• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bộ Bộ Sinh Liên (4 Viewers)

  • Chương 536

La Khắc Địch cười khổ nói: “Ta bây giờ cũng đã không biết phải làm thế nào rồi, ừm, lúc đầu ta khổ tâm phí sức để lấy được sự tín nhiệm của đương kim thánh thượng, có thể nắm trọng binh trong tay, cả chặng đường tiến tới địa vị hôm nay vốn đều là muốn làm một Chu Giáng Hầu bảo vệ dân chúng chấn hưng xã tắc. Nhưng hoàng trưởng tử Đức Chiêu đã chết, hoàng thứ tử Đức Phương lại trẻ người non dạ, La Khắc Địch ta độc lập triều cương, một mình khó làm gì được, còn cả nhị ca của nàng nữa, hắn đa mưu túc trí, ta tưởng hắn có thể làm một nhân vật cao như tể tướng, ai ngờ hắn lại chạy tới Hà Tây làm một đế vương hải ngoại. Năm đó chúng ta đồng sinh đồng tử, sóng vai tác chiến, bây giờ ta là tướng lĩnh Tống Quốc, còn hắn lại trở thành phản nghịch của Tống Quốc”.


Đinh Ngọc Lạc ngồi thẳng lên, phản bác nói: “Lẽ nào đao dí tới cổ mà nhị ca thiếp phải cúi đầu phục tùng sao? Bây giờ không phải là nhị ca thiếp công đánh Đại Tống mà là Đại Tống xuất binh thảo phạt Hà Tây, Quan gia lại còn dùng thù đê tiện để đoạt mất hai châu Lân Phủ. Với thân phận và địa vị của chàng bây giờ không thể một chút nội tình cũng không biết, lãnh thổ mà Nhị ca thiếp đang thống trị bây giờ chưa từng được vẽ trên bản đồ Đại Tống.


Còn lưỡng châu Lân Phủ, càng là do tiên đế khi còn sống đã công khai hứa rằng để cho bọn họ tự trị, kết quả thì sao? Không phải là vẫn bị quan gia cướp lấy sao? Cứ nói người Bắc triều hung hãn, nhưng bao nhiêu năm nay Bắc triều bị tiếng xấu mà đã từng xuất binh tiêu diệt nước nào chưa? Họ nhiều lắm thì cũng chỉ làm cường đạo cướp bóc, nào có bằng được với huynh đệ Triệu thị liên tiếp tiêu diệt bảy nước mà vẫn chưa biết đủ, dã tâm càng ngày càng lớn, họ hận không thể lấy toàn bộ tứ hải vào lòng bàn tay mình, kẻ gây chiến hòa chính là Tống Quốc”.


La Khắc Địch lắc đầu cười: “Cái gì gọi là nghĩa? Cái gì gọi là bất nghĩa? Nghĩa của ta chính là bất nghĩa của người khác, nghĩa của người khác lại chính là sự bất nghĩa của ta, đứng trên không cùng một chiến doanh, lập trường đương nhiên sẽ bất đồng. Nam Bình, Kinh Triều, Tây Thục, Hán Đường, thậm chí Ngô Việt đều có thể mắng Tống Quốc đầy dã tâm khơi dậy chiến tranh, nhưng ta là người Tống, là thần tử của Tống Quốc, ta không thể nói như vậy. Những việc như thế này vốn không có đạo nghĩa đúng hay không đúng, ai cũng đừng nghĩ rằng mình nhận mệnh của trời, các quốc gia mà con dân khác đều phải cúi đầu xưng thần.


Cho nên... Nhị ca nàng chiếm Hà Tây để tự lập, ta không nói gì. Hắn có lập trường của hắn, ta có lập trường của ta, đứng trên lập trường của hắn, hắn không sai, nhưng nếu như thật sự cần ta phải dẫn binh đánh với hắn một trận thì ta tuyệt đối không thể dung tình, nếu như thật có ngày ta và nhị ca nàng binh giáp tương kiến, ta và nàng... Phải làm sao đây?”.


Đinh Ngọc Lạc nghe rồi nhất thời cảm thấy tâm tư rối loạn, nghĩ đi nghĩ lại chỉ cảm thấy hai người lúc này tuy đang dựa vào nhau nhưng ở giữa hai người dường như có một khoảng trống rất sâu, không có cách nào vượt qua được, chỉ sợ lời nói năm đó thành sự thật, hai người thật sự cho dù đợi thêm rất lâu nữa, đợi đến sỏi đá khô mòn cũng không có cách nào thành đôi uyên ương, bất giác cảm thấy vô cùng đau lòng.


La Khắc Địch đạp chân lên tuyết trở về La phủ, lão gia nhân trong phủ vừa thấy hắn lập tức nói: “Tứ công tử, lão gia nói khi ngài trở về thì lập tức đến phòng gặp lão gia”. La Khắc Địch bây giờ mặc dù có địa vị rất cao trong triều, nhưng ở nhà vẫn chỉ đứng hàng thứ, bị người ta gọi là Tứ công tử.


“Ờ”. La Khắc Địch phủi phủi tuyết trên vai, bỏ giày ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy, tâm trạng cha ta như thế nào?”.


Lão gia nhân nhìn xung quanh một lát, rồi ghé sát miệng vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “Lão gia nổi giận lôi đình, hình như rất không vui. Khi lão nô mang trà tới, thấy lão gia đi tới đi lui, trước đây mỗi khi lão gia trở về đều rất vui vẻ ngồi trong phòng đọc sách”.


“Ta biết rồi”. La Khắc Địch đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút, lại gọi lão gia nhân lại, dặn dò: “Bảo cho lão nương ta một tiếng”.


Lão gia nhân hiểu ý, lập tức đi nhanh như chớp.


La phu nhân nhận được tin từ lão gia nhân, lập tức đi tới thư phòng phía sau nhà, lão nhi tử đại tôn tử là vận mệnh của lão thái thái, huống hồ La Khắc Địch này không những là tiểu nhi tử của lão La gia, mà còn là cốt nhục thân sinh của bà, cậu con trai bảo bối này tuổi còn trẻ mà đã làm quan lớn như vậy, hơn nữa cũng không rượu chè cờ bạc, quả thực càng nhìn càng thấy hoàn mỹ, lão đầu tử lại còn chốc chốc muốn dạy bảo. Muốn trách mắng nó, bà sao có thể không quản.


Đợi khi La phu nhân đến được thư phòng, ghé tai vào cửa thì hai cha con trong thư phòng đã cãi nhau ầm cả lên rồi.


“Đổ khốn kiếp, lão phu sao lại có thể sinh ra một đứa súc sinh như ngươi, bao nhiêu khuê tú đại gia, thục nữ danh môn ngươi không muốn, lại đi thích một nữ tử bán rượu, ta nghe thấy hình như ả còn từng được gả cho người ta rồi phải không? Cũng phải thôi, tuổi tác như thế sao có thể chưa từng gả cho người ta chứ, ngươi sao lại cứ bị con hồ ly linh đó mê hoặc vậy?”.


“Cha, cái gì mà khuê tú đại gia, thục nữ danh môn chứ, họ có hơn được nàng ấy không? Mấy người suốt ngày uốn a uốn éo, làm ra vẻ thiên kim, quý nữ danh môn, con nhìn không thuận mắt, con chỉ thích cô ấy thôi”.


“Tuyệt đối không được, La gia ta có thân phận gì chứ, lấy một người đã từng qua cửa nhà người khác sao, ngươi muốn công khanh cả triều lấy lão phu ta ra làm trò cười sao?”. Giọng của lão La tăng cao ngữ khí hơn một chút.


“Lấy cha ra làm trò cười á? Cha cho dù có muốn cũng không làm được, người ta còn chưa đồng ý gả vào nhà chúng ta cơ”. La Khắc Địch không chút yếu thế hơn, giọng lập tức tăng thêm ngữ khí.


“Cái gì?”. Lão phu nhi gào lên: “Vậy ngươi còn hao tâm làm gì? Cả đời không thành thân sao? Rốt cuộc là thứ con gái thế nào mà lại có thủ đoạn mê hoặc người ta như thế, lão phu ngày mai sẽ cho người đi đập nát tiệm của ả!”.


“Phụ thân đại nhân dám phái người đi thì con sẽ cho binh đến thủ, con không tin gia đinh nhà ta có thể đấu lại được với binh sĩ cấm quân của đại cung”.


“Ngượi đủ lông đủ cánh rồi phải không, dám nói như vậy với lão tử? Ngươi là đồ nghịch tử bất hiểu, lão phu... Lão phu sẽ đích thân đi, ta xem ai dám động vào sợ lông của ta!”.


“Vậy thì được thôi, quán rượu đó cứ đập đi, con sẽ tìm cho cô ấy một chỗ mà cha tuyệt đối sẽ không tìm ra được, khắp thành Đông Kinh này mọi người đều sẽ nhìn thấy cha đập phá, có lời đồn đại nào mà truyền ra ngoài, con nghĩ chắc phụ thân đại nhân cũng nhất định chống đỡ được!”.


“Khốn kiếp! Khốn kiếp!”.


“Choang...”. Một tiếng động vang lên, một chiếc tách trà vỡ vụn, La phu nhân nghe thấy tiếng đổ vỡ liền muốn bước vào cửa. Vừa mới đưa tay ra cánh cửa liền mở, một mình La Khắc Địch lao nhanh như tên ra ngoài, tiếp theo đó là một quyển sách bay vù ra ngoài, rơi bộp xuống tuyết.


La phu nhân hai mắt sáng lên: “Con trai, con đã thích vợ của ai rồi? Nhầm rồi, là phu nhân ở góa nào? Nhân phẩm ra sao, tướng mạo thế nào...”.


La Khắc Địch vừa muốn nói, thì nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, hắn dám cãi lại cha nhưng không dám đánh lại, nên lập tức chuồn đi. La phu nhân gọi hai tiếng, đành phải tạm thời ghìm lại sự tò mò, cười híp mắt bước vào phòng, ngăn lão gia nhà mình lại.


La Khắc Địch tuổi này vẫn chưa thành thân ở Biện Lương quả thật là hiếm thấy, nếu như hắn thường phong lưu chốn cỏ hoa thì cũng không có gì, nhưng người ta lại chưa từng nghe thấy hắn đã làm chuyện phong lưu, làm cho lão nương của hắn rất lo lắng, ở Biện Lương bây giờ đang thịnh hành nam phong, bình thường bà ta hay ngồi rảnh rỗi nói chuyện với đám phu nhân các nhà khác, cũng hay nói đến các tin đồn thổi, cũng có kể về một đại tài chủ nhà gia tài vạn quan vứt bỏ nữ tử xinh đẹp không nạp, lại thích nam tử, thậm chí còn có chuyện lấy nam thiếp, những chuyện kỳ quái này ở thành Đông Kinh không phải là không có. Vì thế bà ta luôn lo lắng con trai mình không biết có mắc cái chứng bệnh lạ này không, bây giờ nghe nói nó đã thích một nữ tử, tâm sự của La phu nhân đã được rũ bỏ, sao lại phải lo lắng nữa chứ.


Nam nhân mà, chỉ cần vẫn là một nam nhân thích nữ tử thì nào có ai không phong lưu háo sắc, thích tam thê tứ thiếp, cho dù nó có chết mê chết mệt phu nhân đó, hơn nữa phụ nhân đó lại đã từng được gả cho người ta, biết điều biết tình, giỏi mềm dịu, con trai mình sao không động lòng, nhưng với quân vị quan chức của nó thì sau này tam thê tứ thiếp cũng không tránh khỏi, cho dù nạp trước một vị phu nhân thân phận không cao, nhưng cũng không có gì quan trọng.


Phải biết rằng rất nhiều con cái đại hộ nhân gia trưởng thành đều được gia đình dung túng đến những nơi hoa nguyệt để có thêm kiến thức, nếu không thì sẽ tìm trước hai ba xử nữ tuyệt sắc giai nhân về làm thiếp, một là muốn nhi tử mình thông suốt một số chuyện, không muốn nó không biết chút gì về chuyện nam nữ, hoặc là biết tình sự mà lại ít kinh nghiệm, tương lai sẽ bị hạn chế về mặt tình cảm. Phu nhân này cho dù đã từng được gả cho người ta nhưng vẫn còn tốt hơn nữ tử thanh lâu, La phu nhân coi đứa con này như bảo bối, đương nhiên sẽ tìm ra một đống lý do để bảo vệ cho nó.


La phu nhân bước vào cửa thì thấy lão La đang thổi râu trừng mắt, tức khí thở hồng hộc, liền lập tức làm mặt cười, đi tới nói: “Ôi chà, lão gia, chuyện vừa nãy có đáng gì mà làm cho ông tức giận thế. Ông xem kìa, ông có bốn đứa nhi tử, đứa có tiền đồ nhất chính là Khắc Địch của chúng ta, bình thường cùng uống trà nói chuyện với mấy người nhà của các vị đại nhân, ai mà không ngưỡng mộ nhà ta chứ. Bây giờ nó chẳng qua là thích một nữ tử đã từng lấy chồng, không phải là còn may hơn là không thích nữ nhân sao? Nhìn ông tức giận kìa, có đáng không”.


Lão La nhìn phu nhân, tức giận đã có chỗ trút, nhi tử của mình dù sao cũng lớn rồi, lại là đại quan triều đình, hắn tức thì tức chứ không thể đuổi theo và đánh cho nó một trận được, bây giờ phu nhân lại ra mặt, hắn cũng nhân cơ hội xuống đài, có điều cơn giận liền bộc phát về phía phu nhân, hắn tức giận nói: “Bà còn nói sao, xem đứa con tốt đẹp mà bà sinh ra kìa”.


“Đứa con tốt đẹp ta sinh ra thì sao chứ? Ông đừng có nói gì nhé, Khắc Địch đúng là một đứa con ngoan đấy”. La phu nhân trêu chọc nói.


“Nó tốt sao? Nó tốt, đường đường là quan viên ngũ phẩm triều đình, đại tướng cấm quân mà lại đi làm việc bất chính với một phu nhân bán rượu, chuyện này mà truyền ra ngoài thì La gia ta còn mặt mũi nào nữa? Cho dù để cho người của Ngự Sử đài biết được thì ít nhất cũng muốn hắn dừng ngay cái hành động ngu xuân đó lại”.


“Ôi chà, ta còn tưởng chuyện gì lớn chứ”. La phu nhân thở phào một hơi: “Mau bảo Khắc Địch rước phu nhân đó vào cửa là hết chuyện, ai còn dám nói linh tinh nữa chứ?”.


La đại nhân dậm chân nói: “Đó là một phu nhân đấy”.


La phu nhân trừng mắt lên: “Phu nhân thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là đã từng gả cho người khác thôi, chỉ cần nhân phẩm xuất chúng, hiền thục nết na, Khắc Địch lại thật lòng thích cô nương đó thì có làm sao? Lẽ nào ta lại là nữ nhân đầu tiên của ông sao?”.


Lão La giận sôi lên nói: “Ta là nam nhân!”.


“Nam nhân thì giỏi lắm sao? Vẫn chẳng phải là do nữ nhân sinh ra sao”.


“Mồm toàn nói vớ vẩn, không có nam nhân này thì bà sinh ra được chắc”.


La phu nhân trợn trùng mắt lên, lại chống nạnh sẵng giọng nói: “Sao cơ, rời khỏi một nam nhân như ông thì ta không thể sinh sao?”.


Lão La tức đến chóng cả mặt, sắp không thể phân định được phương hướng nữa, La phu nhân ngoài mặt tỏ ra bực tức nhưng trong lòng lại cười thầm, chỉ cần thành công chuyển chủ đề của lão đầu tử này là tốt rồi, trong chốc lát sẽ không nói đến chủ đề cũ nữa, chờ trấn an được lão đầu tử thì bà sẽ đi truy hỏi nhi tử của mình. Nếu như phu nhân đó quả thật có phẩm chất xuất chúng thì sẽ mang kiệu rước nàng về làm nhị phòng cho nhi tử.


Hai vợ chồng già cãi nhau không thôi trong phòng, La Khắc Địch khi trốn ra khỏi thư phòng, liền đứng ở hành lang suy nghĩ một hồi, lại chạy ra bên ngoài. Hắn phải báo cho Ngọc Lạc một tiếng, bảo nàng mau đóng cửa tìm một chỗ khác, nếu không sự sẽ chẳng lành...


La Khắc Địch đi ra khỏi cửa, vội vã lên ngựa đi thẳng tới Lương môn, nhà của hắn ở thành tây, mà tửu quán của Đinh Ngọc Lạc ở đường Đông Thập Tự vì thế phải đi qua một nửa thành Biện Lương mới đến được, ở phía trước không xa chính là nơi Kiến Long Quan trước đây, năm đó ở đây xảy ra đại hỏa. Triệu Khuông Dận vi hành tuần quân doanh quay về trên con đường này và Triệu Phổ đang ở đây cứu hỏa đã từng gặp Dương Hạo ở đây.


Trận hỏa hoạn đó đã hủy đi một dãy nhà, dãy nhà mới bây giờ đa phần được đổi thành các tiệm bán hàng. Tuyết càng lúc càng rơi nhiều, La Khắc Địch vội vã từ tiệm của Trương gia đi qua, không nhìn sang bên đường chút nào. Quán của Trương gia là quán ăn nổi tiếng lớn nhất ở thành tây, đủ các loại thức ăn được thu mua hàng năm từ các vùng bên ngoài đều được tích trữ lượng lớn ở đằng sau. Khi mùa đông đến buôn bán càng đắt hàng, các đại hộ nhân gia gần đó, tiểu hộ bách tính đa phần đều đến đây mua thức ăn. Mùa xuân trước nơi đây được gọi là tiệm Triệu gia, chủ tiệm tên là Triệu Tịch Tiều, là người nhà của hoàng đế Đại Tống, bình thường hắn thích nhất đánh bạc, kết quả trong một lần đánh bạc đã để thua mất căn tiệm này, cho nên tiệm đã được đổi chủ nhân. Chuyện này đã làm xôn xao trong tầng lớp dân chúng tây thành, kết quả không phải là làm cho kẻ nghiện cờ bạc cai nghiện, tình trạng cờ bạc Đông Kinh giảm đi mà hoàn toàn ngược lại, làm cho nạn cờ bạc ở Đông Kinh càng thêm mạnh mẽ, ai cũng muốn thắng, lại rất ít người nghĩ mình sẽ thua.


Đây đã là chuyện của hơn một năm về trước, từ sau lần cá bạc đó, tiệm Triệu gia đã đổi thành tiệm Trương gia. Chủ tiệm bây giờ họ Trương, tên Thập Tam, là một nam nhân dung mạo xấu xí, lớn tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, bình thường hay lui tới thanh lâu ghẹo nguyệt, có điều lại không háo tửu, mê cờ bạc, ở tây thành này cũng coi như là một nhân vật danh tiếng không tồi.


Trương Thập Tam vốn là người ở Phủ Châu lộ Kinh Tây Nam, mấy ngày trước nghe nói trong nhà lão phụ thân qua đời, Trương chủ tiệm đã giao tiệm cho trưởng quầy đáng tin cậy coi sóc, trở về quê một chuyến, khi trở lại đã đem theo ba muội tử vẫn chưa xuất giá đến. Ha ha, đừng nhìn người ca ca tướng mạo xấu xí đó mà liên tưởng đến muội tử hắn. Ba muội tử này của hắn lại như hoa như ngọc, trăm mị ngàn kiều, tuy các nàng mặc y phục tầm thường nhưng sao có thể che nổi vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, lập tức đã gây sự chú ý cho rất nhiều người, mấy ngày nay những bà mối đến cầu thân sắp dẫm nát cả cửa Trương gia rồi.


Đáng tiếc, Trương Thập Tam nói rằng lão phụ thân qua đời, tuy vì việc buôn bán cần phải xử lý, không thể thủ hiếu trước phần mộ của phụ thân, nhưng bốn huynh muội Trương gia vẫn muốn thủ hiếu lão phụ thân một năm, trong vòng một năm sẽ không nói đến chuyện hôn giá, như vậy môn đình mới yên tĩnh một chút. Bách tính thành Đông Kinh, nữ nhi gia ngồi làm chủ tiệm buôn bán đâu đâu cũng có, tiệm Trương gia tuy cũng coi như có thực lực, nhưng ba muội muội đều giỏi tính toán, ra tiệm kinh doanh cũng coi như tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Cho nên ba muội tử này đều giúp đại ca họ xử lý việc trong tiệm, cứ như thế ngoài những người đến mua đồ ăn ra thì cũng có rất nhiều kẻ côn đồ vô lại ùn ùn kéo đến cửa.


Hoa tuyết bay bay, một thiếu nữ hắc y bước vào cửa, lấy từ trong eo ra một chiếc khăn tay, phủi phủi tuyết trên người. Tên vô lại Trần Chiêu Hoa đang ngồi bò trước quầy, bắt chuyện với đại tỷ Trương gia Trương Vận cô nương đang cúi đầu chăm chăm vào cái bảng tính tiền, vừa thấy thiếu nữ hắc y đó bước vào, trông nàng da trắng như tuyết, huyền y như mực, yêu kiều vô cùng, lập tức bỏ mặc Trương Vận đang cúi đầu không chịu ngẩng lên, đi tới cười nói: “Trương Du cô nương, tuyết lớn như vậy còn phải ra ngoài đưa thức ăn sao, thật là vất vả quá”. Vừa nói hắn vừa giơ tay ra, muốn giúp người ta phủi tuyết”.


Nhưng cơ thể của hắc y cô nương đó rất linh hoạt, xoay eo thon một cái tránh ra, mắt trừng lên nhìn hắn, sẵng giọng nói: “Đi xa một chút, đừng có động chân động tay vào bôn cô nương”.


Cô nương đó xoay người đi vào trong quầy, cái eo thon nhỏ cùng bước đi nhẹ nhàng của nàng làm cho lòng Triệu Chiêu hoa ngứa ngáy, có điều một nơi làm ăn với quy mô nhất định như thế này ít nhiều cũng có quan hệ với tuần kiểm, lý chính, đám vô lại bọn hắn chỉ có thể ức hiếp được những tiểu dân bên đường, còn những người đó bọn chúng thật không có gan chọc vào.


“Thức ăn của Chiết gia đã mang đi rồi”. Trương Vận ngẩng đầu, mỉm cười với Trương Du.


Trương Vận đương nhiên chính là Trúc Vận, Trương Du lại chính là Chiết Tử Du, bây giờ hai người tuy đã đi cùng một đường, nhưng Chiết Tử Du vẫn chưa biết nàng chính là Giả Đại Dung từng sóng vai tác chiến với mình.


“Ừ, mang đi rồi, đây là tiền thức ăn”. Chiết Tử Du lấy một túi tiền đặt lên bàn, trước mặt người ngoài, hai người đóng đâu ra đấy vai diễn người bán hàng, hoàn toàn không có chút sơ hở nào.


Chiết gia chính là Vân Trung Chiết gia, vì chủ động quy thuận triều đình nên được triều đình tấn phong làm Ngưu Thiên Vệ Thượng tướng quân, Chiết đại tướng quân Chiết Ngự Huân. Vì Chiết gia có rất nhiều người, mỗi ngày lượng tiêu hao lương thực cũng lớn, mà tiệm Trương gia ở thành tây có tiếng đã lâu, từ trước khi Chiết gia chuyển đến kinh thành thì căn tiệm này đã tồn tại, nên không có gì khả nghi, vì thế thức ăn này đều do tiệm Trương gia cung ứng.


Có điều, sự đề phòng với Chiết gia vẫn vô cùng nghiêm mật, theo người ta nói thì đây cũng là sự yêu mến của quan gia đối với Chiết gia, Quan gia lo lắng phản tặc Dương Hạo ở Hà Tây sẽ phái binh gây bất lợi cho Chiết gia, vì thế phải bảo vệ nghiêm ngặt. Tuy nói tiệm Trương gia là tiệm cổ có tiếng ở thành tây, nhưng những đồ ăn mang tới Chiết phủ vẫn phải được kiểm tra, người đưa thức ăn bị giám sát cả chặng đường. Chiết Tử Du đã đưa theo mấy người làm đi cùng đến đó mấy lượt, nhưng vẫn không thể tiếp xúc được với người gia Chiết gia, có điều nàng rất có sự nhẫn nại, cho dù có phòng bị nghiêm mật hơn nữa, cho dù hoàng cung đại nội cũng sẽ có lúc bị buông lỏng, huống hồ là Chiết gia, nàng vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.


Chiết gia được bố trí sống ở tây thành, nơi mà mật thám Phi Vũ và Tùy Phong cũng ngầm mai phục ở đó, không phải là do bọn họ thần cơ diệu toán, sớm biết được sẽ xảy ra kiệp nạn này nên đã ngầm bố trí mai phục ở đây trước, mà là do một trong các đại chủ cố phụ trách tiệm Triệu gia trước đây chính là chủ của Sùng Hiếu am.


“Sùng Hiếu” ở thành tây, am chủ chính là đại sư phổ độ từ bi, là Vĩnh Khánh công chúa năm đó, đoạt tiệm Triệu gia là để dùng vào việc của mình, mục tiêu thực ra là am Sùng Hiếu. Chiết gia cũng bị đưa đến ở tây thành chỉ là chuyện may mắn ngoài ý muốn, đây cũng là nguyên nhân Chiết Tử Du đồng ý Trúc Vận cùng đóng vai diễn này để có thể ở đây.


Sự xuất hiện của ba tỷ muội như hoa này, ít nhiều cũng thu hút sự chú ý của người khác, nhưng các nàng cũng không thèm bận tâm.


“Đại tỷ, nhị tỷ”. Cẩu Nhi bây giờ hóa trang làm Trương Nga chạy nhảy ra, tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, nhưng lại có một đôi mắt to biết nói, đôi môi anh đào chúm chím, khéo động lòng người, lộ thêm ra ba phần tinh nghịch, bảy phần khéo léo, cơ thể cân xứng vẫn còn chưa dậy thì hoàn toàn, nhưng sau lớp áo bông vải cũng đã mơ hồ hiện ra đường nét của bộ ngực, nó tuyệt đối là một mỹ nhân từ trong trứng, nếu thêm vài tuổi nữa khéo còn càng họa thủy hơn hai tỷ tỷ của mình.


“A, Tiểu Nga muội muội”. Trần Chiêu Hoa mắt sáng lên, rõ ràng so với đại tỷ và nhị tỷ Trương gia thì tiểu nha đầu hoạt bát không rành thế sự này dễ lợi dụng hơn. Trần Chiêu Hoa lập tức nhe răng cười và bước tới: “Đại ca muội keo kiệt quá, tiểu muội xinh đẹp như vậy mà cũng nỡ bắt ra giúp đỡ hắn làm việc, nếu như ta có một tiểu muội đáng yêu như thế này thì ta sẽ không nỡ để cho nó xuất đầu lộ diện đâu”.


Trần Chiêu Hoa vừa nói vừa đang tay ra vỗ vỗ vào vai của tiểu cô nương: “Đi ra chỗ khác, không biết xấu hổ, ai là muội tử của ngươi, đừng có gọi bừa”. Cẩu Nhi trừng mắt lườm hắn một cái, hất tay hắn ra rồi đi sang bên cạnh kéo lấy một chiếc ghế: “Tuyết rơi nhiều như vậy, không buôn bán nữa, nhà ta cần phải đóng cửa rồi, ra ngoài, ra ngoài, đừng có ở đây cản lối nữa”.


Tiểu cô nương khom lưng, cái mông liền vểnh lên, tuy là mùa đông mặc nhiều quần áo, nhưng cơ thể của nó dường như không thể che lấp hết, lồi lõm hiện ra rõ các đường cong. Trong mắt Trần Chiêu Hoa hiện lên thần khí dâm tà, cười vờ nói: “Trời vẫn chưa tối, sao lại có thể đuổi người ta ra ngoài chứ. He he, để Chiêu Hoa đại ca ngồi ở đây không biết sẽ giúp các tiểu muội bớt bao nhiêu phiền phức”.


Hắn vừa nói vừa đi nhanh tới trước, nếu may mắn thì có thể giả vờ đứng không vững, nghiêng người chạm vào mông của cô gái nhỏ, nếu như nó đứng dậy sớm hơn một chút thì có thể giả bộ hơi ngã cúi xuống, cũng có thể sờ vào cặp đùi của tiểu cô nương, tuy giờ đang mặc y phục bằng bông, sự mềm mại không phải đến từ da thịt nó, nhưng đối với một dâm dân tiêu chuẩn mà nói sự tưởng tượng và hoang tưởng là một công cụ không thể thiếu.


Thật đáng tiếc, tiểu cô nương không đứng dậy, cũng không để cho hắn lại gần trước khi đứng dậy, nó bê chiếc ghế lên, dáng vẻ hấp tấp, cong eo quay mạnh người một cái. Cạnh của chiếc ghế vô tư mà đập vào đầu gối Trần Chiêu Hoa.


“Ái!”. Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch, đầu gối hơi cong xuống, mông gần chạm xuống chân, tức khí trợn mắt nhìn như thể đang bị chứng táo bón, tên vô lại này tức thở hồng hộc: “Ái chà, ngươi làm sao thế?”.


Cẩu Nhi chóp chớp mắt, mặt vờ ngây thơ không chút tà khí. “Muội... Muội...”. Tên vô lại ngay cả một câu cũng không nói hết.


“Này, ngươi đừng có nghĩ ác cho người ta, là ngươi tự đụng phải chứ, hơn nữa...”. Tiểu cô nương bĩu môi lên, khinh thường nói: “Một đại nam nhân ngươi, ta chỉ mới dùng một chút sức đụng vào chân một cái mà đã làm cho ngươi khổ sở đến mức đấy rồi à”.


Trần đại vô lại muốn khóc cũng không ra nước mắt, cũng không một từ giải thích, hắn tựa hồ như nhìn thấy trên đầu của tiểu cô nương đẹp như tranh vẽ trước mắt đang mọc lên một cặp sừng, hắn liền cắn răng, cố hết sức lết mấy bước lảo đảo ra khỏi cửa.


Trúc Vận vẫn đang vùi đầu vào bàn tính, thỉnh thoảng khóe miệng lại động một chút, Chiết Tử Du đang nhớ lại tất cả những gian nhà, con đường và những nơi có cảnh vệ mà khi vào Chiết phủ đã nhìn thấy, tất cả mọi thứ trước mắt đều được lọt hoàn toàn vào trong mắt nàng. Nàng mỉm cười, đột nhiên nhớ tới năm đó, ngày hôm đó, con người đó vì một kẻ vô lại tế thần tiên muốn chọc ghẹo nàng mà đã xuất một quyền.


Ân oán dai dẳng đeo đuổi bao nhiêu năm, nàng mệt rồi, đã rất mệt rồi, ngạo khí cao chót vót cũng đã bị mài mòn đi nhiều, cái người muốn quên cũng quên không được đó. Trước đây mỗi khi nghĩ đến hắn, nghĩ nhiều nhất cũng là những chuyện hắn đã có lỗi với mình, càng nghĩ càng tức, bây giờ mỗi lần nhớ đến hắn lại càng thích nhớ tới những ngày ngọt ngào khi ở cùng nhau, đấu mồm ở phủ Trình tướng quân, uống trà ở viện Bích Hà Phủ Cốc, nụ hôn đầu tiên ở trong rừng Lô Châu... Nàng nhận ra tính tình của mình đã có chút thay đổi, tiểu công chúa kiêu ngạo đã sắp biến thành một tiểu nữ nhân dịu hiền rồi.


Nhớ tới lời hứa của hắn với nàng trước khi tới Biện Lương lần này, nhớ tới hắn thân đã là đế vương lại đồng ý giao ngọc tỷ truyền quốc mà đối với một vị hoàng đế mà nói là thứ vô cùng quan trọng ra để đổi lấy cả nhà nàng, trong lòng nàng bất chợt nóng lên: “Còn muốn yêu cầu hắn cái gì nữa, đàn ông thối trong thiên hạ đều giống nhau, nhưng hắn... Cũng coi như không quá như bọn họ...”. Tử Du nghĩ nghĩ, hơi nhăn mũi lại.


Bên ngoài cửa tuyết đang tung bay trắng xóa trời đất, nhưng lòng nàng cũng như đang phiêu diêu trên không trung: “Đối với Liêu Quốc, sao huynh lại đưa ra điều kiện không có chút thành ý nào như vậy? Dựa vào sức của mình huynh, đối phó với Tống Quốc sẽ gặp rất nhiều khó khăn, lẽ nào huynh không biết sao? Đồ ngốc...”.


*


* *


Lúc này, nội cảnh Ba Thục, trên Cung Lai Quan cũng có một người đang nhìn xa xăm về phía Hà Tây, tâm tình phiêu diêu. Dãy Cung Lai kéo dài từ Dân Giang vượt qua Độ Hà, cùng với hiểm ải dựng men theo Độ Hà hình thành một bức chắn như bình phong, yểm hộ phía tây của thành đô. Có điều nơi này bây giờ đã bị công phá rồi, kẻ phá nó chính là nghĩa quân tung hoành Ba Thục, nếu như để bọn họ chiến đấu với Tống quân đã được huấn luyện đầy đủ thì bọn họ không khác gì một đám ô hợp bất kham nhất kích.


Nhưng ở một địa thế núi cao trùng trùng, nước chảy không ngừng này thì những binh sĩ một thân giáp trụ và những động tác thân hình đó còn linh hoạt hơn cả con khỉ, có thể trèo lên trèo xuống nhanh chóng như những sơn dân, quả thực giống như một đàn lợn. Bọn họ vừa trèo lên thì chính là đồi núi mênh mông, họ mặc những bộ y phục rách nát, cờ thì lung tung, xiên xẹo, tiếng kêu la ầm ĩ, hoàn toàn không có bố cục gì, mà cũng không cần có bố cục. Địa hình đặc thù nơi đây làm cho phòng ngự bình thường không thể thi triển phát huy được tác dụng gì, bọn họ không ngừng tiến công lên, còn có vô số người dựa vào tay chân mình để trèo lên hai bên vách núi vách đá để bắn tên xuống phía dưới, hoặc là xông thẳng vào thành để chém giết một trận.


Dù sao bây giờ cũng là mùa đông rồi, bọn họ lại đi chân trần, dựa vào đôi chân và đôi tay của mình để trèo lên những vách núi như đi trên bình địa, mẹ chúng nó, chúng có phải là người không? Trước sĩ khí không sợ chết này, thủ quân đã tan nát, những người còn lại vừa chém giết vừa hoang mang tháo chạy, Cung Lai Quan đã bị thất thủ, tiến thẳng thêm về phía trước thì có thể tiến tới cướp thành đô rồi.


Lúc này, Loan Đao Tiểu Lục, người đã thành thủ lĩnh của nghĩa quân đang đứng trên Cung Lai Quan, ngẩng đầu nhìn về trời bắc, rất lâu không nói gì.


Lương thực của Cung Lai Quan đã vào tay nghĩa quân, khắp nơi đã bắt đầu nhóm lửa, nghĩa quân đói khát vội vã đi nhóm lửa nấu cơm, muốn ăn một trận thật no nê.


Binh sĩ quần áo rách nát liền cởi bỏ quân phục của những thủ quân đã chết ra, vội vã mặc lên người mình, hoàn toàn không bận tâm đến những vết máu dính loang lổ trên đó, trên dưới hiểm ải lập tức xuất hiện vô số thi thể ở trần.


Một viên tướng đi tới đầu thành, chỗ Loan Đao Tiểu Lục đang đứng, chắp tay nói: “Đại tướng quân, Cung Lai Quan đã chiếm được rồi, bây giờ chúng ta... Thật sự đi đánh thành đô sao?”. Hắn nghiêng đầu, ngừng lời một chút.


Người này tên là Địch Phong, cũng là một kiêu tướng của nghĩa quân, vốn là tướng lĩnh thân tín của đại thủ lĩnh nghĩa quân trước kia Triệu Đắc Trụ. Có điều, sau khi Triệu Đắc Trụ chết trong mưa tên, quyền chỉ huy nghĩa quân rơi vào thủ lĩnh thứ hai Đồng Vũ, Địch Vũ đối với việc này cũng không có bất mãn gì, trên thực tế hắn cũng không có cách nào để bất mãn. Đối với chính sách tháo chạy của Triệu Đức Trụ, nhị thủ lĩnh, tam thủ lĩnh, tứ thủ lĩnh đều hoàn toàn nhất trí ý kiến phản đối, cho nên khi Triệu Đức Trụ còn sống, mấy vị thủ lĩnh này thường thân với nhau hơn. Hai là, bọn họ tránh đi tới nơi xa một thời gian rất dài, lương thực cung ứng cho nghĩa quân chủ yếu dựa vào xa binh của nhị thủ lĩnh, bất kể là về thanh vọng hay các mối quan hệ thì nhị thủ lĩnh đã không kém gì đại thủ lĩnh rồi. Bây giờ đại thủ lĩnh đã chết, hắn chính là lão đại thích hợp nhất, không có người nào có thể lay động được vị trí của hắn.


Địch Phong chắp quyền nói: “Đại thủ lĩnh, thành đô dù sao cũng là trung tâm của Ba Thục, truân binh rất nhiều, chúng ta chi bằng đi cướp mấy nơi như Kim Đường, Cửu Lũng, Tấn Nguyên, Thục Châu đi. Những nơi đấy cách thành đô khá gần, lương thảo tất cũng dồi dào, hà tất phải bỏ dễ mà làm khó chứ?”.


o O o


File ảnh


http://ne9.upanh.com/b6.s17.d1/40b405e60a70cf5c9e09805543e11d3c_36826439.chuong45 ngoaivi01.gif


http://ne0.upanh.com/b1.s7.d4/5e3849327f6d31ce73fc572b48b0d22a_36826440.chuong45 ngoaivi2.gif


http://ne1.upanh.com/b5.s7.d3/fdc068a304559d25c1f45fc248112dd0_36826441.chuong45 ngoaivi03.gif


http://ne3.upanh.com/b1.s11.d4/83553a35c15e906826da04075bbe9978_36826443.chuong45 ngoaivi4.gif


http://ne5.upanh.com/b1.s12.d3/6304b11fd63f7209c0a21bec7f38824f_36826445.chuong45 ngoaivi05.gif


http://ne6.upanh.com/b4.s2.d4/51d195c753fdb1a917156cbbe2884349_36826446.chuong45 ngoaivi6.gif


http://ne8.upanh.com/b3.s6.d3/b0917aae11619b81b479c865797cd67a_36826448.chuong45 ngoaii07.gif


http://ne9.upanh.com/b2.s10.d1/f5202f1788897bd2ef1baf39a62ef36d_36826449.chuong45 ngoaivi08.gif


http://ne0.upanh.com/b4.s1.d1/2e30034f80a5d3d03d6d795cd28598e5_36826450.chuong45 ngoaivi09.gif
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom