Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 491
Sau khi Dương Hạo về thành, việc đầu tiên hắn làm là đi thăm Lý Quang Sầm, có lẽ là vì thấy tinh thần của Dương Hạo trở nên tốt hơn hay là vì mở tiệc, sắc mặt của Lý Quang Sầm trở nên tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, hai người gặp Lý Quang Sầm, kể lại tỉ mỉ quá trình đến Hạ Châu gặp thủ lĩnh của các thị tộc cho Lý Quang Sầm nghe một lượt, hai người mải mê nói chuyện cho tới lúc ánh trăng đã lên cao, Lý Quang Sầm có vẻ đã mệt, thì Dương Hạo mới cáo từ.
Bước ra khỏi phòng mật của Lý Quang Sầm chỉ thấy cảnh vật mờ ảo, những hòn non bộ và đầm nước, thực cố sắc cố hương, kiến trúc này ở Giang Nam chỉ có thể nói là nhiều vô kể, song ở tây vực gió bụi ngày ngày, có được cảnh vật này, thực không phải dễ.
Quy mô của Lý gia hùng vĩ, theo lối kiến trúc của Vương phủ, trước sau phân rõ ràng, phía sau có diện tích vô cùng rộng, Dương Hạo men theo hành lang đi đến bên hồ nhỏ, qua chiếc cầu xinh xắn chính là nơi ở của hắn. Vừa đến bên cầu, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt sông lấp lánh ánh sáng, cầu dập dờn trên mặt nước huyền ảo, bóng đêm dường như bị thức tỉnh bởi ánh trăng lung linh, cảnh vật tắm mình hết thảy trong ánh trăng.
Dương Hạo cất bước lên cầu, một cơn gió thổi tới, hắn dừng chân, lặng người nhìn về phía đó, chỉ thấy chiếc đèn lồng trong tay hắn khẽ dao động.
Hắn bỗng cảm thấy có sát khí cực mạnh ở đâu đó, rất sắc bén, rất nguy hiểm, song không tài nào phỏng đoán được phương hướng của nó.
Trước hắn vốn cho rằng cách nói sát khí vô hình là vô căn cứ, song nội công của hắn khi đạt được tới một cảnh giới nhất định, khi giác quan thứ sáu đạt tới cảnh giới nhạy bén cực đỉnh, hắn mới biết rằng điều này có thật. Ai nói nó là thứ vô hình chứ? Nếu như cho rằng vô hình thì phần lớn con người ta không cảm nhận được, giống như sóng âm cao tần vậy, hai tai của loài người rất khó nghe được nó, sát khí của nội tâm một người là vô hình, người tu được tới cảnh giới cực điểm thì có thể giống như con dã thú tỉnh táo bước tới bẫy của tên thợ săn, dù nó không nhìn thấy cũng không nghe thấy, nhưng nó có thể cảm nhận thấy được.
Có thích khách!
Thực là có thích khách!
Thích khách ở đâu? Dưới cầu chăng? Sau hòn non bộ chăng? Trên cây? Trong bụi cỏ? Hay là lợi dụng chỗ nào đó gần ta nhất nhưng tầm mắt ta lại không nhìn thấy được?
Hắn dùng vũ khí gì? Là đao hay kiếm, hay nỏ cung, hay là kim châm?
Nếu như không thể xác nhận được vị trí của đối phương, ở một cự ly gần nhất đối phương hòa lẫn vào bóng đêm, giương cung bắn hoặc dùng kim châm búng một cái, thì Dương Hạo khó mà tránh khỏi.
Hắn như một pho tượng, đứng đực ra ở đấy, mồ hôi không biết ướt đẫm bàn tay hắn từ lúc nào.
Có khi nắm giữ được cả mười vạn đại quân, ra lệnh được cho cả nghìn vạn người, những nhân vật kiêu hùng chết, trước mặt thất phu vị tất có thể chiếm thượng phong, Dương Hạo cũng không thể ngờ rằng dù đã cảnh giác cao độ vẫn có người không động hơi thở lẻn vào phủ đệ của hắn, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc này.
Dương Hạo không hề động đậy, mắt nhìn quanh những vật khả nghi, hắn đứng một hồi lâu, bên tai bỗng nghe thấy hai tiếng nói rất nhỏ, vô cùng nhỏ, đơn thuần chỉ là tiếng động, hai tiếng này phát ra như tín hiệu, Dương Hạo xoay người bước đi, giả như không thấy có động tĩnh gì, song bên tai vẫn nghe ngóng, Dương Hạo nắm chặt lấy kiếm bên hông.
Thích khách trốn trong chỗ đêm tối không ngờ hắn lại có phản ứng này, hắn vô cùng ngạc nhiên, thấy hắn sắp rời đi, thích khách không rảnh nghĩ nhiều, lập tức quát một tiếng, nhảy ra như một luồng gió nhẹ, bắn nhanh về phía Dương Hạo.
Vào lúc này, trước mặt Dương Hạo cũng xuất hiện một dáng người, tốc độ còn nhanh hơn cả tên thích khách kia, còn Dương Hạo thấy tên đó bổ nhào tới không có phản ứng gì, thấy tên đó bắn xẹt qua đỉnh đầu hắn, trong chốc lát lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ, khó khăn lắm tên đó mới xuất hiện được sau Dương Hạo.
Điều này chứng tỏ thị vệ bảo vệ Dương Hạo xuất hiện sau mà đến trước, thích khách trước mặt, chặn đứng đường đi của hắn, kiếm quang trong tay chợt lóe, tiếng gió rít ào ào trước mặt hắn, thích khách đó há hốc mồm nhưng hắn cũng không khách khí, kiếm trong tay bỗng hạ xuống, phản kích hướng bụng tên này như đã quyết định chủ ý tận lực giết.
Bóng đen của tên thích khách đó nhỏ nhắn, lanh lợi, động tác như ma quỷ, tiến về phía trước rồi lại hơi tiến thối, ả ta khẽ quát một tiếng, thân hình bỗng chợt lóe, khó khăn lắm mới đâm tới đối phương một kiếm, múa trường kiếm trong tay, vung một nửa đường tròn, nhằm hướng tên thích khách kia.
Nhát kiếm này của hắn vốn là phòng thủ, ý muốn đẩy một trường kiếm về phía đối phương, lập tức tiến đến, khai triển thế công, không ngờ song kiếm giao đấu, vẫn chưa phát ra tiếng động leng keng trong dự tính, ngược lại nó lại bay bay, chỉ nghe tiếng “Sát”, binh khí trong tay tên thích khách kia gãy làm đôi.
Tên thị vệ đó không khỏi cả kinh, đứng đực ra ở đó, cuộc giao đấu giữa hai người nói là lâu, nhưng kỳ thực chỉ trong một cái chớp mắt Dương Hạo đã bay người lướt đến phía sau tên thích khách, một tay vẫn cầm đèn lồng, tay kia nắm chặt thanh kiếm, chặn đường lui của tên thích khách.
Hắn và tên thị vệ dựa vào thân thủ của hai người đã chặn đứng tất cả đường thoát thân của tên thích khách. Công thủ liên hợp, tên thích khách như con cá đang phản kháng trong cái lưới vậy.
Dương Hạo đè mạnh kiếm nghiêm túc nói: “Các hạ là ai, chịu sự sai khiến của ai tới đây?”
Tên thích khách nhìn trước ngó sau, ngượng ngùng nói: “Dương thái úy, tìm được một trợ thủ đắc lực, tại hạ hổ thẹn vì không biết”.
Dương Hạo nghe giọng ả, không khỏi giật mình: “Trúc Vận?”
Tên thích khách xoay người, khẽ kéo tấm bịt mặt, lắc lắc đoản kiếm trong tay, than: “Trúc Vận chỉ là muốn biết người ngầm bảo vệ đại nhân là cao thủ nào, giờ đã biết rồi, ta chỉ muốn rằng mình không biết thôi”.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt người đó đẹp như hoa, chính là Trúc Vận, tay nàng cầm không phải là kiếm mà là một nhánh cây nhỏ, lẽ nào nàng đã chuyển sang dùng đả cẩu bổng.
Dương Hạo cười méo mó nói: “Ngươi làm vậy là để dụ nàng ấy ra? Thực là hồ đồ, nếu như vừa nãy ta bị thương thì ngươi tính sao?”
Trúc Vận không phục nói: “Nếu luận về võ công thì ta không bằng đại nhân và cũng không bằng vị kia của đại nhân…”
Nàng nhìn người đứng bên cạnh Dương Hạo.
Một bộ quần áo màu tro, đầu được tết gọn gàng, một cô gái dung nhan xinh đẹp: “Không bằng vị tiểu muội muội này, song nếu như bàn tới liên thủ của các người, muốn để cho ta bộc lộ cơ hội thân thế cũng không có, đại nhân cũng quá là xem thường ta rồi phải không?”
Dương Hạo lắc đầu cười, nói với Cẩu Nhi: “Thu kiếm lại đi”.
Cẩu Nhi đáp một tiếng tuân lệnh, tiếng kiếm được thu lại, đôi mắt to đen vẫn nhìn trừng trừng Trúc Vận, ánh mắt không phải là nhìn thù địch rõ ràng hành vi vừa rồi của nàng không thể giải thích nổi.
Trúc Vận liếc mắt nhìn nàng nói: “Khi ở Lô Châu, ta đã có cảm giác đại nhân có người ngầm bảo vệ, song ta không tài nào phát hiện ra tung tích của hắn, nếu như nói về võ công ẩn mình thì ngoài cha ta ra, tất cả những tên khác đều bị ta phát hiện, người này thì quả thực là lần đầu tiên gặp.
Cứ cho rằng đại nhân ngươi, võ công tuy là cao hơn ta, nhưng nếu như nói về võ công ẩn tích, thì ngươi còn kém xa ta, phải không nào?”
Dương Hạo chắp tay nói: “Đúng, về mảng võ công này, ta thực sự không bằng ngươi”.
Trúc Vận than thở: “Giác quan thứ sáu của ngươi nhanh nhạy, ta muốn dấu ngươi đâu phải chuyện dễ, lần này, vì để dụ cao thủ bên người ngươi ra, ta đành phải phí chút võ công, dùng bế khí pháp mới ẩn tàng được phương vị. Hừ, không ngờ…khi không tìm ra vị cao thủ, ta cố nhiên không phục, đợi đến khi dụ nàng ấy ra, ta lại càng bị đả kích. Nàng tuổi còn trẻ mà võ công lại cao cường đến vậy…
Dương Hạo cười nói: “Nàng ấy gọi là Mã Lạt/Thát, là đồ đệ thân truyền của Hoa sơn Trần Đoàn tổ sư”.
“Hoa sơn đạo nhân?”
Trúc Vận ngạc nhiên, cẩn thận soi xét kỹ Cẩu Nhi, vẻ không có gì là bội phục: “Hóa ra là đồ đệ của Hoa sơn Thụy Tiên, không ngờ Thụy đạo nhân tuổi tác đã cao còn đích thân tiếp nhận đồ đệ. Cái thứ ta học tuy cũng là võ công Đạo gia, song đem so sánh với võ công của Thụy đạo nhân còn kém xa…”
Giọng nói của nàng càng ngày càng trầm xuống, có vẻ hơi buồn nói: “Trúc Vận phụng mệnh bảo vệ cho đại nhân chu toàn, giờ bên cạnh đại nhân đã có đồ đệ của Hoa sơn Thụy đạo nhân rồi, có lẽ…từ giờ không cần dùng đến ta nữa”.
Dương Hạo phân bua: “Nói vậy sao nghe được, hai người các ngươi mỗi người có một sở trường riêng, tiền bối Phù Diêu Tử có võ công không hề tầm thường, nếu như bàn về kinh nghiệm thì còn kém xa ngươi, bổn quan giờ có được Hạ Châu, đánh bại Lý Quang Duệ, đang muốn khai triển kế hoạch lớn, ta, Phi Vũ, là ám điệp, có nhiệm vụ thu thập tin tức, còn xa mới đạt được tới yêu cầu mật điệp. Ta đang muốn tập trung một lượng đông đảo binh sĩ tinh anh từ chỗ Phi Vũ, thành lập một đội ngũ mật điệp cao minh, chuyên trị bảo vệ, dò hỏi tin tức, muốn để ngươi và Tiểu Thán chia nhau đảm nhiệm soái lĩnh trưởng phó, Trúc Vận cô nương xin hãy đưa ra ý kiến?”
Trúc Vận khá tò mò liếc mắt nhìn Dương Hạo, chần chừ nói: “Ta…ta là người của Thừa Tự đường, đại nhân chắc chắn muốn dùng ta làm thống lĩnh mật điệp?”
Dương Hạo cười nói: “Sau khi ta rời khỏi Biện Lương về tới Lô Châu, Trúc Vận cô nương luôn bảo vệ ta chu đáo, sau nhiều lần bảo vệ ta, lập vô số công trạng, ta sớm đã nói với Đại Lang một tiếng rồi, kéo cha con cô về đây, nếu ta mở miệng, tin rằng cái mặt này, Đại Lang vẫn sẽ nể ta thôi”.
Trúc Vận nghe vậy buồn bã, điều Dương Hạo nói không sai, tuy cha con nàng đều có bản lĩnh xuất thần nhập hóa, ở giang hồ được coi là cao thủ số một số hai, nhưng xem ra, cha con nàng chẳng qua cũng chỉ là cái móng, tay sai được Thừa Tự đường nuôi dưỡng mà thôi, vào sinh ra tử, thay người hiến mệnh là sứ mệnh của họ. Nếu như có cần thiết, họ tùy lúc có thể hy sinh chính tính mạng mình, nếu như cần tặng người, đặc biệt là tặng cho Dương Hạo một cái ô quan trọng, thì các trưởng lão của Thừa Tự đường tuyệt đối sẽ không do dự. Nàng ấy, chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay người ta, tuy nàng có thể nắm được rất nhiều mạng sống của người, nhưng cái mạng của nàng, thì ai có thể nắm được đây?”
Nàng cười buồn bã, tinh thần càng trở nên tồi tệ, nói: “Cho dù là như vậy, đại nhân hà tất phải qua hỏi ta, nếu như Thôi Đại công tử muốn tặng cha con ta cho đại nhân, hai tiểu tốt này có bản lĩnh gì mà từ chối chứ?”
Dương Hạo cười nói: “Nói gì vậy chứ, chủ yếu xem ngươi có can tâm tình nguyện không mà thôi…”
Hắn vừa nói đến đây, Cẩu Nhi đứng bên cạnh, bỗng lên tiếng: “Đại thúc, có người đến”.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Hạo và Trúc Vận lần lượt nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ đi tới, Dương Hạo lập tức nói: “Né”.
Ba người không hẹn đều chui vào bụi cỏ ngay gần đó, Cẩu Nhi bên trái, Trúc Vận bên phải, viên tướng Dương Hạo được bảo vệ ở giữa, chần chừ giây lát, Cẩu Nhi chớp mắt, hiếu kỳ nói với Dương Hạo: “Đại nhân, đây là phủ của chúng ta mà, tại sao phải ẩn nấp lén lút vậy?”
Dương Hạo nghe vậy giật mình: “Ừ nhỉ, ta trốn làm cái gì chứ?”
Trúc Vận không nhịn nổi, bật cười, Dương Hạo trừng mắt nói: “Còn chẳng phải do ngươi làm trò sao, làm ta nghi ngờ lung tung”.
Trúc Vận nói: “Ồ, người đó đến gần rồi”.
Ba người vẫn ngồi trong bụi cỏ ẩn nấp.
Vì bụi cỏ không được rộng, nên ba người ngồi đó khá là chật, Cẩu Nhi tuổi còn nhỏ không biết nam nữ có khác biệt gì, hồi nhỏ nàng còn bị Dương Hạo ôm dưới ánh trăng, tuy giờ đã lớn hơn mấy tuổi, song ở gần hắn vẫn không có cảm giác gì. Còn Trúc Vận thì đã là một cô nương, ở cùng một tên nam tử, chắc chắn có cảm giác bồn chồn, khi yên tĩnh chỉ nghe thấy hơi thở của đối phương, cảm giác này không phải nàng tự nghĩ ra.
Dương Hạo biết trong đêm tối ở nội trạch có người đi lại tất sẽ không phải là người ngoài, nên cũng không muốn xem thân phận của hắn, vẫn đang chăm chú tính tới chuyện của mình. Hắn muốn mời chào Trúc Vận, coi trọng bổn phận của nàng, võ công của Cẩu Nhi không do dự là cao minh hơn cả Trúc Vận, nhưng nàng chỉ thích hợp làm một thị vệ bên mình, còn Trúc Vận thì không như vậy, nàng từ nhỏ đã làm các chuyện sát sinh, tình thâm báo oán, ẩn tích, làm vỡ kế hoạch của địch, nàng mới xứng đáng làm tổ sư gia của Mật Điệp.
Thích khách, mật điệp, thám báo có từ thời Xuân thu chiến quốc, chúng bắt đầu phát huy tác dụng cực đỉnh của mình, hơn nữa chúng cũng là một vận dụng mà người cầm quyền nghĩ ra, từ đầu đến cuối chưa hình thành nên một tổ chức có hệ thống, còn Dương Hạo tới từ đời sau lại hiểu rõ được tổ chức mạnh mẽ này mà lên kế hoạch cho chính quyền và phát huy được hết tác dụng của chúng.
Giữa hai thế lực, trong đó chiến lược thứ nhất, chiến thuật vận dụng có thể bị đối phương nắm giữ, có thể tùy lúc mà nắm được nhất cử nhất động của đối phương, có thể phá vỡ chiến thuật của quân địch trong lúc then chốt đối chiến, có thể xúi giục tướng lĩnh của chúng, giết bỏ quan viên của chúng, và tùy thời cơ nắm được phương hướng của đối thủ hiểu được thực hư của đối thủ…
Thế thì, tác dụng đặc công sẽ không thua gì một quân đội mạnh.
Đương nhiên, ngoài Trúc Vận là người có tạo nghệ ngoại thâm hậu về phương diện này, do hai người con gái thống lĩnh tổ chức mật điệp hạt nhân mà Dương Hạo muốn xây dựng, toàn bộ đều do phái nữ đảm nhiệm.
Sự nhạy cảm, tỉ mỉ và nhẫn nại của phái nữ càng ngày càng chứng minh rằng ưu thế tình báo chiến thực sự có hơn phái nam, hơn nữa, phái nữ một khi đã tạo dựng lòng trung thành thì phái nam càng không dễ nhận tiền bạc, bổng lộc, sắc tướng rồi bị dụ dỗ mà tạo phản.
Đương nhiên, gián điệp và vệ sĩ có phái nữ cấu thành là một hạt nhân quan trọng, trong đó không ngoại trừ Dương Hạo còn có ý đồ của bản thân: sự quyến rũ của phái nữ, quan tâm săn sóc tận tâm của họ cũng sẽ làm cho Dương Hạo thoải mái hơn.
Lúc này, tiếng bước chân đã dừng lại trước bụi cây, ba người vội nín hơi thở, nghe thấy giọng một người con gái trách móc: “Tại sao lại phải cho cái tên chó kia, hừ…Lý Quang Sầm làm định nan tiết độ sứ, cha mang tỷ tỷ tặng cho miệng hắn giờ Dương Hạo thấy lại làm định nan tiết độ sứ, cha lại muốn biếu không ta cho hắn. Nếu…Lý Quang Sầm đại nhân không phải là lâm trọng bệnh, thì định nan tiết độ sứ còn có thể làm được mấy chục năm nữa, cha có phải là muốn gả ta làm thiếp của hắn? Lẽ nào con gái nhà chúng ta sinh ra là để hy sinh như vậy sao?”
Nàng ta càng nói càng tức giận, giậm chân nói: “Còn muốn tặng ta làm đồ uống cho hắn, không phải là để cho người đời coi kinh ta, ta mới không đi”.
Nói xong, nàng ta kéo quần một cái, bước vào bụi cỏ, Cẩu Nhi và Trúc Vận phản ứng nhanh chóng, hai người cùng lúc kéo trường bào của Dương Hạo, ôm lấy cái đầu của hắn vào trong.
“Xèo…” Lưng Dương Hạo nóng nóng, lúc sau mới sực nghĩ đến: “Dường như là…bảo vệ nữ cũng không phải tận tâm tận lực thế chứ…”
Nhĩ Mã Y Na rung rung người, dương dương tự đắc nói: “Có lẽ là…cha cũng sẽ không chạy đi hỏi mùi vị hắn ra sao? Hắc hắc…”
Nhĩ Mã Y Na vừa xoay người, liền bước đi thản nhiên trên đường.
Trúc Vận thò đầu từ dưới áo bào Dương Hạo ra, vẻ mặt cười như không cười liếc nhìn hắn nói: “Dương đại nhân tuy hồi trẻ đắc ý, vị cao quyền trọng, không ngờ…xem ra không phải mỗi một người phụ nữ đều đồng ý đi theo ngài đâu”.
Dương Hạo sờ vào tóc, dường như nước đã bị rớt cả vào đầu, khẽ lắc đầu, cười nói: “Đúng vậy, coi là nàng ta vậy đi, ta cũng chưa chắc đã đồng ý. Thân phận của ta và nàng ấy có thể đi đến cái gọi là hôn nhân ư? Xem ra lòng người khó đoán, nếu ta kết thân phu thê với con gái của tộc trưởng Tế Phong Thị, thì các thủ lĩnh của Thác Bạt Thị có nghĩ rằng ta coi trọng Thất Thị, ức chế Lý Thị hay không?
Trong Thất Thị, còn lại Lục Thị có cho rằng ta coi trọng Tế Phong Thị, không thể xử lý mọi việc công bằng, tổn hại đến lợi ích của bọn họ? Còn Tế Phong Thị có được cưng chiều mà kiêu ngạo hay không, chủ động đi áp bức các tộc khác hay không, và gây phiền phức cho ta? Giờ ta đã có bốn người vợ, và họ là hậu thuẫn của ta, nếu như ta có lấy một công chúa nhỏ của Tế Phong Thị đi chăng nữa thì nàng ta có thể lo liệu được yên bề gia thất hay không?
Tây vực có mấy trăm vạn người Hán, ta là một định nan tiết độ sứ ở đây, muốn thu phục được Thanh thủy minh ước, được Thổ Phiên, Hồi Hột chiếm lĩnh khu vực tất phải được họ hoan nghênh và ủng hộ, giảm bớt trở ngại cho ta, hơn nữa một khi có quan hệ với Tế Phong Thị, họ còn coi ta là một người Hán cùng tộc cùng tông họ không?”
Trúc Vận vội nói: “Thực là phiền phức, sao lại dây dưa với thứ này kia chứ?”
Dương Hạo nói: “Trời đất là một bàn cờ, mỗi người là một quân cờ. Mỗi một sự việc xảy ra là một nước cờ đi. Nếu như ngươi là ta không nhìn ra ý đồ của Ngũ Thư đại nhân thì ở một thời điểm không thích hợp, địa vị không thỏa đáng, lấy về một người vợ không hợp, sẽ mang lại cho bản thân thêm nhiều phiền phức. Ta thì lại không có mặt mày nào mà nói với Ngũ Liễu Thục đại nhân, giả ngô giả nghê thế này đến bao giờ? Trúc Vận cô nương, cô nương đừng có cho rằng mình chỉ là một công cụ thế mạng thay người mà oán trách gì, thực ra ai cũng không thể làm hết việc mình đặt ra, đành bỏ ngoài tai, phàm là gặp chuyện gì chỉ có trách nhiệm với bản thân, do mình làm chủ. Có nhiều chuyện, ta cũng không hiểu nổi nữa”.
Trúc Vận ồ một tiếng nói: “Ngươi việc gì phải nói những lời lẽ ấy, cứ coi như chúng ta là quân cờ đi, ngươi là soái, còn ta…ta chỉ là một quân tốt đáng thương chịu trận qua sông mà thôi”.
Dương Hạo bật cười: “Cô nương không tình nguyện làm quân tốt qua sông ư? Ha ha, thế thì, bổn soái nghĩ rằng muốn đề bạt cô nương thành thủ quan sĩ tiến thối tự do, cô nương đồng ý chứ?”
Trúc Vận đảo mắt, khẽ mỉm cười: “Ta nghe lời cha ta, cha ta đồng ý thì ta cũng đồng ý…”
Dương Hạo thở hắt ra một tiếng, mỉm cười nói: “Người phụ nữ, chà…đều là ngoại giao gia trời sinh, hoặc là nha môn nội của ta, sau này có thể không có thủ lĩnh nữ thì còn có thể có một nữ hồng lư tự khanh…”
******
Người cầm đầu Đảng hạng bát thị mấy chục năm nay vẫn tụ tập đông đủ như này.
Người người đều biết rằng, Lý Quang Duệ mang bệnh nặng đến bữa tiệc này chắc chắn là chúc mừng cho địa vị định nan tiết độ sứ của Dương Hạo, xác lập được địa vị kế thừa hợp pháp, cho dù việc này chưa được tuyên bố công khai.
Ngoài Thác Bạt Thị ra, Thất Thị cũng sớm đã uống máu ăn thề trong ba năm trước, xác nhận địa vị thiếu chủ của Dương Hạo, hôm nay, Đảng Hạng Thất Thị, thậm chí quan văn võ trọng thần bên cạnh Dương Hạo đều cảm thấy hãnh diện, chỉ có các thủ lĩnh của Thác Bạt Thị là lo lắng không thôi, Dương Hạo một khi xác lập được thân phận, thì hắn không những là cộng chúa của Đảng Hạng Bát Thị, chính thức trở thành Tây bắc vương, hơn nữa còn là người lãnh đạo trực tiếp người Khương Đảng Hạng Thác Bạt Thị, các công việc nội chính của Thất THị, hắn hoặc là sẽ thông qua các tộc trưởng của Thất Thị quản lý, còn lãnh thổ của các bộ Thác Bạt Thị, quy mô tộc trướng, thậm chí bổ nhiệm và miễn nhiệm các bộ lạc đều có thể hạ lệnh trực tiếp.
Cho nên, cho dù hôm quan Dương Hạo đã tuần duyệt các doanh, trấn an cho họ, nhưng mà ngoài Dương Hạo công Hạ Châu lập nên cha con Thác Bạt Thương Mộc lập nên công lao hiển hách, thủ lĩnh các bộ lạc còn lại vẫn thấy lo lắng, chỉ là do hôm nay sớm đã có chiều hướng phát triển, chúng ngoài tiếp nhận thì không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
Dương Hạo có chút lo lắng về việc Lý Quang Sầm bệnh nặng mà truyền ngôi, bệnh tình của nghĩa phụ hiện nay hắn cũng không trông mong người già này tiếp tục dựa vào thân phận của Thác Bạt tộc thị lo liệu việc của tộc và thực hiện trách nhiệm của định nan tiết độ sứ, nhưng truyền thừa đại vị, lại không phải trò đùa, quy tắc lễ nghi cần thiết phải có, nên hắn chỉ có thể dặn dò cho Trương Phố và Thác Bạt Thương Mộc lo liệu, muốn họ đơn giản các bước đi tránh vất vả quá mức.
Nên thủ tục truyền vị lần này tương đối đơn giản, đơn giản hóa đi các lễ nghĩa, song xét chung nó vẫn là to.
Hôm nay trời quang, thảo nguyên đầu hạ mỹ lệ vô cùng, những bông hoa dại cũng chen vào giữa đám cỏ xanh mướt, tô điểm cho bức tranh thảo nguyên thêm sinh động, vô số kỵ sĩ quất ngựa dừng dưới thành, bày phương trận theo kết cấu định sẵn của bộ lạc.
Nhân mã Đảng Hạng Bát Thị xếp thành từng thế trận một, ngoài Thác Bạt Thị ra, bộ lạc Thất Thị ở ngoài cổ thành, tộc người không nhiều nên chỉ xếp thành một thế trận, còn lực lượng của Thác Bạt Thị nhiều, binh cường mã tráng, dũng sĩ đông đúc, tuy nói giờ Tĩnh Châu, Trụ Châu, Nịnh Châu có các phủ huyện gần đó còn dưới sự quản lý của Lý Quang Duệ, bộ lạc Thác Bạt Thị vẫn có đến một phần ba đám người đến với Dương Hạo tuyên thệ trung thành, đội hình dưới thành nhiều đến mấy chục.
Lý Quang Sầm trang trọng đọc lời tuyên bố truyền ngôi cho nghĩa tử Dương Hạo, đưa đầu sói đến tận tay Dương Hạo, người già đầu tóc đổ mồ hôi, khuôn mặt đỏ hồng hào. Gần đây, Dương Hạo biết bệnh tình của hắn, song không thể có biểu hiện gì, chỉ có thể phái Mộc Ân Mộc Khôi đến hầu hạ bên cạnh nghĩa phụ, hắn vừa nhận đại độc, hai người vội chạy tới đỡ Lý Quang Sầm quay lại chỗ ghế ngồi bạch hổ tranh giao.
Dương Hạo đứng ở đầu thành, giơ đại độc cao nặng lên cao cho mọi người dưới thành nhìn thấy, đại độc đón gió tung bay, cờ hiệu cũng ra sức vẫy “Tận thống chư tướng viện sư ngũ châu định nan tiết độ sứ Dương Hạo”, tất cả các võ sĩ dưới thành rút loan đao ra múa, khoảnh khắc huy hoàng chói lóa.
Tiếng u u của con quạ kêu thê lương vang lên, các thủ lĩnh đứng ở đầu thành, tay để vào ngực trái, quỳ xuống phía Dương Hạo, tuyên thệ.
“Bổn soái thừa kế trọng trách nghĩa phụ giao cho, thừa kế chí khí của nghĩa phụ, thống ngự tây bắc, bảo đảm xã tắc dân yên, quyết không mang những điều bất lợi đến với dân, không làm điều vô ích với dân, mở mang tây bắc ngày một to đẹp, mong rằng chính tu nhân hòa, các bộ lạc yên vui, hôm nay tại đây, ta và các vị nguyện đồng tâm hiệp lực, hướng tới gia đình hạnh phúc yên vui”.
Dương Hạo nói vài lời diễn thuyết, hắn cao giọng nói, thành trên thành dưới hoan hô ủng hộ, tiếng hò reo ngút trời.
Vào lúc này, giữa bầu trời xanh cao, Dương Hạo nâng lộc vĩ sói đầu đại sâm, cảm xúc dạt dào, cao giọng nói: “Rượu”.
Trúc Vận bê khay trà đến bên hắn, trên khay có ba chén rượu mạnh, Dương Hạo nâng một chén, nhìn khắp thành hạ, cao giọng: “Chén rượu thứ nhất này, ta xin chúc các dũng sĩ, mong rằng ta ngươi sẽ đồng tâm,dùng cương đao trong tay bảo vệ tây bắc mãi mãi tươi đẹp”.
Dương Hạo uống cạn chén rượu thứ nhất, các nam nhi thảo nguyên đứng dưới thành thấy đại soái hào sảng vậy, vỗ tay ầm ầm khen ngợi, dù bọn họ không có chén rượu, nhưng nam nhi thảo nguyên người nào người nấy bên hông chẳng có rượu, họ coi rượu như tính mạng mình vậy. Ực ực… những tiếng uống rượu vang lên, các chiến sĩ lần lượt mở nút rượu, ngửa cổ tu một hơi, rồi cao giọng nói: “Quên mình phục vụ đại soái! Quên mình phục vụ đại soái! Quên mình phục vụ đại soái!”
Ba tiếng hô vang, các dũng sĩ tràn đầy nhiệt huyết, Dương Hạo đặt chén rượu xuống, lau nhẹ miệng mình, vui vẻ cầm chén rượu tiếp theo lên, Trúc Vận bĩu môi, khẽ nói: “Lấy nước sôi dọa người còn làm bộ hào khí”.
Dương Hạo trừng mắt nhìn nàng, quay người nói với các thủ lĩnh và tộc trưởng Thất Thị: “Chén thứ hai bổn soái kính chúc các vị tộc trưởng, thủ lĩnh. Mong rằng bổn soái và chư vị từ nay huynh đệ thân thiết như tay với chân, mời”.
Các vị thủ lĩnh, tộc trưởng lần lợt đứng dậy, cầm chén sừng trâu cao giọng nói: “Ta nguyện đồng tâm, bảo vệ đại soái, các vị thần linh đều biết chí khí của ta. Lần này tuyên thệ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”. Nói rồi, họ nâng chén uống một hơi cạn sạch.
“Chén thứ ba, ta xin kính chúc nghĩa phụ. Hạo Nhi mong nghĩa phụ mau chóng hồi phục, nhìn con…”
Dương Hạo nâng chén thứ ba lên, quay người nhìn về phía Lý Quang Sầm ngồi ở ghế lưỡng hổ giao tranh, bỗng phát hiện hắn tuy cười, hai mắt mở, nhìn chằm chằm mình, nhưng thần sắc không thấy đâu nữa, mặt Dương Hạo biến sắc, chân run run, miệng lắp bắp: “Nghĩa…phụ…”
Lý Quang Sầm vẫn ngồi ở đó, gió thổi qua, khẽ làm động râu hắn, Dương Hạo hoài nghi nhìn Mộc Ân Mộc Khôi đứng hai bên chỗ nghĩa phụ ngồi, mặt hai người bỗng trở nên nóng ran. Không có tiếng khóc nào vang lên, nhìn thấy Dương Hạo đang nhìn chằm chằm về phía họ, hai người khẽ gật đầu, bỗng nhiên họ cùng quỳ xuống, khóc rống lên.
Hai tay Dương Hạo run run, chén rượu rơi keng xuống mặt đất, đầu gối rung rung, hắn quỳ sụp xuống…
Bước ra khỏi phòng mật của Lý Quang Sầm chỉ thấy cảnh vật mờ ảo, những hòn non bộ và đầm nước, thực cố sắc cố hương, kiến trúc này ở Giang Nam chỉ có thể nói là nhiều vô kể, song ở tây vực gió bụi ngày ngày, có được cảnh vật này, thực không phải dễ.
Quy mô của Lý gia hùng vĩ, theo lối kiến trúc của Vương phủ, trước sau phân rõ ràng, phía sau có diện tích vô cùng rộng, Dương Hạo men theo hành lang đi đến bên hồ nhỏ, qua chiếc cầu xinh xắn chính là nơi ở của hắn. Vừa đến bên cầu, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt sông lấp lánh ánh sáng, cầu dập dờn trên mặt nước huyền ảo, bóng đêm dường như bị thức tỉnh bởi ánh trăng lung linh, cảnh vật tắm mình hết thảy trong ánh trăng.
Dương Hạo cất bước lên cầu, một cơn gió thổi tới, hắn dừng chân, lặng người nhìn về phía đó, chỉ thấy chiếc đèn lồng trong tay hắn khẽ dao động.
Hắn bỗng cảm thấy có sát khí cực mạnh ở đâu đó, rất sắc bén, rất nguy hiểm, song không tài nào phỏng đoán được phương hướng của nó.
Trước hắn vốn cho rằng cách nói sát khí vô hình là vô căn cứ, song nội công của hắn khi đạt được tới một cảnh giới nhất định, khi giác quan thứ sáu đạt tới cảnh giới nhạy bén cực đỉnh, hắn mới biết rằng điều này có thật. Ai nói nó là thứ vô hình chứ? Nếu như cho rằng vô hình thì phần lớn con người ta không cảm nhận được, giống như sóng âm cao tần vậy, hai tai của loài người rất khó nghe được nó, sát khí của nội tâm một người là vô hình, người tu được tới cảnh giới cực điểm thì có thể giống như con dã thú tỉnh táo bước tới bẫy của tên thợ săn, dù nó không nhìn thấy cũng không nghe thấy, nhưng nó có thể cảm nhận thấy được.
Có thích khách!
Thực là có thích khách!
Thích khách ở đâu? Dưới cầu chăng? Sau hòn non bộ chăng? Trên cây? Trong bụi cỏ? Hay là lợi dụng chỗ nào đó gần ta nhất nhưng tầm mắt ta lại không nhìn thấy được?
Hắn dùng vũ khí gì? Là đao hay kiếm, hay nỏ cung, hay là kim châm?
Nếu như không thể xác nhận được vị trí của đối phương, ở một cự ly gần nhất đối phương hòa lẫn vào bóng đêm, giương cung bắn hoặc dùng kim châm búng một cái, thì Dương Hạo khó mà tránh khỏi.
Hắn như một pho tượng, đứng đực ra ở đấy, mồ hôi không biết ướt đẫm bàn tay hắn từ lúc nào.
Có khi nắm giữ được cả mười vạn đại quân, ra lệnh được cho cả nghìn vạn người, những nhân vật kiêu hùng chết, trước mặt thất phu vị tất có thể chiếm thượng phong, Dương Hạo cũng không thể ngờ rằng dù đã cảnh giác cao độ vẫn có người không động hơi thở lẻn vào phủ đệ của hắn, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc này.
Dương Hạo không hề động đậy, mắt nhìn quanh những vật khả nghi, hắn đứng một hồi lâu, bên tai bỗng nghe thấy hai tiếng nói rất nhỏ, vô cùng nhỏ, đơn thuần chỉ là tiếng động, hai tiếng này phát ra như tín hiệu, Dương Hạo xoay người bước đi, giả như không thấy có động tĩnh gì, song bên tai vẫn nghe ngóng, Dương Hạo nắm chặt lấy kiếm bên hông.
Thích khách trốn trong chỗ đêm tối không ngờ hắn lại có phản ứng này, hắn vô cùng ngạc nhiên, thấy hắn sắp rời đi, thích khách không rảnh nghĩ nhiều, lập tức quát một tiếng, nhảy ra như một luồng gió nhẹ, bắn nhanh về phía Dương Hạo.
Vào lúc này, trước mặt Dương Hạo cũng xuất hiện một dáng người, tốc độ còn nhanh hơn cả tên thích khách kia, còn Dương Hạo thấy tên đó bổ nhào tới không có phản ứng gì, thấy tên đó bắn xẹt qua đỉnh đầu hắn, trong chốc lát lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ, khó khăn lắm tên đó mới xuất hiện được sau Dương Hạo.
Điều này chứng tỏ thị vệ bảo vệ Dương Hạo xuất hiện sau mà đến trước, thích khách trước mặt, chặn đứng đường đi của hắn, kiếm quang trong tay chợt lóe, tiếng gió rít ào ào trước mặt hắn, thích khách đó há hốc mồm nhưng hắn cũng không khách khí, kiếm trong tay bỗng hạ xuống, phản kích hướng bụng tên này như đã quyết định chủ ý tận lực giết.
Bóng đen của tên thích khách đó nhỏ nhắn, lanh lợi, động tác như ma quỷ, tiến về phía trước rồi lại hơi tiến thối, ả ta khẽ quát một tiếng, thân hình bỗng chợt lóe, khó khăn lắm mới đâm tới đối phương một kiếm, múa trường kiếm trong tay, vung một nửa đường tròn, nhằm hướng tên thích khách kia.
Nhát kiếm này của hắn vốn là phòng thủ, ý muốn đẩy một trường kiếm về phía đối phương, lập tức tiến đến, khai triển thế công, không ngờ song kiếm giao đấu, vẫn chưa phát ra tiếng động leng keng trong dự tính, ngược lại nó lại bay bay, chỉ nghe tiếng “Sát”, binh khí trong tay tên thích khách kia gãy làm đôi.
Tên thị vệ đó không khỏi cả kinh, đứng đực ra ở đó, cuộc giao đấu giữa hai người nói là lâu, nhưng kỳ thực chỉ trong một cái chớp mắt Dương Hạo đã bay người lướt đến phía sau tên thích khách, một tay vẫn cầm đèn lồng, tay kia nắm chặt thanh kiếm, chặn đường lui của tên thích khách.
Hắn và tên thị vệ dựa vào thân thủ của hai người đã chặn đứng tất cả đường thoát thân của tên thích khách. Công thủ liên hợp, tên thích khách như con cá đang phản kháng trong cái lưới vậy.
Dương Hạo đè mạnh kiếm nghiêm túc nói: “Các hạ là ai, chịu sự sai khiến của ai tới đây?”
Tên thích khách nhìn trước ngó sau, ngượng ngùng nói: “Dương thái úy, tìm được một trợ thủ đắc lực, tại hạ hổ thẹn vì không biết”.
Dương Hạo nghe giọng ả, không khỏi giật mình: “Trúc Vận?”
Tên thích khách xoay người, khẽ kéo tấm bịt mặt, lắc lắc đoản kiếm trong tay, than: “Trúc Vận chỉ là muốn biết người ngầm bảo vệ đại nhân là cao thủ nào, giờ đã biết rồi, ta chỉ muốn rằng mình không biết thôi”.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt người đó đẹp như hoa, chính là Trúc Vận, tay nàng cầm không phải là kiếm mà là một nhánh cây nhỏ, lẽ nào nàng đã chuyển sang dùng đả cẩu bổng.
Dương Hạo cười méo mó nói: “Ngươi làm vậy là để dụ nàng ấy ra? Thực là hồ đồ, nếu như vừa nãy ta bị thương thì ngươi tính sao?”
Trúc Vận không phục nói: “Nếu luận về võ công thì ta không bằng đại nhân và cũng không bằng vị kia của đại nhân…”
Nàng nhìn người đứng bên cạnh Dương Hạo.
Một bộ quần áo màu tro, đầu được tết gọn gàng, một cô gái dung nhan xinh đẹp: “Không bằng vị tiểu muội muội này, song nếu như bàn tới liên thủ của các người, muốn để cho ta bộc lộ cơ hội thân thế cũng không có, đại nhân cũng quá là xem thường ta rồi phải không?”
Dương Hạo lắc đầu cười, nói với Cẩu Nhi: “Thu kiếm lại đi”.
Cẩu Nhi đáp một tiếng tuân lệnh, tiếng kiếm được thu lại, đôi mắt to đen vẫn nhìn trừng trừng Trúc Vận, ánh mắt không phải là nhìn thù địch rõ ràng hành vi vừa rồi của nàng không thể giải thích nổi.
Trúc Vận liếc mắt nhìn nàng nói: “Khi ở Lô Châu, ta đã có cảm giác đại nhân có người ngầm bảo vệ, song ta không tài nào phát hiện ra tung tích của hắn, nếu như nói về võ công ẩn mình thì ngoài cha ta ra, tất cả những tên khác đều bị ta phát hiện, người này thì quả thực là lần đầu tiên gặp.
Cứ cho rằng đại nhân ngươi, võ công tuy là cao hơn ta, nhưng nếu như nói về võ công ẩn tích, thì ngươi còn kém xa ta, phải không nào?”
Dương Hạo chắp tay nói: “Đúng, về mảng võ công này, ta thực sự không bằng ngươi”.
Trúc Vận than thở: “Giác quan thứ sáu của ngươi nhanh nhạy, ta muốn dấu ngươi đâu phải chuyện dễ, lần này, vì để dụ cao thủ bên người ngươi ra, ta đành phải phí chút võ công, dùng bế khí pháp mới ẩn tàng được phương vị. Hừ, không ngờ…khi không tìm ra vị cao thủ, ta cố nhiên không phục, đợi đến khi dụ nàng ấy ra, ta lại càng bị đả kích. Nàng tuổi còn trẻ mà võ công lại cao cường đến vậy…
Dương Hạo cười nói: “Nàng ấy gọi là Mã Lạt/Thát, là đồ đệ thân truyền của Hoa sơn Trần Đoàn tổ sư”.
“Hoa sơn đạo nhân?”
Trúc Vận ngạc nhiên, cẩn thận soi xét kỹ Cẩu Nhi, vẻ không có gì là bội phục: “Hóa ra là đồ đệ của Hoa sơn Thụy Tiên, không ngờ Thụy đạo nhân tuổi tác đã cao còn đích thân tiếp nhận đồ đệ. Cái thứ ta học tuy cũng là võ công Đạo gia, song đem so sánh với võ công của Thụy đạo nhân còn kém xa…”
Giọng nói của nàng càng ngày càng trầm xuống, có vẻ hơi buồn nói: “Trúc Vận phụng mệnh bảo vệ cho đại nhân chu toàn, giờ bên cạnh đại nhân đã có đồ đệ của Hoa sơn Thụy đạo nhân rồi, có lẽ…từ giờ không cần dùng đến ta nữa”.
Dương Hạo phân bua: “Nói vậy sao nghe được, hai người các ngươi mỗi người có một sở trường riêng, tiền bối Phù Diêu Tử có võ công không hề tầm thường, nếu như bàn về kinh nghiệm thì còn kém xa ngươi, bổn quan giờ có được Hạ Châu, đánh bại Lý Quang Duệ, đang muốn khai triển kế hoạch lớn, ta, Phi Vũ, là ám điệp, có nhiệm vụ thu thập tin tức, còn xa mới đạt được tới yêu cầu mật điệp. Ta đang muốn tập trung một lượng đông đảo binh sĩ tinh anh từ chỗ Phi Vũ, thành lập một đội ngũ mật điệp cao minh, chuyên trị bảo vệ, dò hỏi tin tức, muốn để ngươi và Tiểu Thán chia nhau đảm nhiệm soái lĩnh trưởng phó, Trúc Vận cô nương xin hãy đưa ra ý kiến?”
Trúc Vận khá tò mò liếc mắt nhìn Dương Hạo, chần chừ nói: “Ta…ta là người của Thừa Tự đường, đại nhân chắc chắn muốn dùng ta làm thống lĩnh mật điệp?”
Dương Hạo cười nói: “Sau khi ta rời khỏi Biện Lương về tới Lô Châu, Trúc Vận cô nương luôn bảo vệ ta chu đáo, sau nhiều lần bảo vệ ta, lập vô số công trạng, ta sớm đã nói với Đại Lang một tiếng rồi, kéo cha con cô về đây, nếu ta mở miệng, tin rằng cái mặt này, Đại Lang vẫn sẽ nể ta thôi”.
Trúc Vận nghe vậy buồn bã, điều Dương Hạo nói không sai, tuy cha con nàng đều có bản lĩnh xuất thần nhập hóa, ở giang hồ được coi là cao thủ số một số hai, nhưng xem ra, cha con nàng chẳng qua cũng chỉ là cái móng, tay sai được Thừa Tự đường nuôi dưỡng mà thôi, vào sinh ra tử, thay người hiến mệnh là sứ mệnh của họ. Nếu như có cần thiết, họ tùy lúc có thể hy sinh chính tính mạng mình, nếu như cần tặng người, đặc biệt là tặng cho Dương Hạo một cái ô quan trọng, thì các trưởng lão của Thừa Tự đường tuyệt đối sẽ không do dự. Nàng ấy, chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay người ta, tuy nàng có thể nắm được rất nhiều mạng sống của người, nhưng cái mạng của nàng, thì ai có thể nắm được đây?”
Nàng cười buồn bã, tinh thần càng trở nên tồi tệ, nói: “Cho dù là như vậy, đại nhân hà tất phải qua hỏi ta, nếu như Thôi Đại công tử muốn tặng cha con ta cho đại nhân, hai tiểu tốt này có bản lĩnh gì mà từ chối chứ?”
Dương Hạo cười nói: “Nói gì vậy chứ, chủ yếu xem ngươi có can tâm tình nguyện không mà thôi…”
Hắn vừa nói đến đây, Cẩu Nhi đứng bên cạnh, bỗng lên tiếng: “Đại thúc, có người đến”.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Hạo và Trúc Vận lần lượt nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ đi tới, Dương Hạo lập tức nói: “Né”.
Ba người không hẹn đều chui vào bụi cỏ ngay gần đó, Cẩu Nhi bên trái, Trúc Vận bên phải, viên tướng Dương Hạo được bảo vệ ở giữa, chần chừ giây lát, Cẩu Nhi chớp mắt, hiếu kỳ nói với Dương Hạo: “Đại nhân, đây là phủ của chúng ta mà, tại sao phải ẩn nấp lén lút vậy?”
Dương Hạo nghe vậy giật mình: “Ừ nhỉ, ta trốn làm cái gì chứ?”
Trúc Vận không nhịn nổi, bật cười, Dương Hạo trừng mắt nói: “Còn chẳng phải do ngươi làm trò sao, làm ta nghi ngờ lung tung”.
Trúc Vận nói: “Ồ, người đó đến gần rồi”.
Ba người vẫn ngồi trong bụi cỏ ẩn nấp.
Vì bụi cỏ không được rộng, nên ba người ngồi đó khá là chật, Cẩu Nhi tuổi còn nhỏ không biết nam nữ có khác biệt gì, hồi nhỏ nàng còn bị Dương Hạo ôm dưới ánh trăng, tuy giờ đã lớn hơn mấy tuổi, song ở gần hắn vẫn không có cảm giác gì. Còn Trúc Vận thì đã là một cô nương, ở cùng một tên nam tử, chắc chắn có cảm giác bồn chồn, khi yên tĩnh chỉ nghe thấy hơi thở của đối phương, cảm giác này không phải nàng tự nghĩ ra.
Dương Hạo biết trong đêm tối ở nội trạch có người đi lại tất sẽ không phải là người ngoài, nên cũng không muốn xem thân phận của hắn, vẫn đang chăm chú tính tới chuyện của mình. Hắn muốn mời chào Trúc Vận, coi trọng bổn phận của nàng, võ công của Cẩu Nhi không do dự là cao minh hơn cả Trúc Vận, nhưng nàng chỉ thích hợp làm một thị vệ bên mình, còn Trúc Vận thì không như vậy, nàng từ nhỏ đã làm các chuyện sát sinh, tình thâm báo oán, ẩn tích, làm vỡ kế hoạch của địch, nàng mới xứng đáng làm tổ sư gia của Mật Điệp.
Thích khách, mật điệp, thám báo có từ thời Xuân thu chiến quốc, chúng bắt đầu phát huy tác dụng cực đỉnh của mình, hơn nữa chúng cũng là một vận dụng mà người cầm quyền nghĩ ra, từ đầu đến cuối chưa hình thành nên một tổ chức có hệ thống, còn Dương Hạo tới từ đời sau lại hiểu rõ được tổ chức mạnh mẽ này mà lên kế hoạch cho chính quyền và phát huy được hết tác dụng của chúng.
Giữa hai thế lực, trong đó chiến lược thứ nhất, chiến thuật vận dụng có thể bị đối phương nắm giữ, có thể tùy lúc mà nắm được nhất cử nhất động của đối phương, có thể phá vỡ chiến thuật của quân địch trong lúc then chốt đối chiến, có thể xúi giục tướng lĩnh của chúng, giết bỏ quan viên của chúng, và tùy thời cơ nắm được phương hướng của đối thủ hiểu được thực hư của đối thủ…
Thế thì, tác dụng đặc công sẽ không thua gì một quân đội mạnh.
Đương nhiên, ngoài Trúc Vận là người có tạo nghệ ngoại thâm hậu về phương diện này, do hai người con gái thống lĩnh tổ chức mật điệp hạt nhân mà Dương Hạo muốn xây dựng, toàn bộ đều do phái nữ đảm nhiệm.
Sự nhạy cảm, tỉ mỉ và nhẫn nại của phái nữ càng ngày càng chứng minh rằng ưu thế tình báo chiến thực sự có hơn phái nam, hơn nữa, phái nữ một khi đã tạo dựng lòng trung thành thì phái nam càng không dễ nhận tiền bạc, bổng lộc, sắc tướng rồi bị dụ dỗ mà tạo phản.
Đương nhiên, gián điệp và vệ sĩ có phái nữ cấu thành là một hạt nhân quan trọng, trong đó không ngoại trừ Dương Hạo còn có ý đồ của bản thân: sự quyến rũ của phái nữ, quan tâm săn sóc tận tâm của họ cũng sẽ làm cho Dương Hạo thoải mái hơn.
Lúc này, tiếng bước chân đã dừng lại trước bụi cây, ba người vội nín hơi thở, nghe thấy giọng một người con gái trách móc: “Tại sao lại phải cho cái tên chó kia, hừ…Lý Quang Sầm làm định nan tiết độ sứ, cha mang tỷ tỷ tặng cho miệng hắn giờ Dương Hạo thấy lại làm định nan tiết độ sứ, cha lại muốn biếu không ta cho hắn. Nếu…Lý Quang Sầm đại nhân không phải là lâm trọng bệnh, thì định nan tiết độ sứ còn có thể làm được mấy chục năm nữa, cha có phải là muốn gả ta làm thiếp của hắn? Lẽ nào con gái nhà chúng ta sinh ra là để hy sinh như vậy sao?”
Nàng ta càng nói càng tức giận, giậm chân nói: “Còn muốn tặng ta làm đồ uống cho hắn, không phải là để cho người đời coi kinh ta, ta mới không đi”.
Nói xong, nàng ta kéo quần một cái, bước vào bụi cỏ, Cẩu Nhi và Trúc Vận phản ứng nhanh chóng, hai người cùng lúc kéo trường bào của Dương Hạo, ôm lấy cái đầu của hắn vào trong.
“Xèo…” Lưng Dương Hạo nóng nóng, lúc sau mới sực nghĩ đến: “Dường như là…bảo vệ nữ cũng không phải tận tâm tận lực thế chứ…”
Nhĩ Mã Y Na rung rung người, dương dương tự đắc nói: “Có lẽ là…cha cũng sẽ không chạy đi hỏi mùi vị hắn ra sao? Hắc hắc…”
Nhĩ Mã Y Na vừa xoay người, liền bước đi thản nhiên trên đường.
Trúc Vận thò đầu từ dưới áo bào Dương Hạo ra, vẻ mặt cười như không cười liếc nhìn hắn nói: “Dương đại nhân tuy hồi trẻ đắc ý, vị cao quyền trọng, không ngờ…xem ra không phải mỗi một người phụ nữ đều đồng ý đi theo ngài đâu”.
Dương Hạo sờ vào tóc, dường như nước đã bị rớt cả vào đầu, khẽ lắc đầu, cười nói: “Đúng vậy, coi là nàng ta vậy đi, ta cũng chưa chắc đã đồng ý. Thân phận của ta và nàng ấy có thể đi đến cái gọi là hôn nhân ư? Xem ra lòng người khó đoán, nếu ta kết thân phu thê với con gái của tộc trưởng Tế Phong Thị, thì các thủ lĩnh của Thác Bạt Thị có nghĩ rằng ta coi trọng Thất Thị, ức chế Lý Thị hay không?
Trong Thất Thị, còn lại Lục Thị có cho rằng ta coi trọng Tế Phong Thị, không thể xử lý mọi việc công bằng, tổn hại đến lợi ích của bọn họ? Còn Tế Phong Thị có được cưng chiều mà kiêu ngạo hay không, chủ động đi áp bức các tộc khác hay không, và gây phiền phức cho ta? Giờ ta đã có bốn người vợ, và họ là hậu thuẫn của ta, nếu như ta có lấy một công chúa nhỏ của Tế Phong Thị đi chăng nữa thì nàng ta có thể lo liệu được yên bề gia thất hay không?
Tây vực có mấy trăm vạn người Hán, ta là một định nan tiết độ sứ ở đây, muốn thu phục được Thanh thủy minh ước, được Thổ Phiên, Hồi Hột chiếm lĩnh khu vực tất phải được họ hoan nghênh và ủng hộ, giảm bớt trở ngại cho ta, hơn nữa một khi có quan hệ với Tế Phong Thị, họ còn coi ta là một người Hán cùng tộc cùng tông họ không?”
Trúc Vận vội nói: “Thực là phiền phức, sao lại dây dưa với thứ này kia chứ?”
Dương Hạo nói: “Trời đất là một bàn cờ, mỗi người là một quân cờ. Mỗi một sự việc xảy ra là một nước cờ đi. Nếu như ngươi là ta không nhìn ra ý đồ của Ngũ Thư đại nhân thì ở một thời điểm không thích hợp, địa vị không thỏa đáng, lấy về một người vợ không hợp, sẽ mang lại cho bản thân thêm nhiều phiền phức. Ta thì lại không có mặt mày nào mà nói với Ngũ Liễu Thục đại nhân, giả ngô giả nghê thế này đến bao giờ? Trúc Vận cô nương, cô nương đừng có cho rằng mình chỉ là một công cụ thế mạng thay người mà oán trách gì, thực ra ai cũng không thể làm hết việc mình đặt ra, đành bỏ ngoài tai, phàm là gặp chuyện gì chỉ có trách nhiệm với bản thân, do mình làm chủ. Có nhiều chuyện, ta cũng không hiểu nổi nữa”.
Trúc Vận ồ một tiếng nói: “Ngươi việc gì phải nói những lời lẽ ấy, cứ coi như chúng ta là quân cờ đi, ngươi là soái, còn ta…ta chỉ là một quân tốt đáng thương chịu trận qua sông mà thôi”.
Dương Hạo bật cười: “Cô nương không tình nguyện làm quân tốt qua sông ư? Ha ha, thế thì, bổn soái nghĩ rằng muốn đề bạt cô nương thành thủ quan sĩ tiến thối tự do, cô nương đồng ý chứ?”
Trúc Vận đảo mắt, khẽ mỉm cười: “Ta nghe lời cha ta, cha ta đồng ý thì ta cũng đồng ý…”
Dương Hạo thở hắt ra một tiếng, mỉm cười nói: “Người phụ nữ, chà…đều là ngoại giao gia trời sinh, hoặc là nha môn nội của ta, sau này có thể không có thủ lĩnh nữ thì còn có thể có một nữ hồng lư tự khanh…”
******
Người cầm đầu Đảng hạng bát thị mấy chục năm nay vẫn tụ tập đông đủ như này.
Người người đều biết rằng, Lý Quang Duệ mang bệnh nặng đến bữa tiệc này chắc chắn là chúc mừng cho địa vị định nan tiết độ sứ của Dương Hạo, xác lập được địa vị kế thừa hợp pháp, cho dù việc này chưa được tuyên bố công khai.
Ngoài Thác Bạt Thị ra, Thất Thị cũng sớm đã uống máu ăn thề trong ba năm trước, xác nhận địa vị thiếu chủ của Dương Hạo, hôm nay, Đảng Hạng Thất Thị, thậm chí quan văn võ trọng thần bên cạnh Dương Hạo đều cảm thấy hãnh diện, chỉ có các thủ lĩnh của Thác Bạt Thị là lo lắng không thôi, Dương Hạo một khi xác lập được thân phận, thì hắn không những là cộng chúa của Đảng Hạng Bát Thị, chính thức trở thành Tây bắc vương, hơn nữa còn là người lãnh đạo trực tiếp người Khương Đảng Hạng Thác Bạt Thị, các công việc nội chính của Thất THị, hắn hoặc là sẽ thông qua các tộc trưởng của Thất Thị quản lý, còn lãnh thổ của các bộ Thác Bạt Thị, quy mô tộc trướng, thậm chí bổ nhiệm và miễn nhiệm các bộ lạc đều có thể hạ lệnh trực tiếp.
Cho nên, cho dù hôm quan Dương Hạo đã tuần duyệt các doanh, trấn an cho họ, nhưng mà ngoài Dương Hạo công Hạ Châu lập nên cha con Thác Bạt Thương Mộc lập nên công lao hiển hách, thủ lĩnh các bộ lạc còn lại vẫn thấy lo lắng, chỉ là do hôm nay sớm đã có chiều hướng phát triển, chúng ngoài tiếp nhận thì không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
Dương Hạo có chút lo lắng về việc Lý Quang Sầm bệnh nặng mà truyền ngôi, bệnh tình của nghĩa phụ hiện nay hắn cũng không trông mong người già này tiếp tục dựa vào thân phận của Thác Bạt tộc thị lo liệu việc của tộc và thực hiện trách nhiệm của định nan tiết độ sứ, nhưng truyền thừa đại vị, lại không phải trò đùa, quy tắc lễ nghi cần thiết phải có, nên hắn chỉ có thể dặn dò cho Trương Phố và Thác Bạt Thương Mộc lo liệu, muốn họ đơn giản các bước đi tránh vất vả quá mức.
Nên thủ tục truyền vị lần này tương đối đơn giản, đơn giản hóa đi các lễ nghĩa, song xét chung nó vẫn là to.
Hôm nay trời quang, thảo nguyên đầu hạ mỹ lệ vô cùng, những bông hoa dại cũng chen vào giữa đám cỏ xanh mướt, tô điểm cho bức tranh thảo nguyên thêm sinh động, vô số kỵ sĩ quất ngựa dừng dưới thành, bày phương trận theo kết cấu định sẵn của bộ lạc.
Nhân mã Đảng Hạng Bát Thị xếp thành từng thế trận một, ngoài Thác Bạt Thị ra, bộ lạc Thất Thị ở ngoài cổ thành, tộc người không nhiều nên chỉ xếp thành một thế trận, còn lực lượng của Thác Bạt Thị nhiều, binh cường mã tráng, dũng sĩ đông đúc, tuy nói giờ Tĩnh Châu, Trụ Châu, Nịnh Châu có các phủ huyện gần đó còn dưới sự quản lý của Lý Quang Duệ, bộ lạc Thác Bạt Thị vẫn có đến một phần ba đám người đến với Dương Hạo tuyên thệ trung thành, đội hình dưới thành nhiều đến mấy chục.
Lý Quang Sầm trang trọng đọc lời tuyên bố truyền ngôi cho nghĩa tử Dương Hạo, đưa đầu sói đến tận tay Dương Hạo, người già đầu tóc đổ mồ hôi, khuôn mặt đỏ hồng hào. Gần đây, Dương Hạo biết bệnh tình của hắn, song không thể có biểu hiện gì, chỉ có thể phái Mộc Ân Mộc Khôi đến hầu hạ bên cạnh nghĩa phụ, hắn vừa nhận đại độc, hai người vội chạy tới đỡ Lý Quang Sầm quay lại chỗ ghế ngồi bạch hổ tranh giao.
Dương Hạo đứng ở đầu thành, giơ đại độc cao nặng lên cao cho mọi người dưới thành nhìn thấy, đại độc đón gió tung bay, cờ hiệu cũng ra sức vẫy “Tận thống chư tướng viện sư ngũ châu định nan tiết độ sứ Dương Hạo”, tất cả các võ sĩ dưới thành rút loan đao ra múa, khoảnh khắc huy hoàng chói lóa.
Tiếng u u của con quạ kêu thê lương vang lên, các thủ lĩnh đứng ở đầu thành, tay để vào ngực trái, quỳ xuống phía Dương Hạo, tuyên thệ.
“Bổn soái thừa kế trọng trách nghĩa phụ giao cho, thừa kế chí khí của nghĩa phụ, thống ngự tây bắc, bảo đảm xã tắc dân yên, quyết không mang những điều bất lợi đến với dân, không làm điều vô ích với dân, mở mang tây bắc ngày một to đẹp, mong rằng chính tu nhân hòa, các bộ lạc yên vui, hôm nay tại đây, ta và các vị nguyện đồng tâm hiệp lực, hướng tới gia đình hạnh phúc yên vui”.
Dương Hạo nói vài lời diễn thuyết, hắn cao giọng nói, thành trên thành dưới hoan hô ủng hộ, tiếng hò reo ngút trời.
Vào lúc này, giữa bầu trời xanh cao, Dương Hạo nâng lộc vĩ sói đầu đại sâm, cảm xúc dạt dào, cao giọng nói: “Rượu”.
Trúc Vận bê khay trà đến bên hắn, trên khay có ba chén rượu mạnh, Dương Hạo nâng một chén, nhìn khắp thành hạ, cao giọng: “Chén rượu thứ nhất này, ta xin chúc các dũng sĩ, mong rằng ta ngươi sẽ đồng tâm,dùng cương đao trong tay bảo vệ tây bắc mãi mãi tươi đẹp”.
Dương Hạo uống cạn chén rượu thứ nhất, các nam nhi thảo nguyên đứng dưới thành thấy đại soái hào sảng vậy, vỗ tay ầm ầm khen ngợi, dù bọn họ không có chén rượu, nhưng nam nhi thảo nguyên người nào người nấy bên hông chẳng có rượu, họ coi rượu như tính mạng mình vậy. Ực ực… những tiếng uống rượu vang lên, các chiến sĩ lần lượt mở nút rượu, ngửa cổ tu một hơi, rồi cao giọng nói: “Quên mình phục vụ đại soái! Quên mình phục vụ đại soái! Quên mình phục vụ đại soái!”
Ba tiếng hô vang, các dũng sĩ tràn đầy nhiệt huyết, Dương Hạo đặt chén rượu xuống, lau nhẹ miệng mình, vui vẻ cầm chén rượu tiếp theo lên, Trúc Vận bĩu môi, khẽ nói: “Lấy nước sôi dọa người còn làm bộ hào khí”.
Dương Hạo trừng mắt nhìn nàng, quay người nói với các thủ lĩnh và tộc trưởng Thất Thị: “Chén thứ hai bổn soái kính chúc các vị tộc trưởng, thủ lĩnh. Mong rằng bổn soái và chư vị từ nay huynh đệ thân thiết như tay với chân, mời”.
Các vị thủ lĩnh, tộc trưởng lần lợt đứng dậy, cầm chén sừng trâu cao giọng nói: “Ta nguyện đồng tâm, bảo vệ đại soái, các vị thần linh đều biết chí khí của ta. Lần này tuyên thệ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”. Nói rồi, họ nâng chén uống một hơi cạn sạch.
“Chén thứ ba, ta xin kính chúc nghĩa phụ. Hạo Nhi mong nghĩa phụ mau chóng hồi phục, nhìn con…”
Dương Hạo nâng chén thứ ba lên, quay người nhìn về phía Lý Quang Sầm ngồi ở ghế lưỡng hổ giao tranh, bỗng phát hiện hắn tuy cười, hai mắt mở, nhìn chằm chằm mình, nhưng thần sắc không thấy đâu nữa, mặt Dương Hạo biến sắc, chân run run, miệng lắp bắp: “Nghĩa…phụ…”
Lý Quang Sầm vẫn ngồi ở đó, gió thổi qua, khẽ làm động râu hắn, Dương Hạo hoài nghi nhìn Mộc Ân Mộc Khôi đứng hai bên chỗ nghĩa phụ ngồi, mặt hai người bỗng trở nên nóng ran. Không có tiếng khóc nào vang lên, nhìn thấy Dương Hạo đang nhìn chằm chằm về phía họ, hai người khẽ gật đầu, bỗng nhiên họ cùng quỳ xuống, khóc rống lên.
Hai tay Dương Hạo run run, chén rượu rơi keng xuống mặt đất, đầu gối rung rung, hắn quỳ sụp xuống…
Bình luận facebook