Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443
Dương Hạo đứng dậy, đi đi lại lại trong thư phòng, rà soát lại tất cả tư liệu hữu hạn trong đầu mình, suy nghĩ một lúc lâu mới dừng bước, nói: "Triệu Quang Nghĩa không phải là hạng vô năng, cho dù ta tuân lệnh dốc hết binh mã Lô châu tham gia cuộc chiến thảo phạt Hán quốc, với tình hình hiện tại của Hán quốc, chắc chắn không dám ồ ạt xuất binh đối chiến, chỉ cần ta cẩn thận một chút, hắn cũng rất khó mà làm tiêu hao hết được thực lực của ta. Triệu Quang Nghĩa nếu chỉ có vậy thì mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái đó. Đại ca, theo đệ thấy, ngày tháng mà người của chúng ta tiềm phục ở Hạ châu rất ngắn ngủi, chuyện cơ mật hạch tâm nhất, e rằng bọn họ vẫn không thể nắm được."
Đinh Thừa Tông cười nói: "Nhị đệ phải chăng là quá đa nghi rồi? Cuộc chiến đấu giữa Hạ châu và Thổ Phiên, Hồi Hột đã kéo theo việc Hạ châu binh thiếu dân khốn, chư bộ Thác Bạc thị đều phản đối tiếp tục đánh, trận này không được lòng người, cho nên nếu hắn nghị hòa có tiến triển gì thì chắc đã sớm nói cho thuộc hạ rồi, việc gì mà coi đó là cơ mật hạch tâm rồi giấu đi?"
Dương Hạo lắc đầu, nói: "Không phải vậy đâu, mất lần liền tiếp nỗ lực nghị hòa, nhưng đều bởi vì dạng nguyên nhân đó mà thất bại. Lý Quang Duệ khó tránh khỏi có hoài nghi, hắn tất sẽ nghi ngờ là người của chúng ta ở bên trong làm trò quỷ, ít nhất thì cũng nên hiểu ra được rằng nội bộ Hạ châu tất nhiên có người phản đối nghị hòa, cho nên mới chế tạo ra sự cố. Cho nên hắn nếu nóng lòng cầu hòa, vậy thì rất có khác năng sẽ coi lần nghị hòa này là cơ mật hạch tâm.
Nếu như... hắn còn có tính toán gì khác, vậy thì càng có lý do để bảo mật chuyện này hơn."
Đinh Thừa Tông là hạng cơ cảnh thế nào chứ, tất nhiên đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Hạo, hắn kinh ngạc bảo: "Việc này cũng không có khả năng quá lớn, Lý Quang Duệ và triều đình Tống quốc âm thầm tranh chấp đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, tuy Tây Bắc tam phiên trên danh nghĩa đều là Tống thần, nhưng địch ý của Tống đình đối với Hạ châu Lý thị trong tam phiên là nặng nhất, sự kiêng kỵ của Triệu Quang Nghĩa đối với Hạ châu, so với Ngân châu mới quật khởi của chúng ta thì còn nặng hơn vài phần. Theo tin tình báo mà chúng ta hiện tại nắm được, Tống đình không những an bài trọng binh uy hiếp Hạ châu, đồng thời còn âm thầm tư trợ người Thổ Phiên, lợi dụng người Thổ Phiên để kiềm chế Hạ châu, làm yếu đi thế lực của Hạ châu. Lý Quang Duệ biết rõ chuyện này, thế nên hai đối thủ này làm sao mà liên thủ với nhau nhanh như vậy được?"
Đinh Thừa Tông tuy là một thương nhân xuất sắc, nhưng thời gian hắn tiếp xúc với chính trị vẫn còn ngắn, mà chịnh trị so với kinh thường thì còn dơ bẩn, đấu đá với nhau gay gắt hơn nhiều, là một môn học vấn ta lừa ngươi gạt. Hai thương nhân, cho dù là có lợi ích chung, nếu như bọn họ có thù với nhau cũng rất ít khả năng sẽ bắt tay hợp tác, nhưng hai chính trị gia, cho dù là một người có thù giết cha, một người có thù cướp vợ, vì lợi ích, bọn họ cũng có thể nhanh chóng trở mặt, từ cừu nhân không đội trời chung biến thành đồng bạn chính trị thân mật nhất. Dương Hạo vừa hay đối với loại học vấn này thì hiểu thấu triệt hơn nhiều, lại thêm từ lời bình của lịch sử nên đối với thủ đoạn chính trị của hai vị kiêu hùng Triệu Quang Nghĩa, Lý Quang Duệ cùng có tên đệm là "Quang" thì hiểu sâu hơn nhiều, cho nên về chuyện này thì có cái nhìn chuẩn xác hơn so với vị đại ca trước giờ luôn ổn trọng nhạy bén này.
Hắn mỉm cười, nói: "Đại ca, hai người này không cần phải cấu kết với nhau, khi bọn họ có cùng một địch nhân, chỉ cần rất ăn ý sáng tạo cho đối phương một số điều kiện, lại cố ý để lộ ra một ít tin tức, đối phương tự sẽ hiểu ý mà tiến hành lợi dụng. Đối với Triệu Quang Nghĩa mà nói, Hạ châu tất nhiên là địch nhân, nhưng Hạ châu luôn luôn yên ổn ở tình trạng này, tạm thời không tính là địch nhân mà hắn phải gấp rút trừ diệt. Còn Ngân châu ta thì chính là một thế lực mới nổi mà hắn không hi vọng sẽ lớn mạnh quật khởi. Còn Lý Quang Duệ, đại ca đừng quên, gia tộc Lý thị kinh doanh ở Tây Vực đã hơn một trăm năm rồi, chúng ta có thể nắm được nhiều tin tức của chúng như vậy, hắn há lại có thể không có tai mắt giám thị nhất cử nhất động của chúng ta ư? Triệu quan gia coi chúng ta như cái đinh trong mắt không còn là bí mật tuyệt đối, chỉ cần là người hữu tâm, kiểu gì cũng ta ra được thôi."
Đinh Thừa Tông thầm cảnh giác, gật đầu nói: "Những phân tích này của nhị đệ cũng rất có lý, cẩn tắc vô áy náy, đã như vậy, không bằng chúng ta cự tuyệt xuất binh đi."
Dương Hạo ánh mắt ngưng trọng, nói: "Đại ca nói là... kháng chỉ ư?"
Đinh Thừa Tông mỉm cười, nói: "Cũng không phải vậy, hiện tại vẫn chưa đến lúc trở mặt hoàn toàn với Triệu Quang Nghĩa. Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không tuân. Chúng ta chỉ cần chế tạo một chút sự cố ở Ngân châu, vậy thì có đủ lý do để cự tuyệt xuất binh rồi. Nếu không, đệ có thể bắt chước Chiết Ngự Huân, giả vờ mắc bệnh không rời khỏi giường được. Hoàng đế cũng không thể để một vị đại tướng quân mang bệnh ra trận được, đúng không nào? Ha ha, tới lúc đó tùy tiện phái một viên tướng dẫn mấy lộ tàn binh ra trận là được rồi."
Dương Hạo lắc đầu: "Không, trận chiến phạt Hán, ta nhất định phải đi."
Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng sắc bén như chim ưng, nói: "Hiện giờ nếu đôi oan gia Triệu quan gia và Lý Quang Duệ âm thầm lợi dụng lẫn nhau, Dương Hạo ta cũng có thể tương kế tựu kế, đắc lợi từ bên trong. Triêu quan gia không danh không phận, hắn sẽ không dám động tới ta. Còn mượn đao của người khác, chung quy cũng không được thuận tay như dùng đao của mình. Huống chi thanh đao đi mượn này cùng với hắn cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, song phương chung quy vẫn không thể đồng tâm hiệp lực. Bên trong chắc gì đã không có cơ hội cho chúng ta lợi dụng."
Đinh Thừa Tông cười ha ha, nói: "Ta vẫn cho rằng nhị đệ ngươi hiện giờ có nữ nhi dễ thương rồi thì mỗi ngày đều chỉ lưu luyến ở hậu trạch, tận hưởng niềm vui gia đình, dã tâm của tráng sĩ đã bị mai một rồi. Không ngờ lòng vẫn đầy mưu kế, đối với đại thế của thiên hạ cũng thủy chung không buông bỏ cảnh giác như vậy. Ngươi nói đi, định làm thế nào?"
Có con thì lúc nào cũng lưu luyến hậu trạch, hao mòn hết tráng khí ư? Dương Hạo biết hắn lại đang thầm nhắc nhở mình chớ nên dây vào nữ nhân không nên dây, đừng vì mê muội nữ sắc mà làm trở ngại tới sự nghiệp của mình, chỉ đành giả vờ không hiểu, tiếp tục nói: "Tin tức có độ cơ mất cao, thám tử của chúng ta sợ là không nghe ngóng được, nhưng chưa chắc đã không thể nắm được một số dấu vết. Phải lập tức liên lạc khẩn cấp cho Thác Bạt Hạo Phong, lệnh cho hắn dò la hành động của Lý Quang Duệ, xem xem Lý Quang Duệ có đang bí mật hòa đàm ở Thổ Phiên, Hồi Hột hay không."
"Được, sự tồn tại của Thác Bạt Hạo Phong đối với chúng ta mà nói thật sự là quá quan trọng, nếu như không cần thiết phải dùng thì ta cũng không dám dùng hắn. Đã như vậy ta lập tức phải người đi liên lạc với hắn."
Dương Hạo lại nói: "Ngoài ra, lập tức liên lạc với ngũ đệ Xích Bang Tùng của ta, gọi hắn khởi trình tây hành, tới cửa nam Hạ châu, nếu Hạ châu đang hòa đàm với Thổ Phiên, Hồi Hột, Lý Quang Duệ tuy có lý do để bảo mật, như phía Thổ Phiên thì sẽ không cố kỵ nhiều như vậy đâu. Người Hạ châu Thổ Phiên thuộc hệ của Á Trách Vương, Xích Bang Tùng tuy không thuộc hệ Á Trạch Vương, nhưng thân là một vương tử của Thổ Phiên, trong bất kỳ một bộ lạc nào của Thổ Phiên cũng đều có địa vị cao, bảo hắn liên hệ với chư bộ Thổ Phiên, cố gắng nghe ngóng một số tin tức, cho dù là tin tức không thể xác thực, đem tin tức mà hắn nhận được và tình báo mà Thác Bạt Phong nắm giữa đối chiếu với nhau, chúng ta cũng có thể xác định Lý Quang Duệ hiện tại có đang đàm phán với Thổ Phiên, Hồi Hột hay không, và hòa đàm đã tới mức độ nào rồi, đợi có được tin tức chuẩn xác rồi, chúng ta sẽ có thể quyết định bước tiếp theo."
Đinh Thừa Tông chỉ chỉ vào bức quân lệnh ở trên bàn, hỏi: "Nhưng bức quân lệnh này thì phải làm sao đây? Người của Xu mật viện vẫn đang đợi ở ngoài, Xu mật viện sứ Tào Bân đại nhân phê xuống là phải lập tức trả lời ngay."
Dương Hạo mỉm cười đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy xe của Đinh Thừa Tông ra ngoài, nhàn nhã nói: "Nhớ lúc còn ở Phách Châu, đại ca dạy ta rất nhiều bản sự, tuy về sau huynh đệ vượt huynh ở quan tường, nên cơ hội để dùng cách buôn bán này vào việc kinh thương không nhiều, song một pháp thông thì trăm pháp thông, lối buôn bán này dùng ở chính đàn quan trường, kỳ thực cũng có tác dụng rất lớn. À... đại ca dạy ta chín chữ để nói chuyện làm ăn, ta hiện tại vẫn còn nhớ rất rõ, là " phân, nhẫn, ký, lễ, dẫn, sỏa, thâu, tình, địa..."
Đinh Thừa Tông lộ ra nụ cười hiểu ý, tiếp lời: "Chữ phân, đó là lợi nhuận mà ngươi muốn, phải tránh đòi tổng giá trị, sinh ý lời một vạn quan tiền, ngươi mở miệng đòi một vạn, đổi lại là ai cũng đều sẽ cự tuyệt theo bản năng, ít nhất cũng phải bớt của ngươi hai thành, nhưng nếu ngươi án chiếu theo hàng hóa chủng loại khác nhau, số lượng mỗi lần mua vào, chia loại chia đợt ra mà bàn bạc, một cuộc làm ăn chỉ kiếm của hắn một trăm quan, hắn sẽ rất thống khoái đáp ứng ngay. Như vậy mà tính, sinh ý lời một vạn quan ngươi đem chia ra làm một trăm cuộc, mỗi cuộc chỉ kiếm của hắn một trăm quan, tuy tổng lợi nhuận mà ngươi có được vẫn là một vạn quan, nhưng cơ hội thành công dễ dàng hơn nhiều so với một lần đòi ngay một vạn quan.
Chữ nhẫn là lúc nói chuyện làm ăn, cho dù bị người ta bức tới tuyệt cảnh, người cũng phải thủy chung bất động thanh sắc, cười nói tự nhiên, để bất kì ai nhìn vào đều thấy ngươi có bộ dạng như vận còn giấu đòn sát thủ chưa giở ra, chỉ cần đối phương vẫn phải có chỗ cầu tới ngươi, quả thực có thành ý đàm phán với ngươi, như vậy rất nhiều lúc, bọn họ sẽ chủ động nhượng bộ, phải tránh nổi giận đùng đùng, vỗ bàn đứng dậy là được..."
"Còn chữ thâu, rao giá trên trời, trả tiền dưới đất, thường thắng không bại thì không thành buôn bán. Có lợi nhường ba phần, nhìn thì là thua, nhưng thực chất lại là thắng..." Bỗng nhiên, Đinh Thừa Tông tựa hồ như quay về đại diện của Đinh gia, vào buổi chiều ngày hè, ngồi dưới hành lang gỗ ở hậu trạch, sưởi ánh nắng ấm, trên đỉnh đầu là tiếng chuông gió vui tai, bên dưới là nước chảy róc rách, hai người phẩm trà, một người dạy, một người học, đối thoại về chuyện buôn bán... bất chi bất giác, mắt hắn ngân ngấn nước.
Xe dừng lại dưới ánh mặt trời, một cây hoa mai ở trong viện nở rất tươi.
Ở đằng xa, Đinh Ngọc Lạc khoan thai bước tới, nhìn thấy cảnh hai huynh đệ dựa lưng vào cây mai, bất giác dừng bước lại, vui vẻ nhìn về phía bọn họ.
Dương Hạo nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Đinh Thừa Tông, nói khẽ: "Đại ca, huynh đệ chúng ta lần này sợ gì mà không dùng lối buôn bán này, cùng Triệu quan gia bàn bạc một cuộc làm ăn thật lớn đi?"
Đinh Thừa Tông không ngờ lại như chợt hiểu ra gì đó, hắn vỗ vỗ bàn tay Dương Hạo đang đặt lên vai mình, hai huynh đệ cùng bật cười.
…
Mùa đông giá rét tuyết bay bay, trời đất là một mảng trắng xóa. Hôm nay không có tuyết lớn, chỉ có chỉ có bông tuyết hình lục giác bay lác đác, nhẹ nhàng lượn lờ khắp không trung.
Vết chân người trên đầu đường Hạ châu rất lưa thưa, ngẫu nhiên có một bóng người xuất hiện, cũng đút tay vào ống tay áo, cổ rụt vào cổ áo, giống như một u hồn hối hả đi qua đường. Tuy nói rằng chiến tranh với Thổ Phiên, Hồi Hột không đánh tới dưới thành Hạ châu, nhưng chiến tranh trường kỳ khiến Hạ châu dần dần trở nên tiêu điều. Trên phố ngay cả dân chạy nạn cũng chẳng thấy được mấy người, từ đó có thể tưởng tượng được sự tiêu điều của nơi đây. Cả tòa thành Hạ châu, trong sự tĩnh lặng yên ắng và lạnh lẽo đến thấu xương đều lộ ra cảm giác uất ức âm trầm.
"Rầm rập rầm rập rầm rập..."
Võ ngựa gõ lên mặt băng cứng rắn, phát ra tiếng vang khô khan, hơn chục kỵ sĩ xuất hiện ở đầu đường. Bọn họ mặc áo da dê đã cũ kỹ, đội mũ da chó, mũi miệng đều được giấu sau khăn che mặt, mũi thở ra từng làn sương trắng xóa, rõ ràng là đi đường mới về, mặc dù bọn họ ăn mặc không hề bắt mắt, nhưng trong mùa đông lạnh lẽo như thế này còn có người cưỡi ngựa đeo bội đao xuất hiện, người đi đường vốn đã lác đác càng nghe tiếng mà né tránh, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu cả.
Quẹo vào một con ngõ nhỏ, một trận gió ùa tới, quấn tung một mảng tuyết, đại hán dẫn đầu vừa hay cởi khăn che mặt xuống, bông tuyến đập vào, hắn phẫn nộ lui ra sau rồi lầm bầm chửi. Người này mắt tròn như mắt báo, tràn ngập dã tính, râu dưới cằm mọc uốn cong, trên hai cái rái tai móc hai cái khuyên tai tròn lấp lánh, không ngờ chính là Định Nan quân nha nội đô chỉ huy sứ, kiểm giáo công bộ thượng thư Lý Kế Quân.
Phóng ngựa tới phủ của Định nan quân tiết độ sứ, Lý Kế Huân nhảy xuống ngựa, sải bước vào trong phủ, tự có thị vệ đón lấy chiến mã của hắn. Đoàn người từ cửa hông mà vào, rầm một tiếng cửa phủ được đóng lại, trên cả con đường bóng người lại lưa thưa, chỉ có gió mang theo tuyết, từ đầu đường thổi tới cuối hẻm.
Trong thư phòng bên trong phủ của Định nan quân tiết độ sự, so với đầu đường băng tuyết lạnh lẽo thì nơi đây là một khung cảnh hoàn toàn khác, trong chậu đồng màu trắng than đang cháy rực, cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Lý Kế Quân chùi tuyết dính trên giày ở ngoài cửa, cởi mũ da chó xuống rồi bước vào.
Một người thân hình mập mạp, eo hông to đùng đang ngồi phía trước chậu đồng, nếu Dương Hạo nhìn thấy tên béo này sẽ cảm thấy mặt mũi của hắn và diễn viên tên là Trịnh Tắc Sĩ có chút hao hao giống nhau. Tên béo này chính là Định Nan quân tiết độ sứ Lý Quang Duệ. Hiện nay hắn vừa mới đổi tên, gọi là Lý Khắc Duệ. Cha của hắn chính là Lý Di Ân năm đó đã dùng thân phận thúc phụ đoạt giang sơn của cháu mình. Đôi phụ tử này không những thân hình, tướng mạo giống nhau, ngay cả đổi tên cũng giống nhau.
Lý Di Ân để tránh tục danh của cha Triệu Khuông Dận là Tống Tuyên Tổ Triệu Hoàng Ân, đổi thân của mình thành chữ Hưng, mặc dù bình thường vẫn xưng là Lý Di Ân, nhưng trên văn chương việc quan thì để đổi thành Lý Di Hưng. Hiện giờ Triệu Quang Nghĩa làm hoàng đế rồi, tuy Triệu Quang Nghĩa đã đổi tên thành Triệu Hạo, nhưng Lý Quang Duệ vẫn thượng tấu lên triều đình, bẩm báo mình để tránh tên húy của hoàng để nên đổi sang thành Lý Khắc Duệ. Trò mèo không tốn tiền, lại đổi lấy được mấy phần vui vẻ của Triệu Quang Nghĩa, cớ gì mà không làm?
"Cha."
Lý Kế Quân vừa vào cửa liền gọi to một tiếng, Lý Quang Duệ ngước mắt lên nhìn hắn, vẫn chậm rãi dùng cái kẹp đồng gắp than bỏ vào chậu đồng, từ từ hỏi: "Chuyện làm đến đâu rồi?"
Lý Kế Quân hổn hển ngồi xuống, hậm hực nói: "Con mẹ nói, nhớ lúc trước, chư bộ Thổ Phiên, Hồi Hột có ai dám chủ động gây hấn với Lý thị ta đâu, hiện tại thì hay rồi, cha có ý hòa đàm, bọn chúng mũi hếch lên trời, đưa ra các loại yêu cầu, thật sự là muốn chém chết chúng mà."
Thịt mỡ tên mặt Lý Quang Duệ hơi rung rinh, nói khẽ: "Kế Quân, cha không phải đã nói với con rằng làm chuyện gì cũng phản nhẫn ư? Người làm đại sự, một chút ủy khuất này thì tính là gì, hiện giờ tình thế bức người, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu."
Lý Kế Quân lại thở hổi hển một hồi, rồi vẫn nói vẫn giọng đầy căm giận: "Con biết mà, cũng chỉ ở trước mặt cha con mới nói như vậy mà thôi. Hừ, món nợ này, rồi sẽ có một ngày con sẽ đòi lại chúng cả vốn lẫn lời.”
Trên mặt Lý Quang Duệ lộ ra một nụ cười an ủi: "Thế mới đúng chứ. Nói đi, bọn chúng cụ thề là đề xuất những yêu cầu gì, lúc nào mới chịu thu binh ngừng chiến."
"Vâng!" Lý Kế Quân dạ một tiếng, hai cha con liền đàm đạo ở cạnh lò sưởi.
Đảng Hạng Khương nhân vốn là một đân tộc cực kỳ lạc hậu, từng lấy đuôi và lông bò Yark làm nhà, mặc áo lông, không có pháp lệnh, ai làm việc nấy, có chiến trận thì mới tụ lại, không có thuế phú, không lai vãng với nhau, nuôi bò, dê, lợn làm thức ăn, không biết trồng trọt. Cho tới tận khi Bắc Ngụy mất nước, hoàng tộc Thác Bạt bị bức với rời khỏi Trung Nguyên, quay trở lại thảo nguyên, gia nhập bộ lạc Đảng Hạng Khương tộc, mang văn hóa và tri thức tiên tiến của Trung Nguyên tới, bọn họ mới có một sự phát triện mạnh mẽ như hiện nay.
Mà Đảng Hạng Khương nhân thành bá chủ Tây Bắc, là hoàn thành trong thời kỳ giữa và sau triều Đường cho tới thời Ngũ Đại, triều Đường đem vùng Lũng hữu ban cho Đảng Hạng Khương nhân, lại trải qua nhiều năm kinh doanh, Thác Bạt thị triệt để thống trị Hạ châu, Tuy châu, Ngân châu, Dục châu, Tĩnh Châu, thực lực bành trướng. Địa bàn của bọn họ đương nhiên không chỉ là năm châu này, nhưng năm châu này là nơi căn cơ của bọn họ, lấy năm châu này làm trung tâm, phóng ra xung quanh đều là nằm dưới sự cai trị của Thác Bạt thị.
Trung Nguyên đại loạn nhiều năm như vậy, ngươi khởi xướng xong ta thu hoạch, đế vương thay đổi từng tốp từng tốp, Hạ châu Lý thị ở Tây Vực thì "dựa tường xem kịch hay", việc các ngươi chẳng liên quan gì tới ta. Công bằng mà nói, Hạ châu Lý thị hiện tại đã không còn dã tâm tranh đoạt thiên hạ Trung Nguyên nữa rồi, cũng không muốn tự lập làm đế, xây dựng lên bá nghiệp một đời nữa. Bọn họ chỉ muốn nắm vững Tây Bắc, làm một Tây Bắc vương có thực lực mà không có danh tiếng.
Bên cạnh giường mình há lại có thể để cho người khác nằm cùng, Triệu Khuông Dận không thể nào đáp ứng điều kiện này của hắn, Triệu Quang Nghĩa so với Triệu Khuông Dận còn có dã tâm lớn hơn thì cũng không thể dung thứ cho bọn họ đứng sừng sừng lâu dài ở Tây Bác, nhưng phía bắc có đại địch, không rảnh để để ý tới Tây Bắc.
U Vân thập lục châu ở trong tay người Khiết Đan, Khiết Đan ở phương bắc lập nước so với Tống triều còn sớm năm mươi năm, quốc lực ngày càng hưng thịnh, sự uy hiếp của nó so với các loại bộ lạc lớn theo chế độ Khả Hãn lỏng lẻo như Hung Nô, Đột Quyết năm xưa thì lớn hơn nhiều. Chỉ cần nỗi uy hiếp mang tên Khiết Đan này còn tồn tại một ngày, Tống quốc không thích hợp toàn lực mưu đồ Tây vực, điểm này Tống quốc nhìn thấy rất rõ, Lý Quang Duệ nhìn thấy cũng rất rõ, cho nên hắn không hề lo lắng tới sự uy hiếp cường đại từ Tống quốc, chỉ cần hắn không xưng đế, không lập nước, Tống quốc sẽ không hạ quyết tâm thảo phạt Tây Vực, Lý gia bọn họ có thể yên ổn thống trị tiếp nơi này.
Chính bởi vì vậy, Triêu Khuông Dận phái Triệu Tán thủ Duyên châu, Diêu Nội Bân thủ Khánh châu, Đổng Diêu Hối thủ Hoàn châu, Vương Ngạn Thăng thủ Nguyên châu, Phùng Kế Nghiệp thủ Linh Vũ, nhìn chằm chằm vào Tây Bắc. Lý Quang Duệ cũng chẳng buồn để ý, bởi vì hắn biết rằng, mục đích của Triệu Khuông Dận chỉ là dùng vũ lực để dọa dẫm, khiến hắn yên phận bảo trì hiện trạng, không phải là muốn tấn công, mà ý định của ông ta là duy trì hiện trạng.
Nhưng ai ngờ được Lân châu, Phủ châu thủy chung không thể làm dao động được địa vị Tây Bắc vương vô thượng của Lý gia hắn, từ trên trời rơi xuống một Dương Hạo, một con cá thối, làm loạn khiến cho Tây Bắc không được yên bình. Hắn vốn chiếm Lô lĩnh rồi, Lý Quang Duệ nhịn; Cùng hai phiên Lân, Phủ đầu mày cuối mắt, Lý Quang Duệ nhịn; cùng Đảng Hạng Thất thị cấu kết làm bậy, Lý Quang Duệ vẫn nhịn. Hiện giờ Dương Hạo không ngờ còn định chiếm Ngân châu, vậy có nhịn nhục nữa hay không đây?
Năm châu Định Nan, đó là tròng mắt của Hạ châu Lý gia, khi Khánh vương chiếm Ngân châu. Lý Quang Duệ đã quyết tâm dồn binh đoạt lại Ngân châu, sở dĩ chưa lập tức hành động là bởi vì hắn biết Khiết Đan nhất định sẽ dụng binh, hắn hi vọng mượn tay của Khiết Đan, trước tiên làm yếu đi thực lực của Khánh vương Da Luật Thịnh, ai ngờ người tính không bằng trời tính, không ngờ lại để Dương Hạo chiếm được tiện nghi lớn. Dương Hạo dám động thổ trên đầu thái tuế, bất luận là như thế nào, hắn lần này cũng phải động thủ, huống chi, Lý Quang Sầm không ngờ với còn sống, Đảng Hạng Thất thị không ngờ lại nương tựa Dương Hạo, Dương Hạo lúc này đã thành cường địch số một uy hiếp tới hắn, hắn ngày đêm suy nghĩ làm thể nào để trừ được Dương Hạo, vậy thì lấy đâu ra tâm tư để tiếp tục đánh với Thổ Phiên, Hồi Hột nữa.
Lý Kế Quân kể lại kỹ càng quá trình và nội dung hắn đàm phán với Thổ Phiên và Hồi Hột lại cho Lý Quang Duệ nghe. Lý Quang Duệ đột nhiên nói: "Đáp ứng với bọn chúng, đáp ứng hết đi. Bọn chúng không làm lung lay được sự thống trị của Lý gia chúng ta ở Tây Vực đâu, nhưng Dương Hạo thì khác. Dương Hạo hiện giờ ngoài sáng thì phất cờ hiệu của Tống quốc, trong bóng tối thì phất cờ hiệu của Lý Quang Sầm, là cờ hiệu của Lý gia chúng ta, trời không có hai mặt trời, nước không thể có hai vua, Lý gia sao có thể xuất hiện hai bè phái được? Việc quan trọng nhất hiện giờ của cha con ta chính là diệt trừ Dương Hạo."
Lý Kế Quân nhớ tới tình hình khi mình ở Phủ châu bị Dương Hạo làm nhục, không khỏi hận đến xóc óc, nghiến răng nói: "Con rõ rồi, cho nên con không hề trì hoãn, đã lập tức đáp ứng bọn chúng rồi. Chỉ là liên tục mấy lần nghị hòa, luôn vì các loạn biến cố mà thất bại, lần này chúng ta phải cẩn thận, chỉ đợi sau khi song phương nghị định, minh ước xong thì mới tuyên cáo thiên hạ, đồng thời lui binh. Hiện tại vẫn cần phải đợi tin tức tiếp theo của bọn chúng."
Lý Quang Duệ gật đầu, nói: "Phải nhanh, ta đã âm thầm điều động binh mã, trù bị lương thực rồi, làm tốt công tác chuẩn bị công đánh Ngân châu, Lô châu. Tin tức nghị hòa tuyệt đối phải bảo mật, trước khi có minh ước nghị định cuối cùng, vẫn phải đánh thật hung hăng, chỉ đợi Dương Hạo xuất binh đánh Hán quốc, chúng ta..."
Hắn hung hăng chặt tay về phái trước, trên mặt lộ ra nụ cười khiến người ta phải sợ hãi.
"Con biết rồi!" Lý Kế Quân xoa xoa tay: "Đoạt lại Ngân châu, diệt Lô châu, khống chế Đảng Hạng Thất thị, địa vị của Hạ châu Lý gia chúng ta mới có thể vững như núi Thái Sơn. Lúc đó, con sự tự mình lĩnh binh, đi diệt Phủ châu, Lân châu có cấu kết với Dương Hạo, không cho phép ai nhúng tay vào Tây Vực nữa."
Lý Quang Duệ sắc mặt trầm xuống, mắng: "Nói linh tinh, ai nói chúng ta phải diệt Phủ châu, Lân châu hả? Câu này ngươi cũng chỉ có thể nói ở đây thôi, một khi truyền ra ngoài, sẽ gây thù chuốc oán đó!"
Lý Kế Quân lí nhí nói: "Cha, con đương nhiên là sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài rồi, có điều đợi khi chúng ta giành được Lô châu, Ngân châu rồi..."
Lý Quang Duệ tựa cười mà như không phải cười, nói: "Đợi chúng ta chiếm được Lô châu, Ngân châu rồi, chúng ta sẽ... dâng Lô châu cho Phủ châu Chiết Ngự Huân."
Lý Kế Quân giật nảy mình, thất thanh nói: "Cha, cha có ý gì vậy, chúng ta sao lại dâng Lô châu cho Chiết gia?"
Lý Quang Duệ trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cha không phải là vì muốn tốt cho Lý gia chúng ta ư?"
Hắn đứng dậy, thong thả đi đi lại lại, trầm giọng nói: "Có hai châu Phủ châu, Lân châu để hòa hoãn xung đột, chúng ta có thể tránh được xung đột trực tiếp với quan gia. Tây Vực giữ lại hai châu, Lân, Phủ, thủy chung không thể kết thành một thể. Triệu quan gia sẽ không quá nghi kỵ, mà tập trung về phía bắc quốc và U Vân thập lục châu. Cái mà cha cần là tiếp tục cơ nghiệp của nhà ta, đời đời thống trị Tây Vực, chẳng lẽ con còn muốn làm hoàng đế chắc?"
"Vậy cũng không cần đem Lô châu cho Chiết Ngự Huân mà? Nghe nói Lô châu hiến giờ bách nghiệp hưng thịnh, vô cùng giàu có, lại còn mới xây dựng Khai Bảo tự, người sùng Phật ở tứ phương coi đó là thánh địa, nếu như chúng ta..."
"Đó là sính lễ!"
Lý Kế Quân ngạc nhiên nói: "Sính lễ ư? Cha lại muốn cưới ai?"
Lý Quang Duệ tức giận lườm hắn một cái: "Cha là muốn cưới vợ cho ngươi đó."
"Hả? Là cô nương nhà nào?"
Lý Quang Duệ nói: "Tất nhiên là cô nương của Chiết gia rồi. Những năm này Lý gia chúng ta và Chiết gia tuy rằng chiến sự không ngừng, nhưng chúng ta đều muốn gìn giữ cơ nghiệp của mình. Chiết gia thế dựa vào Vân Trung, Lý gia chúng ta thì thế dựa vào đâu, để chống đỡ sự thôn tính của Trung Nguyên, chúng ta hợp tác cũng chỉ một lần hai lần. Lần này bị Thổ Phiên, Hồi Hột đánh cho sứt đầu mẻ tán, cha mới cảm thấy rằng, chúng ta cần phải tiến thêm một bước hợp tác với Chiết gia.
Thác Bạt gia chúng ta vốn là hậu duệ của tộc Tiên Ti, mà Phủ châu Chiết gia vốn là hậu duệ của Tiên Ti Chiết Lan vương, vốn là một mạch đồng tộc, trước mắt ở vào cục diện hợp lại thì đôi bên cùng có lợi, chia ra thì ắt sẽ bất lợi, vì sao không thể kết thành thông gia, bắt tay với nhau? Phải biết rằng, Chiết gia ở giữa Tống quốc và ta, hắn so với chúng ta thì càng cấp thiết cần một minh hữu cường đại hơn."
"Chiết gia cô nương? Lý Kế Quân vuốt cằm trầm ngâm: "Không biết Chiết gia cô nương trông như thế nào nhỉ, tuổi tác thế nào, có thích hợp hay không"? Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới ở vị nữ tử mặc nam trang mà hắn gặp ở tiểu Phàn lâu, da thịt trắng nõn giống như là tuyết mới rơi, mặt mũi như tranh. Nếu tiểu thư của Chiết gia có một nửa nhan sắc của nàng ta thì hắn cũng chẳng ngại gì mà không cưới.
Lý Quang Duệ tức giận nói: "Cho dù nàng ta có xấu như Chung Vô Diệm thì cuộc hôn nhân này chúng ta cũng phải làm.”
Hắn vuốt vuốt râu, nói: "Phía Phủ châu, cha đã phái Tuy châu thứ sứ Lý Phi Lộc và nhị đệ của con đi cầu thân rồi. Con lần này chớ có chậm trễ, chuyện hòa nghị phải tiến hành cho mau, trước thượng tuần tháng hai phải ký điều ước nghị hòa đó."
Đinh Thừa Tông cười nói: "Nhị đệ phải chăng là quá đa nghi rồi? Cuộc chiến đấu giữa Hạ châu và Thổ Phiên, Hồi Hột đã kéo theo việc Hạ châu binh thiếu dân khốn, chư bộ Thác Bạc thị đều phản đối tiếp tục đánh, trận này không được lòng người, cho nên nếu hắn nghị hòa có tiến triển gì thì chắc đã sớm nói cho thuộc hạ rồi, việc gì mà coi đó là cơ mật hạch tâm rồi giấu đi?"
Dương Hạo lắc đầu, nói: "Không phải vậy đâu, mất lần liền tiếp nỗ lực nghị hòa, nhưng đều bởi vì dạng nguyên nhân đó mà thất bại. Lý Quang Duệ khó tránh khỏi có hoài nghi, hắn tất sẽ nghi ngờ là người của chúng ta ở bên trong làm trò quỷ, ít nhất thì cũng nên hiểu ra được rằng nội bộ Hạ châu tất nhiên có người phản đối nghị hòa, cho nên mới chế tạo ra sự cố. Cho nên hắn nếu nóng lòng cầu hòa, vậy thì rất có khác năng sẽ coi lần nghị hòa này là cơ mật hạch tâm.
Nếu như... hắn còn có tính toán gì khác, vậy thì càng có lý do để bảo mật chuyện này hơn."
Đinh Thừa Tông là hạng cơ cảnh thế nào chứ, tất nhiên đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Hạo, hắn kinh ngạc bảo: "Việc này cũng không có khả năng quá lớn, Lý Quang Duệ và triều đình Tống quốc âm thầm tranh chấp đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, tuy Tây Bắc tam phiên trên danh nghĩa đều là Tống thần, nhưng địch ý của Tống đình đối với Hạ châu Lý thị trong tam phiên là nặng nhất, sự kiêng kỵ của Triệu Quang Nghĩa đối với Hạ châu, so với Ngân châu mới quật khởi của chúng ta thì còn nặng hơn vài phần. Theo tin tình báo mà chúng ta hiện tại nắm được, Tống đình không những an bài trọng binh uy hiếp Hạ châu, đồng thời còn âm thầm tư trợ người Thổ Phiên, lợi dụng người Thổ Phiên để kiềm chế Hạ châu, làm yếu đi thế lực của Hạ châu. Lý Quang Duệ biết rõ chuyện này, thế nên hai đối thủ này làm sao mà liên thủ với nhau nhanh như vậy được?"
Đinh Thừa Tông tuy là một thương nhân xuất sắc, nhưng thời gian hắn tiếp xúc với chính trị vẫn còn ngắn, mà chịnh trị so với kinh thường thì còn dơ bẩn, đấu đá với nhau gay gắt hơn nhiều, là một môn học vấn ta lừa ngươi gạt. Hai thương nhân, cho dù là có lợi ích chung, nếu như bọn họ có thù với nhau cũng rất ít khả năng sẽ bắt tay hợp tác, nhưng hai chính trị gia, cho dù là một người có thù giết cha, một người có thù cướp vợ, vì lợi ích, bọn họ cũng có thể nhanh chóng trở mặt, từ cừu nhân không đội trời chung biến thành đồng bạn chính trị thân mật nhất. Dương Hạo vừa hay đối với loại học vấn này thì hiểu thấu triệt hơn nhiều, lại thêm từ lời bình của lịch sử nên đối với thủ đoạn chính trị của hai vị kiêu hùng Triệu Quang Nghĩa, Lý Quang Duệ cùng có tên đệm là "Quang" thì hiểu sâu hơn nhiều, cho nên về chuyện này thì có cái nhìn chuẩn xác hơn so với vị đại ca trước giờ luôn ổn trọng nhạy bén này.
Hắn mỉm cười, nói: "Đại ca, hai người này không cần phải cấu kết với nhau, khi bọn họ có cùng một địch nhân, chỉ cần rất ăn ý sáng tạo cho đối phương một số điều kiện, lại cố ý để lộ ra một ít tin tức, đối phương tự sẽ hiểu ý mà tiến hành lợi dụng. Đối với Triệu Quang Nghĩa mà nói, Hạ châu tất nhiên là địch nhân, nhưng Hạ châu luôn luôn yên ổn ở tình trạng này, tạm thời không tính là địch nhân mà hắn phải gấp rút trừ diệt. Còn Ngân châu ta thì chính là một thế lực mới nổi mà hắn không hi vọng sẽ lớn mạnh quật khởi. Còn Lý Quang Duệ, đại ca đừng quên, gia tộc Lý thị kinh doanh ở Tây Vực đã hơn một trăm năm rồi, chúng ta có thể nắm được nhiều tin tức của chúng như vậy, hắn há lại có thể không có tai mắt giám thị nhất cử nhất động của chúng ta ư? Triệu quan gia coi chúng ta như cái đinh trong mắt không còn là bí mật tuyệt đối, chỉ cần là người hữu tâm, kiểu gì cũng ta ra được thôi."
Đinh Thừa Tông thầm cảnh giác, gật đầu nói: "Những phân tích này của nhị đệ cũng rất có lý, cẩn tắc vô áy náy, đã như vậy, không bằng chúng ta cự tuyệt xuất binh đi."
Dương Hạo ánh mắt ngưng trọng, nói: "Đại ca nói là... kháng chỉ ư?"
Đinh Thừa Tông mỉm cười, nói: "Cũng không phải vậy, hiện tại vẫn chưa đến lúc trở mặt hoàn toàn với Triệu Quang Nghĩa. Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không tuân. Chúng ta chỉ cần chế tạo một chút sự cố ở Ngân châu, vậy thì có đủ lý do để cự tuyệt xuất binh rồi. Nếu không, đệ có thể bắt chước Chiết Ngự Huân, giả vờ mắc bệnh không rời khỏi giường được. Hoàng đế cũng không thể để một vị đại tướng quân mang bệnh ra trận được, đúng không nào? Ha ha, tới lúc đó tùy tiện phái một viên tướng dẫn mấy lộ tàn binh ra trận là được rồi."
Dương Hạo lắc đầu: "Không, trận chiến phạt Hán, ta nhất định phải đi."
Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng sắc bén như chim ưng, nói: "Hiện giờ nếu đôi oan gia Triệu quan gia và Lý Quang Duệ âm thầm lợi dụng lẫn nhau, Dương Hạo ta cũng có thể tương kế tựu kế, đắc lợi từ bên trong. Triêu quan gia không danh không phận, hắn sẽ không dám động tới ta. Còn mượn đao của người khác, chung quy cũng không được thuận tay như dùng đao của mình. Huống chi thanh đao đi mượn này cùng với hắn cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, song phương chung quy vẫn không thể đồng tâm hiệp lực. Bên trong chắc gì đã không có cơ hội cho chúng ta lợi dụng."
Đinh Thừa Tông cười ha ha, nói: "Ta vẫn cho rằng nhị đệ ngươi hiện giờ có nữ nhi dễ thương rồi thì mỗi ngày đều chỉ lưu luyến ở hậu trạch, tận hưởng niềm vui gia đình, dã tâm của tráng sĩ đã bị mai một rồi. Không ngờ lòng vẫn đầy mưu kế, đối với đại thế của thiên hạ cũng thủy chung không buông bỏ cảnh giác như vậy. Ngươi nói đi, định làm thế nào?"
Có con thì lúc nào cũng lưu luyến hậu trạch, hao mòn hết tráng khí ư? Dương Hạo biết hắn lại đang thầm nhắc nhở mình chớ nên dây vào nữ nhân không nên dây, đừng vì mê muội nữ sắc mà làm trở ngại tới sự nghiệp của mình, chỉ đành giả vờ không hiểu, tiếp tục nói: "Tin tức có độ cơ mất cao, thám tử của chúng ta sợ là không nghe ngóng được, nhưng chưa chắc đã không thể nắm được một số dấu vết. Phải lập tức liên lạc khẩn cấp cho Thác Bạt Hạo Phong, lệnh cho hắn dò la hành động của Lý Quang Duệ, xem xem Lý Quang Duệ có đang bí mật hòa đàm ở Thổ Phiên, Hồi Hột hay không."
"Được, sự tồn tại của Thác Bạt Hạo Phong đối với chúng ta mà nói thật sự là quá quan trọng, nếu như không cần thiết phải dùng thì ta cũng không dám dùng hắn. Đã như vậy ta lập tức phải người đi liên lạc với hắn."
Dương Hạo lại nói: "Ngoài ra, lập tức liên lạc với ngũ đệ Xích Bang Tùng của ta, gọi hắn khởi trình tây hành, tới cửa nam Hạ châu, nếu Hạ châu đang hòa đàm với Thổ Phiên, Hồi Hột, Lý Quang Duệ tuy có lý do để bảo mật, như phía Thổ Phiên thì sẽ không cố kỵ nhiều như vậy đâu. Người Hạ châu Thổ Phiên thuộc hệ của Á Trách Vương, Xích Bang Tùng tuy không thuộc hệ Á Trạch Vương, nhưng thân là một vương tử của Thổ Phiên, trong bất kỳ một bộ lạc nào của Thổ Phiên cũng đều có địa vị cao, bảo hắn liên hệ với chư bộ Thổ Phiên, cố gắng nghe ngóng một số tin tức, cho dù là tin tức không thể xác thực, đem tin tức mà hắn nhận được và tình báo mà Thác Bạt Phong nắm giữa đối chiếu với nhau, chúng ta cũng có thể xác định Lý Quang Duệ hiện tại có đang đàm phán với Thổ Phiên, Hồi Hột hay không, và hòa đàm đã tới mức độ nào rồi, đợi có được tin tức chuẩn xác rồi, chúng ta sẽ có thể quyết định bước tiếp theo."
Đinh Thừa Tông chỉ chỉ vào bức quân lệnh ở trên bàn, hỏi: "Nhưng bức quân lệnh này thì phải làm sao đây? Người của Xu mật viện vẫn đang đợi ở ngoài, Xu mật viện sứ Tào Bân đại nhân phê xuống là phải lập tức trả lời ngay."
Dương Hạo mỉm cười đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy xe của Đinh Thừa Tông ra ngoài, nhàn nhã nói: "Nhớ lúc còn ở Phách Châu, đại ca dạy ta rất nhiều bản sự, tuy về sau huynh đệ vượt huynh ở quan tường, nên cơ hội để dùng cách buôn bán này vào việc kinh thương không nhiều, song một pháp thông thì trăm pháp thông, lối buôn bán này dùng ở chính đàn quan trường, kỳ thực cũng có tác dụng rất lớn. À... đại ca dạy ta chín chữ để nói chuyện làm ăn, ta hiện tại vẫn còn nhớ rất rõ, là " phân, nhẫn, ký, lễ, dẫn, sỏa, thâu, tình, địa..."
Đinh Thừa Tông lộ ra nụ cười hiểu ý, tiếp lời: "Chữ phân, đó là lợi nhuận mà ngươi muốn, phải tránh đòi tổng giá trị, sinh ý lời một vạn quan tiền, ngươi mở miệng đòi một vạn, đổi lại là ai cũng đều sẽ cự tuyệt theo bản năng, ít nhất cũng phải bớt của ngươi hai thành, nhưng nếu ngươi án chiếu theo hàng hóa chủng loại khác nhau, số lượng mỗi lần mua vào, chia loại chia đợt ra mà bàn bạc, một cuộc làm ăn chỉ kiếm của hắn một trăm quan, hắn sẽ rất thống khoái đáp ứng ngay. Như vậy mà tính, sinh ý lời một vạn quan ngươi đem chia ra làm một trăm cuộc, mỗi cuộc chỉ kiếm của hắn một trăm quan, tuy tổng lợi nhuận mà ngươi có được vẫn là một vạn quan, nhưng cơ hội thành công dễ dàng hơn nhiều so với một lần đòi ngay một vạn quan.
Chữ nhẫn là lúc nói chuyện làm ăn, cho dù bị người ta bức tới tuyệt cảnh, người cũng phải thủy chung bất động thanh sắc, cười nói tự nhiên, để bất kì ai nhìn vào đều thấy ngươi có bộ dạng như vận còn giấu đòn sát thủ chưa giở ra, chỉ cần đối phương vẫn phải có chỗ cầu tới ngươi, quả thực có thành ý đàm phán với ngươi, như vậy rất nhiều lúc, bọn họ sẽ chủ động nhượng bộ, phải tránh nổi giận đùng đùng, vỗ bàn đứng dậy là được..."
"Còn chữ thâu, rao giá trên trời, trả tiền dưới đất, thường thắng không bại thì không thành buôn bán. Có lợi nhường ba phần, nhìn thì là thua, nhưng thực chất lại là thắng..." Bỗng nhiên, Đinh Thừa Tông tựa hồ như quay về đại diện của Đinh gia, vào buổi chiều ngày hè, ngồi dưới hành lang gỗ ở hậu trạch, sưởi ánh nắng ấm, trên đỉnh đầu là tiếng chuông gió vui tai, bên dưới là nước chảy róc rách, hai người phẩm trà, một người dạy, một người học, đối thoại về chuyện buôn bán... bất chi bất giác, mắt hắn ngân ngấn nước.
Xe dừng lại dưới ánh mặt trời, một cây hoa mai ở trong viện nở rất tươi.
Ở đằng xa, Đinh Ngọc Lạc khoan thai bước tới, nhìn thấy cảnh hai huynh đệ dựa lưng vào cây mai, bất giác dừng bước lại, vui vẻ nhìn về phía bọn họ.
Dương Hạo nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Đinh Thừa Tông, nói khẽ: "Đại ca, huynh đệ chúng ta lần này sợ gì mà không dùng lối buôn bán này, cùng Triệu quan gia bàn bạc một cuộc làm ăn thật lớn đi?"
Đinh Thừa Tông không ngờ lại như chợt hiểu ra gì đó, hắn vỗ vỗ bàn tay Dương Hạo đang đặt lên vai mình, hai huynh đệ cùng bật cười.
…
Mùa đông giá rét tuyết bay bay, trời đất là một mảng trắng xóa. Hôm nay không có tuyết lớn, chỉ có chỉ có bông tuyết hình lục giác bay lác đác, nhẹ nhàng lượn lờ khắp không trung.
Vết chân người trên đầu đường Hạ châu rất lưa thưa, ngẫu nhiên có một bóng người xuất hiện, cũng đút tay vào ống tay áo, cổ rụt vào cổ áo, giống như một u hồn hối hả đi qua đường. Tuy nói rằng chiến tranh với Thổ Phiên, Hồi Hột không đánh tới dưới thành Hạ châu, nhưng chiến tranh trường kỳ khiến Hạ châu dần dần trở nên tiêu điều. Trên phố ngay cả dân chạy nạn cũng chẳng thấy được mấy người, từ đó có thể tưởng tượng được sự tiêu điều của nơi đây. Cả tòa thành Hạ châu, trong sự tĩnh lặng yên ắng và lạnh lẽo đến thấu xương đều lộ ra cảm giác uất ức âm trầm.
"Rầm rập rầm rập rầm rập..."
Võ ngựa gõ lên mặt băng cứng rắn, phát ra tiếng vang khô khan, hơn chục kỵ sĩ xuất hiện ở đầu đường. Bọn họ mặc áo da dê đã cũ kỹ, đội mũ da chó, mũi miệng đều được giấu sau khăn che mặt, mũi thở ra từng làn sương trắng xóa, rõ ràng là đi đường mới về, mặc dù bọn họ ăn mặc không hề bắt mắt, nhưng trong mùa đông lạnh lẽo như thế này còn có người cưỡi ngựa đeo bội đao xuất hiện, người đi đường vốn đã lác đác càng nghe tiếng mà né tránh, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu cả.
Quẹo vào một con ngõ nhỏ, một trận gió ùa tới, quấn tung một mảng tuyết, đại hán dẫn đầu vừa hay cởi khăn che mặt xuống, bông tuyến đập vào, hắn phẫn nộ lui ra sau rồi lầm bầm chửi. Người này mắt tròn như mắt báo, tràn ngập dã tính, râu dưới cằm mọc uốn cong, trên hai cái rái tai móc hai cái khuyên tai tròn lấp lánh, không ngờ chính là Định Nan quân nha nội đô chỉ huy sứ, kiểm giáo công bộ thượng thư Lý Kế Quân.
Phóng ngựa tới phủ của Định nan quân tiết độ sứ, Lý Kế Huân nhảy xuống ngựa, sải bước vào trong phủ, tự có thị vệ đón lấy chiến mã của hắn. Đoàn người từ cửa hông mà vào, rầm một tiếng cửa phủ được đóng lại, trên cả con đường bóng người lại lưa thưa, chỉ có gió mang theo tuyết, từ đầu đường thổi tới cuối hẻm.
Trong thư phòng bên trong phủ của Định nan quân tiết độ sự, so với đầu đường băng tuyết lạnh lẽo thì nơi đây là một khung cảnh hoàn toàn khác, trong chậu đồng màu trắng than đang cháy rực, cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Lý Kế Quân chùi tuyết dính trên giày ở ngoài cửa, cởi mũ da chó xuống rồi bước vào.
Một người thân hình mập mạp, eo hông to đùng đang ngồi phía trước chậu đồng, nếu Dương Hạo nhìn thấy tên béo này sẽ cảm thấy mặt mũi của hắn và diễn viên tên là Trịnh Tắc Sĩ có chút hao hao giống nhau. Tên béo này chính là Định Nan quân tiết độ sứ Lý Quang Duệ. Hiện nay hắn vừa mới đổi tên, gọi là Lý Khắc Duệ. Cha của hắn chính là Lý Di Ân năm đó đã dùng thân phận thúc phụ đoạt giang sơn của cháu mình. Đôi phụ tử này không những thân hình, tướng mạo giống nhau, ngay cả đổi tên cũng giống nhau.
Lý Di Ân để tránh tục danh của cha Triệu Khuông Dận là Tống Tuyên Tổ Triệu Hoàng Ân, đổi thân của mình thành chữ Hưng, mặc dù bình thường vẫn xưng là Lý Di Ân, nhưng trên văn chương việc quan thì để đổi thành Lý Di Hưng. Hiện giờ Triệu Quang Nghĩa làm hoàng đế rồi, tuy Triệu Quang Nghĩa đã đổi tên thành Triệu Hạo, nhưng Lý Quang Duệ vẫn thượng tấu lên triều đình, bẩm báo mình để tránh tên húy của hoàng để nên đổi sang thành Lý Khắc Duệ. Trò mèo không tốn tiền, lại đổi lấy được mấy phần vui vẻ của Triệu Quang Nghĩa, cớ gì mà không làm?
"Cha."
Lý Kế Quân vừa vào cửa liền gọi to một tiếng, Lý Quang Duệ ngước mắt lên nhìn hắn, vẫn chậm rãi dùng cái kẹp đồng gắp than bỏ vào chậu đồng, từ từ hỏi: "Chuyện làm đến đâu rồi?"
Lý Kế Quân hổn hển ngồi xuống, hậm hực nói: "Con mẹ nói, nhớ lúc trước, chư bộ Thổ Phiên, Hồi Hột có ai dám chủ động gây hấn với Lý thị ta đâu, hiện tại thì hay rồi, cha có ý hòa đàm, bọn chúng mũi hếch lên trời, đưa ra các loại yêu cầu, thật sự là muốn chém chết chúng mà."
Thịt mỡ tên mặt Lý Quang Duệ hơi rung rinh, nói khẽ: "Kế Quân, cha không phải đã nói với con rằng làm chuyện gì cũng phản nhẫn ư? Người làm đại sự, một chút ủy khuất này thì tính là gì, hiện giờ tình thế bức người, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu."
Lý Kế Quân lại thở hổi hển một hồi, rồi vẫn nói vẫn giọng đầy căm giận: "Con biết mà, cũng chỉ ở trước mặt cha con mới nói như vậy mà thôi. Hừ, món nợ này, rồi sẽ có một ngày con sẽ đòi lại chúng cả vốn lẫn lời.”
Trên mặt Lý Quang Duệ lộ ra một nụ cười an ủi: "Thế mới đúng chứ. Nói đi, bọn chúng cụ thề là đề xuất những yêu cầu gì, lúc nào mới chịu thu binh ngừng chiến."
"Vâng!" Lý Kế Quân dạ một tiếng, hai cha con liền đàm đạo ở cạnh lò sưởi.
Đảng Hạng Khương nhân vốn là một đân tộc cực kỳ lạc hậu, từng lấy đuôi và lông bò Yark làm nhà, mặc áo lông, không có pháp lệnh, ai làm việc nấy, có chiến trận thì mới tụ lại, không có thuế phú, không lai vãng với nhau, nuôi bò, dê, lợn làm thức ăn, không biết trồng trọt. Cho tới tận khi Bắc Ngụy mất nước, hoàng tộc Thác Bạt bị bức với rời khỏi Trung Nguyên, quay trở lại thảo nguyên, gia nhập bộ lạc Đảng Hạng Khương tộc, mang văn hóa và tri thức tiên tiến của Trung Nguyên tới, bọn họ mới có một sự phát triện mạnh mẽ như hiện nay.
Mà Đảng Hạng Khương nhân thành bá chủ Tây Bắc, là hoàn thành trong thời kỳ giữa và sau triều Đường cho tới thời Ngũ Đại, triều Đường đem vùng Lũng hữu ban cho Đảng Hạng Khương nhân, lại trải qua nhiều năm kinh doanh, Thác Bạt thị triệt để thống trị Hạ châu, Tuy châu, Ngân châu, Dục châu, Tĩnh Châu, thực lực bành trướng. Địa bàn của bọn họ đương nhiên không chỉ là năm châu này, nhưng năm châu này là nơi căn cơ của bọn họ, lấy năm châu này làm trung tâm, phóng ra xung quanh đều là nằm dưới sự cai trị của Thác Bạt thị.
Trung Nguyên đại loạn nhiều năm như vậy, ngươi khởi xướng xong ta thu hoạch, đế vương thay đổi từng tốp từng tốp, Hạ châu Lý thị ở Tây Vực thì "dựa tường xem kịch hay", việc các ngươi chẳng liên quan gì tới ta. Công bằng mà nói, Hạ châu Lý thị hiện tại đã không còn dã tâm tranh đoạt thiên hạ Trung Nguyên nữa rồi, cũng không muốn tự lập làm đế, xây dựng lên bá nghiệp một đời nữa. Bọn họ chỉ muốn nắm vững Tây Bắc, làm một Tây Bắc vương có thực lực mà không có danh tiếng.
Bên cạnh giường mình há lại có thể để cho người khác nằm cùng, Triệu Khuông Dận không thể nào đáp ứng điều kiện này của hắn, Triệu Quang Nghĩa so với Triệu Khuông Dận còn có dã tâm lớn hơn thì cũng không thể dung thứ cho bọn họ đứng sừng sừng lâu dài ở Tây Bác, nhưng phía bắc có đại địch, không rảnh để để ý tới Tây Bắc.
U Vân thập lục châu ở trong tay người Khiết Đan, Khiết Đan ở phương bắc lập nước so với Tống triều còn sớm năm mươi năm, quốc lực ngày càng hưng thịnh, sự uy hiếp của nó so với các loại bộ lạc lớn theo chế độ Khả Hãn lỏng lẻo như Hung Nô, Đột Quyết năm xưa thì lớn hơn nhiều. Chỉ cần nỗi uy hiếp mang tên Khiết Đan này còn tồn tại một ngày, Tống quốc không thích hợp toàn lực mưu đồ Tây vực, điểm này Tống quốc nhìn thấy rất rõ, Lý Quang Duệ nhìn thấy cũng rất rõ, cho nên hắn không hề lo lắng tới sự uy hiếp cường đại từ Tống quốc, chỉ cần hắn không xưng đế, không lập nước, Tống quốc sẽ không hạ quyết tâm thảo phạt Tây Vực, Lý gia bọn họ có thể yên ổn thống trị tiếp nơi này.
Chính bởi vì vậy, Triêu Khuông Dận phái Triệu Tán thủ Duyên châu, Diêu Nội Bân thủ Khánh châu, Đổng Diêu Hối thủ Hoàn châu, Vương Ngạn Thăng thủ Nguyên châu, Phùng Kế Nghiệp thủ Linh Vũ, nhìn chằm chằm vào Tây Bắc. Lý Quang Duệ cũng chẳng buồn để ý, bởi vì hắn biết rằng, mục đích của Triệu Khuông Dận chỉ là dùng vũ lực để dọa dẫm, khiến hắn yên phận bảo trì hiện trạng, không phải là muốn tấn công, mà ý định của ông ta là duy trì hiện trạng.
Nhưng ai ngờ được Lân châu, Phủ châu thủy chung không thể làm dao động được địa vị Tây Bắc vương vô thượng của Lý gia hắn, từ trên trời rơi xuống một Dương Hạo, một con cá thối, làm loạn khiến cho Tây Bắc không được yên bình. Hắn vốn chiếm Lô lĩnh rồi, Lý Quang Duệ nhịn; Cùng hai phiên Lân, Phủ đầu mày cuối mắt, Lý Quang Duệ nhịn; cùng Đảng Hạng Thất thị cấu kết làm bậy, Lý Quang Duệ vẫn nhịn. Hiện giờ Dương Hạo không ngờ còn định chiếm Ngân châu, vậy có nhịn nhục nữa hay không đây?
Năm châu Định Nan, đó là tròng mắt của Hạ châu Lý gia, khi Khánh vương chiếm Ngân châu. Lý Quang Duệ đã quyết tâm dồn binh đoạt lại Ngân châu, sở dĩ chưa lập tức hành động là bởi vì hắn biết Khiết Đan nhất định sẽ dụng binh, hắn hi vọng mượn tay của Khiết Đan, trước tiên làm yếu đi thực lực của Khánh vương Da Luật Thịnh, ai ngờ người tính không bằng trời tính, không ngờ lại để Dương Hạo chiếm được tiện nghi lớn. Dương Hạo dám động thổ trên đầu thái tuế, bất luận là như thế nào, hắn lần này cũng phải động thủ, huống chi, Lý Quang Sầm không ngờ với còn sống, Đảng Hạng Thất thị không ngờ lại nương tựa Dương Hạo, Dương Hạo lúc này đã thành cường địch số một uy hiếp tới hắn, hắn ngày đêm suy nghĩ làm thể nào để trừ được Dương Hạo, vậy thì lấy đâu ra tâm tư để tiếp tục đánh với Thổ Phiên, Hồi Hột nữa.
Lý Kế Quân kể lại kỹ càng quá trình và nội dung hắn đàm phán với Thổ Phiên và Hồi Hột lại cho Lý Quang Duệ nghe. Lý Quang Duệ đột nhiên nói: "Đáp ứng với bọn chúng, đáp ứng hết đi. Bọn chúng không làm lung lay được sự thống trị của Lý gia chúng ta ở Tây Vực đâu, nhưng Dương Hạo thì khác. Dương Hạo hiện giờ ngoài sáng thì phất cờ hiệu của Tống quốc, trong bóng tối thì phất cờ hiệu của Lý Quang Sầm, là cờ hiệu của Lý gia chúng ta, trời không có hai mặt trời, nước không thể có hai vua, Lý gia sao có thể xuất hiện hai bè phái được? Việc quan trọng nhất hiện giờ của cha con ta chính là diệt trừ Dương Hạo."
Lý Kế Quân nhớ tới tình hình khi mình ở Phủ châu bị Dương Hạo làm nhục, không khỏi hận đến xóc óc, nghiến răng nói: "Con rõ rồi, cho nên con không hề trì hoãn, đã lập tức đáp ứng bọn chúng rồi. Chỉ là liên tục mấy lần nghị hòa, luôn vì các loạn biến cố mà thất bại, lần này chúng ta phải cẩn thận, chỉ đợi sau khi song phương nghị định, minh ước xong thì mới tuyên cáo thiên hạ, đồng thời lui binh. Hiện tại vẫn cần phải đợi tin tức tiếp theo của bọn chúng."
Lý Quang Duệ gật đầu, nói: "Phải nhanh, ta đã âm thầm điều động binh mã, trù bị lương thực rồi, làm tốt công tác chuẩn bị công đánh Ngân châu, Lô châu. Tin tức nghị hòa tuyệt đối phải bảo mật, trước khi có minh ước nghị định cuối cùng, vẫn phải đánh thật hung hăng, chỉ đợi Dương Hạo xuất binh đánh Hán quốc, chúng ta..."
Hắn hung hăng chặt tay về phái trước, trên mặt lộ ra nụ cười khiến người ta phải sợ hãi.
"Con biết rồi!" Lý Kế Quân xoa xoa tay: "Đoạt lại Ngân châu, diệt Lô châu, khống chế Đảng Hạng Thất thị, địa vị của Hạ châu Lý gia chúng ta mới có thể vững như núi Thái Sơn. Lúc đó, con sự tự mình lĩnh binh, đi diệt Phủ châu, Lân châu có cấu kết với Dương Hạo, không cho phép ai nhúng tay vào Tây Vực nữa."
Lý Quang Duệ sắc mặt trầm xuống, mắng: "Nói linh tinh, ai nói chúng ta phải diệt Phủ châu, Lân châu hả? Câu này ngươi cũng chỉ có thể nói ở đây thôi, một khi truyền ra ngoài, sẽ gây thù chuốc oán đó!"
Lý Kế Quân lí nhí nói: "Cha, con đương nhiên là sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài rồi, có điều đợi khi chúng ta giành được Lô châu, Ngân châu rồi..."
Lý Quang Duệ tựa cười mà như không phải cười, nói: "Đợi chúng ta chiếm được Lô châu, Ngân châu rồi, chúng ta sẽ... dâng Lô châu cho Phủ châu Chiết Ngự Huân."
Lý Kế Quân giật nảy mình, thất thanh nói: "Cha, cha có ý gì vậy, chúng ta sao lại dâng Lô châu cho Chiết gia?"
Lý Quang Duệ trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cha không phải là vì muốn tốt cho Lý gia chúng ta ư?"
Hắn đứng dậy, thong thả đi đi lại lại, trầm giọng nói: "Có hai châu Phủ châu, Lân châu để hòa hoãn xung đột, chúng ta có thể tránh được xung đột trực tiếp với quan gia. Tây Vực giữ lại hai châu, Lân, Phủ, thủy chung không thể kết thành một thể. Triệu quan gia sẽ không quá nghi kỵ, mà tập trung về phía bắc quốc và U Vân thập lục châu. Cái mà cha cần là tiếp tục cơ nghiệp của nhà ta, đời đời thống trị Tây Vực, chẳng lẽ con còn muốn làm hoàng đế chắc?"
"Vậy cũng không cần đem Lô châu cho Chiết Ngự Huân mà? Nghe nói Lô châu hiến giờ bách nghiệp hưng thịnh, vô cùng giàu có, lại còn mới xây dựng Khai Bảo tự, người sùng Phật ở tứ phương coi đó là thánh địa, nếu như chúng ta..."
"Đó là sính lễ!"
Lý Kế Quân ngạc nhiên nói: "Sính lễ ư? Cha lại muốn cưới ai?"
Lý Quang Duệ tức giận lườm hắn một cái: "Cha là muốn cưới vợ cho ngươi đó."
"Hả? Là cô nương nhà nào?"
Lý Quang Duệ nói: "Tất nhiên là cô nương của Chiết gia rồi. Những năm này Lý gia chúng ta và Chiết gia tuy rằng chiến sự không ngừng, nhưng chúng ta đều muốn gìn giữ cơ nghiệp của mình. Chiết gia thế dựa vào Vân Trung, Lý gia chúng ta thì thế dựa vào đâu, để chống đỡ sự thôn tính của Trung Nguyên, chúng ta hợp tác cũng chỉ một lần hai lần. Lần này bị Thổ Phiên, Hồi Hột đánh cho sứt đầu mẻ tán, cha mới cảm thấy rằng, chúng ta cần phải tiến thêm một bước hợp tác với Chiết gia.
Thác Bạt gia chúng ta vốn là hậu duệ của tộc Tiên Ti, mà Phủ châu Chiết gia vốn là hậu duệ của Tiên Ti Chiết Lan vương, vốn là một mạch đồng tộc, trước mắt ở vào cục diện hợp lại thì đôi bên cùng có lợi, chia ra thì ắt sẽ bất lợi, vì sao không thể kết thành thông gia, bắt tay với nhau? Phải biết rằng, Chiết gia ở giữa Tống quốc và ta, hắn so với chúng ta thì càng cấp thiết cần một minh hữu cường đại hơn."
"Chiết gia cô nương? Lý Kế Quân vuốt cằm trầm ngâm: "Không biết Chiết gia cô nương trông như thế nào nhỉ, tuổi tác thế nào, có thích hợp hay không"? Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới ở vị nữ tử mặc nam trang mà hắn gặp ở tiểu Phàn lâu, da thịt trắng nõn giống như là tuyết mới rơi, mặt mũi như tranh. Nếu tiểu thư của Chiết gia có một nửa nhan sắc của nàng ta thì hắn cũng chẳng ngại gì mà không cưới.
Lý Quang Duệ tức giận nói: "Cho dù nàng ta có xấu như Chung Vô Diệm thì cuộc hôn nhân này chúng ta cũng phải làm.”
Hắn vuốt vuốt râu, nói: "Phía Phủ châu, cha đã phái Tuy châu thứ sứ Lý Phi Lộc và nhị đệ của con đi cầu thân rồi. Con lần này chớ có chậm trễ, chuyện hòa nghị phải tiến hành cho mau, trước thượng tuần tháng hai phải ký điều ước nghị hòa đó."
Bình luận facebook