• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bộ Bộ Sinh Liên (2 Viewers)

  • Chương 37

Đường Diễm Diễm lúc này cũng đã thấy Đinh Hạo, hai mắt nàng vốn đang nhìn thẳng, bỗng một chút sát khí bừng bừng dâng lên trong hai mắt của nàng. Đinh Hạo nhìn thấy mà phát run rẩy, khí lạnh phả ra sau lưng, ai kêu hắn có tật giật mình chứ.


Thì ra, Đường Diễm Diễm sau khi trở về thành, trước là hỏi dượng mình xem lương đội của Đinh gia đi về phía nào, biết bọn họ bị an trí ở một xó quân doanh bỏ không ở thành Tây, liền khẩn cấp chạy tới đó đòi người từ Đinh đại tiểu thư.


Đinh đại tiểu thư lúc này vẫn đang phát sầu ở trong trướng, tuy nói đại ca nàng Đinh Thừa Tông đối nhân xử thế rất cẩn thận, lần trước đi vận lương tính toán thời gian đã sớm hơn vài ngày, bởi vậy gặp chuyện không may vẫn còn đủ thời gian để cho Đinh Ngọc Lạc vận chuyển lần nữa. Nhưng là Đinh Ngọc Lạc không quản ngày đêm kiêm trình chạy đi, bằng tốc độ nhanh nhất đi tới Quảng Nguyên thành, nhưng vẫn giao lương tới muộn hơn sáu ngày. Nếu không phải người phương bắc nội chiến phải tự lui bước thì lương thảo không đến sẽ làm cho quân lính cùng dân chúng thành Quảng Nguyên khủng hoảng thôi rồi.


Trong khoảng thời gian sáu ngày này, đương nhiên làm cho lương thực tồn kho của Quảng Nguyên tiêu hao hết, chính là cũng không tránh khỏi làm cho lòng người có chút dao động, một khi quân lính ở đây thiếu lương thực mà không có ý chí chiến đấu, hậu quả này thật khó lường. Do vậy khi biết được bọn họ đã tới, Trình Thế Hùng âm thầm thở nhẹ ra, nhưng theo đó cũng là phẫn nộ rất lớn. Đinh Ngọc Lạc đưa thiếp mời gặp, hắn cũng không gặp, liền an trí bọn họ tới một quân doanh bỏ đi, cũng không chịu nghiệm thu quân lương.


Đinh Ngọc Lạc mấy lần xin gặp đều bị bác bỏ, lại nhờ các quan viên thân sĩ bản địa có quan hệ thân mật với Đinh gia ra mặt giúp đỡ, Trình Thế Hùng vẫn kiên quyết từ chối gặp mặt làm cho Đinh Ngọc Lạc rất lo lắng. Nàng triệu tập vài người quản sự cùng nhau thương nghị đối sách, nhưng các quản sự này cũng chỉ làm tạm thời, bình thường cũng không ra khỏi cửa nhà bao giờ, đối với quân phủ cùng nha môn hai lộ này ở Quảng Nguyên cũng không chút quen thuộc. Bọn họ nhìn thấy huyện úy lão gia là hoa mắt chóng mặt, ở trước mặt Quảng Nguyên tướng quân thì còn có thể ra được đối sách gì?


Hết đường xoay sở, Đinh Ngọc Lạc lại nổi lên ý niệm nếu giờ có Đinh Hạo thì thật là tốt, nàng muốn thương nghị kế sách với Đinh Hạo nhưng không biết bệnh tình của hắn lúc này như thế nào. Đang lúc nàng lo lắng muốn quay về Phổ Tề tự một chuyến, thì Đường đại tiểu thư đằng đằng sát khí vọt tiến vào, đại mã kim đao ngồi ở chủ vị, bắt nàng giao nộp quản sự Đinh Hạo.


Đinh Ngọc Lạc không hiểu chuyện gì, sau biết được thân phận thật của nàng cũng không dám đắc tội, nhưng là không thể để nàng nói giao người là giao người. Lúc đó mới hỏi nàng nguyên nhân vì sao, Đường đại tiểu thư tránh né, chỉ nghiến răng nghiến lợi, người bên cạnh xem ra có vài phần không có đạo lý.


Tống triều trong thời điểm này tập tục đã thoáng hơn, nữ nhân đã có địa vị trong xã hội, nữ nhân có tính tình hoạt bát điêu ngoa có rất nhiều. “ Yên chi hổ”, “ Sư tử Hà Đông” các điển cố này đều tới từ thời này. Ngay cả đương kim thiên tử Triệu Khuông Dận năm đó lúc ở nhà kiểm đếm tùy tiện nói ra vài câu bực tức mà bị tỷ tỷ cửa hắn lấy gậy đuổi theo ra tận đường cái, Đường Diễm Diễm là tiểu thư duy nhất trong thế hệ này của Đường gia, từ nhỏ đã được nuông chiều từ bé, vênh mặt hất hàm sai khiến, tự nhiên đối nhân xử thế lại càng không khiêng nể gì ai.


Nhưng cũng vì tính tình do nuông chiều, một cô nương chưa xuất giá lại bị một người nhìn thấy thân thể, loại sự tình này cũng không thể nói lên lời. Nàng không nói lý do, Đinh Ngọc Lạc sẽ không giao Đinh Hạo ra, lúc này không biết vì sao hai người lại kết thù kết oán, vẫn còn tưởng rằng Đinh Hạo còn đang dưỡng bệnh ở Phổ Tề Tự chứ.


Hai cô ngươi cứ giằng co mãi, thấy Đinh Ngọc Lạc không chịu đi vào khuôn khổ, Đường Diễm Diễm giận lệnh cho thị vệ coi chừng Đinh Ngọc Lạc. Chính nàng dẫn theo người đi điều tra các phòng, nàng gây sức ép tới mức gà chó cũng không dám sủa bậy nhưng là vẫn không sao tìm được tên Đinh quản sự đáng chém ngàn đao kia. Đường Diễm Diễm không làm sao được, bỗng nhiên lại nghe thấy đại doanh bên kia truyền tới tin tức biểu đệ bị mất tích.


Đường Diễm Diễm lần này theo cữu phụ( cậu) Lý Ngọc Xương tới chúc thọ Quảng Nguyên Trình lão thái quân, vừa thấy thanh âm nói chuyện nãi thanh nãi khí (1) thêm vào đó là bộ dạng phì nộn rất đáng yêu của tiểu đệ làm nàng rất yêu quý. Nay nghe nói biểu đệ bị mất tích, dường như ngọn lửa trong lòng Đường Diễm Diễm lập tức bị rập tắt, cũng không tìm Đinh Hạo nữa liền vội vã cưỡi ngựa trở về Trình Phủ.


Thật không nghĩ ra, nàng vừa mới bước vào cửa đã trông thấy tên vương bát đản (2) kia đang ở bên cạnh dượng mình, Đường Diễm Diễm nhất thời ngây ngốc đứng đó.


Trình phu nhân thấy cháu gái mình, vẻ mặt giãn ra nói: “ Diễm Diễm đã về rồi à, không cần phải lo lắng, huynh đệ phú quý của cháu đã được tìm trở về rồi, chính là nhờ vị tiểu huynh đệ họ Đinh này, là hắn đã bắt được hai tên buôn người, cứu được tiểu huynh đệ của cháu đó.”


“ Hắn?” Đường Diễm Diễm sóng mắt chuyển động, nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo, trong đôi mắt hạnh không khỏi lóe ra vài ánh lửa.


Đinh Hạo thấy lúc này không thể tránh né được nữa, đúng lúc hắn lại nhìn thấy biến hóa trong mắt Đường đại tiểu thư, rõ ràng là muốn cắn chết hắn. Thừa dịp Đường Diễm Diễm còn chưa nói gì, hắn tức thời tiến lên vài bước vài chào thật sâu lớn tiếng nói: “ Tiểu dân Đinh Hạo, xin thỉnh tội với Trình đại tiểu thư!”


Mọi người nghe xong đều ngẩn người ra, Trình phu nhân kinh ngạc nói: “ Hạo ca nhi không phải vừa mới tới Quảng Nguyên thành sao, sao lại quen biết với Diễm Diễm nhà chúng ta?”


Trình lão thái quân cũng nói: “ Cô nương ở nhà ta đây là họ Đường, là con gái của Bình Nguyên Đường gia, cũng không phải họ Trình. Nó mới tới Quảng Nguyên, là muốn chúc thọ cho lão bà ta đây, hai ngày nay vẫn ở trong Phổ Tề tự ăn chay, Hạo ca nhi làm sao có thể đắc tội với cô nương nhà chúng ta vậy?”


Đinh Hạo ảm đạm nói: “ Lão thái quân, việc này…nói ra thì rất dài…”


Lão thái thái thiện tâm, thấy ân nhân đang khó khăn vội hỏi: “ Đừng nóng vội, đừng vội, cứ ngồi xuống đã, ngồi xuống rồi chậm rãi nói.”


Đường Diễm Diễm cắn chặt răng âm thầm cười lạnh: “ Ngươi làm ra việc xấu xa như vậy, còn có thể nói cái gì tốt, bổn cô nương thật muốn coi ngươi biên diễn chuyện này ra thành cái gì!”


Đinh Hạo theo lời ngồi xuống, thở dài một tiếng nói: “ Tại hạ bởi vì sinh bệnh mà phải ở lại trong Phổ Tề tự ngoài thành hai ngày, buổi sáng ngày hôm nay tiểu nhân ở trong Phổ Tề tự có phát hiện ra một nam tử mặc đồ tăng y đang lén lút, hành tung khác thường. Tiểu dân liền nghĩ, mình đã nhờ ân điển của phương trượng mới có thể ở đây chữa bệnh, nay gặp người không có thiện tâm với bảo tự lẽ nào có thể ngồi yên mà không ngó ngàng tới sao? Cho nên mới theo dõi hắn.”


Đinh Hạo vừa tới Quảng Nguyên thành, nhân sinh không quen, gặp phải phải bọn người lừa bán trẻ em liền dũng cảm đứng ra, rõ rằng là một hán tử hiệp nghĩa chân thực. Khi hắn ở trong chùa nhìn thấy người có hành tung lén lút liền nhúng tay hỏi tới rõ ràng có bản sắc anh hùng trước sau như một. Trình lão thái quân cùng vợ chồng Trình tướng quân, Từ tri phủ đều nhận định Đinh Hạo là một hán tử tốt bụng lo lắng cho việc quốc gia đại sự, cho nên nghe tới đâu liên tục gật đầu tới đó, làm cho Đường Diễm Diễm buồn bực không thôi.


Đinh Hạo thấy phản ứng của mọi người, trong lòng càng thêm dũng khí, hai hàng lông mày hắn nhướng lên vẻ mặt chính khí nói: “ Người nọ nằm sấp như rắn, trốn chui trốn lủi như chuột, lẻn vào sau tự, tại hạ trong lòng cảm thấy hoài nghi vì thế bám theo đuôi hắn, thấy hắn vụng trộm mở khóa, vào một nơi trong Thiên điện. Tại hạ đợi trong chốc lát vẫn không thấy hắn đi ra, liền tiến vào trong điện coi, chỉ thấy trong điện kia toàn là đồ vật linh tinh, cũng không có một bóng người. Lúc đó tại hạ mười phần ngạc nhiên, người này sao lại không thấy ở đây? Chẳng lẽ hắn còn có thể phi thiên độn địa? hắn rốt cuộc là người nào? ở đâu?...”


Đinh Hạo vừa nói vừa cân nhắc thật nhanh, nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra biện pháp nào tự bào chữa cho mình, trong lòng sốt ruột, Trình lão thái thái không nhịn được mở miệng nói: “ Quái, hắn còn có thể chạy đi đâu chứ? Nếu hắn có bổn sự phi thiên độn địa thì còn lén lút đi vào làm gì? Nếu lão bà ta đoán không sai người này tám phần là ẩn nấp ở đằng sau đống đồ vật linh tinh…”


“ Ai nha! Lão thái quân nói rất hay!”


Đinh Hạo dùng sức vỗ đùi, nhất thời cảm giác như Bá Nha gặp Tử Kỳ (3), lại nhìn lão thái quân thật sự “ Nguy Nguy hồ chí tại cao sơn”, “ Dương dương hồ chí tại lưu thủy”, thật sự là tri âm khó tìm.


Hắn theo lời nói của lão thái thái mà tiếp tục kể tiếp: “ Vẫn là lão thái quân khôn khéo, tại hạ lúc đó cũng không biết làm sao, còn tưởng rằng người này không phải là yêu thì là quỷ, thực trong lòng cũng có chút sợ hãi. Tuy nhiên lại không muốn rút đi như vậy, ngồi xem ác nhân kia làm xằng làm bậy, vì thế cẩn thận tìm tòi phía sau đống đồ linh tinh đó, bỏ đi vào món đồ, quả nhiên thấy có một bóng đen đang ngồi xổm ở sau một vật, thì ra tiểu tặc kia đã phát hiện ra ta đang theo dõi hắn…”


Trình lão thái quân khẩn trương hỏi: “ Kẻ cắp kia phát hiện ra ngươi? Ôi chao, việc này không tốt chút nào, vậy sau đó…thì thế nào?”


Trình Thế Hùng cùng phu nhân cười khổ, lão nương của mình lúc này đã coi Đinh Hạo là người kể chuyện rồi.


Đinh Hạo nói: “ Tiểu dân liếc mắt thấy có người ở đó, nhất thời hoảng sợ, vì thế …đúng rồi, vì thế ta vội vàng lùi lại, nhất thời vấp phải vật gì dưới chân, đầu đập vào trên vách tường, “ phanh” một tiếng vang lên, đầu va vào tường một cái đau điếng. Liền lúc này, kẻ cắp kia thủ một thanh đao nhọn liền đâm tới trước ngực của ta. May mắn sao, đúng lúc đó sau vách có người quát hỏi một câu – là ai?


May mắn nhờ một tiếng quát này, người nọ vừa nghe thấy có người nói chuyện, không dám tiếp tục đả thương tính mệnh người, liền xoay người đào tẩu. Tại hạ nhảy lên đánh hắn, cùng người nọ đọ sức, bị hắn xoay người hung hăng đá vào tay tại hạ một cái, cả người đụng vào vách tường. Cũng may, bức tường kia chính là một tấm ván gỗ ngăn cách mà thôi, bởi vì thường bị hơi ẩm từ nước suối ăn mòn, bị ta va chạm vào bức tường lập tức đổ xuống…”


Lời nói dối thật cao minh, chính là muốn nói tám phần thực hai phần giả, lúc này người thông minh cũng khó mà phân biệt thật giả. Đường đại tiểu thư nghe tới đây trợn mắt há hốc mồm, không lên tiếng được. Đinh Hạo thao thao bất tuyệt, giống như sợ có người cắt đứt lời nói của hắn, nói xong ngửa mặt lên trời thở dài nói: “ Kẻ cắp kia nhân cơ hội đào tẩu, tiểu dân khi đứng lên quay đầu lại nhìn thì thấy …thì thấy Đường đại tiểu thư đang ngồi trong thùng tắm, hai bên còn có hai tiểu tỳ đang hầu hạ. Đường tiểu thư vừa thấy tiểu dân thì vừa sợ vừa tức giận, tiểu dân lúc đó hết đường chối cãi. Tuy rằng đại tiểu thư đang ngồi trong thùng nước tắm, tiểu nhân kỳ thật cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng đại tiểu thư mười phần tức giận, tại hạ không biện bạch được đành phải quay đầu đào tẩu.”


Đinh Hạo đau buồn nhìn về phía Đường Diễm Diễm, đau nhức nói: “ Tiểu dân nguyên tưởng rằng không còn cơ hội nhìn thấy Đường tiểu thư, không thể tưởng tượng được lại có thể gặp lại ở trong này, có thể thấy hết thảy đều là thiên ý, việc cho tới bây giờ tiểu nhân đã không còn lời nào để nói. Đại tiểu thư nếu không chịu thôi, muốn đánh muốn giết cũng tùy tiểu thư. Nhưng là tiểu dân thật vô tình mạo phạm, cũng không có chủ ý mạo phạm tới tiểu thư à…”


*****


(1) Nãi thanh nãi khí: tiếng cười của trẻ nhỏ


(2) vương bát đản: tên hỗn đản, xấu xa…


(3) Bá Nha, Tử Kỳ: Bá Nha và Tử Kỳ là hai người bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Sách Lã Thị Xuân Thu có chép: “Bá Nha gảy đàn, Tử Kỳ ở ngoài nghe trộm”. Tử Kỳ còn khen tiếng đàn của Bá Nha lúc thì “nguy nguy hồ chí tại cao sơn", lúc thì "dương dương hồ chí tại lưu thủy”.


Bá Nha, họ Du tên Thụy, là người nước Sở, nhưng làm quan Thượng Ðại Phu nước Tấn. Bá Nha nổi tiếng là một khách phong lưu văn mặc, lại có ngón đàn tuyệt diệu nhất đời và không bao giờ rời cây Dao cầm yêu quý của mình.


Tử Kỳ, họ Chung tên Huy, là một danh sĩ ẩn dật làm nghề đốn củi để báo hiếu cha mẹ tuổi già nua, nhà tại Tập Hiền Thôn, gần núi Mã Yên, ở cửa sông Hán Dương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom