Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Tạm thời thỏa hiệp
Nhìn thấy Tần Cao Văn bước vào, Vương Thuyền Quyên còn chưa nói gì thì Tiểu Vương bước tới nói với vẻ ấm ức: “Anh rể, cuối cùng anh cũng tới. Đám khốn nạn này hãm hại chị Vương Thuyền Quyên kìa”.
Giờ đây Tần Cao Văn cũng được coi là có tiếng. Chuyện lần trước anh quyết đấu với Mã Thiên Long đã tạo tiếng vang rầm rộ, khiến ai ai cũng biết.
Sếp Hoàng thấy anh tới thì thầm cảm thấy kinh ngạc, nhưng một lúc sau đã lấy lại được vẻ bình tĩnh.
Ông ta khoanh tay trước ngực, đi tới trước mặt Tần Cao Văn: “Anh là Tần Cao Văn à?”
“Tôi không có hứng nói chuyện với cái thứ rác rưởi”.
Tiếp đó, anh đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, cầm tay cô nói với vẻ dịu dàng: “Vợ, chúng ta đi thôi”.
Họ bước tới cửa thì Mã Linh Nhi đã dang tay ra chặn trước mặt.
Dù sao vừa rồi cũng đã gọi điện cho bên chức trách, bên bắt giữ sẽ tới ngay thôi.
Cô ta không tin Tần Cao Văn có thể chạy thoát được.
Anh lạnh lùng nói: “Làm gì vậy? Cút qua một bên cho tôi”.
“Tôi nói anh biết Tần Cao Văn, đừng tưởng anh đánh nhau giỏi thì ghê gớm, hôm nay việc vợ anh ăn trộm tiền, không giải thích rõ ràng thì đừng hòng đi được”.
Thái độ của Mã Linh Nhi vô cùng kiên định.
Từ khi biết được mối quan hệ giữa Tần Cao Văn và gia tộc Thượng Quan, Mã Linh Nhi không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại càng thêm quyết tâm.
Quyết tâm dìm chết hai vợ chồng nhà này.
Cô ta cảm thấy không phục.
Cùng là con người, dựa vào cái gì mà tất cả những thứ tốt đẹp đều được ban cho Vương Thuyền Quyên chứ?
Từ nhỏ tới lớn, đối phương bất kể là học lực, dung nhan thậm chí là chồng thì cũng đều tốt hơn cô ta.
Mã Linh Nhi không cam tâm.
“Vợ, có phải là em làm không?”
Tần Cao Văn quay qua hỏi Vương Thuyền Quyên.
Ngoài Đóa Đóa ra thì mọi người đều biết rõ mối quan hệ của Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn nên cũng chẳng còn gì cần phải giấu nữa.
Thế nên trước mặt mọi người anh cũng đã gọi cô là vợ.
Bình thường có thể Vương Thuyền Quyên sẽ cảm thấy xấu hổ nhưng lần này cô mặc kệ, vội vàng lắc đầu: “Anh phải tin em, chuyện này không liên quan gì tới em cả. Em cũng không biết tại sao tấm thẻ ngân hàng lại xuất hiện trong ngăn kéo của em nữa”.
“Cậu nói mà cũng không chịu dùng não nghĩ xem, thẻ ngân hàng có chân chạy vào trong ngăn kéo của cậu chắc? Hay là ý cậu là bị người khác hãm hại?
Vương Thuyền Quyên thấy bộ dạng dè bỉu của Mã Linh Nhi thì kẽ run rẩy: “Mã Linh Nhi, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu mà cậu cứ phải hãm hại tôi thế?”
Sếp Hoàng cũng bước tới, đứng về một phe với Mã Linh Nhi.
“Vương Thuyền Quyên cô có thể nào đừng đùn đẩy trách nhiệm ở đây không? Tất cả chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy thẻ ngân hàng được lấy ra từ ngăn kéo của cô, cô không thể thừa nhận được sao?”
Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Tôi tin vợ của tôi, các người còn không giải tán thì đừng trách tôi sao không khách sáo”.
Sếp Tần nhìn chăm chăm vào đám nhân viên đứng phía sau: “Các người làm ăn kiểu gì vậy, giờ có người xâm phạm lợi ích của công ty mà các người cứ thế đứng trơ mắt ra nhìn à?”
Phần lớn đám đàn ông vẫn chưa có phản ứng gì nhưng đám phụ nữ thì đã ra mặt.
Những người này vốn đố kỵ với Vương Thuyền Quyên vì các phương diện của cô đều ưu tú hơn họ.
Giờ khó khăn lắm mới có cơ hội kéo Vương Thuyền Quyên xuống nước nên chẳng ai chịu bỏ lỡ.
Tất cả đều chặn trước cửa.
“Tôi cũng tận mắt nhìn thấy, ban ngày tôi còn thấy cô ta lén lén lút lút chạy vào trong phòng làm việc”
“Tôi cũng thấy, ban đầu tôi còn tưởng cô ta vào để lấy tài liệu gì, giờ nghĩ lại thì chắc chắn là vào để lấy trộm thẻ ngân hàng”.
“Sao chúng ta lại làm chung với cái thể loại ghê tởm như thế chứ, đúng là nhục!”
…
Từng câu từng chữ như những nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực của Vương Thuyền Quyên khiến cô run rẩy.
Sự việc sao lại thành ra thế này chứ?
Bất luận thế nào thì Vương Thuyền Quyên đều không ngờ những đồng nghiệp làm chung sớm tối với mình lại có ác ý mãnh liệt tới mức như vậy.
Vương Thuyền Quyên tự nhủ cô không hề làm gì có lỗi với ai cả.
Tiểu Vương vẫn đứng về phía Vương Thuyền Quyên: “Đám người đê tiện này, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì, các người đố kỵ với chị Thuyền Quyên, chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới chị ấy cả”.
Mã Linh Nhi mặt lạnh tanh: “Tiểu Vương, đến giờ tôi cũng hoài nghi, món tiền này có khi nào là do hai người các cô cùng ăn trộm không đấy?”
“Cô…”
Tiểu Vương tức tới mức run người, cô ấy thật chỉ muốn băm vằm Mã Linh Nhi.
Người phụ nữ này thật quá đê tiện.
“Vương Thuyền Quyên, lát nữa bên chính quyền tới, tốt hơn là cô vẫn nên chấp nhận để họ điều tra đi”.
Sếp Hoàng và Mã Linh Nhi lúc này đã tạo ra được một chuỗi chứng cứ hoàn thiện, chỉ cần phía trên điều tra thì Vương Thuyền Quyên chết chắc.
“Dựa vào cái gì vậy?”
Chỉ cần Tần Cao Văn muốn đi thì chẳng ai có thể ngăn cản nổi anh.
“Tôi không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục vợ tôi, cút!”
Anh nói không quá lớn tiếng như vô cùng có uy lực khiến ai ai cũng phải run sợ.
Quan trọng nhất là ánh mắt anh vô cùng hung hãn, giống như một con mãnh thú lại vừa giống như một con dao sắc nhọn khiến không ai dám nhìn thẳng.
“Tôi đếm tới ba, nếu các người không tránh ra thì đừng trách tôi không khách khí”.
Tần Cao Văn bắt đầu đếm.
“Ba”
Lúc này có một bộ phận đã nhường đường. Bọn họ đã được chứng kiến sự đáng sợ của Tần Cao Văn.
Nên không muốn để anh nổi giận thật sự.
“Hai!”
Lại thêm một nhóm người nữa lùi ra, giờ chỉ còn lại sếp Hoàng và Mã Linh Nhi.
“Một!”
Đúng lúc Tần Cao Văn định ra tay thì có tiếng cửa bị đẩy ra. Một nhóm người xông vào, bọn họ mặc đồng phục và đều cầm vũ khí trong tay.
“Đứng im!”
Tất cả đều chĩa vũ khí về phía Tần Cao Văn. Chỉ cần anh có gì bất thường là sẽ bóp cò ngay.
Mã Linh Nhi bỗng cảm thấy nhẹ bẫng.
May mà bọn họ đến kịp.
Nếu không Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên có lẽ sẽ chạy thoát được mất.
Sếp Hoàng quay người đi và nói: “Đồng chí, cuối cùng đã tới rồi, người phụ nữ đó ăn trộm ba chục triệu tệ của công ty chúng tôi, các anh mau bắt đi điều tra đi”.
Người đứng đầu đội bắt giữ tên là Triệu Liên Tường. Anh ta khẽ chau mày: “Là cô ấy sao?”
“Đúng vậy, chính là người phụ nữ này”.
Giờ người thi hành công vụ đã tới, mọi người đã không còn thấy sợ Tần Cao Văn nữa. Thực lực anh dù có mạnh tới mấy thì lẽ nào có thể mạnh hơn cả súng đạn sao?”
Tất cả đều nháo nhào đứng lên và chỉ về phía Vương Thuyền Quyên.
“Tôi cũng đã nhìn thấy, chính là người phụ nữ đó đã lấy!”
“Tôi cũng thấy vậy”.
“Đồng chí công an, nhất định phải bắt người phụ nữ này lại”.
…
Vương Thuyền Quyên đứng phía sau Tần Cao Văn, bỗng cảm thấy rối bời.
Sớm biết thế này thì khi đó cô đã nghe lời của Tần Cao Văn rồi.
Giờ đây Tần Cao Văn cũng được coi là có tiếng. Chuyện lần trước anh quyết đấu với Mã Thiên Long đã tạo tiếng vang rầm rộ, khiến ai ai cũng biết.
Sếp Hoàng thấy anh tới thì thầm cảm thấy kinh ngạc, nhưng một lúc sau đã lấy lại được vẻ bình tĩnh.
Ông ta khoanh tay trước ngực, đi tới trước mặt Tần Cao Văn: “Anh là Tần Cao Văn à?”
“Tôi không có hứng nói chuyện với cái thứ rác rưởi”.
Tiếp đó, anh đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, cầm tay cô nói với vẻ dịu dàng: “Vợ, chúng ta đi thôi”.
Họ bước tới cửa thì Mã Linh Nhi đã dang tay ra chặn trước mặt.
Dù sao vừa rồi cũng đã gọi điện cho bên chức trách, bên bắt giữ sẽ tới ngay thôi.
Cô ta không tin Tần Cao Văn có thể chạy thoát được.
Anh lạnh lùng nói: “Làm gì vậy? Cút qua một bên cho tôi”.
“Tôi nói anh biết Tần Cao Văn, đừng tưởng anh đánh nhau giỏi thì ghê gớm, hôm nay việc vợ anh ăn trộm tiền, không giải thích rõ ràng thì đừng hòng đi được”.
Thái độ của Mã Linh Nhi vô cùng kiên định.
Từ khi biết được mối quan hệ giữa Tần Cao Văn và gia tộc Thượng Quan, Mã Linh Nhi không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại càng thêm quyết tâm.
Quyết tâm dìm chết hai vợ chồng nhà này.
Cô ta cảm thấy không phục.
Cùng là con người, dựa vào cái gì mà tất cả những thứ tốt đẹp đều được ban cho Vương Thuyền Quyên chứ?
Từ nhỏ tới lớn, đối phương bất kể là học lực, dung nhan thậm chí là chồng thì cũng đều tốt hơn cô ta.
Mã Linh Nhi không cam tâm.
“Vợ, có phải là em làm không?”
Tần Cao Văn quay qua hỏi Vương Thuyền Quyên.
Ngoài Đóa Đóa ra thì mọi người đều biết rõ mối quan hệ của Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn nên cũng chẳng còn gì cần phải giấu nữa.
Thế nên trước mặt mọi người anh cũng đã gọi cô là vợ.
Bình thường có thể Vương Thuyền Quyên sẽ cảm thấy xấu hổ nhưng lần này cô mặc kệ, vội vàng lắc đầu: “Anh phải tin em, chuyện này không liên quan gì tới em cả. Em cũng không biết tại sao tấm thẻ ngân hàng lại xuất hiện trong ngăn kéo của em nữa”.
“Cậu nói mà cũng không chịu dùng não nghĩ xem, thẻ ngân hàng có chân chạy vào trong ngăn kéo của cậu chắc? Hay là ý cậu là bị người khác hãm hại?
Vương Thuyền Quyên thấy bộ dạng dè bỉu của Mã Linh Nhi thì kẽ run rẩy: “Mã Linh Nhi, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu mà cậu cứ phải hãm hại tôi thế?”
Sếp Hoàng cũng bước tới, đứng về một phe với Mã Linh Nhi.
“Vương Thuyền Quyên cô có thể nào đừng đùn đẩy trách nhiệm ở đây không? Tất cả chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy thẻ ngân hàng được lấy ra từ ngăn kéo của cô, cô không thể thừa nhận được sao?”
Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Tôi tin vợ của tôi, các người còn không giải tán thì đừng trách tôi sao không khách sáo”.
Sếp Tần nhìn chăm chăm vào đám nhân viên đứng phía sau: “Các người làm ăn kiểu gì vậy, giờ có người xâm phạm lợi ích của công ty mà các người cứ thế đứng trơ mắt ra nhìn à?”
Phần lớn đám đàn ông vẫn chưa có phản ứng gì nhưng đám phụ nữ thì đã ra mặt.
Những người này vốn đố kỵ với Vương Thuyền Quyên vì các phương diện của cô đều ưu tú hơn họ.
Giờ khó khăn lắm mới có cơ hội kéo Vương Thuyền Quyên xuống nước nên chẳng ai chịu bỏ lỡ.
Tất cả đều chặn trước cửa.
“Tôi cũng tận mắt nhìn thấy, ban ngày tôi còn thấy cô ta lén lén lút lút chạy vào trong phòng làm việc”
“Tôi cũng thấy, ban đầu tôi còn tưởng cô ta vào để lấy tài liệu gì, giờ nghĩ lại thì chắc chắn là vào để lấy trộm thẻ ngân hàng”.
“Sao chúng ta lại làm chung với cái thể loại ghê tởm như thế chứ, đúng là nhục!”
…
Từng câu từng chữ như những nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực của Vương Thuyền Quyên khiến cô run rẩy.
Sự việc sao lại thành ra thế này chứ?
Bất luận thế nào thì Vương Thuyền Quyên đều không ngờ những đồng nghiệp làm chung sớm tối với mình lại có ác ý mãnh liệt tới mức như vậy.
Vương Thuyền Quyên tự nhủ cô không hề làm gì có lỗi với ai cả.
Tiểu Vương vẫn đứng về phía Vương Thuyền Quyên: “Đám người đê tiện này, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì, các người đố kỵ với chị Thuyền Quyên, chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới chị ấy cả”.
Mã Linh Nhi mặt lạnh tanh: “Tiểu Vương, đến giờ tôi cũng hoài nghi, món tiền này có khi nào là do hai người các cô cùng ăn trộm không đấy?”
“Cô…”
Tiểu Vương tức tới mức run người, cô ấy thật chỉ muốn băm vằm Mã Linh Nhi.
Người phụ nữ này thật quá đê tiện.
“Vương Thuyền Quyên, lát nữa bên chính quyền tới, tốt hơn là cô vẫn nên chấp nhận để họ điều tra đi”.
Sếp Hoàng và Mã Linh Nhi lúc này đã tạo ra được một chuỗi chứng cứ hoàn thiện, chỉ cần phía trên điều tra thì Vương Thuyền Quyên chết chắc.
“Dựa vào cái gì vậy?”
Chỉ cần Tần Cao Văn muốn đi thì chẳng ai có thể ngăn cản nổi anh.
“Tôi không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục vợ tôi, cút!”
Anh nói không quá lớn tiếng như vô cùng có uy lực khiến ai ai cũng phải run sợ.
Quan trọng nhất là ánh mắt anh vô cùng hung hãn, giống như một con mãnh thú lại vừa giống như một con dao sắc nhọn khiến không ai dám nhìn thẳng.
“Tôi đếm tới ba, nếu các người không tránh ra thì đừng trách tôi không khách khí”.
Tần Cao Văn bắt đầu đếm.
“Ba”
Lúc này có một bộ phận đã nhường đường. Bọn họ đã được chứng kiến sự đáng sợ của Tần Cao Văn.
Nên không muốn để anh nổi giận thật sự.
“Hai!”
Lại thêm một nhóm người nữa lùi ra, giờ chỉ còn lại sếp Hoàng và Mã Linh Nhi.
“Một!”
Đúng lúc Tần Cao Văn định ra tay thì có tiếng cửa bị đẩy ra. Một nhóm người xông vào, bọn họ mặc đồng phục và đều cầm vũ khí trong tay.
“Đứng im!”
Tất cả đều chĩa vũ khí về phía Tần Cao Văn. Chỉ cần anh có gì bất thường là sẽ bóp cò ngay.
Mã Linh Nhi bỗng cảm thấy nhẹ bẫng.
May mà bọn họ đến kịp.
Nếu không Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên có lẽ sẽ chạy thoát được mất.
Sếp Hoàng quay người đi và nói: “Đồng chí, cuối cùng đã tới rồi, người phụ nữ đó ăn trộm ba chục triệu tệ của công ty chúng tôi, các anh mau bắt đi điều tra đi”.
Người đứng đầu đội bắt giữ tên là Triệu Liên Tường. Anh ta khẽ chau mày: “Là cô ấy sao?”
“Đúng vậy, chính là người phụ nữ này”.
Giờ người thi hành công vụ đã tới, mọi người đã không còn thấy sợ Tần Cao Văn nữa. Thực lực anh dù có mạnh tới mấy thì lẽ nào có thể mạnh hơn cả súng đạn sao?”
Tất cả đều nháo nhào đứng lên và chỉ về phía Vương Thuyền Quyên.
“Tôi cũng đã nhìn thấy, chính là người phụ nữ đó đã lấy!”
“Tôi cũng thấy vậy”.
“Đồng chí công an, nhất định phải bắt người phụ nữ này lại”.
…
Vương Thuyền Quyên đứng phía sau Tần Cao Văn, bỗng cảm thấy rối bời.
Sớm biết thế này thì khi đó cô đã nghe lời của Tần Cao Văn rồi.
Bình luận facebook