Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Bởi vì thời Ngũ Đại rất loạn, việc võ tướng soán ngôi vua xảy ra như cơm bữa, chuyện thay đổi hoàng đế diễn ra liên miên, cho nên Đại Tống sau khi lập quốc vô cùng chú ý ước thúc binh quyền, từng có nghiêm lệnh quy định. Đại tướng cầm binh cho dù quý phủ thân binh cũng không cho vượt qua ba mươi người, nếu như có vượt qua liền bị nghi ngờ là tạo phản, một khi bị người khác tố giác, cho dù không mất đầu cũng bị bãi quan, mất chức.
Nhưng Tây Bắc khu hiện giờ là biên giới đang diễn ra chiến tranh, vốn nơi này có rất nhiều kiêng kị, hơn nữa dân nơi đây có tính thượng võ, tướng quân phủ đệ lại cần đề phòng sâm nghiêm, Trình tướng quân phủ thân binh vượt quá ba trăm người, nhưng mà hôm nay đại thọ lão mẫu, nếu cho quân sĩ mặc đầy đủ giáp trụ mà đứng gác thì không khí có vẻ hơi nặng nề, cho nên bọn thị vệ mới ít đi, những người lưu lại cũng đều thay đổi thường phục.
Sau tiếng quát của Trình Thế Hùng, lập tức có vài tên thân binh mặc thường phục chạy về phía sau đến khu luyện tập võ nghệ, chỉ chốc lát liền đem bội kiếm của Trình Thế Hùng đến.
Trình Thế Hùng chỉnh sửa lại quần áo, cầm lấy kiếm ở tay, trông uy mãnh như bạch hổ xuống núi, đột nhiên "Sang lang" một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm như vẽ thành một đường dài màu bạc, một tiếng rồng ngâm không dứt bên tai, thực giống như thần long trên chín tầng mây ngâm nga một tiếng, dư âm lượn lờ chảy tới mặt đất. tạo ra uy phong rất dọa người.
Trình Thế Hùng là con nhà võ, khi thay đổi quần áo bình thường trông rất đơn giản tầm thường, cũng không có chỗ nào khác biệt mọi người, nhưng khi hắn cầm kiếm nơi tay, khí độ lại khác hẳn, Đinh Hạo dường như thấy được thế nào là mãnh tướng thời cổ đại, ánh mắt như điện, mặt đen râu dài, sát khí tỏa ra bức người.
Hắn nín thở ngưng thần, hai mắt nhìn tập trung trước mũi kiếm, cũng không nói lời khách sáo, đợi cho tinh thần ổn định, đột nhiên thanh kiếm vung lên, thân tùy kiếm chuyển, ào ào vũ khởi. kiếm vũ hắn đang dùng tuyệt đối là kiếm pháp giết người, tiền thính để trống vốn rất lớn, hắn múa kiếm chỉ một lát liền làm cho cả sảnh đường điện quang ào ào, sấm vang gió giật, kinh tâm động phách, sắc bén vô cùng. Một tòa đại sảnh to như vậy, nhưng lại giống như tất cả không gian đều bị chiếm cứ trong bàn tay hắn cùng với một thanh trường kiếm vậy.
Đường Diễm Diễm thấy vẻ mặt của quan thân danh sĩ, cố ý đề cao tiếng nói: "Trong Đại Đường Tam tuyệt, kiếm pháp của Bùi tướng quân chính là đứng đầu, hôm nay chư vị có thể nhìn thấy, cũng coi như có phúc."
Lục nhân gia cũng biết đôi chút về kiếm vũ, thấy kiếm pháp quá sắc bén như vậy, vốn đang âm thầm kinh ngạc, vừa nghe tên Bùi tướng quân kiếm, ngón tay nhất thời run lên, cơ hồ sém chút nhổ rụng cả chòm râu. Đỗ cử nhân thiếu kiên nhẫn, thất thanh kêu lên: "đó là... đó là Bùi tướng quân kiếm pháp? Công Tôn đại nương sáng chế là tên của bộ kiếm pháp này a!"
Kiếm pháp của Công Tôn đại nương?
Cả sảnh đường tân khách nghe xong lúc này mới ồ lên, rất nhiều người cũng không biết Bùi tướng quân là ai, nhưng lại biết Công Tôn đại nương. nhân vật truyền kỳ trong phong trần, bao giờ so với võ tướng văn thần của triều đình cũng có sức cuốn hút hơn ở dân gian.
Bùi Mân tướng quân là một võ tướng giai đoạn đầu của Đại Đường, kiếm thuật cực kì cao minh, kiếm thuật của hắn được coi là một trong đại Đường Tam tuyệt(*). thời Khai Nguyên hưng thịnh thì đường cung đệ nhất vũ kỹ Công Tôn đại nương cũng theo hắn tập luyện kiếm pháp, kiếm vũ kinh động thiên hạ, trong đó cực nổi danh một bộ kiếm vũ gọi là chính là học từ Bùi Mân. (1)
Nghe nói khi xưa Thảo Thánh Vương Húc nhìn thấy kiếm pháp của Công Tôn đại nương, liền nghĩ ra tuyệt thế thư pháp như rồng bay phượng múa. Thi thánh Đỗ Phủ thời thiếu niên cũng từng xem qua kiếm vũ của nàng, quả là bay bổng như kinh hồng, uyển chuyển như rồng lượn, kiếm khí xuất ra, hùng hồn tiêu sái, sắc bén vô cùng, sau này viết những câu thơ tuyệt vời sau.
Tích hữu giai nhân công tôn thị
Nhất vũ kiếm khí động tứ phương.
Quan giả như sơn sắc tự tang
Thiên địa vi chi cửu đê ngang.
Hoắc như nghệ xạ cửu nhật lạc
Kiểu như quần đế tham long tường.
Lai như lôi đình thu chấn nộ
Bãi như giang hải ngưng thanh quang...
Dịch
Thuở xưa người đẹp họ Công Tôn
Kiếm khí múa lên động bốn phương.
Khán giả vững sơn tâm khiếp đảm
Đất trời theo điệu múa quay cuồng.
Chín mặt trời rơi, tên Hậu Nghệ,
Vững vàng tiên chúa, cỡi lưng rồng.
Đến tựa thiên lôi thâu sấm sét,
Dừng múa ánh ngời tỏa biển sông…(2)
Mà hết thảy những điều này, đều xuất phát từ kiếm thuật của Bùi Mân, bộ kiếm pháp của này Trình Thế Hùng, có phải là năm xưa Bùi tướng quân đích thực truyền thụ?
Chỉ thấy Trình Thế Hùng tay cầm kiếm, kiếm quang như chớp, nơi nơi đều bị dày đặc kiếm khí bao phủ, sáng rực cả gian phòng. Trình Thế Hùng di chuyển trong sảnh đường, kiếm quang xoàn soạt phát lạnh hùng hồn vô cùng, thật sự là làm người ta tâm tình hoảng sợ, tâm thần như bị chiếm đoạt.
Đinh Hạo nhìn không chuyển mắt, hắn lúc này mới biết được cao thủ kiếm thuật chân chính đáng sợ ra sao, bóng kiếm lượn lờ trong phòng sắc bén vô cùng, nếu cho hắn cùng với người như vậy đi so đấu, thì cho dù cả trăm tên Đinh Hạo, sợ cũng không phải đối thủ, hơn nữa làm hắn kích động chính là, đây chính là kiếm vũ kỳ danh thất truyền chỉ nghe thấy trong sử sách..., hôm nay được nhìn thấy tận mắt, quả là cơ hội khó có được.
Trình Thế Hùng dừng múa, đột nhiên trường kiếm rời tay, ở trên không trung quay mấy vòng, sau đó mũi kiếm thẳng tắp lao xuống, "Khanh" một tiếng, chuẩn xác không sai lệch chui vào vỏ kiếm ở trên tay trái hắn. lúc này trong mắt mọi người vẫn còn lóng lánh cảnh cả sảnh đường nhấp nháy quang hoa vừa rồi. yên lặng một lát, Trình Thế Hùng vừa ha hả cười, vừa thở hổn hển nói: "Trình mỗ không có sở trường, chỉ có một thân võ nghệ này, hôm nay biểu diễn tại tiền đường, làm cho chư vị chê cười, ha hả..."
Trong sảnh yên tĩnh một lát, đột nhiên bộc phát ra những hoan hô, thanh âm như muốn phá tan cả ốc ngói, Trình lão thái quân cười toe tóe, Trình phu nhân thì vẻ mặt trìu mến nhìn phu quân của mình, xem ra ngoài miệng nàng luôn chê bai Trình Thế Hùng, nhưng ở trong lòng nàng kỳ thật yêu hắn cực kỳ. Nghĩ cũng đúng, nếu không có như thế, năm đó Trình Thế Hùng chẳng qua chỉ là tiểu tướng trong quân, nàng thân là Đường gia Đại tiểu thư, nếu không có thích hắn, lại như thế nào ủy thân gả cho hắn? Hai người tuổi trẻ khi đó đó chắc hẳn phải có cả một câu chuyện tình yêu rung động đến cả tâm can..
Lục nhân gia nhìn thấy bộ kiếm pháp đã từng làm Công Tôn đại nương, thi thánh Đỗ Phủ, thảo thánh Vương Húc (3) hết lòng ca ngợi, cũng hoa mắt thần trì. Trình Thế Hùng chỉ là một tên thô tục, không ngờ kiếm pháp lại tuyệt diệu như thế, điều này khiến cho Lục nhân gia luôn luôn cao ngạo không coi ai ra gì khó có thể dễ dàng tha thứ, mắt thấy Trình Thế Hùng khuôn mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, Lục nhân gia liền tựa như cười mà không cười, nói: "Bùi tướng quân kiếm pháp đích xác muôn hình vạn trạng, hoa lệ vô cùng làm cho Lục mỗ tưởng như được gặp công Tôn đại nương năm xưa. Ha ha, không biết khi Công Tôn đại nương múa kiếm, có như Tướng quân thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng như bây giờ không đây, ha ha..."
Hắn tự thấy lời nói này mặc dù mang ý trào phúng, ý tứ giễu cợt nhưng cũng không rõ ràng, Trình Thế Hùng cho dù trong lòng tức giận, cũng không dám trở mặt ngay tại đương trường. Dù sao, thi từ văn vẻ tuy ca ngợi công Tôn đại nương rất nhiều, nhưng chưa từng một câu nhắc tới công Tôn đại nương múa kiếm xong rồi thì cũng mệt mỏi thở dốc như Trình Thế Hùng, trong thi từ lưu truyền ai lại đi nhắc đến chuyện này? Điều này chính là không có cái để đối chứng.
Không nghĩ tới hắn vừa dứt lời, chợt nghe một thanh âm nói: "Rắm chó, đúng là đồ rắm chó, thật là một con chó thối tha!"
Một tiếng mắng kia vang lên rõ ràng, cả sảnh đường trên dưới đều nghe thấy rành mạch, có người nghe xong đã bật cười, đó là Tiểu cô nương họ Chiết yêu cười ngồi ở đàng xa, nàng nghe xong những lời này, nhất thời cười đến nghiêng ngả, xuýt nữa trượt chân ngã cả xuống ghế, nàng vội ngồi thẳng, nhưng hai bả vai vẫn còn rung rung, vì cố nhịn cười mà nước mắt đã lưng tròng.
Lục nhân gia làm như vậy vốn không tốt, trong sảnh rất rất nhiều người bất mãn, nhưng e ngại hắn danh khí quá lớn, nên cũng không ai ra mặt bác bỏ, cho nên Lục nhân gia vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía Trình tướng quân, sợ hắn kiềm chế không được giận dữ.
Đinh hạo lúc này đã có chút lúng túng, hắn mới vừa rồi buồn bực mà một mình uống liền mấy chén rượu, lại nhìn thấy Trình tướng quân kiếm vũ kinh người, lại nghe Lục nhân gia lời nói thật sự không giống tiếng người, liền mượn rượu hung hung hăng mắng một câu. Khi hắn mắng một câu kia, trong đại sảnh đang nhao nhao ồn ào, ca ngợi, nghị luận, ong ong không dứt, một tiếng mắng nói ra vốn sẽ không có người nào nghe được, ai ngờ sau khi Lục nhân gia nói ẩu nói tả một lúc, mọi người đều nhìn phản ứng của Trình Thế Hùng, âm thanh ồn ào tựa dường như có người hiệu lệnh, đột nhiên dừng lại, rốt cuộc thành cháy nhà ra mặt chuột, hắn đen đủi trở thành thằng hề.
Giờ phút này Đinh Hạo muốn nói nhỏ đi cũng không được nữa rồi, mấy người ngồi gần chỗ biết hắn, đều đang nhìn hắn, mấy người ở xa xa đang tìm người nào nói, cũng rất ăn ý đồng loạt hướng về phía hắn, trước mắt bao người, sao có thể phủ nhận phủ nhận.
Lục nhân gia tức giận đến mặt mũi trắng bệch, lớn tiếng quát: "Là danh sĩ tài tử nào khinh thường Lục mỗ như vậy, đứng ra nói chuyện!
"Nói đã nói, dù có nuốt trở lại đi nữa thì đắc tội vẫn là đắc tội, lâm trận rụt rè ngược lại làm cho người ta khinh bỉ, hơn nữa xem ánh mắt Trình lão thái quân và vợ chồng Trình tướng quân, thật không giống tức giận mình phá hoại bữa tiệc của họ, ngược lại có ý đồng tình, ngay cả cây ớt cay nhỏ Đường Diễm Diễm cũng nhìn ta lộ ra điệu tươi cười hiếm có, xem ra bọn họ đối với tên đáng ghét tự cho mình là nhất này chán ghét tới cực điểm rồi...
Hắc! Hiện giờ đã đâm lao phải theo lao, ta vốn không muốn xuất đầu, ai nghĩ thời thế bắt buộc. Lục đại danh sĩ, Lục đại cuồng sinh, xin lỗi, voi nó cũng còn sợ chuột, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều, ta không sợ thua, ngài lại không được a…
Đinh Hạo nghĩ vậy, liền chầm chập đứng lên, chuẩn bị một chút, cười to một tiếng, cất cao giọng nói: "Ở đâu có nhiều danh sĩ tài tử như vậy? thời thế bây giờ, danh sĩ cũng giống như tên bán cải trắng đầu đường, cũng đều là kẻ chẳng đáng tiền. Lục tiên sinh xưng hô như vậy, tại hạ thực thực không dám nhận!"
Ngồi ở gần cửa Chiết cô nương đang rất hăng hái truy tìm người vừa mắng chửi khi nãy, vừa thấy dĩ nhiên là hắn, liền vội vã kéo ghế lại sát bàn, tay nâng cằm, hai con mắt tròn xoe thành nguyệt nha nhi, chuyên chú theo dõi diễn biến...
****
Chú thích:
(1): Hoàng đế nhà Đường đã ban chiếu chỉ tuyên bố, thư pháp của Vương Húc, kiếm thuật của Bùi Mân và thơ của Lý Bạch là “ Đường tam tuyệt”.
(2) Câu thơ trích từ bài “Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành”- “Bài hành xem đại nương Công Tôn múa điệu kiếm khí” của Đỗ Phủ
(3) Đỗ Phủ: Đỗ Phủ (712 – 770) là một nhà thơ Trung Quốc nổi bật thời nhà Đường.
Cùng với Lý Bạch, ông được coi là một trong hai nhà thơ vĩ đại nhất Trung Quốc. Tham vọng lớn nhất của ông là có được một chức quan để giúp đất nước, nhưng ông đã không thể thực hiện được điều này. Cuộc đời ông, giống như cả đất nước, bị điêu đứng vì Loạn An Lộc Sơn năm 755, và 15 năm cuối đời ông là khoảng thời gian hầu như không ngừng biến động.
Mặc dù không nổi tiếng từ đầu, những tác phẩm của ông gây ảnh hưởng nhiều đến cả văn hóa Trung Quốc và Nhật Bản. Ông từng được các nhà phê bình Trung Quốc gọi là Thi sử và Thi thánh. Đối với độc giả phương Tây, tầm vóc các tác phẩm của ông sánh ngang với "Virgil, Horace, Ovid, Shakespeare, Milton, Burns, Wordsworth, Béranger, Hugo hay Baudelaire.
Nhưng Tây Bắc khu hiện giờ là biên giới đang diễn ra chiến tranh, vốn nơi này có rất nhiều kiêng kị, hơn nữa dân nơi đây có tính thượng võ, tướng quân phủ đệ lại cần đề phòng sâm nghiêm, Trình tướng quân phủ thân binh vượt quá ba trăm người, nhưng mà hôm nay đại thọ lão mẫu, nếu cho quân sĩ mặc đầy đủ giáp trụ mà đứng gác thì không khí có vẻ hơi nặng nề, cho nên bọn thị vệ mới ít đi, những người lưu lại cũng đều thay đổi thường phục.
Sau tiếng quát của Trình Thế Hùng, lập tức có vài tên thân binh mặc thường phục chạy về phía sau đến khu luyện tập võ nghệ, chỉ chốc lát liền đem bội kiếm của Trình Thế Hùng đến.
Trình Thế Hùng chỉnh sửa lại quần áo, cầm lấy kiếm ở tay, trông uy mãnh như bạch hổ xuống núi, đột nhiên "Sang lang" một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm như vẽ thành một đường dài màu bạc, một tiếng rồng ngâm không dứt bên tai, thực giống như thần long trên chín tầng mây ngâm nga một tiếng, dư âm lượn lờ chảy tới mặt đất. tạo ra uy phong rất dọa người.
Trình Thế Hùng là con nhà võ, khi thay đổi quần áo bình thường trông rất đơn giản tầm thường, cũng không có chỗ nào khác biệt mọi người, nhưng khi hắn cầm kiếm nơi tay, khí độ lại khác hẳn, Đinh Hạo dường như thấy được thế nào là mãnh tướng thời cổ đại, ánh mắt như điện, mặt đen râu dài, sát khí tỏa ra bức người.
Hắn nín thở ngưng thần, hai mắt nhìn tập trung trước mũi kiếm, cũng không nói lời khách sáo, đợi cho tinh thần ổn định, đột nhiên thanh kiếm vung lên, thân tùy kiếm chuyển, ào ào vũ khởi. kiếm vũ hắn đang dùng tuyệt đối là kiếm pháp giết người, tiền thính để trống vốn rất lớn, hắn múa kiếm chỉ một lát liền làm cho cả sảnh đường điện quang ào ào, sấm vang gió giật, kinh tâm động phách, sắc bén vô cùng. Một tòa đại sảnh to như vậy, nhưng lại giống như tất cả không gian đều bị chiếm cứ trong bàn tay hắn cùng với một thanh trường kiếm vậy.
Đường Diễm Diễm thấy vẻ mặt của quan thân danh sĩ, cố ý đề cao tiếng nói: "Trong Đại Đường Tam tuyệt, kiếm pháp của Bùi tướng quân chính là đứng đầu, hôm nay chư vị có thể nhìn thấy, cũng coi như có phúc."
Lục nhân gia cũng biết đôi chút về kiếm vũ, thấy kiếm pháp quá sắc bén như vậy, vốn đang âm thầm kinh ngạc, vừa nghe tên Bùi tướng quân kiếm, ngón tay nhất thời run lên, cơ hồ sém chút nhổ rụng cả chòm râu. Đỗ cử nhân thiếu kiên nhẫn, thất thanh kêu lên: "đó là... đó là Bùi tướng quân kiếm pháp? Công Tôn đại nương sáng chế là tên của bộ kiếm pháp này a!"
Kiếm pháp của Công Tôn đại nương?
Cả sảnh đường tân khách nghe xong lúc này mới ồ lên, rất nhiều người cũng không biết Bùi tướng quân là ai, nhưng lại biết Công Tôn đại nương. nhân vật truyền kỳ trong phong trần, bao giờ so với võ tướng văn thần của triều đình cũng có sức cuốn hút hơn ở dân gian.
Bùi Mân tướng quân là một võ tướng giai đoạn đầu của Đại Đường, kiếm thuật cực kì cao minh, kiếm thuật của hắn được coi là một trong đại Đường Tam tuyệt(*). thời Khai Nguyên hưng thịnh thì đường cung đệ nhất vũ kỹ Công Tôn đại nương cũng theo hắn tập luyện kiếm pháp, kiếm vũ kinh động thiên hạ, trong đó cực nổi danh một bộ kiếm vũ gọi là chính là học từ Bùi Mân. (1)
Nghe nói khi xưa Thảo Thánh Vương Húc nhìn thấy kiếm pháp của Công Tôn đại nương, liền nghĩ ra tuyệt thế thư pháp như rồng bay phượng múa. Thi thánh Đỗ Phủ thời thiếu niên cũng từng xem qua kiếm vũ của nàng, quả là bay bổng như kinh hồng, uyển chuyển như rồng lượn, kiếm khí xuất ra, hùng hồn tiêu sái, sắc bén vô cùng, sau này viết những câu thơ tuyệt vời sau.
Tích hữu giai nhân công tôn thị
Nhất vũ kiếm khí động tứ phương.
Quan giả như sơn sắc tự tang
Thiên địa vi chi cửu đê ngang.
Hoắc như nghệ xạ cửu nhật lạc
Kiểu như quần đế tham long tường.
Lai như lôi đình thu chấn nộ
Bãi như giang hải ngưng thanh quang...
Dịch
Thuở xưa người đẹp họ Công Tôn
Kiếm khí múa lên động bốn phương.
Khán giả vững sơn tâm khiếp đảm
Đất trời theo điệu múa quay cuồng.
Chín mặt trời rơi, tên Hậu Nghệ,
Vững vàng tiên chúa, cỡi lưng rồng.
Đến tựa thiên lôi thâu sấm sét,
Dừng múa ánh ngời tỏa biển sông…(2)
Mà hết thảy những điều này, đều xuất phát từ kiếm thuật của Bùi Mân, bộ kiếm pháp của này Trình Thế Hùng, có phải là năm xưa Bùi tướng quân đích thực truyền thụ?
Chỉ thấy Trình Thế Hùng tay cầm kiếm, kiếm quang như chớp, nơi nơi đều bị dày đặc kiếm khí bao phủ, sáng rực cả gian phòng. Trình Thế Hùng di chuyển trong sảnh đường, kiếm quang xoàn soạt phát lạnh hùng hồn vô cùng, thật sự là làm người ta tâm tình hoảng sợ, tâm thần như bị chiếm đoạt.
Đinh Hạo nhìn không chuyển mắt, hắn lúc này mới biết được cao thủ kiếm thuật chân chính đáng sợ ra sao, bóng kiếm lượn lờ trong phòng sắc bén vô cùng, nếu cho hắn cùng với người như vậy đi so đấu, thì cho dù cả trăm tên Đinh Hạo, sợ cũng không phải đối thủ, hơn nữa làm hắn kích động chính là, đây chính là kiếm vũ kỳ danh thất truyền chỉ nghe thấy trong sử sách..., hôm nay được nhìn thấy tận mắt, quả là cơ hội khó có được.
Trình Thế Hùng dừng múa, đột nhiên trường kiếm rời tay, ở trên không trung quay mấy vòng, sau đó mũi kiếm thẳng tắp lao xuống, "Khanh" một tiếng, chuẩn xác không sai lệch chui vào vỏ kiếm ở trên tay trái hắn. lúc này trong mắt mọi người vẫn còn lóng lánh cảnh cả sảnh đường nhấp nháy quang hoa vừa rồi. yên lặng một lát, Trình Thế Hùng vừa ha hả cười, vừa thở hổn hển nói: "Trình mỗ không có sở trường, chỉ có một thân võ nghệ này, hôm nay biểu diễn tại tiền đường, làm cho chư vị chê cười, ha hả..."
Trong sảnh yên tĩnh một lát, đột nhiên bộc phát ra những hoan hô, thanh âm như muốn phá tan cả ốc ngói, Trình lão thái quân cười toe tóe, Trình phu nhân thì vẻ mặt trìu mến nhìn phu quân của mình, xem ra ngoài miệng nàng luôn chê bai Trình Thế Hùng, nhưng ở trong lòng nàng kỳ thật yêu hắn cực kỳ. Nghĩ cũng đúng, nếu không có như thế, năm đó Trình Thế Hùng chẳng qua chỉ là tiểu tướng trong quân, nàng thân là Đường gia Đại tiểu thư, nếu không có thích hắn, lại như thế nào ủy thân gả cho hắn? Hai người tuổi trẻ khi đó đó chắc hẳn phải có cả một câu chuyện tình yêu rung động đến cả tâm can..
Lục nhân gia nhìn thấy bộ kiếm pháp đã từng làm Công Tôn đại nương, thi thánh Đỗ Phủ, thảo thánh Vương Húc (3) hết lòng ca ngợi, cũng hoa mắt thần trì. Trình Thế Hùng chỉ là một tên thô tục, không ngờ kiếm pháp lại tuyệt diệu như thế, điều này khiến cho Lục nhân gia luôn luôn cao ngạo không coi ai ra gì khó có thể dễ dàng tha thứ, mắt thấy Trình Thế Hùng khuôn mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, Lục nhân gia liền tựa như cười mà không cười, nói: "Bùi tướng quân kiếm pháp đích xác muôn hình vạn trạng, hoa lệ vô cùng làm cho Lục mỗ tưởng như được gặp công Tôn đại nương năm xưa. Ha ha, không biết khi Công Tôn đại nương múa kiếm, có như Tướng quân thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng như bây giờ không đây, ha ha..."
Hắn tự thấy lời nói này mặc dù mang ý trào phúng, ý tứ giễu cợt nhưng cũng không rõ ràng, Trình Thế Hùng cho dù trong lòng tức giận, cũng không dám trở mặt ngay tại đương trường. Dù sao, thi từ văn vẻ tuy ca ngợi công Tôn đại nương rất nhiều, nhưng chưa từng một câu nhắc tới công Tôn đại nương múa kiếm xong rồi thì cũng mệt mỏi thở dốc như Trình Thế Hùng, trong thi từ lưu truyền ai lại đi nhắc đến chuyện này? Điều này chính là không có cái để đối chứng.
Không nghĩ tới hắn vừa dứt lời, chợt nghe một thanh âm nói: "Rắm chó, đúng là đồ rắm chó, thật là một con chó thối tha!"
Một tiếng mắng kia vang lên rõ ràng, cả sảnh đường trên dưới đều nghe thấy rành mạch, có người nghe xong đã bật cười, đó là Tiểu cô nương họ Chiết yêu cười ngồi ở đàng xa, nàng nghe xong những lời này, nhất thời cười đến nghiêng ngả, xuýt nữa trượt chân ngã cả xuống ghế, nàng vội ngồi thẳng, nhưng hai bả vai vẫn còn rung rung, vì cố nhịn cười mà nước mắt đã lưng tròng.
Lục nhân gia làm như vậy vốn không tốt, trong sảnh rất rất nhiều người bất mãn, nhưng e ngại hắn danh khí quá lớn, nên cũng không ai ra mặt bác bỏ, cho nên Lục nhân gia vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía Trình tướng quân, sợ hắn kiềm chế không được giận dữ.
Đinh hạo lúc này đã có chút lúng túng, hắn mới vừa rồi buồn bực mà một mình uống liền mấy chén rượu, lại nhìn thấy Trình tướng quân kiếm vũ kinh người, lại nghe Lục nhân gia lời nói thật sự không giống tiếng người, liền mượn rượu hung hung hăng mắng một câu. Khi hắn mắng một câu kia, trong đại sảnh đang nhao nhao ồn ào, ca ngợi, nghị luận, ong ong không dứt, một tiếng mắng nói ra vốn sẽ không có người nào nghe được, ai ngờ sau khi Lục nhân gia nói ẩu nói tả một lúc, mọi người đều nhìn phản ứng của Trình Thế Hùng, âm thanh ồn ào tựa dường như có người hiệu lệnh, đột nhiên dừng lại, rốt cuộc thành cháy nhà ra mặt chuột, hắn đen đủi trở thành thằng hề.
Giờ phút này Đinh Hạo muốn nói nhỏ đi cũng không được nữa rồi, mấy người ngồi gần chỗ biết hắn, đều đang nhìn hắn, mấy người ở xa xa đang tìm người nào nói, cũng rất ăn ý đồng loạt hướng về phía hắn, trước mắt bao người, sao có thể phủ nhận phủ nhận.
Lục nhân gia tức giận đến mặt mũi trắng bệch, lớn tiếng quát: "Là danh sĩ tài tử nào khinh thường Lục mỗ như vậy, đứng ra nói chuyện!
"Nói đã nói, dù có nuốt trở lại đi nữa thì đắc tội vẫn là đắc tội, lâm trận rụt rè ngược lại làm cho người ta khinh bỉ, hơn nữa xem ánh mắt Trình lão thái quân và vợ chồng Trình tướng quân, thật không giống tức giận mình phá hoại bữa tiệc của họ, ngược lại có ý đồng tình, ngay cả cây ớt cay nhỏ Đường Diễm Diễm cũng nhìn ta lộ ra điệu tươi cười hiếm có, xem ra bọn họ đối với tên đáng ghét tự cho mình là nhất này chán ghét tới cực điểm rồi...
Hắc! Hiện giờ đã đâm lao phải theo lao, ta vốn không muốn xuất đầu, ai nghĩ thời thế bắt buộc. Lục đại danh sĩ, Lục đại cuồng sinh, xin lỗi, voi nó cũng còn sợ chuột, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều, ta không sợ thua, ngài lại không được a…
Đinh Hạo nghĩ vậy, liền chầm chập đứng lên, chuẩn bị một chút, cười to một tiếng, cất cao giọng nói: "Ở đâu có nhiều danh sĩ tài tử như vậy? thời thế bây giờ, danh sĩ cũng giống như tên bán cải trắng đầu đường, cũng đều là kẻ chẳng đáng tiền. Lục tiên sinh xưng hô như vậy, tại hạ thực thực không dám nhận!"
Ngồi ở gần cửa Chiết cô nương đang rất hăng hái truy tìm người vừa mắng chửi khi nãy, vừa thấy dĩ nhiên là hắn, liền vội vã kéo ghế lại sát bàn, tay nâng cằm, hai con mắt tròn xoe thành nguyệt nha nhi, chuyên chú theo dõi diễn biến...
****
Chú thích:
(1): Hoàng đế nhà Đường đã ban chiếu chỉ tuyên bố, thư pháp của Vương Húc, kiếm thuật của Bùi Mân và thơ của Lý Bạch là “ Đường tam tuyệt”.
(2) Câu thơ trích từ bài “Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành”- “Bài hành xem đại nương Công Tôn múa điệu kiếm khí” của Đỗ Phủ
(3) Đỗ Phủ: Đỗ Phủ (712 – 770) là một nhà thơ Trung Quốc nổi bật thời nhà Đường.
Cùng với Lý Bạch, ông được coi là một trong hai nhà thơ vĩ đại nhất Trung Quốc. Tham vọng lớn nhất của ông là có được một chức quan để giúp đất nước, nhưng ông đã không thể thực hiện được điều này. Cuộc đời ông, giống như cả đất nước, bị điêu đứng vì Loạn An Lộc Sơn năm 755, và 15 năm cuối đời ông là khoảng thời gian hầu như không ngừng biến động.
Mặc dù không nổi tiếng từ đầu, những tác phẩm của ông gây ảnh hưởng nhiều đến cả văn hóa Trung Quốc và Nhật Bản. Ông từng được các nhà phê bình Trung Quốc gọi là Thi sử và Thi thánh. Đối với độc giả phương Tây, tầm vóc các tác phẩm của ông sánh ngang với "Virgil, Horace, Ovid, Shakespeare, Milton, Burns, Wordsworth, Béranger, Hugo hay Baudelaire.
Bình luận facebook