• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bộ Bộ Sinh Liên (2 Viewers)

  • Chương 494

Dương Hạo cả đường chạy đến trung đường nhớ tới ân oán giữa Đường Diễm Diễm và Chiết Tử Du, luôn không yên lòng, hai người chiến mồm thì thôi, chỉ sợ cái tính nóng như lửa của hai người sẽ biến hoa đình thành võ đài, đến lúc đó tiết soái phủ quả thật sẽ rất náo nhiệt. Lúc đang đến trung đường thì thấy Tiêu Nguyên đang thong dong đi tới, Dương Hạo liền vẫy tay gọi tới, dặn dò: "Tiểu Nguyên, trong phủ mới có một nữ khách đến. bây giờ đang ở trong hoa đình, ngươi hãy mời tam nương đi tiếp đãi."


Tiểu Nguyên đáp một tiếng rồi đi. Dương Hạo lúc này mới chỉnh lại y phục, cất bước vào đình.


Trung đường là nơi hắn tiếp đón trọng khách, cao rộng mà xa hoa. vốn nơi đây cũng là nơi Lý Quang Duệ tiếp đón trọng khách của mình, cho nên cả trung đường vốn được bổ trí theo kiểu trướng của dân tộc du mục. có ghế ngồi da dê. đệm dựa là da sói, hồ điểu cẩm đôn cùng mấy cái án dài. trên tường còn treo đồ trang sức bằng xương thú.


Dương Hạo sau khi làm chủ Hạ châu đã tiến hành thay đổi triệt để nơi này. bất luận là trang sức nội thất hay là bổ trí bàn ghế. tất cả đều được thay bằng những đồ vật phù hợp với thân phận quan trường và phẩm vị văn hóa Trung Nguvên, tú bình tự họa, bàn tròn tai cuộc, ghế băng gỗ hoa lê, bố trí tinh mĩ và nho nhã. phú lệ mà đường hoàng.


Sau khi tận mắt thấy qua phong cách trung đường của Dương Hạo. rất nhiều quan lại liêu thục được hắn tiếp kiến đều thấy ngưỡng mộ, khi trở về cũng đã trang trí lại phủ đệ của mình theo phong cách Hán gia.


ở khu tây bắc du mục. sùng thượng văn hóa Trung Nguyên có một nền tảng tương đổi vững chắc. Trong lịch sử vốn có khi cháu của Lý Kế Thiên là Lý Nguyên Hạo thiết lập sự đối kháng giữa vương quốc Tây Hạ và Đại tống đã từng vì loại trừ văn hóa Trung Quốc mà tổn hao tâm trí để hoàn toàn duy trì phong tục tập quán của người Đảng Hạng Khương, phân biệt hắn với người Hán mà hắn đã phải dùng cách mềm rắn đủ cả, thực hiện bao nhiêu thủ đoạn, chỉ là để làm cho tất cả tộc người thay đổi kiểu tốc thành kiểu trọc một phản. Để đạt được điều đó mà đã ra nghiêm lệnh "để đầu không để đuôi, nhưng cũng không thể bỏ được sự dung nhập văn hóa từ từ của bách tính Tây Vực với văn hóa Trang Nguvên.


Bây giờ Dương Hạo chính là chủ của Hạ châu, thống lĩnh thất thị Đảng Hạng, cùng một số bộ lạc Thổ Phồn. Hồi Hạt qua lại mật thiết. Để giữ vững địa vị của hắn, hắn đã cố gắng phát triển văn hóa Trang Nguyên ở nơi đây, thêm nữa các thần tử văn giáo dưới quyền đều là sĩ tử học vấn uyên thâm đến từ Trung Nguvên, đối với việc Hán hóa đương nhiên sẽ có tác dụng không thể lường trước được, đám quý tộc bộ lạc vốn luôn có ý hướng về văn hóa Trung Nguyên giờ càng có thêm lí do mà theo đuổi nền văn hóa này, còn từ trên xuống dưới, hắn cũng đang không động sắc mà làm mất đi sự khác biệt và khoảng cách giữa các dân tộc.


Dương Hạo bước vào trong trung đường, vừa nhìn thấy Oa Oa đang ngồi ở ghế chủ vị cũng cười nói vui vẻ với Chi Ngự Huân, bất giác thầm kêu khổ. Lúc này hắn mới nhớ tới Oa Nhi bây giờ đang là phó thủ của Từ Huyễn, chuyên trị văn giáo và sai sứ ngoại sự.


Oa Oa học rộng tài cao. lúc trước khi ở Biện Lương, kết giao với toàn hồng nho danh sĩ.


LÚC đó còn có một danh hiệu là "thanh ngâm tiểu trúc", thơ từ văn chương, cầm kì thi họa. không có gì là không thông. Với tài học của nàng, làm việc văn giáo và ngoại sự đúng là quá hợp lí, bây giờ nàng đã trở thành trợ thủ đắc lực của Từ Huyễn. Khi mình không ở trong phủ. ra mặt tiếp đón Chiết Ngự Huân vốn là việc trong phận sự của nàng, nhưng nếu như nàng đã ở đây thì bên hoa đình kia thật không biết hai con hổ mẹ sẽ xảy ra chuyện gì hay không, nhưng lúc này lại nghĩ giờ đã muộn rồi nên Dương Hạo đành phải bước lên trước, cố gắng tươi cười nói: "Đại ca. huynh đến rồi à."


Trong trung đường không chỉ có Ngô Oa Nhi và Chiết Ngự Huân, Đinh Thừa Tông và Phạm Tư Kì cũng đang ngồi nói chuyện. Bốn người đang nói gì đó thì thấy Dương Hạo bước vào. liền đứng cả dậy nghênh đón. Dương Hạo liền nói: "Ngồi đi ngồi đi. tất cả đều là người nhà. không cần khách khí. Mọi người đang nói gì mà cao hứng vậy."


Chiết Ngự Huân ngồi xuống, cười nói: "Đệ muội đang nói cho ta biết cái tốt của đại hưng văn giáo. Lão tam này. đệ thật là có mắt hơn lão ca ta. Thật không ngờ. việc trọng văn giáo, dịch ấn thư tịch lại có tác dụng lớn như vậy..."


"Sao cơ?"


Dương Hạo ngồi xuống ghế chủ vị, liếc mắt nhìn Oa Nhi. Oa Nhi cười giải thích: "Thiếp đang giải thích cho Chiết soái nghe chuyện của ấn thư quản Lô châu. Chúng ta không chỉ đã cho in ấn lại Phật kinh và nho giáo kinh khúc mà còn in ấn nông thư. mục thư, pháp kinh, võ lược.... giờ nó có ảnh hường rất lớn. Bây giờ còn đang định in định kì tiêu báo. Chiết soái thấy rất hiếu kì với việc này."


Dương Hạo cười thư thái nói: "Hóa ra là như vậy, ha ha. Thực ra tiểu báo này chỉ là mô phỏng đệ báo, biên báo. Trong đệ báo đa phần là ghi chép quân quốc đại sự, biên báo ghi chép động thái quân chính của các khu ven biển, những loại truyền báo này thường chỉ có các quan viên quyền quý được đọc. có điều khi triều Đường hưng thịnh nhất đã từng xuất hiện một loại tạp báo. trong đó thì những chuyện công tư đều có cả, cũng có cả tin tức dân gian, những việc trong triều ít người biết, sau khi in xong thì được gọi là Mại Vu Thị. Còn bây giờ đệ đang mô phỏng lại tạp báo khai nguyên, sẽ đem các loại động thái, tin tức nội địa trực thuộc đệ định kì biên thành báo. ban bố cho các tầng lợp ở giữa quý tộc bộ lạc và quan lại trong thành đọc. Đây chỉ là khởi đâu. vì còn chịu hạn chế bởi điều kiện truyền bá văn hóa và quy mô thành trì ở địa khu tây bắc. sẽ không thể làm quá lớn. có điều việc này sẽ rất có ích. nó sẽ truyền đạt âm thanh, thống nhất luận điệu giữa các thủ lĩnh quý tộc các bộ lạc tây bắc với nhau, thúc đẩy Hán học. vì thế sẽ có lợi ích rất lớn."


Chiết Ngự Huân lắc đầu thớ dài nói: "Điều đệ nói chỉ là lợi ích trước mắt có thể thấy, ta thật sự khâm phục đệ. đây cũng là ảnh hưởng lâu dài sản sinh ra bởi đại hành văn giáo. Chỉ là một dịch kinh ấn kinh, tôn sùng Phật giáo mà đệ đã kéo được đám Phật sống về bên cạnh, có được đám trụ trì Phật sống đó tương trợ thì khi đệ thượng lệnh hạ đạt, đẩy mạnh thống trị nào còn có chỗ nào bất lợi nữa.


Còn chuyện đại hành văn giáo. Haiz. Không phải là không làm được, chỉ là nghĩ không ra thôi. Đánh đánh giết giết giữa ta và Lý Quang Duệ, đánh giết giữa Thổ Phồn và Hồi Hạt. điều xem trọng duy nhất chính là nông canh, nơi không tiếc tiêu tiền duy nhất chính là quân đội. ai lại dám tiêu tiền để in ấn những thư tịch điển chương đó chứ, rồi lại coi trọng sĩ tử văn "Đại ca. đám đại nho Tây Vực Lô Vô Ngân chen nhau tới đầu quân, vốn cũng không nằm trong tính toán của đệ. Cho dù sống trong loạn thế nhưng vẫn trọng văn giáo, không bỏ được văn. Trị quốc bình thiên hạ, văn trị võ công, không thể truyền văn mà bỏ võ, như thế sẽ quá mềm yếu, còn người nào mà truyền võ vứt văn. tuy có thể dựa vào vũ lực để ra uy nhưng kết quả sẽ có một ngày không thể đứng vững mà trị vì, chiến loạn sẽ liên miên không dứt.


Cho dù thời gian khai thác vũ lực rõ ràng là quan trọng, những người ra chế định sách lược cho toàn diện, kế hoạch cho toàn cục cũng phải nên đứng ở cao điểm thoát li khỏi vũ lực ra, chứ không phải người vì chiến mà chiến. Võ công là thuật, văn trị là đạo. suy chỉ có đạo ngự thuật, văn võ đều dùng, đại nghiệp to lớn cần phải có thời gian. Đây chính là nguyên nhân căn bản đệ coi trọng văn giáo, còn về việc danh lưu Tây Vực tranh giành quy phục đúng là chuyện vui nằm ngoài dự liệu, lúc đầu đệ thật sự không nghĩ tới."


Chiết Ngự Huân yên lặng gật đầu. cười nhạt một cái rồi nói nhẹ: "Đây là điểm mà ta và Trọng Văn không bằng đệ. Chính là vì đệ có thể nhìn xa hơn chúng ta nên mới có thể tay chân đánh hạ mảnh thiên địa này, còn chúng ta tuy đã kế thừa cơ nghiệp tổ tông, nhưng...chưa cần nói đến khai thác mà ngay cả thủ thành...háha, cũng có lòng mà không làm được gì."


Đinh Thừa Tông và Ngô Oa Nhi quay sang nhìn nhau. Ngô Oa Nhi khoan thai đứng dậy, yêu kiều nói: "Chiết soái, nô gia đi dặn dò thuộc hạ một tiếng, chuẩn bị yến tiệc, Chiết soái và lão gia nhà ta lâu rồi không gặp. hôm nay nhất định phải uống cho vui vẻ mới được."


Đinh Thừa Tông cũng mim cười nói: "Chỗ ta vẫn đang có việc cần phải xử lý. Chiết soái và thái úy nhà ta cứ từ từ ngồi nói chuvện, Thừa Tông đi xử lý mấy việc đã, đợi yến tiệc chuẩn bị xong lại đến cùng cạn mấy chén với hai người. Ha ha, cáo từ."


Hai người mỗi người tìm một lí do rồi cáo từ. trong đình lập tức chỉ còn lại Dương Hạo và Chiết Ngự Huân, Dương Hạo lúc này mới thu lại nụ cười, nghiêng người nói: "Lời này đại ca nói ra hình như tâm sự trùng trùng, phải chăng bên Phủ châu đã gặp chuyện gì khó khăn?"


Chiết Ngự Huân có lời khó nói. muốn nói lại thôi.


Hắn quả thật đã gặp chuyện khó khăn, việc nàv lại không có cách nào mở lời với Dương Hạo. Từ khi diệt trừ được Lý Quang Duệ. Phủ châu nằm ngoài chiến sự, quả thật là rất an nhàn, cũng có chút thịnh vượng, nhưng bước ngoặt do hòa bình đối lại này lại không thể bằng với hòa bình mà trong đó đã được đại lực cách tân như của Dương Hạo.


Dương Hạo chấn hưng công thương, trọng văn giáo, vực dậy nông mục, tạo ra cơ hội phát triển lớn cho các ngành các nghề, thương nhân nhận được lợi liền làm cho các loại tài nguvên trong xã hội lưu động dần về phía hắn, tương ứng với nó. lực cạnh tranh của Phủ châu gần ngay đó lại trở thành nơi chảy mất tài nguyên. Phủ châu chỉ có một châu và vài huyện, bất luận là cái nền canh nông hay là du mục thì đều rất mỏng, thuế má thương nghiệp là một nguồn thu nhập quan trọng của hắn, nhưng Dương Hạo có được Lân châu làm cho thu nhập của hắn bị giảm mạnh.


Vì thương nhân vãng lai, rất nhiều thuế của các loại sản phẩm trong nội địa của người thống trị chỉ có thể nạp một lần. mà không phải mỗi lần đến một thành trì là đều phải nộp lại.


Chiết Ngự Huân rất ngưỡng mộ nói: "Điều càng không ngờ tới chính là làm như vậy lại có một hiệu quả rất lớn. Không những có rất nhiều văn sĩ tài tử ở Trung Nguyên không được trọng dụng lại ùn ùn kép tới. rất nhiều sĩ lâm danh nho Tây Vực cũng đều đầu quân làm môn hạ của đệ. Lộ Vô Ngân của Sa châu (Đôn Hoàng), gia tộc hắn có thế lực rất lớn ở Sa châu, còn bản thân hắn là một hồng nho uyên thâm, càng tinh thông thiên văn, địa lí, dân tình Tây Vực. hắn đã mở đường dạy học ở Sa châu, thụ nghiệp đệ tử đã có hơn bảy trăm người.


Hơn bảy trăm người đó. người khác bần khổ. sao có thể đọc nổi sách? Những đệ tử này của hắn đa phần đều có bối cảnh gia thế nhất định, có thể nhận được sự ủng hộ của hắn, đó chính là nhận được sự ủng hộ của bảy tám trăm hộ giàu có. có thế lực ở Tây Vực. Ha ha. Nhớ lại lúc đó ta đã phái Nhậm Khanh Thư mang theo vàng bạc tới Sa châu, muốn mời hắn đến Phủ châu ta làm việc, hắn lại xem thường không để ý tới, bây giờ lại vì đệ hưng văn giáo mà vui vẻ tới đầu quân."


Dương Hạo cười nói: "Lão Lộ cả đời dổc sức học hành, tiền tài quan lộ rộng mớ, đương nhiên sẽ không coi người thường ra gì."


Đinh Thừa Tông cười nói: "Không chỉ Chiết soái không ngờ tới mà chính ta lúc đầu cũng không nghĩ tới hưng văn giáo sẽ có thể nhận được sự ủng hộ lớn như thế từ sĩ tộc tây bắc. Ha ha ha, vẫn là thái úy tinh minh, đã đẩy mạnh văn giáo, rồi phát triển thuật in sống thay thế thuật khắc bàn, giúp cho ta có trợ lực lớn. Buồn cười là có người sau khi truyền kĩ thuật này vào Trung Nguvên lại có một số sĩ lâm danh lưu lại rất coi thường nó."


Dương Hạo ung dung cười: "Những cái kẻ tự gọi mình là danh lưu đó luôn tự khoa trương bản thân, khoe mẽ bề ngoài, nào có phải thật sự là người coi trọng văn giáo. Những văn lâm danh lưu đó cho rằng in khắc bản là khắc công tinh mĩ, chữ đó đều là mời danh sĩ đến điêu khác, các chữ đều là thư pháp tinh diệu, một quyển sách khắc ra chính là một bộ tinh phẩm. Còn khắc chữ sống, tự thể chữ nào giống như chữ ấy. làm ẩu làm bừa, là sự khinh nhờn học vấn.


Haha, thật buồn cười đám danh lưu đó quả thật là bán nhà mua ngọc, quên đi ý nghĩa tồn tại căn bản của sách, ở nơi hoang vu có thể có sách để đọc thì đối với người đọc sách mà nói đây là chuyện cực kì không dễ. ngược lại không có người để ý đến những thứ này. giống như đại nho Tây Vực Lô Vô Ngân, cả đời rất gian khổ. vào trong hoàn cảnh khó khăn nhất lại truyền tụng từng chút tinh túy Hán học. mới hiểu ra rằng in bản sống sẽ hạ rất nhiều giá thành của ấn thư. đổi với việc phổ cập sách, truyền bá học vấn có tác dụng rất lớn. Huynh xem, in bản sống sớm muộn sẽ thay thế in bản khắc, ở Trung Nguyên cũng sẽ sớm hình thành trào lưu này.”


Nói đến đây, hắn trầm ngâm một lát, lại thở dài nói: "Từ khi Đại Đường suy yếu, Thổ Phồn chiếm lấy hành lang Hà Tây. Hồi Hạt. Thác Bạt thị lần lượt thống ngự nơi đây. cắt đứt sự qua lại giữa Trung Nguyên, và hàng trăm vạn người Hán ở Tây Vực. Nhưng nơi đó vẫn văn giáo không tuyệt, rất nhiều đệ tử nho gia học vấn tinh thâm đã nỗ lực truyền thụ Hán học Trung Nguyên ở nơi bốn bề khói hiệu, chém giết liên miên, duy thượng võ công đó, trải qua hai trăm năm chiến loạn không dứt. quả thực vô cùng đáng quý..."


một lần, cứ như vậy, Lân châu trở thành khu trực thuộc của Dương Hạo. thương nhân Tây Vực giao nộp thuế ở Hạ châu, thương gia có thể chọn Lân châu làm đường đi tới Khiết Đan hoặc Nam hạ tới Tống quốc, không cần phải chạy qua Phủ châu để phải nộp thuế thêm một lần nữa, thương khách từ Khiết Đan và Trung Nguyên đương nhiên cũng có thể lựa chọn như vậy.


Thương nhân nhận được lợi ích. lại làm phồn vinh cho kinh tế địa phương mà họ kinh doanh hoặc đi qua. nhưng chính quyền độc lập Phủ châu lại vì thế mà chịu tổn thất kinh tế nghiêm trọng. Đây cũng là điều không ai có thể ngờ tới được. Chiết Ngự Huân có thể nói như thế nào với Dương Hạo đây? Dương Hạo không hề dùng bất kì thủ đoạn tranh giành bất chính nào, càng vô tâm đối với sự kìm kẹp Phủ châu, có điều khi là một cộng đồng kinh tế, chính trị thì một khu vực tự trị bị bao vây trong đó tất sẽ có một kết cục như vậy, còn những người thống trị những nơi này ai lại có được năng lực dự kiến của học giả kinh tế chứ?


Chiết Ngự Huân chung quy không thể nói với Dương Hạo rằng hắn đành phải hủy bỏ một số loại thuế trùng lặp với nơi mà Dương Hạo trị vị để tăng cường tính cạnh tranh của mình, Dương Hạo vì thế mà phải sắp xếp quyền lợi cùng hưởng thuế với hắn sao? Cho dù họ là thân huvnh đệ. thì giữa hai chính quyền độc lập cũng không thể có phương án phối hợp lợi ích hoang đường như thế được.


Chiết Ngự Huân suy đi tính lại. cảm thấy nỗi khổ tâm của mình thật sự không có cách nào nói cho Dương Hạo biết. Tuy nói rồi Dương Hạo cũng không thể đưa ra cách giải quyết, hắn chi có thể lắc lắc đầu. chuyển sang chuyện khác mà nói: "Lão tam, qua thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức hai năm, tích tụ thực lực, đệ bây giờ đã trở thành chư hầu một phương bất luận kể về địa bàn hay vũ lực..."


Hắn hơi nhíu mày lại, nói: "Nhưng... hai năm nay đệ không ngừng luyện binh, đầu tiên là sau khi đem quân đội từ Ngân châu. Hạ châu điều đến huấn luvện tại Lô châu thì tiếp tục không ngừng mở rộng phát triển quân đội, những sĩ tốt huấn luvện ra cũng điều đến bên Hạ châu, gần đây...quân đội đóng ở mấy nơi như Ngân châu. Lân châu. Hạ châu cũng đang giảm, một lượng lớn đội quân đã điều đến Hạ châu...


Lão tam, huvnh không phải là muốn can dự vào chuvện của đệ. Chỉ là muốn nhắc nhớ đệ đừng có quên ở phía đông của chúng ta còn có một Triệu quan gia. Hai năm nay dưỡng binh tích nhuệ, Triệu quan gia hai năm nay cũng không nghỉ ngơi. Trong triều, lợi dụng thời gian hai năm, hắn đã đề bạt lên một lượng lớn quan viên tân tấn. văn thán Trương Bạc Vi làm trụ, võ tướng lấy La Khắc Địch làm trụ, những văn thần tân tấn, thiếu tráng võ tướng tuy nhất thời không thể hoàn toàn thay thế được những lão thân tiên triều như Tào Bân. Phan Mĩ. nhưng chí ít đã lấp đầy được những người có năng lực tạm gánh vác triều đình. Có được sự ủng hộ của văn thần võ tướng mà đích tay hắn đề bạt. Triệu quan gia đã hoàn toàn khống chế được triều chính, hoàn toàn không cần phải lo lắng sẽ bị các lão thần cản trở, càng không cần phải lo hoàng vị bất ổn.


về đối ngoại, hắn triệt để dẹp yên phản loạn Giang Nam. tăng cường khống chế đối với Mân Nam, Giang Nam. Kinh Hồ, nghĩa quân phản loạn ở Thục địa cũng liên tiếp chịu thất bại. hơn mười vạn nghĩa quân đã lui khỏi vùng tạm đóng khu núi giao giới với Thổ Phồn, hắn bây giờ đã có đủ điều kiện để dụng binh mạnh với bên ngoài. Lão tam, Triệu Quang Nghĩa lòng đầy hùng tâm, luôn muốn vượt qua huynh trưởng của hắn, lập nên nhất thế kì công. Bâv giờ hắn đã ra tay rồi, theo như ta thấy hắn không phải muốn hướng về phía bắc mà chính là về phía tây. Trước khi chưa biết rõ được động hướng của hắn mà đệ lại đem một lượng lớn quân đến Hạ châu, vậy phòng tuyến phía Tống lập tức sẽ bị thiếu hụt. vạn nhất Tống quốc đột nhiên tìm tới, há chẳng phải là trở tay không kịp hay sao?"


Dương Hạo mỉm cười nói: "Điểm này đại ca không cần lo lắng, đệ đã bố trí rất nhiều tai mắt ở bên Tổng quốc, hắn muốn điều động đại quân sao có thể không lộ phong thanh ra ngoài? Chỉ cần biết trước được tin tức thì còn sợ không chuẩn bị kịp sao?"


Chiết Ngự Huân do dự không yên nói: "Nhưng, đệ cho tập kết lượng lớn quân tới Hạ châu có ý đồ gì vậy?"


Dương Hạo đứng dậy đi đến bên tường, trên tường treo một bức hoa mẫu đơn phú quý cực lớn. Dương Hạo đưa tay kéo chiếc dây bên cạnh tường xuống, cả bức tranh liền cuộn lại, lộ ra một bức địa đồ cực đại.


"Đại ca. huynh xem, từ đây tới phía tây, Lương châu, Cam châu, Túc châu, Qua châu. Ngọc Môn Quan, đến thẳng thiên sơn còn có biết bao nhiêu vùng đất rộng lớn? Từ đây hướng ra phía nam. Khánh châu. Nguyên châu. Vị châu, qua Lục Bàn Sơn, qua Củng châu. Hi châu. Lan châu, Hoàng châu; Thanh Hải Triều, Côn Thượng Sơn...lại là những vùng đất rộng lớn khác. Hướng tây là Thổ Phồn, Hồi Hạt và những thế lực tàn dư của Lý Quang Duệ. răng nanh lần lượt thay đổi. hướng nam cả một vùng lãnh thổ rộng lớn lúc này đang nằm dưới sự thống trị của người Thổ Phồn."


"Đại ca. nếu như ta không thể chinh phục được những nơi đó thì một khi đại quân Tống quốc thật sự đến đột kích thì trừ khi chúng ta đầu hàng nhập vào Khiết Đan, nểu không liệu có thể có đủ thực lực tự bảo vệ không? Thổ Phồn vong quốc đã hơn một trăm năm, nhưng vương hệ Thổ Phồn vẫn truyền lại mạch con cháu, lãnh thổ mà bọn họ khống chế còn to hơn cả chúng ta, chỉ cần bọn họ cùng tin tướng và cử ra một người, xây dựng lại chính quyền, đoàn kết lại thì ưu thế của chúng ta cũng sẽ không tồn tại ổn định được, đến lúc đó phải làm sao?"


Dương Hạo quay người lại, hắng giọng nói: "Thiên sơn là của chúng ta! Côn Thương Sơn là của chúng ta! Đệ chấn hưng công thương, cường nông mục, trọng văn giáo, lại luyện binh mã, tu dưỡng tích sức, tăng cường thực lực chính là muốn đem những mảnh đất đấy thành của chúng ta. Những bộ tộc Thổ Phôn đó nếu như đồng ý quy thuận đệ thì đệ sẽ coi như người cùng nhà. để cho bọn họ có cuộc sống an nhàn phú quý. còn nếu như bọn họ không chịu thì..."


Dương Hạo cười lạnh một tiếng: "Nếu như bọn họ không chịu thì đệ sẽ trùng kiến Bắc Đình đô hộ phủ, An Tây đô hộ phủ ở nơi đó! Nếu không làm vậy. đệ thật có lỗi vói cái chức Hà Tây Lũng Hữu binh mã đại nguyên soái mà Triệu quan gia đã khâm phong cho này."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom