Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Tối hôm đó, Dương Hạo đang luyện đao dưới ánh trăng
Một góc của doanh trại là nhà bếp, lúc này ánh trăng sáng như gương, củi chất đống ở khoảng đất trống cao như núi, Dương Hạo cầm lấy một cái cọc dựng đứng nó trên mặt đất, hai tay cầm đao, nín thở, huơ đao chém xuống, lực chỉ có bảy phần, cọc gỗ phát ra một tiếng vang “Bang”, cọc tách ra làm đôi, mũi đao cách mặt đất chỉ có ba tấc.
Trên tay hắn gân đã nổi lên, giờ hai bàn tay đều đã quấn vải. Cánh tay hắn khi vừa vung lên thì đau nhức, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu. Hắn giờ đã mất đi cơ hội một bước lên trời, hy vọng dựa vào chính sức lực của mình, con đường sự nghiệp của hắn sẽ thành công.
Trong doanh trại này, vũ lực tối thiểu cần có là phải tự bảo vệ, cùng với chiến sự, đại tướng quân thân còn chưa lo được, ai đến lo cho mình? Lúc đó hắn có tài kinh bang tế thế cũng bị binh đại đầu cho một nhát đao là chết. Cần có sức mà tự bảo vệ mình, dựa vào thân phận của hắn hiện nay, không thể có thân binh bảo vệ, vậy cần nắm được lực lượng quân sự nhất định. Mỗi ngày chém năm trăm nhát đao là nhiệm vụ mà hắn tự giao cho mình.
Mỗi ngày ở bên Trình Thế Hùng, học hắn cách lo liệu quân vụ, học hắn cách xét hỏi tuần doanh, học hắn cách giao tiếp như thế nào với lũ binh đại đầu… Đêm khuya, hắn tới bên cạnh nhà bếp, làm nghĩa vụ bổ củi. Năm trăm nhát đao, nghe tưởng dễ, nhưng khi thực hiện, hắn mới biết, năm trăm nhát đao này, mỗi nhát đều ngưng tụ tinh thần và khí lực của hắn, vận dụng cách môn hạ vận lực mà Trình tướng quân chỉ bảo, cần tiêu hao biết bao sức lực, nhưng hắn vẫn kiên cường, không quản mưa gió, tối qua mưa tầm tã, năm trăm đao trong mưa như con chó chết bò về ổ chó ngủ.
“Soạt! Bốn trăm chín mơi bảy…”
Lưng của Dương Hạo cong xuống đau nhức, vừa dựng thẳng một cái cọc gỗ, lấy đao cắm xuống đất nghỉ tạm. Mỗi một đao, hắn đều không muốn tùy tiện chém xuống, hắn cần phải vận khí một cách chính xác rồi mới xuất đao, năm trăm đao, mỗi đao đều không thể không chấp hành theo cách Trình tướng quân dạy, tuyệt đối không lãng phí một đao, tuyệt đối không lơ là một chút khí lực.
Hắn lại một lần nữa giơ đao lên, thân hình vững như núi, hai tay nắm lấy đao, mũi đao nhẹ nhàng nâng quá đỉnh đầu, ánh mắt tựa hư mà thực, chằm chằm nhìn cây cọc gỗ ấy.
Ánh sáng mặt trăng sáng loáng trên mũi đao, như nước chảy bấp bênh, 497 nhát đao chém xuống, hắn giữ đao ổn định trong tay đã vô cùng mất sức rồi.
Đúng lúc đó. Hắn đột nhiên nghe thấy một âm thanh ồn ào. Yên lặng lắng nghe. Dương Hạo bước nhanh lên phía trên, nhìn về đống củi xa xa. Chỉ nghe thấy tiếng chém giết từ phía bắc truyền đến. Tiếng kim loại không ngừng bên tai, lòng hắn không khỏi lo lắng: “Quân Bắc Hán tập doanh, bọn họ đêm hôm đánh úp doanh trại phía bắc, là để đả kích tinh thần quân sĩ Tống ta, hay định chọc thủng vòng vây, chạy về hướng thảo nguyên chăng?
Lúc này trong doanh trại chuông cảnh báo đã vang lên. Trình Thế Hùng cũng nhanh chóng từ trong trại lớn đi ra. Trình Thế Hùng trị quân có cách của hắn, quân biên không được trang bị bằng cấm quân. Thoạt nhìn cao thấp mập ốm. Không giống với cấm quân, ai ai cũng đều là đại hán dũng mãnh có cùng chiều cao. Nhưng mọi năm phòng thủ chịu rét chịu khổ. Sức chiến đấu và kinh nghiệm chiến đấu của họ trái lại ngang ngược hơn so với cấm quân bất bại trong chinh chiến Trung Nguyên. Đặc biệt là lọ vừa mới bị điều lên một tuyến. Tinh lực sĩ tốt dư thừa. Sớm đã chuẩn bị ứng biến tốt. Trong doanh trại yên tĩnh. Không có tiếng ồn nào.. Dương Hạo vội vã trở về, nơi đó ngược lại trở thành nơi yên tĩnh. Nhìn thấy doanh trại trật tự ngay ngắn. Dương Hạo không khỏi xấu hổ.
Trình Thế Hùng biết hắn ở sau doanh trại luyện đao. Thấy đầu hắn mồ hôi nhễ nhại chạy tới liền không trách cứ. Ngược lại còn an ủi nói: “Không cần phải lo sợ. Càng gần việc lớn, càng phải bình tĩnh.
Ngươi vừa mới nhập ngũ. Đợi đánh được vài trượng, nếu lại nghe thấy tiếng kêu thì phải giữ bình tĩnh”.
Hắn leo lên đài vọng thăm dò xem trận ở phương bắc. Ở đây do có một góc thành trì che chắn. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thành bắc, phương hướng thì ánh lửa bập bùng. Tiếng giết rung trời. Trình Thế Hùng nói: “Quân Bắc Hán tập kích đêm đóng quân ở thành bắc. Thành bắc là quân bộ cấm quân do Triệu tướng quân coi giữ. Người này kiêu dũng thiện chiến. Cơ trí đa mưu. Quân Bắc Hán chưa chắc bỏ qua.
Dương Hạo là thân binh của hắn thì sẽ theo hắn, hắn hỏi: “Tướng quân. Chúng ta không cần phái binh qua chi viện sao?
Trình Thế Hùng nói: “Bóng đêm tối mù, tình địch không rõ, há có thể hành động khinh suất. Một khi trúng kế điệu hổ ly sơn, hoặc kế sở dụ mai phục thì làm sao? Ngươi nhớ kĩ, nhưng phàm là loại ban đêm tập kích doanh trại, tất cả doanh trại không thể phó viện cẩu thả, mặc dù bắt được tín hiệu viện trợ bị tập kích doanh trại cũng phải rất cẩn thận, tất cả doanh trại hô ứng mà đi. Quân địch phá doanh trại thành công, cũng chỉ có một doanh trại bị loạn, nếu trận cước tự loạn, vội vàng phó viện, một khi trúng kế địch, vậy thì sẽ thua thê thảm, không thể có đường sống nữa.
Dương Hạo kính cẩn thưa: “Vâng, thuộc hạ xin thụ giáo”.
Tiếng chém giết, giằng co ở thành bắc trong khoảng thời gian không đến hai nén hương thì yên tĩnh trở lại, sau đó doanh trại phòng ngự thành bắc đã phát hiện quân địch đã có tín hiệu chiêng trống rút lui. Đánh lén chính là đánh nhằm lúc đối phương không chú ý, một khi đối phương đã chuẩn bị hoặc ứng biến kịp thời thì điều kiện đánh lén cũng mất đi, một tướng lĩnh sáng suốt ngay lập tức sẽ lui binh mà không phải thay đổi cuộc chiến đánh lén thành trận quyết chiến.
Trình Thế Hùng cười ha ha, ngáp dài nói: “Đồ ranh con, chúng ta không đi công thành, bọn chúng còn nhàn nhã đi đánh lén, haiz…cởi áo giáp về ngủ đi".
Dương Hạo theo hắn bước xuống một cái thang, trở về doanh trại của chủ soái, lúc này hắn đã nắm được các bộ phận tạo thành áo giáp cùng cách mặc nó, hắn thấy Trình Thế Hùng bỏ mũ bỏ áo khoác, bèn nói: “Mới vừa rồi tin cảnh báo đột nhiên truyền đến, thuộc hạ thấy cảnh tấn đến từ bắc thành, còn phỏng đoán quân hán phải chăng nhân đêm hôm phá vòng vây chạy về phía thảo nguyên, nay thấy mục đích của chúng là muốn nhiễu loạn tinh thần của quân ta, tướng quân không lo chúng sẽ lại tập kích doanh trại ta sao?”
Trình Thế Hùng nói: “Đêm hôm tập kích, loại này nhằm lúc đối phương không để ý đánh, một khi bị người ta biết tỏng âm mưu quỷ kế thì không thể đánh được nữa. Tình cảnh này xem ra quân địch nửa đêm đánh úp không phải là vì muốn phá vòng vây mà là để làm nhiễu loạn tinh thần quân sĩ ta, hắc! nay các doanh trại đã có sự đề phòng rồi, bọn chúng còn dám trở lại nữa không? Ngươi cũng đi ngủ đi”.
Dương Hạo nói: “Dạ vâng, mời đại tướng quân đi ngủ trước, thuộc hạ đã lệnh cho mình mỗi ngày phải bổ đủ năm trăm nhát đao, hôm nay còn kém ba đao”.
Trình Thế Hùng bật cười nói: “Nhưng ba đao ấy hôm nay có thể bỏ qua, đi ngủ đi”.
Dương Hạo hơi do dự nói: “Ngày nào cũng luyện đao, thuộc hạ nếu hôm nay với lí do là vì một người mà thiếu đi ba đao, thì ngày mai sẽ có một lí do khác để giảm đi mười đao, càng ngày càng giảm xuống, cuối cùng sẽ không thực hiện được nhiệm vụ mình đề ra cho mình, cho nên số đao chỉ có thể tăng lên mà không thể giảm đi”.
Trình Thế Hùng ngạc nhiên nhìn hắn một cái, cười ha ha nói: “Tiểu tử tốt, được lắm, vậy ngươi đi đi, luyện xong đao thì đi ngủ sớm đi”.
Lúc này, đại tướng phương bắc Lưu Kế Nghiệp đã lặng lẽ tập trung được 600 tên kỵ binh tinh nhuệ bên trong cánh cửa. Hai mươi tên bắn nỏ đã được phái ra ngoài, bọn chúng ẩn mai phục, có nhiệm vụ là bắn chết binh ở trạm canh gác phòng thủ của doanh trại Trình Thế Hùng.
Chân tướng mục tiêu mà hắn đêm nay đánh úp không phải doanh trại phía bắc mà là doanh trại phía tây. Trong bốn doanh trại ngoài thành, chỉ có doanh trại phía tây không phải do cấm quân khống chế mà là trong tay nắm chiết thị tây bắc, hơn nữa quân đội của họ vừa mới đổi lại phòng ngự ra trận, tinh thần, lòng quân, sức chiến đấu chưa từng chịu nhục, không phải là trận mạnh nhất, điều này cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Trình Thế Hùng phỏng đoán hắn sẽ không đến.
Nhưng Lưu Kế Nghiệp cứ làm ngược lại với cách của đối phương, trong con mắt của hắn, tinh thần của doanh trại phía tây đang thịnh cho nên không chú ý đến đề phòng, điều này chính là một cơ hội tốt để đánh úp. Nếu đánh úp doanh trại phía tây mà thành công thì triều đình sẽ trách sự lơ là mất cảnh giác của doanh trại phía tây, để địch nhân cơ hội. Mà doanh trại phía tây thuộc về Chiết thị, bọn quân sĩ tất cũng sẽ oán trách binh mã triều đình thấy chết mà không cứu. Bọn chúng một khi mà rời trung tâm, binh mã vây thành sẽ không là một khối đá nữa, Bắc Hán sẽ có cơ hội, Lưu vô địch chính là vô địch, không phải binh của hắn kiêu dũng với người Khiết Đan, cũng không phải là hắn lấy võ công để đánh với vạn địch, mà chính là vì mưu lược cùng chiến thuật của hắn.
Vờ đánh úp doanh trại phía bắc, khi các doanh trại đều bỏ sức chú ý, hai mươi tên thần tiễn dưới tay hắn đã lén lút che đậy nơi dừng chân của Trình Thế Hùng hướng về doanh trại phía tây ngấm ngầm bắn chết các tên ở vọng gác, rửa sạch cự mã lộc sừng, làm tốt công tác chuẩn bị để kỵ binh của hắn đột ngột đánh úp.
Phía trước hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, phát ra hỏa tín hiệu về phía hắn, Lưu Kế Nghiệp lập tức mở to cửa thành, đích thân dẫn 600 tráng sĩ nhanh chóng tiến đến đại doanh trại của Trình Thế Hùng như vũ bão.
Dương Hạo vừa mới đi tới đống củi bên cạnh doanh trại, giơ cây đại đao lên, tiếng chém giết từ phía trước doanh trại truyền tới, Dương Hạo giật mình, cầm đao nhanh chóng chạy về phía doanh trại chủ soái, thì thấy y bào của Trình Thế Hùng nửa hở, đang thắt lại dây đai, chạy từ trong trại chạy ra.
Hắn đoán tối nay quân địch sẽ không đánh úp lần thứ hai nữa, cởi sạch quần áo, trong áo bào còn chưa mặc quần áo bên trong, nửa thân ngực còn phơi ra để rõ chút lông ngực, xem ra Trình tướng quân vẫn buồn ngủ. Hắn đã đi giày, song dây tất vẫn chưa thắt, khăn trên đầu cũng đã bỏ đi, tóc tai bù xù, dáng vẻ giống như vừa mới bị một phu nhân sư tử hà đông đuổi từ trên giường xuống.
Trước doanh trại đã dấy lên ngọn lửa, bởi trung sĩ trong doanh trại lớn vì quân Bắc Hán đánh lén thành bắc không có kết quả đã luông lỏng cảnh giác, cho nên chiêu này của Lưu Kế Nghiệp “Hồi mã thương”, quả thực ứng phó không kịp. Họ vừa mới cởi bỏ áo giáp, nay lại vội vàng mặc vào, chờ đến lúc nhắc đao ra khỏi doanh trại, kỵ binh Bắc Hán đã đánh tới như vũ bão, khắp nơi lửa cháy nghi ngút, đến chiếc xe cỏ cũng bị thiêu trụi, khiến cho doanh trại đại loạn.
Trình Thế Hùng vì bản thân sai lầm khi liệu việc, tức điên người lao ra khỏi doanh trại, vội vàng thắt chặt áo bào, tiếng như xé gió: “Quân địch đánh úp?”
Sớm đã có người đến trước vài bước, quỳ gối bẩm: “Khởi bẩm đại tướng quân, mấy trăm kỵ binh quân Bắc Hán đêm hôm đánh úp quân ta, ngựa dẫm đạp lên các doanh trại, giống như muốn xuyên qua doanh trại phía trước, giết thế trận của đại tướng quân, xin mời đại tướng quân định đoạt”.
Trình Thế Hùng hét lớn: “Địch vừa đến chỗ ta, ta sẽ nghênh địch đi, chuẩn bị ngựa, theo ta giết địch”.
Một thân quân vội vàng khuyên nhủ: “Đại tướng quân, trước doanh trại hỗn loạn, ta địch khó phân, trong bóng đêm không thể liều lĩnh được, chi bằng chúng ta bảo vệ thế trận cũ, xin đại tướng quân nhanh chóng điều động các doanh trại đến viện trợ”.
Thân binh vội vàng nói, Trình Thế Hùng mắng hắn, rồi nhảy lên một con chiến mã, cây đuốc sáng rực, chỉ thấy hắn râu tóc như bay, hai mắt long sòng sọc, tiếng hét như sấm rền vang trời: “Theo ta giết địch!” Dứt lời liền cầm cương ngựa, xung trận về phía trước doanh trại, nơi ánh đèn và sự chém giết.
Một góc của doanh trại là nhà bếp, lúc này ánh trăng sáng như gương, củi chất đống ở khoảng đất trống cao như núi, Dương Hạo cầm lấy một cái cọc dựng đứng nó trên mặt đất, hai tay cầm đao, nín thở, huơ đao chém xuống, lực chỉ có bảy phần, cọc gỗ phát ra một tiếng vang “Bang”, cọc tách ra làm đôi, mũi đao cách mặt đất chỉ có ba tấc.
Trên tay hắn gân đã nổi lên, giờ hai bàn tay đều đã quấn vải. Cánh tay hắn khi vừa vung lên thì đau nhức, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu. Hắn giờ đã mất đi cơ hội một bước lên trời, hy vọng dựa vào chính sức lực của mình, con đường sự nghiệp của hắn sẽ thành công.
Trong doanh trại này, vũ lực tối thiểu cần có là phải tự bảo vệ, cùng với chiến sự, đại tướng quân thân còn chưa lo được, ai đến lo cho mình? Lúc đó hắn có tài kinh bang tế thế cũng bị binh đại đầu cho một nhát đao là chết. Cần có sức mà tự bảo vệ mình, dựa vào thân phận của hắn hiện nay, không thể có thân binh bảo vệ, vậy cần nắm được lực lượng quân sự nhất định. Mỗi ngày chém năm trăm nhát đao là nhiệm vụ mà hắn tự giao cho mình.
Mỗi ngày ở bên Trình Thế Hùng, học hắn cách lo liệu quân vụ, học hắn cách xét hỏi tuần doanh, học hắn cách giao tiếp như thế nào với lũ binh đại đầu… Đêm khuya, hắn tới bên cạnh nhà bếp, làm nghĩa vụ bổ củi. Năm trăm nhát đao, nghe tưởng dễ, nhưng khi thực hiện, hắn mới biết, năm trăm nhát đao này, mỗi nhát đều ngưng tụ tinh thần và khí lực của hắn, vận dụng cách môn hạ vận lực mà Trình tướng quân chỉ bảo, cần tiêu hao biết bao sức lực, nhưng hắn vẫn kiên cường, không quản mưa gió, tối qua mưa tầm tã, năm trăm đao trong mưa như con chó chết bò về ổ chó ngủ.
“Soạt! Bốn trăm chín mơi bảy…”
Lưng của Dương Hạo cong xuống đau nhức, vừa dựng thẳng một cái cọc gỗ, lấy đao cắm xuống đất nghỉ tạm. Mỗi một đao, hắn đều không muốn tùy tiện chém xuống, hắn cần phải vận khí một cách chính xác rồi mới xuất đao, năm trăm đao, mỗi đao đều không thể không chấp hành theo cách Trình tướng quân dạy, tuyệt đối không lãng phí một đao, tuyệt đối không lơ là một chút khí lực.
Hắn lại một lần nữa giơ đao lên, thân hình vững như núi, hai tay nắm lấy đao, mũi đao nhẹ nhàng nâng quá đỉnh đầu, ánh mắt tựa hư mà thực, chằm chằm nhìn cây cọc gỗ ấy.
Ánh sáng mặt trăng sáng loáng trên mũi đao, như nước chảy bấp bênh, 497 nhát đao chém xuống, hắn giữ đao ổn định trong tay đã vô cùng mất sức rồi.
Đúng lúc đó. Hắn đột nhiên nghe thấy một âm thanh ồn ào. Yên lặng lắng nghe. Dương Hạo bước nhanh lên phía trên, nhìn về đống củi xa xa. Chỉ nghe thấy tiếng chém giết từ phía bắc truyền đến. Tiếng kim loại không ngừng bên tai, lòng hắn không khỏi lo lắng: “Quân Bắc Hán tập doanh, bọn họ đêm hôm đánh úp doanh trại phía bắc, là để đả kích tinh thần quân sĩ Tống ta, hay định chọc thủng vòng vây, chạy về hướng thảo nguyên chăng?
Lúc này trong doanh trại chuông cảnh báo đã vang lên. Trình Thế Hùng cũng nhanh chóng từ trong trại lớn đi ra. Trình Thế Hùng trị quân có cách của hắn, quân biên không được trang bị bằng cấm quân. Thoạt nhìn cao thấp mập ốm. Không giống với cấm quân, ai ai cũng đều là đại hán dũng mãnh có cùng chiều cao. Nhưng mọi năm phòng thủ chịu rét chịu khổ. Sức chiến đấu và kinh nghiệm chiến đấu của họ trái lại ngang ngược hơn so với cấm quân bất bại trong chinh chiến Trung Nguyên. Đặc biệt là lọ vừa mới bị điều lên một tuyến. Tinh lực sĩ tốt dư thừa. Sớm đã chuẩn bị ứng biến tốt. Trong doanh trại yên tĩnh. Không có tiếng ồn nào.. Dương Hạo vội vã trở về, nơi đó ngược lại trở thành nơi yên tĩnh. Nhìn thấy doanh trại trật tự ngay ngắn. Dương Hạo không khỏi xấu hổ.
Trình Thế Hùng biết hắn ở sau doanh trại luyện đao. Thấy đầu hắn mồ hôi nhễ nhại chạy tới liền không trách cứ. Ngược lại còn an ủi nói: “Không cần phải lo sợ. Càng gần việc lớn, càng phải bình tĩnh.
Ngươi vừa mới nhập ngũ. Đợi đánh được vài trượng, nếu lại nghe thấy tiếng kêu thì phải giữ bình tĩnh”.
Hắn leo lên đài vọng thăm dò xem trận ở phương bắc. Ở đây do có một góc thành trì che chắn. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thành bắc, phương hướng thì ánh lửa bập bùng. Tiếng giết rung trời. Trình Thế Hùng nói: “Quân Bắc Hán tập kích đêm đóng quân ở thành bắc. Thành bắc là quân bộ cấm quân do Triệu tướng quân coi giữ. Người này kiêu dũng thiện chiến. Cơ trí đa mưu. Quân Bắc Hán chưa chắc bỏ qua.
Dương Hạo là thân binh của hắn thì sẽ theo hắn, hắn hỏi: “Tướng quân. Chúng ta không cần phái binh qua chi viện sao?
Trình Thế Hùng nói: “Bóng đêm tối mù, tình địch không rõ, há có thể hành động khinh suất. Một khi trúng kế điệu hổ ly sơn, hoặc kế sở dụ mai phục thì làm sao? Ngươi nhớ kĩ, nhưng phàm là loại ban đêm tập kích doanh trại, tất cả doanh trại không thể phó viện cẩu thả, mặc dù bắt được tín hiệu viện trợ bị tập kích doanh trại cũng phải rất cẩn thận, tất cả doanh trại hô ứng mà đi. Quân địch phá doanh trại thành công, cũng chỉ có một doanh trại bị loạn, nếu trận cước tự loạn, vội vàng phó viện, một khi trúng kế địch, vậy thì sẽ thua thê thảm, không thể có đường sống nữa.
Dương Hạo kính cẩn thưa: “Vâng, thuộc hạ xin thụ giáo”.
Tiếng chém giết, giằng co ở thành bắc trong khoảng thời gian không đến hai nén hương thì yên tĩnh trở lại, sau đó doanh trại phòng ngự thành bắc đã phát hiện quân địch đã có tín hiệu chiêng trống rút lui. Đánh lén chính là đánh nhằm lúc đối phương không chú ý, một khi đối phương đã chuẩn bị hoặc ứng biến kịp thời thì điều kiện đánh lén cũng mất đi, một tướng lĩnh sáng suốt ngay lập tức sẽ lui binh mà không phải thay đổi cuộc chiến đánh lén thành trận quyết chiến.
Trình Thế Hùng cười ha ha, ngáp dài nói: “Đồ ranh con, chúng ta không đi công thành, bọn chúng còn nhàn nhã đi đánh lén, haiz…cởi áo giáp về ngủ đi".
Dương Hạo theo hắn bước xuống một cái thang, trở về doanh trại của chủ soái, lúc này hắn đã nắm được các bộ phận tạo thành áo giáp cùng cách mặc nó, hắn thấy Trình Thế Hùng bỏ mũ bỏ áo khoác, bèn nói: “Mới vừa rồi tin cảnh báo đột nhiên truyền đến, thuộc hạ thấy cảnh tấn đến từ bắc thành, còn phỏng đoán quân hán phải chăng nhân đêm hôm phá vòng vây chạy về phía thảo nguyên, nay thấy mục đích của chúng là muốn nhiễu loạn tinh thần của quân ta, tướng quân không lo chúng sẽ lại tập kích doanh trại ta sao?”
Trình Thế Hùng nói: “Đêm hôm tập kích, loại này nhằm lúc đối phương không để ý đánh, một khi bị người ta biết tỏng âm mưu quỷ kế thì không thể đánh được nữa. Tình cảnh này xem ra quân địch nửa đêm đánh úp không phải là vì muốn phá vòng vây mà là để làm nhiễu loạn tinh thần quân sĩ ta, hắc! nay các doanh trại đã có sự đề phòng rồi, bọn chúng còn dám trở lại nữa không? Ngươi cũng đi ngủ đi”.
Dương Hạo nói: “Dạ vâng, mời đại tướng quân đi ngủ trước, thuộc hạ đã lệnh cho mình mỗi ngày phải bổ đủ năm trăm nhát đao, hôm nay còn kém ba đao”.
Trình Thế Hùng bật cười nói: “Nhưng ba đao ấy hôm nay có thể bỏ qua, đi ngủ đi”.
Dương Hạo hơi do dự nói: “Ngày nào cũng luyện đao, thuộc hạ nếu hôm nay với lí do là vì một người mà thiếu đi ba đao, thì ngày mai sẽ có một lí do khác để giảm đi mười đao, càng ngày càng giảm xuống, cuối cùng sẽ không thực hiện được nhiệm vụ mình đề ra cho mình, cho nên số đao chỉ có thể tăng lên mà không thể giảm đi”.
Trình Thế Hùng ngạc nhiên nhìn hắn một cái, cười ha ha nói: “Tiểu tử tốt, được lắm, vậy ngươi đi đi, luyện xong đao thì đi ngủ sớm đi”.
Lúc này, đại tướng phương bắc Lưu Kế Nghiệp đã lặng lẽ tập trung được 600 tên kỵ binh tinh nhuệ bên trong cánh cửa. Hai mươi tên bắn nỏ đã được phái ra ngoài, bọn chúng ẩn mai phục, có nhiệm vụ là bắn chết binh ở trạm canh gác phòng thủ của doanh trại Trình Thế Hùng.
Chân tướng mục tiêu mà hắn đêm nay đánh úp không phải doanh trại phía bắc mà là doanh trại phía tây. Trong bốn doanh trại ngoài thành, chỉ có doanh trại phía tây không phải do cấm quân khống chế mà là trong tay nắm chiết thị tây bắc, hơn nữa quân đội của họ vừa mới đổi lại phòng ngự ra trận, tinh thần, lòng quân, sức chiến đấu chưa từng chịu nhục, không phải là trận mạnh nhất, điều này cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Trình Thế Hùng phỏng đoán hắn sẽ không đến.
Nhưng Lưu Kế Nghiệp cứ làm ngược lại với cách của đối phương, trong con mắt của hắn, tinh thần của doanh trại phía tây đang thịnh cho nên không chú ý đến đề phòng, điều này chính là một cơ hội tốt để đánh úp. Nếu đánh úp doanh trại phía tây mà thành công thì triều đình sẽ trách sự lơ là mất cảnh giác của doanh trại phía tây, để địch nhân cơ hội. Mà doanh trại phía tây thuộc về Chiết thị, bọn quân sĩ tất cũng sẽ oán trách binh mã triều đình thấy chết mà không cứu. Bọn chúng một khi mà rời trung tâm, binh mã vây thành sẽ không là một khối đá nữa, Bắc Hán sẽ có cơ hội, Lưu vô địch chính là vô địch, không phải binh của hắn kiêu dũng với người Khiết Đan, cũng không phải là hắn lấy võ công để đánh với vạn địch, mà chính là vì mưu lược cùng chiến thuật của hắn.
Vờ đánh úp doanh trại phía bắc, khi các doanh trại đều bỏ sức chú ý, hai mươi tên thần tiễn dưới tay hắn đã lén lút che đậy nơi dừng chân của Trình Thế Hùng hướng về doanh trại phía tây ngấm ngầm bắn chết các tên ở vọng gác, rửa sạch cự mã lộc sừng, làm tốt công tác chuẩn bị để kỵ binh của hắn đột ngột đánh úp.
Phía trước hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, phát ra hỏa tín hiệu về phía hắn, Lưu Kế Nghiệp lập tức mở to cửa thành, đích thân dẫn 600 tráng sĩ nhanh chóng tiến đến đại doanh trại của Trình Thế Hùng như vũ bão.
Dương Hạo vừa mới đi tới đống củi bên cạnh doanh trại, giơ cây đại đao lên, tiếng chém giết từ phía trước doanh trại truyền tới, Dương Hạo giật mình, cầm đao nhanh chóng chạy về phía doanh trại chủ soái, thì thấy y bào của Trình Thế Hùng nửa hở, đang thắt lại dây đai, chạy từ trong trại chạy ra.
Hắn đoán tối nay quân địch sẽ không đánh úp lần thứ hai nữa, cởi sạch quần áo, trong áo bào còn chưa mặc quần áo bên trong, nửa thân ngực còn phơi ra để rõ chút lông ngực, xem ra Trình tướng quân vẫn buồn ngủ. Hắn đã đi giày, song dây tất vẫn chưa thắt, khăn trên đầu cũng đã bỏ đi, tóc tai bù xù, dáng vẻ giống như vừa mới bị một phu nhân sư tử hà đông đuổi từ trên giường xuống.
Trước doanh trại đã dấy lên ngọn lửa, bởi trung sĩ trong doanh trại lớn vì quân Bắc Hán đánh lén thành bắc không có kết quả đã luông lỏng cảnh giác, cho nên chiêu này của Lưu Kế Nghiệp “Hồi mã thương”, quả thực ứng phó không kịp. Họ vừa mới cởi bỏ áo giáp, nay lại vội vàng mặc vào, chờ đến lúc nhắc đao ra khỏi doanh trại, kỵ binh Bắc Hán đã đánh tới như vũ bão, khắp nơi lửa cháy nghi ngút, đến chiếc xe cỏ cũng bị thiêu trụi, khiến cho doanh trại đại loạn.
Trình Thế Hùng vì bản thân sai lầm khi liệu việc, tức điên người lao ra khỏi doanh trại, vội vàng thắt chặt áo bào, tiếng như xé gió: “Quân địch đánh úp?”
Sớm đã có người đến trước vài bước, quỳ gối bẩm: “Khởi bẩm đại tướng quân, mấy trăm kỵ binh quân Bắc Hán đêm hôm đánh úp quân ta, ngựa dẫm đạp lên các doanh trại, giống như muốn xuyên qua doanh trại phía trước, giết thế trận của đại tướng quân, xin mời đại tướng quân định đoạt”.
Trình Thế Hùng hét lớn: “Địch vừa đến chỗ ta, ta sẽ nghênh địch đi, chuẩn bị ngựa, theo ta giết địch”.
Một thân quân vội vàng khuyên nhủ: “Đại tướng quân, trước doanh trại hỗn loạn, ta địch khó phân, trong bóng đêm không thể liều lĩnh được, chi bằng chúng ta bảo vệ thế trận cũ, xin đại tướng quân nhanh chóng điều động các doanh trại đến viện trợ”.
Thân binh vội vàng nói, Trình Thế Hùng mắng hắn, rồi nhảy lên một con chiến mã, cây đuốc sáng rực, chỉ thấy hắn râu tóc như bay, hai mắt long sòng sọc, tiếng hét như sấm rền vang trời: “Theo ta giết địch!” Dứt lời liền cầm cương ngựa, xung trận về phía trước doanh trại, nơi ánh đèn và sự chém giết.
Bình luận facebook