng đâu dễ bị thương được, dù sao bà ta cũng là Kim Đan kỳ.
Lục Vân: ĐM, quả nhiên bị con mẹ tâm cơ này lừa rồi.
Lữ Khinh Nga: “Đừng để ý mấy chi tiết vụn vặt này, nào, bây giờ để mẹ làm chứng cho hai đứa.”
Bà ta cầm một chiếc gương đến trước mặt hai người.
Lục Vân: “Chiếc gương này có tác dụng gì?”
“Một nghi thức thôi, đây là gương tình đầu ý hợp, nhỏ máu của cậu và Băng Ngưng lên, tượng trưng cho sự bền lâu vĩnh viễn, đồng lòng hợp ý.”
Lữ Khinh Nga vờ ngu ngơ để cho qua chuyện.
Lục Vân còn lâu mới tin bà ta, ai tin người đó là tên ngốc.
Vừa mới chửi thầm xong thì Vương Băng Ngưng vội vàng đâm thủng ngón trỏ của mình rồi nhỏ một giọt máu tươi lên.
“...”
Được rồi, quả nhiên có người tin.
Lạch cạch!
Sau khi Vương Băng Ngưng nhỏ máu lên mặt gương, rất nhanh đã bị gương hấp thu.
Ngay sau đó mặt gương trơn nhẵn sáng lên, ánh sáng kim sắc nhàn nhạt lóe lên khoảng nửa phút rồi biến mất.
Vương Băng Ngưng hưng phấn: “Thật sự có phản ứng này, Tiểu Lục Vân nhanh lên, nhỏ máu của em xuống đi.”
Cô không chú ý khi ánh sáng kim sắc lóe lên, trên mặt Lữ Khinh Nga và Mạc Thanh Uyển đều hiện lên sự ngạc nhiên.
Chiếc gương này không phải gương tình đầu ý hợp gì, nó là một pháp bảo.
Một pháp bảo có thể phán đoán tiềm năng của mỗi người tu luyện.
Ánh sáng càng thuần khiết càng sáng thì tiềm năng càng lớn.
Vương Băng Ngưng là kim sắc nhạt, chỉ cần là kim sắc, dù nhạt hay đậm đều đại biểu cho tiềm năng vô hạn. Chuyện này chưa từng xuất hiện ở nhà họ Mạc.
Không chỉ nhà họ Mạc, ngay cả thư viện Vân Sơn cũng không tìm ra được người có kim sắc.
Không ngờ lại xuất hiện trên người Vương Băng Ngưng.
Nhưng rõ ràng cô lạc hậu rất nhiều về mặt tu luyện, bây giờ mới chỉ là Luyện Khí kỳ cấp thấp, tại sao lại tra ra là tiềm năng vô hạn?
Không lẽ vì dính cơ duyên của Lục Vân?
Lữ Khinh Nga nhìn về phía Lục Vân với ánh mắt nóng bỏng, càng gấp gáp muốn thí nghiệm tiềm năng của Lục Vân.
Chương 522: Tâm đầu ý hợp
Lục Vân không phải người mù, hắn cũng nhìn thấy ánh sáng kim sắc kia, càng cảm thấy Lữ Khinh Nga đang lừa dối.
Vương Băng Nhưng thúc giục: “Tiểu Lục Vân nhanh thử đi, nhỏ máu của em lên xem có phản ứng gì, mặt gương này quá thần kỳ.”
Không phải Lục Vân không muốn, chỉ là trong lòng có chút băn khoăn.
Hắn biết máu của mình sẽ không đơn giản, nếu không cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng cắn nuốt khi chạm vào mấy thứ đồ kỳ quái.
Nhỏ máu lên sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lữ Khinh Nga nôn nóng nhìn hắn, hận không thể tự tay lấy máu giúp hắn.
Lục Vân nghĩ rồi gật đầu: “Được, tôi nhỏ máu lên, lát nữa nếu xuất hiện tình huống quỷ dị gì thì đừng quá ngạc nhiên.”
Hắn cũng rất tò mò bí mật về thân thể của mình, bây giờ có cơ hội thử cũng không sao.
Dù sao hắn cũng là Kim Đan kỳ đại viên mãn, cho dù tra ra hiện tượng kỳ quái gì đó cũng không ai làm gì được hắn.
Lục Vân nhỏ một giọt máu từ ngón trỏ xuống.
Tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt gương.
Nhưng sau khi nhỏ máu xuống thì không bị hấp thu luôn như của Vương Băng Ngưng, một lúc sau vẫn chưa có phản ứng gì.
Giọt máu kia vẫn nằm yên trên mặt kính bóng loáng.
“Tại sao lại vậy?”
Lữ Khinh Nga cảm thấy vô cùng hoang mang.
Chẳng lẽ pháp bảo hỏng rồi?
Lữ Khinh Nga khó hiểu.
Mạc Thanh Uyển cũng vậy.
Vương Băng Ngưng nhìn chằm chằm giọt máu kia một lúc, bĩu môi, nhìn Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, quả nhiên em không yêu chị.”
Cô còn tưởng rằng Lữ Khinh Nga nói thật, coi mặt gương này thành tấm gương tình đầu ý hợp. Thấy máu của Lục Vân không bị hấp thu nên tưởng tình cảm của hắn chưa đủ.
Lục Vân chảy mồ hôi lạnh.
Mất công lúc nãy hắn còn lo lắng, không ngờ không có phản ứng gì cả, lại còn bị Vương Băng Ngưng hiểu lầm.
Lục Vân liếc nhìn Lữ Khinh Nga: “Chính bà nói nó là gương tâm đầu ý hợp gì đó, bây giờ Vương Băng Ngưng hiểu lầm, tự bà đi giải thích đi.”
Lữ Khinh Nga: “A… Cái này… Chắc gương hỏng rồi, Băng Ngưng, con đừng nghĩ vớ vẩn, đây chỉ là một nghi thức mà thôi.
Lữ Khinh Nga đang định lau vết máu trên mặt gương đi, đúng lúc này một luồng ánh sáng hiện lên, máu bị hấp thu.
Ngay sau đó xích kim sắc bùng nổ, mắt của bốn người suýt nữa mù.
“Vàng ròng!”
Lữ Khinh Nga há to miệng, hét lên.
Thân thể không ngừng run rẩy.
Trên khuôn mặt trắng nõn chỉ còn lại sự sợ hãi.
Vàng ròng!
Màu vàng thuần túy nhất!
Tiềm năng của Lục Vân này muốn đâm thủng trời hả.
Hắn chính là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó gặp.
Nếu Giới Hành Sơn không đóng cửa, vậy Lục Vân chính là người khiến vô số môn phái đánh nhau vỡ đầu chảy máu cũng muốn đoạt về làm đệ tử.
Nhặt được bảo rồi!
Ha ha ha!
Lữ Khinh Nga mừng như điên, càng thêm khẳng định tiềm năng vô hạn của Vương Băng Ngưng do dính cơ duyên của Lục Vân.
Quả nhiên là đại cơ duyên giả, cọ một chút cũng lên đến nghịch thiên.
“Con rể, con rể ngoan, không cần nói gì cả. Sau này nhà họ Mạc sẽ giao cho con, pháp bảo cũng tùy tiện dùng, nơi này tùy tiện sai bảo, bao gồm cả mẹ, con muốn sai thế nào cũng được.”
Lữ Khinh Nga mừng như điên, bắt đầu ăn nói luyên thuyên.
Lục Vân nghiêm mặt nói: “Bác gái xin hãy tự trọng.”
“Ha ha… Không sao không sao, mẹ kích động quá, con rể ngoan, đừng chê cười mẹ… Đúng rồi, sao còn gọi là bá mẫu chứ, sửa miệng, nhanh sửa miệng, ha ha…”
Lữ Khinh Nga cười không khép được miệng.
Mạc Thanh Uyển ngẩn ngơ nhìn ánh sáng xích kim sắc kia, sự ghen tị lại trỗi dậy.
Cô thật sự hy vọng mình có thể đổi thân phận với Vương Băng Ngưng, thật sự hy vọng người mà Lục Vân thích là mình.
Vương Băng Ngưng không biết tại sao mẹ mình lại kích động đến vậy.
Cô chỉ cảm thấy thần kỳ.
Sau khi Tiểu Lục Vân nhỏ máu xuống hiện lên ánh sáng kim sắc, nhưng thuần khiết hơn của cô nhiều.
Vương Băng Ngưng hỏi: “Mẹ, có phải hay không Tiểu Lục Vân và con vô cùng thích hợp?”
Lữ Khinh Nga cười tươi, vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, vô cùng thích hợp, hai đứa là một đôi do trời đất tạo nên, chắc chắn sẽ vĩnh viễn lâu dài, vĩnh viễn không tách ra, ha ha ha…”
“Chị biết ngay mà, chắc chắn Tiểu Lục Vân yêu chị, chụt ~”
Vương Băng Ngưng vui sướng ôm cổ của Lục Vân, kiễng chân hôn lên má hắn.
“Vừa rồi lúc máu của em không bị hấp thu, chị không nói như vậy.”
Lục Vân nói.
Nhưng hắn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà không xuất hiện hiện tượng quỷ dị gì đó, nếu không hắn không biết phải giải thích thế nào.
Lữ Khinh Nga vui vẻ dọn pháp bảo về phòng, dù sao đã tra ra được tiềm năng của Lục Vân, sau này chỉ cần cột chặt hắn lại là được.
Sau khi cất pháp bảo vào phòng, Lữ Khinh Nga tươi cười đi ra, đóng cửa lại.
Khoảnh khắc bà ta đóng cửa lại, ánh sáng xích kim sắc biến mất, thay vào đỏ là huyết quang vô tận, giống như chiếu rọi ra địa ngục Vô Gian!
Bình luận facebook