Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 500
Trúc Vận nói: "Cầu thân? Cô nương bảo ngài ấy làm sao mà cầu thân? Thái úy nhà ta trực tiếp đến Phủ Cốc, thấy gặp Chiết soái thì nói tiểu đệ rất yêu thương lệnh muội, muốn lấy lệnh muội làm thế. có điều ta đã có hai thê hai thiếp. Tuy nói tiết soái và ta địa vị tương đương, lại từng dẫn dắt tiểu đệ. có điều thế lực của ta bây giờ đã lớn hơn nhiều đại ca. lệnh muội nếu như gả cho ta thì để nàng ấy làm tam phu nhân, cũng coi như là môn đăng hộ đối. Cô nương cảm thấy nói như thế có được không?"
Chiết Tử Du hơi đơ lại, tức giận nói: "Sao có thể nói như thế được, đó chẳng phải là cố ý sinh sự hay sao? Lẽ nào không thể nói uyển chuyển một chút sao?"
Trúc Vận nói: "Lời phải nói uyển chuyển hơn thế nào đây. Lẽ nào có thể thay đổi sự thực là hắn đã có thê và thiếp sao? Chiết nhị tiểu thư có thân phận gì? Vừa gả vào nhà người ta đã phải đứng dưới người ta, mặt mũi Chiết gia sẽ để đâu? Hơn nữa khi Dương thái úy chuyển đến Lô châu, Chiết gia đã từng trợ lực rất lớn cho ngài ấy, bất kể Chiết gia xuất phát từ mục đích gì, nhưng đã từng giúp thái úy, đó là sự thật. Nếu như Chiết gia lúc đó mang ý đồ xấu, muốn ngầm chống đối dụ lệnh của triều đinh, muốn dùng chút thủ đoạn để chôn vùi Dương thái úy và năm vạn bách tính Lô châu quá cũng dễ như trở bàn tay.
Đến sau này. hai nhà lại kết giao, kết làm đồng minh. Chiết soái cũng được nhận làm đại ca. Bây giờ Dương thái úy nếu như vẫn chưa lấy vợ, đến Chiết gia cầu thân đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng ngài ấy đã có hai thê hai thiếp, địa vị cũng rõ ràng là cao hơn Chiết gia, lúc này đăng môn cầu thân thì phải sắp xếp như thế nào cho Chiết cô nương. Điều cần phải nói là Chiết cô nương tính tình luôn cao ngạo, nếu như coi đó là làm nhục thì cô nương bảo Dương thái úy phải xử lí thế nào?"
Trúc Vận cạo sạch cành cây, thử độ ngắn dài. lại đi lấy một cành khác, nói: "Chiết cô nương mất mặt trước Diễm phu nhân, rồi tức giận bỏ đi. tuy vẫn chưa ảnh hưởng tới quan hệ của hai nhà Chiết Dương, nhưng nếu như Dương thái úy lỗ mãng chạy đến Chiết gia cầu thân, lại bị Chiết gia cho rằng ngài ấy có ý xem thường Chiết gia, cho đó là điều sỉ nhục thì sau này hai nhà còn có thể qua lại được không?" Chiết Tử Du phản bác nói: "Chiết gia ta đã khi nào có cách nghĩ như ngươi nói chứ? Chiết soái lần này đến Hạ châu chẳng phải...chẳng phải là có ý muốn làm thông gia với Dương Hạo hay sao?"
Trúc Vận nói: "Cô nói không sai. cho nên Chiết soái có thể mở lời trước, nhưng Dương thái úy lại tuyệt đối không thể mạo muội nhắc đến cầu thân. Trước khi Chiết soái chưa có tỏ rõ thái độ thì Dương thái úy sao có thể hiểu rõ được tâm ý ngài ấy? Dương thái úy đối với Chiết cô nương luôn luôn yêu thương kính trọng, nếu như yêu một người khác thì không có gì lo lắng cả, nhưng nếu như vừa yêu lại vừa kính, từ kinh chuyển thành sợ. thì sao có thể có một chút mạo muội được? Cô nương đừng chỉ nhìn Dương thái úy bây giờ đang nắm quyền trọng trong tay, hãy nhìn con người ngài ấy, ngài ấy trước nay chưa bao giờ tự cao tự đại. cứ nhìn thấy Chiết cô nương là lòng lại chột dạ lo lắng. Với hoàn cành của ngài ấy bây giờ. đối với chuyện cầu thân mà nói đương nhiên rất khó mở mồm. Ai biết được ngài ấy vừa hoang mang vừa hoảng sợ. vốn là xuất phát từ tấm lòng kinh yêu đối với Chiết cô nương, vậy mà lại bị người ta nói rẳng bạc tình bạc nghĩa, cô nương thấy có oan uổng không?"
Chiết Tử Du cười nói: "Theo như ngươi nói thì tất cả đều là do Chiết gia không phải?"
Trúc Vận cười nói: "Cũng không phải, việc này đâu thể nói ai đúng ai sai? Chỉ có thể nói rằng tạo hóa trêu người thôi."
Nói rồi. Trúc Vận đặt cây gậy đã tước xong vào tay Chiết Tử Du: "Đám Thổ Phồn đó vẫn sẽ đuổi tới đây. chúng ta phải chạy nhanh một chút, sau khi thoát khỏi chúng thì sẽ nghỉ ngơi thoải mái một chút." Nói rồi dắt hai con ngựa tới, đi về phía trước.
Chiết Tử Du chần chừ rồi đi theo sát phía sau. một lát. không nhịn nổi mà hỏi: "Ngươi nói rành mạch rõ ràng từng câu một. nhưng sao ngươi có thể chắc chắn được rằng Dương Hạo chính là vì nguyên nhân này?"
Trúc Vận bước chậm lên phía trước, vừa dùng kiếm trúc đập cỏ mở đường, vừa nói: "Vì ta là một sát thủ. từ nhỏ đã là một sát thủ. các người nhìn người, nhìn sự việc đều thích nhìn từ góc độ của chính mình, còn ta thì không như thế. ta luôn đứng ở vị trí của đối phương mà nhìn, để hiêu được tâm lí và cách nghĩ của họ."
Chiết Tử Du nói: "Nhưng làm sao ngươi có thể chứng minh được điều ngươi đoán là chính xác?"
Trúc Vận dừng một lát, quay đầu nhìn nàng ta. Trong mặt hiện lên một tia kì quái, cười có chút kinh ngạc, nói: "Vì... bây giờ ta cũng đã thích một người, nhưng địa vị và thân phận của người đó khác một trời một vực với ta, cho nên ta không dám đứng trước mặt người đó để thổ lộ tất cả, chỉ sợ một khi nói ra sẽ không được người đó chấp nhận, đến lúc đó ngay cả quan hệ như bâv giờ cũng không thể duy trì được nữa, cho nên tâm trạng sợ hãi suy tính hơn thiệt của Dương thái úy gần đây, ta rất hiểu."
Xiêm y màu xanh mùa xuân, khoác lên một chiếc áo mỏng màu vàng hạnh nhân, chiếc đai thắt chặt vào vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đôi chân thuôn dài lộ ra trắng ngần. Tuy đã gả làm thiếp cho người ta hai năm rồi, nhưng thần tình khí chất, thậm chí là dung nhan vóc dáng của Đường Diễm Diễm vẫn xinh đẹp giống như một thiếu nữ.
Nhưng khi Dương Hạo nhìn thấy nàng chầm chậm đi tới. không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới lần đẩu tiên khi gặp nàng. Một Đường Diễm Diễm đang ngồi trong bồn tắm đầy hơi, lộ ra bờ vai gợi cảm mượt mà. kinh ngạc chu cái môi nhỏ lên. lông mày lá liễu từ từ nhíu lên. hét lên một câu đầy hiệu quả: "Ngươi thật to gan."
Trong mắt Dương Hạo không khỏi lộ ra một ý cười, nhưng Đường Diễm Diễm không cười, nàng lật mặt. rất nghiêm túc đi đến chỗ Dương Hạo. nói: "Phi Vũ đã phụng mệnh di chuyển về phía trước."
Dương Hạo có chút hụt hẫng, nói: "Ngồi đi."
Đường Diễm Diễm đặt mông ngồi lên ghế. hai tay đặt lên đùi. thẳng lưng, ngồi thẳng đầu, giống như nhập định vào lão tăng.
Dương Hạo vẫn chưa hiểu, lại nói: "Việc ta bảo Diệp gia khách điếm ở ngoài sáng, Phi Vũ và Kế Tự Đường ở trong tối, cùng men theo châu phủ phối hợp với nhau, xây đường mở lối, thiết lập bưu dịch đã bắt đầu rồi chứ?"
Đường Diễm Diễm giọng khô khan nói: "Vâng, từ Phủ châu. Lân châu. Ngân châu, Lô châu đã tạo thành một đường, lợi dụng nguồn tin tức vốn có để thiếp lập bưu dịch. Còn tuyến tin tức từ Tứ châu đến Thạch châu, Hạ châu. Diêm châu, Linh châu cũng vừa mới bổ trí xong. Các lộ tiếp còn lại men theo Hoàng Hà và Hạ Lan Sơn, từ lưỡng đạo thủy lục. Ngột Thứ Hải, Thuận Hóa Độ, uy Bác Bối. Tinh Nguy Thành, Định châu. Tĩnh châu đến Linh châu vẫn đang xây dựng, từ Linh châu. Sa Đà. Tế Tang đến Lương châu vẫn chưa bắt đầu thực hiện, nhưng chúng ta đã khảo sát qua địa hình và tình hình ở những nơi đó. đợi khi Lương châu đến tay thì lập tức sẽ tiến hành."
Dương Hạo tán thành nói: "Rất tốt, lợi dụng được yếu đạo giao thông thủy lục, rất nhanh đã bố trí được bưu dịch, làm thông suốt đường giao thông, không chỉ có lợi cho công việc hưng vượng công thương mà cũng có ích cho công cuộc nắm giữ cả tây bắc của chúng ta. Ta đã cùng mấv vị đại nhân Chủng Phóng, Trương Phổ. Tiêu Nghiễm. Từ Huyễn thương nghị, từ xưa đển nay thủ đoạn khống chế Cương Vực không ngoài những chuyện như đóng binh, thiết quan, nạp thuế, biên hộ. binh dịch, lao dich, khoa cử giáo học. đồng văn thông đoài.
Lần này tây chinh, ta phải đích thân đến trước chính là vì những chuyện này đều cần ta quyết định. Nếu như truyền đạt qua lại xin chỉ thị rồi công văn thì quả thực mất rất nhiều thời gian, ta không chỉ cần cả đường dụng binh đánh đển Ngọc Môn Quan mà còn phải đem cái sừng của chúng ta bố trí ờ Ngọc Môn Quan, như vậy mới có thể "một lần vất vả mà bình yên suốt cả đời". Mới thật sự thống trị được những nơi này."
Đường Diễm Diễm hơi khom người, nói: "Quan nhân có gì dặn dò. thần thiếp dám không ngoan ngoãn phục tùng sao? Đạo lí này không cần phải nói lại cho thần thiếp biết đâu."
Bên cạnh chiếc đài bẳng đất vàng, đứng trên cây tùng cổ cao cao. cẩu Nhi gẩy gẩỵ tai. đưa mắt nhin qua đài, nhìn thấy Dương Hạo đại thúc và Diễm phu nhân có vẻ như đang bàn công sự. hai mắt liền híp thành hình trăng khuyết. Nó lấy từ trong áo ra một quả lê thủy tinh, vừa xoa xoa dưới áo. vừa hưng phấn nhìn ra phía trước.
Dương Hạo tăng thêm ngữ khí, nói: "Ta không nói cho nàng nghe, là ta muốn nàng nhớ kĩ, rồi đem những đạo lí này nói cho những người chủ sự nghe. Những công việc này bình thường luôn được quan phủ coi trọng, duy chỉ có loại bưu dịch truyền tin này lại luôn không được người khác xem trọng, nếu như bọn họ không biết sự lợi hại của nó thì sao có thể nghiêm túc đi làm?
Bưu dịch không thông thì chính lệnh không truyền đạt được, quân lệnh trì trệ. thông thương gặp trở ngại, giữa dân chúng không có sự qua lại. Ngay cả ở Trung Nguyên. nếu như cứ làm như vậy thì cũng sẽ làm cho trong lòng bách tính ở những nơi khác nhau nổi lên một bức tường rào. huống hồ là ở tây bắc này. đất rộng người thưa, giao thông không thuận lợi. Cái ân uy của nàng cần phải thường xuyên thể hiện trước mặt bọn họ. bọn họ mới thường xuyên được cảnh tỉnh. Trời cao hoàng đế ở xa. câu nói này chắc nàng cũng hiểu được ý của nó?"
Đường Diễm Diễm nói: 'Vâng, thần thiếp hiểu rồi. Thần thiếp nhất định sẽ truyền đạt ý của quan nhân xuống dưới, bảo bọn họ chăm chỉ nghiêm túc làm việc, tuyệt đối không được qua loa."
Dương Hạo tươi tỉnh nói: "Như vậy là đúng rồi."
Đường Diễm Diễm đứng dậy, nói: "Nếu như quan nhân không còn gì dặn đò. vậy...thần thiếp xin cáo từ."
Ý cười trong mắt Dương Hạo càng rõ rệt: "Công sự đã nói xong rồi. hai phu thê gặp mặt, lẽ nào không có chuyện riêng để nói? "
Đường Diễm Diễm liền cứng giọng nói: "Chiết cô nương...tung tích vẫn không rõ, quan nhân và Diễm Diễm còn có gì để nói sao?"
"Nàng ấy sai, nàng ấy phải chịu trách nhiệm. Nàng sai nàng cũng phải chịu trách nhiệm. Bây giờ nàng mới là nương tử của ta. ta không trách nàng, lẽ nào ta đi trách người ngoài? Ta không quản được người nhà sao? Nàng ngồi xuống nói chuyện cho ta."
Dương Hạo vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, Đường Diễm Diễm quay đầu nhìn nhìn, Dương Hạo lại dịch dịch sang một bên, Đường Diễm Diễm cắn môi. ngồi xuống chỗ cách chỗ Dương Hạo xa một chút."
Trên cổ tùng, cẩu Nhi cười híp mắt nhìn, lại đưa quả lê lên miệng, há mồm cắn một cái.
"phập", nước bắn ra tứ tung, ngọt đến tận lòng.
Ngọt quá. ngọt quá...
"Có biết nàng sai ở đâu không?" Đường Diềm Diễm mím môi không nói.
Dương Hạo thờ dài một hơi. nói: "Tử Du là khách, là một người rất có sức ảnh hưởng tới ở Chiết gia Phủ châu, băng hữu của ta. Trước đây ta có thể đứng được ở Lô châu, giờ có thể chiếm được Ngân châu và Hạ châu cùng đại quân của Lý Quang Duệ. đều là nhờ Chiết gia Phủ châu xuất lực giúp đỡ. đối xử như vậy với khách, đặc biệt là đối với người khách rất quan trọng với Dương gia ta như thế. có phải là không biết phân nặng nhẹ hay không, công tư không..."
Đường Diễm Diễm cướp lời nói: "Thiếp không có. thiếp có lòng tốt mời nàng ta uống trà. nhiệt tình khoản đãi, cho dù là tỉ võ đọ kĩ nghệ cũng là do nàng ta đề xuất ra, thiếp từ đầu đến cuối..."
Hai mắt Dương Hạo hơi híp lại. cắt đứt lời nàng ta: "Nàng từ đầu tới cuối chưa từng chậm trễ khi tiếp đãi khách, chưa từng nói một lời nặng. Cho dù Tiểu Nguyên và Hạnh nhi không có thiên vị chủ mẫu thì cũng không thể lấy ra được lí do nàng tiếp đón chậm chễ. đúng không?"
Dương Hạo nói: 'Ta tin nàng không có. tuy nàng tính tình hấp tấp. nhưng vô cùng thông minh, sao có thể để lộ rõ lỗi cho người khác tóm được? có điều, ta từ một người mặc áo vải không có một gian nhà để ở. đến hôm nay trở thành một người có trong tay hàng vạn dặm. huy binh mười vạn. lẽ nào còn không rõ. Một con mắt thần chỉ cần nhỉn vào một động tác nhỏ. một ngữ khí khác lạ là đã biết đối phương không thích chủ đề đang nghe, nhưng lại không ngừng nói tiếp, như thế đủ làm tiêu hao hết tính nhẫn nại của người ta. chọc tức người ta phải bỏ đi? Đặc biệt là trong tình huống đã biết rõ tính cách đối phương như thế nào."
Đường Diễm Diễm mím môi không nói gì.
Dương Hạo nói: "Lại nói về chụyện riêng, vướng mắc tình oán giữa ta và Chiết Tử Du. nàng còn hiểu hơn ai hết. Nếu như nàng ấy thật sự chịu gả cho ta thì sau này sẽ làm tỉ muội với nàng. Nàng cho rằng đây chỉ là vì một chút ấm ức khi xưa của mình mà muốn ra uy với nàng ấy sao? Nếu như Chiết Tử Du có thể bị người ta dọa một chút như thế đã sợ thì đó không phải là Chiết Tử Du rồi. Nàng đã tạo ra một nút thắt khó gỡ cho Dương gia ta rồi."
Dương Hạo tăng nặng ngữ khí: "Chưa cần nói nàng và Oa Nhi. Diệu Diệu bây giờ đều gánh những trọng trách vô cùng quan trọng, mà ngay cả khi các nàng ở trong tiết phủ không có nhiệm vụ gì. thử nghĩ xem. cả ngày các nàng tranh giành đấu đá nhau. Sáng tranh tối tranh, cả nhà không yên. vậy Dương gia chúng ta còn có ngày được sống vui vẻ không? Hừ! Ta mới chỉ trách nhẹ nàng mấy câu thế mà nàng thật giỏi, dám giận lại ta. Lấỵ lòng đo lòng, nếu như nàng đổi lại ở vị trí của ta, nàng là Đường thái úy. ta là Hạo phu nhân của nàng, ta cũng làm như vậy, bất luận là công hay tư. nàng nhìn thấy nhưng đều có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao?"
Đường Diễm Diễm không nhịn được mà cười khúc khích.
Dương Hạo vờ giận nói: "Cười, nàng còn có thể cười ra sao? Tử Du tức giận mà bỏ đi. nếu thật sự xảy ra chuyện gì. không cần nói đến ta. mà chỉ nói đến Chiết gia. nàng bảo quan nhân nàng phải ăn nói với người ta sao đây? Sau này ta còn mặt mũi đi gặp Chiết soái không? Chỉ vì chút ân oán đó giữa hai nàng mà nàng hi vọng sẽ có kết quả đó sao? Đến lúc đó lẽ nào nàng không hối hận. không tự trách?"
Đường Diễm Diễm cúi đầu. u ám nói: "Theo như tình hình mà chúng thiếp nắm được thì nàng ấy chắc đã đi Trung Nguyên rồi, ở đó trị an vẫn coi như là yên bình nàng ấy lại có võ công, con người cũng rất cơ cảnh. chắc...chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Đấy là an ủi ta hay là an ủi nàng vậy?"
Đường Diễm Diễm mím môi. ngắn lệ lại hiện lên.
Dương Hạo thờ dài nói: "Nàng nhé. mồm đao. tim đậu phụ. vì khoái ý nhất thời mà sự xong lại hối hận. Làm việc không biết nặng nhẹ. lẽ nào không nên mắng nàng?"
Dương Hạo nói rồi, lấy từ trong khay hoa quả trên bàn ra một quả lê thủy tinh, đưa cho Diễm Diễm.
Đường Diễm Diễm liếc mắt nhìn trộm, sịt sịt mũi. ngang ngạnh nói: 'Thiếp không ăn.”
Dương Hạo trừng mắt lên nhìn nàng, nói: "Ta ăn!"
Đường Diễm Diễm bĩu môi lên một lát. rồi đưa tay giành lấỵ quả lên. lấy từ trong eo ra một con dao nhỏ. cắt từng chút vỏ vứt ra ngoài sau đó hậm hực đưa cho Dương Hạo
Dương Hạo không đưa tay ra. ngược lại. há to mồm ra. Đường Diễm Diễm trừng mắt nhìn hắn, sau đó lấy lại quả lê. đặt lên chiếc đĩa hoa quả. cắt từng nhát một. làm cho thịt quả nhỏ ra thành từng miếng, rồi dùng dao cắm vào. đưa tới miệng Dương Hạo. Khi thịt quả vừa đưa tới miệng Dương Hạo thì lại nhanh chóng dừng lại. động tác rõ ràng là dịu dàng hơn. Vì thấy mình lại yếu mềm trước hắn nên có chút xấu hổ, khuôn mặt nàng thoắt cái đỏ ửng cả lên.
Dương Hạo cắn một miếng, nhai nhai rồi nuốt xuống, nhẹ nhàng nhìn nàng, uể oải hừ một tiếng, nói: "Xấu hổ cái gi chứ? Nhận lỗi trước mặt người đàn ông của mình mất mặt lắm sao?”
Đường Diềm Diễm tức giận quay đầu qua bên. tức khí nói: "Người ta chẳng thèm để ý đến chàng nữa."
"Thật sao?"
Dương Hạo vặt một quả nho kho. cho vào mồm. chầm chậm nói: "Không muốn để ý đến ta nữa sao? Vậy thì kì lạ thật. Vừa rồi có vị Đường đại nhân diện kiến bổn quan, rõ ràng là nói công sự mà mồm lại cứ quan nhân gì?"
"Ôi trời chàng..."
Đường Diễm Diễm bị hắn nói trúng tim. mặt lặp tức đỏ như lửa. xấu hổ vô cùng. Nàng bổng nhảy tót vào lòng Dương Hạo. cầm miếng lê trong tay nhét mạnh vào mồm hắn, rối rít nói: "Không được nói, không cho nói!"
Dương Hạo đắc ý. cười ha hạ. nói: "Điểm hẹp hòi đó của nàng còn có thể giấu ta sao. Ư ư...nhẹ tay một chút, không lại biến thành mưu sát phu quân đấy."
Cẩu Nhi đứng trên cây. chống cằm xem hai phu thê ầm ỹ. trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác trống trải...
"Bao lâu rồi đại thúc chưa ôm mình nhỉ? Trước kia ở Ngọ Cốc. đại thúc đã từng ôm mình. Lúc đó tất cả mọi người đều chạy hết. hai bên là một đội quân thoắt cái đã bị người ta dẫm nát như bùn. trên đầu là ánh mặt trời chói lòa. Khi trên trời không có đường, dưới đất không có cửa. đại thúc đã cưỡi ngựa phi tới. dùng áo cà sa trùm vào ta. ôm ta trong lòng. Đại thúc chính là Phật trong lòng ta. là Bồ Tát của ta, chỗ dựa của ta."
"Còn có một lần nữa là vào buổi tối sao sáng đầy trời, bước chậm trên thảo nguyên rộng lớn, đại thúc đã ôm lấy ta, đứng trước đống lửa lốm đốm. đã nói với ta. ở tây phương có một tòa thành không đêm. Đêm hôm đó ta đã có tên của mình. Mẹ cho ta cơ thể. đại thúc cho ta thân phận. Đại thúc và mẹ là người thân nhất, thân nhất trên đời này của ta, ở cùng đại thúc vui nhất, hạnh phúc nhất..."
"Còn nữa không nhỉ?"
Cẩu Nhi nghĩ kĩ lại, nghĩ một hồi lâu đột nhiên phát hiện mỗi lần Dương Hạo ôm mình đều làm cho mình khắc cổt ghi tâm, nhưng những cái ôm đó lại đểu là ẩn chứa cảm giác đáng thương đối với nó.
Nó đứng trên cây ngưỡng mộ nhìn đôi dưới cây, cắn nhẹ miếng lê, đột nhiên cảm thấy miếng lê không còn ngọt một chút nào.
Ngưng Huy điện.
Từ Ngưng Huy điện đi ra có thể đi qua cửa rồi thông thẳng đến cung cấm đại nội, vì thế Ngưng Huy điện chỉ thiết kế ngự thư phòng. Bình thường không làm điển lễ triều đình, tiếp kiến triều đình nội ngoại ở đó. Nhưng lúc này. Triệu Quang Nghĩa ngồi trên bảo tọa của ngự thư phòng trong Ngưng Huy điện, trong tay cầm một cuốn thư. hai mắt lại nhìn về phía trước, như đang chờ đợi gì đó.
Vương Kế Ân đi từ cánh cửa bên trái bước vào trong hoàng cung, dưới sự dẫn đường của hai tiểu hoàng môn của ngự thư phòng đã đợi sẵn trước cửa cung, men theo tường cung màu vàng làm bằng đá lưu ly, bước nhanh tới Ngưng Huy điện.
Trước Ngưng Huy điện có hai cấm vệ mặc trọng giáp đề phòng nghiêm ngặt.
Vương Kế Ân bước nhanh vào điện, rồi tới ngự thư phòng: "Thứ sử Hà Bắc đạo kiêm thải phòng sứ Hà Bắc tây lộ Vương Kế Àn thỉnh kiên quan gia."
Triệu Quang Nghĩa nói: "Kế Quán, vào đi."
Vương Kế Ân nhanh chóng vào điện, hai tiểu hoàng môn lập tức đứng hai bên ngoài cửa đợi.
Vương Kế Ân nói: "Thần sau khi phụng chỉ quan gia đã lập tức ngày đêm tới Biện Lương. Trên đường gặp phải hồng thủy tràn về từ sông Hồ Lô, làm trì hoãn mấy ngày hành trình.~"
Vương Kế Ân chưa kịp nói hết thì Triệu Quang Nghĩa đã cắt lời: "Không sao. khanh tới được là tốt rồi. Cả đường tiến kinh không để lộ hành tung gì chứ?"
Vương Kế Án liền nói: "Thần nhận được mật chỉ của quan gia. sao dám lung tung tiết lộ với người khác? Cả đoạn đường vào kinh, đến thẳng hoàng cung này, luôn che giấu hành tung, tuyệt đối sẽ không có người biết."
Chiết Tử Du hơi đơ lại, tức giận nói: "Sao có thể nói như thế được, đó chẳng phải là cố ý sinh sự hay sao? Lẽ nào không thể nói uyển chuyển một chút sao?"
Trúc Vận nói: "Lời phải nói uyển chuyển hơn thế nào đây. Lẽ nào có thể thay đổi sự thực là hắn đã có thê và thiếp sao? Chiết nhị tiểu thư có thân phận gì? Vừa gả vào nhà người ta đã phải đứng dưới người ta, mặt mũi Chiết gia sẽ để đâu? Hơn nữa khi Dương thái úy chuyển đến Lô châu, Chiết gia đã từng trợ lực rất lớn cho ngài ấy, bất kể Chiết gia xuất phát từ mục đích gì, nhưng đã từng giúp thái úy, đó là sự thật. Nếu như Chiết gia lúc đó mang ý đồ xấu, muốn ngầm chống đối dụ lệnh của triều đinh, muốn dùng chút thủ đoạn để chôn vùi Dương thái úy và năm vạn bách tính Lô châu quá cũng dễ như trở bàn tay.
Đến sau này. hai nhà lại kết giao, kết làm đồng minh. Chiết soái cũng được nhận làm đại ca. Bây giờ Dương thái úy nếu như vẫn chưa lấy vợ, đến Chiết gia cầu thân đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng ngài ấy đã có hai thê hai thiếp, địa vị cũng rõ ràng là cao hơn Chiết gia, lúc này đăng môn cầu thân thì phải sắp xếp như thế nào cho Chiết cô nương. Điều cần phải nói là Chiết cô nương tính tình luôn cao ngạo, nếu như coi đó là làm nhục thì cô nương bảo Dương thái úy phải xử lí thế nào?"
Trúc Vận cạo sạch cành cây, thử độ ngắn dài. lại đi lấy một cành khác, nói: "Chiết cô nương mất mặt trước Diễm phu nhân, rồi tức giận bỏ đi. tuy vẫn chưa ảnh hưởng tới quan hệ của hai nhà Chiết Dương, nhưng nếu như Dương thái úy lỗ mãng chạy đến Chiết gia cầu thân, lại bị Chiết gia cho rằng ngài ấy có ý xem thường Chiết gia, cho đó là điều sỉ nhục thì sau này hai nhà còn có thể qua lại được không?" Chiết Tử Du phản bác nói: "Chiết gia ta đã khi nào có cách nghĩ như ngươi nói chứ? Chiết soái lần này đến Hạ châu chẳng phải...chẳng phải là có ý muốn làm thông gia với Dương Hạo hay sao?"
Trúc Vận nói: "Cô nói không sai. cho nên Chiết soái có thể mở lời trước, nhưng Dương thái úy lại tuyệt đối không thể mạo muội nhắc đến cầu thân. Trước khi Chiết soái chưa có tỏ rõ thái độ thì Dương thái úy sao có thể hiểu rõ được tâm ý ngài ấy? Dương thái úy đối với Chiết cô nương luôn luôn yêu thương kính trọng, nếu như yêu một người khác thì không có gì lo lắng cả, nhưng nếu như vừa yêu lại vừa kính, từ kinh chuyển thành sợ. thì sao có thể có một chút mạo muội được? Cô nương đừng chỉ nhìn Dương thái úy bây giờ đang nắm quyền trọng trong tay, hãy nhìn con người ngài ấy, ngài ấy trước nay chưa bao giờ tự cao tự đại. cứ nhìn thấy Chiết cô nương là lòng lại chột dạ lo lắng. Với hoàn cành của ngài ấy bây giờ. đối với chuyện cầu thân mà nói đương nhiên rất khó mở mồm. Ai biết được ngài ấy vừa hoang mang vừa hoảng sợ. vốn là xuất phát từ tấm lòng kinh yêu đối với Chiết cô nương, vậy mà lại bị người ta nói rẳng bạc tình bạc nghĩa, cô nương thấy có oan uổng không?"
Chiết Tử Du cười nói: "Theo như ngươi nói thì tất cả đều là do Chiết gia không phải?"
Trúc Vận cười nói: "Cũng không phải, việc này đâu thể nói ai đúng ai sai? Chỉ có thể nói rằng tạo hóa trêu người thôi."
Nói rồi. Trúc Vận đặt cây gậy đã tước xong vào tay Chiết Tử Du: "Đám Thổ Phồn đó vẫn sẽ đuổi tới đây. chúng ta phải chạy nhanh một chút, sau khi thoát khỏi chúng thì sẽ nghỉ ngơi thoải mái một chút." Nói rồi dắt hai con ngựa tới, đi về phía trước.
Chiết Tử Du chần chừ rồi đi theo sát phía sau. một lát. không nhịn nổi mà hỏi: "Ngươi nói rành mạch rõ ràng từng câu một. nhưng sao ngươi có thể chắc chắn được rằng Dương Hạo chính là vì nguyên nhân này?"
Trúc Vận bước chậm lên phía trước, vừa dùng kiếm trúc đập cỏ mở đường, vừa nói: "Vì ta là một sát thủ. từ nhỏ đã là một sát thủ. các người nhìn người, nhìn sự việc đều thích nhìn từ góc độ của chính mình, còn ta thì không như thế. ta luôn đứng ở vị trí của đối phương mà nhìn, để hiêu được tâm lí và cách nghĩ của họ."
Chiết Tử Du nói: "Nhưng làm sao ngươi có thể chứng minh được điều ngươi đoán là chính xác?"
Trúc Vận dừng một lát, quay đầu nhìn nàng ta. Trong mặt hiện lên một tia kì quái, cười có chút kinh ngạc, nói: "Vì... bây giờ ta cũng đã thích một người, nhưng địa vị và thân phận của người đó khác một trời một vực với ta, cho nên ta không dám đứng trước mặt người đó để thổ lộ tất cả, chỉ sợ một khi nói ra sẽ không được người đó chấp nhận, đến lúc đó ngay cả quan hệ như bâv giờ cũng không thể duy trì được nữa, cho nên tâm trạng sợ hãi suy tính hơn thiệt của Dương thái úy gần đây, ta rất hiểu."
Xiêm y màu xanh mùa xuân, khoác lên một chiếc áo mỏng màu vàng hạnh nhân, chiếc đai thắt chặt vào vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đôi chân thuôn dài lộ ra trắng ngần. Tuy đã gả làm thiếp cho người ta hai năm rồi, nhưng thần tình khí chất, thậm chí là dung nhan vóc dáng của Đường Diễm Diễm vẫn xinh đẹp giống như một thiếu nữ.
Nhưng khi Dương Hạo nhìn thấy nàng chầm chậm đi tới. không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới lần đẩu tiên khi gặp nàng. Một Đường Diễm Diễm đang ngồi trong bồn tắm đầy hơi, lộ ra bờ vai gợi cảm mượt mà. kinh ngạc chu cái môi nhỏ lên. lông mày lá liễu từ từ nhíu lên. hét lên một câu đầy hiệu quả: "Ngươi thật to gan."
Trong mắt Dương Hạo không khỏi lộ ra một ý cười, nhưng Đường Diễm Diễm không cười, nàng lật mặt. rất nghiêm túc đi đến chỗ Dương Hạo. nói: "Phi Vũ đã phụng mệnh di chuyển về phía trước."
Dương Hạo có chút hụt hẫng, nói: "Ngồi đi."
Đường Diễm Diễm đặt mông ngồi lên ghế. hai tay đặt lên đùi. thẳng lưng, ngồi thẳng đầu, giống như nhập định vào lão tăng.
Dương Hạo vẫn chưa hiểu, lại nói: "Việc ta bảo Diệp gia khách điếm ở ngoài sáng, Phi Vũ và Kế Tự Đường ở trong tối, cùng men theo châu phủ phối hợp với nhau, xây đường mở lối, thiết lập bưu dịch đã bắt đầu rồi chứ?"
Đường Diễm Diễm giọng khô khan nói: "Vâng, từ Phủ châu. Lân châu. Ngân châu, Lô châu đã tạo thành một đường, lợi dụng nguồn tin tức vốn có để thiếp lập bưu dịch. Còn tuyến tin tức từ Tứ châu đến Thạch châu, Hạ châu. Diêm châu, Linh châu cũng vừa mới bổ trí xong. Các lộ tiếp còn lại men theo Hoàng Hà và Hạ Lan Sơn, từ lưỡng đạo thủy lục. Ngột Thứ Hải, Thuận Hóa Độ, uy Bác Bối. Tinh Nguy Thành, Định châu. Tĩnh châu đến Linh châu vẫn đang xây dựng, từ Linh châu. Sa Đà. Tế Tang đến Lương châu vẫn chưa bắt đầu thực hiện, nhưng chúng ta đã khảo sát qua địa hình và tình hình ở những nơi đó. đợi khi Lương châu đến tay thì lập tức sẽ tiến hành."
Dương Hạo tán thành nói: "Rất tốt, lợi dụng được yếu đạo giao thông thủy lục, rất nhanh đã bố trí được bưu dịch, làm thông suốt đường giao thông, không chỉ có lợi cho công việc hưng vượng công thương mà cũng có ích cho công cuộc nắm giữ cả tây bắc của chúng ta. Ta đã cùng mấv vị đại nhân Chủng Phóng, Trương Phổ. Tiêu Nghiễm. Từ Huyễn thương nghị, từ xưa đển nay thủ đoạn khống chế Cương Vực không ngoài những chuyện như đóng binh, thiết quan, nạp thuế, biên hộ. binh dịch, lao dich, khoa cử giáo học. đồng văn thông đoài.
Lần này tây chinh, ta phải đích thân đến trước chính là vì những chuyện này đều cần ta quyết định. Nếu như truyền đạt qua lại xin chỉ thị rồi công văn thì quả thực mất rất nhiều thời gian, ta không chỉ cần cả đường dụng binh đánh đển Ngọc Môn Quan mà còn phải đem cái sừng của chúng ta bố trí ờ Ngọc Môn Quan, như vậy mới có thể "một lần vất vả mà bình yên suốt cả đời". Mới thật sự thống trị được những nơi này."
Đường Diễm Diễm hơi khom người, nói: "Quan nhân có gì dặn dò. thần thiếp dám không ngoan ngoãn phục tùng sao? Đạo lí này không cần phải nói lại cho thần thiếp biết đâu."
Bên cạnh chiếc đài bẳng đất vàng, đứng trên cây tùng cổ cao cao. cẩu Nhi gẩy gẩỵ tai. đưa mắt nhin qua đài, nhìn thấy Dương Hạo đại thúc và Diễm phu nhân có vẻ như đang bàn công sự. hai mắt liền híp thành hình trăng khuyết. Nó lấy từ trong áo ra một quả lê thủy tinh, vừa xoa xoa dưới áo. vừa hưng phấn nhìn ra phía trước.
Dương Hạo tăng thêm ngữ khí, nói: "Ta không nói cho nàng nghe, là ta muốn nàng nhớ kĩ, rồi đem những đạo lí này nói cho những người chủ sự nghe. Những công việc này bình thường luôn được quan phủ coi trọng, duy chỉ có loại bưu dịch truyền tin này lại luôn không được người khác xem trọng, nếu như bọn họ không biết sự lợi hại của nó thì sao có thể nghiêm túc đi làm?
Bưu dịch không thông thì chính lệnh không truyền đạt được, quân lệnh trì trệ. thông thương gặp trở ngại, giữa dân chúng không có sự qua lại. Ngay cả ở Trung Nguyên. nếu như cứ làm như vậy thì cũng sẽ làm cho trong lòng bách tính ở những nơi khác nhau nổi lên một bức tường rào. huống hồ là ở tây bắc này. đất rộng người thưa, giao thông không thuận lợi. Cái ân uy của nàng cần phải thường xuyên thể hiện trước mặt bọn họ. bọn họ mới thường xuyên được cảnh tỉnh. Trời cao hoàng đế ở xa. câu nói này chắc nàng cũng hiểu được ý của nó?"
Đường Diễm Diễm nói: 'Vâng, thần thiếp hiểu rồi. Thần thiếp nhất định sẽ truyền đạt ý của quan nhân xuống dưới, bảo bọn họ chăm chỉ nghiêm túc làm việc, tuyệt đối không được qua loa."
Dương Hạo tươi tỉnh nói: "Như vậy là đúng rồi."
Đường Diễm Diễm đứng dậy, nói: "Nếu như quan nhân không còn gì dặn đò. vậy...thần thiếp xin cáo từ."
Ý cười trong mắt Dương Hạo càng rõ rệt: "Công sự đã nói xong rồi. hai phu thê gặp mặt, lẽ nào không có chuyện riêng để nói? "
Đường Diễm Diễm liền cứng giọng nói: "Chiết cô nương...tung tích vẫn không rõ, quan nhân và Diễm Diễm còn có gì để nói sao?"
"Nàng ấy sai, nàng ấy phải chịu trách nhiệm. Nàng sai nàng cũng phải chịu trách nhiệm. Bây giờ nàng mới là nương tử của ta. ta không trách nàng, lẽ nào ta đi trách người ngoài? Ta không quản được người nhà sao? Nàng ngồi xuống nói chuyện cho ta."
Dương Hạo vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, Đường Diễm Diễm quay đầu nhìn nhìn, Dương Hạo lại dịch dịch sang một bên, Đường Diễm Diễm cắn môi. ngồi xuống chỗ cách chỗ Dương Hạo xa một chút."
Trên cổ tùng, cẩu Nhi cười híp mắt nhìn, lại đưa quả lê lên miệng, há mồm cắn một cái.
"phập", nước bắn ra tứ tung, ngọt đến tận lòng.
Ngọt quá. ngọt quá...
"Có biết nàng sai ở đâu không?" Đường Diềm Diễm mím môi không nói.
Dương Hạo thờ dài một hơi. nói: "Tử Du là khách, là một người rất có sức ảnh hưởng tới ở Chiết gia Phủ châu, băng hữu của ta. Trước đây ta có thể đứng được ở Lô châu, giờ có thể chiếm được Ngân châu và Hạ châu cùng đại quân của Lý Quang Duệ. đều là nhờ Chiết gia Phủ châu xuất lực giúp đỡ. đối xử như vậy với khách, đặc biệt là đối với người khách rất quan trọng với Dương gia ta như thế. có phải là không biết phân nặng nhẹ hay không, công tư không..."
Đường Diễm Diễm cướp lời nói: "Thiếp không có. thiếp có lòng tốt mời nàng ta uống trà. nhiệt tình khoản đãi, cho dù là tỉ võ đọ kĩ nghệ cũng là do nàng ta đề xuất ra, thiếp từ đầu đến cuối..."
Hai mắt Dương Hạo hơi híp lại. cắt đứt lời nàng ta: "Nàng từ đầu tới cuối chưa từng chậm trễ khi tiếp đãi khách, chưa từng nói một lời nặng. Cho dù Tiểu Nguyên và Hạnh nhi không có thiên vị chủ mẫu thì cũng không thể lấy ra được lí do nàng tiếp đón chậm chễ. đúng không?"
Dương Hạo nói: 'Ta tin nàng không có. tuy nàng tính tình hấp tấp. nhưng vô cùng thông minh, sao có thể để lộ rõ lỗi cho người khác tóm được? có điều, ta từ một người mặc áo vải không có một gian nhà để ở. đến hôm nay trở thành một người có trong tay hàng vạn dặm. huy binh mười vạn. lẽ nào còn không rõ. Một con mắt thần chỉ cần nhỉn vào một động tác nhỏ. một ngữ khí khác lạ là đã biết đối phương không thích chủ đề đang nghe, nhưng lại không ngừng nói tiếp, như thế đủ làm tiêu hao hết tính nhẫn nại của người ta. chọc tức người ta phải bỏ đi? Đặc biệt là trong tình huống đã biết rõ tính cách đối phương như thế nào."
Đường Diễm Diễm mím môi không nói gì.
Dương Hạo nói: "Lại nói về chụyện riêng, vướng mắc tình oán giữa ta và Chiết Tử Du. nàng còn hiểu hơn ai hết. Nếu như nàng ấy thật sự chịu gả cho ta thì sau này sẽ làm tỉ muội với nàng. Nàng cho rằng đây chỉ là vì một chút ấm ức khi xưa của mình mà muốn ra uy với nàng ấy sao? Nếu như Chiết Tử Du có thể bị người ta dọa một chút như thế đã sợ thì đó không phải là Chiết Tử Du rồi. Nàng đã tạo ra một nút thắt khó gỡ cho Dương gia ta rồi."
Dương Hạo tăng nặng ngữ khí: "Chưa cần nói nàng và Oa Nhi. Diệu Diệu bây giờ đều gánh những trọng trách vô cùng quan trọng, mà ngay cả khi các nàng ở trong tiết phủ không có nhiệm vụ gì. thử nghĩ xem. cả ngày các nàng tranh giành đấu đá nhau. Sáng tranh tối tranh, cả nhà không yên. vậy Dương gia chúng ta còn có ngày được sống vui vẻ không? Hừ! Ta mới chỉ trách nhẹ nàng mấy câu thế mà nàng thật giỏi, dám giận lại ta. Lấỵ lòng đo lòng, nếu như nàng đổi lại ở vị trí của ta, nàng là Đường thái úy. ta là Hạo phu nhân của nàng, ta cũng làm như vậy, bất luận là công hay tư. nàng nhìn thấy nhưng đều có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao?"
Đường Diễm Diễm không nhịn được mà cười khúc khích.
Dương Hạo vờ giận nói: "Cười, nàng còn có thể cười ra sao? Tử Du tức giận mà bỏ đi. nếu thật sự xảy ra chuyện gì. không cần nói đến ta. mà chỉ nói đến Chiết gia. nàng bảo quan nhân nàng phải ăn nói với người ta sao đây? Sau này ta còn mặt mũi đi gặp Chiết soái không? Chỉ vì chút ân oán đó giữa hai nàng mà nàng hi vọng sẽ có kết quả đó sao? Đến lúc đó lẽ nào nàng không hối hận. không tự trách?"
Đường Diễm Diễm cúi đầu. u ám nói: "Theo như tình hình mà chúng thiếp nắm được thì nàng ấy chắc đã đi Trung Nguyên rồi, ở đó trị an vẫn coi như là yên bình nàng ấy lại có võ công, con người cũng rất cơ cảnh. chắc...chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Đấy là an ủi ta hay là an ủi nàng vậy?"
Đường Diễm Diễm mím môi. ngắn lệ lại hiện lên.
Dương Hạo thờ dài nói: "Nàng nhé. mồm đao. tim đậu phụ. vì khoái ý nhất thời mà sự xong lại hối hận. Làm việc không biết nặng nhẹ. lẽ nào không nên mắng nàng?"
Dương Hạo nói rồi, lấy từ trong khay hoa quả trên bàn ra một quả lê thủy tinh, đưa cho Diễm Diễm.
Đường Diễm Diễm liếc mắt nhìn trộm, sịt sịt mũi. ngang ngạnh nói: 'Thiếp không ăn.”
Dương Hạo trừng mắt lên nhìn nàng, nói: "Ta ăn!"
Đường Diễm Diễm bĩu môi lên một lát. rồi đưa tay giành lấỵ quả lên. lấy từ trong eo ra một con dao nhỏ. cắt từng chút vỏ vứt ra ngoài sau đó hậm hực đưa cho Dương Hạo
Dương Hạo không đưa tay ra. ngược lại. há to mồm ra. Đường Diễm Diễm trừng mắt nhìn hắn, sau đó lấy lại quả lê. đặt lên chiếc đĩa hoa quả. cắt từng nhát một. làm cho thịt quả nhỏ ra thành từng miếng, rồi dùng dao cắm vào. đưa tới miệng Dương Hạo. Khi thịt quả vừa đưa tới miệng Dương Hạo thì lại nhanh chóng dừng lại. động tác rõ ràng là dịu dàng hơn. Vì thấy mình lại yếu mềm trước hắn nên có chút xấu hổ, khuôn mặt nàng thoắt cái đỏ ửng cả lên.
Dương Hạo cắn một miếng, nhai nhai rồi nuốt xuống, nhẹ nhàng nhìn nàng, uể oải hừ một tiếng, nói: "Xấu hổ cái gi chứ? Nhận lỗi trước mặt người đàn ông của mình mất mặt lắm sao?”
Đường Diềm Diễm tức giận quay đầu qua bên. tức khí nói: "Người ta chẳng thèm để ý đến chàng nữa."
"Thật sao?"
Dương Hạo vặt một quả nho kho. cho vào mồm. chầm chậm nói: "Không muốn để ý đến ta nữa sao? Vậy thì kì lạ thật. Vừa rồi có vị Đường đại nhân diện kiến bổn quan, rõ ràng là nói công sự mà mồm lại cứ quan nhân gì?"
"Ôi trời chàng..."
Đường Diễm Diễm bị hắn nói trúng tim. mặt lặp tức đỏ như lửa. xấu hổ vô cùng. Nàng bổng nhảy tót vào lòng Dương Hạo. cầm miếng lê trong tay nhét mạnh vào mồm hắn, rối rít nói: "Không được nói, không cho nói!"
Dương Hạo đắc ý. cười ha hạ. nói: "Điểm hẹp hòi đó của nàng còn có thể giấu ta sao. Ư ư...nhẹ tay một chút, không lại biến thành mưu sát phu quân đấy."
Cẩu Nhi đứng trên cây. chống cằm xem hai phu thê ầm ỹ. trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác trống trải...
"Bao lâu rồi đại thúc chưa ôm mình nhỉ? Trước kia ở Ngọ Cốc. đại thúc đã từng ôm mình. Lúc đó tất cả mọi người đều chạy hết. hai bên là một đội quân thoắt cái đã bị người ta dẫm nát như bùn. trên đầu là ánh mặt trời chói lòa. Khi trên trời không có đường, dưới đất không có cửa. đại thúc đã cưỡi ngựa phi tới. dùng áo cà sa trùm vào ta. ôm ta trong lòng. Đại thúc chính là Phật trong lòng ta. là Bồ Tát của ta, chỗ dựa của ta."
"Còn có một lần nữa là vào buổi tối sao sáng đầy trời, bước chậm trên thảo nguyên rộng lớn, đại thúc đã ôm lấy ta, đứng trước đống lửa lốm đốm. đã nói với ta. ở tây phương có một tòa thành không đêm. Đêm hôm đó ta đã có tên của mình. Mẹ cho ta cơ thể. đại thúc cho ta thân phận. Đại thúc và mẹ là người thân nhất, thân nhất trên đời này của ta, ở cùng đại thúc vui nhất, hạnh phúc nhất..."
"Còn nữa không nhỉ?"
Cẩu Nhi nghĩ kĩ lại, nghĩ một hồi lâu đột nhiên phát hiện mỗi lần Dương Hạo ôm mình đều làm cho mình khắc cổt ghi tâm, nhưng những cái ôm đó lại đểu là ẩn chứa cảm giác đáng thương đối với nó.
Nó đứng trên cây ngưỡng mộ nhìn đôi dưới cây, cắn nhẹ miếng lê, đột nhiên cảm thấy miếng lê không còn ngọt một chút nào.
Ngưng Huy điện.
Từ Ngưng Huy điện đi ra có thể đi qua cửa rồi thông thẳng đến cung cấm đại nội, vì thế Ngưng Huy điện chỉ thiết kế ngự thư phòng. Bình thường không làm điển lễ triều đình, tiếp kiến triều đình nội ngoại ở đó. Nhưng lúc này. Triệu Quang Nghĩa ngồi trên bảo tọa của ngự thư phòng trong Ngưng Huy điện, trong tay cầm một cuốn thư. hai mắt lại nhìn về phía trước, như đang chờ đợi gì đó.
Vương Kế Ân đi từ cánh cửa bên trái bước vào trong hoàng cung, dưới sự dẫn đường của hai tiểu hoàng môn của ngự thư phòng đã đợi sẵn trước cửa cung, men theo tường cung màu vàng làm bằng đá lưu ly, bước nhanh tới Ngưng Huy điện.
Trước Ngưng Huy điện có hai cấm vệ mặc trọng giáp đề phòng nghiêm ngặt.
Vương Kế Ân bước nhanh vào điện, rồi tới ngự thư phòng: "Thứ sử Hà Bắc đạo kiêm thải phòng sứ Hà Bắc tây lộ Vương Kế Àn thỉnh kiên quan gia."
Triệu Quang Nghĩa nói: "Kế Quán, vào đi."
Vương Kế Ân nhanh chóng vào điện, hai tiểu hoàng môn lập tức đứng hai bên ngoài cửa đợi.
Vương Kế Ân nói: "Thần sau khi phụng chỉ quan gia đã lập tức ngày đêm tới Biện Lương. Trên đường gặp phải hồng thủy tràn về từ sông Hồ Lô, làm trì hoãn mấy ngày hành trình.~"
Vương Kế Ân chưa kịp nói hết thì Triệu Quang Nghĩa đã cắt lời: "Không sao. khanh tới được là tốt rồi. Cả đường tiến kinh không để lộ hành tung gì chứ?"
Vương Kế Án liền nói: "Thần nhận được mật chỉ của quan gia. sao dám lung tung tiết lộ với người khác? Cả đoạn đường vào kinh, đến thẳng hoàng cung này, luôn che giấu hành tung, tuyệt đối sẽ không có người biết."
Bình luận facebook