Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 445
Dương Hạo từ sau khi tiếp quản Ngân Châu luôn bận rộn tăng cường quân lính bình định dân chúng, khu hoạch vùng dân cư, hộ tịch đóng thuế và các chính sách… tăng cường quân kỷ, bầu nhiệm quan lại. Ngoài mặt thì chỉ thấy hắn đi đi lại lại xem xét, tùy ý nói năng, nhưng trên thực tế thì lại sắp xếp xử trí đâu ra đấy, hết sức bận rộn Do đó không có thời gian chú ý đến đảng Thất Thị, nước Khương Hoành Sơn, các bộ tộc Thổ Phiên Hồi Hột và người Hán.
Việc gặp mặt những người đứng đầu bộ lạc, sơn trại là diều rất cần thiết, từ góc độ lễ nghĩa thì mỗi bộ lạc đều không thể không gặp người thủ lĩnh đứng đầu của ình, Dương Hạo cũng cần đích thân gặp một lượt các thủ lĩnh, tìm hiểu những nhu cầu của họ, thiết lập tình cảm đôi bên, có rất nhiều việc cần bọn họ giúp đỡ, phối hợp, phục tùng, nên khi tiếp xúc với các thủ lĩnh, cũng là lúc Dương Hạo tuyên bố chủ quyền thống trị của mình.
Do đó rất cần hắn phải trực tiếp bắt tay vào xử lý những việc đại sự, việc này đòi hỏi phải đề cập đến trong bảy ngày. Những việc này còn đòi hỏi nhiều công sức hơn nhiều so với việc hành quân, phải có danh sách, liệt kê thứ tự trước sau, chương trình thế nào, tỉ mỉ rõ ràng, nếu không cẩn thận sẽ xuất hiện sơ xuất, có thể sẽ làm rạn nứt quan hệ giữa các bộ tộc, chư hầu ở Ngân Châu và những rắc rối không đáng có.
Việc tỉ mỉ này do thuộc hạ của Dương Hạo làm nhưng cũng không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, nguyên sứ bộ nước Đường Từ Huyễn rõ ràng là một người giỏi xử lý chính trị,dùng người phải dùng tài của người, nhưng về lâu dài thì Lý Dục sẽ trở thành đại sứ ngoại giao, sự việc này không dễ, do đó việc này giao cho hắn làm. Dương Hạo và Từ Huyễn phải mất cả một buổi chiều mới có thể làm xong những việc đó, sau đó mới đứng dậy quay về Dương phủ.
Phủ này cũng không phải là phủ rộng rãi và thâm sâu so với những phủ mà Dương Hạo đã từng thấy, có điều phủ được xây dựng theo kiểu dựa vào núi, cao trùng điệp, thuận theo ý tự nhiên, mà vốn là muốn để phòng ngự nên mọi hướng đều quay vào sân, hết sức quy củ.
Đi đến sân sau, đột nhiên nghe thấy tiếng tiêu vọng ra, du dương êm ái, Dương Hạo không khỏi cảm thấy trong lòng khoan khoái lạ thường. Do gần đây nhiều việc cần giải quyết nên hắn rất đau đầu. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy tiếng tiêu được vọng ra từ phía sân của Oa Nhi, bèn cười.
Vị chủ nhân nhỏ này là tài nữ đệ nhất trong số bốn bà vợ của hắn, thường thì Tiểu Chu hoàng hậu hay lui tới, nhưng khi nói đến thơ từ, cầm kỳ, phục sức, trang điểm, ẩm thực, Phật giáo hay đạo giáo… thì đếu có thể trả lời lưu loát, cũng chỉ có mình Oa Nhi mà thôi. Những học vấn này dù không có ích lắm đối với quốc gia đại sự, nhưng cái gì cũng tài giỏi như vậy thì những người trong thiên hạ không có mấy người có thể đạt đến trình độ tài giỏi uyên bác như thế.
Dương Hạo vốn định đùa kiều nữ đáng yêu của mình một chút, nghe thấy tiếng tiêu liền truyền lệnh đi về phía chỗ ở của Oa Nhi.
Trong sân của Oa Nhi có một cái hồ, trên hồ xây một cái đình và một cây cầu gỗ, trong hồ có nhiều cây cối. Lúc này đang là mùa đông, nước hồ đã đóng băng cả, bên trên phủ một lớp tuyết dày, những thực vật trong hồ cũng đã khô héo, trên vài nhánh cây còn phủ một lớp tuyết trắng xóa, duy chỉ có hai cây mai bên hồ là vẫn nở hoa vàng.
Tiểu Chu mặc một bộ quần áo màu trắng, đứng dưới gốc mai, nhìn lên ngọn núi giả như đang ẩn hiện dưới làn tuyết trắng, khẽ khang đưa tiêu lên, một âm thanh nhẹ nhàng thanh thoát cất lên từ chiếc tiêu dài màu tím, trầm bổng, cùng với tuyết, với người tạo thành một bức tranh phong cảnh như thơ như họa hoàn mỹ, kỳ ảo tùng bay, nhưng giữa hai hàng lông mày của nàng vẫn lộ ra nét ưu sầu cô quạnh.
Khi đó, nàng mỗi ngày đều đến soái phủ, dần dần cũng phát hiện ra Dương Hạo không hề có ý đồ thù địch với nàng, hoặc ngày đó hắn vô tình thổ lộ tiếng lòng nên cũng không đủ khiến cảnh giác, hoặc hắn đã coi bản thân như một con chim trong lồng, căn bản không lo lắng bản thân có thể tạo ra uy hiếp gì?
Đúng vậy, cứ coi như bản thân biết chí hướng của hắn thì đã sao? Có thể nói cho ai nghe? Triệu quan gia ư? Nàng e rằng tránh còn không kịp, còn về thế lực khác thì nàng càng không có ý định tiết lộ thông tin cơ mật của hắn cho những người khác biết.
Nghĩ thông suốt rồi, Tiểu Chu hoàng hậu mới thở phào nhẹ nhõm. Điều đáng sợ nhất là nếu như tình thế bắt buộc, nàng cũng không tiếc thân, nhưng cũng không có nghĩa là nàng cam chịu chết. Nếu như có thể sống thì đương nhiên được sống vẫn tốt hơn.
Dẫu cho biết rằng bản thân mình đã lo lắng quá nhiều thứ, nhưng nàng vẫn hay đến Dương gia, một mặt là lo cho Đông Nhi, bọn Diễm Diễm cũng hiếu khách, thường xuyên lui tới. Bản thân Tiểu Chu đã trở thành một người bạn thân thiết không gì không nói của bọn họ. Tiểu Chu cô đơn, khi còn là một hoàng hậu cao sang, trước sau đều có kẻ hầu người hạ, quân lính phục tùng, những người ở bên cạnh nàng chỉ là bọn nữ tì hầu gái, nhưng cung tần mỹ nữ trong cung, còn có cả phu nhân của những vị quan đại thần. Nàng không thể gặp gỡ bất kỳ người phụ nữ bình thường nào khác, nên khi gặp những cô gái thế này nàng rất lấy làm thích, nhanh chóng kết bạn.
Từ sau khi đến Ngân Châu, nàng càng cô đơn, mỗi ngày nàng chỉ ngồi trong căn phòng nhỏ, làm bạn với tĩnh mịch, không có việc gì làm, không có gì để nói, dù yên tĩnh nhưng lại cô đơn đến đáng sợ. Những ngày tháng thế này chỉ có thể hưởng thụ trong một hai ngày, chứ để lâu dài lại chẳng khác nào một sự dày vò, đặc biệt là với tính cách hoạt bát lãng mạn của Tiểu Chu.
Chỗ ở đó của nàng căn bản chỉ có vài kẻ hầu không thể nói chuyện được, chỉ có một cô gái ít hơn nàng vài tuổi tên là Lý Trọng Ngụ, hai người thường không có nhiều chuyện để nói. Khi Dương Hạo xây dựng dịch quán ở Lô Châu, Lý Trọng Ngụ ở nhà chán không có gì làm nên đã tự tiến cử bản thân, cả phủ chỉ có mình nàng, lạnh lùng, không có gì tức giận.
Trong vô thức, nàng đã thích cảm giác đến thăm phủ của Dương Hạo, cùng ngồi với Đông Nhi, Diễm Diễm, Oa Oa, Diệu Diệu, nàng cảm thấy rất vui vẻ đầy đủ, rất vui vẻ, cảm giác này trước nay nàng chưa từng có. Thế nhưng, khi nàng đến chỗ Đông Nhi, cùng chuyện trò với Oa Oa, thì Diễm Diễm đột nhiên cầm quyển sách chạy tới, hai người chạy vào thư phòng nói chuyện gì đó khiến Tiểu Chu đột nhiên hoảng sợ. Bầu không khí náo nhiệt này, ấm áp này hoàn toàn không liên quan gì tới nàng, nàng chỉ là một vị khách mà thôi, thế là cảm giác thương cảm trong cả tháng nay trỗi dậy, nàng lặng lẽ che đậy nỗi đau thương trong lòng.
Nàng vốn cho rằng nước đã tan rồi, nhà đã mất rồi, phu quân thì chết rồi, một người vừa mới hai mươi sáu tuổi như nàng giống như một đóa hồng điêu linh, từ từ héo rũ, khô héo… nay nàng mới biết, trong tim nàng vẫn còn sống…
Chỉ cần còn sống, ai có thể thoát ra được sự cám dỗ? Điều khác biệt chỉ là bạn có cúi đầu trước sự cám dỗ đó hay không. Nàng khát vọng được sống, sống một cách đặc sắc, sống một cuộc sống có ý nghĩa. Nhưng khi tuyết tan, đất trời vào xuân, sức sống lại đâm chồi nảy lộc, nhưng còn nàng thì sao?
Cảm xúc dâng lên, tiếng tiêu mang theo nhiều nỗi ưu thương, lúc này đây, bên tai nàng nghe thấy vài tiếng vỗ tay rất dứt khoát. Tiểu Chu vội quay đầu lại, chỉ thấy trong sân hết sức tĩnh mịch, không có bóng dáng của ai. Một lúc sau, Tiểu Chu vẫn cứ nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, lại quay người, kề cây tiêu lên miệng, thì nghe thấy bên cạnh có tiếng nói: “Haha, lão già phong lưu không tuân thủ quy tắc quả nhiên đã tìm được người truyền nhân, bản lĩnh thu nhận mỹ nhân thật đúng là nhất mạch tương nhận”.
“Ai đó?”
Tiểu Chu sau khi định trách một tiếng, nhưng khi quay đầu lại thì lại không thấy ai. Tiểu Chu kinh ngạc lùi lại vài bước, gần như cảm thấy như mình đã gặp quỷ, liền nghe thấy một tiếng nói vọng đến: “Hihi, ngươi không phải sợ, ta không phải là quỷ đâu, cũng không phải yêu ma”.
Tiểu Chu quay mạnh người lại, vẫn không thấy ai, sau lưng nàng là cái ao, trên mặt ao tuyết phủ dày, nhưng không hề có dấu vết gì, Tiểu Chu càng lo sợ, lắp bắp nói: “Người…người là thần tiên?”
“Haha, không sai, không sai, ngươi gọi ta là chị của thần tiên cũng không sai”.
Tiếng nói đó lại vọng đến, thậm chí nàng còn cảm giác thấy một làn hơi mỏng mảnh lướt qua trước mặt. Tiểu Chu vội lui lại vài bước, lại nhìn lại, một người đang đứng sờ sờ trước mặt. Người này mặc một chiếc áo bào màu vàng, lưng đeo một thanh bảo kiếm màu xanh, trên đầu búi một búi tóc bằng cây trâm ngọc xanh biếc, khiến khuôn mặt của người đó càng lộ ra nét thanh tú, xinh đẹp động lòng người.
Tuy sự xuất hiện của người này có phần cổ quái, nhưng nghe giọng nói có phần khách khí, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, Tiểu Chu sau phút giây kinh hãi đã không nén được mà hỏi: “Vị tiên cô này… là… là ai?”
Lúc này đây nàng như đang nghi ngờ không biết người con gái xinh đẹp này có phải thực sự là tiên nữ giáng trần hay không, có phải biết nàng đang đau khổ nên muốn đưa nàng tới miền cực lạc hay không? Theo Lý Dục tụng kinh niệm phật đã lâu, cũng khó trách nàng có suy nghĩ đó.
Cô nương đó nghiêng đầu nhìn nàng một lượt, đôi mát sáng như có thần, giống như một tấm màn thủy tinh trong suốt mềm mại và dịu dàng trong không trung. Sắc đẹp này đúng là có thể làm điên đảo lòng người, nếu như nàng ta có ý định quyến rũ một gã đàn ông nào đó thì e rằng trên đời này không một ai có thể chống lại được ma lực này. Thần thái này không giống như một thần tiên trên trời, có điều Tiểu Chu mới lần đầu gặp một cách xuất hiện thần bí thế này nên không hề nhận ra điều đó.
Người đó nhìn một lượt rồi tấm tắc thở dài nói: “Quốc sắc thiên hương, ta lấy làm xót thương. Cô là Đường Diễm Diễm hay Ngô Oa Nhi?”
Tiểu Chu nghe thấy hỏi như vậy liền tỉnh lại, nàng đang ở trong cung Đường, Lý Dục đã mời rất nhiều cao nhân của Đạo giáo và Phật giáo tới truyền thụ kinh nghĩa, trong đó có không ít cao nhân đã lui về ở ẩn, nay xem ra cô nương xinh đẹp này cũng là một dị nhân. Mấy ngày trước Dương Hạo gặp thích khách, Tiểu Chu cũng biết. Dương Hạo dù đã khống chế Ngân Châu nhưng những thế lực ghen ghét vẫn còn rất nhiều, nay thấy vị cô nương như trên trời rơi xuống thế này, lại hỏi đến hai phu nhân của Dương Hạo, Tiểu Chu càng nảy sinh nghi ngờ.
Nàng được Dương Hạo giúp đỡ rất nhiều, thoát khỏi bàn tay của tên Triệu Quang Nghĩa gian ác, Đường phu nhân và Ngô phu nhân đối xử với nàng hết sức nhiệt tình, bọn họ được coi là bạn thân của nhau, niềm vui duy nhất của nàng hiện giờ là được ở cùng mọi người, nên nàng cũng có ý thức bảo vệ họ.
Cô gái trước mặt không rõ có ác ý gì, Diễm Diễm và Oa Oa hiện vẫn đang ở trong thư phòng, nếu như cô gái này không có ý tốt, võ công lại cao cường thì…
Nghĩ đến đây, Tiểu Chu không ngại ngần mà mạo nhận mình là Ngô Oa Nhi, nói: “Ta là Ngô Oa Nhi, không biết tiên cô là ai?”
Vị tiên cô đó nghe thấy vậy liền cười, ánh mắt lộ ra vẻ nồng nhiệt: “Haha, Ngô Oa Nhi, thanh ngâm Tiểu Trúc chủ nhân, dùng sắc nghệ để lấy lòng đệ nhất Đại Lương hay sao? Dương Hạo trong thư đã nói về lai lịch của cô, nay được nhìn, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhan sắc này so với ta khi đó ở Lạc Dương… hừm, không sai, không sai, đúng là mẫu người con gái khiến người ta thích thú.”
Tiểu Chu tự nghĩ: “Đại Lương? Từ khi Chu Ôn diệt nước Đường xưng vương đổi tên thành Đông Bộ Đại Lương, thành Biện Lương không còn được gọi với cái tên Đại Lương nữa. Làm sao lại gọi cái tên cổ như vậy? Con? Xem ra cô gái này chỉ lớn hơn ta khoảng hai, ba tuổi, làm sao nói chuyện lại già như thế chứ?”
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Tiểu Chu lại không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nói ra thì Tiểu Chu cũng là một người phụ nữ thông minh, cầm kỳ thi họa thi từ ca phú, nên cũng nhanh chóng ứng biến không để lộ chút sơ hở:
“Không sai, ta chính là Ngô Oa Nhi, tiên cô còn chưa cho biết pháp danh, không biết hôm nay tiên cô giá đáo đến đây có ý gì?”
Vị tiên cô đó khẽ cười, khuôn mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đẹp mê người: “Pháp hiệu của bản cô nương ư? Haha, ngươi gọi ta một tiếng là Tịnh Âm Sư Phụ là được. Lần này ta đến đây là nhờ ủy thác của Dương Hạo, muốn nhờ ta truyền thụ cho các ngươi, ta vốn ở trên núi Tử Vi, nhận được thư Dương Hạo, biết được các ngươi muốn đến Thiếu Hoa Sơn để cư ngụ, ta muốn trực tiếp đén, may sao giữa đường hỏi một vài câu mới biết được các ngươi đã đến Ngân Châu…”
Tiểu Chu nghe thấy cô ta không có ác ý gì bèn không muốn mạo nhận là Ngô Oa Nhi nữa, đang định nói rõ thân phận với người đó thì bỗng nghe thấy tin Dương Hạo đang muốn truyền thụ võ công cho các cô gái thấy trong lòng không khỏi tim đập. Nàng thường hay nói chuyện với Diễm Diễm, Dương Hạo đã từng nói đến chuyện có tiên nhân truyền thuyết ở trong Lư Động Binh, cô gái trước mặt có đích thực là truyền nhân của Lư Tổ không?
Nghĩ tới đây, những lời định nói lại chợt im bặt, nàng tò mò hỏi: “Tiên cô… tiên cô có phải là muốn truyền thụ võ công cho chúng tôi hay không?”
Tịnh Âm khẽ nhếch mép cười, trong nụ cười có chút tà ý, không hiểu nụ cười
đó có ý gì: “Thôi, cũng tương đối rồi, hihi, dẫu sao… bản lĩnh của bản cô nương đây đều là muốn truyền cho các ngươi. Dù cho tuổi của cô hơi lớn nhưng so với ta năm đó… năm đó khi mới bắt đầu luyện tập cũng đã hơi lớn tuổi, gân cốt vẫn còn biết nghe lời, chỉ cần không quá ngu dốt thì cũng có thể học được”.
Vừa nói đến đây, tai của Tịnh Âm đã khẽ động, cười nói: “Có người đến rồi, bản cô nương đến đây không muốn Dương Hạo biết, ta ở Tê Vân Quan, trong thành Ngân Châu, rất dễ tìm, người và Đường Diễm Diễm cứ đến tìm ta. Còn với bọn quan gia, ngươi muốn nói tung tích của ta cho bọn chúng cũng không vấn đề, có điều… không được gọi bọn chúng đến gặp ta, hắn là tông đồ của quỷ, gặp hắn ắt thấy xấu hổ”.
Tịnh Âm nói rồi thoáng một cái, cả thân thể đứng thẳng trong không trung rồi đứng thản nhiên tại một điểm trên ngọn núi giả sơn, thoát cái không thấy đâu nữa.
“Theo cô ta học võ nghệ?”
Tiểu Chu đầu nóng ran lên, một ý nghĩ chợt thoáng qua làm cho đầu óc nàng run lên.
Đã trải qua cảnh nước mất nhà tan, cuộc sống lưu vong, Tiểu Chu phát hiện rằng bản thân không biết tí võ công nào thật là ấu trĩ, ngày trước thì tưởng là nho nhã, trong thời chiến này mới nhận ra hóa ra phải có chút tài mọn mới đủ phòng thân.
Một người phụ nữ, đặc biệt là có sắc đẹp mà lại không có một thế lực nào bảo vệ thì sắc đẹp đó có thể đem đến cho cô ta biết bo nguy hiểm và bi kịch. Nếu như bản thân có thể giống như Tịnh Âm, có bản lĩnh đầy người như vậy thì tuy rằng không thể đủ sức cứu cả nước, nhưng khi đối diện với những dạng người tâm địa xấu xa như Triệu Quang Nghĩa thì ít nhất cũng có thể phòng thân.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, khiến tim nàng không khỏi đập loạn nhịp. Khi còn ở cung Đường nàng đã giao du với không ít cao tăng, cũng biết những vị cao tăng đó coi trọng y bát, không phải là với ai họ cũng đồng ý truyền thụ võ nghệ, để học được bản lĩnh đó thì cần phải mạo nhận.
“Vị tiên cô đó nhận lầm ta thành Oa Oa, không biết thì ta cứ mạo nhận đi, cô ta vốn muốn truyền võ công cho Oa Oa và Diễm Diễm, đợi ta… đợi ta học xong võ công sẽ dạy lại cho họ, còn nếu như không thành…”
Nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân vọng đến, Tiểu Chu vội vàng đưa tiêu lên môi, giả bộ như đang thổi một vài âm tiết, nhưng do đang suy nghĩ linh tinh nên khó thành ca khúc. Lúc này là Dương Hạo, hắn cười nói: “Nương tử biết được ta đến hay sao mà đột nhiên thổi không thành điệu thế?”
Tiểu Chu vội vàng quay người lại, thẹn thùng nói: “A, hóa ra là thái úy”.
Tiểu Chu là mẫu mỹ nữ điển hình của Giang Nam, mềm mại lả lướt, vóc dáng tinh tế, mặc bộ đồ da cừu, Dương Hạo nhận ra đây là sân của Oa Oa, ngoài Oa Oa ra thì không có người ngoài, không ngờ lại nhận nhầm người, hắn đang mặt mày hớn hở muốn nhảy ra ôm, chợt thấy người đó là Tiểu Chu nên không khỏi xấu hổ, thu hai tay lại: “Phu nhân xá tội, tại hạ.. nhất thời nhận nhầm người, thực là đã mạo phạm…”
Tiểu Chu sau khi có suy nghĩ mạo nhận trong lòng đang bối rối, tim cũng đang nhảy loạn lên, cố ý giả bộ từ tốn, cười nói: “Thái úy khách sáo rồi, còn nói chi đến mạo phạm…”
Lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi cùng thướt tha đi ra đình, bốn mắt đều cùng liếc đến, khiến Dương Hạo chợt giật mình, nghiêm trang nói: “Phu nhân, mời!”
Bốn người cùng vào ngồi trong hoa đình, Đường Diễm Diễm nhân tiện hỏi: “Hạo ca ca, thiếp và Oa Nhi vừa mới đọc một hồi trướng nhật, tiền chàng muốn mua sắm lương khô, nông cụ… đều miễn cưỡng góp lại, có điều cũng phải khẩn trương, nếu không phải mượn thương gia dùng một ít?”
Dương Hạo lắc đầu nói: “Đã gom lại được thì không cần phải mượn đâu.
Không chỉ là vấn đề lãi, chúng ta nhất định phải thử gánh vác áp lực, bồi dưỡng năng lực giải quyết vấn đề, nếu như từ đầu chí cuối đều là người khác làm vậy thì làm sao các nàng đứng vững được?”
Đường Diễm Diễm trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng: “Được rồi, chàng nói một câu thì cái gì không thể cũng thành có thể, cứ lôi cả một mớ đạo lý như bòng bong ra nói, ai mà nhẫn nại nghe cho được”.
Dương Hạo cười nói: “Thói quen rồi, quen rồi, thường ngày có chuyện gì cũng đều dặn dò như vậy, để cho người nghe được rõ, khiến cho họ hiểu được tường tận ý đồ và cách nghĩ của ta. Haha, đợi chúng ta dùng quen người rồi thì không cần việc gì cũng làm minh bạch nữa, các nàng muốn ta nói nhiều ta cũng lười không nói đâu”.
Đường Diễm Diễm bĩu môi nói: “Chờ đó”.
Oa Oa đi tới đằng sau Dương Hạo, nhẹ nhàng mát xa vai cho hắn, cười nói: “Tỷ tỷ chẳng qua là làm nũng với chàng thôi, quan nhân hà cớ mà không hiểu sự tình như vậy? Đúng rồi, tiệc rượu mời thủ lĩnh các bộ tộc chuẩn bị thế nào rồi?”
Dương Hạo nói: “Cụ thể thế nào ta đều giao cho hội Từ đại nhân lo liệu rồi. Nàng biết đấy, những việc như thế này là việc nhỏ nhặt. Có điều rất nhiều thứ Từ đại nhân ra tay còn khéo hơn phụ nữ gấp bội. Ví dụ như thành Ngân Châu của chúng ta, sau vài trận chiến, đầu bếp tài giỏi đều thưa thớt ít ỏi, đã là yến tiệc thì lại phải làm cho thịnh soạn, nhưng ta nghĩ bọn họ không quen ăn những món sơn hào hải vị, không thích hợp để ăn. Oa Oa, nàng nấu ăn thì không chê vào đâu được, nhưng những món nàng làm đều có nhiều chất quá, không thích hợp với vùng Tây Bắc. Nàng có biết nấu theo kiểu Trung Nguyên sao cho vẫn mang theo phong vị của thảo nguyên không?”
Oa Oa chần chừ một chút rồi làm khó nói: “Quan nhân cũng biết Biện Lương có bao nhiêu thực khách, đều là những người ăn được, chỉ cần hai ba gắp là hết đĩa, đích thực là không thích hợp với bọn họ. Có điều…”
Tiểu Chu thấy vợ cồng nhà họ ngồi trước mặt mình liếc mắt đưa tình nhưng cũng không hề đố kị, nàng vẫn cứ làm một người trong suốt, trong lòng thật không lấy làm thoải mái. Vốn định nói cáo từ, nhưng nghe thấy những lời nó liền không nén nổi, nói: “Thái úy muốn nấu món ăn có phong cách của Trung Nguyên lại vừa có hương vị của thảo nguyên hay sao? Hay là… hay là ta có thể giới thiệu vài món”.
Dương Hạo ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Phu nhân biết làm những món ăn như vậy ư?”
Mặt Tiểu Chu hơi đỏ lên, hơi chút xấu hổ nói: “Ngày trước ở trong cung Đường, những khi buồn chán cũng thử nấu nướng chút đỉnh, chứ không hề tỉ mỉ nghiên cứu bao giờ. Ngoài những món ăn phục vụ tiệc rượu thì có bốn món đặc sản, món đặc chế, điểm tâm, món canh… tổng cộng chín mươi hai món, có lẽ… có lẽ hợp để thái úy sử dụng”.
Tiểu Chu không chỉ cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú đều giỏi, nàng còn tự mình làm ra những loại quần áo mới đủ mọi kiểu dáng và màu sắc, làm bánh, nghiên cứu các món ăn.. Nếu nói trong thời đại ngày nay, thì Tiểu Chu ắt hẳn vừa phải là nhà vũ đạo, nhà âm nhạc, nhà thơ, nhà thiết kế trang phục, chuyên gia thẩm mỹ với chuyên gia thông hiểu các món ăn… Một chuỗi những tài năng khiến nàng gần như trở thành một tài nữ nhất thế giới đầy tài năng.
Có điều vào thời đại đó, những thứ đó cũng chỉ dùng chơi mà thôi, nếu như một thiếu nữ tầm thường mà được như thế thì không nói làm gì, nhưng hoàng hậu một nước mà lại có thể nghiên cứu được hết những thứ đó thì đúng là điều bị chỉ trích. Tiểu Chu hoàng hậu không hỏi về chính trị, không nói về quốc sự, không bàn về quyền thuật, cũng không giống hoàng hậu Thiện Đức, cả ngày khuyên nhủ phu quân vẽ bản đồ, dốc toàn tâm lo việc quốc gia đại sự.
Còn nàng, nàng chỉ muốn toàn tâm toàn ý trở thành một người phụ nữ hạnh phúc, thích đem nghệ thuật của cuộc sống trở thành tiểu tư nữ thanh niên, nàng muốn là phu nhân của một vương hầu, làm thế là cực kỳ rồi, nói không chừng hoàng đế còn muốn phong chức cho nàng, khen thưởng nàng. Nếu như nàng là phu nhân của công khanh danh sĩ thì cũng đủ để người khác trông vào, nhưng nàng là hoàng hậu, vị trí không giống so với những người khác. Văn nhân Giang Nam đau đầu vì chuyện nước tan, đã có biết bao người truy căn nguyên nhân, không ít người đổ lỗi cho Tiểu Chu hoàng hậu, điều này cũng khiến nàng khó mà mở mồm nói được gì.
Dương Hạo không tỏ vẻ gì khinh miệt mà ngược lại còn vỗ tay cười lớn: “Đúng là ta thật bất lực. Đa tạ phu nhân, những món này được phu nhân tận tay chế biến, ắt hẳn mọi người sẽ đều phải nhớ, việc này xin mời đích thân phu nhân ra tay vậy?”
Oa Nhi nắm chặt nắm tay lại, nhẹ nhàng đấm vào vai hắn một cái, khẽ sẵng giọng: “Quan nhân dương dương tự đắc cái gì chứ? Thân phận là phu nhân, làm sao có thể xuất đầu lộ diện được? Những việc này sao lại có thể để phu nhân đích thân làm chứ? Mời phu nhân viết ra vài món, rồi để cho đầu bếp làm là được mà”.
Dương Hạo vỗ vỗ trán, cười nói: “Đúng đúng đúng, như vậy mới là thỏa đáng”.
Tiểu Chu cuối cùng cũng phát hiện ra chút tài của mình có chỗ dùng, trong lòng hết sức vui sướng, hơn nữa lúc này cũng đang nghĩ đến vị tiên cô kia nên nhân tiện đứng dậy nói: “Đã như vậy thì ta sẽ lập tức về phủ, viết ra một danh sách các món ăn”.
“Được, được, được. Việc này cũng có chút gấp gáp rồi, chẳng những cần phải đưa cho đầu bếp thử thực hành một lần, còn phải điều chỉnh lượng phụ gia, e rằng nhiều thứ còn khó mua, vậy phiền phu nhân rồi”.
Oa Oa thản nhiên cười nói: “Vậy để ta tiễn phu nhân”.
Tiểu Chu cười với Diễm Diễm và Oa Oa, chắp tay thi lễ rồi cùng với Oa Oa ra ngoài. Do trong lòng vui mừng nên bước đi của nàng có phần nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt khôi phục lại được vài phần vui vẻ, dáng vẻ hết sức xinh đẹp. Đén Dương Hạo cũng không nén được đưa mắt trầm trồ, chỉ tiếc là ánh mắt ấy vụt đi chưa được xa thì tai đã bị Diễm Diễm kéo lại.
“Này, hai mắt chàng sắp rơi cả xuống đất rồi đấy”.
Dương Hạo cười ha hả nói: “Nha đầu này, học ở đâu kiểu ăn nói chua như dấm ấy. Quan nhân của nàng cũng chỉ là nhìn thôi mà. Đúng là háo sắc á, thì mới đầu ta đã ôm vào lòng, chủ động luôn rồi, như con hổ đói vồ con dê í, nàng nói có đúng không?”
Diễm Diễm vốn được coi là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vẫn là phụ nữ, lại hay thẹn thùng, nghe hắn nói như vậy nàng không nhịn được bèn bật cười, dậm chân nói: “Được rồi, lại lôi chuyện đó ra để chọc cười thiếp”.
Dương Hạo lấy tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diễm Diễm, nàng ngồi yên trong lòng hắn, Dương Hạo nhẹ nhàng vuốt đôi bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói:
“Nương tử, mấy ngày nay chỉ ở trong nhà chắc mệt lắm hả? Trước đây khi còn là một đại tiểu thư, nàng có thể vui chơi thoải mái mà không lo nghĩ gì”.
Diễm Diễm trừng mắt nói: “Hừ, bây giờ lại định dùng lời ngon tiếng ngọt đấy hả? Mệt thì không mệt, việc nhà còn đầy ra đấy, thiếp không giúp chàng chăm lo thì cũng không yên tâm. Chỉ có một chuyện thiếp không cam tâm”.
Dương Hạo ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì?
Diễm Diễm nói: “Người ta được gả trước cho chàng.. những tháng ngày trước kia không tính nữa, nhưng Đông Nhi tỷ tỷ đã có em bé rồi, người ta đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì. Chàng nói xem có phải chàng thiên vị không?”
Dương Hạo tỏ vẻ oan khuất nói: “Chuyện này sao trách ta được, lão gia ta cung cúc tận tụy, cần cù chịu khó, bao nhiêu công phu đổ trên người nàng, tự nàng không sinh lại còn đi trách ai?”
Diễm Diễm giận dữ, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn hắn: “Hứ, chàng là chồng, bản cô nương không sinh không phải do chàng thì tính với ai? Bản thân không có bản lĩnh còn trách người ta, chẳng ra dáng đại trượng phu gì cả”.
Dương Hạo nhấc bổng nàng lên, ôm chặt trong lòng rồi nói: “Dám nói ta không có bản lĩnh? Hừ, điều này phạm đến điều tối kỵ của đàn ông rồi đấy.
Tiểu nương tử, hôm nay ta sẽ cho nàng đại chiến ba hiệp, xem nàng không được, hay phu quân của nàng không được”.
“Này này này, trời vẫn còn sáng mà”.
“Trời sáng thì sao chứ, trời sáng thì càng đỡ phải thắp đèn, nàng không biết hiện giờ giá dầu rất đắt hay sao?”
*******************
Lúc Tiêu Nghiễm đi vào đại đường, Từ Huyễn đang ôm trong lòng một đống văn bản, hắn sau khi quay về phủ giải quyết hết đống văn bản quan trọng liền bày ra trước mặt, tỉ mỉ cân nhắc đắn đo.
Tiêu Nghiễm thấy hắn đang chăm chú, liền tự mình rót một tách trà, ngồi trên ghế nhìn hắn, mãi lúc lâu sau, khi thấy hắn vẫn chưa phát hiện mình đang ở đó, Tiêu Nghiễm mới ho một tiếng, Từ Huyễn ngẩng đầu lên, không nén được cười nói: “Lão Tiêu, đến bao giờ thế?”
Tiêu Nghiễm cười nói: “Đến một lúc rồi, thấy ông đang chuyên tâm quá nên mới phải đánh tiếng”.
Từ Huyễn cười cười, rời khỏi bàn, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nghiễm nói: “Mọi sự bên chỗ ông ổn thỏa rồi chứ?”
Tiêu Nghiễm nói: “Trước mắt thì cũng chỉ nhiều thế thôi, nguyên chỗ sách trong kho của phủ cũng đều là sách các hộ lớn quyên tặng, còn có những bộ đơn, trân bản, cùng với sách của các văn nhân nổi tiếng, toàn bộ đều đưa tặng cho Lô Châu rồi”.
Từ Huyễn cảm khái nói: “Ta vốn cho rằng Dương thái úy chỉ biết đến võ lực, chỉ biết đi tranh chấp đất đai, nhân khẩu, xây dựng quân đội, không ngờ những việc này thái úy cũng hết sức coi trọng. Các thông dịch quán, bảo tàng, ấn thư xã cũng nhanh chóng mọc lên khắp nơi, thái úy còn phát minh ra cách in ấn, thật là đáng khâm phục, thực là tài giỏi. Cũng có lúc ta nghĩ không ra là thái úy có thể suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy.
Tiêu Nghiễm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, hưng công thương, lập nông mục, mở mạnh kinh tế. Lấy lợi chung đặt lên trên, lấy văn và dung hòa vạn năng để trị dân an. Thiên văn lịch tính, địa lý ghi chép, thơ văn ca phú, binh thư chiến sách, vẫn cứ cần dịch điển tích của bách gia, đây là điều không thể thiếu của một quốc gia, lại không phải là việc cần của các chư hầu. Thái úy có mộng lớn như v ậy, tầm nhìn cũng thật là xa”.
Dương Hạo có ý định đưa Lô Châu trở thành trung tâm văn hóa, tôn giáo, xây Ngân Châu thành trung tâm chính trị, kinh tế. Đồng thời thu nạp nền văn hóa và học thuyết của những nơi khác, còn mở rộng học phủ. Những kiến thức thu thập được cần phải được phát huy tác dụng thực t ế, cần rất nhiều người học tập. Mà Dương Hạo nay đã bắt đầu bắt tay vào làm những chuyện thế này, tự nhiên đến những người như Từ Huyễn và Tiêu Nghiễm cũng phải
khen ngợi hắn: “ Ý chí thiên hạ, chí hướng xa xăm”.
Tiêu Nghiễm nói đến đây đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “ Đúng rồi, khi quay về đây có gặp phu nhân, phu nhân vừa mới từ chỗ Dương thái úy về, dường như đang đến chỗ Tê Vân Quan thắp hương. Đúng là kỳ quái, hai nhà Phật đạo, phu nhân trước nay vẫn sùng Phật, sao giờ lại chuyển sang tín Đạo giáo?”
Từ khi nước Đường tiêu vong, hắn đã chuyển sang gọi Tiểu Chu là phu nhân. Hắn nói đến phu nhân, Từ Huyễn tự nhiên cũng biết rằng hắn đang nói đến ai. Nghe nói đến Tiểu Chu, sắc mặt của Từ Huyễn bỗng có chút do dự, hắn trầm mặc một hồi lâu, rồi mới trầm giọng nói: “Lão Tiêu, phu nhân… những ngày này thường xuyên qua lại phủ của Dương thái úy”.
Tiêu Nghiễm à ừm một tiếng, chẳng nói gì.
Từ Huyễn kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại nói: “Dân gian tuy không biết thân phận của phu nhân, nhưng có rất nhiều lời ong tiếng ve, rất khó nghe. Cái này… ông đã từng nghe thấy chưa?”
Tiêu Nghiễm nhướn mày lên, hỏi: “Đỉnh thần tưởng rằng thái úy là người để ý đến những điều trên thế gian hay sao?”
Từ Huyễn thốt lên nói: “Đương nhiên, Mậu Huy huynh hà tất nói những lời đó?”
Tiêu Nghiễm không nói gì, chỉ đáp: “ Đỉnh thần cho rằng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh cao thượng một đời có thể sao?”
Từ Huyễn hiểu ý hắn, trầm mặc không nói gì rồi đứng lên.
Tiêu Nghiễm nói: “ Tùy Dương Đế là biểu thúc của Lý Thế Dân, lại là cha dượng của Lý Thế Dân, Lý Thế Dân lại cưới Tiêu Hậu của Tùy Dương Đế làm phi. Từ Vũ thay đổi lại nạp thêm phi, sự trong sạch của cung đình so với Dương Hạo thế nào? Làm sao có thể để những chuyện thế này trong lòng? Chuyện gì không che đậy, tự cổ chí kim, có anh hùng nào là không phong lưu? Ngươi muốn để cho Dương Hạo trở thành thánh nhân hay sao? Thánh nhân có thể trở thành hoàng đế tốt không?”
Tiêu Nghiễm còn nhỏ hơn Từ Huyễn chín tuổi, làm quan, đạo đức, học vấn đều không có gì nói. Trong triều các thần đều khen ngợi không ngớt, lúc ấy Tiêu Nghiễm chỉ nói: “Đáng tiếc dưới lầu còn thiếu một cái giếng”.
Hoàng đế hỏi thế là có ý gì, hắn nói: “Do đó không thể so với cảnh Dương Lâu”.
Thời Nam Bắc triều, hậu chủ Trần Thục Bảo không để ý đến chuyện chính sư, sa vào dâm lạc, sủng ái mỹ nhân, xây cảnh Dương Lâu, dưới lầu có giếng. Trinh Minh ba năm, Tùy tướng, Hàn Du Hổ đánh vào nước, giếng trong cảnh “ngọc thụ hậu đình hoa” cạn kiệt, Trần Hậu bó tay đứng nhìn, từ đó mọi người gọi cái giếng đó là ‘giếng nhục’, do câu nói này có ý phẫn nộ, trong tiếng địa phương nó còn mang hàm ý chỉ trích.
Đợi đến sau khi Lý Dục lên kế vị, hắn lại quay về triều làm tự khanh ở Đại Lý, Dương Hạo và Gia Luật Văn ở nước Đường mâu thuẫn, lần đầu tiên xung đột cũng chính hắn là người vào cung bẩm báo, do thấy Lý Dục mê đắm chơi cờ, không chú ý gì mà phẫn nộ hất phăng bàn cờ của Lý Dục. Đại thần nước Đường, Tiêu Nghiễm vẫn là đệ nhất thần, Từ Huyễn vốn vẫn được coi trọng, nghe những lời này của Tiêu Nghiễm, Từ Huyễn mặt cũng không biến sắc, nhưng vẫn còn đôi chút do dự: “Nhưng… nhưng phu nhân vẫn cứ là phi của vua trước đây, cũng cần phải giữ thể diện…”
Tiêu Nghiễm than thở nói: “Phu nhân là người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhất định sẽ trở thành mục tiêu theo đuổi của bao người đàn ông. Bất kể là ai, nếu như có thể nắm giữ vận mệnh của phu nhân thì cũng có thể coi đó là một chiến lợi phẩm. Người chết thì đã chết rồi, sao không để cho người còn sống một lối thoát? Mẫu nghi thiên hạ, mệnh mang đào hoa, điều này… có lẽ cũng đã là số mệnh rồi…
Nghĩ đến đây, Tiểu Chu không ngại ngần mà mạo nhận mình là Ngô Oa Nhi, nói: “Ta là Ngô Oa Nhi, không biết tiên cô là ai?”
Vị tiên cô đó nghe thấy vậy liền cười, ánh mắt lộ ra vẻ nồng nhiệt: “Haha, Ngô Oa Nhi, thanh ngâm Tiểu Trúc chủ nhân, dùng sắc nghệ để lấy lòng đệ nhất Đại Lương hay sao? Dương Hạo trong thư đã nói về lai lịch của cô, nay được nhìn, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhan sắc này so với ta khi đó ở Lạc Dương… hừm, không sai, không sai, đúng là mẫu người con gái khiến người ta thích thú.”
Tiểu Chu tự nghĩ: “Đại Lương? Từ khi Chu Ôn diệt nước Đường xưng vương đổi tên thành Đông Bộ Đại Lương, thành Biện Lương không còn được gọi với cái tên Đại Lương nữa. Làm sao lại gọi cái tên cổ như vậy? Con? Xem ra cô gái này chỉ lớn hơn ta khoảng hai, ba tuổi, làm sao nói chuyện lại già như thế chứ?”
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Tiểu Chu lại không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nói ra thì Tiểu Chu cũng là một người phụ nữ thông minh, cầm kỳ thi họa thi từ ca phú, nên cũng nhanh chóng ứng biến không để lộ chút sơ hở:
“Không sai, ta chính là Ngô Oa Nhi, tiên cô còn chưa cho biết pháp danh, không biết hôm nay tiên cô giá đáo đến đây có ý gì?”
Vị tiên cô đó khẽ cười, khuôn mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đẹp mê người: “Pháp hiệu của bản cô nương ư? Haha, ngươi gọi ta một tiếng là Tịnh Âm Sư Phụ là được. Lần này ta đến đây là nhờ ủy thác của Dương Hạo, muốn nhờ ta truyền thụ cho các ngươi, ta vốn ở trên núi Tử Vi, nhận được thư Dương Hạo, biết được các ngươi muốn đến Thiếu Hoa Sơn để cư ngụ, ta muốn trực tiếp đén, may sao giữa đường hỏi một vài câu mới biết được các ngươi đã đến Ngân Châu…”
Tiểu Chu nghe thấy cô ta không có ác ý gì bèn không muốn mạo nhận là Ngô Oa Nhi nữa, đang định nói rõ thân phận với người đó thì bỗng nghe thấy tin Dương Hạo đang muốn truyền thụ võ công cho các cô gái thấy trong lòng không khỏi tim đập. Nàng thường hay nói chuyện với Diễm Diễm, Dương Hạo đã từng nói đến chuyện có tiên nhân truyền thuyết ở trong Lư Động Binh, cô gái trước mặt có đích thực là truyền nhân của Lư Tổ không?
Nghĩ tới đây, những lời định nói lại chợt im bặt, nàng tò mò hỏi: “Tiên cô… tiên cô có phải là muốn truyền thụ võ công cho chúng tôi hay không?”
Tịnh Âm khẽ nhếch mép cười, trong nụ cười có chút tà ý, không hiểu nụ cười
đó có ý gì: “Thôi, cũng tương đối rồi, hihi, dẫu sao… bản lĩnh của bản cô nương đây đều là muốn truyền cho các ngươi. Dù cho tuổi của cô hơi lớn nhưng so với ta năm đó… năm đó khi mới bắt đầu luyện tập cũng đã hơi lớn tuổi, gân cốt vẫn còn biết nghe lời, chỉ cần không quá ngu dốt thì cũng có thể học được”.
Vừa nói đến đây, tai của Tịnh Âm đã khẽ động, cười nói: “Có người đến rồi, bản cô nương đến đây không muốn Dương Hạo biết, ta ở Tê Vân Quan, trong thành Ngân Châu, rất dễ tìm, người và Đường Diễm Diễm cứ đến tìm ta. Còn với bọn quan gia, ngươi muốn nói tung tích của ta cho bọn chúng cũng không vấn đề, có điều… không được gọi bọn chúng đến gặp ta, hắn là tông đồ của quỷ, gặp hắn ắt thấy xấu hổ”.
Tịnh Âm nói rồi thoáng một cái, cả thân thể đứng thẳng trong không trung rồi đứng thản nhiên tại một điểm trên ngọn núi giả sơn, thoát cái không thấy đâu nữa.
“Theo cô ta học võ nghệ?”
Tiểu Chu đầu nóng ran lên, một ý nghĩ chợt thoáng qua làm cho đầu óc nàng run lên.
Đã trải qua cảnh nước mất nhà tan, cuộc sống lưu vong, Tiểu Chu phát hiện rằng bản thân không biết tí võ công nào thật là ấu trĩ, ngày trước thì tưởng là nho nhã, trong thời chiến này mới nhận ra hóa ra phải có chút tài mọn mới đủ phòng thân.
Một người phụ nữ, đặc biệt là có sắc đẹp mà lại không có một thế lực nào bảo vệ thì sắc đẹp đó có thể đem đến cho cô ta biết bo nguy hiểm và bi kịch. Nếu như bản thân có thể giống như Tịnh Âm, có bản lĩnh đầy người như vậy thì tuy rằng không thể đủ sức cứu cả nước, nhưng khi đối diện với những dạng người tâm địa xấu xa như Triệu Quang Nghĩa thì ít nhất cũng có thể phòng thân.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, khiến tim nàng không khỏi đập loạn nhịp. Khi còn ở cung Đường nàng đã giao du với không ít cao tăng, cũng biết những vị cao tăng đó coi trọng y bát, không phải là với ai họ cũng đồng ý truyền thụ võ nghệ, để học được bản lĩnh đó thì cần phải mạo nhận.
“Vị tiên cô đó nhận lầm ta thành Oa Oa, không biết thì ta cứ mạo nhận đi, cô ta vốn muốn truyền võ công cho Oa Oa và Diễm Diễm, đợi ta… đợi ta học xong võ công sẽ dạy lại cho họ, còn nếu như không thành…”
Nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân vọng đến, Tiểu Chu vội vàng đưa tiêu lên môi, giả bộ như đang thổi một vài âm tiết, nhưng do đang suy nghĩ linh tinh nên khó thành ca khúc. Lúc này là Dương Hạo, hắn cười nói: “Nương tử biết được ta đến hay sao mà đột nhiên thổi không thành điệu thế?”
Tiểu Chu vội vàng quay người lại, thẹn thùng nói: “A, hóa ra là thái úy”.
Tiểu Chu là mẫu mỹ nữ điển hình của Giang Nam, mềm mại lả lướt, vóc dáng tinh tế, mặc bộ đồ da cừu, Dương Hạo nhận ra đây là sân của Oa Oa, ngoài Oa Oa ra thì không có người ngoài, không ngờ lại nhận nhầm người, hắn đang mặt mày hớn hở muốn nhảy ra ôm, chợt thấy người đó là Tiểu Chu nên không khỏi xấu hổ, thu hai tay lại: “Phu nhân xá tội, tại hạ.. nhất thời nhận nhầm người, thực là đã mạo phạm…”
Tiểu Chu sau khi có suy nghĩ mạo nhận trong lòng đang bối rối, tim cũng đang nhảy loạn lên, cố ý giả bộ từ tốn, cười nói: “Thái úy khách sáo rồi, còn nói chi đến mạo phạm…”
Lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi cùng thướt tha đi ra đình, bốn mắt đều cùng liếc đến, khiến Dương Hạo chợt giật mình, nghiêm trang nói: “Phu nhân, mời!”
Bốn người cùng vào ngồi trong hoa đình, Đường Diễm Diễm nhân tiện hỏi: “Hạo ca ca, thiếp và Oa Nhi vừa mới đọc một hồi trướng nhật, tiền chàng muốn mua sắm lương khô, nông cụ… đều miễn cưỡng góp lại, có điều cũng phải khẩn trương, nếu không phải mượn thương gia dùng một ít?”
Dương Hạo lắc đầu nói: “Đã gom lại được thì không cần phải mượn đâu.
Không chỉ là vấn đề lãi, chúng ta nhất định phải thử gánh vác áp lực, bồi dưỡng năng lực giải quyết vấn đề, nếu như từ đầu chí cuối đều là người khác làm vậy thì làm sao các nàng đứng vững được?”
Đường Diễm Diễm trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng: “Được rồi, chàng nói một câu thì cái gì không thể cũng thành có thể, cứ lôi cả một mớ đạo lý như bòng bong ra nói, ai mà nhẫn nại nghe cho được”.
Dương Hạo cười nói: “Thói quen rồi, quen rồi, thường ngày có chuyện gì cũng đều dặn dò như vậy, để cho người nghe được rõ, khiến cho họ hiểu được tường tận ý đồ và cách nghĩ của ta. Haha, đợi chúng ta dùng quen người rồi thì không cần việc gì cũng làm minh bạch nữa, các nàng muốn ta nói nhiều ta cũng lười không nói đâu”.
Đường Diễm Diễm bĩu môi nói: “Chờ đó”.
Oa Oa đi tới đằng sau Dương Hạo, nhẹ nhàng mát xa vai cho hắn, cười nói: “Tỷ tỷ chẳng qua là làm nũng với chàng thôi, quan nhân hà cớ mà không hiểu sự tình như vậy? Đúng rồi, tiệc rượu mời thủ lĩnh các bộ tộc chuẩn bị thế nào rồi?”
Dương Hạo nói: “Cụ thể thế nào ta đều giao cho hội Từ đại nhân lo liệu rồi. Nàng biết đấy, những việc như thế này là việc nhỏ nhặt. Có điều rất nhiều thứ Từ đại nhân ra tay còn khéo hơn phụ nữ gấp bội. Ví dụ như thành Ngân Châu của chúng ta, sau vài trận chiến, đầu bếp tài giỏi đều thưa thớt ít ỏi, đã là yến tiệc thì lại phải làm cho thịnh soạn, nhưng ta nghĩ bọn họ không quen ăn những món sơn hào hải vị, không thích hợp để ăn. Oa Oa, nàng nấu ăn thì không chê vào đâu được, nhưng những món nàng làm đều có nhiều chất quá, không thích hợp với vùng Tây Bắc. Nàng có biết nấu theo kiểu Trung Nguyên sao cho vẫn mang theo phong vị của thảo nguyên không?”
Oa Oa chần chừ một chút rồi làm khó nói: “Quan nhân cũng biết Biện Lương có bao nhiêu thực khách, đều là những người ăn được, chỉ cần hai ba gắp là hết đĩa, đích thực là không thích hợp với bọn họ. Có điều…”
Tiểu Chu thấy vợ cồng nhà họ ngồi trước mặt mình liếc mắt đưa tình nhưng cũng không hề đố kị, nàng vẫn cứ làm một người trong suốt, trong lòng thật không lấy làm thoải mái. Vốn định nói cáo từ, nhưng nghe thấy những lời nó liền không nén nổi, nói: “Thái úy muốn nấu món ăn có phong cách của Trung Nguyên lại vừa có hương vị của thảo nguyên hay sao? Hay là… hay là ta có thể giới thiệu vài món”.
Dương Hạo ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Phu nhân biết làm những món ăn như vậy ư?”
Mặt Tiểu Chu hơi đỏ lên, hơi chút xấu hổ nói: “Ngày trước ở trong cung Đường, những khi buồn chán cũng thử nấu nướng chút đỉnh, chứ không hề tỉ mỉ nghiên cứu bao giờ. Ngoài những món ăn phục vụ tiệc rượu thì có bốn món đặc sản, món đặc chế, điểm tâm, món canh… tổng cộng chín mươi hai món, có lẽ… có lẽ hợp để thái úy sử dụng”.
Tiểu Chu không chỉ cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú đều giỏi, nàng còn tự mình làm ra những loại quần áo mới đủ mọi kiểu dáng và màu sắc, làm bánh, nghiên cứu các món ăn.. Nếu nói trong thời đại ngày nay, thì Tiểu Chu ắt hẳn vừa phải là nhà vũ đạo, nhà âm nhạc, nhà thơ, nhà thiết kế trang phục, chuyên gia thẩm mỹ với chuyên gia thông hiểu các món ăn… Một chuỗi những tài năng khiến nàng gần như trở thành một tài nữ nhất thế giới đầy tài năng.
Có điều vào thời đại đó, những thứ đó cũng chỉ dùng chơi mà thôi, nếu như một thiếu nữ tầm thường mà được như thế thì không nói làm gì, nhưng hoàng hậu một nước mà lại có thể nghiên cứu được hết những thứ đó thì đúng là điều bị chỉ trích. Tiểu Chu hoàng hậu không hỏi về chính trị, không nói về quốc sự, không bàn về quyền thuật, cũng không giống hoàng hậu Thiện Đức, cả ngày khuyên nhủ phu quân vẽ bản đồ, dốc toàn tâm lo việc quốc gia đại sự.
Còn nàng, nàng chỉ muốn toàn tâm toàn ý trở thành một người phụ nữ hạnh phúc, thích đem nghệ thuật của cuộc sống trở thành tiểu tư nữ thanh niên, nàng muốn là phu nhân của một vương hầu, làm thế là cực kỳ rồi, nói không chừng hoàng đế còn muốn phong chức cho nàng, khen thưởng nàng. Nếu như nàng là phu nhân của công khanh danh sĩ thì cũng đủ để người khác trông vào, nhưng nàng là hoàng hậu, vị trí không giống so với những người khác. Văn nhân Giang Nam đau đầu vì chuyện nước tan, đã có biết bao người truy căn nguyên nhân, không ít người đổ lỗi cho Tiểu Chu hoàng hậu, điều này cũng khiến nàng khó mà mở mồm nói được gì.
Dương Hạo không tỏ vẻ gì khinh miệt mà ngược lại còn vỗ tay cười lớn: “Đúng là ta thật bất lực. Đa tạ phu nhân, những món này được phu nhân tận tay chế biến, ắt hẳn mọi người sẽ đều phải nhớ, việc này xin mời đích thân phu nhân ra tay vậy?”
Oa Nhi nắm chặt nắm tay lại, nhẹ nhàng đấm vào vai hắn một cái, khẽ sẵng giọng: “Quan nhân dương dương tự đắc cái gì chứ? Thân phận là phu nhân, làm sao có thể xuất đầu lộ diện được? Những việc này sao lại có thể để phu nhân đích thân làm chứ? Mời phu nhân viết ra vài món, rồi để cho đầu bếp làm là được mà”.
Dương Hạo vỗ vỗ trán, cười nói: “Đúng đúng đúng, như vậy mới là thỏa đáng”.
Tiểu Chu cuối cùng cũng phát hiện ra chút tài của mình có chỗ dùng, trong lòng hết sức vui sướng, hơn nữa lúc này cũng đang nghĩ đến vị tiên cô kia nên nhân tiện đứng dậy nói: “Đã như vậy thì ta sẽ lập tức về phủ, viết ra một danh sách các món ăn”.
“Được, được, được. Việc này cũng có chút gấp gáp rồi, chẳng những cần phải đưa cho đầu bếp thử thực hành một lần, còn phải điều chỉnh lượng phụ gia, e rằng nhiều thứ còn khó mua, vậy phiền phu nhân rồi”.
Oa Oa thản nhiên cười nói: “Vậy để ta tiễn phu nhân”.
Tiểu Chu cười với Diễm Diễm và Oa Oa, chắp tay thi lễ rồi cùng với Oa Oa ra ngoài. Do trong lòng vui mừng nên bước đi của nàng có phần nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt khôi phục lại được vài phần vui vẻ, dáng vẻ hết sức xinh đẹp. Đén Dương Hạo cũng không nén được đưa mắt trầm trồ, chỉ tiếc là ánh mắt ấy vụt đi chưa được xa thì tai đã bị Diễm Diễm kéo lại.
“Này, hai mắt chàng sắp rơi cả xuống đất rồi đấy”.
Dương Hạo cười ha hả nói: “Nha đầu này, học ở đâu kiểu ăn nói chua như dấm ấy. Quan nhân của nàng cũng chỉ là nhìn thôi mà. Đúng là háo sắc á, thì mới đầu ta đã ôm vào lòng, chủ động luôn rồi, như con hổ đói vồ con dê í, nàng nói có đúng không?”
Diễm Diễm vốn được coi là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vẫn là phụ nữ, lại hay thẹn thùng, nghe hắn nói như vậy nàng không nhịn được bèn bật cười, dậm chân nói: “Được rồi, lại lôi chuyện đó ra để chọc cười thiếp”.
Dương Hạo lấy tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diễm Diễm, nàng ngồi yên trong lòng hắn, Dương Hạo nhẹ nhàng vuốt đôi bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói:
“Nương tử, mấy ngày nay chỉ ở trong nhà chắc mệt lắm hả? Trước đây khi còn là một đại tiểu thư, nàng có thể vui chơi thoải mái mà không lo nghĩ gì”.
Diễm Diễm trừng mắt nói: “Hừ, bây giờ lại định dùng lời ngon tiếng ngọt đấy hả? Mệt thì không mệt, việc nhà còn đầy ra đấy, thiếp không giúp chàng chăm lo thì cũng không yên tâm. Chỉ có một chuyện thiếp không cam tâm”.
Dương Hạo ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì?
Diễm Diễm nói: “Người ta được gả trước cho chàng.. những tháng ngày trước kia không tính nữa, nhưng Đông Nhi tỷ tỷ đã có em bé rồi, người ta đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì. Chàng nói xem có phải chàng thiên vị không?”
Dương Hạo tỏ vẻ oan khuất nói: “Chuyện này sao trách ta được, lão gia ta cung cúc tận tụy, cần cù chịu khó, bao nhiêu công phu đổ trên người nàng, tự nàng không sinh lại còn đi trách ai?”
Diễm Diễm giận dữ, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn hắn: “Hứ, chàng là chồng, bản cô nương không sinh không phải do chàng thì tính với ai? Bản thân không có bản lĩnh còn trách người ta, chẳng ra dáng đại trượng phu gì cả”.
Dương Hạo nhấc bổng nàng lên, ôm chặt trong lòng rồi nói: “Dám nói ta không có bản lĩnh? Hừ, điều này phạm đến điều tối kỵ của đàn ông rồi đấy.
Tiểu nương tử, hôm nay ta sẽ cho nàng đại chiến ba hiệp, xem nàng không được, hay phu quân của nàng không được”.
“Này này này, trời vẫn còn sáng mà”.
“Trời sáng thì sao chứ, trời sáng thì càng đỡ phải thắp đèn, nàng không biết hiện giờ giá dầu rất đắt hay sao?”
*******************
Lúc Tiêu Nghiễm đi vào đại đường, Từ Huyễn đang ôm trong lòng một đống văn bản, hắn sau khi quay về phủ giải quyết hết đống văn bản quan trọng liền bày ra trước mặt, tỉ mỉ cân nhắc đắn đo.
Tiêu Nghiễm thấy hắn đang chăm chú, liền tự mình rót một tách trà, ngồi trên ghế nhìn hắn, mãi lúc lâu sau, khi thấy hắn vẫn chưa phát hiện mình đang ở đó, Tiêu Nghiễm mới ho một tiếng, Từ Huyễn ngẩng đầu lên, không nén được cười nói: “Lão Tiêu, đến bao giờ thế?”
Tiêu Nghiễm cười nói: “Đến một lúc rồi, thấy ông đang chuyên tâm quá nên mới phải đánh tiếng”.
Từ Huyễn cười cười, rời khỏi bàn, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nghiễm nói: “Mọi sự bên chỗ ông ổn thỏa rồi chứ?”
Tiêu Nghiễm nói: “Trước mắt thì cũng chỉ nhiều thế thôi, nguyên chỗ sách trong kho của phủ cũng đều là sách các hộ lớn quyên tặng, còn có những bộ đơn, trân bản, cùng với sách của các văn nhân nổi tiếng, toàn bộ đều đưa tặng cho Lô Châu rồi”.
Từ Huyễn cảm khái nói: “Ta vốn cho rằng Dương thái úy chỉ biết đến võ lực, chỉ biết đi tranh chấp đất đai, nhân khẩu, xây dựng quân đội, không ngờ những việc này thái úy cũng hết sức coi trọng. Các thông dịch quán, bảo tàng, ấn thư xã cũng nhanh chóng mọc lên khắp nơi, thái úy còn phát minh ra cách in ấn, thật là đáng khâm phục, thực là tài giỏi. Cũng có lúc ta nghĩ không ra là thái úy có thể suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy.
Tiêu Nghiễm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, hưng công thương, lập nông mục, mở mạnh kinh tế. Lấy lợi chung đặt lên trên, lấy văn và dung hòa vạn năng để trị dân an. Thiên văn lịch tính, địa lý ghi chép, thơ văn ca phú, binh thư chiến sách, vẫn cứ cần dịch điển tích của bách gia, đây là điều không thể thiếu của một quốc gia, lại không phải là việc cần của các chư hầu. Thái úy có mộng lớn như v ậy, tầm nhìn cũng thật là xa”.
Dương Hạo có ý định đưa Lô Châu trở thành trung tâm văn hóa, tôn giáo, xây Ngân Châu thành trung tâm chính trị, kinh tế. Đồng thời thu nạp nền văn hóa và học thuyết của những nơi khác, còn mở rộng học phủ. Những kiến thức thu thập được cần phải được phát huy tác dụng thực t ế, cần rất nhiều người học tập. Mà Dương Hạo nay đã bắt đầu bắt tay vào làm những chuyện thế này, tự nhiên đến những người như Từ Huyễn và Tiêu Nghiễm cũng phải
khen ngợi hắn: “ Ý chí thiên hạ, chí hướng xa xăm”.
Tiêu Nghiễm nói đến đây đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “ Đúng rồi, khi quay về đây có gặp phu nhân, phu nhân vừa mới từ chỗ Dương thái úy về, dường như đang đến chỗ Tê Vân Quan thắp hương. Đúng là kỳ quái, hai nhà Phật đạo, phu nhân trước nay vẫn sùng Phật, sao giờ lại chuyển sang tín Đạo giáo?”
Từ khi nước Đường tiêu vong, hắn đã chuyển sang gọi Tiểu Chu là phu nhân. Hắn nói đến phu nhân, Từ Huyễn tự nhiên cũng biết rằng hắn đang nói đến ai. Nghe nói đến Tiểu Chu, sắc mặt của Từ Huyễn bỗng có chút do dự, hắn trầm mặc một hồi lâu, rồi mới trầm giọng nói: “Lão Tiêu, phu nhân… những ngày này thường xuyên qua lại phủ của Dương thái úy”.
Tiêu Nghiễm à ừm một tiếng, chẳng nói gì.
Từ Huyễn kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại nói: “Dân gian tuy không biết thân phận của phu nhân, nhưng có rất nhiều lời ong tiếng ve, rất khó nghe. Cái này… ông đã từng nghe thấy chưa?”
Tiêu Nghiễm nhướn mày lên, hỏi: “Đỉnh thần tưởng rằng thái úy là người để ý đến những điều trên thế gian hay sao?”
Từ Huyễn thốt lên nói: “Đương nhiên, Mậu Huy huynh hà tất nói những lời đó?”
Tiêu Nghiễm không nói gì, chỉ đáp: “ Đỉnh thần cho rằng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh cao thượng một đời có thể sao?”
Từ Huyễn hiểu ý hắn, trầm mặc không nói gì rồi đứng lên.
Tiêu Nghiễm nói: “ Tùy Dương Đế là biểu thúc của Lý Thế Dân, lại là cha dượng của Lý Thế Dân, Lý Thế Dân lại cưới Tiêu Hậu của Tùy Dương Đế làm phi. Từ Vũ thay đổi lại nạp thêm phi, sự trong sạch của cung đình so với Dương Hạo thế nào? Làm sao có thể để những chuyện thế này
Việc gặp mặt những người đứng đầu bộ lạc, sơn trại là diều rất cần thiết, từ góc độ lễ nghĩa thì mỗi bộ lạc đều không thể không gặp người thủ lĩnh đứng đầu của ình, Dương Hạo cũng cần đích thân gặp một lượt các thủ lĩnh, tìm hiểu những nhu cầu của họ, thiết lập tình cảm đôi bên, có rất nhiều việc cần bọn họ giúp đỡ, phối hợp, phục tùng, nên khi tiếp xúc với các thủ lĩnh, cũng là lúc Dương Hạo tuyên bố chủ quyền thống trị của mình.
Do đó rất cần hắn phải trực tiếp bắt tay vào xử lý những việc đại sự, việc này đòi hỏi phải đề cập đến trong bảy ngày. Những việc này còn đòi hỏi nhiều công sức hơn nhiều so với việc hành quân, phải có danh sách, liệt kê thứ tự trước sau, chương trình thế nào, tỉ mỉ rõ ràng, nếu không cẩn thận sẽ xuất hiện sơ xuất, có thể sẽ làm rạn nứt quan hệ giữa các bộ tộc, chư hầu ở Ngân Châu và những rắc rối không đáng có.
Việc tỉ mỉ này do thuộc hạ của Dương Hạo làm nhưng cũng không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, nguyên sứ bộ nước Đường Từ Huyễn rõ ràng là một người giỏi xử lý chính trị,dùng người phải dùng tài của người, nhưng về lâu dài thì Lý Dục sẽ trở thành đại sứ ngoại giao, sự việc này không dễ, do đó việc này giao cho hắn làm. Dương Hạo và Từ Huyễn phải mất cả một buổi chiều mới có thể làm xong những việc đó, sau đó mới đứng dậy quay về Dương phủ.
Phủ này cũng không phải là phủ rộng rãi và thâm sâu so với những phủ mà Dương Hạo đã từng thấy, có điều phủ được xây dựng theo kiểu dựa vào núi, cao trùng điệp, thuận theo ý tự nhiên, mà vốn là muốn để phòng ngự nên mọi hướng đều quay vào sân, hết sức quy củ.
Đi đến sân sau, đột nhiên nghe thấy tiếng tiêu vọng ra, du dương êm ái, Dương Hạo không khỏi cảm thấy trong lòng khoan khoái lạ thường. Do gần đây nhiều việc cần giải quyết nên hắn rất đau đầu. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy tiếng tiêu được vọng ra từ phía sân của Oa Nhi, bèn cười.
Vị chủ nhân nhỏ này là tài nữ đệ nhất trong số bốn bà vợ của hắn, thường thì Tiểu Chu hoàng hậu hay lui tới, nhưng khi nói đến thơ từ, cầm kỳ, phục sức, trang điểm, ẩm thực, Phật giáo hay đạo giáo… thì đếu có thể trả lời lưu loát, cũng chỉ có mình Oa Nhi mà thôi. Những học vấn này dù không có ích lắm đối với quốc gia đại sự, nhưng cái gì cũng tài giỏi như vậy thì những người trong thiên hạ không có mấy người có thể đạt đến trình độ tài giỏi uyên bác như thế.
Dương Hạo vốn định đùa kiều nữ đáng yêu của mình một chút, nghe thấy tiếng tiêu liền truyền lệnh đi về phía chỗ ở của Oa Nhi.
Trong sân của Oa Nhi có một cái hồ, trên hồ xây một cái đình và một cây cầu gỗ, trong hồ có nhiều cây cối. Lúc này đang là mùa đông, nước hồ đã đóng băng cả, bên trên phủ một lớp tuyết dày, những thực vật trong hồ cũng đã khô héo, trên vài nhánh cây còn phủ một lớp tuyết trắng xóa, duy chỉ có hai cây mai bên hồ là vẫn nở hoa vàng.
Tiểu Chu mặc một bộ quần áo màu trắng, đứng dưới gốc mai, nhìn lên ngọn núi giả như đang ẩn hiện dưới làn tuyết trắng, khẽ khang đưa tiêu lên, một âm thanh nhẹ nhàng thanh thoát cất lên từ chiếc tiêu dài màu tím, trầm bổng, cùng với tuyết, với người tạo thành một bức tranh phong cảnh như thơ như họa hoàn mỹ, kỳ ảo tùng bay, nhưng giữa hai hàng lông mày của nàng vẫn lộ ra nét ưu sầu cô quạnh.
Khi đó, nàng mỗi ngày đều đến soái phủ, dần dần cũng phát hiện ra Dương Hạo không hề có ý đồ thù địch với nàng, hoặc ngày đó hắn vô tình thổ lộ tiếng lòng nên cũng không đủ khiến cảnh giác, hoặc hắn đã coi bản thân như một con chim trong lồng, căn bản không lo lắng bản thân có thể tạo ra uy hiếp gì?
Đúng vậy, cứ coi như bản thân biết chí hướng của hắn thì đã sao? Có thể nói cho ai nghe? Triệu quan gia ư? Nàng e rằng tránh còn không kịp, còn về thế lực khác thì nàng càng không có ý định tiết lộ thông tin cơ mật của hắn cho những người khác biết.
Nghĩ thông suốt rồi, Tiểu Chu hoàng hậu mới thở phào nhẹ nhõm. Điều đáng sợ nhất là nếu như tình thế bắt buộc, nàng cũng không tiếc thân, nhưng cũng không có nghĩa là nàng cam chịu chết. Nếu như có thể sống thì đương nhiên được sống vẫn tốt hơn.
Dẫu cho biết rằng bản thân mình đã lo lắng quá nhiều thứ, nhưng nàng vẫn hay đến Dương gia, một mặt là lo cho Đông Nhi, bọn Diễm Diễm cũng hiếu khách, thường xuyên lui tới. Bản thân Tiểu Chu đã trở thành một người bạn thân thiết không gì không nói của bọn họ. Tiểu Chu cô đơn, khi còn là một hoàng hậu cao sang, trước sau đều có kẻ hầu người hạ, quân lính phục tùng, những người ở bên cạnh nàng chỉ là bọn nữ tì hầu gái, nhưng cung tần mỹ nữ trong cung, còn có cả phu nhân của những vị quan đại thần. Nàng không thể gặp gỡ bất kỳ người phụ nữ bình thường nào khác, nên khi gặp những cô gái thế này nàng rất lấy làm thích, nhanh chóng kết bạn.
Từ sau khi đến Ngân Châu, nàng càng cô đơn, mỗi ngày nàng chỉ ngồi trong căn phòng nhỏ, làm bạn với tĩnh mịch, không có việc gì làm, không có gì để nói, dù yên tĩnh nhưng lại cô đơn đến đáng sợ. Những ngày tháng thế này chỉ có thể hưởng thụ trong một hai ngày, chứ để lâu dài lại chẳng khác nào một sự dày vò, đặc biệt là với tính cách hoạt bát lãng mạn của Tiểu Chu.
Chỗ ở đó của nàng căn bản chỉ có vài kẻ hầu không thể nói chuyện được, chỉ có một cô gái ít hơn nàng vài tuổi tên là Lý Trọng Ngụ, hai người thường không có nhiều chuyện để nói. Khi Dương Hạo xây dựng dịch quán ở Lô Châu, Lý Trọng Ngụ ở nhà chán không có gì làm nên đã tự tiến cử bản thân, cả phủ chỉ có mình nàng, lạnh lùng, không có gì tức giận.
Trong vô thức, nàng đã thích cảm giác đến thăm phủ của Dương Hạo, cùng ngồi với Đông Nhi, Diễm Diễm, Oa Oa, Diệu Diệu, nàng cảm thấy rất vui vẻ đầy đủ, rất vui vẻ, cảm giác này trước nay nàng chưa từng có. Thế nhưng, khi nàng đến chỗ Đông Nhi, cùng chuyện trò với Oa Oa, thì Diễm Diễm đột nhiên cầm quyển sách chạy tới, hai người chạy vào thư phòng nói chuyện gì đó khiến Tiểu Chu đột nhiên hoảng sợ. Bầu không khí náo nhiệt này, ấm áp này hoàn toàn không liên quan gì tới nàng, nàng chỉ là một vị khách mà thôi, thế là cảm giác thương cảm trong cả tháng nay trỗi dậy, nàng lặng lẽ che đậy nỗi đau thương trong lòng.
Nàng vốn cho rằng nước đã tan rồi, nhà đã mất rồi, phu quân thì chết rồi, một người vừa mới hai mươi sáu tuổi như nàng giống như một đóa hồng điêu linh, từ từ héo rũ, khô héo… nay nàng mới biết, trong tim nàng vẫn còn sống…
Chỉ cần còn sống, ai có thể thoát ra được sự cám dỗ? Điều khác biệt chỉ là bạn có cúi đầu trước sự cám dỗ đó hay không. Nàng khát vọng được sống, sống một cách đặc sắc, sống một cuộc sống có ý nghĩa. Nhưng khi tuyết tan, đất trời vào xuân, sức sống lại đâm chồi nảy lộc, nhưng còn nàng thì sao?
Cảm xúc dâng lên, tiếng tiêu mang theo nhiều nỗi ưu thương, lúc này đây, bên tai nàng nghe thấy vài tiếng vỗ tay rất dứt khoát. Tiểu Chu vội quay đầu lại, chỉ thấy trong sân hết sức tĩnh mịch, không có bóng dáng của ai. Một lúc sau, Tiểu Chu vẫn cứ nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, lại quay người, kề cây tiêu lên miệng, thì nghe thấy bên cạnh có tiếng nói: “Haha, lão già phong lưu không tuân thủ quy tắc quả nhiên đã tìm được người truyền nhân, bản lĩnh thu nhận mỹ nhân thật đúng là nhất mạch tương nhận”.
“Ai đó?”
Tiểu Chu sau khi định trách một tiếng, nhưng khi quay đầu lại thì lại không thấy ai. Tiểu Chu kinh ngạc lùi lại vài bước, gần như cảm thấy như mình đã gặp quỷ, liền nghe thấy một tiếng nói vọng đến: “Hihi, ngươi không phải sợ, ta không phải là quỷ đâu, cũng không phải yêu ma”.
Tiểu Chu quay mạnh người lại, vẫn không thấy ai, sau lưng nàng là cái ao, trên mặt ao tuyết phủ dày, nhưng không hề có dấu vết gì, Tiểu Chu càng lo sợ, lắp bắp nói: “Người…người là thần tiên?”
“Haha, không sai, không sai, ngươi gọi ta là chị của thần tiên cũng không sai”.
Tiếng nói đó lại vọng đến, thậm chí nàng còn cảm giác thấy một làn hơi mỏng mảnh lướt qua trước mặt. Tiểu Chu vội lui lại vài bước, lại nhìn lại, một người đang đứng sờ sờ trước mặt. Người này mặc một chiếc áo bào màu vàng, lưng đeo một thanh bảo kiếm màu xanh, trên đầu búi một búi tóc bằng cây trâm ngọc xanh biếc, khiến khuôn mặt của người đó càng lộ ra nét thanh tú, xinh đẹp động lòng người.
Tuy sự xuất hiện của người này có phần cổ quái, nhưng nghe giọng nói có phần khách khí, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, Tiểu Chu sau phút giây kinh hãi đã không nén được mà hỏi: “Vị tiên cô này… là… là ai?”
Lúc này đây nàng như đang nghi ngờ không biết người con gái xinh đẹp này có phải thực sự là tiên nữ giáng trần hay không, có phải biết nàng đang đau khổ nên muốn đưa nàng tới miền cực lạc hay không? Theo Lý Dục tụng kinh niệm phật đã lâu, cũng khó trách nàng có suy nghĩ đó.
Cô nương đó nghiêng đầu nhìn nàng một lượt, đôi mát sáng như có thần, giống như một tấm màn thủy tinh trong suốt mềm mại và dịu dàng trong không trung. Sắc đẹp này đúng là có thể làm điên đảo lòng người, nếu như nàng ta có ý định quyến rũ một gã đàn ông nào đó thì e rằng trên đời này không một ai có thể chống lại được ma lực này. Thần thái này không giống như một thần tiên trên trời, có điều Tiểu Chu mới lần đầu gặp một cách xuất hiện thần bí thế này nên không hề nhận ra điều đó.
Người đó nhìn một lượt rồi tấm tắc thở dài nói: “Quốc sắc thiên hương, ta lấy làm xót thương. Cô là Đường Diễm Diễm hay Ngô Oa Nhi?”
Tiểu Chu nghe thấy hỏi như vậy liền tỉnh lại, nàng đang ở trong cung Đường, Lý Dục đã mời rất nhiều cao nhân của Đạo giáo và Phật giáo tới truyền thụ kinh nghĩa, trong đó có không ít cao nhân đã lui về ở ẩn, nay xem ra cô nương xinh đẹp này cũng là một dị nhân. Mấy ngày trước Dương Hạo gặp thích khách, Tiểu Chu cũng biết. Dương Hạo dù đã khống chế Ngân Châu nhưng những thế lực ghen ghét vẫn còn rất nhiều, nay thấy vị cô nương như trên trời rơi xuống thế này, lại hỏi đến hai phu nhân của Dương Hạo, Tiểu Chu càng nảy sinh nghi ngờ.
Nàng được Dương Hạo giúp đỡ rất nhiều, thoát khỏi bàn tay của tên Triệu Quang Nghĩa gian ác, Đường phu nhân và Ngô phu nhân đối xử với nàng hết sức nhiệt tình, bọn họ được coi là bạn thân của nhau, niềm vui duy nhất của nàng hiện giờ là được ở cùng mọi người, nên nàng cũng có ý thức bảo vệ họ.
Cô gái trước mặt không rõ có ác ý gì, Diễm Diễm và Oa Oa hiện vẫn đang ở trong thư phòng, nếu như cô gái này không có ý tốt, võ công lại cao cường thì…
Nghĩ đến đây, Tiểu Chu không ngại ngần mà mạo nhận mình là Ngô Oa Nhi, nói: “Ta là Ngô Oa Nhi, không biết tiên cô là ai?”
Vị tiên cô đó nghe thấy vậy liền cười, ánh mắt lộ ra vẻ nồng nhiệt: “Haha, Ngô Oa Nhi, thanh ngâm Tiểu Trúc chủ nhân, dùng sắc nghệ để lấy lòng đệ nhất Đại Lương hay sao? Dương Hạo trong thư đã nói về lai lịch của cô, nay được nhìn, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhan sắc này so với ta khi đó ở Lạc Dương… hừm, không sai, không sai, đúng là mẫu người con gái khiến người ta thích thú.”
Tiểu Chu tự nghĩ: “Đại Lương? Từ khi Chu Ôn diệt nước Đường xưng vương đổi tên thành Đông Bộ Đại Lương, thành Biện Lương không còn được gọi với cái tên Đại Lương nữa. Làm sao lại gọi cái tên cổ như vậy? Con? Xem ra cô gái này chỉ lớn hơn ta khoảng hai, ba tuổi, làm sao nói chuyện lại già như thế chứ?”
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Tiểu Chu lại không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nói ra thì Tiểu Chu cũng là một người phụ nữ thông minh, cầm kỳ thi họa thi từ ca phú, nên cũng nhanh chóng ứng biến không để lộ chút sơ hở:
“Không sai, ta chính là Ngô Oa Nhi, tiên cô còn chưa cho biết pháp danh, không biết hôm nay tiên cô giá đáo đến đây có ý gì?”
Vị tiên cô đó khẽ cười, khuôn mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đẹp mê người: “Pháp hiệu của bản cô nương ư? Haha, ngươi gọi ta một tiếng là Tịnh Âm Sư Phụ là được. Lần này ta đến đây là nhờ ủy thác của Dương Hạo, muốn nhờ ta truyền thụ cho các ngươi, ta vốn ở trên núi Tử Vi, nhận được thư Dương Hạo, biết được các ngươi muốn đến Thiếu Hoa Sơn để cư ngụ, ta muốn trực tiếp đén, may sao giữa đường hỏi một vài câu mới biết được các ngươi đã đến Ngân Châu…”
Tiểu Chu nghe thấy cô ta không có ác ý gì bèn không muốn mạo nhận là Ngô Oa Nhi nữa, đang định nói rõ thân phận với người đó thì bỗng nghe thấy tin Dương Hạo đang muốn truyền thụ võ công cho các cô gái thấy trong lòng không khỏi tim đập. Nàng thường hay nói chuyện với Diễm Diễm, Dương Hạo đã từng nói đến chuyện có tiên nhân truyền thuyết ở trong Lư Động Binh, cô gái trước mặt có đích thực là truyền nhân của Lư Tổ không?
Nghĩ tới đây, những lời định nói lại chợt im bặt, nàng tò mò hỏi: “Tiên cô… tiên cô có phải là muốn truyền thụ võ công cho chúng tôi hay không?”
Tịnh Âm khẽ nhếch mép cười, trong nụ cười có chút tà ý, không hiểu nụ cười
đó có ý gì: “Thôi, cũng tương đối rồi, hihi, dẫu sao… bản lĩnh của bản cô nương đây đều là muốn truyền cho các ngươi. Dù cho tuổi của cô hơi lớn nhưng so với ta năm đó… năm đó khi mới bắt đầu luyện tập cũng đã hơi lớn tuổi, gân cốt vẫn còn biết nghe lời, chỉ cần không quá ngu dốt thì cũng có thể học được”.
Vừa nói đến đây, tai của Tịnh Âm đã khẽ động, cười nói: “Có người đến rồi, bản cô nương đến đây không muốn Dương Hạo biết, ta ở Tê Vân Quan, trong thành Ngân Châu, rất dễ tìm, người và Đường Diễm Diễm cứ đến tìm ta. Còn với bọn quan gia, ngươi muốn nói tung tích của ta cho bọn chúng cũng không vấn đề, có điều… không được gọi bọn chúng đến gặp ta, hắn là tông đồ của quỷ, gặp hắn ắt thấy xấu hổ”.
Tịnh Âm nói rồi thoáng một cái, cả thân thể đứng thẳng trong không trung rồi đứng thản nhiên tại một điểm trên ngọn núi giả sơn, thoát cái không thấy đâu nữa.
“Theo cô ta học võ nghệ?”
Tiểu Chu đầu nóng ran lên, một ý nghĩ chợt thoáng qua làm cho đầu óc nàng run lên.
Đã trải qua cảnh nước mất nhà tan, cuộc sống lưu vong, Tiểu Chu phát hiện rằng bản thân không biết tí võ công nào thật là ấu trĩ, ngày trước thì tưởng là nho nhã, trong thời chiến này mới nhận ra hóa ra phải có chút tài mọn mới đủ phòng thân.
Một người phụ nữ, đặc biệt là có sắc đẹp mà lại không có một thế lực nào bảo vệ thì sắc đẹp đó có thể đem đến cho cô ta biết bo nguy hiểm và bi kịch. Nếu như bản thân có thể giống như Tịnh Âm, có bản lĩnh đầy người như vậy thì tuy rằng không thể đủ sức cứu cả nước, nhưng khi đối diện với những dạng người tâm địa xấu xa như Triệu Quang Nghĩa thì ít nhất cũng có thể phòng thân.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, khiến tim nàng không khỏi đập loạn nhịp. Khi còn ở cung Đường nàng đã giao du với không ít cao tăng, cũng biết những vị cao tăng đó coi trọng y bát, không phải là với ai họ cũng đồng ý truyền thụ võ nghệ, để học được bản lĩnh đó thì cần phải mạo nhận.
“Vị tiên cô đó nhận lầm ta thành Oa Oa, không biết thì ta cứ mạo nhận đi, cô ta vốn muốn truyền võ công cho Oa Oa và Diễm Diễm, đợi ta… đợi ta học xong võ công sẽ dạy lại cho họ, còn nếu như không thành…”
Nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân vọng đến, Tiểu Chu vội vàng đưa tiêu lên môi, giả bộ như đang thổi một vài âm tiết, nhưng do đang suy nghĩ linh tinh nên khó thành ca khúc. Lúc này là Dương Hạo, hắn cười nói: “Nương tử biết được ta đến hay sao mà đột nhiên thổi không thành điệu thế?”
Tiểu Chu vội vàng quay người lại, thẹn thùng nói: “A, hóa ra là thái úy”.
Tiểu Chu là mẫu mỹ nữ điển hình của Giang Nam, mềm mại lả lướt, vóc dáng tinh tế, mặc bộ đồ da cừu, Dương Hạo nhận ra đây là sân của Oa Oa, ngoài Oa Oa ra thì không có người ngoài, không ngờ lại nhận nhầm người, hắn đang mặt mày hớn hở muốn nhảy ra ôm, chợt thấy người đó là Tiểu Chu nên không khỏi xấu hổ, thu hai tay lại: “Phu nhân xá tội, tại hạ.. nhất thời nhận nhầm người, thực là đã mạo phạm…”
Tiểu Chu sau khi có suy nghĩ mạo nhận trong lòng đang bối rối, tim cũng đang nhảy loạn lên, cố ý giả bộ từ tốn, cười nói: “Thái úy khách sáo rồi, còn nói chi đến mạo phạm…”
Lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi cùng thướt tha đi ra đình, bốn mắt đều cùng liếc đến, khiến Dương Hạo chợt giật mình, nghiêm trang nói: “Phu nhân, mời!”
Bốn người cùng vào ngồi trong hoa đình, Đường Diễm Diễm nhân tiện hỏi: “Hạo ca ca, thiếp và Oa Nhi vừa mới đọc một hồi trướng nhật, tiền chàng muốn mua sắm lương khô, nông cụ… đều miễn cưỡng góp lại, có điều cũng phải khẩn trương, nếu không phải mượn thương gia dùng một ít?”
Dương Hạo lắc đầu nói: “Đã gom lại được thì không cần phải mượn đâu.
Không chỉ là vấn đề lãi, chúng ta nhất định phải thử gánh vác áp lực, bồi dưỡng năng lực giải quyết vấn đề, nếu như từ đầu chí cuối đều là người khác làm vậy thì làm sao các nàng đứng vững được?”
Đường Diễm Diễm trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng: “Được rồi, chàng nói một câu thì cái gì không thể cũng thành có thể, cứ lôi cả một mớ đạo lý như bòng bong ra nói, ai mà nhẫn nại nghe cho được”.
Dương Hạo cười nói: “Thói quen rồi, quen rồi, thường ngày có chuyện gì cũng đều dặn dò như vậy, để cho người nghe được rõ, khiến cho họ hiểu được tường tận ý đồ và cách nghĩ của ta. Haha, đợi chúng ta dùng quen người rồi thì không cần việc gì cũng làm minh bạch nữa, các nàng muốn ta nói nhiều ta cũng lười không nói đâu”.
Đường Diễm Diễm bĩu môi nói: “Chờ đó”.
Oa Oa đi tới đằng sau Dương Hạo, nhẹ nhàng mát xa vai cho hắn, cười nói: “Tỷ tỷ chẳng qua là làm nũng với chàng thôi, quan nhân hà cớ mà không hiểu sự tình như vậy? Đúng rồi, tiệc rượu mời thủ lĩnh các bộ tộc chuẩn bị thế nào rồi?”
Dương Hạo nói: “Cụ thể thế nào ta đều giao cho hội Từ đại nhân lo liệu rồi. Nàng biết đấy, những việc như thế này là việc nhỏ nhặt. Có điều rất nhiều thứ Từ đại nhân ra tay còn khéo hơn phụ nữ gấp bội. Ví dụ như thành Ngân Châu của chúng ta, sau vài trận chiến, đầu bếp tài giỏi đều thưa thớt ít ỏi, đã là yến tiệc thì lại phải làm cho thịnh soạn, nhưng ta nghĩ bọn họ không quen ăn những món sơn hào hải vị, không thích hợp để ăn. Oa Oa, nàng nấu ăn thì không chê vào đâu được, nhưng những món nàng làm đều có nhiều chất quá, không thích hợp với vùng Tây Bắc. Nàng có biết nấu theo kiểu Trung Nguyên sao cho vẫn mang theo phong vị của thảo nguyên không?”
Oa Oa chần chừ một chút rồi làm khó nói: “Quan nhân cũng biết Biện Lương có bao nhiêu thực khách, đều là những người ăn được, chỉ cần hai ba gắp là hết đĩa, đích thực là không thích hợp với bọn họ. Có điều…”
Tiểu Chu thấy vợ cồng nhà họ ngồi trước mặt mình liếc mắt đưa tình nhưng cũng không hề đố kị, nàng vẫn cứ làm một người trong suốt, trong lòng thật không lấy làm thoải mái. Vốn định nói cáo từ, nhưng nghe thấy những lời nó liền không nén nổi, nói: “Thái úy muốn nấu món ăn có phong cách của Trung Nguyên lại vừa có hương vị của thảo nguyên hay sao? Hay là… hay là ta có thể giới thiệu vài món”.
Dương Hạo ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Phu nhân biết làm những món ăn như vậy ư?”
Mặt Tiểu Chu hơi đỏ lên, hơi chút xấu hổ nói: “Ngày trước ở trong cung Đường, những khi buồn chán cũng thử nấu nướng chút đỉnh, chứ không hề tỉ mỉ nghiên cứu bao giờ. Ngoài những món ăn phục vụ tiệc rượu thì có bốn món đặc sản, món đặc chế, điểm tâm, món canh… tổng cộng chín mươi hai món, có lẽ… có lẽ hợp để thái úy sử dụng”.
Tiểu Chu không chỉ cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú đều giỏi, nàng còn tự mình làm ra những loại quần áo mới đủ mọi kiểu dáng và màu sắc, làm bánh, nghiên cứu các món ăn.. Nếu nói trong thời đại ngày nay, thì Tiểu Chu ắt hẳn vừa phải là nhà vũ đạo, nhà âm nhạc, nhà thơ, nhà thiết kế trang phục, chuyên gia thẩm mỹ với chuyên gia thông hiểu các món ăn… Một chuỗi những tài năng khiến nàng gần như trở thành một tài nữ nhất thế giới đầy tài năng.
Có điều vào thời đại đó, những thứ đó cũng chỉ dùng chơi mà thôi, nếu như một thiếu nữ tầm thường mà được như thế thì không nói làm gì, nhưng hoàng hậu một nước mà lại có thể nghiên cứu được hết những thứ đó thì đúng là điều bị chỉ trích. Tiểu Chu hoàng hậu không hỏi về chính trị, không nói về quốc sự, không bàn về quyền thuật, cũng không giống hoàng hậu Thiện Đức, cả ngày khuyên nhủ phu quân vẽ bản đồ, dốc toàn tâm lo việc quốc gia đại sự.
Còn nàng, nàng chỉ muốn toàn tâm toàn ý trở thành một người phụ nữ hạnh phúc, thích đem nghệ thuật của cuộc sống trở thành tiểu tư nữ thanh niên, nàng muốn là phu nhân của một vương hầu, làm thế là cực kỳ rồi, nói không chừng hoàng đế còn muốn phong chức cho nàng, khen thưởng nàng. Nếu như nàng là phu nhân của công khanh danh sĩ thì cũng đủ để người khác trông vào, nhưng nàng là hoàng hậu, vị trí không giống so với những người khác. Văn nhân Giang Nam đau đầu vì chuyện nước tan, đã có biết bao người truy căn nguyên nhân, không ít người đổ lỗi cho Tiểu Chu hoàng hậu, điều này cũng khiến nàng khó mà mở mồm nói được gì.
Dương Hạo không tỏ vẻ gì khinh miệt mà ngược lại còn vỗ tay cười lớn: “Đúng là ta thật bất lực. Đa tạ phu nhân, những món này được phu nhân tận tay chế biến, ắt hẳn mọi người sẽ đều phải nhớ, việc này xin mời đích thân phu nhân ra tay vậy?”
Oa Nhi nắm chặt nắm tay lại, nhẹ nhàng đấm vào vai hắn một cái, khẽ sẵng giọng: “Quan nhân dương dương tự đắc cái gì chứ? Thân phận là phu nhân, làm sao có thể xuất đầu lộ diện được? Những việc này sao lại có thể để phu nhân đích thân làm chứ? Mời phu nhân viết ra vài món, rồi để cho đầu bếp làm là được mà”.
Dương Hạo vỗ vỗ trán, cười nói: “Đúng đúng đúng, như vậy mới là thỏa đáng”.
Tiểu Chu cuối cùng cũng phát hiện ra chút tài của mình có chỗ dùng, trong lòng hết sức vui sướng, hơn nữa lúc này cũng đang nghĩ đến vị tiên cô kia nên nhân tiện đứng dậy nói: “Đã như vậy thì ta sẽ lập tức về phủ, viết ra một danh sách các món ăn”.
“Được, được, được. Việc này cũng có chút gấp gáp rồi, chẳng những cần phải đưa cho đầu bếp thử thực hành một lần, còn phải điều chỉnh lượng phụ gia, e rằng nhiều thứ còn khó mua, vậy phiền phu nhân rồi”.
Oa Oa thản nhiên cười nói: “Vậy để ta tiễn phu nhân”.
Tiểu Chu cười với Diễm Diễm và Oa Oa, chắp tay thi lễ rồi cùng với Oa Oa ra ngoài. Do trong lòng vui mừng nên bước đi của nàng có phần nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt khôi phục lại được vài phần vui vẻ, dáng vẻ hết sức xinh đẹp. Đén Dương Hạo cũng không nén được đưa mắt trầm trồ, chỉ tiếc là ánh mắt ấy vụt đi chưa được xa thì tai đã bị Diễm Diễm kéo lại.
“Này, hai mắt chàng sắp rơi cả xuống đất rồi đấy”.
Dương Hạo cười ha hả nói: “Nha đầu này, học ở đâu kiểu ăn nói chua như dấm ấy. Quan nhân của nàng cũng chỉ là nhìn thôi mà. Đúng là háo sắc á, thì mới đầu ta đã ôm vào lòng, chủ động luôn rồi, như con hổ đói vồ con dê í, nàng nói có đúng không?”
Diễm Diễm vốn được coi là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vẫn là phụ nữ, lại hay thẹn thùng, nghe hắn nói như vậy nàng không nhịn được bèn bật cười, dậm chân nói: “Được rồi, lại lôi chuyện đó ra để chọc cười thiếp”.
Dương Hạo lấy tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diễm Diễm, nàng ngồi yên trong lòng hắn, Dương Hạo nhẹ nhàng vuốt đôi bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói:
“Nương tử, mấy ngày nay chỉ ở trong nhà chắc mệt lắm hả? Trước đây khi còn là một đại tiểu thư, nàng có thể vui chơi thoải mái mà không lo nghĩ gì”.
Diễm Diễm trừng mắt nói: “Hừ, bây giờ lại định dùng lời ngon tiếng ngọt đấy hả? Mệt thì không mệt, việc nhà còn đầy ra đấy, thiếp không giúp chàng chăm lo thì cũng không yên tâm. Chỉ có một chuyện thiếp không cam tâm”.
Dương Hạo ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì?
Diễm Diễm nói: “Người ta được gả trước cho chàng.. những tháng ngày trước kia không tính nữa, nhưng Đông Nhi tỷ tỷ đã có em bé rồi, người ta đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì. Chàng nói xem có phải chàng thiên vị không?”
Dương Hạo tỏ vẻ oan khuất nói: “Chuyện này sao trách ta được, lão gia ta cung cúc tận tụy, cần cù chịu khó, bao nhiêu công phu đổ trên người nàng, tự nàng không sinh lại còn đi trách ai?”
Diễm Diễm giận dữ, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn hắn: “Hứ, chàng là chồng, bản cô nương không sinh không phải do chàng thì tính với ai? Bản thân không có bản lĩnh còn trách người ta, chẳng ra dáng đại trượng phu gì cả”.
Dương Hạo nhấc bổng nàng lên, ôm chặt trong lòng rồi nói: “Dám nói ta không có bản lĩnh? Hừ, điều này phạm đến điều tối kỵ của đàn ông rồi đấy.
Tiểu nương tử, hôm nay ta sẽ cho nàng đại chiến ba hiệp, xem nàng không được, hay phu quân của nàng không được”.
“Này này này, trời vẫn còn sáng mà”.
“Trời sáng thì sao chứ, trời sáng thì càng đỡ phải thắp đèn, nàng không biết hiện giờ giá dầu rất đắt hay sao?”
*******************
Lúc Tiêu Nghiễm đi vào đại đường, Từ Huyễn đang ôm trong lòng một đống văn bản, hắn sau khi quay về phủ giải quyết hết đống văn bản quan trọng liền bày ra trước mặt, tỉ mỉ cân nhắc đắn đo.
Tiêu Nghiễm thấy hắn đang chăm chú, liền tự mình rót một tách trà, ngồi trên ghế nhìn hắn, mãi lúc lâu sau, khi thấy hắn vẫn chưa phát hiện mình đang ở đó, Tiêu Nghiễm mới ho một tiếng, Từ Huyễn ngẩng đầu lên, không nén được cười nói: “Lão Tiêu, đến bao giờ thế?”
Tiêu Nghiễm cười nói: “Đến một lúc rồi, thấy ông đang chuyên tâm quá nên mới phải đánh tiếng”.
Từ Huyễn cười cười, rời khỏi bàn, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nghiễm nói: “Mọi sự bên chỗ ông ổn thỏa rồi chứ?”
Tiêu Nghiễm nói: “Trước mắt thì cũng chỉ nhiều thế thôi, nguyên chỗ sách trong kho của phủ cũng đều là sách các hộ lớn quyên tặng, còn có những bộ đơn, trân bản, cùng với sách của các văn nhân nổi tiếng, toàn bộ đều đưa tặng cho Lô Châu rồi”.
Từ Huyễn cảm khái nói: “Ta vốn cho rằng Dương thái úy chỉ biết đến võ lực, chỉ biết đi tranh chấp đất đai, nhân khẩu, xây dựng quân đội, không ngờ những việc này thái úy cũng hết sức coi trọng. Các thông dịch quán, bảo tàng, ấn thư xã cũng nhanh chóng mọc lên khắp nơi, thái úy còn phát minh ra cách in ấn, thật là đáng khâm phục, thực là tài giỏi. Cũng có lúc ta nghĩ không ra là thái úy có thể suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy.
Tiêu Nghiễm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, hưng công thương, lập nông mục, mở mạnh kinh tế. Lấy lợi chung đặt lên trên, lấy văn và dung hòa vạn năng để trị dân an. Thiên văn lịch tính, địa lý ghi chép, thơ văn ca phú, binh thư chiến sách, vẫn cứ cần dịch điển tích của bách gia, đây là điều không thể thiếu của một quốc gia, lại không phải là việc cần của các chư hầu. Thái úy có mộng lớn như v ậy, tầm nhìn cũng thật là xa”.
Dương Hạo có ý định đưa Lô Châu trở thành trung tâm văn hóa, tôn giáo, xây Ngân Châu thành trung tâm chính trị, kinh tế. Đồng thời thu nạp nền văn hóa và học thuyết của những nơi khác, còn mở rộng học phủ. Những kiến thức thu thập được cần phải được phát huy tác dụng thực t ế, cần rất nhiều người học tập. Mà Dương Hạo nay đã bắt đầu bắt tay vào làm những chuyện thế này, tự nhiên đến những người như Từ Huyễn và Tiêu Nghiễm cũng phải
khen ngợi hắn: “ Ý chí thiên hạ, chí hướng xa xăm”.
Tiêu Nghiễm nói đến đây đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “ Đúng rồi, khi quay về đây có gặp phu nhân, phu nhân vừa mới từ chỗ Dương thái úy về, dường như đang đến chỗ Tê Vân Quan thắp hương. Đúng là kỳ quái, hai nhà Phật đạo, phu nhân trước nay vẫn sùng Phật, sao giờ lại chuyển sang tín Đạo giáo?”
Từ khi nước Đường tiêu vong, hắn đã chuyển sang gọi Tiểu Chu là phu nhân. Hắn nói đến phu nhân, Từ Huyễn tự nhiên cũng biết rằng hắn đang nói đến ai. Nghe nói đến Tiểu Chu, sắc mặt của Từ Huyễn bỗng có chút do dự, hắn trầm mặc một hồi lâu, rồi mới trầm giọng nói: “Lão Tiêu, phu nhân… những ngày này thường xuyên qua lại phủ của Dương thái úy”.
Tiêu Nghiễm à ừm một tiếng, chẳng nói gì.
Từ Huyễn kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại nói: “Dân gian tuy không biết thân phận của phu nhân, nhưng có rất nhiều lời ong tiếng ve, rất khó nghe. Cái này… ông đã từng nghe thấy chưa?”
Tiêu Nghiễm nhướn mày lên, hỏi: “Đỉnh thần tưởng rằng thái úy là người để ý đến những điều trên thế gian hay sao?”
Từ Huyễn thốt lên nói: “Đương nhiên, Mậu Huy huynh hà tất nói những lời đó?”
Tiêu Nghiễm không nói gì, chỉ đáp: “ Đỉnh thần cho rằng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh cao thượng một đời có thể sao?”
Từ Huyễn hiểu ý hắn, trầm mặc không nói gì rồi đứng lên.
Tiêu Nghiễm nói: “ Tùy Dương Đế là biểu thúc của Lý Thế Dân, lại là cha dượng của Lý Thế Dân, Lý Thế Dân lại cưới Tiêu Hậu của Tùy Dương Đế làm phi. Từ Vũ thay đổi lại nạp thêm phi, sự trong sạch của cung đình so với Dương Hạo thế nào? Làm sao có thể để những chuyện thế này trong lòng? Chuyện gì không che đậy, tự cổ chí kim, có anh hùng nào là không phong lưu? Ngươi muốn để cho Dương Hạo trở thành thánh nhân hay sao? Thánh nhân có thể trở thành hoàng đế tốt không?”
Tiêu Nghiễm còn nhỏ hơn Từ Huyễn chín tuổi, làm quan, đạo đức, học vấn đều không có gì nói. Trong triều các thần đều khen ngợi không ngớt, lúc ấy Tiêu Nghiễm chỉ nói: “Đáng tiếc dưới lầu còn thiếu một cái giếng”.
Hoàng đế hỏi thế là có ý gì, hắn nói: “Do đó không thể so với cảnh Dương Lâu”.
Thời Nam Bắc triều, hậu chủ Trần Thục Bảo không để ý đến chuyện chính sư, sa vào dâm lạc, sủng ái mỹ nhân, xây cảnh Dương Lâu, dưới lầu có giếng. Trinh Minh ba năm, Tùy tướng, Hàn Du Hổ đánh vào nước, giếng trong cảnh “ngọc thụ hậu đình hoa” cạn kiệt, Trần Hậu bó tay đứng nhìn, từ đó mọi người gọi cái giếng đó là ‘giếng nhục’, do câu nói này có ý phẫn nộ, trong tiếng địa phương nó còn mang hàm ý chỉ trích.
Đợi đến sau khi Lý Dục lên kế vị, hắn lại quay về triều làm tự khanh ở Đại Lý, Dương Hạo và Gia Luật Văn ở nước Đường mâu thuẫn, lần đầu tiên xung đột cũng chính hắn là người vào cung bẩm báo, do thấy Lý Dục mê đắm chơi cờ, không chú ý gì mà phẫn nộ hất phăng bàn cờ của Lý Dục. Đại thần nước Đường, Tiêu Nghiễm vẫn là đệ nhất thần, Từ Huyễn vốn vẫn được coi trọng, nghe những lời này của Tiêu Nghiễm, Từ Huyễn mặt cũng không biến sắc, nhưng vẫn còn đôi chút do dự: “Nhưng… nhưng phu nhân vẫn cứ là phi của vua trước đây, cũng cần phải giữ thể diện…”
Tiêu Nghiễm than thở nói: “Phu nhân là người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhất định sẽ trở thành mục tiêu theo đuổi của bao người đàn ông. Bất kể là ai, nếu như có thể nắm giữ vận mệnh của phu nhân thì cũng có thể coi đó là một chiến lợi phẩm. Người chết thì đã chết rồi, sao không để cho người còn sống một lối thoát? Mẫu nghi thiên hạ, mệnh mang đào hoa, điều này… có lẽ cũng đã là số mệnh rồi…
Nghĩ đến đây, Tiểu Chu không ngại ngần mà mạo nhận mình là Ngô Oa Nhi, nói: “Ta là Ngô Oa Nhi, không biết tiên cô là ai?”
Vị tiên cô đó nghe thấy vậy liền cười, ánh mắt lộ ra vẻ nồng nhiệt: “Haha, Ngô Oa Nhi, thanh ngâm Tiểu Trúc chủ nhân, dùng sắc nghệ để lấy lòng đệ nhất Đại Lương hay sao? Dương Hạo trong thư đã nói về lai lịch của cô, nay được nhìn, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhan sắc này so với ta khi đó ở Lạc Dương… hừm, không sai, không sai, đúng là mẫu người con gái khiến người ta thích thú.”
Tiểu Chu tự nghĩ: “Đại Lương? Từ khi Chu Ôn diệt nước Đường xưng vương đổi tên thành Đông Bộ Đại Lương, thành Biện Lương không còn được gọi với cái tên Đại Lương nữa. Làm sao lại gọi cái tên cổ như vậy? Con? Xem ra cô gái này chỉ lớn hơn ta khoảng hai, ba tuổi, làm sao nói chuyện lại già như thế chứ?”
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Tiểu Chu lại không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nói ra thì Tiểu Chu cũng là một người phụ nữ thông minh, cầm kỳ thi họa thi từ ca phú, nên cũng nhanh chóng ứng biến không để lộ chút sơ hở:
“Không sai, ta chính là Ngô Oa Nhi, tiên cô còn chưa cho biết pháp danh, không biết hôm nay tiên cô giá đáo đến đây có ý gì?”
Vị tiên cô đó khẽ cười, khuôn mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đẹp mê người: “Pháp hiệu của bản cô nương ư? Haha, ngươi gọi ta một tiếng là Tịnh Âm Sư Phụ là được. Lần này ta đến đây là nhờ ủy thác của Dương Hạo, muốn nhờ ta truyền thụ cho các ngươi, ta vốn ở trên núi Tử Vi, nhận được thư Dương Hạo, biết được các ngươi muốn đến Thiếu Hoa Sơn để cư ngụ, ta muốn trực tiếp đén, may sao giữa đường hỏi một vài câu mới biết được các ngươi đã đến Ngân Châu…”
Tiểu Chu nghe thấy cô ta không có ác ý gì bèn không muốn mạo nhận là Ngô Oa Nhi nữa, đang định nói rõ thân phận với người đó thì bỗng nghe thấy tin Dương Hạo đang muốn truyền thụ võ công cho các cô gái thấy trong lòng không khỏi tim đập. Nàng thường hay nói chuyện với Diễm Diễm, Dương Hạo đã từng nói đến chuyện có tiên nhân truyền thuyết ở trong Lư Động Binh, cô gái trước mặt có đích thực là truyền nhân của Lư Tổ không?
Nghĩ tới đây, những lời định nói lại chợt im bặt, nàng tò mò hỏi: “Tiên cô… tiên cô có phải là muốn truyền thụ võ công cho chúng tôi hay không?”
Tịnh Âm khẽ nhếch mép cười, trong nụ cười có chút tà ý, không hiểu nụ cười
đó có ý gì: “Thôi, cũng tương đối rồi, hihi, dẫu sao… bản lĩnh của bản cô nương đây đều là muốn truyền cho các ngươi. Dù cho tuổi của cô hơi lớn nhưng so với ta năm đó… năm đó khi mới bắt đầu luyện tập cũng đã hơi lớn tuổi, gân cốt vẫn còn biết nghe lời, chỉ cần không quá ngu dốt thì cũng có thể học được”.
Vừa nói đến đây, tai của Tịnh Âm đã khẽ động, cười nói: “Có người đến rồi, bản cô nương đến đây không muốn Dương Hạo biết, ta ở Tê Vân Quan, trong thành Ngân Châu, rất dễ tìm, người và Đường Diễm Diễm cứ đến tìm ta. Còn với bọn quan gia, ngươi muốn nói tung tích của ta cho bọn chúng cũng không vấn đề, có điều… không được gọi bọn chúng đến gặp ta, hắn là tông đồ của quỷ, gặp hắn ắt thấy xấu hổ”.
Tịnh Âm nói rồi thoáng một cái, cả thân thể đứng thẳng trong không trung rồi đứng thản nhiên tại một điểm trên ngọn núi giả sơn, thoát cái không thấy đâu nữa.
“Theo cô ta học võ nghệ?”
Tiểu Chu đầu nóng ran lên, một ý nghĩ chợt thoáng qua làm cho đầu óc nàng run lên.
Đã trải qua cảnh nước mất nhà tan, cuộc sống lưu vong, Tiểu Chu phát hiện rằng bản thân không biết tí võ công nào thật là ấu trĩ, ngày trước thì tưởng là nho nhã, trong thời chiến này mới nhận ra hóa ra phải có chút tài mọn mới đủ phòng thân.
Một người phụ nữ, đặc biệt là có sắc đẹp mà lại không có một thế lực nào bảo vệ thì sắc đẹp đó có thể đem đến cho cô ta biết bo nguy hiểm và bi kịch. Nếu như bản thân có thể giống như Tịnh Âm, có bản lĩnh đầy người như vậy thì tuy rằng không thể đủ sức cứu cả nước, nhưng khi đối diện với những dạng người tâm địa xấu xa như Triệu Quang Nghĩa thì ít nhất cũng có thể phòng thân.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, khiến tim nàng không khỏi đập loạn nhịp. Khi còn ở cung Đường nàng đã giao du với không ít cao tăng, cũng biết những vị cao tăng đó coi trọng y bát, không phải là với ai họ cũng đồng ý truyền thụ võ nghệ, để học được bản lĩnh đó thì cần phải mạo nhận.
“Vị tiên cô đó nhận lầm ta thành Oa Oa, không biết thì ta cứ mạo nhận đi, cô ta vốn muốn truyền võ công cho Oa Oa và Diễm Diễm, đợi ta… đợi ta học xong võ công sẽ dạy lại cho họ, còn nếu như không thành…”
Nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân vọng đến, Tiểu Chu vội vàng đưa tiêu lên môi, giả bộ như đang thổi một vài âm tiết, nhưng do đang suy nghĩ linh tinh nên khó thành ca khúc. Lúc này là Dương Hạo, hắn cười nói: “Nương tử biết được ta đến hay sao mà đột nhiên thổi không thành điệu thế?”
Tiểu Chu vội vàng quay người lại, thẹn thùng nói: “A, hóa ra là thái úy”.
Tiểu Chu là mẫu mỹ nữ điển hình của Giang Nam, mềm mại lả lướt, vóc dáng tinh tế, mặc bộ đồ da cừu, Dương Hạo nhận ra đây là sân của Oa Oa, ngoài Oa Oa ra thì không có người ngoài, không ngờ lại nhận nhầm người, hắn đang mặt mày hớn hở muốn nhảy ra ôm, chợt thấy người đó là Tiểu Chu nên không khỏi xấu hổ, thu hai tay lại: “Phu nhân xá tội, tại hạ.. nhất thời nhận nhầm người, thực là đã mạo phạm…”
Tiểu Chu sau khi có suy nghĩ mạo nhận trong lòng đang bối rối, tim cũng đang nhảy loạn lên, cố ý giả bộ từ tốn, cười nói: “Thái úy khách sáo rồi, còn nói chi đến mạo phạm…”
Lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi cùng thướt tha đi ra đình, bốn mắt đều cùng liếc đến, khiến Dương Hạo chợt giật mình, nghiêm trang nói: “Phu nhân, mời!”
Bốn người cùng vào ngồi trong hoa đình, Đường Diễm Diễm nhân tiện hỏi: “Hạo ca ca, thiếp và Oa Nhi vừa mới đọc một hồi trướng nhật, tiền chàng muốn mua sắm lương khô, nông cụ… đều miễn cưỡng góp lại, có điều cũng phải khẩn trương, nếu không phải mượn thương gia dùng một ít?”
Dương Hạo lắc đầu nói: “Đã gom lại được thì không cần phải mượn đâu.
Không chỉ là vấn đề lãi, chúng ta nhất định phải thử gánh vác áp lực, bồi dưỡng năng lực giải quyết vấn đề, nếu như từ đầu chí cuối đều là người khác làm vậy thì làm sao các nàng đứng vững được?”
Đường Diễm Diễm trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng: “Được rồi, chàng nói một câu thì cái gì không thể cũng thành có thể, cứ lôi cả một mớ đạo lý như bòng bong ra nói, ai mà nhẫn nại nghe cho được”.
Dương Hạo cười nói: “Thói quen rồi, quen rồi, thường ngày có chuyện gì cũng đều dặn dò như vậy, để cho người nghe được rõ, khiến cho họ hiểu được tường tận ý đồ và cách nghĩ của ta. Haha, đợi chúng ta dùng quen người rồi thì không cần việc gì cũng làm minh bạch nữa, các nàng muốn ta nói nhiều ta cũng lười không nói đâu”.
Đường Diễm Diễm bĩu môi nói: “Chờ đó”.
Oa Oa đi tới đằng sau Dương Hạo, nhẹ nhàng mát xa vai cho hắn, cười nói: “Tỷ tỷ chẳng qua là làm nũng với chàng thôi, quan nhân hà cớ mà không hiểu sự tình như vậy? Đúng rồi, tiệc rượu mời thủ lĩnh các bộ tộc chuẩn bị thế nào rồi?”
Dương Hạo nói: “Cụ thể thế nào ta đều giao cho hội Từ đại nhân lo liệu rồi. Nàng biết đấy, những việc như thế này là việc nhỏ nhặt. Có điều rất nhiều thứ Từ đại nhân ra tay còn khéo hơn phụ nữ gấp bội. Ví dụ như thành Ngân Châu của chúng ta, sau vài trận chiến, đầu bếp tài giỏi đều thưa thớt ít ỏi, đã là yến tiệc thì lại phải làm cho thịnh soạn, nhưng ta nghĩ bọn họ không quen ăn những món sơn hào hải vị, không thích hợp để ăn. Oa Oa, nàng nấu ăn thì không chê vào đâu được, nhưng những món nàng làm đều có nhiều chất quá, không thích hợp với vùng Tây Bắc. Nàng có biết nấu theo kiểu Trung Nguyên sao cho vẫn mang theo phong vị của thảo nguyên không?”
Oa Oa chần chừ một chút rồi làm khó nói: “Quan nhân cũng biết Biện Lương có bao nhiêu thực khách, đều là những người ăn được, chỉ cần hai ba gắp là hết đĩa, đích thực là không thích hợp với bọn họ. Có điều…”
Tiểu Chu thấy vợ cồng nhà họ ngồi trước mặt mình liếc mắt đưa tình nhưng cũng không hề đố kị, nàng vẫn cứ làm một người trong suốt, trong lòng thật không lấy làm thoải mái. Vốn định nói cáo từ, nhưng nghe thấy những lời nó liền không nén nổi, nói: “Thái úy muốn nấu món ăn có phong cách của Trung Nguyên lại vừa có hương vị của thảo nguyên hay sao? Hay là… hay là ta có thể giới thiệu vài món”.
Dương Hạo ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: “Phu nhân biết làm những món ăn như vậy ư?”
Mặt Tiểu Chu hơi đỏ lên, hơi chút xấu hổ nói: “Ngày trước ở trong cung Đường, những khi buồn chán cũng thử nấu nướng chút đỉnh, chứ không hề tỉ mỉ nghiên cứu bao giờ. Ngoài những món ăn phục vụ tiệc rượu thì có bốn món đặc sản, món đặc chế, điểm tâm, món canh… tổng cộng chín mươi hai món, có lẽ… có lẽ hợp để thái úy sử dụng”.
Tiểu Chu không chỉ cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú đều giỏi, nàng còn tự mình làm ra những loại quần áo mới đủ mọi kiểu dáng và màu sắc, làm bánh, nghiên cứu các món ăn.. Nếu nói trong thời đại ngày nay, thì Tiểu Chu ắt hẳn vừa phải là nhà vũ đạo, nhà âm nhạc, nhà thơ, nhà thiết kế trang phục, chuyên gia thẩm mỹ với chuyên gia thông hiểu các món ăn… Một chuỗi những tài năng khiến nàng gần như trở thành một tài nữ nhất thế giới đầy tài năng.
Có điều vào thời đại đó, những thứ đó cũng chỉ dùng chơi mà thôi, nếu như một thiếu nữ tầm thường mà được như thế thì không nói làm gì, nhưng hoàng hậu một nước mà lại có thể nghiên cứu được hết những thứ đó thì đúng là điều bị chỉ trích. Tiểu Chu hoàng hậu không hỏi về chính trị, không nói về quốc sự, không bàn về quyền thuật, cũng không giống hoàng hậu Thiện Đức, cả ngày khuyên nhủ phu quân vẽ bản đồ, dốc toàn tâm lo việc quốc gia đại sự.
Còn nàng, nàng chỉ muốn toàn tâm toàn ý trở thành một người phụ nữ hạnh phúc, thích đem nghệ thuật của cuộc sống trở thành tiểu tư nữ thanh niên, nàng muốn là phu nhân của một vương hầu, làm thế là cực kỳ rồi, nói không chừng hoàng đế còn muốn phong chức cho nàng, khen thưởng nàng. Nếu như nàng là phu nhân của công khanh danh sĩ thì cũng đủ để người khác trông vào, nhưng nàng là hoàng hậu, vị trí không giống so với những người khác. Văn nhân Giang Nam đau đầu vì chuyện nước tan, đã có biết bao người truy căn nguyên nhân, không ít người đổ lỗi cho Tiểu Chu hoàng hậu, điều này cũng khiến nàng khó mà mở mồm nói được gì.
Dương Hạo không tỏ vẻ gì khinh miệt mà ngược lại còn vỗ tay cười lớn: “Đúng là ta thật bất lực. Đa tạ phu nhân, những món này được phu nhân tận tay chế biến, ắt hẳn mọi người sẽ đều phải nhớ, việc này xin mời đích thân phu nhân ra tay vậy?”
Oa Nhi nắm chặt nắm tay lại, nhẹ nhàng đấm vào vai hắn một cái, khẽ sẵng giọng: “Quan nhân dương dương tự đắc cái gì chứ? Thân phận là phu nhân, làm sao có thể xuất đầu lộ diện được? Những việc này sao lại có thể để phu nhân đích thân làm chứ? Mời phu nhân viết ra vài món, rồi để cho đầu bếp làm là được mà”.
Dương Hạo vỗ vỗ trán, cười nói: “Đúng đúng đúng, như vậy mới là thỏa đáng”.
Tiểu Chu cuối cùng cũng phát hiện ra chút tài của mình có chỗ dùng, trong lòng hết sức vui sướng, hơn nữa lúc này cũng đang nghĩ đến vị tiên cô kia nên nhân tiện đứng dậy nói: “Đã như vậy thì ta sẽ lập tức về phủ, viết ra một danh sách các món ăn”.
“Được, được, được. Việc này cũng có chút gấp gáp rồi, chẳng những cần phải đưa cho đầu bếp thử thực hành một lần, còn phải điều chỉnh lượng phụ gia, e rằng nhiều thứ còn khó mua, vậy phiền phu nhân rồi”.
Oa Oa thản nhiên cười nói: “Vậy để ta tiễn phu nhân”.
Tiểu Chu cười với Diễm Diễm và Oa Oa, chắp tay thi lễ rồi cùng với Oa Oa ra ngoài. Do trong lòng vui mừng nên bước đi của nàng có phần nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt khôi phục lại được vài phần vui vẻ, dáng vẻ hết sức xinh đẹp. Đén Dương Hạo cũng không nén được đưa mắt trầm trồ, chỉ tiếc là ánh mắt ấy vụt đi chưa được xa thì tai đã bị Diễm Diễm kéo lại.
“Này, hai mắt chàng sắp rơi cả xuống đất rồi đấy”.
Dương Hạo cười ha hả nói: “Nha đầu này, học ở đâu kiểu ăn nói chua như dấm ấy. Quan nhân của nàng cũng chỉ là nhìn thôi mà. Đúng là háo sắc á, thì mới đầu ta đã ôm vào lòng, chủ động luôn rồi, như con hổ đói vồ con dê í, nàng nói có đúng không?”
Diễm Diễm vốn được coi là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vẫn là phụ nữ, lại hay thẹn thùng, nghe hắn nói như vậy nàng không nhịn được bèn bật cười, dậm chân nói: “Được rồi, lại lôi chuyện đó ra để chọc cười thiếp”.
Dương Hạo lấy tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diễm Diễm, nàng ngồi yên trong lòng hắn, Dương Hạo nhẹ nhàng vuốt đôi bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói:
“Nương tử, mấy ngày nay chỉ ở trong nhà chắc mệt lắm hả? Trước đây khi còn là một đại tiểu thư, nàng có thể vui chơi thoải mái mà không lo nghĩ gì”.
Diễm Diễm trừng mắt nói: “Hừ, bây giờ lại định dùng lời ngon tiếng ngọt đấy hả? Mệt thì không mệt, việc nhà còn đầy ra đấy, thiếp không giúp chàng chăm lo thì cũng không yên tâm. Chỉ có một chuyện thiếp không cam tâm”.
Dương Hạo ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì?
Diễm Diễm nói: “Người ta được gả trước cho chàng.. những tháng ngày trước kia không tính nữa, nhưng Đông Nhi tỷ tỷ đã có em bé rồi, người ta đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì. Chàng nói xem có phải chàng thiên vị không?”
Dương Hạo tỏ vẻ oan khuất nói: “Chuyện này sao trách ta được, lão gia ta cung cúc tận tụy, cần cù chịu khó, bao nhiêu công phu đổ trên người nàng, tự nàng không sinh lại còn đi trách ai?”
Diễm Diễm giận dữ, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn hắn: “Hứ, chàng là chồng, bản cô nương không sinh không phải do chàng thì tính với ai? Bản thân không có bản lĩnh còn trách người ta, chẳng ra dáng đại trượng phu gì cả”.
Dương Hạo nhấc bổng nàng lên, ôm chặt trong lòng rồi nói: “Dám nói ta không có bản lĩnh? Hừ, điều này phạm đến điều tối kỵ của đàn ông rồi đấy.
Tiểu nương tử, hôm nay ta sẽ cho nàng đại chiến ba hiệp, xem nàng không được, hay phu quân của nàng không được”.
“Này này này, trời vẫn còn sáng mà”.
“Trời sáng thì sao chứ, trời sáng thì càng đỡ phải thắp đèn, nàng không biết hiện giờ giá dầu rất đắt hay sao?”
*******************
Lúc Tiêu Nghiễm đi vào đại đường, Từ Huyễn đang ôm trong lòng một đống văn bản, hắn sau khi quay về phủ giải quyết hết đống văn bản quan trọng liền bày ra trước mặt, tỉ mỉ cân nhắc đắn đo.
Tiêu Nghiễm thấy hắn đang chăm chú, liền tự mình rót một tách trà, ngồi trên ghế nhìn hắn, mãi lúc lâu sau, khi thấy hắn vẫn chưa phát hiện mình đang ở đó, Tiêu Nghiễm mới ho một tiếng, Từ Huyễn ngẩng đầu lên, không nén được cười nói: “Lão Tiêu, đến bao giờ thế?”
Tiêu Nghiễm cười nói: “Đến một lúc rồi, thấy ông đang chuyên tâm quá nên mới phải đánh tiếng”.
Từ Huyễn cười cười, rời khỏi bàn, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nghiễm nói: “Mọi sự bên chỗ ông ổn thỏa rồi chứ?”
Tiêu Nghiễm nói: “Trước mắt thì cũng chỉ nhiều thế thôi, nguyên chỗ sách trong kho của phủ cũng đều là sách các hộ lớn quyên tặng, còn có những bộ đơn, trân bản, cùng với sách của các văn nhân nổi tiếng, toàn bộ đều đưa tặng cho Lô Châu rồi”.
Từ Huyễn cảm khái nói: “Ta vốn cho rằng Dương thái úy chỉ biết đến võ lực, chỉ biết đi tranh chấp đất đai, nhân khẩu, xây dựng quân đội, không ngờ những việc này thái úy cũng hết sức coi trọng. Các thông dịch quán, bảo tàng, ấn thư xã cũng nhanh chóng mọc lên khắp nơi, thái úy còn phát minh ra cách in ấn, thật là đáng khâm phục, thực là tài giỏi. Cũng có lúc ta nghĩ không ra là thái úy có thể suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy.
Tiêu Nghiễm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, hưng công thương, lập nông mục, mở mạnh kinh tế. Lấy lợi chung đặt lên trên, lấy văn và dung hòa vạn năng để trị dân an. Thiên văn lịch tính, địa lý ghi chép, thơ văn ca phú, binh thư chiến sách, vẫn cứ cần dịch điển tích của bách gia, đây là điều không thể thiếu của một quốc gia, lại không phải là việc cần của các chư hầu. Thái úy có mộng lớn như v ậy, tầm nhìn cũng thật là xa”.
Dương Hạo có ý định đưa Lô Châu trở thành trung tâm văn hóa, tôn giáo, xây Ngân Châu thành trung tâm chính trị, kinh tế. Đồng thời thu nạp nền văn hóa và học thuyết của những nơi khác, còn mở rộng học phủ. Những kiến thức thu thập được cần phải được phát huy tác dụng thực t ế, cần rất nhiều người học tập. Mà Dương Hạo nay đã bắt đầu bắt tay vào làm những chuyện thế này, tự nhiên đến những người như Từ Huyễn và Tiêu Nghiễm cũng phải
khen ngợi hắn: “ Ý chí thiên hạ, chí hướng xa xăm”.
Tiêu Nghiễm nói đến đây đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “ Đúng rồi, khi quay về đây có gặp phu nhân, phu nhân vừa mới từ chỗ Dương thái úy về, dường như đang đến chỗ Tê Vân Quan thắp hương. Đúng là kỳ quái, hai nhà Phật đạo, phu nhân trước nay vẫn sùng Phật, sao giờ lại chuyển sang tín Đạo giáo?”
Từ khi nước Đường tiêu vong, hắn đã chuyển sang gọi Tiểu Chu là phu nhân. Hắn nói đến phu nhân, Từ Huyễn tự nhiên cũng biết rằng hắn đang nói đến ai. Nghe nói đến Tiểu Chu, sắc mặt của Từ Huyễn bỗng có chút do dự, hắn trầm mặc một hồi lâu, rồi mới trầm giọng nói: “Lão Tiêu, phu nhân… những ngày này thường xuyên qua lại phủ của Dương thái úy”.
Tiêu Nghiễm à ừm một tiếng, chẳng nói gì.
Từ Huyễn kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại nói: “Dân gian tuy không biết thân phận của phu nhân, nhưng có rất nhiều lời ong tiếng ve, rất khó nghe. Cái này… ông đã từng nghe thấy chưa?”
Tiêu Nghiễm nhướn mày lên, hỏi: “Đỉnh thần tưởng rằng thái úy là người để ý đến những điều trên thế gian hay sao?”
Từ Huyễn thốt lên nói: “Đương nhiên, Mậu Huy huynh hà tất nói những lời đó?”
Tiêu Nghiễm không nói gì, chỉ đáp: “ Đỉnh thần cho rằng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh cao thượng một đời có thể sao?”
Từ Huyễn hiểu ý hắn, trầm mặc không nói gì rồi đứng lên.
Tiêu Nghiễm nói: “ Tùy Dương Đế là biểu thúc của Lý Thế Dân, lại là cha dượng của Lý Thế Dân, Lý Thế Dân lại cưới Tiêu Hậu của Tùy Dương Đế làm phi. Từ Vũ thay đổi lại nạp thêm phi, sự trong sạch của cung đình so với Dương Hạo thế nào? Làm sao có thể để những chuyện thế này