Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 543
Một đêm ác chiến, tử thì chất đầy.
Phan Mỹ đắn đo, khó khăn lắm mới đến được Hắc Xà lĩnh lúc hoàng hôn, sớm một phút trước thời gian lâm vào trọng vây, phải trả giá biết bao tính mạng, muộn một phút thì sẽ chẳng có cách nào lợi dụng đầy đủ cờ hiệu lệnh tập kết, đã là thời cơ chuẩn xác, bất quá, nhưng Dương Kế Nghiệp tuy chỉ nổi danh ở Tây Bắc, còn kém xa chiến công hiển hách của hắn, lừng danh thiên hạ, nói đến bản lĩnh dụng binh khiển tướng thì không kém gì hắn.
Vào thời khắc mặt trời lặn, nếu như nhờ vào ưu thế binh lực và địa hình toàn lực tấn công, chờ màn đêm buông xuống, địch ta khó phân biệt, ưu thế binh lực hắn, ưu thế địa hình sẽ mất đi toàn bộ tác dụng, cần thừa dịp Phan Mỹ, cho nên lúc này tuy chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối, Dương Kế Nghiệp lại hạ lệnh vây kín tứ phương, cầm cung nỏ tấn công từ xa, trận thế bao quanh, không chịu mắc mưu hỗn chiến. Lúc này hắn chiếm ưu thế hoàn toàn, cho dù đợi đến ngày mai ánh mặt trời ló lên cũng không thành vấn đề, vội gì mà nóng lòng.
Nếu nói vũ khí sắc bén từ xa tuy rằng cung nỏ được Tống quân trang bị cực cao, nhưng còn kém xa so với nhất phẩm cung mà Dương Hạo đã trang bị. Nhất phẩm cung có lực sát thương rất mạnh, có tác dụng rất lớn khi hai bên trận doanh bắn tên. Thương vong của Tống quân tất sẽ nhiều hơn Hạ quân. Và cho đến khi sắc trời tối mịt một màu đen, Phan Mỹ cuối cùng cũng đã không chịu đựng được, hạ lệnh phá vây.
Tác dụng của bóng đêm vẫn phát huy được tác dụng của mình, song phương một khi đoản binh giao tiếp, cung nỏ cũng sẽ mất đi tác dụng, sĩ binh sợ ngộ thương chiến hữu, há dám bắn loạn cung tên lên, mà song phương một khi lâm vào thế hỗn loạn, trừ phi đang trong cuộc đọ sức sinh tử, những binh sĩ khác vọt tới cận tiền, cũng sẽ dừng lại chút nhìn rõ địch ta rồi mới vung đao chém một nhát, như vậy Tống quân đương nhiên khó mà chui được.
Đối diện với thế cục như vậy, Dương Kế Nghiệp cũng vô kế khả thi, Phan Mỹ mất đi địa lợi, song lại tận dụng được thiên thời, may mà Tống quân dù có đục nước béo cò, hướng tấn công là Hắc Xà lĩnh không thể nghi ngờ, Dương Kế Nghiệp sớm đã trang bị phòng tuyến trên Hắc Xà lĩnh, các sĩ binh trong phòng tuyến tuyệt đối không phát ra tiếng động nào, các sĩ binh chặn dưới núi làm quân tiên phong, cho nên khi các binh tốt xông lên núi chính là quân Tống, chỉ cần sờ soạng bắn tên, đao thương cùng phối hợp, rồi gần lại, lâm vào vật lộn. Hạ quân đoản binh giao tiếp cũng là hướng về phía trước mà không phải phía sau, có thể xông ra nghênh Tống quân là phòng tuyến sớm đã được bố trí.
Trong trận đấu pháp này, quân Tống mỗi khi tiến thêm một bước đều phải trả giá bằng sự hy sinh thê thảm, ngọn núi Hắc Xà lĩnh vừa cao vừa nguy hiểm dường như mỗi bước là một thi thể nằm xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả ngọn núi.
Cho đến khi sắc trời tối đen, Tống quân cuối cùng cũng đã rải đều thây ở Hắc Xà lĩnh, giết hướng Hoành Sơn, Hạ quân để lại một bộ phận nhân mã để thu dọn chiến trường, cứu trợ thương tàn chiến hữu, phân binh đuổi theo, lúc này Tống quân bỏ chạy được cũng chỉ còn vẻn vẹn lại hai vạn người, nhân mã cho dù có chạy được trước, trong lúc hỗn loạn, tướng không thấy binh và binh cũng chẳng thấy tướng, cờ hiệu thì bị nhổ bỏ, thất bại thảm hại.
Đột kích, bày thế trận, cản đường, rồi lại đột kích. Đột kích rồi truy kích, cứ năm bước giết một người, một bước là một dòng máu, tất cả mọi người như phát điên lên, chỉ cần bản năng xông lên phía trước, Tống quân ở phía trước nhất cũng đã xông đến chân núi Hoành Sơn, Tống quân ở phía sau cùng thì đang cố gắng phá vây ở Hắc Xà lĩnh, từ Hắc Xà lĩnh cho đến chân núi Hoành Sơn mười mấy dặm tuyết, đã bị vô số thi thể nhuốm đỏ.
Tống quân xông về phía trước, cùng chung mối thù, mỗi người đều nhuốm đỏ trong màu mắt, dù có bị thương song vẫn cố gắng hết sức mình chiến đấu, có ý chặn lại ý đồ bọc đánh Hạ quân sát thương cực đại. Tam quân chủ soái Phan Mỹ cũng đích thân vào trận, trường đao múa nhanh và mạnh, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết ghê người.
Tống quân vừa chiến vừa đi, ngoài thủ quân canh giữ thị vệ thân binh quanh Phan Mỹ, người nào người nấy đều biết chủ soái ở đây, thấy đội ngũ lưa thưa lỏng lẻo xông vào Hoành Sơn, Phan Mỹ chỉnh đốn đội ngũ một chút, để tránh quân địch nhân thời cơ, cờ soái trống chiêng trong một đêm liều chết đã mất, hắn dù có cố gắng mở rộng miệng hét to cũng không có mấy người nghe được hiệu lệnh của hắn.
Hạ quân phía sau theo sát không bỏ, khắp nơi là Tiểu Phan Phan sống, tiếng la hét phần thưởng là thiên kim, phong vạn hộ hầu khiến cho Phan Mỹ thức nghẹn giọng, giận sôi người. Có tâm giết kẻ trộm, vô lực xoay chuyển trời đất. Vương Kế Ân cũng được thân binh của hắn che chở, theo loạn quân mà xông lên trước để giết, Vương Kế Ân thông thạo võ nghệ, trong đám thái giám cũng được coi là hảo hán nổi tiếng.
Vào thời điểm sống chết trước mắt, chí khí mãnh liệt sục sôi, nhấc đao, xông lên phía trước theo đại quân, tuy rằng từ đầu chí cuối, được bảo vệ bởi các sĩ binh, hắn chưa giao đấu với Hạ quân, lưỡi đao chưa hề nhuốm máu, song người hắn cũng đẫm mồ hôi, chật vật không chịu nổi.
Trước tiên có mấy trăm binh Tống hò hét vượt qua chân núi Hoành Sơn xông lên núi, từ dưới mặt tuyết bỗng nhiên chui ra rất nhiều “quân Tống” quần áo hỗn độn, bọn họ lặng yên không một tiếng động, trên người toàn là màu máu, lặng lẽ đi tới, nhanh chóng trà trộn vào đám đội ngũ Tống quân, bọn chúng cũng tạo dáng vẻ mệt mỏi, lảo đảo bước đi, thở hổn hển y sì như quân Tống.
Doanh trại Tống quân Hoành Sơn tạo trận địa sẵn sàng đón địch, vừa có người lại gần, dây cung được kéo căng lên.
“Mau mở cửa trại, mau, Hạ quân đuổi đến rồi”.
“Mẹ nó chứ, ngươi cầm tiễn làm cái mẹ gì nữa? Lão tử chém giết một đêm, mọi người mau mau mở cửa, mở cửa đi!”.
“Ta là cấm quân thị vệ bộ quân đô ngu hầu Nhạc Vô Thanh, thủ tướng là tên nào phụ trách vậy hả, mau mở cửa cho lão tử đi”.
“Phan đại tướng quân và Vương giám quân đều ở phía sau rồi, còn không mau mở cửa, có làm sao, tên nào dám thay đại nhân đền mạng đây?”.
Thủ tướng đầu thành đề phòng quân địch cả một đêm, thật chật vật và gian nan, kết quả lại nghênh đón bọn chúng, chiến sĩ bách chiến tất thắng tức giận, tiếng chửi bậy không ngớt. Dương Diên Phổ, Dương Diên Lãng, Tiểu Dã Khả Nhi là Hạ quân lẫn vào đám đội ngũ của Tống quân, liên tục chửi rủa dưới thành.
Tình hình như vậy, thủ thành không chịu nổi, bên dưới thành vây không phải một hai ba trăm năm trăm đồng chí, đó là thương binh rải đầy khắp núi đồi, nếu như không mở thành, cái thân phận này có đền thay được cho mạng bọn họ không? Rồi khi Hạ quân đuổi đến, trơ mắt mà nhìn bọn họ bị băm vằm dưới thành ư? Mình cũng chẳng có mấy đầu mà cho Quan Gia chặt nữa ấy chứ.
Hơn nữa người ta chết đi rồi, đó là hy sinh thân mình vì đất nước, mình coi như cũng bị chặt đầu, đó cũng sẽ để tiếng xấu muôn đời. Huống chi hai vị đại nhân Phan Mỹ và Vương Kế Ân đang ở ngoài thành, đóng cửa không nổi ấy chứ? Chẳng ai gánh vác được trọng trách này. Thủ tướng không rảnh nghĩ nhiều, hoảng sợ bởi tiếng chửi bậy phái người mở cửa trại, loạn binh chạy nhanh vào, một tên Hạ quân cải trang Tống quân vừa vào trong vây thành, ra khẩu hiệu rồi lập tức ra tay triển khai loạn binh.
Lúc này, trại vây Tống quân khắp nơi lập tức lâm vào cảnh hỗn loạn, Hạ quân đục nước béo cò xông vào trong trại vây, chiến sĩ xông vào tuy không nhiều, mỗi đội không quá mấy trăm người, thứ nhất là vì số người nhiều, sợ bị Tống quân phát hiện ra, thứ hai họ đều cải trang thành Tống quân, lại không thể có dấu hiệu rõ ràng, mặt mũi còn chưa quen hết nhau, một khi xông vào thành rất có khả năng sẽ giết nhầm lẫn nhau, nên mỗi người đều là chiến sĩ hoặc dũng sĩ kỳ cựu.
Còn Tống quân thì không thể phát hiện ra, quân Tống chạy trở về, Tống quân thủ vệ trại vây, Hạ quân cải trang Tống quân, có ba phần không nhận ra nhau, Hạ quân phát lệnh bắt đầu ra tay giết người, hỗn chiến nổi lên, Tống quân giơ đao, thấy hai chiến sĩ từng đôi từng đôi chém giết, nào phân được ra quân địch? Cho dù hắn có phân rõ địch ta, cũng không kìm nổi giơ thương lên mà đâm, hết cách đành giơ đao lên tương nghênh, thế là Tống quân thật giả lẫn lộn, hỗn chiến.
Phan Mỹ và Vương Kế Ân cũng lần lượt chạy được tới bảo trại Hoành Sơn có Tống quân trấn thủ, lúc này khắp trại vây đều hỗn độn, địch ta khó phân, truy binh khẽ bước tới, tác dụng của bảo trại hoàn toàn biến mất, Hạ quân theo sát Tống quân chen vào bảo trại, Tống quân thấy không thể thủ được nữa, đành bại lui một lần nữa, Hạ quân còn chia ra một đường đuổi theo, đám người còn lại nhanh chóng quét sạch những tàn quân còn sót lại chưa kịp bỏ chạy, gia cố yếu trại, cắm đại kỳ Hạ quân lên, Tống quân mấy tháng tấn công giờ bị hủy hoại trong gang tấc.
o O o
Phan Mỹ đắn đo, khó khăn lắm mới đến được Hắc Xà lĩnh lúc hoàng hôn, sớm một phút trước thời gian lâm vào trọng vây, phải trả giá biết bao tính mạng, muộn một phút thì sẽ chẳng có cách nào lợi dụng đầy đủ cờ hiệu lệnh tập kết, đã là thời cơ chuẩn xác, bất quá, nhưng Dương Kế Nghiệp tuy chỉ nổi danh ở Tây Bắc, còn kém xa chiến công hiển hách của hắn, lừng danh thiên hạ, nói đến bản lĩnh dụng binh khiển tướng thì không kém gì hắn.
Vào thời khắc mặt trời lặn, nếu như nhờ vào ưu thế binh lực và địa hình toàn lực tấn công, chờ màn đêm buông xuống, địch ta khó phân biệt, ưu thế binh lực hắn, ưu thế địa hình sẽ mất đi toàn bộ tác dụng, cần thừa dịp Phan Mỹ, cho nên lúc này tuy chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối, Dương Kế Nghiệp lại hạ lệnh vây kín tứ phương, cầm cung nỏ tấn công từ xa, trận thế bao quanh, không chịu mắc mưu hỗn chiến. Lúc này hắn chiếm ưu thế hoàn toàn, cho dù đợi đến ngày mai ánh mặt trời ló lên cũng không thành vấn đề, vội gì mà nóng lòng.
Nếu nói vũ khí sắc bén từ xa tuy rằng cung nỏ được Tống quân trang bị cực cao, nhưng còn kém xa so với nhất phẩm cung mà Dương Hạo đã trang bị. Nhất phẩm cung có lực sát thương rất mạnh, có tác dụng rất lớn khi hai bên trận doanh bắn tên. Thương vong của Tống quân tất sẽ nhiều hơn Hạ quân. Và cho đến khi sắc trời tối mịt một màu đen, Phan Mỹ cuối cùng cũng đã không chịu đựng được, hạ lệnh phá vây.
Tác dụng của bóng đêm vẫn phát huy được tác dụng của mình, song phương một khi đoản binh giao tiếp, cung nỏ cũng sẽ mất đi tác dụng, sĩ binh sợ ngộ thương chiến hữu, há dám bắn loạn cung tên lên, mà song phương một khi lâm vào thế hỗn loạn, trừ phi đang trong cuộc đọ sức sinh tử, những binh sĩ khác vọt tới cận tiền, cũng sẽ dừng lại chút nhìn rõ địch ta rồi mới vung đao chém một nhát, như vậy Tống quân đương nhiên khó mà chui được.
Đối diện với thế cục như vậy, Dương Kế Nghiệp cũng vô kế khả thi, Phan Mỹ mất đi địa lợi, song lại tận dụng được thiên thời, may mà Tống quân dù có đục nước béo cò, hướng tấn công là Hắc Xà lĩnh không thể nghi ngờ, Dương Kế Nghiệp sớm đã trang bị phòng tuyến trên Hắc Xà lĩnh, các sĩ binh trong phòng tuyến tuyệt đối không phát ra tiếng động nào, các sĩ binh chặn dưới núi làm quân tiên phong, cho nên khi các binh tốt xông lên núi chính là quân Tống, chỉ cần sờ soạng bắn tên, đao thương cùng phối hợp, rồi gần lại, lâm vào vật lộn. Hạ quân đoản binh giao tiếp cũng là hướng về phía trước mà không phải phía sau, có thể xông ra nghênh Tống quân là phòng tuyến sớm đã được bố trí.
Trong trận đấu pháp này, quân Tống mỗi khi tiến thêm một bước đều phải trả giá bằng sự hy sinh thê thảm, ngọn núi Hắc Xà lĩnh vừa cao vừa nguy hiểm dường như mỗi bước là một thi thể nằm xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả ngọn núi.
Cho đến khi sắc trời tối đen, Tống quân cuối cùng cũng đã rải đều thây ở Hắc Xà lĩnh, giết hướng Hoành Sơn, Hạ quân để lại một bộ phận nhân mã để thu dọn chiến trường, cứu trợ thương tàn chiến hữu, phân binh đuổi theo, lúc này Tống quân bỏ chạy được cũng chỉ còn vẻn vẹn lại hai vạn người, nhân mã cho dù có chạy được trước, trong lúc hỗn loạn, tướng không thấy binh và binh cũng chẳng thấy tướng, cờ hiệu thì bị nhổ bỏ, thất bại thảm hại.
Đột kích, bày thế trận, cản đường, rồi lại đột kích. Đột kích rồi truy kích, cứ năm bước giết một người, một bước là một dòng máu, tất cả mọi người như phát điên lên, chỉ cần bản năng xông lên phía trước, Tống quân ở phía trước nhất cũng đã xông đến chân núi Hoành Sơn, Tống quân ở phía sau cùng thì đang cố gắng phá vây ở Hắc Xà lĩnh, từ Hắc Xà lĩnh cho đến chân núi Hoành Sơn mười mấy dặm tuyết, đã bị vô số thi thể nhuốm đỏ.
Tống quân xông về phía trước, cùng chung mối thù, mỗi người đều nhuốm đỏ trong màu mắt, dù có bị thương song vẫn cố gắng hết sức mình chiến đấu, có ý chặn lại ý đồ bọc đánh Hạ quân sát thương cực đại. Tam quân chủ soái Phan Mỹ cũng đích thân vào trận, trường đao múa nhanh và mạnh, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết ghê người.
Tống quân vừa chiến vừa đi, ngoài thủ quân canh giữ thị vệ thân binh quanh Phan Mỹ, người nào người nấy đều biết chủ soái ở đây, thấy đội ngũ lưa thưa lỏng lẻo xông vào Hoành Sơn, Phan Mỹ chỉnh đốn đội ngũ một chút, để tránh quân địch nhân thời cơ, cờ soái trống chiêng trong một đêm liều chết đã mất, hắn dù có cố gắng mở rộng miệng hét to cũng không có mấy người nghe được hiệu lệnh của hắn.
Hạ quân phía sau theo sát không bỏ, khắp nơi là Tiểu Phan Phan sống, tiếng la hét phần thưởng là thiên kim, phong vạn hộ hầu khiến cho Phan Mỹ thức nghẹn giọng, giận sôi người. Có tâm giết kẻ trộm, vô lực xoay chuyển trời đất. Vương Kế Ân cũng được thân binh của hắn che chở, theo loạn quân mà xông lên trước để giết, Vương Kế Ân thông thạo võ nghệ, trong đám thái giám cũng được coi là hảo hán nổi tiếng.
Vào thời điểm sống chết trước mắt, chí khí mãnh liệt sục sôi, nhấc đao, xông lên phía trước theo đại quân, tuy rằng từ đầu chí cuối, được bảo vệ bởi các sĩ binh, hắn chưa giao đấu với Hạ quân, lưỡi đao chưa hề nhuốm máu, song người hắn cũng đẫm mồ hôi, chật vật không chịu nổi.
Trước tiên có mấy trăm binh Tống hò hét vượt qua chân núi Hoành Sơn xông lên núi, từ dưới mặt tuyết bỗng nhiên chui ra rất nhiều “quân Tống” quần áo hỗn độn, bọn họ lặng yên không một tiếng động, trên người toàn là màu máu, lặng lẽ đi tới, nhanh chóng trà trộn vào đám đội ngũ Tống quân, bọn chúng cũng tạo dáng vẻ mệt mỏi, lảo đảo bước đi, thở hổn hển y sì như quân Tống.
Doanh trại Tống quân Hoành Sơn tạo trận địa sẵn sàng đón địch, vừa có người lại gần, dây cung được kéo căng lên.
“Mau mở cửa trại, mau, Hạ quân đuổi đến rồi”.
“Mẹ nó chứ, ngươi cầm tiễn làm cái mẹ gì nữa? Lão tử chém giết một đêm, mọi người mau mau mở cửa, mở cửa đi!”.
“Ta là cấm quân thị vệ bộ quân đô ngu hầu Nhạc Vô Thanh, thủ tướng là tên nào phụ trách vậy hả, mau mở cửa cho lão tử đi”.
“Phan đại tướng quân và Vương giám quân đều ở phía sau rồi, còn không mau mở cửa, có làm sao, tên nào dám thay đại nhân đền mạng đây?”.
Thủ tướng đầu thành đề phòng quân địch cả một đêm, thật chật vật và gian nan, kết quả lại nghênh đón bọn chúng, chiến sĩ bách chiến tất thắng tức giận, tiếng chửi bậy không ngớt. Dương Diên Phổ, Dương Diên Lãng, Tiểu Dã Khả Nhi là Hạ quân lẫn vào đám đội ngũ của Tống quân, liên tục chửi rủa dưới thành.
Tình hình như vậy, thủ thành không chịu nổi, bên dưới thành vây không phải một hai ba trăm năm trăm đồng chí, đó là thương binh rải đầy khắp núi đồi, nếu như không mở thành, cái thân phận này có đền thay được cho mạng bọn họ không? Rồi khi Hạ quân đuổi đến, trơ mắt mà nhìn bọn họ bị băm vằm dưới thành ư? Mình cũng chẳng có mấy đầu mà cho Quan Gia chặt nữa ấy chứ.
Hơn nữa người ta chết đi rồi, đó là hy sinh thân mình vì đất nước, mình coi như cũng bị chặt đầu, đó cũng sẽ để tiếng xấu muôn đời. Huống chi hai vị đại nhân Phan Mỹ và Vương Kế Ân đang ở ngoài thành, đóng cửa không nổi ấy chứ? Chẳng ai gánh vác được trọng trách này. Thủ tướng không rảnh nghĩ nhiều, hoảng sợ bởi tiếng chửi bậy phái người mở cửa trại, loạn binh chạy nhanh vào, một tên Hạ quân cải trang Tống quân vừa vào trong vây thành, ra khẩu hiệu rồi lập tức ra tay triển khai loạn binh.
Lúc này, trại vây Tống quân khắp nơi lập tức lâm vào cảnh hỗn loạn, Hạ quân đục nước béo cò xông vào trong trại vây, chiến sĩ xông vào tuy không nhiều, mỗi đội không quá mấy trăm người, thứ nhất là vì số người nhiều, sợ bị Tống quân phát hiện ra, thứ hai họ đều cải trang thành Tống quân, lại không thể có dấu hiệu rõ ràng, mặt mũi còn chưa quen hết nhau, một khi xông vào thành rất có khả năng sẽ giết nhầm lẫn nhau, nên mỗi người đều là chiến sĩ hoặc dũng sĩ kỳ cựu.
Còn Tống quân thì không thể phát hiện ra, quân Tống chạy trở về, Tống quân thủ vệ trại vây, Hạ quân cải trang Tống quân, có ba phần không nhận ra nhau, Hạ quân phát lệnh bắt đầu ra tay giết người, hỗn chiến nổi lên, Tống quân giơ đao, thấy hai chiến sĩ từng đôi từng đôi chém giết, nào phân được ra quân địch? Cho dù hắn có phân rõ địch ta, cũng không kìm nổi giơ thương lên mà đâm, hết cách đành giơ đao lên tương nghênh, thế là Tống quân thật giả lẫn lộn, hỗn chiến.
Phan Mỹ và Vương Kế Ân cũng lần lượt chạy được tới bảo trại Hoành Sơn có Tống quân trấn thủ, lúc này khắp trại vây đều hỗn độn, địch ta khó phân, truy binh khẽ bước tới, tác dụng của bảo trại hoàn toàn biến mất, Hạ quân theo sát Tống quân chen vào bảo trại, Tống quân thấy không thể thủ được nữa, đành bại lui một lần nữa, Hạ quân còn chia ra một đường đuổi theo, đám người còn lại nhanh chóng quét sạch những tàn quân còn sót lại chưa kịp bỏ chạy, gia cố yếu trại, cắm đại kỳ Hạ quân lên, Tống quân mấy tháng tấn công giờ bị hủy hoại trong gang tấc.
o O o
Bình luận facebook