• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bộ Bộ Sinh Liên (2 Viewers)

  • Chương 467

Na Bố Y Nhĩ mỉm cười, nghe muội muội trêu chọc, cánh mũi nàng hơi phập phồng, trêu lại, nói: "Còn phải nhắc đến một người nữa, đó là nghĩa tử của Lý Quang Sầm đại nhân, Dương thái úy, giang sơn này sớm muộn cũng thuộc về Dương thái úy. Thuộc về ngài ấy rồi thì không phải là sẽ thuộc về muội sao? Tỷ tỷ mới phải chúc mừng muội đã được gả cho đại anh hùng tài giỏi ý chứ." Nhĩ Mã Y Na mặt đỏ như thạch lựu, xấu hổ nói: "Muội...muội đã đồng ý gả cho ngài ấy đâu, hừ, từ sau khi ngài ấy tham gia vào đại hội của thất thị chúng ta thì không còn xuất hiện trước mặt muội nữa, cũng không tặng cho muội một đóa hoa. Trong bộ lạc chúng ta có nhiều thiếu niên anh hùng như vậy, cả ngày bám lấy muội, muội không cần, muội sẽ thích kẻ hán nhân cao ngạo đó sao?"


Na Bố Y Nhĩ cười nói: "Muội thật sự không cần ngài ấy sao, vậy hà tất phải canh cánh trong lòng việc ngài ấy sau khi tham gia đại hội xong lại không gặp muội nữa? Muội muội ngốc của ta ơi, muội sớm đã đem hết tâm sự viết lên mặt mình rồi này. Hơn nữa, đây là quyết định của phụ thân, Dương thái úy là thiếu chủ của thất thị Đảng Hạng chúng ta, hán tử trong Đảng Hạng Khương ai dám tranh đoạt đóa hoa đẹp nhất trên thảo nguyên với thiếu chủ chứ? Muội này, bắt đầu từ bây giờ hãy ngoan ngoãn mà trở về trướng, cầm kim chỉ mà chuẩn bị đồ cưới đi.


Một trăm đôi tất, một trăm đôi giày, một trăm đôi mũ...muốn chăm chút thêm một chút thì thêu hoa tinh xảo, giày cần phải làm cho chắc chắn mà dễ chịu, nếu không là một tân nương sẽ rất bị mất mặt."


Nhĩ Mã Y Na lắp bắp nói: "Không...không phải chứ, làm nhiều như vậy làm gì, mặc cả đời à?"


Na Bố Y Nhĩ cười khanh khách, liếc mắt nhìn nàng một cái, ngọt ngào nói: "Sống cả đời với người mình yêu thương, lẽ nào không phải là chuyện vui nhất sao?"


Nhĩ Mã Y Na kéo áo tỷ tỷ, làm nũng nói: "Muội tay chân vụng về, làm một chiếc khăn quấn đầu cho mình mà kim đâm hết cả các đầu ngón tay, đau chết đi được, hay là tỷ tỷ giúp muội đi."


Na Bố Y Nhĩ trêu chọc cười, nói: "Sao cơ, chịu gả cho người ta rồi à?"


Nhĩ Mã Y Na đỏ mặt nói: "Muội...muội nói nếu như gả chứ đâu có nói gả cho ngài ấy."


Lúc này bên gian phòng lớn lại ồn ào lên, rõ ràng là Lý Quang Sầm đại nhân đã thuyết phục thành công chư bộ Thác Bạc. Mọi người đã chuẩn bị mở tiệc chúc mừng. Na Bố Y Nhĩ đã coi như là được chính thức gả cho Thác Bạt Hạo Phong, là một nữ chủ nhân, nàng phải ra mặt đề bày biện thức ăn cho khách, cho nên vừa nghe thấy động tĩnh, Na Bố Y Nhĩ liền vội nói với muội muội một tiếng, liền bước nhanh ra ngoài.


"Một trăm đôi tất, một trăm đôi giày, một trăm đôi mũ..không phải chứ, ai đã đặt ra quy định này vậy?"


Nhĩ Mã Y Na đưa hai tay ra, nhìn những ngón tay thon thả nõn nà như ngọc của mình, vẻ mặt u ám như sương mù: "Đâm một cái sẽ rất đau, lại phải làm nhiều đồ như vậy, đâm này, đâm này, ngón tay người ta đẹp như vậy chẳng phải sẽ bị đâm biến thành cái sàng hay sao? Gả cho người ta phải khổ như vậy, thì ta không gả nữa, có được không..."


...


Lý Kế Quân bước tới trước trướng của mình, đưa tay kéo tấm mành che cửa, bước bước lớn vào trong.


"A!" Trong trướng phát ra một tiếng kêu nhẹ của nữ nhân, một cơ thể như bạch dương đang di chuyển qua lại trong chiếc đệm, đó là một nữ nhân trên người không một mảnh vải che thân. Trong trước tối mù, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dáng vẻ nàng ấy, ngũ quan và tướng mạo đều không tầm thường, đáng nói hơn cả là cơ thể, đó là những đường cong tuyệt đến chết người, làm cho thú huyết người ta phải sôi lên sùng sục.


Bộ ngực cao lớn vươn thẳng lên, chiếc eo thon nhỏ, cặp đùi săn chắc, dài nuột nà, đôi mông đầy đặn tròn trịa bị một chiếc chăn lông vắt hờ qua nửa kín nửa hở, càng làm cho hồn phách người ta phải lơ lửng trên trời.


Lý Kế Quân cười ha ha, bắt đầu cởi bỏ y phục trên người: "Thính Hương, chờ có sốt ruột không? Ha ha, phàm những nữ nhân từng thưởng thức mùi vị của ta thì đều không có ai lại không lưu luyến nhớ mong cả."


Lý Kế Quân ăn mặc rất đơn giản, trong ngoài đều là một thể áo bào thẳng từ trên xuống, nên trong phút chốc đã lột sạch đồ ra rồi nhảy bổ về phía trước, nắm chặt lấy đùi của nử nhân đó. Phía dưới người là chiếc đệm được làm bằng da dê, vừa mềm lại vừa trơn. Nữ nhân đó bị hắn kéo đến trước mặt, Lý Kế Quân bóp bóp một cách dâm tà lên đôi mông của nàng ta hai cái, rồi chồm lên người: "Ha ha, đến đây, hầu hạ tử tế cho bổn đại nhân."


Lý Kế Quân vừa mới nhào người tới cơ thể nàng ta, thì nữ nhân đó liền thở gấp, rên rỉ không ngừng, giống như một con gà bị cắt mất yết hầu, hai chân còn không ngừng co quắp lại. Lý Kế Quân rất mất hứng, giơ tay lên cho nàng ta một bạt tai: "Mẹ nó chứ, không biết kêu thì đừng kêu có được không? Lão tử vẫn còn chưa chạm vào người, ngươi kêu với gọi cái gì chứ?"


Nữ nhân tên Thính Hương đó bị hắn tát cho một cái sưng cả mặt, nàng sợ hãi ôm lấy khuôn mặt, vừa là ấm ức vừa là sợ hãi phải nhìn Lý Kế Quân.


Lý Kế Quân cả chặng đường càn quét qua đây, trên đường đã bắt được hai bộ lạc không tháo chạy, hai bộ lạc này vốn là có thái độ trung lập, không giúp cả hai, vốn cho rằng họa sẽ không giáng xuống đầu mình, nhưng ai mà biết được Lý Kế Quân lại là tiên phong của đại quân Hạ châu, cả chặng đường hành quân vội nên dùng việc cướp bóc để dưỡng chiến, bất kể ngươi có chịu duy trì thái độ trung lập hay không. Lý Kế Quân không những cướp sạch bò dê lương thực của bọn họ mà còn cướp cả bộ lạc ddi, để cho họ làm bia đỡ đạn khi công thành, hai bộ lạc đáng thương đã biến mất trong trận này.


Cô nương tên Thính Hương đó là nữ nhân của một trong hai bộ lạc đó, nàng bị Lý Kế Quân tiện tay dắt dê, làm công cụ tiết dục cho hắn. Mỗi ngày chỉ cần không thuận hắn một chút là bị hắn đánh chửi, sợ hãi quá nên nữ nhân này đã cố gắng lấy lòng hắn, nhưng lại không biết phải làm sao thì hắn mới vui.


Lý Kế Quân cho một bạt tai xong liền đè chặt nữ nhân đó, để cho nàng ta nằm úp xuống, đang định khua giáo nhảy ngựa thì bên ngoài trướng đột nhiên có người nói: "Thiếu tướng quân, tiết độ sứ đại nhân mời ngài lập tức tới."


Lý Kế Quân nghe vậy càng không vui, nhưng phụ thân có lệnh thì hắn không dám không nghe, hắn nhéo một cái thật đau lên người Thính Hương cô nương, làm nàng ta đau đến mức run cả người lên, mắt bắt đầu ươn ướt, lại không dám phát ra tiếng kêu. Lý Kế Quân vội vàng mặc y bào vào, bước ra khỏi trướng.


Những ngày bao vậy lấy thành Ngân châu, số quân bị thương của Lý Kế Quân không nhỏ, sau khi Lý Quang Duệ thống lĩnh đại quân tới thì người của hắn mới được rút lui xuống để nghỉ ngơi và hồi phục, cho nên hai ngày này đã được nhàn nhã một chút. Lý Kế Quân vừa mới đi thúc giục đội quân chế tạo ra vũ khí công thành mới, vừa về đến trướng của mình để vui vẻ một chút thì không ngờ phụ thân lại cho người đến tìm.


Lý Kế Quân xoay người lên ngựa, phi về phía trung quân của phụ thân. Ngân châu quả thật là một bình địa rộng lớn, khu vực gần thành, chưa cần nói đến đại thụ mà ngay cả những tảng đá to một chút cũng không thấy nhiều, cho nên hậu trướng của hắn được đặt để dưỡng sức và chế tạo vũ khí công thành cũng đặt ở nơi cách thành Ngân châu một đoạn khá xa.


Lý Kế Quân đi tới đại doanh trung quân của phụ thân, nhảy xuống ngựa, vứt dây cương cho thị binh. Bước bước lớn vào trong trướng, lớn tiếng gọi: "Cha, cha cho gọi con."


Lý Quang Duệ đang ngồi bên cạnh một chiếc lò đất, từ từ đặt bát thuốc xuống, rút một chiếc khăn tay từ trong áo ra, lau lau khóe miệng, mỉm cười nói: "Con trai, Dương Hạo, Chiết Ngự Huân, Dương Sùng Huấn đã đuổi giết về, hiện đang đóng quân ở trên Vọng Hương Lĩnh."


Lý Kế Quân nghe xong thấy rất phấn chấn, xoa xoa tay nói: "Đến rất tốt, cha, để con đi đối phó với chúng."


Lý Quang Duệ cười nhạt một cái, lắc đầu nói: "Người phải vội là bọn chúng, chúng ta vội làm gì? Nếu có thể làm được việc ta thủ chúng công thì hà tất phải thủ công như vậy? Con nghĩ đánh lên Vọng Hương Lĩnh dễ dàng như vậy sao?"


Lý Kế Quân ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Vậy cha gọi con đến đây làm gì?"


Lý Quang Duệ nói: "Binh mã của con nghĩ ngơi cũng đã mấy ngày rồi nhỉ. Cha muốn giao cho con một việc."


"Cha, cha cứ sai bảo."


Lý Quang Duệ hắng nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng dậy: "Con đi công kích đánh thành Lân châu, Phủ châu, thanh thế càng lớn càng tốt."


Lý Kế Quân nghi ngờ hỏi: "Cha, ý của cha là?"


Lý Quang Duệ cười không nói, Lý Kế Quân chắp quyền nói: "Được, con đi, có cần tiện đường chặt đứt Lô châu không?"


Lý Quang Duệ cau mày nói: "Lô châu? Lô châu bây giờ còn có cái gì nữa chứ? Chỉ cần diệt được Dương Hạo thì Lô châu tự nhiên sẽ lọt vào tay, không cần phải đến nơi đó, bây giờ ở đó đang triệu tập Phật sống ở khắp nơi để làm đại hội dịch kinh gì đó, vạn nhất làm chết hoặc bị thương mấy cao tăng Phật môn thì phiền phức lắm."


"Vâng, cha, vậy bây giờ con trở về chuẩn bị, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường."


Lý Quang Duệ gật gật đầu, nhìn đứa con trai vội vã chạy ra ngoài. Lúc này hắn mới từ từ xoay người lại, vừa dùng khăn lau miệng, vừa tự nói: "Chia nhỏ đám địch ra, bao vậy đánh viện trợ, cuối cùng...lại nhổ cả cái gai Ngân châu này, Dương Hạo. Xem ngươi làm sao có thể tiếp được chiêu này của ta?"


Ngoại tây thành Ngân Châu là nơi duy nhất địa thế không bằng phẳng, núi đồi nhấp nhô, sông suối khúc khủy, cây cối um tùm…


Trương Thù Đồng dẫn đầu năm trăm kỹ sĩ, cẩn thận rà soát phía trước. Những tai mắt sớm được cho đến nơi này đã che dấu hết tung tích, nơi này tất có người ngựa của Dương Hạo.


Lý Quang Duệ vốn không biết Dương Hạo đã mạo hiểm lấy căn cứ địa duy nhất là Ngân Châu làm miếng mồi, dụ hắn vào là đủ, nhưng mà hắn lại muốn vây thành diệt viện, mấu chốt của thành công chính là tuyệt đối không thể để thủ quân trong thành và viện quân ngoài thành liên lạc được với nhau, bởi thế bắt buộc trong phạm vi an toàn mà hắn đã định, tuyệt đối đảm bảo không có sự xuất hiện của viện quân bên địch.


Chiến sự tấn công thành, từ khi có thành trì đã bắt đầu xuất hiện liên tục không biết bao nhiêu cuộc công thành thất bại. Thủ quân trong thành thấy cờ viện quân ngoài thành, thủ quân đang mệt mỏi suy nhược bỗng chốc thành những dũng sĩ, đội quân sĩ khí như cầu vồng sau mưa trong chốt lát bùng lên khả năng chiến đấu mạnh mẽ, còn đội quân công thành lúc này lại vô cùng uể oải, mệt mỏi. Ít nhất, nếu hai bên hợp nhất, mức độ khó khăn của việc công thành sẽ tăng lên gấp bội.


Trước đây, lần vây thành diệt viện thành công nhất là khi Lý Thế Dân công đánh Lạc Dương. Lý Thế Dân vây thành Lạc Dương, quân binh vây tất cả các lối ra vào Lạc Dương, Lý Uyên lại ở phía sau phân hóa thu gộp các đạo lộ chư hầu, dốc toàn lực giảm bớt sự viện trợ cho Lạc Dương từ binh mã của của Vương Thế Sung.


Lúc đại quân do Xoang Kiện Đức dẫn đầu đến cứu Lạc Dương, Lý Thế Dân ở sẵn Hổ Lao quan như thỏ mèo đợi chuột. Cờ thất bại của viện quân kích hối, viện quân tái tướng được vác đến chân thành Lạc Dương, thủ quân trong thành lập tức hoảng sợ, lòng quân rã rời, dù có là thần tiên cũng khó mà cứu được, thất bại là điều không thể tránh khỏi.


Lý Quang Duệ cũng biết khó mà thắng nổi Ngân Châu, mặc dù nói sự kiên cố của thành Ngân Châu còn kiên cố hơn dự liệu của hắn hàng vạn lần, bởi thế chủ ý mà từ đầu hắn đặt ra là đánh viện quân đang mệt mỏi của Dương Hạo vừa mới hồi viện, thêm nữa địa thế và địa lý Ngân Châu so với Lạc Dương năm xưa Vương Thế Sung cố thủ có nhiều điểm không giống, nhưng cách mà Lý Quang Duệ dùng cũng có những điểm khác với Lý Thế Dân.


Lý Uyên dụ dỗ các lộ phản Vương, làm cho họ từ bỏ ý định cứu giúp Vương Thế Sung, Lý Quang Duệ lại đi đánh Lân Châu, Hạ Châu, dụ làm cho Chiết Ngự Huân, Dương Sùng Huấn bất an, dẫn quân trở về tổ cũ của mình, hiệu quả là như nhau, đều là cố gắng để làm yếu đi lực lượng của viện quân.


Lý Thế Dân vây chặt các lối ra vào ngoài thành Lạc Dương rồi, ngăn chặn viện quân và thủ quân liên hợp, bốn phía Ngân Châu không có địa lý như thế, nhưng binh mã của hắn đông hơn của Dương Hạo, hắn có thể dựng doanh trại của hắn ở khắp bốn phía Ngân Châu làm thành những pháo đài không thể vượt qua được.


Xoang Kiện Đức dẫn đầu đại quân mười vạn người, khí thế bừng bừng, sức lực lớn mạnh, thế mà lại thua trước Hổ Lao quan, Dương Hạo đúng là cảnh giác hơn Xoang Kiện Đức, Dương Hạo không hề trực tiếp khai trận thế đánh một trận quyết chiến với hắn, mà để hắn vừa chiến một trận đã thắng, nhưng hắn có thể cứ liên tục tấn công Ngân Châu, bức ép Dương Hạo chủ động tìm hắn quyết chiến.


Lý Quang Duệ suy đi tính lại, kế hoạch của mình tuyệt đối không thể thất bại. Chỉ cần nước Tống và Khiết Đan hai thế lực lớn này không nhúng tay vào, thì trong vòng nửa tháng, hắn dám chắc mười phần sẽ làm cho Ngân Châu lại một lần nữa nằm dưới sự cai trị của hắn, còn Dương Hạo, cái kẻ duy nhất tạo ra sự uy hiếp đối với địa vị của mình, cho dù không chết cũng chẳng khác gì một con chó què chân giữ nhà, vĩnh viễn không có khả năng trở về trời.


Địa thế phía tây ngoại thành Ngân Châu không thích hợp cho việc sắp xếp quân số đông, bởi thế ngoài mười dặm doanh trại liên tiếp ở hai bên chân thành Ngân Châu, hắn còn cho người phái binh tăng cường cảnh uy cho bắc tuyến, ngăn chặn Dương Hạo trong lúc bất giác lại cho quân mai phục ở đó, rồi đột nhiên phá doanh nhập thành, hợp với thủ quân.


Chỉ huy doanh trại Trương Thù Đồng cẩn thận dẫn quân nhất lộ kiếm tìm về phía trước, trong lúc không để ý đã nhập vào vòng vây của quân mai phục tinh nhuệ của Dương Hạo.


Người phụ trách lần phục kích này là Lý chỉ huy và Mục Vũ. Đại danh của Lý chỉ huy là Nghiêu Lưu, Lý Nghiêu Lưu, là con thứ của Lý gia ở Ngân Châu. Hắn vốn là tướng quân Ngân Châu, nên hắn rất hiểu địa lý nơi đây, còn Mục Vũ lại rất giỏi về ẩn nấp mai phục.


Ở hai bên hàng cây, trong đám cỏ, họ đã đào biết bao nhiêu là đường hào đủ cho một người nấp, đây là một cách mà người đi săn thường dùng để phục kích săn bắt thú rừng, hào tuy không sâu nhưng cả người đều có thể nấp vào trong đất, bên trên là cỏ cây. Phần đầu dùng tấm thuẫn để che đậy, có chỗ hở nhỏ để thở, đúng là không còn kẽ hở nào, cho dù quân của Trương Thù Đồng có đi qua ngay sát bên họ, chỉ cần không đụng phải thuẫn được che bởi lớp cỏ thì cũng chẳng thể nào biết được sự tồn tại của họ.


Đoàn ngựa thăm dò đã đi qua ngay trước mặt bọn họ. Chúng vốn chẳng để ý gì cái nơi nhấp nhô chỉ mọc có chút cỏ dại, mà chỉ chú ý những dãy núi xa xa um tùm cây cỏ, đề phòng có người đột nhiên xông ra. Tình thế khẩn cấp, chỉ huy doanh trại Trương Thù Đồng sắp dẫn năm trăm binh của Hạ Châu đến rồi.


“Giết!” Lý Nghiêu Lưu nhảy lên đầu tiên, cầm cung bắn đi chiếc tên đầu tiên, phi thẳng đến chỗ Trương Thù Đồng đang ngồi lên trên lưng ngựa.


“Tuuuuuu.....” tiếng hiệu lệnh thê lương bỗng vang lên. Quân binh Ngân Châu nấp ở hai bên đường vùng đứng lên, như sứ giả từ địa ngục đi ra, phá không gian mà xuất hiện, la hét mà nhảy lên.


Nơi mai phục của bọn họ ở hai bên đường, trừ những người đã quen thuộc với địa hình này ra thì cho dù chiến cung của binh Hạ châu có mang đến đây cũng không còn khả năng tiêu diệt mạnh mẽ nữa, còn cung của họ lại có thể tiến hành việc bắn tên tiêu diệt một cách dễ dàng, đồng thời cũng không sợ tên bay quá xa mà làm thương quân mai phục phía đối diện.


“Vù, vù vù!” Vô vàn những mũi tên sắc cùng lúc bay đến, như những lưỡi dao nhọn cắt cỏ vậy, trong tích tắc cả người lẫn ngựa đều đổ như ngả rạ, tiếng người hét ngựa la giờ mới vang lên.


“Vù, vù vù!” Những mũi tên lạnh lùng liên tiếp phá vỡ không gian rồi tiếp tục thực thi cuộc tấn công tàn khốc, như mưa trút lên hoa vậy, những binh sĩ đang ngồi trên lưng ngựa thật là không kịp phản công lại, trong lúc hoảng loạn cũng không biết nên phản công về hướng nào.


Trương Thù Đồng trúng tên ngã xuống ngựa, bị những con ngựa hoảng loạn đạp qua đạp lại, một thủ lĩnh tiểu đội vừa mới hô to lên: “Xuống ngựa, nằm xuống, phóng tín hiệu…” lời còn chưa kịp nói xong, thì hai mũi tên nhọn đã bay xuyên qua đầu khiến hắn ngã ngay tức khắc từ trên yên ngựa xuống.


Tiếng hô của hắn đã làm thức tỉnh những binh sĩ đang hoang mang hoảng loạn, một mũi tên được bắn lên trời, đầu mũi tên mang theo khói ám hiệu tỏa ra những đường khói dài dài trong không trung.


Những binh sĩ tàn dư lần lượt xuống ngựa, lấy thân ngựa làm yểm hộ, vội vàng chạy về phía bụi cỏ hai bên đường, giơ sẵn thuẫn với đao lên, run rẩy kéo cung để bắn tên, bắn loạn xạ về phía quân phục kích.


“Dọn chiến trường!”


Dù mới là một thiếu niên nhưng là một vị tướng lạnh lùng và cũng đã có đôi chút trưởng thành. Mục Vũ hô một tiếng lớn, một tay đao, một tay thuẫn, nhảy lên phía trước, bắt đầu thu dọn bãi chiến trường, phục binh lần lượt nhặt cung, đao và thuẫn, tấn công tiếp về phía tàn quân của Hạ Châu.


Bị khắp bốn phía bao vây, đánh chặn, tiêu diệt, trong phút chốc tàn dư của Hạ Châu đã bị tiêu diệt hết, việc thu dọn sạch sẽ cũng rất nhanh chóng.


“Rút!” Lý Nghiêu Lưu hạ lệnh, lập tức thu binh, tất cả các binh sĩ khinh y nhanh chóng hướng về phía sơn cốc mà chạy. Ngựa chiến của chúng đều đã buộc hết dây cương. Ẩn trong sơn cốc kia, chỉ cần đến đấy là có thể rời xa chiến trường rồi.


Sau nửa tuần hương, những âm thanh như sấm vang lên, đội kỵ binh hò vang phi đến, nhưng những gì mà chúng thấy chỉ là những thi thể khắp nơi và vài con ngựa bị thương vô cùng đáng thương.


Cảnh tượng tương tự đang diễn ra ở tuyến phía đông, từng hàng kỵ binh ngang dọc, đi qua dãy núi, quân của Hạ Châu và Chiết gia phi ngựa như bay, vừa cung vừa xạ, hai bên không ngừng có người ngã ngựa, đến lúc hai bên bắn đến mũi tên cuối cùng rồi họ liền bắt đầu thu cung giơ đao, tiến nhập vào trận đánh, binh khí hai bên va chém vào nhau, tiếng la tiếng hét, đao kiếm vô tình, vô cùng quyết liệt.


Đao lóe sáng lên, đầu của một binh sĩ Chiết gia bay lên, kị sĩ không đầu tiếp tục phi hướng về phía trước một đoạn rồi mới ngã xuống khỏi ngựa.


“Rầm” một tiếng động đất vang lên, một binh sĩ quân Hạ châu cả người lẫn thuẫn đều bị rừu bổ làm đôi, người chém là một tướng quân Chiết gia. Vị tướng quân này tiếng nói như sấm, tay cầm một cây rừu to, vung lên vung xuống như Trình Giảo Kim tái thế, đi đến đâu là mang theo chết chóc đến đó.


Thảo nguyên biến thành một chiến trường đẫm máu, âm thanh hiệu giác phía xa vang lên, vô vàn binh tướng Hạ châu trong đại doanh ào ra như nước thủy triều, từ hai bên mà tiến về phía này yểm sát.


Những cánh tay gãy, những cơ thể bị thương la liệt khắp mặt đất, quân Chiết gia ầm ầm kéo đến lại ầm ầm kéo đi, hoàn thành xong việc hợp vây đội quân Hạ Châu rồi lại lui về phía xa…


Sau khi làm cho Dương Hạo, Triết Ngự Huân, Dương Sùng Huấn phải phân làm ba nơi, dùng những chiến pháp khác nhau mà tác chiến với chúng, rồi thêm tần suất công kích ngày một dày đặc, Lý Quang Duệ ngẩng đầu lên trời cười đắc ý. Hắn ho lên hai lần, nói với bộ tướng rằng: “Bất cứ khi nào hắn đến, hãy nghiêm trận đợi hắn, để xem hắn có thể chống đỡ nổi hay ta có thể chống đỡ nổi. Phải củng cố thành thêm nữa, phải đánh đến chỗ chết, để ta và Dương Hạo quyết chiến một trận chính diện!”


Thành Ngân Châu lại phải chịu sự tấn công ác liệt, những thi thể ngổn ngang, những binh khí gãy hỏng, khắp nơi trên thành đều có thể thấy, mùi máu tanh nồng bốc lên khắp chiến trường, khắp nơi đều là cảnh tượng buồn thê thảm. Nơi này lửa cháy ngút trời, những đống củi được tích giữ cùng nhau thiêu cả bức tường thành, trên thành dưới thành đều nóng hừng hực, khiến cho những sĩ tốt phải bỏ chạy ra xa.


Ở nơi ấy, trên thành dưới thành đều không ngừng bắn xạ. Cung tên, quả cầu mang khói độc, các loại vũ khí đều thể hiện rõ ưu điểm. Trong cái chiến trường tên bắn như mưa ấy, một pháo đài phá thành đã được hình thành, quân sĩ Hạ Châu đi lại như kiến không ngừng nghỉ, chuyển đất đá và gỗ về phía trước. Lớp bao phủ bằng da trâu giá gỗ hai bên vẫn coi là hoàn hảo những lớp phủ ở chính giữa thì khắp chỗ đều có lỗ thủng, không ngớt những đợt tên bay xuống những pháo đài rộng lớn và dày nặng ấy cũng không những thêm rộng, thêm cao, thêm kiên cố, cái mà Lý Quang Duệ có là người.


Có thể thấy, vô số những chiếc bàn đạp cùng lúc dựng lên nóc thành, thành Ngân Châu trong cơn nguy nan với chúng mà nói sẽ trở thành một bình địa. Lúc đó, quân Hạ Châu sẽ đem mối hận mà trả lại cho Ngân Châu.


“Tỉ tỉ, mấy ngày trước mưa lớn, mà hôm nay đã bị chúng dùng lửa cả ngày lần đêm để đốt thành. Tường thành phía nam đã có mấy đường nứt lớn rồi. Nhỡ mà nó đổ thì hậu quả thật khó lường,”


Diễm Diễm vội vàng chạy vào lầu nói với Đông Nhi.


Đông Nhi đang đối diện chiếc sa bàn rồi ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ, bộ thủ nhận nhiệm vụ phòng vệ, kẻ địch ngày một tấn công quyết liệt vào thành, thủ đoạn công thành mỗi ngày với phương hướng chủ công đều không giống nhau, nàng phải sử dụng lực lượng có hạn trong tay hết mức có thể để điều phối lại mới được.


Mấy người bộ tướng nhận lệnh xong rồi đi, Đông Nhi lúc này mới quay lại nhìn Diễm Diễm. Chiếc áo giáp xinh đẹp của Diễm Diễm đã bám đầy bụi khói, khuôn mặt thanh tú động lòng người cũng đã dính lên vào đường khói và vệt máu, cái người luôn được áo mặc đến tận tay, cơm được bưng tận miệng, lúc nào cũng có bảy tám người thị nữ, gần chục người phục vụ mà trong cảnh hỏa chiến này, trong phút chốc cũng đã có được đôi chút anh khí hừng hực.


Nhưng Đông Nhi sớm đã được thông qua sự điều giáo của Tiêu Xước và Gia Luật Hưu Ca, thêm nữa là đã chuẩn bị sẵn mấy phần kiên nghị, trầm tĩnh của tướng sư. Có thể nàng không phải là một thống soái có chiến lược đạt tiêu chuẩn, nhưng cuộc chiến phòng giữ thành trì mấy hôm nay, về phương diện chiến thuật, nàng đều đã bình tĩnh mà đưa ra chiến sách, có mấy tướng lĩnh vốn không tôn trọng nữ nhi, chỉ vì nàng là nữ nhi của thành chủ mà nghe lệnh nàng đề ra, đến lúc này cũng đã một lòng phục nàng, thành tâm nghe lệnh.


“Ta biết, quan nhân đã về rồi, đang ở phía ngoài không ngừng giữ chân Lý Quang Duệ, nhưng cái lão già Lý Quang Duệ này cũng không hề đơn giản, hắn đánh Ngân châu thành ngày một ác liệt, không tính đến hy sinh, ngày đêm đều đánh, mục đích duy nhất là làm cho quan nhân không kìm giận được, từ cuộc chiến trò chơi thành quyết chiến.”


Đông Nhi mỉm cười, sắc mặt đúng là hiện ra vẻ đầy tin tưởng vào quan nhân: “Lẽ ra, thứ mà chúng ta dựa vào chỉ có ngôi thành này, thì kế hoạch của Lý Quang Duệ tất sẽ thành công, đáng tiếc, hắn không biết quan nhân của chúng ta có ý đồ khác. Chúng ta bất luận thế nào cũng phải giữ cho bằng được, nhất định phải giữ đến khi tin thất bại của Hạ Châu chuyển đến. Diễm Diễm, lại đây.”


Đông Nhi quay người nhìn sa bàn, đấy là bản đồ phòng ngự của thành Ngân châu, địa hình và binh sĩ trong thành bố trí rất rõ ràng, những chiếc cờ nhỏ biểu tượng cho kẻ địch đã được cắp chi chít lên sa bàn.


Đông Nhi nói: “Lý Quang Duệ ngày đêm không ngừng dùng sức lực như sấm chớp liên tục đánh Ngân châu ta, điểm yếu lớn nhất của thành ta là lực lượng binh sĩ có hạn…”


Diễm Diễm nói: “Há chỉ có binh lực yếu, rõ ràng là sự thiếu thốn rất lớn.”


Đông Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nhẹ để xoa bóp, chỉ về phía sa bàn nói: “Không sai. Ngân châu ta thành cao tường dày, địa thế phòng thủ lại rất tốt, nếu có đủ binh lực và sĩ khí, thì dù có phải thủ đến cả năm cũng không thành vấn đề, nhưng nay người chúng ta ít quá, Lý Quang Duệ dùng mấy cái vũ khí công thành, dùng cái cách hạ sách ngày đêm đốt thành, chỉ cần một trận mưa lớn là có thể thấy được thành quả.


Phá thành mấu chốt chẳng qua chỉ là nằm ở cái điểm đột phá này. Chỉ cần tìm ra cái điểm đột phá này thì thành trì có rộng lớn, kiên cố đến đâu cũng sẽ thất thủ. Chúng ta phải làm tốt việc chuẩn bị khi ngoại thành thất thủ, nhưng cho dù có giữ được thành hay không thì cũng không được cầu viện quan nhân, nếu không tất cả mọi cố gắng đều tan thành mây khói. Diễm Diễm, muội xem này. Nội thành của chúng ta đã gia tăng củng cố, phía sau lại xây thêm Dương Mã thành, thành bao trong thành, ngoại thành ngộ nhỡ thất thủ chúng ta sẽ rút về nội thành tiếp tục kiên quyết giữ thành.


Đồng thời, ta đã cho Oa Oa và Diệu Diệu đi tập trung ngựa rồi. Nếu nội thành thất thủ, sẽ lợi dụng điểm yếu là sự lộn xộn giữa ngựa quân của Lý Quang Duệ mà mở một đường thoát, từ bắc thành phá vây.”


Diễm Diễm kinh ngạc nói: “Phá vây từ bắc thành? Phòng ngự của Lý Quang Duệ ở đó là kiên cố nhất.”


Đông Nhi nói: “Ta biết, nên phá vây bắc thành mới là điều không nghĩ đến nhất. Ta và quan gia đã liên lạc với nhau, người cũng đồng ý trong thế nguy nan thì sẽ phá vây bắc thành, người già phụ nữ của chúng ta yếu vậy, nếu đi về ba hướng khác, làm sao mà có thể thoát khỏi gót ngựa nhanh như bay của Lý Quang Duệ? Chỉ có phía bắc, phá được trận địa của chúng, vượt qua Ngũ Phật Lĩnh, tiến vào nơi sông núi trập trùng may ra còn có con đường sống.”


Nói đến đây, nàng dừng lại một lúc, rồi nói thêm: “Đương nhiên, đây cũng chỉ là một cách phòng bị thôi. Nội thành không dễ bị phá vỡ đâu, còn Hạ Châu bên ấy…có thành hay không, chỉ thêm mấy ngày nữa là biết được.”


Diễm Diễm mím môi, hỏi: “Nếu Hạ Châu không đắc thủ, thì phải làm sao?”


Sắc mặt Đông Nhi nghiêm lại, trầm mặc xuống. Nàng dùng tay chỉ chỉ vào sa bàn nói: “Vẫn là hướng bắc, vượt Ngũ Phật lĩnh, qua Minh Đường xuyên, vào nơi đầm trạch, đợi khi có cơ hội, lại hướng đông sơn!”


.......


Từng con la một nhởn nhơ đứng trước chiến trận, cúi đầu gặm cỏ, loài người đang điên cuồng chém giết trên chiến trường thì lúc này, chúng chính là loài vật bình tĩnh nhất.


Những cột pháo hoàn phong đặt trên lưng những con la đó đang bắn liên tiếp những tảng đá về phía đầu thành, từng tảng đá một phá vỡ không trung mà bay đi, mặc dù không phá vỡ được bức tường kiên cố nhưng cũng đủ lấy đi sinh mạng của kẻ địch. Cho dù có chiến sĩ cầm thuẫn thì đá vẫn đâm xuyên thủng qua được. Dưới cơn mưa đá tấn công này, phía đầu tây thành trong chốc lát biến thành một vùng trầm mịch.


Quân Hạ Châu đang vội vàng lôi những vũ khí để dễ cho việc công thành như vân thê, hào kiều (thang) đến chân thành, đợi cho mưa đạn ngớt rồi sẽ dàn thế tấn công. Nhưng trong tích tắc này, phía đầu thành bỗng vang lên một tiếng to như tiếng trâu hú, một chiếc đoản mâu từ trong bay ra, bóng của mâu sáng léo lên, liền xuyên qua thân hai con la, máu bắn lên không trung, xác la ngã bụp luôn xuống đất, làm cho cả một chiến sĩ đang lắp ghép pháo Hoàn Phong bên canh cũng bị ngã theo.


Ngay sau đó, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba liên tiếp. Rồi lại trong phút chốc, một tảng đá to bay lên không trung, rơi chính xác vào một chiếc hào kiều, hào kiều bị gãy, làm cho mấy binh sĩ ngã xuống, phát ra những âm thanh chẳng như tiếng người nữa.


“Cưỡng hành công thành.”


Tướng lĩnh Hạ Châu hét lớn lên một tiếng. Lúc này, người đông như kiến, tiếng hét giết vang lên tận trời, cung tên bay lên, đạn đá như mưa, vô vần binh sĩ cưỡng chế tấn công về phía trước, đầu thành cũng xuất hiện rất nhiều bóng người, đang triển khai la cự chiến (cưa thành). Cuộc chiến lần này, có thể lại kéo dài rất lâu.


Trên Ngũ Phật lĩnh, Dương Hạo lo lắng bồn chồn đọc thư của Đông Nhi gửi từ trong thành đến, một người hiểu thế sự như Đông Nhi không thể không đem tình hình thực tế trong thành mà nói cho thành chủ biết được, nhưng cũng không thể để hắn quá lo lắng.


Dùng từ phải thật cẩn thận, nhưng Dương Hạo vẫn cẩm nhận được sự gian nan trong thành. Binh mã Lý Quang Duệ tuy đông, nhưng lại thiếu vũ khí có khả năng công thành, theo lý mà nói bên thủ thành vốn không thể tả tơi hơn Khánh Vương lúc xưa hắn tấn công Ngân Châu được, hơn nữa…nhược điểm lớn nhất của hắn là nổi lên quá nhanh. Sự tăng thêm về quân sĩ không theo kịp độ mở rộng về địa vị và quyền lực của hắn, thủ quân trong thành quá ít. Thật là khó cho Đông Nhi, thành này còn giữ được bao lâu? Hạ Châu, Hạ Châu rốt cuộc có trong tầm tay hay không?


Dương Hạo nghĩ đến cảnh khốn khổ của vợ con trong thành, trong lòng vô cùng đau xót, hắn chỉ hận không được nhảy lên lưng ngựa, tiến đánh quân doanh của địch, chỉ cần cho hắn đi qua, lại lần nữa trở về nội thành Ngân Châu, chứ không phải là ở đây xem tình hình phía trong thành, lòng như lửa đốt.


Bỗng nhiên, Mục Vũ lao như bay về phía doanh trại của hắn, mặt đỏ bừng lên, hổn ha hổn hển, trong tay còn giữ chặt một tờ giấy, vui mừng chảy cả nước mắt nói: “Đại nhân, có tin của Hạ Châu rồi. Lấy được rồi, chúng ta đã lấy được Hạ Châu rồi!”


Dương Hạo vui mừng như phát điên. Mục Vũ chưa kịp đưa thư lên, Dương Hạo đã giật lấy, trên giấy chỉ có một dòng chữ lớn rõ ràng: “Chúc mừng thái úy, Hạ Châu đã nằm trong tầm tay. Trương Phố dao bái.”


Hai mắt Dương Hạo nhắm lại, cẩn thận cuộn lại tờ giấy, toàn thân run lên.


Từ Hạ Châu đến Ngân Châu, Dương Hạo không có đường dây liên lạc hoàn thiện nào cả. Cho dù thiết lập một chút, thì đại quân như ròi bọ của Lý Quang Duệ trên đường đến đây cũng đã sớm phá hỏng những chỗ bố trí có thể rồi, bởi thế cái tin này là do sức ngựa không quản ngày đêm mang đến, hắn nhận được tin rồi, Lý Quang Duệ chẳng có lý do gì biết chậm hơn hắn.


Dương Hạo mở to mắt, ra lệnh lớn: “Lập tức mang tin này cho ba quân biết, lập tức báo tin cho nội thành Ngân Châu! Lập tức báo cho hai vị tướng quân Dương Sùng Huấn, Chiết Ngự Huân chuẩn bị đại phản công!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom