• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố (2 Viewers)

  • Chương 66-69

Chương 66: Thấp thỏm lo âu

Sự đắc ý và ngông cuồng trước đó của tên sát thủ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi tột cùng.

Hắn nhìn Tần Cao Văn mà cơ thể không ngừng run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.

Nếu biết sớm như vậy thì đã không làm thế rồi.

Nếu ngay từ đầu đã biết đối tượng mà hắn phải ám sát lần này là Tần Cao Văn, thì có cho hắn ăn vài trăm cái gan hùm hắn tuyệt đối cũng không dám làm càn.

Đây chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?

Tần Cao Văn thực sự quá đáng sợ.

Không ai có thể đánh được nổi.

Tần Cao Văn dùng tay bóp chặt cổ hắn, dửng dưng nói: “Anh còn trăng trối gì không?”.

Toàn bộ sức lực của tên sát thủ đều đã bị rút cạn.

Hắn lắp bắp nói: “Tần tiên sinh, lẽ nào anh thật sự muốn giết tôi sao?”.

“Là anh muốn giết tôi trước, đương nhiên bây giờ anh cũng có thể lôi bang Huyền Thiên ra để đe dọa tôi, nhưng tôi sẽ không sợ đâu”.

Hắn cảm thấy cười không được khóc cũng không xong.

Người của bang Huyền Thiên nếu thực sự đến đây ra tay với Tần Cao Văn, vậy thì sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp không ngóc đầu lên nổi.

Lúc trước Tần Cao Văn chỉ dựa vào bản thân đã có thể đột nhập vào bang Huyền Thiên bọn họ, đánh cho các cao thủ mạnh của bọn họ trở nên tơi tả, thê thảm hết chỗ nói, cảnh tượng đó đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in.

Khi đó bang Huyền Thiên và Thiên Phạt đều có sức ảnh hưởng và địa vị ngang nhau.

Nhưng từ khi Tần Cao Văn đến, Thiên Phạt luôn trấn áp được bang Huyền Thiên.

Không có cách nào cả, người này quá thể đáng sợ.

Trong lòng của tất cả mọi người trong bang Huyền Thiên, Tần Cao Văn giống như thần thánh vậy.

Tần Cao Văn nói tiếp: “Anh không còn gì để nói nữa đúng không?”.

“Tôi…”.

Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Nếu không có gì muốn nói, vậy tôi sẽ ra tay đây”.

Rắc!

Một loạt âm thanh giòn tan vang lên, cổ của hắn bị Tần Cao Văn vặn gãy.

Ngay sau đó, hắn đã nằm thẳng cẳng trên nền đất, máu tươi chảy ộc ộc từ trong miệng ra.

Sát thủ của bang Huyền Thiên đã chết.

Tần Cao Văn quay đến trước mặt Đóa Đóa, ôm cô bé trong lòng, nói với giọng nhẹ nhàng: “Đóa Đóa, giờ cháu vẫn nên nhắm mắt lại, chú siêu nhân khi nào bảo cháu mở mắt thì cháu hẵng mở, biết chưa?”.

“Cháu biết rồi ạ, chú siêu nhân”.

Đóa Đóa gật đầu mạnh.

Tần Cao Văn gõ nhẹ tay lên mũi của Đóa Đóa, dịu dàng nói: “Đóa Đóa ngoan, lát nữa chú sẽ mua đồ ăn ngon cho cháu nhé?”.

Cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi không hề khiến Đóa Đóa có ấn tượng quá sâu, từ sau khi Tần Cao Văn đến, cô bé liền cảm thấy vô cùng yên tâm.

Đóa Đóa gật đầu cái rụp rồi nói: “Được ạ”.

Tần Cao Văn mỉm cười.

Màn đêm tĩnh mịch.

“Bố, cái tên kia sao vẫn chưa về thế?”.

Dương Hạo ngồi trước mặt bố anh ta, rõ ràng có hơi bồn chồn.

Dương Thiên Nguyên trông có vẻ trấn tĩnh hơn chút, ông ta lim dim mắt nằm dựa vào ghế sofa, không nói gì cả.

Dương Thiên Nguyên cảm thấy vô cùng tự tin về hành động ám sát lần này, sát thủ của bang Huyền Thiên có thực lực mạnh như vậy, xử một người như Tần Cao Văn dễ như trở bàn tay.

Cũng khoảng một lúc, Dương Thiên Nguyên cuối cùng lên tiếng: “Con trai, sau này hai chúng ta sẽ đến thế giới ngầm, con dự định như thế nào?”.

Lời nói của ông bố khiến Dương Hạo có hơi tò mò.

Anh ta không hiểu Dương Thiên Nguyên nói vậy là có ý gì?

“Bố, bố định để chúng ta đi phát triển thế lực của thế giới ngầm sao?”.

Dương Thiên Nguyên mở to mắt ra và nói: “Sau khi giết chết Tần Cao Văn, chúng ta xách đầu của cậu ta đi gặp ông Hai, dù sao bây giờ ông Hai đang chiêu mộ trợ thủ trong thế giới ngầm, để giúp ông Hai quản lý một khu khác”.

Đương nhiên nói như vậy chỉ là cho dễ nghe thôi, nói thẳng ra thì chính là ông Hai đang đi khắp nơi chiêu mộ tay sai.

Không phải ai cũng có tư cách có thể hỗ trợ được cho ông Hai.

Nếu nhà họ Dương bọn họ có thể móc nối quan hệ với ông Hai, biết đâu sẽ có ngày một bước lên trời, thậm chí còn vượt qua cả nhà họ Vương.

Dương Hạo nói với vẻ có hơi kích động: “Bố, bố nói thật sao?”.

“Đương nhiên”.

Dương Thiên Nguyên trả lời với vẻ như đúng rồi.

Dương Hạo từ ghế sofa đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong phòng, không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng anh ta.

Chỉ riêng nghĩ đến cảnh đó thôi, Dương Hạo đã cảm thấy vô cùng hưng phấn rồi.

Bố nói không sai, lần trước Tần Cao Văn từ chối yêu cầu của ông Hai, dựa vào sự hung hãn của ông Hai, chắc chắn sẽ căm hận thấu xương.

Nếu hai người đã có mâu thuẫn không thể tháo gỡ, Dương Thiên Nguyên lôi đầu của Tần Cao Văn đến tặng ông Hai, ông ta nhất định sẽ rất vui.

Đến lúc đó gia tộc nhà bọn họ chắc chắn sẽ phất lên.

Dương Hạo nghĩ một lúc nói: “Nếu thật sự chúng ta có thể quản lý một phần của thế giới ngầm, con nhất định sẽ khiến Vương Thuyền Quyên trở thành nô lệ của con”.

Từ “nô lệ” này rốt cuộc là có ý gì thì Dương Thiên Nguyên đương nhiên thừa hiểu.

Ông ta cười nói: “Con trai, người phụ nữ tên Vương Thuyền Quyên kia thật sự xinh đẹp vậy sao?”.

“Cũng không phải xinh đẹp lắm, chỉ là giống như chơi đồ chơi vậy, chưa được chơi thì thường sẽ muốn chơi”.

Dương Thiên Nguyên nói thẳng luôn.

“Thằng ranh này, nói khó nghe nhưng cũng rất có lý đấy”.

Cộc cộc cộc.

Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.

Dương Thiên Nguyên vô cùng hưng phấn, ông ta đứng dậy nói: “Xem ra tên sát thủ đó đã về rồi”.

“Bố, để con ra mở cửa cho!”.

Ông ta lắc đầu nói: “Không cần đâu, để bố đi mở”.

Vừa nói Dương Thiên Nguyên vừa cầm chiếc gậy ra đến cửa.

Ông ta vừa mở cửa ra, cả một thi thể cứng đờ đang ở đó.

Tuổi đã trung niên như ông ta, cơ thể run lẩy bẩy, nhìn người trước mặt đây, trong lòng dấy lên nỗi sợ không nói nên lời.

Thấy biểu cảm của bố, Dương Thiên Nguyên cảm thấy hơi tò mò.

Anh ta muốn đi đến xem, nhưng vừa bước được hai bước thì biểu cảm của anh ta cũng không khác gì ông bố cả.

Sao lại như thế được?

Dương Thiên Nguyên mãi lúc sau mới hoàn hồn, giọng nói khàn đặc: “Tần tiên sinh, sao cậu lại đến đây?”.

Tần Cao Văn đứng trước cửa lạnh lùng nói: “Dương Thiên Nguyên, thấy tôi chưa chết, có phải ông rất thất vọng không?”.

Dương Thiên Nguyên cười gượng vài tiếng rồi nói: “Tần Cao Văn tiên sinh, cậu đừng hiểu nhầm tôi…”.

Bụp!

Tần Cao Văn không cho ông ta cơ hội giải thích, đấm luôn một phát lên ngực ông ta.

Cơ thể của Dương Thiên Nguyên như một bao cát, bay thẳng ra rồi đập vào bàn.

Cái bàn lập tức vỡ vụn.

Dương Thiên Nguyên dùng tay ôm chặt ngực, lập tức phát động cảnh báo.

Một lúc sau toàn bộ vệ sĩ xông đến, ai nấy đều to cao, trong tay cầm côn điện đứng bao vây Tần Cao Văn.

Dương Thiên Nguyên quay sang hét lên với Dương Hạo: “Con trai, mau chạy đi!”.

Giờ đây Dương Thiên Nguyên biết nhà họ Dương bọn họ hôm nay sẽ rơi vào tai họa diệt vong.

Trong lòng ông ta tràn đầy sự sợ hãi.

Không ngờ đến sát thủ của bang Huyền Thiên mà cũng không thể làm gì được Tần Cao Văn.

Nhìn những người đang đứng xung quanh, Tần Cao Văn cảm thấy hơi nực cười.

Bọn họ mà cũng dám ra tay với anh sao?

Bọn họ là cái thá gì chứ?

“Cút hết đi!”.

Dương Thiên Nguyên nắm chặt cây gậy hét lên: “Đánh chết cậu ta cho tôi!”.

Các vệ sĩ đồng loạt xông về phía Tần Cao Văn.
Chương 67: Nhà họ Dương bị diệt

Nhưng thực lực của bọn họ quá yếu kém, còn chưa kịp tới gần Tần Cao Văn thì ai nấy đều đã bị bay ra xa, như thể người cỏ vậy.

Nắm đấm của Tần Cao Văn nhìn có vẻ rất đỗi bình thường, không mang nhiều sức mạnh, nhưng ảnh hưởng của nó mỗi lần vung ra đều vô cùng đáng sợ.

Anh tung hết nắm đấm này đến nắm đấm khác.

Chỉ cần một chiêu đã có thể xử gọn người khác.

Hơn nữa không gì khác ngoài đấm vào xương sườn.

Nhìn kiểu gì cũng không thấy chiêu thức của Tần Cao Văn có gì đặc biệt, rất đơn giản, thậm chí tốc độ và sức mạnh cũng không hề cảm thấy nhanh bao nhiêu.

Nhưng anh có thể đánh bại kẻ địch chỉ trong cái quay người.

Mười mấy tên vệ sĩ chỉ dùng chưa đầy một phút, toàn bộ đều bị đánh cho xấp mặt.

Tần Cao Văn nhìn vào đồng hồ một cái, thở dài nói: “Xem ra thực lực đã giảm đi rồi”.

Dương Thiên Nguyên sợ đến mức run rẩy, xương cốt của ông ta dường như cứng đờ, nhìn Tần Cao Văn đang từng bước tiến lại gần, trong lòng ông ta tràn đầy sợ hãi.

Tần Cao Văn đến trước mặt Dương Thiên Nguyên nói: “Là ông thuê sát thủ ra tay với tôi đúng không?”.

Cộc!

Dương Thiên Nguyên lúc này đâu còn tâm trí nghĩ nhiều, quỳ thụp xuống trước mặt Tần Cao Văn.

Ông ta dập đầu lạy Tần Cao Văn, đầu đập xuống đất phát ra âm thanh giòn tan, trán đã bắt đầu nhỏ máu.

Tần Cao Văn thấy cảnh tượng đó, biểu cảm vẫn giữ vẻ bình thản, không chút xao động.

“Tôi xin lỗi, Tần tiên sinh, tôi xin lỗi!”.

Mỗi lần nói xin lỗi, Dương Thiên Nguyên liền đập đầu một cái.

Cả trán của ông ta đều đã máu thịt lẫn lộn.

Còn Tần Cao Văn từ đầu đến cuối vẫn im lặng, coi như không nhìn thấy.

Như thể chuyện này không hề liên quan đến anh.

Tần Cao Văn lấy cốc cà phê trên mặt bàn lên uống một ngụm nói: “Thực ra ban đầu tôi không hề muốn tiêu diệt nhà họ Dương các người, là các người cứ từng bước ép tôi thôi”.

Dương Thiên Nguyên không nói gì, ông ta vẫn mải mê đập đầu.

“Các người thuê sát thủ ra tay với tôi, tôi cảm thấy chuyện này có thể hiểu được, nhưng điều hắn không nên làm nhất chính là nhắm vào con gái tôi”.

Vốn dĩ Tần Cao Văn chỉ muốn dạy cho Dương Hạo một bài học, để anh ta từ nay về sau không dám bám theo Vương Thuyền Quyên nữa.

Nhưng Dương Hạo không biết điều mà tém tém lại, còn tìm người của bang Huyền Thiên, cho rằng như vậy có thể giải quyết anh.

Đúng là nực cười.

Mấy năm trước, Tần Cao Văn đã một mình giết sạch sành sanh bang Huyền Thiên.

Huống hồ là bây giờ.

“Cho nên nhà họ Dương các người có thể biến mất rồi đấy”.

Đoàng!

Câu nói này đối với Dương Thiên Nguyên mà nói không khác gì sấm đánh ngang tai.

Sức lực khắp người ông ta như thể bị rút sạch.

Dương Thiên Nguyên biết đã không còn cứu vãn được nữa.

Cả đời này coi như xong.

Tần Cao Văn giơ tay phải đặt lên đầu ông ta, nhẹ nhàng dùng lực, âm thanh rắc rắc vang lên, đầu của Dương Thiên Nguyên đã bị bóp vỡ.

Sau khi Tần Cao Văn làm xong mọi chuyện, xông thẳng về phía trước tìm Dương Hạo.

Nhưng anh tìm cả nửa tiếng vẫn không phát hiện ra Dương Hạo đâu, nên cũng không đuổi theo nữa.

Anh còn việc quan trọng khác phải làm.

Đó chính là về nhà ăn cơm với vợ và con gái.

Màn đêm tĩnh lặng.

Bây giờ đã là một, hai giờ sáng, đa số mọi người đều đã đi ngủ.

Trước khi Tần Cao Văn đi còn dùng một ngọn lửa đốt cháy biệt thự nhà họ Dương.

Căn biệt thự lúc này đã trở nên vô cùng thê thảm, trở thành một bãi lộn xộn.

Rất nhiều thứ đã bị cháy thành tro.

Dưới ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, có một cơ thể cường tráng đang dần dần lững thững bước về phía trước trong đêm tối, anh ta đi về phía đống đổ nát.

Sau đó bóng người đen này bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong đống đổ nát, chuyển từng viên gạch viên đá ra ngoài.

Cũng không biết là bao lâu, anh ta cuối cùng cũng dừng lại, cơ thể cứng đơ tại chỗ.

Sau đó bóng người này quỳ xuống, ôm thi thể cứng đờ rồi gào lên khóc.

Người này chính là Dương Hạo.

Nhìn người bố trong lòng mình, Dương Hạo đau lòng tuyệt vọng.

Tâm trạng anh ta lúc này vô cùng phức tạp, có phẫn nộ, hối hận, còn có cả sợ hãi.

Anh ta vốn tưởng lần này thuê sát thủ của bang Huyền Thiên, chắc chắn có thể giết chết được Tần Cao Văn.

Ai có thể ngờ Tần Cao Văn lại mạnh như vậy?

Thế mà lại hoàn toàn san nhà họ Dương bọn họ thành bình địa.

Nếu biết trước tuyệt đối không nên dây vào Tần Cao Văn.

Hoặc sau đó nên đi xin lỗi sớm.

Tiếc là anh ta đã không làm như vậy.

Nên mới dẫn đến xảy ra bi kịch này.

Dương Hạo nhìn bố anh ta, hai tay nắm chặt gằn giọng nói: “Bố, bố đừng lo, con trai nhất định sẽ báo thù cho bố, cho dù phải trả mọi giá con cũng phải giết chết Tần Cao Văn”.

Bây giờ điều duy nhất khiến Dương Hạo tiếp tục sống đó chính là báo thù.

Không cần biết dùng thủ đoạn thô bỉ vô liêm sỉ đến mức nào, chỉ cần có thể giết chết Tần Cao Văn, anh ta đều sẽ cam tâm tình nguyện.

Tần Cao Văn buộc phải chết.

...

Ngày hôm sau.

Một tin tức nóng hổi trên mạng đang lan truyền khắp, nhà họ Dương đã bị người ta hủy diệt.

Thông tin này trong thời gian ngắn đã dấy lên chấn động, rầm rộ khắp khu Minh Châu.

Không chỉ trên mạng, đến cả tin trọng điểm trên báo cũng đăng vô cùng nhiều về chuyện này.

Không người nào biết là ai đã làm.

Nhưng thực ra trên mạng đã có một suy đoán, chỉ là mọi người không đi sâu hơn vào suy đoán đó thôi.

Tất cả đều có liên quan đến Tần Cao Văn.

Thế giới ngầm.

Ông Hai đặt tờ báo trên tay xuống, hơi nheo mắt nói: “Cậu ta tiêu diệt cả người nhà họ Dương rồi sao?”.

“Đúng vậy, thưa bố”.

Ông Hai đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ cười nói: “Chuyện này càng lúc càng thú vị đây”.

“Chúng ta còn tiếp tục chờ không?”.

Trương Hoa nhìn ông Hai với tâm trạng hơi bồn chồn.

Ông Hai quay người sang nói với con trai: “Xem ra con đã hơi cảm thấy sốt ruột rồi sao?”.

“Con muốn nhanh chóng giết chết Tần Cao Văn”.

Ông Hai đến bên cạnh con trai, dùng tay vỗ vào vai anh ta nói: “Bất kể chuyện gì đều không được sốt sắng, con hiểu không?”.

“Nhưng...”.

Trương Hoa còn định nói gì đó, ông Hai lại nói: “Bây giờ tiêu diệt Tần Cao Văn đối với chúng ta mà nói đúng là rất dễ, nhưng một khi chúng ta ra tay, điều này sẽ đem lại cho tất cả mọi người một loại ảo giác, khiến bọn họ cho rằng Tần Cao Văn có tư cách trở thành đối thủ của chúng ta”. Đọc nhanh tại vietwriter

Lần này Trương Hoa không nói gì.

Anh ta biết bố anh ta vô cùng coi thường Tần Cao Văn.

Đối với ông ta mà nói, thực lực của đối phương rất kém.

Đánh bại một Mã Thiên Long, không có gì đáng để tự hào cả.

Nếu một tép riu như vậy mà cũng phải để ông Hai đích thân ra tay, thế thì lại đề cao Tần Cao Văn quá.

Phương pháp tốt nhất để trừ khử Tần Cao Văn chính là hoàn toàn coi thường Tần Cao Văn, mượn dao giết người, cho một người có thực lực tương đương ông ta đi giết Tần Cao Văn.

Như vậy mới có thể làm yếu đi thực lực và sức ảnh hưởng của Tần Cao Văn.

“Con hiểu rồi, thưa bố!”.

Trương Hoa gật đầu nói.

...

Trên đường đi làm, Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Chuyện đó là do anh làm đúng không?”.

Tần Cao Văn vẫn nhìn thẳng về phía trước, dửng dưng nói: “Em nói chuyện gì cơ?”.

“Chuyện nhà họ Dương bị người ta hủy diệt đó”.

Tần Cao Văn không hề giấu giếm: “Đúng vậy, đúng là anh làm”.

“Anh...”.

Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn rồi nói: “Vì sao chứ?”.
Chương 68: Bày kế hãm hại

"Bởi vì Dương Hạo có ý đồ với em".

Tần Cao Văn nói rất nghiêm túc.

Vương Thuyền Quyên xinh đẹp tuyệt diễm khẽ đỏ mặt, một lúc sau lên tiếng nói: “Nhưng anh làm vậy không phải hơi tàn nhẫn sao?”

“Có gì tàn nhẫn chứ?”

Tần Cao Văn nói thẳng: “Trước đó nào phải anh không cho anh ta cơ hội đâu, nhưng xem bọn họ đã làm gì?”

Cho tới bây giờ, Tần Cao Văn vẫn nhớ như in tất cả những hành động của hai bố con bọn họ khi đó.

Để tránh khiến Vương Thuyền Quyên lo lắng cho mình và Đóa Đóa thì hai người đã thống nhất không nói những gì xảy ra ngày hôm qua.

Vương Thuyền Quyên thở dài: “Được rồi!”

Sau khi tới công ty, Tần Cao Văn vẫn giống như bình thường lái xe thẳng tới khu vui chơi.

Vương Thuyền Quyên tới công ty thì phát hiện ra thái đội của rất nhiều người đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Tất cả đều tìm các đi lấy lòng Vương Thuyền Quyên.

Cô vừa ngồi vào chỗ thì Tiểu Triệu bên cạnh đã bước tới: “Chị Thuyền Quyên, có muốn uống nước không, tôi đi lấy cho cô?”

Vương Thuyền Quyên ngồi đó với vẻ kinh ngạc.

“Tiểu Triệu, đây là..."

Tiểu Triệu để lộ nụ cười khổ: “Chị Thuyền Quyên là trước đây tôi không tốt, đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với tôi nhé”.

Thấy đối phương nói vậy, Vương Thuyền Quyên nhất thời không kịp phản ứng.

Tiểu Vương ở bên cạnh cũng vội sà tới: “Chị Thuyền Quyên, em ngưỡng mộ chị chết đi được ý”.

Thấy Tiểu Vương nói vậy, Vương Thuyền Quyên bỗng thấy tò mò: “Ý em là gì cơ?”

“Chị nhìn anh rể của em kìa, vừa đẹp trai ngời ngời lại vừa giàu có, quan trọng nhất là anh ấy cưng vợ, đối xử với chị tốt vô đối luôn ấy”.

Đúng là sau khi Tần Cao Văn trở về thì cuộc sống của Vương Thuyền Quyên có sự thay đổi rất nhiều.

Trước đó, Tần Cao Văn đã nói nhiều lần với Vương Thuyền Quyên là để cô ở nhà không phải làm gì cả, nhưng cô là một cô gái mạnh mẽ và ương bướng.

Cô không muốn trở thành con chim cảnh được cưng chiều và nuôi trong lồng.

Nên cô vẫn cứ đi làm.

Thấy Vương Thuyền Quyên không nói gì thì Tiểu Vương nói tiếp: “Em nói chị nghe không phải chỉ có mình em đâu mà tất cả những cô gái chưa chồng trong công ty đều hi vọng có một người bạn trai như anh rể đó”.

Mặc dù Vương Thuyền Quyên không nói gì nhưng cảm thấy thật ngọt ngào, thậm chí là có đôi chút tự hào.

Có thể ở cạnh một người như Tần Cao Văn có lẽ là giấc mơ của nhiều người.

Buổi trưa.

Mã Linh Nhi cất tiếng rên mê đắm. Những người khác đã đi ăn hết, trong văn phòng chỉ còn lại cảnh xuân phơi phới.

Người mây mưa với Mã Linh Nhi là một người đàn ông béo mậpj, đó chính là sếp của công ty bọn họ.

Cuộc chiến của hai người diễn ra nhanh chóng, chỉ tầm bảy, tám phút là đã kết thúc.

Người đàn ông thở hổn hển ngả người ra ghế giống như vừa bị rút sạch tinh lực.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán ông ta.

Mã Linh Nhi dựa vào vai người đàn ông, nói với giọng dịu dàng: “Sếp Hoàng, sếp có thể đồng ý với em một chuyện được không?”

Lão Hoàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mã Linh Nhi, cười nói: “Đương nhiên có thể”.

Thấy đối phương đồng ý, Mã Linh Nhi trở nên vô cùng kích động, bèn vội vàng nói: “Sếp nói thật chứ?”

“Đương nhiên là thật, đừng nói là em mà ngay cả tôi cũng rất hận người phụ nữ đó”.

Lúc Vương Thuyền Quyên mới tới công ty, sếp Hoàng không chỉ một lần mà đã nhiều lần tỏ ý với cô nhưng cô luôn giữ khoảng cách với vẻ hết sức tôn trọng.

Có một buổi tối Vương Thuyền Quyên tan làm, ông sếp theo ngay phía sau, thậm chí còn bị cô mắng cho một trận.

Cũng chính từ lúc đó, thái độ của sếp Hoàng với Vương Thuyền Quyên ngày càng trở nên lạnh nhạt, nếu không phải vì công việc cô làm tốt, không có gì để bới móc, năng lực lại mạnh thì có lẽ sếp Hoàng đã sớm đuổi việc rồi

Nếu không thì với năng lực làm việc của Vương Thuyền Quyên cũng sẽ không có chuyện đã làm mấy năm rồi mà vẫn chỉ là một nhân viên bình thường.

Mã Linh Nhi mỉm cười nói: “Sếp Hoàng, vậy sếp thấy chúng ta nên làm gì?”

Sếp Hoàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiếp theo chúng ta có thể…”

Ông ta ghé sát vào tai của Mã Linh Nhi và nói nhỏ vài câu.

Nghe sếp Hoàng nói xong Mã Linh Nhi để lộ ra niềm vui mừng.

Cách này đúng là không tệ.

“Vâng, vậy mọi việc cứ làm theo ý sếp nhé”.



Đã mười giờ đêm nhưng mấy người Vương Thuyền Quyên vẫn đang tăng ca.

Vương Thuyền Quyên ngả người ra ghế, chống eo với vẻ mặt để lộ vẻ mệt mỏi.

Giờ đây cái suy nghĩ không muốn làm việc nữa càng lúc càng trở nên mạnh mẽ trong đầu cô.

Không biết chừng một ngày nào đó cô sẽ bỏ việc thật.

Và để Tần Cao Văn kiếm tiền nuôi cô.

Gần đây một loạt sự việc xảy đến với cô, mối quan hệ của Đóa Đóa và Tần Cao Văn cũng ngày một tốt đẹp hơn.

Khoảng một tháng nữa là tới sinh nhật của Đóa Đóa, Vương Thuyền Quyên đợi đến ngày đó sẽ nói cho con gái biết Tần Cao Văn chính là bố của cô bé.

Tới khi đó thì bọn họ sẽ trở thành một gia đình thật sự.

Tiểu Vương phàn nàn: “Thật không biết những tháng ngày tăng ca như này bao giờ mới kết thúc”.

“Tiểu Vương, em nên có lòng tin rằng bánh mỳ sẽ có, sữa cũng sẽ có”, Vương Thuyền Quyên để lộ nụ cười ngọt ngao.

Đúng lúc này, sếp Hoàng với cái bụng to ễnh bước ra khỏi phòng làm việc, nâng gọng kính với vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Hôm nay tôi có một việc rất quan trọng muốn nói với mọi người”.

Mọi người đều bị gây chú ý, tất cả đồng loạt nhìn sếp Hoàng.

Sếp Hoàng đanh mặt: “Tôi có một tấm thẻ ngaan hàng, bên trong có ba mươi triệu tệ, số cuối cùng do một khách hàng chuyển khoản tới, tôi để ở trên bàn làm việc nhưng sau khi ăn cơm xong thì phát hiện nó đã biến mất”.

Đám đông lập tức trở nên căng thẳng.

Bầu không khí cũng kỳ lạ vô cùng.

Mã Linh Nhi đứng bên cạnh sếp Hoàng, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Tôi nói mọi người nghe, chuyện ngày vô cùng nghiêm trọng, đó là một khoản tiền thi công, liên quan tới việc phát triển của toafn bộ công ty chúng ta”.

Đám đông nhìn nhau, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò.

Mã Linh Nhi nói tiếp: “Giờ có người đã lấy trộm khoản tiền đó, không cần biết mục đích là gì, cũng không biết là hắn muốn làm gì nhưng loại người đó chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua”.

Chuyện này đúng ra phải do sếp Hoàng đứng ra giải quyết, giờ sao Mã Linh Nhi lại còn có biểu hiện kích động hơn cả ông sếp vậy.

Sếp Hoàng gật đầu: “Tôi thấy vừa rồi Mã Linh Nhi nói có lý, mặc dù tôi không muốn tin rằng có người trong công ty đã lấy mất khoản tiền đó”.

Mọi người cảm thấy thật nực cười.

Nếu không tin thì sao phải nói những lời như vậy trước mặt đám đông chứ.

Sếp Hoàng quay qua: “Vậy nên chúng tôi vẫn cần phải lục soát điều tra”.
Chương 69: Cấu kết

Tất cả mọi người đều ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng thể hiện bản thân không có gì phải chột dạ.

Bởi vì bọn họ tin rằng mình trong sạch.

Sếp Hoàng nói tiếp: “Mọi người lùi qua một bên, tôi sẽ tới kiểm tra”.

Sau đó sếp Hoàng và Mã Linh Nhi cùng với bảo vệ cổng bước vào lục soát bàn làm việc của bọn họ.

Mã Linh Nhi đi tới trước Vương Thuyền Quyên, mở ngăn kéo và lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.

Điều này đã khiến tất cả phải chú ý.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về một phía.

Mã Linh Nhi nói với sếp Hoàng: “Sếp Hoàng, thẻ ngân hàng mà sếp muốn tìm là cái này phải không?”

Sếp Hoàng đang tìm kiếm phía bên kia, nghe thấy tiếng của Mã Linh Nhi bèn quay người nhìn.

Ngay sau đó ông ta sầm mặt, lạnh lùng nhận lại tấm thẻ ngân hàng và nói: “Tìm thấy ở đâu vậy?”

“Trong ngăn bàn của Vương Thuyền Quyên”.

Ầm!

Cả hiện trường nín lặng.

Vương Thuyền Quyên đứng đó với vẻ mặt không dám tin. Cô vội vàng nói: “Sếp Hoàng, sếp nghe tôi nói, chắc chắn chuyện này có hiểu lầm, tôi không hề lấy tấm thẻ đó”.

“Vương Thuyền Quyên, cô còn giảo biện à? Tôi tận tay lấy tấm thẻ ra từ ngăn kéo của cô, mà cô còn nói là mình không có ăn trộm sao?”

Vương Thuyền Quyên trông vô cùng khó coi. Mặt cô trắng bệch: “Sếp Hoàng tôi thật sự không biết gì. Tôi dám đảm bảo chuyện này không liên quan tới tôi”.

Dù Vương Thuyền Quyên có giải thích như thế nào thì sếp Hoàng cũng không tin.

Ông ta lạnh lùng nói: “Vương Thuyền Quyên, tôi thật sự không thể ngờ cô là một người như vậy”.

Ngay sau đó, sếp Hoàng đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, chỉ thẳng vào mặt cô và quát lên: “Mau nói, tại sao cô làm như vậy?”

Tất cả những cô gái đứng xung quanh đều thầm cười trên nỗi đau của cô. Bọn họ cảm thấy đố kỵ với Vương Thuyền Quyên: đố kỵ với dung mạo của cô khi mà cả đời này họ chẳng thể sánh bằng.

Ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô.

“Cô gái này độc ác quá”.

“Sao trước đây không nhận ra rằng Vương Thuyền Quyên sẽ làm những việc dơ dáy như vậy nhỉ”.

“Tôi nói này, loại phụ nữ này ấy nên đuổi ra khỏi công ty từ lâu rồi”.



Tiểu Vương vẫn luôn đứng về phía Vương Thuyền Quyên. Cô ấy tin đối phương sẽ không làm chuyện như vậy.

“Sếp Hoàng ông làm vậy có phải là hấp tấp quá không. Thẻ ngân hàng trong ngăn kéo của chị Thuyền Quyên, lấy ra là cô ta lấy ra, làm sao mà biết được, biết đâu có người hãm hại thì sao?”

Câu nói vừa rồi Tiểu Vương nhằm vào ai thì đương nhiên mọi người đều biết rõ.

Thực ra không ít người có thể đoán ra được chân tướng.

Mã Linh Nhi bất cứ lúc nào cũng nhằm vào Vương Thuyền Quyên, không phải là mọi người không biết điều đó.

Chẳng qua họ không muốn nói ra mà thôi.

Nghe Tiểu Vương nói vậy, Mã Linh Nhi tức lắm. Cô ta chống nạnh, chỉ vào Tiểu Vương: “Đồ thối tha này, cô ăn nói cho hẳn hoi, vừa rồi ý của cô là gì?”

Tiểu Vương chẳng hề tỏ ra sợ hại: “Giám đốc Mã thân mến, cô có thể nào về đúng vị trí không, sao cô biết người tôi vừa nói là cô chứ? Tôi chỉ nói là có người hãm hại chị Thuyền Quyên thôi mà”.

Mã Linh Nhi run rẩy.

Cô ta thầm hạ quyết tâm lần sau đối tượng mà cô ta nhằm vào chắc chắn là Tiểu Vương

Cô ta nhất định sẽ khiến những người đứng về phe đối lập với cô ta đều gặp báo ứng.

“Vương Thuyền Quyên, nếu món tiền này là tài sản cá nhân hoặc là con số không lớn thì tôi có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng cô to gan quá, một lần mà trộm nhiều tiền như vậy thì tôi phải thông báo lên để trừng phạt cô”.

Lúc này Vương Thuyền Quyên vô cùng luống cuống, cô không ngừng phân minh cho bản thân: “Chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, tấm thẻ đó là do người khác đặt vào ngăn kéo của tôi, tôi..”

Bốp!

Vương Thuyền Quyên còn chưa kịp nói hết thì Mã Linh Nhi đã tát vào mặt cô. Cô ta cố tình tát cực mạnh.

Máu rỉ ra từ khoé miệng của Vương Thuyền Quyên.

Cô nhìn Mã Linh Nhi với vẻ không dám tin.

Cô ta đang làm gì vậy?

“Đồ thối tha, mặt dày này còn định giảo biện à? Ý của cậu là tôi hại cậu phải không? Cậu tưởng là ai cũng mặt dày tâm đen như cậu chắc? Bà đây mới không thèm làm chuyện đó đấy”.

Tiểu Vương và Vương Thuyền Quyên có mối quan hệ khá tốt. Thấy Mã Linh Nhi đánh Thuyền Quyên thì cô gái cảm thấy khó chịu.

“Cái đồ đê tiện này dám đánh chị Thuyền Quyên à!”

Tiểu Vương bèn lao lên, túm tóc Mã Linh Nhi và tát bôm bốp vào mặt cô ta.

Thấy hai người đánh nhau, sếp Hoàng tức lắm bèn lao lên đẩy Tiểu Vương ra.

Dù gì cũng là đàn ông nên sếp Hoàng mạnh hơn Tiểu Vương, khiến cô gái ngã ra đất.

Vương Thuyền Quyên thấy vậy vội đi tới, đỡ Tiểu Vương dậy.

Sếp Hoàng lạnh lùng nói: “Vương Thuyền Quyên lần này cô quá đáng quá. Tôi không thể bao dung thêm được nữa, lần này tôi sẽ gọi điện cho người phía trên xuống”.

Ngay sau đó sếp Hoàng gọi điện thoại.

Reng reng.

Chuông điện thoại của Vương Thuyền Quyên cũng vang lên, đó là giọng của Tần Cao Văn.

“Xảy ra chuyện gì vậy vợ?”

Thường thì Vương Thuyền Quyên đã tan làm rồi nhưng hôm nay tới giờ mà vẫn chưa thấy đâu nên Tần Cao Văn cảm thấy sốt ruột, đã gọi điện hỏi thăm cô.

Tần Cao Văn đã ở dưới tầng đợi hơn nửa tiếng rồi.

Vương Thuyền Quyên vội vàng nói: “Em gặp chút rắc rối ở công ty”.

Giờ cô không muốn nói cho anh biết.

Cô đang định tắt máy thì Tiểu Vương đã giựt điện thoại của cô: “Anh rể, anh đang ở đâu? Mau lên giúp chị đi ạ, có người hại chị đây này”.

Nói xong Tiểu Vương tắt máy.

Mã Linh Nhi khoanh tay trước ngực, hét lên đầy tức tối: “Kinh nhờ, có chỗ dựa nên tỏ ra ghê gớm à, định kêu chồng cậu tới đánh chúng tôi phải không? Chồng cậu đánh đấm cũng giỏi lắm mà”.

Vương Thuyền Quyên không nói gì

Cô thật sự không hiểu, giữa cô và Mã Linh Nhi không thù không oán, tại sao đối phương lại luôn nhằm vào mình.

Sếp Hoàng nói tiếp: “Tôi đã gọi điện rồi, lát nữa bọn họ sẽ tới, Vương Thuyền Quyên, cô đợi đấy”.

Mã Linh Nhi nở nụ cười đắc ý và tàn ác.

Lần này dù có là ông trời thì cũng không cứu nổi Vương Thuyền Quyên.

Cô ta nhất định sẽ khiến đối phương thân bại danh liệt thậm trí là táng gia bại sản.

Mỗi một kế hoạch của những lần trước đều thất bại.

Lần này Mã Linh Nhi tuyệt đối không cho phép xảy ra sai sót.

Rầm!

Âm thanh nặng nề vang lên ngoài cửa, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.

Cánh cửa bị đạp mạnh.

Một bóng người cao lớn, vạm vỡ xuất hiện.

Đó chính là Tần Cao Văn.

Khoảnh khắc anh xuất hiện, bầu không khí trong văn phòng bỗng trở nên đặc quánh.

Tất cả đều có thể cảm nhận được rõ rệt sát khí mãnh liệt phát ra từ người anh khiến người khác cảm thấy không lạnh mà run.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom