• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bộ Bộ Sinh Liên (3 Viewers)

  • Chương 52

Vừa mới mắc nghẹn Chiết cô nương vươn eo thon nhỏ, vừa nghe Đinh Hạo cố ý tổn hại Lục đại danh sĩ là nói nhiều bị mỏi lưng, không khỏi “Cáp” một tiếng cười, lại nằm úp sấp trên bàn…


Từ tri phủ thấy Lục nhân gia bị ngất, vội vàng đi đến đỡ hắn, quay đầu lại hướng Trình Thế Hùng xấu hổ nói: “Trình tướng quân, đều là hạ quan lỗ mãng, mời vị bạn tốt này đến, hắn thực không có ác ý, chỉ là không giỏi giao tiếp, trời sinh như vậy rồi, nói chuyện….thật sự là…khụ, hạ quan làm phiền hỉ yến của lão thái, thật sự là có lỗi…”


Trình Thế Hùng vội hỏi: “Từ đại nhân ngàn vạn lần không cần nói như vậy, ngươi mời đến vị trung nguyên danh sĩ này, cũng là cấp vinh dự cho Trình Thế Hùng ta, chẳng qua…ha hả a, ta là người thô hào, không hợp vào mắt của tài tử danh sĩ thôi, tâm ý của Từ đại nhân, Trình mỗ hiểu rõ, ngươi cũng không cần để trong lòng, trước hết vẫn nên đem vị Lục tiên sinh này về cứu trị, cho hắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.”


Hắn vừa nói đến danh sĩ, đã nghĩ đến chuyện cười kia của Đinh Hạo, trên mặt phải nhịn cười, vẻ mặt trở nên cổ quái đứng lên, Từ tri phủ nghe xong lời này cảm thấy được an ủi, hắn cười khổ một tiếng nói: “Nếu như thế, lão thái, Trình tướng quân, hạ quan…xin được cáo từ.”


Lục nhân gia chính là tức giận công tâm, vừa ngã xuống khí huyết liền khôi phục, ý thức cũng phục hồi, thế nhưng gặp tình hình này hắn như thế nào có thể tỉnh táo lại? Chỉ phải vẫn giả vờ đang ngất, Từ tri phủ tuy là giới văn nhược thư sinh, vẫn phối hợp âm thầm rất tốt với hắn.


Lục đại danh sĩ hai mắt nhắm nghiền, dưới chân từng bước một được Từ tri phủ kéo theo, trong tiếng cười của mọi người xám xịt rời khỏi đại sảnh…


Bữa tiệc của Trình lão thái quân có nhạc đệm là Lục đại danh sĩ này, chẳng những không có tạo thành chuyện gì mất hứng, ngược lại thành câu chuyện cười cho khách, không khí thọ yến sau khi Từ tri phủ cùng Lục nhân gia ra về, ngược lại càng thêm náo nhiệt. Lục đại danh sĩ mặt xám mày tro, làm Trình lão thái cùng Trình Thế Hùng trong lòng vui sướng, đối với mọi người chuyện trò vui vẻ, không đem chuyện của họ Lục kia để trong lòng.


Chỉ chốc lát sau, Tả Sương trong nhóm tướng tá cũng tới hướng lão thái kính rượu, trong đại sảnh liền càng náo nhiệt. Trình Thế Hùng thấy lão nương hưng phấn, nhân tiện nói: “Nương, phía trước có sân khấu kịch, đang ở đoạn xướng khúc, người muốn hay không đi xem một chút?”


Trình lão quân uống hai chén rượu, khuôn mặt đỏ bừng, vừa nghe lời này hứng khởi nói: “Được, mọi người đều đi cho vui vẻ vui vẻ, con dâu a.”


Trình phu nhân liền bước lên phía trước, chỉ nghe Trình lão thái quân nói: “Con cùng Diễm Diễm trở về, thay lão thân chiếu cố nữ tân, ác, còn có Phú Quý, cũng phải đi xem xét, tiểu tổ tông này mà nháo lên, vài nha đầu kia không quản nó được.”


Trình phu nhân đáp ứng, cùng với Đinh Ngọc Lạc đi về sau trạch, còn lại mọi người như quần tinh ủng nguyệt, cùng Trình lão thái đi ra tiền phòng. Nhất thời mâm bát la liệt, Đinh Hạo không thể một mình lưu lại uống rượu, liền cũng theo đi.


Trong tiền viện, ở tường làm một cái lán, phân cao thấp hai tầng, trước sau hai cách, phía trước phía dưới là cái giá, mặt trên phủ dải lụa hồng làm nơi diễn trò. Mặt sau cao thấp hai tầng là địa phương thay quần áo đổi trang phục của diễn viên. Đối diện sân khấu là phòng ở tiểu lâu cao thấp hai tầng, cách sân khấu hai trượng, phía dưới trong đại sảnh đều là hạ khách, lầu hai dành cho Trình tướng quân và khách quý an vị.Trong tiền viện không nghĩ đến Trình lão thái tới, vì vậy chỉ để chỗ cho Trình tướng quân, Từ tri phủ, chẳng quan Từ tri phủ đi rồi, chỗ ngồi kia vừa lúc thừa ra, liền để Trình Thế Hùng ngồi, Trình Thế Hùng thủ vị tự nhiên là tặng cho lão nương.


Trước khi bọn họ tới, Ngô gia nhạc bằng đang biểu diễn đô vật, bởi vì chính chủ của Trình phủ đã tạ thế, cho nên cũng không có đô vật chân chính, xuất trường chính là hai nữ đô vật.


Nữ đô vật ở triều tống được gọi là nữ biểu, lúc này tuy là sắp ra giêng, thời tiết đã từ từ ấm áp, nhưng vẫn còn hàn ý bức người, vậy mà trên đài hai nữ biểu cường tráng lại mặc trang bị đô vật tiêu chuẩn: trên thân mặc một kiện áo ngực, hạ thân mặc một kiện quần bố, để lộ cánh tay bắp đùi cùng tiểu phúc, bộ dáng so với mặc bikini cũng không khác lắm.


Hai nữ biểu này công phu không tồi, chiêu số liên tục thay đổi, thân pháp như gió, các nàng chính là nữ nhân, mọi người nơi đây xem các nàng biểu diễn, xem náo nhiệt hơn là xem công phu, các nàng cũng tự biết ở chỗ này, chính là hấp dẫn ánh mắt mọi người, cho nên cũng là thản nhiên.


Hai nữ đô vật trên đài vô cùng chăm chú, đối diện trong sảnh, hành lang trạm gác, hư thanh, tiếng cười không dứt bên tai, có người còn kêu to: “Đem khố của nàng tụt xuống dưới, tụt xuống dưới!”


Trên đài hai nữ đô vật có nhiệm vụ làm náo nhiệt, tự nhiên cũng có chút động tác mê hoặc người xem, có đôi khi thậm chí cho người ta một loại ảo tưởng, tựa hồ nàng lần này đập tay, có thể kéo áo đối phương xuống, kết quả đương nhiên là hữu kinh vô hiểm.


Hy vọng rồi thất vọng, thất vọng lại tiếp tục hy vọng, liền cũng trêu trọc được rất nhiều người nhìn chằm chằm vào hai luồng ba đào mãnh liệt trước ngực các nàng, chính là nếu nói rõ ràng, thuỷ chung mong muốn không được đền đáp.


Khi lão thái quân nói muốn đến tiền viện xem diễn trò, Bành lão quản gia đã đi trước an bài, đợi cho Trình lão thái quân đi tới tiền viện, đi lên lầu hai, bình yên an vị, mở cửa sổ ra, sân khấu đối diện hai nữ biểu không thấy, một vị tiên sinh áo mũ chỉnh tề đương đứng trên đài, tay vuốt râu dài, khàn giọng nói “Tam quốc”…


Một bên sân khấu, hai hán tử Ngô gia lười biếng dựa vào sân khấu, một bộ dáng rỗi việc, bọn họ ánh mắt nhìn tản mạn, hết nhìn đông lại nhìn tây, chính là khi cửa sổ lầu hai đối diện mở ra, tình hình khách quý tiến vào trong mắt, hai người thân mình lập tức đứng thẳng, tựa như có một sợi dây vô hình, nắm nhất cử nhất động bọn họ.


Hai người nhìn thoáng qua nhau, không dấu vết gật gật đầu, sau đó liền một trước một sau, thản nhiên đi đến mặt sau, xốc rèm cửa vải thô gian thay quần áo đi vào.


Dưới mặt sau lầu một là nơi thay quần áo của nam kỹ, bên trong có đốt bếp lò, trong phòng ấm áp dễ chịu. Lúc này đại than đá đã bắt đầu dùng thay cho củi gỗ, đại Tống đô thành đại bộ phận dân cư đều đã dùng than đá, địa phương khác đương nhiên còn chưa thông dụng, có thể dùng than đá đều là nhà giàu.


Trình Thế Hùng là tướng quân Quảng Nguyên, trong nhà tự nhiên là mua được rất nhiều than đá tốt, hơn nữa nơi đây cách Nhạn Môn Quan cùng khu người Khiết Đan không xa, nơi đó là nơi sản xuất ra than đá, buôn đến nơi này giá cũng không cao, Bạch quản gia liền cấp cho Ngô gia để giữ ấm.


Lúc này một gã sai vặt ngồi cạnh bếp lò, đang hướng bếp lò thổi, một hán tử tô mặt lặng lẽ tiến đến trước mặt “hắn”. Nàng hơi hơi ngẩng đầu, con ngươi đen như bảo thạch sáng lên, hán tử tô mặt kia không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền phản thân tránh ra, gã sai vặt lập tức bỏ vào lò thêm vào mấy xẻng than đá, vỗ vỗ bụi than đá trên người, bất động thanh sắc theo sát đi lên.


Thừa dịp không ai chú ý, hai người một trước một sau quẹo vào thang lầu hẹp lên lầu, hán tử tô mặt lập tức đi qua ngồi xuống thang lầu phía trên, giống như mệt mỏi phải nghỉ lại.


Lầu hai lúc này chỉ có hai vị kỹ nữ, một người tên là Lãnh Tiếu Khanh, một người tên là Hình Tử Liễu. Hai người là nữ kỹ không nhiều lắm của Ngô gia, Lãnh Tiếu Khanh là vai nữ chính duy nhất của Ngô gia, luyện chính là công phu đơn giản cùng nhu cốt thuật, lúc chưa gả chồng hiệu là tiểu chuồn chuồn, từ năm kia gả cho Ngô bầu gánh, thân mình hiện vẻ nhu du, liền chú tâm vào nhu cốt thuật, buông bỏ thằng kỹ, đắng kỹ, bới vậy cũng sửa lại nghệ danh, gọi là “ Ngọc bôi ”.


“ Ngọc bôi ” bởi vì chuẩn bị diễn, đang vội vàng thay quần áo, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lên, thấy gã sai vặt cùng hán tử tô mặt mới đến gánh hát hai ngày đi đến, không khỏi vừa sợ vừa giận, chạy nhanh kéo quần áo che thân mình, trách mắng: “Các ngươi lên trên này làm gì, mau đi ra!”


Cái gã sai vặt gầy nhỏ kia cũng không biết muốn làm gì, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn dính nước sơn đen, “hắn” mở miệng cười khì, một hàm răng trắng tinh: “Lãnh tỷ tỷ, đại lãnh thiên nhi, đoạn này, không bằng để ta thay ngươi diễn đi.”


“Chuyện gì?” “ Ngọc bôi ” đứng lên thất thanh kêu, gã sai vặt này bởi vì tuổi không lớn, nói chuyện thanh âm luôn bán nam bán nữ, nàng vẫn nghĩ gã sai vặt này đang ở thời kỳ vỡ giọng, ai ngờ “hắn” vừa nói hai câu này, lại là giọng nữ nhân thanh thuý, gã sai vặt này….chẳng lẽ đúng là nữ nhân?!


“ Ngọc bôi ” vừa suy nghĩ cẩn thận, gã sai vặt kia đã cười dài tiến đến, dựng chưởng như đao, gọn gàng bổ vào gáy nàng, “ Ngọc bôi ” chưa kịp lên tiếng trả lời, đã ngất đi.


Hình Tử Liễu thấy vậy sợ nhảy dựng lên, há mồm định kêu, đại hán mặt vẽ mắt lộ ra hung quang, vọt một bước xa đến, giơ cánh tay lên, bàn tay to che miệng nàng lại, tay kia gọn gàng vung lên, một thanh tiểu đao trên tay hàn quang chợt loé, liền mở ra tại yết hầu nàng như cắt tiết gà.


Gã sai vặt thấy nhướng mày, trách mắng: “Chẳng qua là đùa giỡn mà thôi, giết nàng làm chi”


Đại hán kia buông lỏng tay, nữ nhân hai mắt trợn lên cổ phun máu tươi, ngã quỵ trên mặt đất.


Đại hán như không có chuyện gì vẩy vẩy máu tươi trên đao, bình tĩnh nói: “Thuận tay mà thôi, ngươi mau thay quần áo đi.”


Gã sai vặt trừng mắt liếc hắn một cái, đại hán không có lên tiếng, hắn xốc rèm cửa lên đi ra ngoài, mặt hướng xuống dưới lầu, trong tay vẫn cầm theo loan đao không dính một giọt máu, đại hán ngồi ở thang lầu nghe thấy động tĩnh, quay đầu liếc mắt một cái, vô hình chung, ánh mắt hai người đều mang theo một cỗ sát khí u lãnh…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom