Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213: Cuộc chiến trên đỉnh núi
“Không sao!”.
Anh thẳng thắn nói: “Đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi chưa bao giờ coi trọng người của Mãnh Hổ Môn cả”.
“Cũng có nghĩa là cậu nhất định phải đi đánh sao?”.
Dương Khai hiện rõ vẻ thất vọng.
Ông ta cho rằng Tần Cao Văn là một nhân tài, chỉ cần anh biết nhẫn nại rút lui, sau này ắt có ngày làm nên chuyện lớn.
Sau này trên Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ biết đâu lại có tên của anh, nhưng đối phương hành sự lại có hơi bồng bột.
Như vậy không được.
Tần Cao Văn điềm tĩnh trả lời: “Chuyện mà tôi đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi”.
Ông lão không nói gì nữa.
Ông ta có thể cảm nhận được thái độ kiên định của Tần Cao Văn, nếu đối phương đã hạ quyết tâm, thì để cho đối phương đi vậy.
“Vậy cậu hãy tự giải quyết cho ổn thỏa nhé!”.
Sau đó ông lão lại lấy ra một món đồ đưa cho Tần Cao Văn.
Đó là một viên đơn dược màu đen.
“Trong lúc cấp bách hãy uống viên đơn dược này, có thể gia tăng thực lực của cậu, nhưng thứ này có tác dụng phụ rất mạnh, đến lúc đó cậu phải cẩn thận”.
Tần Cao Văn nói với giọng trấn tĩnh: “Tôi biết rồi”.
“Vậy tôi đi trước đây”.
“Được”.
...
Ngày đó cuối cùng cũng đến.
Tần Cao Văn dậy từ sớm và đánh răng rửa mặt xong xuôi anh mặc lên mình chiếc chiến bào.
Mây đen kéo đến.
Dưới đất gió to dữ dội.
Đoàng rầm rầm!
Âm thanh to lớn vọng đến.
Không khí xung quanh hiện rõ vẻ nặng nề.
Cả bầu không khí tỉnh Giang Bắc đều trở nên vô cùng lạ thường, trên đường không có một bóng người.
Như thể ai ai cũng biết sắp có chuyện lớn xảy ra.
Một mình Tần Cao Văn đi trên đường, đột nhiên có một hạt mưa rơi trên lưng anh.
Cảm giác lạnh đến ngay sau đó khiến Tần Cao Văn rùng mình một cái.
Sau đó là hai hạt, ba hạt, hàng nghìn hạt mưa hội tụ lại, như thể hàng trăm thác nước dội xuống cả thế giới này vậy.
Mưa to như muốn nhấn chìm mọi thứ trên mặt đất.
Tần Cao Văn từ từ đi về phía núi Thiên Nhai.
Có không ít người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh.
Bọn họ đều rất muốn biết, người một thân một mình đối đầu với người của Mãnh Hổ Môn rốt cuộc là ai?
Tần Cao Văn dừng bước lại.
Đứng sừng sững tại chỗ.
Anh ngửi thấy mùi rất đặc biệt.
Sát khí.
Vù vù vù!
Mấy chục bóng người áo đen như thanh kiếm nhọn xuất hiện rồi bao vây xung quanh Tần Cao Văn.
Trong tay bọn họ cầm đao lớn, ánh đao lóe lên tia sáng sắc lạnh dưới trời mưa ào ào.
Những người này toàn bộ đều là người của Mãnh Hổ Môn.
“Tôi còn chưa đến đỉnh núi Thiên Nhai mà các người đã xuất hiện rồi, có phải là hơi không tuân thủ quy tắc rồi không?”.
Người mặc áo đen cầm đầu cười khẩy: “Thực sự xin lỗi người anh em nhé, hôm nay e rằng mày chưa đến đỉnh núi Thiên Nhai thì đã phải chết ở đây rồi”.
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Dựa vào mấy người các anh mà cũng đòi giết tôi?”.
“Đồ khốn, đừng có mà ngông cuồng!”.
Tên áo đen cầm đầu hành động trước, hắn giơ cao đao lớn lên, chém về phía đầu của Tần Cao Văn.
Rắc!
Âm thanh vọng ra rõ rệt, thanh đao lớn đó tách ra làm đôi, nắm đấm của Tần Cao Văn chĩa trúng ngực một người.
Lại là một âm thanh lớn vang lên.
Sau đó cơ thể tên áo đen bay ra xa như pháo đạn vậy, rồi đập vào bức tường ngay cạnh.
Bức tường xuất hiện một lỗ lớn.
Tần Cao Văn lại một lần nữa ra tay, mấy chục tên áo đen vây quanh đều chưa kịp phản ứng đã bị anh đánh cho gục xuống đất.
Những tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng gió thổi vù vù kèm tiếng mưa, tất cả đều hội tụ làm một.
Tần Cao Văn chắp hai tay ra phía sau, tiếp tục đi về phía đỉnh núi Thiên Nhai.
...
Hang động của núi Thiên Nhai.
Rõ ràng bây giờ mới buổi trưa, nhưng lại như chiều tối vậy, bầu trời xung quanh vô cùng âm u.
Ở trong hang động của núi Thiên Nhai, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.
Đột nhiên có một thanh đao lóe lên như tia sét trong gió, xé rách màn đêm xung quanh thành một cái lỗ to.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bóng tối đen kịt lại nhanh chóng nuốt chửng chiếc lỗ đó.
“Tôi cảm thấy cái tên Tần Cao Văn đó phần lớn là không lên được đến đỉnh núi Thiên Nhai đâu”.
Không chỉ có mỗi môn chủ Mãnh Hổ Môn nghĩ như vậy, những người khác cũng có suy nghĩ đó.
Bọn họ đang trên đường đi lên núi Thiên Nhai, mấy trăm cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn đang mai phục ở đó.
Cho dù Tần Cao Văn có thể đánh trong lớp vòng vây của bọn họ cũng không thể lành lặn thoát thân, anh nhất định sẽ chết.
Vương Thuyền Quyên nhắm mắt, không hề trả lời những gì mà đối phương nói.
“Tôi thực sự vô cùng thông cảm cho cô!”.
Hắn nhìn Vương Thuyền Quyên cười khẩy nói: “Tôi thấy cô gả cho ai không gả, lại đi gả cho loại người như Tần Cao Văn, như vậy chẳng phải là tự đi tìm cái chết sao?”.
Vương Thuyền Quyên không nói gì.
Mưa càng lúc càng to.
Như thể muốn nuốt trôi cả thế giới này vậy.
Trong rừng mưa to như trút nước, tiếng mưa rơi như hàng vạn con ngựa đang phi với khí thế kinh thiên động địa.
Tần Cao Văn rốt cuộc sao rồi?
Cuối cùng cũng đến rừng Thiên Nhai.
Vù vù vù.
Lại là mấy chục bóng người áo đen xuất hiện xung quanh Tần Cao Văn và bao vây anh lại, có thể cảm nhận rõ được thực lực của những người này mạnh hơn mấy chục người trước rất nhiều.
Vì sát khí trên người bọn họ càng nồng nặc hơn.
Tiếng gió trở nên to hơn, tiếng mưa cũng trở nên lớn hơn.
Sát khí của bọn họ hình thành nên một bức tường, bao vây Tần Cao Văn vào bên trong.
“Không ngờ mày lại đến được rừng Thiên Nhai, nhưng mày cũng chỉ đi đến được đây thôi!”.
Tên đeo mặt nạ cầm chiếc búa sắt nói với Tần Cao Văn.
“Nói nhiều!”.
Ngay sau đó, Tần Cao Văn tát thẳng một cái vào mặt của tên đeo mặt nạ.
Tên đeo mặt nạ bay ra xa, đập vào thân cây to, lại là một tiếng rắc rắc lớn, cả thân cây to đều bị gãy làm đôi.
Những tên áo đen khác thấy vậy, vội vàng lao về phía Tần Cao Văn.
Bùm bụp bụp!
Có mấy tên áo đen đã bay ra ngoài.
Bốp bốp!
Lại có mấy tên bị ăn phải cái tát của Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn đối phó với bọn họ bằng vẻ điềm tĩnh, cứ đứng ở đó đấm tên này đá tên khác.
Tuyệt đối không cần dùng đến các chiêu thức khác.
Chỉ trong vòng ba, bốn phút, mấy chục tên đeo mặt nạ đều bị đánh cho ngã gục xuống đất.
Không còn sót ai cả.
Tên đeo mặt nạ cầm búa dùng tay ôm ngực, loạng choạng đứng dậy.
Ánh mắt của hắn tràn đầy sợ hãi.
Thực lực của tên này đúng là rất khủng khiếp.
Tần Cao Văn đi từ từ về phía tên đeo mặt nạ cầm búa.
“Chúng mày dám ra tay với vợ tao, hôm nay tao không để cho ai sống hết!”.
Anh cướp chiếc búa trong tay tên đeo mặt nạ rồi chém mạnh xuống đầu hắn.
Máu tươi lênh láng.
Một tiếng kêu gào thảm thiết phát ra.
Tần Cao Văn một lần nữa nắm chặt búa sắt, đi thẳng về phía đỉnh núi Thiên Nhai.
“Đã hơn một tiếng rồi mà chồng cô vẫn chưa đến, chắc chắn là bị giết rồi”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn ngáp một cái.
“Bây giờ tôi còn có việc, phải đi trước đây, nếu một tiếng nữa mà chồng cô ta chưa đến thì sẽ đẩy cô ta xuống vực thẳm cho chết luôn”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn dặn dò đàn em.
“Tôi biết rồi thưa môn chủ!”.
Tất cả mọi người đều đồng thanh.
Sau đó môn chủ Mãnh Hổ Môn quay người.
Biến mất trong màn mưa như trút nước.
Bầu trời càng ngày càng âm u hơn.
Anh thẳng thắn nói: “Đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi chưa bao giờ coi trọng người của Mãnh Hổ Môn cả”.
“Cũng có nghĩa là cậu nhất định phải đi đánh sao?”.
Dương Khai hiện rõ vẻ thất vọng.
Ông ta cho rằng Tần Cao Văn là một nhân tài, chỉ cần anh biết nhẫn nại rút lui, sau này ắt có ngày làm nên chuyện lớn.
Sau này trên Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ biết đâu lại có tên của anh, nhưng đối phương hành sự lại có hơi bồng bột.
Như vậy không được.
Tần Cao Văn điềm tĩnh trả lời: “Chuyện mà tôi đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi”.
Ông lão không nói gì nữa.
Ông ta có thể cảm nhận được thái độ kiên định của Tần Cao Văn, nếu đối phương đã hạ quyết tâm, thì để cho đối phương đi vậy.
“Vậy cậu hãy tự giải quyết cho ổn thỏa nhé!”.
Sau đó ông lão lại lấy ra một món đồ đưa cho Tần Cao Văn.
Đó là một viên đơn dược màu đen.
“Trong lúc cấp bách hãy uống viên đơn dược này, có thể gia tăng thực lực của cậu, nhưng thứ này có tác dụng phụ rất mạnh, đến lúc đó cậu phải cẩn thận”.
Tần Cao Văn nói với giọng trấn tĩnh: “Tôi biết rồi”.
“Vậy tôi đi trước đây”.
“Được”.
...
Ngày đó cuối cùng cũng đến.
Tần Cao Văn dậy từ sớm và đánh răng rửa mặt xong xuôi anh mặc lên mình chiếc chiến bào.
Mây đen kéo đến.
Dưới đất gió to dữ dội.
Đoàng rầm rầm!
Âm thanh to lớn vọng đến.
Không khí xung quanh hiện rõ vẻ nặng nề.
Cả bầu không khí tỉnh Giang Bắc đều trở nên vô cùng lạ thường, trên đường không có một bóng người.
Như thể ai ai cũng biết sắp có chuyện lớn xảy ra.
Một mình Tần Cao Văn đi trên đường, đột nhiên có một hạt mưa rơi trên lưng anh.
Cảm giác lạnh đến ngay sau đó khiến Tần Cao Văn rùng mình một cái.
Sau đó là hai hạt, ba hạt, hàng nghìn hạt mưa hội tụ lại, như thể hàng trăm thác nước dội xuống cả thế giới này vậy.
Mưa to như muốn nhấn chìm mọi thứ trên mặt đất.
Tần Cao Văn từ từ đi về phía núi Thiên Nhai.
Có không ít người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh.
Bọn họ đều rất muốn biết, người một thân một mình đối đầu với người của Mãnh Hổ Môn rốt cuộc là ai?
Tần Cao Văn dừng bước lại.
Đứng sừng sững tại chỗ.
Anh ngửi thấy mùi rất đặc biệt.
Sát khí.
Vù vù vù!
Mấy chục bóng người áo đen như thanh kiếm nhọn xuất hiện rồi bao vây xung quanh Tần Cao Văn.
Trong tay bọn họ cầm đao lớn, ánh đao lóe lên tia sáng sắc lạnh dưới trời mưa ào ào.
Những người này toàn bộ đều là người của Mãnh Hổ Môn.
“Tôi còn chưa đến đỉnh núi Thiên Nhai mà các người đã xuất hiện rồi, có phải là hơi không tuân thủ quy tắc rồi không?”.
Người mặc áo đen cầm đầu cười khẩy: “Thực sự xin lỗi người anh em nhé, hôm nay e rằng mày chưa đến đỉnh núi Thiên Nhai thì đã phải chết ở đây rồi”.
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Dựa vào mấy người các anh mà cũng đòi giết tôi?”.
“Đồ khốn, đừng có mà ngông cuồng!”.
Tên áo đen cầm đầu hành động trước, hắn giơ cao đao lớn lên, chém về phía đầu của Tần Cao Văn.
Rắc!
Âm thanh vọng ra rõ rệt, thanh đao lớn đó tách ra làm đôi, nắm đấm của Tần Cao Văn chĩa trúng ngực một người.
Lại là một âm thanh lớn vang lên.
Sau đó cơ thể tên áo đen bay ra xa như pháo đạn vậy, rồi đập vào bức tường ngay cạnh.
Bức tường xuất hiện một lỗ lớn.
Tần Cao Văn lại một lần nữa ra tay, mấy chục tên áo đen vây quanh đều chưa kịp phản ứng đã bị anh đánh cho gục xuống đất.
Những tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng gió thổi vù vù kèm tiếng mưa, tất cả đều hội tụ làm một.
Tần Cao Văn chắp hai tay ra phía sau, tiếp tục đi về phía đỉnh núi Thiên Nhai.
...
Hang động của núi Thiên Nhai.
Rõ ràng bây giờ mới buổi trưa, nhưng lại như chiều tối vậy, bầu trời xung quanh vô cùng âm u.
Ở trong hang động của núi Thiên Nhai, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.
Đột nhiên có một thanh đao lóe lên như tia sét trong gió, xé rách màn đêm xung quanh thành một cái lỗ to.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bóng tối đen kịt lại nhanh chóng nuốt chửng chiếc lỗ đó.
“Tôi cảm thấy cái tên Tần Cao Văn đó phần lớn là không lên được đến đỉnh núi Thiên Nhai đâu”.
Không chỉ có mỗi môn chủ Mãnh Hổ Môn nghĩ như vậy, những người khác cũng có suy nghĩ đó.
Bọn họ đang trên đường đi lên núi Thiên Nhai, mấy trăm cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn đang mai phục ở đó.
Cho dù Tần Cao Văn có thể đánh trong lớp vòng vây của bọn họ cũng không thể lành lặn thoát thân, anh nhất định sẽ chết.
Vương Thuyền Quyên nhắm mắt, không hề trả lời những gì mà đối phương nói.
“Tôi thực sự vô cùng thông cảm cho cô!”.
Hắn nhìn Vương Thuyền Quyên cười khẩy nói: “Tôi thấy cô gả cho ai không gả, lại đi gả cho loại người như Tần Cao Văn, như vậy chẳng phải là tự đi tìm cái chết sao?”.
Vương Thuyền Quyên không nói gì.
Mưa càng lúc càng to.
Như thể muốn nuốt trôi cả thế giới này vậy.
Trong rừng mưa to như trút nước, tiếng mưa rơi như hàng vạn con ngựa đang phi với khí thế kinh thiên động địa.
Tần Cao Văn rốt cuộc sao rồi?
Cuối cùng cũng đến rừng Thiên Nhai.
Vù vù vù.
Lại là mấy chục bóng người áo đen xuất hiện xung quanh Tần Cao Văn và bao vây anh lại, có thể cảm nhận rõ được thực lực của những người này mạnh hơn mấy chục người trước rất nhiều.
Vì sát khí trên người bọn họ càng nồng nặc hơn.
Tiếng gió trở nên to hơn, tiếng mưa cũng trở nên lớn hơn.
Sát khí của bọn họ hình thành nên một bức tường, bao vây Tần Cao Văn vào bên trong.
“Không ngờ mày lại đến được rừng Thiên Nhai, nhưng mày cũng chỉ đi đến được đây thôi!”.
Tên đeo mặt nạ cầm chiếc búa sắt nói với Tần Cao Văn.
“Nói nhiều!”.
Ngay sau đó, Tần Cao Văn tát thẳng một cái vào mặt của tên đeo mặt nạ.
Tên đeo mặt nạ bay ra xa, đập vào thân cây to, lại là một tiếng rắc rắc lớn, cả thân cây to đều bị gãy làm đôi.
Những tên áo đen khác thấy vậy, vội vàng lao về phía Tần Cao Văn.
Bùm bụp bụp!
Có mấy tên áo đen đã bay ra ngoài.
Bốp bốp!
Lại có mấy tên bị ăn phải cái tát của Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn đối phó với bọn họ bằng vẻ điềm tĩnh, cứ đứng ở đó đấm tên này đá tên khác.
Tuyệt đối không cần dùng đến các chiêu thức khác.
Chỉ trong vòng ba, bốn phút, mấy chục tên đeo mặt nạ đều bị đánh cho ngã gục xuống đất.
Không còn sót ai cả.
Tên đeo mặt nạ cầm búa dùng tay ôm ngực, loạng choạng đứng dậy.
Ánh mắt của hắn tràn đầy sợ hãi.
Thực lực của tên này đúng là rất khủng khiếp.
Tần Cao Văn đi từ từ về phía tên đeo mặt nạ cầm búa.
“Chúng mày dám ra tay với vợ tao, hôm nay tao không để cho ai sống hết!”.
Anh cướp chiếc búa trong tay tên đeo mặt nạ rồi chém mạnh xuống đầu hắn.
Máu tươi lênh láng.
Một tiếng kêu gào thảm thiết phát ra.
Tần Cao Văn một lần nữa nắm chặt búa sắt, đi thẳng về phía đỉnh núi Thiên Nhai.
“Đã hơn một tiếng rồi mà chồng cô vẫn chưa đến, chắc chắn là bị giết rồi”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn ngáp một cái.
“Bây giờ tôi còn có việc, phải đi trước đây, nếu một tiếng nữa mà chồng cô ta chưa đến thì sẽ đẩy cô ta xuống vực thẳm cho chết luôn”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn dặn dò đàn em.
“Tôi biết rồi thưa môn chủ!”.
Tất cả mọi người đều đồng thanh.
Sau đó môn chủ Mãnh Hổ Môn quay người.
Biến mất trong màn mưa như trút nước.
Bầu trời càng ngày càng âm u hơn.
Bình luận facebook