Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
Trên đỉnh núi Kê Quan. Hai ngôi mộ đã bị tuyết phủ trắng ngần.
Phía trước mộ khoảng tầm ba thước lộ ra một mảng đất hoàng thổ, vài ngọn cỏ dại, ánh đỏ phía trước mộ là cỏ dại đã khô vàng.
Những đám tro vàng hóa bay lên, lượn vòng quanh trước nến thơm phần mộ một vòng, theo gió bay đi,, trôi nổi hòa vào giữa rừng cây hoang dã cô độc trong mùa đông giá.
Dương Hạo quỳ gối trước phần mộ của Dương Thị, kiên nhẫn đem vàng tiền, bạc tiền từng cái một vứt vào trong đống lửa, Mục Vũ cúi đầu im lặng một hồi, cất bước lên phía trước, khẽ nói: “Đại nhân, có cần tìm người đến nhặt vàng thu cốt không, đưa lão phu nhân và đại nương chuyển khỏi nơi núi hoang dã này.”
“Chuyển đi đâu?” Dương Hạo tiện miệng hỏi, Mục Vũ liền ngẩn người.
Dương Hạo nói: “Ta không muốn để cho họ phải theo ta bôn ba tứ xứ, chuyển đến chuyển đi. Đợi khi nào ổn định lại sẽ tính tiếp. Thực ra…… Thật sự phải nói, nơi này là quê hương của ta và họ. Cho dù ra có đi đến nơi nào đi nữa, lá vẫn rụng về cội, dù sao cũng sẽ quay lại nơi đâu, mộ phần nên xây ở nơi này. Nhưng, ở nơi này, ta không bao giờ muốn tới ở nơi này, ở đây đã…….đem đến cho họ quá nhiều kí ức đau khổ. Ta nghĩ nhất định sẽ có một ngày đưa họ rời khỏi nơi này đến nơi sơn thủy hữu tình, vĩnh viễn ở lại nơi đó, nhưng hiện tại thì chưa được, ta vẫn còn chưa biết ta có thể đặt chân đến nơi nào nữa.
Mỗ Y Khả buột mồm thốt lên: “Đại nhân, hay chúng ta đưa lão phu nhân và đại nương chuyển đến Lô Lĩnh Châu thì sao?”
Dương Hạo nhìn vàng tiền bạc tiền trong đám lửa đang dần dần hóa thành tro, lẳng lặng nói: “Vậy cũng được…….đợi khi nào ta có thể quay lại rồi tính.”
Kim tiền bạc tiền đã vứt hết vào trong lửa, ngọn lửa rừng rực cháy, trong con mắt hắn dường như cũng có một ngọn lửa đang tư từ cháy bùng.
Khi đám tro bụi đã tàn, Dương Hạo tiện tay vơ lấy một nắm tuyết, nắm chặt trong tay, nắm tuyết đã nén thành một nắm tròn, giống như chiếc bánh mai tử thước tống. Hắn đặt nắm tuyết nhẹ nhàng lên phần mộ của Đông Nhi, nhìn bồi hồi vào hai tấm mộ, rồi quay người đi thẳng về phái chân núi, Mỗ Y Khả và Mục Vũ cũng vội vàng theo đằng sau.
Đường núi gập ghềnh lại có nhiều tuyết, lên núi không dễ xuống núi càng khó khăn, Dương Hạo đi được vài bước bỗng cất giọng hát một bài há. Bài hát đó âm điệu cổ xưa, tiết tấu đơn giản, nghe vào có cảm giác đau thương thê lương khó nói hết: “Gió xuân động lòng xuân, nước mắt ướt rừng núi. Rừng núi muôn kì thú, Dương điểu cất thanh âm………..băng sông dày ba tấc, tuyết phủ dày ngàn thước. Trong lòng ta như tùng bách, tình quân tử vẫn còn nguyên…’
Dương Hạo cũng không thuộc lắm lời ca, bài ca chỉ hát được mấy câu đã bị lạc điệu, nhưng hắn hát là để tỏ nỗi niềm trong lòng. Mấy câu hát trái lại khi hát lên, vô cùng thê lương. Mỗ Y Khả lẳng lặng đi theo sau hắn, nghe hắn hát, cũng khẽ nói với Mục Vũ: “Lão gia hát gì thế, là một bài hát tế à?”
Mục Vũ không hiểu giả bộ hiểu, nói: “Thế mà còn cần nói à, một bài hát bi thương như thế, không phải bài tế thì là gì?”
“Đó không phải bài hát tế” Dương Hạo đột nhiên dừng bước chân quay đầu lại cười: “Bài hát này gọi là, bài hát rất hay, là bài mà Đông Nhi thích hát nhất. Trước đây, nàng chỉ khi nào vui vẻ mới lặng lẽ hát một mình bài hát này. Ta cứ hi vọng, sẽ có một ngày nàng có thể vui vẻ mà hát cho ta nghe. Bây giờ, ta có là muốn hát cho nàng nghe thôi.”
Dương Hạo xoay người bước về phía trước, lại hát lại từ đầu bài hát đó những ca từ như rời rạc, âm thanh cũng hoàn toàn không còn điệu nữa: “Gió xuân động lòng xuân, nước mắt ướt rừng núi. Rừng núi muôn kì thú, Dương điểu cất thanh âm………..băng sông dày ba tấc, tuyết phủ dày ngàn thước. Trong lòng ta như tùng bách, tình quân tử vẫn còn nguyên…’
Mỗ Y Khả chầm chậm đi đằng sau lưng, nhìn thấy bóng sau lưng Dương Hạo cô đơn lặng lẽ, nghe hắn hát bài hát cô đơn, không biết tại sao, đôi mắt liền đong đầy nước mắt, trong lòng có cảm giác đau thương không tên. Dựa vào sự mẫn cảm của một người con gái, nàng dường như có thể đọc được tình cảm đau thương của Dương Hạo, nhưng lại không nói ra thành lời, nói không rõ được, vì thế những cảm giác của những lời nói đó liền hóa thành hai hàng nước mắt.
Mục Vũ cứ bước đi bước đi, lơ đãng nhìn xung quanh, không khỏi giật mình, hắn nhìn Dương Hạo không chú ý, liền khẽ tiếng cười nhạo: “Con gái các người chỉ thích khóc lóc, đại nhân còn chưa rơi lệ, ngươi khóc cái gì chứ?”
Mỗ Y Khả đưa ống tay áo lên lau dòng nước mắt, trợn mắt nhìn hắn một cái: “Ta vui buồn ngươi quản được đấy.”
“Đại nhân, lão thân đã nghe ngóng được rồi. Đinh đại thiếu gia và đại tiểu thư, bây giờ đang ở tại hạ trang.Vương Hạ trang là một biệt vườn hạ trang của Đinh gia, không khí yên tĩnh thanh bình, hơn nữa cách Phách châu thành rất gần, cũng là để tiện đến mời danh y.Ôi, trang viên này, hôm nay đã là tài sản trang viên duy nhất còn sót lại mang tên Đinh Thị.”
“Bà bà vất vả rồi, trong Vương hạ trang viên ngoài Đinh đại thiểu gia và đại tiểu thư, còn có mấy người nữa?”
“Trang tử không lớn, ngoài những điền hộ trong thôn, thì chính là trang viên của Đinh gia. Trang viên không lớn, chỉ là một sân tam tiến, có bốn người trưởng công, một tào nương, một đôi vợ chồng già trông cửa, thêm hai con a hoàn tiểu Thanh, tiểu Nguyên, ngoài ra chỉ có đại thiếu gia và đại tiểu thư….”
“Tiểu Nguyên? Tiểu Nguyên không phải vốn hầu hạ cho đại thiếu phu nhân sao, tại sao phái đến hầu hạ đại thiếu gia?”
“Cái này……Lão thân cũng không biết, lão thân sai mấy kẻ thuộc da đi giúp thăm dò, mấy tên tiểu Hồ Tôn, không hiểu được chuyện nhỏ nhặt ở trong đại viện hào môn đâu.”
“Ồ………đa tạ bà bà, tối nay, ta muốn đi ra ngoài một chút.”
Đem khuya người vắng, Vương Hạ trang.
Vì dự định dời vào Kinh thành, lại có một nguồn vốn hùng hậu nên bọn họ nhanh chóng nhập vào đòan người thương cổ địa phương, Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu dốc hết sức, cướp đoạt tất cả, chỉ còn hận một điều là trước khi ra đi không phân chia mảnh đất thành ba phần mang theo được. Đinh gia hai đời phụ tử, danh tiếng tốt tính ra cũng hơn mười năm mới có thể gây dựng nên, thậm chí nhưng mối quan hệ tốt đẹp với các điền hộ, trưởng công, tất cả đều bị bọn chúng tiêu diệt tận gốc không chút thương tiếc. Trái tim bọn chúng sớm đã bay đến phủ Khai Phong nơi hào hoa hơn gấp trăm lần so với Phách châu rồi. Bọn họ mong muốn, sau lưng có sự chống đỡ giúp sức của thực lực lớn mạnh như Đường gia, một khi đến Khai Phong phủ sẽ nhanh chóng có thể mở mày mở mặt, trở thành người có danh tiếng lưu truyền ở nơi đó.
Khi Đinh Thừa Nghiệp từ trong tổ từ đưa những linh vị tổ tông ra, đến cả ngôi nhà từ thờ tổ tông cũng bị hắn bán mất, Đinh Ngọc Lạc chạy đến cản trở cũng chẳng có kết quả, chỉ đành tỏ thái độ cương quyết, quyết không theo hắn kẻ tội nhân của gia tộc Đinh thị vào kinh, nàng muốn ở lại Bá châu thành này để chăm sóc cho huynh trưởng. Đinh Thừa Nghiệp vui vẻ vì huynh trưởng và tỷ tỷ không còn cản trở trước mặt mình, thuận buồm xuôi gió làm ăn nên đồng ý ngay.
Cho dù nói thế nào, Đinh Thừa Tông vẫn là con trưởng của Đinh gia. Đinh Ngọc Lạc dù là thân phận nữ nhi, bây giờ lại vẫn chưa lấy chồng, về mặt thể diện cũng không thể quá khó coi, Đinh Thừa Nghiệp nếu không tính toán đến tình thân máu mủ, cũng không thể làm một cách quá đáng, vì thế không đem tiểu trang viện này bán nốt, mà giữ nó lại cho Đinh đại tiểu thư.
Trăng sáng lặng lẽ leo lên giữa không trung, Đinh Ngọc Lạc vừa đi ra từ trong phòng của ca ca, đang từng bước đạp lên ánh trăng như sương, âm thầm đi trong hành lang, từng bước chậm rãi đi vào trong một đình nhỏ bằng gỗ -- Lũ Không Đình, từ đó ngắm nhìn lên trăng sáng đang lung linh trên bầu trời, thở dài một tiếng.
Mặc dù nàng không ngừng mời thầy mua thuốc,dùng hết cách biện pháp., nhưng bệnh tình đại ca vẫn trước sau như một, không hề có sự biến chuyển, nàng bây giờ cũng đã có chút thất vọng. Trăng sáng trên trời cứ lạnh lùng sáng trong, nhìn trăng lòng người cũng trở nên tĩnh lặng, nàng trái lại cảm thấy trái tim băng giá.
Đinh gia đã bị tên huynh đệ khuynh gia bại sản kia chà đạp không còn gì nữa, Đinh gia vốn là một cây đại thụ bóng lớn vốn bây giờ nhìn lại vẫn có vẻ tráng kiện mạnh mẽ, vẫn có vẻ cây cối xum xuê um tùm, nhưng nó đã bị nhổ tận gốc, loại giả tưởng này còn lừa dối, chống đỡ được đến bao giờ nữa? Đinh Ngọc Lạc vốn vẫn mong mỏi bệnh tình đại ca có biến chuyển tốt, chỉ cần đại ca tỉnh lại, có thể lấy thân phận huynh trưởng của Đinh gia danh chính ngôn thuận lấy lại quyền nắm quyền thống trị gia tộc. Ngừng những hành vi ngu xuẩn cuồng dại của Đinh Thừa Nghiệp, nhưng…….kì tích cuối cùng vẫn không xuất hiện………
Nàng Đinh Ngọc Lạc vẫn một lòng cao hơn cả trời xanh, vẫn một thân có học thức có khi hơn cả bọn mày râu kia nhưng cũng thế nào? Nàng chỉ là một người con gái, thân phận nữ nhi, thân đã ở gia đình này, vĩnh viễn không thể thay đổi để nàng lên làm chủ gia đình, nhưng kẻ làm chủ lại trơ mắt gạt Đinh gia rơi xuống vực sâu, nàng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn………..
Nghĩ đến việc đau lòng này, Đinh Ngọc Lạc tràn đầy phẫn nộ không biết bộc lộ ra sao, đột nhiên tung một quyền về phía cột đình, “bịch” một tiếng vang lên, tuyết đọng trên mái đình bị rơi xuống, một cảm giác đau đớn từ nắm tay truyền đến. Trong lòng nàng những đau khổ tích trữ lâu nay dường như tìm được cách để giải toả, đột nhiên nàng lại tung thêm mấy quyền nữa, hung hăng mà đánh vào cột đình. Những cơ thịt trên đầu quyền đã bị cọ xát, những giọt máu tươi chảy ra, từng nỗi đau trong tim nàng theo đó mà truyền ra ngoài, có một cảm giác khoan khoái, nàng lại đánh thêm một quyền nữa, đột nhiên trượt ra ngoài nàng ôm lấy cột đình mà khóc nức nở.
“Tiểu thư……” Tiểu Nguyên đã nhìn thấy từ đằng xa, vội vàng cất bước chạy tới, liền bị tiểu Thanh giữ lại…
“Tiểu Thanh tỉ?”
Tiểu Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, nàng từ nhỏ đã theo hầu hạ Đinh Ngọc Lạc, tình cảm với Đinh Ngọc Lạc như chị em thân thiết, vốn càng hiểu tâm sự trong khoảng khắc này của Đinh Ngọc Lạc hơn tiểu Nguyên.Nàng âm thầm nhìn Đinh Ngọc Lạc đang phủ phục cả người ôm lấy cột đình khóc lóc nức nở, thở dài, khẽ nói: “Tiểu Nguyên, không được qua đó, để cho tiểu thư khóc một lúc nhé, trong lòng tiểu thư….đau khổ lắm.”
“Ồ!” Tiểu Nguyên nhìn bóng người Đinh Ngọc Lạc lờ mờ, buồn bã lắc đầu, đi theo tiểu Thanh vừa định quay người đi, liền thấy trước mắt có hai bóng người cao lớn đang lẳng lặng đứng đó. Hai vị cô nương cả kinh ngạc nhiên không biết làm thế nào. Tiểu Nguyên đang kinh ngạc chưa kịp nói lên lời, một bàn tay to lớn liền bịt miệng nàng lại, tiểu Thanh cũng đã từng theo Đinh Ngọc Lạc học qua chút ít võ nghệ, cũng to gan hơn một chút so với tiểu Nguyên, thấy có việc không ổn liền lập tức lùi về phía sau, hai chân nàng vừa dừng lại,nhún người nhảy lên, thân thủ khéo léo như hồ ly, hai chân rất có lực, nhún một cái đã nhảy xa hai thước, đối với một đại cô nương thân thể yêu kiều như vàng mà nói đã là đã rất đáng khen rồi.
Nhưng nàng vừa nhảy lên, lại trực tiếp nhảy vào trong lòng một đại hán, tên đại hán đó chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì, một nắm tay nắm lấy eo của nàng, thò bàn tay to lớn ra, định chém một đao xuống, tiểu Thanh lập tức giống như một bức tượng gỗ nằm im, cả người đều mềm oặt đi.
Tiểu Nguyên đáng thương bị một bàn tay to nắm lấy cả khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ lộ ra hai con mắt tròn kinh hãi, tuyệt vọng nhìn vào bóng đen cao lớn uy lực ở trước mặt, “cưỡng bức trước rồi mới giết”, “diệt khẩu phi tang chứng cứ”, “bắt làm áp trại phu nhân”,…. Rất nhiều những câu chuyện truyền kì về đạo tặc, lục lâm hảo hán từ lớn đến nhỏ từ trước đến nay, cứ thế hiện lên trong đầu, dường như sắp dọa cho nàng chết ngất, nhưng mãi mà vẫn chưa bị hôn mê………
Mục Vũ từ trong bóng tối chầm chậm bước ra, lắc lắc ngón tay, mấy tên đại hán đó liền chẳng nói chẳng rằng, đưa theo hai cô nương nhanh như thoắt ẩn mình vào trong bóng tối của căn phòng. A hoàn ở hậu viện và trưởng công ở tiền viện, đều bị bọn họ khống chế hết rồi. Trong những kẻ này tất có tai mắt của Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu, nhưng cũng có thể đều là trung thành, vì thế bọn họ hạ thủ vẫn có chừng có mực.
Đinh Ngọc Lạc trước nay đều thể hiện bộ dạng vô cùng kiên cường trước người khác, nhưng nàng cũng có lúc mềm yếu, nhất là khi nhà gặp biến cố lớn, một thân mình không ai giúp đỡ, mắt trơ nhìn tâm huyết cha huynh đều bị hủy diệt trắng tay mà không thể giúp được, mắt nhìn huynh trưởng ngày càng tiều tụy thế mà lực bất tòng tâm, những đau khổ trong tâm hồn này sắp ép nàng phát điên.
Nàng cứ dựa vào cột đình cúi đầu nhỏ lệ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm vang lên, vội vàng ngừng tiếng khóc than, bối rối lau nước mắt, giả bộ đang chải tóc, cúi thấp đầu che giấu gương mặt còn ngấn lệ nói: “Tại sao còn chưa đi ngủ?”
Bên tai không nghe thấy tiếng trả lời, Đinh Ngọc Lạc cúi thấp ánh mắt, đột nhiên chú ý đến bóng người đang in trên mặt đất, không khỏi giật mình thất kinh, bóng người này, chiếc khăn công tử quấn trên đỉnh đầu, tuyệt đối không phải là Tiểu Thanh hay Tiểu Nguyên, cũng không thể nào là cách ăn mặc của mấy người trưởng công ở tiền viện, nàng chẳng cần suy nghĩ thêm, thóp bụng, giơ một quyền lên đánh về phía người kia.
“Ối!” Dương Hạo khẽ kêu lên một tiếng, không ngờ rằng phản ứng của Đinh đại tiểu thư lại nhanh như vậy, mắt thấy một quyền đang bay đến, hắn vội vàng né người, hai ngón tay làm kiếm quyết, chiêu thuật trong chiêu độn kiếm pháp điểm vào nắm đấm của Đinh Ngọc Lạc. Đinh Ngọc Lạc bị hắn điểm trúng, cánh tay đau tê, trong lòng càng thêm hoảng sợ, rút tay lại nhấc chân lên định đá một cước về phía hạ âm của Dương Hạo.
Nàng là nữ nhân, khí lực của nữ nhân so với nam nhân vẫn là kém hơn một chút, vì thế những quyền cước mà nữ nhân luyện công phu phần lớn là hạ thủ vào những chỗ nguy hiểm nhất của đối thủ, như vậy mới có được hiệu quả cao. Sức ở chân Đinh Ngọc Lạc so với chân càng nhanh và mạnh hơn, cước này vừa đá lên, uy lực không hề tầm thường.
Dương Hạo cũng không chậm trễ, nhấc chân lên đỡ “bịch” một tiếng, hai chân đụng vào cùng một chỗ, Đinh Ngọc Lạc khom người, hướng thẳng về phía ngực của Dương Hạo, hai tay liên tiếp xuất quyền. Động tác nàng rất mau lẹ, phản ứng trong lúc đó cũng rất nhanh, làm Dương Hạo hoa cả mắt mũi, nếu hắn còn là Dương Hạo lúc đầu thì giờ này chắc đã nằm sõng soài trên đất mà kêu rên rồi.
Phía trước mộ khoảng tầm ba thước lộ ra một mảng đất hoàng thổ, vài ngọn cỏ dại, ánh đỏ phía trước mộ là cỏ dại đã khô vàng.
Những đám tro vàng hóa bay lên, lượn vòng quanh trước nến thơm phần mộ một vòng, theo gió bay đi,, trôi nổi hòa vào giữa rừng cây hoang dã cô độc trong mùa đông giá.
Dương Hạo quỳ gối trước phần mộ của Dương Thị, kiên nhẫn đem vàng tiền, bạc tiền từng cái một vứt vào trong đống lửa, Mục Vũ cúi đầu im lặng một hồi, cất bước lên phía trước, khẽ nói: “Đại nhân, có cần tìm người đến nhặt vàng thu cốt không, đưa lão phu nhân và đại nương chuyển khỏi nơi núi hoang dã này.”
“Chuyển đi đâu?” Dương Hạo tiện miệng hỏi, Mục Vũ liền ngẩn người.
Dương Hạo nói: “Ta không muốn để cho họ phải theo ta bôn ba tứ xứ, chuyển đến chuyển đi. Đợi khi nào ổn định lại sẽ tính tiếp. Thực ra…… Thật sự phải nói, nơi này là quê hương của ta và họ. Cho dù ra có đi đến nơi nào đi nữa, lá vẫn rụng về cội, dù sao cũng sẽ quay lại nơi đâu, mộ phần nên xây ở nơi này. Nhưng, ở nơi này, ta không bao giờ muốn tới ở nơi này, ở đây đã…….đem đến cho họ quá nhiều kí ức đau khổ. Ta nghĩ nhất định sẽ có một ngày đưa họ rời khỏi nơi này đến nơi sơn thủy hữu tình, vĩnh viễn ở lại nơi đó, nhưng hiện tại thì chưa được, ta vẫn còn chưa biết ta có thể đặt chân đến nơi nào nữa.
Mỗ Y Khả buột mồm thốt lên: “Đại nhân, hay chúng ta đưa lão phu nhân và đại nương chuyển đến Lô Lĩnh Châu thì sao?”
Dương Hạo nhìn vàng tiền bạc tiền trong đám lửa đang dần dần hóa thành tro, lẳng lặng nói: “Vậy cũng được…….đợi khi nào ta có thể quay lại rồi tính.”
Kim tiền bạc tiền đã vứt hết vào trong lửa, ngọn lửa rừng rực cháy, trong con mắt hắn dường như cũng có một ngọn lửa đang tư từ cháy bùng.
Khi đám tro bụi đã tàn, Dương Hạo tiện tay vơ lấy một nắm tuyết, nắm chặt trong tay, nắm tuyết đã nén thành một nắm tròn, giống như chiếc bánh mai tử thước tống. Hắn đặt nắm tuyết nhẹ nhàng lên phần mộ của Đông Nhi, nhìn bồi hồi vào hai tấm mộ, rồi quay người đi thẳng về phái chân núi, Mỗ Y Khả và Mục Vũ cũng vội vàng theo đằng sau.
Đường núi gập ghềnh lại có nhiều tuyết, lên núi không dễ xuống núi càng khó khăn, Dương Hạo đi được vài bước bỗng cất giọng hát một bài há. Bài hát đó âm điệu cổ xưa, tiết tấu đơn giản, nghe vào có cảm giác đau thương thê lương khó nói hết: “Gió xuân động lòng xuân, nước mắt ướt rừng núi. Rừng núi muôn kì thú, Dương điểu cất thanh âm………..băng sông dày ba tấc, tuyết phủ dày ngàn thước. Trong lòng ta như tùng bách, tình quân tử vẫn còn nguyên…’
Dương Hạo cũng không thuộc lắm lời ca, bài ca chỉ hát được mấy câu đã bị lạc điệu, nhưng hắn hát là để tỏ nỗi niềm trong lòng. Mấy câu hát trái lại khi hát lên, vô cùng thê lương. Mỗ Y Khả lẳng lặng đi theo sau hắn, nghe hắn hát, cũng khẽ nói với Mục Vũ: “Lão gia hát gì thế, là một bài hát tế à?”
Mục Vũ không hiểu giả bộ hiểu, nói: “Thế mà còn cần nói à, một bài hát bi thương như thế, không phải bài tế thì là gì?”
“Đó không phải bài hát tế” Dương Hạo đột nhiên dừng bước chân quay đầu lại cười: “Bài hát này gọi là, bài hát rất hay, là bài mà Đông Nhi thích hát nhất. Trước đây, nàng chỉ khi nào vui vẻ mới lặng lẽ hát một mình bài hát này. Ta cứ hi vọng, sẽ có một ngày nàng có thể vui vẻ mà hát cho ta nghe. Bây giờ, ta có là muốn hát cho nàng nghe thôi.”
Dương Hạo xoay người bước về phía trước, lại hát lại từ đầu bài hát đó những ca từ như rời rạc, âm thanh cũng hoàn toàn không còn điệu nữa: “Gió xuân động lòng xuân, nước mắt ướt rừng núi. Rừng núi muôn kì thú, Dương điểu cất thanh âm………..băng sông dày ba tấc, tuyết phủ dày ngàn thước. Trong lòng ta như tùng bách, tình quân tử vẫn còn nguyên…’
Mỗ Y Khả chầm chậm đi đằng sau lưng, nhìn thấy bóng sau lưng Dương Hạo cô đơn lặng lẽ, nghe hắn hát bài hát cô đơn, không biết tại sao, đôi mắt liền đong đầy nước mắt, trong lòng có cảm giác đau thương không tên. Dựa vào sự mẫn cảm của một người con gái, nàng dường như có thể đọc được tình cảm đau thương của Dương Hạo, nhưng lại không nói ra thành lời, nói không rõ được, vì thế những cảm giác của những lời nói đó liền hóa thành hai hàng nước mắt.
Mục Vũ cứ bước đi bước đi, lơ đãng nhìn xung quanh, không khỏi giật mình, hắn nhìn Dương Hạo không chú ý, liền khẽ tiếng cười nhạo: “Con gái các người chỉ thích khóc lóc, đại nhân còn chưa rơi lệ, ngươi khóc cái gì chứ?”
Mỗ Y Khả đưa ống tay áo lên lau dòng nước mắt, trợn mắt nhìn hắn một cái: “Ta vui buồn ngươi quản được đấy.”
“Đại nhân, lão thân đã nghe ngóng được rồi. Đinh đại thiếu gia và đại tiểu thư, bây giờ đang ở tại hạ trang.Vương Hạ trang là một biệt vườn hạ trang của Đinh gia, không khí yên tĩnh thanh bình, hơn nữa cách Phách châu thành rất gần, cũng là để tiện đến mời danh y.Ôi, trang viên này, hôm nay đã là tài sản trang viên duy nhất còn sót lại mang tên Đinh Thị.”
“Bà bà vất vả rồi, trong Vương hạ trang viên ngoài Đinh đại thiểu gia và đại tiểu thư, còn có mấy người nữa?”
“Trang tử không lớn, ngoài những điền hộ trong thôn, thì chính là trang viên của Đinh gia. Trang viên không lớn, chỉ là một sân tam tiến, có bốn người trưởng công, một tào nương, một đôi vợ chồng già trông cửa, thêm hai con a hoàn tiểu Thanh, tiểu Nguyên, ngoài ra chỉ có đại thiếu gia và đại tiểu thư….”
“Tiểu Nguyên? Tiểu Nguyên không phải vốn hầu hạ cho đại thiếu phu nhân sao, tại sao phái đến hầu hạ đại thiếu gia?”
“Cái này……Lão thân cũng không biết, lão thân sai mấy kẻ thuộc da đi giúp thăm dò, mấy tên tiểu Hồ Tôn, không hiểu được chuyện nhỏ nhặt ở trong đại viện hào môn đâu.”
“Ồ………đa tạ bà bà, tối nay, ta muốn đi ra ngoài một chút.”
Đem khuya người vắng, Vương Hạ trang.
Vì dự định dời vào Kinh thành, lại có một nguồn vốn hùng hậu nên bọn họ nhanh chóng nhập vào đòan người thương cổ địa phương, Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu dốc hết sức, cướp đoạt tất cả, chỉ còn hận một điều là trước khi ra đi không phân chia mảnh đất thành ba phần mang theo được. Đinh gia hai đời phụ tử, danh tiếng tốt tính ra cũng hơn mười năm mới có thể gây dựng nên, thậm chí nhưng mối quan hệ tốt đẹp với các điền hộ, trưởng công, tất cả đều bị bọn chúng tiêu diệt tận gốc không chút thương tiếc. Trái tim bọn chúng sớm đã bay đến phủ Khai Phong nơi hào hoa hơn gấp trăm lần so với Phách châu rồi. Bọn họ mong muốn, sau lưng có sự chống đỡ giúp sức của thực lực lớn mạnh như Đường gia, một khi đến Khai Phong phủ sẽ nhanh chóng có thể mở mày mở mặt, trở thành người có danh tiếng lưu truyền ở nơi đó.
Khi Đinh Thừa Nghiệp từ trong tổ từ đưa những linh vị tổ tông ra, đến cả ngôi nhà từ thờ tổ tông cũng bị hắn bán mất, Đinh Ngọc Lạc chạy đến cản trở cũng chẳng có kết quả, chỉ đành tỏ thái độ cương quyết, quyết không theo hắn kẻ tội nhân của gia tộc Đinh thị vào kinh, nàng muốn ở lại Bá châu thành này để chăm sóc cho huynh trưởng. Đinh Thừa Nghiệp vui vẻ vì huynh trưởng và tỷ tỷ không còn cản trở trước mặt mình, thuận buồm xuôi gió làm ăn nên đồng ý ngay.
Cho dù nói thế nào, Đinh Thừa Tông vẫn là con trưởng của Đinh gia. Đinh Ngọc Lạc dù là thân phận nữ nhi, bây giờ lại vẫn chưa lấy chồng, về mặt thể diện cũng không thể quá khó coi, Đinh Thừa Nghiệp nếu không tính toán đến tình thân máu mủ, cũng không thể làm một cách quá đáng, vì thế không đem tiểu trang viện này bán nốt, mà giữ nó lại cho Đinh đại tiểu thư.
Trăng sáng lặng lẽ leo lên giữa không trung, Đinh Ngọc Lạc vừa đi ra từ trong phòng của ca ca, đang từng bước đạp lên ánh trăng như sương, âm thầm đi trong hành lang, từng bước chậm rãi đi vào trong một đình nhỏ bằng gỗ -- Lũ Không Đình, từ đó ngắm nhìn lên trăng sáng đang lung linh trên bầu trời, thở dài một tiếng.
Mặc dù nàng không ngừng mời thầy mua thuốc,dùng hết cách biện pháp., nhưng bệnh tình đại ca vẫn trước sau như một, không hề có sự biến chuyển, nàng bây giờ cũng đã có chút thất vọng. Trăng sáng trên trời cứ lạnh lùng sáng trong, nhìn trăng lòng người cũng trở nên tĩnh lặng, nàng trái lại cảm thấy trái tim băng giá.
Đinh gia đã bị tên huynh đệ khuynh gia bại sản kia chà đạp không còn gì nữa, Đinh gia vốn là một cây đại thụ bóng lớn vốn bây giờ nhìn lại vẫn có vẻ tráng kiện mạnh mẽ, vẫn có vẻ cây cối xum xuê um tùm, nhưng nó đã bị nhổ tận gốc, loại giả tưởng này còn lừa dối, chống đỡ được đến bao giờ nữa? Đinh Ngọc Lạc vốn vẫn mong mỏi bệnh tình đại ca có biến chuyển tốt, chỉ cần đại ca tỉnh lại, có thể lấy thân phận huynh trưởng của Đinh gia danh chính ngôn thuận lấy lại quyền nắm quyền thống trị gia tộc. Ngừng những hành vi ngu xuẩn cuồng dại của Đinh Thừa Nghiệp, nhưng…….kì tích cuối cùng vẫn không xuất hiện………
Nàng Đinh Ngọc Lạc vẫn một lòng cao hơn cả trời xanh, vẫn một thân có học thức có khi hơn cả bọn mày râu kia nhưng cũng thế nào? Nàng chỉ là một người con gái, thân phận nữ nhi, thân đã ở gia đình này, vĩnh viễn không thể thay đổi để nàng lên làm chủ gia đình, nhưng kẻ làm chủ lại trơ mắt gạt Đinh gia rơi xuống vực sâu, nàng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn………..
Nghĩ đến việc đau lòng này, Đinh Ngọc Lạc tràn đầy phẫn nộ không biết bộc lộ ra sao, đột nhiên tung một quyền về phía cột đình, “bịch” một tiếng vang lên, tuyết đọng trên mái đình bị rơi xuống, một cảm giác đau đớn từ nắm tay truyền đến. Trong lòng nàng những đau khổ tích trữ lâu nay dường như tìm được cách để giải toả, đột nhiên nàng lại tung thêm mấy quyền nữa, hung hăng mà đánh vào cột đình. Những cơ thịt trên đầu quyền đã bị cọ xát, những giọt máu tươi chảy ra, từng nỗi đau trong tim nàng theo đó mà truyền ra ngoài, có một cảm giác khoan khoái, nàng lại đánh thêm một quyền nữa, đột nhiên trượt ra ngoài nàng ôm lấy cột đình mà khóc nức nở.
“Tiểu thư……” Tiểu Nguyên đã nhìn thấy từ đằng xa, vội vàng cất bước chạy tới, liền bị tiểu Thanh giữ lại…
“Tiểu Thanh tỉ?”
Tiểu Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, nàng từ nhỏ đã theo hầu hạ Đinh Ngọc Lạc, tình cảm với Đinh Ngọc Lạc như chị em thân thiết, vốn càng hiểu tâm sự trong khoảng khắc này của Đinh Ngọc Lạc hơn tiểu Nguyên.Nàng âm thầm nhìn Đinh Ngọc Lạc đang phủ phục cả người ôm lấy cột đình khóc lóc nức nở, thở dài, khẽ nói: “Tiểu Nguyên, không được qua đó, để cho tiểu thư khóc một lúc nhé, trong lòng tiểu thư….đau khổ lắm.”
“Ồ!” Tiểu Nguyên nhìn bóng người Đinh Ngọc Lạc lờ mờ, buồn bã lắc đầu, đi theo tiểu Thanh vừa định quay người đi, liền thấy trước mắt có hai bóng người cao lớn đang lẳng lặng đứng đó. Hai vị cô nương cả kinh ngạc nhiên không biết làm thế nào. Tiểu Nguyên đang kinh ngạc chưa kịp nói lên lời, một bàn tay to lớn liền bịt miệng nàng lại, tiểu Thanh cũng đã từng theo Đinh Ngọc Lạc học qua chút ít võ nghệ, cũng to gan hơn một chút so với tiểu Nguyên, thấy có việc không ổn liền lập tức lùi về phía sau, hai chân nàng vừa dừng lại,nhún người nhảy lên, thân thủ khéo léo như hồ ly, hai chân rất có lực, nhún một cái đã nhảy xa hai thước, đối với một đại cô nương thân thể yêu kiều như vàng mà nói đã là đã rất đáng khen rồi.
Nhưng nàng vừa nhảy lên, lại trực tiếp nhảy vào trong lòng một đại hán, tên đại hán đó chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì, một nắm tay nắm lấy eo của nàng, thò bàn tay to lớn ra, định chém một đao xuống, tiểu Thanh lập tức giống như một bức tượng gỗ nằm im, cả người đều mềm oặt đi.
Tiểu Nguyên đáng thương bị một bàn tay to nắm lấy cả khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ lộ ra hai con mắt tròn kinh hãi, tuyệt vọng nhìn vào bóng đen cao lớn uy lực ở trước mặt, “cưỡng bức trước rồi mới giết”, “diệt khẩu phi tang chứng cứ”, “bắt làm áp trại phu nhân”,…. Rất nhiều những câu chuyện truyền kì về đạo tặc, lục lâm hảo hán từ lớn đến nhỏ từ trước đến nay, cứ thế hiện lên trong đầu, dường như sắp dọa cho nàng chết ngất, nhưng mãi mà vẫn chưa bị hôn mê………
Mục Vũ từ trong bóng tối chầm chậm bước ra, lắc lắc ngón tay, mấy tên đại hán đó liền chẳng nói chẳng rằng, đưa theo hai cô nương nhanh như thoắt ẩn mình vào trong bóng tối của căn phòng. A hoàn ở hậu viện và trưởng công ở tiền viện, đều bị bọn họ khống chế hết rồi. Trong những kẻ này tất có tai mắt của Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu, nhưng cũng có thể đều là trung thành, vì thế bọn họ hạ thủ vẫn có chừng có mực.
Đinh Ngọc Lạc trước nay đều thể hiện bộ dạng vô cùng kiên cường trước người khác, nhưng nàng cũng có lúc mềm yếu, nhất là khi nhà gặp biến cố lớn, một thân mình không ai giúp đỡ, mắt trơ nhìn tâm huyết cha huynh đều bị hủy diệt trắng tay mà không thể giúp được, mắt nhìn huynh trưởng ngày càng tiều tụy thế mà lực bất tòng tâm, những đau khổ trong tâm hồn này sắp ép nàng phát điên.
Nàng cứ dựa vào cột đình cúi đầu nhỏ lệ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm vang lên, vội vàng ngừng tiếng khóc than, bối rối lau nước mắt, giả bộ đang chải tóc, cúi thấp đầu che giấu gương mặt còn ngấn lệ nói: “Tại sao còn chưa đi ngủ?”
Bên tai không nghe thấy tiếng trả lời, Đinh Ngọc Lạc cúi thấp ánh mắt, đột nhiên chú ý đến bóng người đang in trên mặt đất, không khỏi giật mình thất kinh, bóng người này, chiếc khăn công tử quấn trên đỉnh đầu, tuyệt đối không phải là Tiểu Thanh hay Tiểu Nguyên, cũng không thể nào là cách ăn mặc của mấy người trưởng công ở tiền viện, nàng chẳng cần suy nghĩ thêm, thóp bụng, giơ một quyền lên đánh về phía người kia.
“Ối!” Dương Hạo khẽ kêu lên một tiếng, không ngờ rằng phản ứng của Đinh đại tiểu thư lại nhanh như vậy, mắt thấy một quyền đang bay đến, hắn vội vàng né người, hai ngón tay làm kiếm quyết, chiêu thuật trong chiêu độn kiếm pháp điểm vào nắm đấm của Đinh Ngọc Lạc. Đinh Ngọc Lạc bị hắn điểm trúng, cánh tay đau tê, trong lòng càng thêm hoảng sợ, rút tay lại nhấc chân lên định đá một cước về phía hạ âm của Dương Hạo.
Nàng là nữ nhân, khí lực của nữ nhân so với nam nhân vẫn là kém hơn một chút, vì thế những quyền cước mà nữ nhân luyện công phu phần lớn là hạ thủ vào những chỗ nguy hiểm nhất của đối thủ, như vậy mới có được hiệu quả cao. Sức ở chân Đinh Ngọc Lạc so với chân càng nhanh và mạnh hơn, cước này vừa đá lên, uy lực không hề tầm thường.
Dương Hạo cũng không chậm trễ, nhấc chân lên đỡ “bịch” một tiếng, hai chân đụng vào cùng một chỗ, Đinh Ngọc Lạc khom người, hướng thẳng về phía ngực của Dương Hạo, hai tay liên tiếp xuất quyền. Động tác nàng rất mau lẹ, phản ứng trong lúc đó cũng rất nhanh, làm Dương Hạo hoa cả mắt mũi, nếu hắn còn là Dương Hạo lúc đầu thì giờ này chắc đã nằm sõng soài trên đất mà kêu rên rồi.
Bình luận facebook