Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212: Sắp đến
“Còn có việc gì nữa?”
Tần Cao Văn nhìn đối phương rồi hỏi một cách bình thản.
“Vừa rồi đúng là tôi không tốt, không nên nói với cậu như vậy, đến cuối cùng lại là cậu cứu tôi”.
Ông lão lấy ra một tấm lệnh bài, trên đó lấp lánh màu vàng ánh kim sáng loáng, mọi người đều đổ dồn sự chú ý đến tấm lệnh bài này.
Ở đó có rất nhiều người nhận ra tấm lệnh bài đó, và còn biết rõ được hàm ý đặc thù phía sau nó.
Cho dù là ai cũng không thể ngờ ông lão lại có địa vị cao như vậy trong phái Thiên Long.
Ông ta đưa tấm lệnh bài cho Tần Cao Văn nói: “Vừa rồi may có cậu ra tay cứu giúp kịp thời, mới khiến tôi thoát chết, tôi không có gì báo đáp cả, tấm lệnh bài này coi như món quà cảm ơn cậu”.
“Cảm ơn”.
Tần Cao Văn nhận lấy tấm lệnh bài.
Ông lão lại nói tiếp: “Không biết cậu có thể nói cho tôi biết tên của cậu không?”.
“Tần Cao Văn”.
Sắc mặt của không ít người đều lộ vẻ sợ hãi.
Người này chính là Tần Cao Văn.
Sắp tới anh phải đến đỉnh núi Thiên Nhai, một mình đối mặt với Mãnh Hổ Môn, chuyện về các cao thủ đỉnh cao được bàn tán xôn xao nên ai ai cũng biết.
Không ai ngờ là anh lại xuất hiện ở buổi đấu giá ngầm này.
Ông lão cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Cậu chính là Tần Cao Văn?”.
Anh dửng dưng trả lời: “Có vấn đề gì không?”.
Ông lão do dự một lúc sau đó cười lớn, giọng cười vô cùng phóng khoáng, vang vọng cả phòng đấu giá.
“Không có gì, không có gì!”.
Ông lão không ngừng nói: “Từ cổ xưa đã xuất hiện những anh hùng tuổi thiếu niên, câu nói này đúng là không sai, cậu thanh niên trẻ tuổi mà đã có khí phách như vậy, thực sự khiến người ta phải kính phục”.
“Ông quá khen!”.
Tần Cao Văn thể hiện rất đỗi bình thản.
“Cậu thanh niên, tôi còn có việc nên đi trước đây, chúng ta sau này có duyên gặp lại nhé”.
Bề ngoài ông ta nói như vậy, nhưng từ sâu trong lòng ông ta cảm thấy bản thân và Tần Cao Văn không thể có dịp gặp lại nhau nữa, vì ngày mai anh sẽ bị người của Mãnh Hổ Môn giết chết.
Thực lực của anh có mạnh đến đâu cũng không thoát được lần này.
“Có duyên gặp lại!”.
...
Vương Thuyền Quyên cũng không biết bản thân đã bị nhốt trong chiếc phòng lạnh lẽo này bao nhiêu ngày rồi, cô đã dần mất đi cảm nhận và sự phán đoán về thời gian.
Mấy hôm nay Vương Thuyền Quyên không ăn uống gì, trong lòng chỉ nghĩ đến sự an nguy của con gái và Tần Cao Văn.
Khuôn mặt vốn dĩ hồng hào của cô bây giờ trở nên trắng nhợt, thần thái tiều tụy, mới chỉ hai, ba ngày mà cô đã gầy đi hơn năm cân.
Đôi mắt xinh đẹp đã đầy những tia máu.
Kẹt!
Cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Tia sáng chói ập vào khiến cô không mở nổi mắt.
Môn chủ của Mãnh Hổ Môn một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Hai tay hắn chắp sau lưng, môn chủ Mãnh Hổ Môn từ từ bước đến.
“Cô Vương, mấy hôm nay cô cảm thấy thế nào?”.
Vương Thuyền Quyên chửi: “Anh đúng là đồ khốn bỉ ổi vô liêm sỉ, tôi nói cho anh biết, chờ chồng tôi đến thì các người đều phải chết”.
Lại là Tần Cao Văn.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ coi thường rõ rệt.
“Cô tưởng tôi sợ hắn?”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Tên khốn đó thế mà lại dám cướp đi Hoa Sen Tử Vong của chúng tôi, đó là bảo vật trấn giữ môn phái của chúng tôi, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai được lấy, tôi làm sao có thể tha cho người đã phạm tội nghiệt động trời như vậy chứ?”.
“Anh cứ chờ đấy!”.
Cho dù bề ngoài Vương Thuyền Quyên nói khá là tự tin, cho rằng Tần Cao Văn nhất định có thể trở thành người cười đến cuối cùng, nhưng trong lòng thì lại lo lắng.
Vì lần này đối thủ mà Tần Cao Văn phải đối mặt thực sự quá đáng sợ.
Mãnh Hổ Môn bây giờ có thể hô mưa gọi gió ở cả tỉnh Giang Bắc, một tay che trời, hai tổ chức còn lại cho dù có liên kết với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ
Tần Cao Văn một mình đến đây, e là lành ít dữ nhiều.
Vương Thuyền Quyên chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong Tần Cao Văn có cách khác để khắc phục những nguy cơ xảy ra trước mắt.
“Anh đã đưa con gái của tôi đi đâu rồi?”.
Bây giờ Vương Thuyền Quyên lo lắng nhất chính là sự an nguy của Đóa Đóa.
Ngồi đối diện với Vương Thuyền Quyên, môn chủ Mãnh Hổ Môn dùng tay sờ lên cằm, khuôn mặt lộ vẻ ám muội.
“Cô yên tâm, con gái cô sẽ không chết đâu”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn chậm rãi nói: “Nhưng chờ sau khi Tần Cao Văn chết đi, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì tôi không dám đảm bảo”.
Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn.
“Đồ khốn, loại không biết điều!”.
Nắm chặt nắm đấm, cơ thể Vương Thuyền Quyên run nhẹ, khoảnh khắc này cô căm hận bản thân vô cùng, nếu biết trước ban đầu nên dốc hết sức lực để tu luyện, thì bây giờ rơi vào tình cảnh này cũng sẽ không thấy bất lực như vậy.
Túm lấy tóc của Vương Thuyền Quyên, ánh mắt người đó sắc lạnh nói: “Tôi nói cho cô biết, khi nói chuyện với tôi tốt nhất nên khách sáo một chút, nếu không tôi sẽ tìm mấy tên đàn em đến “hầu hạ” cô một phen”.
Ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, Vương Thuyền Quyên đương nhiên là hiểu.
Sắc mặt cô tái nhợt.
“Tôi không nói nhiều với cô nữa, tôi có việc phải đi đây”.
Hắn đứng dậy quay người rời khỏi phòng.
Vương Thuyền Quyên nhìn bóng lưng dần dần biến mất, trong lòng càng lúc càng lo lắng hơn.
...
Đêm tối.
Ngày mai chính là thời hạn cuối cùng.
Đến lúc đó một mình Tần Cao Văn đến đỉnh núi Thiên Nhai, anh biết Mãnh Hổ Môn chắc chắn ở đó, và đã bày bố sẵn thiên la địa võng.
Nhưng anh sẽ không sợ.
Bao nhiêu nguy hiểm anh đều đã khắc phục được, huống hồ là một Mãnh Hổ Môn cỏn con này.
Sau khi cứu Vương Thuyền Quyên ra, việc đầu tiên Tần Cao Văn làm sẽ là tiêu diệt Mãnh Hổ Môn.
Dám ra tay với người phụ nữ của anh.
Là ai đã cho hắn cái gan lớn như vậy chứ?
Giết!
Giết cho máu chảy thành sông, giết cho không còn sót một ai hết.
Tần Cao Văn chưa bao giờ tức giận như lần này.
“Cậu thanh niên!”.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Tần Cao Văn.
Anh ngó qua thì thấy Dương Khai đang bước về phía anh.
Ông lão cho dù tuổi đã cao, nhưng vẫn tràn đầy sức sống, khuôn mặt ông ta nở nụ cười tươi.
“Tiền bối Dương!”.
Tần Cao Văn chắp tay quyền nói với Dương Khai.
Dương Khai vội vàng trả lời: “Đừng có gọi tôi là tiền bối gì cả, cậu gọi tên tôi đi, gọi tôi là Dương Khai là được”.
“Dương tiên sinh đến tìm tôi có việc gì không?”.
Dương Khai nói với vẻ trầm trọng: “Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nói với cậu, ngày mai cậu đừng có đến đỉnh núi Thiên Nhai”.
“Vì sao?”.
Tần Cao Văn chậm rãi hỏi.
“Phái Thiên Long chúng tôi ở tỉnh Giang Bắc cũng có chút thể diện, chỉ cần tôi đi nói với người của Mãnh Hổ Môn một tiếng, họ chắc chắn sẽ thả con gái và vợ cậu về, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, chuyện của cậu ở khu Minh Châu tôi đều đã nghe qua”.
Tần Cao Văn quả thực là một người còn trẻ đã có được nhiều thành tựu như vậy, đủ để khiến người khác khâm phục.
Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, đã tiêu tiệt toàn bộ ba tổ chức lớn trong thế giới ngầm ở khu Minh Châu, hơn nữa toàn bộ đều là chỉ có một mình, gần như không mượn sự trợ giúp nào.
Chỉ riêng thành tựu này cũng đủ để giết chết được rất nhiều người chỉ trong tích tắc.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Nhưng tục ngữ có câu, hai nắm đấm khó đánh được bốn tay, người của Mãnh Hổ Môn nhiều như vậy, nếu cậu đi e rằng sẽ thiệt thân”.
Tần Cao Văn nhìn đối phương rồi hỏi một cách bình thản.
“Vừa rồi đúng là tôi không tốt, không nên nói với cậu như vậy, đến cuối cùng lại là cậu cứu tôi”.
Ông lão lấy ra một tấm lệnh bài, trên đó lấp lánh màu vàng ánh kim sáng loáng, mọi người đều đổ dồn sự chú ý đến tấm lệnh bài này.
Ở đó có rất nhiều người nhận ra tấm lệnh bài đó, và còn biết rõ được hàm ý đặc thù phía sau nó.
Cho dù là ai cũng không thể ngờ ông lão lại có địa vị cao như vậy trong phái Thiên Long.
Ông ta đưa tấm lệnh bài cho Tần Cao Văn nói: “Vừa rồi may có cậu ra tay cứu giúp kịp thời, mới khiến tôi thoát chết, tôi không có gì báo đáp cả, tấm lệnh bài này coi như món quà cảm ơn cậu”.
“Cảm ơn”.
Tần Cao Văn nhận lấy tấm lệnh bài.
Ông lão lại nói tiếp: “Không biết cậu có thể nói cho tôi biết tên của cậu không?”.
“Tần Cao Văn”.
Sắc mặt của không ít người đều lộ vẻ sợ hãi.
Người này chính là Tần Cao Văn.
Sắp tới anh phải đến đỉnh núi Thiên Nhai, một mình đối mặt với Mãnh Hổ Môn, chuyện về các cao thủ đỉnh cao được bàn tán xôn xao nên ai ai cũng biết.
Không ai ngờ là anh lại xuất hiện ở buổi đấu giá ngầm này.
Ông lão cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Cậu chính là Tần Cao Văn?”.
Anh dửng dưng trả lời: “Có vấn đề gì không?”.
Ông lão do dự một lúc sau đó cười lớn, giọng cười vô cùng phóng khoáng, vang vọng cả phòng đấu giá.
“Không có gì, không có gì!”.
Ông lão không ngừng nói: “Từ cổ xưa đã xuất hiện những anh hùng tuổi thiếu niên, câu nói này đúng là không sai, cậu thanh niên trẻ tuổi mà đã có khí phách như vậy, thực sự khiến người ta phải kính phục”.
“Ông quá khen!”.
Tần Cao Văn thể hiện rất đỗi bình thản.
“Cậu thanh niên, tôi còn có việc nên đi trước đây, chúng ta sau này có duyên gặp lại nhé”.
Bề ngoài ông ta nói như vậy, nhưng từ sâu trong lòng ông ta cảm thấy bản thân và Tần Cao Văn không thể có dịp gặp lại nhau nữa, vì ngày mai anh sẽ bị người của Mãnh Hổ Môn giết chết.
Thực lực của anh có mạnh đến đâu cũng không thoát được lần này.
“Có duyên gặp lại!”.
...
Vương Thuyền Quyên cũng không biết bản thân đã bị nhốt trong chiếc phòng lạnh lẽo này bao nhiêu ngày rồi, cô đã dần mất đi cảm nhận và sự phán đoán về thời gian.
Mấy hôm nay Vương Thuyền Quyên không ăn uống gì, trong lòng chỉ nghĩ đến sự an nguy của con gái và Tần Cao Văn.
Khuôn mặt vốn dĩ hồng hào của cô bây giờ trở nên trắng nhợt, thần thái tiều tụy, mới chỉ hai, ba ngày mà cô đã gầy đi hơn năm cân.
Đôi mắt xinh đẹp đã đầy những tia máu.
Kẹt!
Cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Tia sáng chói ập vào khiến cô không mở nổi mắt.
Môn chủ của Mãnh Hổ Môn một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Hai tay hắn chắp sau lưng, môn chủ Mãnh Hổ Môn từ từ bước đến.
“Cô Vương, mấy hôm nay cô cảm thấy thế nào?”.
Vương Thuyền Quyên chửi: “Anh đúng là đồ khốn bỉ ổi vô liêm sỉ, tôi nói cho anh biết, chờ chồng tôi đến thì các người đều phải chết”.
Lại là Tần Cao Văn.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ coi thường rõ rệt.
“Cô tưởng tôi sợ hắn?”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Tên khốn đó thế mà lại dám cướp đi Hoa Sen Tử Vong của chúng tôi, đó là bảo vật trấn giữ môn phái của chúng tôi, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai được lấy, tôi làm sao có thể tha cho người đã phạm tội nghiệt động trời như vậy chứ?”.
“Anh cứ chờ đấy!”.
Cho dù bề ngoài Vương Thuyền Quyên nói khá là tự tin, cho rằng Tần Cao Văn nhất định có thể trở thành người cười đến cuối cùng, nhưng trong lòng thì lại lo lắng.
Vì lần này đối thủ mà Tần Cao Văn phải đối mặt thực sự quá đáng sợ.
Mãnh Hổ Môn bây giờ có thể hô mưa gọi gió ở cả tỉnh Giang Bắc, một tay che trời, hai tổ chức còn lại cho dù có liên kết với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ
Tần Cao Văn một mình đến đây, e là lành ít dữ nhiều.
Vương Thuyền Quyên chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong Tần Cao Văn có cách khác để khắc phục những nguy cơ xảy ra trước mắt.
“Anh đã đưa con gái của tôi đi đâu rồi?”.
Bây giờ Vương Thuyền Quyên lo lắng nhất chính là sự an nguy của Đóa Đóa.
Ngồi đối diện với Vương Thuyền Quyên, môn chủ Mãnh Hổ Môn dùng tay sờ lên cằm, khuôn mặt lộ vẻ ám muội.
“Cô yên tâm, con gái cô sẽ không chết đâu”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn chậm rãi nói: “Nhưng chờ sau khi Tần Cao Văn chết đi, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì tôi không dám đảm bảo”.
Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn.
“Đồ khốn, loại không biết điều!”.
Nắm chặt nắm đấm, cơ thể Vương Thuyền Quyên run nhẹ, khoảnh khắc này cô căm hận bản thân vô cùng, nếu biết trước ban đầu nên dốc hết sức lực để tu luyện, thì bây giờ rơi vào tình cảnh này cũng sẽ không thấy bất lực như vậy.
Túm lấy tóc của Vương Thuyền Quyên, ánh mắt người đó sắc lạnh nói: “Tôi nói cho cô biết, khi nói chuyện với tôi tốt nhất nên khách sáo một chút, nếu không tôi sẽ tìm mấy tên đàn em đến “hầu hạ” cô một phen”.
Ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, Vương Thuyền Quyên đương nhiên là hiểu.
Sắc mặt cô tái nhợt.
“Tôi không nói nhiều với cô nữa, tôi có việc phải đi đây”.
Hắn đứng dậy quay người rời khỏi phòng.
Vương Thuyền Quyên nhìn bóng lưng dần dần biến mất, trong lòng càng lúc càng lo lắng hơn.
...
Đêm tối.
Ngày mai chính là thời hạn cuối cùng.
Đến lúc đó một mình Tần Cao Văn đến đỉnh núi Thiên Nhai, anh biết Mãnh Hổ Môn chắc chắn ở đó, và đã bày bố sẵn thiên la địa võng.
Nhưng anh sẽ không sợ.
Bao nhiêu nguy hiểm anh đều đã khắc phục được, huống hồ là một Mãnh Hổ Môn cỏn con này.
Sau khi cứu Vương Thuyền Quyên ra, việc đầu tiên Tần Cao Văn làm sẽ là tiêu diệt Mãnh Hổ Môn.
Dám ra tay với người phụ nữ của anh.
Là ai đã cho hắn cái gan lớn như vậy chứ?
Giết!
Giết cho máu chảy thành sông, giết cho không còn sót một ai hết.
Tần Cao Văn chưa bao giờ tức giận như lần này.
“Cậu thanh niên!”.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Tần Cao Văn.
Anh ngó qua thì thấy Dương Khai đang bước về phía anh.
Ông lão cho dù tuổi đã cao, nhưng vẫn tràn đầy sức sống, khuôn mặt ông ta nở nụ cười tươi.
“Tiền bối Dương!”.
Tần Cao Văn chắp tay quyền nói với Dương Khai.
Dương Khai vội vàng trả lời: “Đừng có gọi tôi là tiền bối gì cả, cậu gọi tên tôi đi, gọi tôi là Dương Khai là được”.
“Dương tiên sinh đến tìm tôi có việc gì không?”.
Dương Khai nói với vẻ trầm trọng: “Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nói với cậu, ngày mai cậu đừng có đến đỉnh núi Thiên Nhai”.
“Vì sao?”.
Tần Cao Văn chậm rãi hỏi.
“Phái Thiên Long chúng tôi ở tỉnh Giang Bắc cũng có chút thể diện, chỉ cần tôi đi nói với người của Mãnh Hổ Môn một tiếng, họ chắc chắn sẽ thả con gái và vợ cậu về, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, chuyện của cậu ở khu Minh Châu tôi đều đã nghe qua”.
Tần Cao Văn quả thực là một người còn trẻ đã có được nhiều thành tựu như vậy, đủ để khiến người khác khâm phục.
Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, đã tiêu tiệt toàn bộ ba tổ chức lớn trong thế giới ngầm ở khu Minh Châu, hơn nữa toàn bộ đều là chỉ có một mình, gần như không mượn sự trợ giúp nào.
Chỉ riêng thành tựu này cũng đủ để giết chết được rất nhiều người chỉ trong tích tắc.
Sau đó ông ta nói tiếp: “Nhưng tục ngữ có câu, hai nắm đấm khó đánh được bốn tay, người của Mãnh Hổ Môn nhiều như vậy, nếu cậu đi e rằng sẽ thiệt thân”.
Bình luận facebook