Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Chiết cô nương mặc một bộ Hồ phục cổ bẻ quấn thắt lưng, mang giày thấp cổ, thập phần tinh tế. Quần áo đều một màu đen, càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho làn da như dương chi mỹ ngọc, ôn nhuận oánh trạch ( trong suốt như bạch ngọc) của nàng. Thân thể của nàng vốn nhỏ xinh, mặc Hồ phục vào liền trông như một nữ đồng, nhưng khuôn mặt quyến rũ, đường cong duyên dáng, đôi môi như hạnh, lại càng có một cỗ hương vị mê người.
Nàng cầm trong tay chính là một bộ khô lâu đầu màu trắng được điêu khắc từ một bộ ngưu cốt(xương trâu), đây là bộ trang sức cầu may của một số bộ lạc du mục ở quan ngoại, nhưng loại đồ vật này ở Trung Nguyên lại không có trên thị trường, vì khó có khách nhân nào lại cảm thấy hứng thú với món đồ chơi như vậy, do đó Lão bản dốc lòng dốc sức để đẩy mạnh tiêu thụ, đáng tiếc hắn hao hết lời lẽ, nhưng cô gái kia khóe môi chỉ nhếch lên ý cười nhợt nhạt, vừa không nói mua, cũng không nói không mua, chỉ lật qua lật lại xem tới xem lui, cô gái dù một văn tiền cũng chưa từng trả giá, lão bản đã muốn bán ngay khi cô gái trả bất cứ giá nào, nhưng mà Chiết cô nương vẫn từ chối cho ý kiến.
Đinh Hạo vẫy tay kêu: "Chiết cô nương."
Chiết cô nương ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa thấy là hắn, hai hàng lông mày hơi hơi nhướng lên, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng nói: "Là ngươi? Đinh quản sự."
Đinh Hạo cười nói: "Tại hạ nghĩ cô nương đã trở về Phủ Châu, không ngờ vẫn còn ở nơi này." Nói xong liền tiến tới chỗ nàng.
Trong đám đông liền có mấy đại hán nhanh chóng tiến về phía hắn, nhưng khi Chiết cô nương nâng tay vuốt ve mái tóc, tùy ý vung lên buông xuống, mấy tên đại hán kia liền dừng lại, khôi phục lại người bộ dáng thong dong, giống như những khách nhân đang đi dạo trong chợ.
"Vốn đã phải về Phủ Châu rồi, chẳng qua... Cửu thúc của ta lại muốn đi phương Bắc làm chút sinh ý, kiếm một ít điêu cừu, xạ hương, trùng thảo, đông châu để khi trở về Phủ Châu buôn bán, ta tất nhiên cũng muốn đi cùng hắn." Chiết cô nương nói xong, liền nhanh nhẹn xoay người, cùng Đinh Hạo sánh vai mà đi, tùy ý tự nhiên, giống như bạn cũ gặp lại.
" Cửu thúc của ta nói... Ân, lần này được Chiết đại tướng quân phái đi Quảng Nguyên, chính là một cơ hội khó có được, không làm chút sinh ý kiếm chút tiền tiêu, cuộc sống cũng không khá giả đâu." Chiết cô nương cười hì hì nói.
"Muốn đi quan ngoại sao?" Đinh Hạo lập tức dừng lại hỏi.
"Đúng vậy, làm sao vậy?" Chiết cô nương cũng đứng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, giống như con chim nhỏ bay theo bên người, linh động tiếu xảo.
"Việc này..." Đinh Hạo do dự một chút, hỏi: " Cửu thúc của nàng làm việc ở phủ Chiết đại tướng quân, ách... không nghe nói qua chuyện gì... tin đồn gì sao?"
Chiết cô nương ánh mắt chợt lóe lên, hỏi: "Tin đồn gì cơ?"
"Việc này... Tất nhiên là việc quân ngũ rồi."
"... Ác, Cửu thúc ta chỉ thay Đại tướng quân quản lý một ít chuyện nội vụ trong nhà, chuyện quân ngũ hắn cũng không hỏi qua, cũng không có người nào nói cho nghe hắn cả."
"Hóa ra là như vậy." Đinh Hạo do dự một chút, rốt cục cũng nói: "Theo ý ta, nàng nên khuyên nhủ Cửu thúc nàng, lần này không nên đi tới vùng quan ngoại nữa. Lương đội chúng ta ở gần tây thành quân doanh, nhìn thấy gần đây Quảng Nguyên quân điều động thường xuyên, chỉ sợ là sắp dụng binh đối với bọn Thát tử, lúc này xuất quan, nếu như gặp phải chiến loạn, chú cháu các nàng làm sao mà thoát thân được?"
"Lại có việc này sao?" Chiết cô nương kinh ngạc nói: " Điều động Quân đội, chưa hẳn nhất định phải xuất chinh, nhưng mà ta vẫn rất cám ơn ý tốt của ngươi. Lại nói tiếp, Cửu thúc ta nhất thời nổi lòng tham muốn đi quan ngoại một chuyến, mua chút châu ngọc da lông đem về, cũng có của Chiết tướng quân phủ một phần. Bởi vì đây là việc tư, nên vẫn chưa nói cho Trình tướng quân nghe, nếu không, hắn chắc chắn sẽ khuyên bảo Cửu thúc không nên xuất quan, khi quay về ta nhất định sẽ nói cho Cửu thúc biết, để hắn tới hỏi Trình tướng quân một chút."
"Vậy thì tốt rồi, " Đinh Hạo yên lòng, mỉm cười nói: "Các nàng là người Chiết gia, Trình tướng quân đương nhiên sẽ không làm khó các nàng. Thật may mắn, nếu không phải hôm nay tình cờ gặp nhau, chú cháu các nàng cứ hồ đồ mà xuất quan, đến khi chiến trận xảy ra, thảo nguyên nơi nơi khói lửa, đến lúc đó... mọi sự khó lường, làm ta nghĩ đến mà sợ."
Chiết cô nương cười nói: "Người ta đi quan ngoại, ngươi nghĩ mà sợ chuyện gì?"
"Khụ..., cô nương tuấn tú như vậy, nếu đi quan ngoại gặp lúc chiến loạn, loạn binh chính là thổ phỉ, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, sao không làm người ta nghĩ mà sợ chứ?"
Chiết cô nương như cười như không hừ một tiếng, đảo mắt thấy một lão giả đang khiêng một cây gậy đi tới, trên cây gậy được cột đầy rơm, cắm rất nhiều kẹo đường hồ lô, không khỏi nhảy nhót nói: "Nha, thời tiết đã ấm, có người bán kẹo rồi kìa, lâu lắm rồi mới thấy. Uy, ngươi bán kẹo như thế nào vậy?"
Lão hán kia dừng lại cười nói: "Cô nương, kẹo của lão hán là rẻ nhất trong thành Quảng Nguyên này đó, một đồng một chuỗi, ngươi xem cây kẹo này đi, quả là rất ngon đó."
Chiết cô nương vui vẻ nói: "Được, vậy ngươi cho ta lấy một chuỗi."
Lão hán vội chọn một cây kẹo có nhiều mứt quả nhất đưa cho nàng, Chiết cô nương cầm trên tay, sau đó ngẩn ngơ nhìn về phía Đinh Hạo, xấu hổ nói: "Ách ~~~, ta trên người không có mang theo tiền, ngươi có thể cho ta mượn một đồng không?"
"Cô nương này, đi chợ lại không mang theo tiền, xem ra nàng không phải gia giáo rất nghiêm, thì chắc là tiền tiêu vặt có hạn." Đinh Hạo nghĩ vậy, lòng thương xót nổi lên, vội lấy ra một đồng đưa cho kia lão hán.
Chiết cô nương ánh mắt loan lên, nhẹ nhàng cắn một miếng mứt quả, lại liếc nhìn Đinh Hạo một cái, thấy hắn đang nhìn mình cười, lại nói: "Không bằng... Ngươi cho ta mượn thêm một đồng nữa đi, ta sẽ mời ngươi ăn một cây."
"Tốt, " Đinh Hạo không ngờ nàng lại mời khách như vậy, hắn cười hì hì lại lấy ra một đồng đưa cho lão hán kia, tùy ý lấy một cây kẹo, cùng Chiết cô nương sóng vai vừa đi, vừa trêu chọc cười nói: "Có thể được cô nương mời kẹo, tại hạ vinh hạnh vô cùng."
"Đúng vậy..." Chiết cô nương không hề ngượng ngùng, vừa cắn một viên kẹo đường hồ lô ngọt ngào, vừa tủm tỉm cười nói: "Ngươi đúng là rất vinh hạnh đó, có thể làm cho bổn cô nương mời khách, ngươi chính là người đầu tiên."
Đinh Hạo nghe vậy cười to, Chiết cô nương vẫn mỉm cười thản nhiên, đợi hắn cười xong, mới nói: "Ai, ngươi thử nghĩ xem, nếu Triều đình muốn xuất binh Bắc Phạt, thì sẽ chinh phạt Bắc Hán quốc, hay là chinh phạt người Khiết Đan? Liệu có được bao nhiêu phần thắng?"
Đinh Hạo suy tư một chút nói: "Theo như ta nghĩ, khả năng chinh phạt Bắc Hán quốc có thể lớn hơn một chút. Không phải người Khiết Đan đang nội loạn sao? nếu Triều đình lúc này xuất binh thảo phạt, ngược lại còn thành toàn cho bọn họ, người Khiết Đan lúc đó sẽ đoàn kết một lòng, đồng tâm chống địch, còn vấn đề nội loạn ngược lại là triều đình Đại Tống chúng ta giúp cho bọn chúng giải quyết. Ta nghĩ, cho dù là Phủ Châu Chiết đại tướng quân, hay là vị quan gia ở Đông Kinh Thành kia, đều sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Chiết cô nương nở nụ cười, mang theo một đôi má lúm đồng tiền nhỏ nhắn làm say lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết thực có vài phần quyến rũ nói: "Như vậy... Ngươi cho rằng triều đình phát binh là muốn chinh phạt Bắc Hán?"
"Rất có thể là như vậy, người Khiết Đan làm Bắc Hán và Đại Tống quan hệ hòa hoãn đi nhiều, vì nếu Đại Tống chinh phạt Bắc Hán, bọn họ sẽ xuất binh tương trợ, mục đích vốn là như vậy. Nhưng giờ Triều đình nếu không trực tiếp phát binh đánh Khiết Đan, mà đi lấy Bắc Hán, người Khiết Đan không có đau điếng người, rất nhiều tù thủ bộ tộc không nhìn xa trông rộng, giữa ngôi vị hoàng đế và Bắc Hán quốc phía trước bọn họ phải chọn lựa, thì tất nhiên sẽ bỏ Bắc Hán mà mưu toan ngôi vị hoàng đế, cứ như vậy, Triều đình thừa dịp người Khiết Đan nội loạn không ngớt, mới có thể hoàn toàn giải quyết Bắc Hán Quốc."
"Vậy sao?" Chiết cô nương chắp đôi bàn tay nhỏ bé sau lưng, trên mặt có pha vài phần ý tứ trêu tức cùng giảo hoạt nói: "Bắc Hán Quốc hiện giờ tuy chỉ có ba năm thành trì, nhưng lại được người Khiết Đan che chắn phía trước, hơn nữa họ có mấy viên hổ tướng rất thiện chiến, cho dù gặp nguy cũng không ngã. Ngươi sao lại có tin tưởng như vậy? Dựa vào điều gì cho rằng quân ta tất thắng?"
Đinh Hạo biết đích xác trong lịch sử Bắc Hán không sai biệt lắm sau này sẽ bị tiêu diệt, hơn nữa Khiết Đan nội loạn, không rảnh bận tâm bọn họ, tiêu diệt bọn họ không phải là chuyện không thể, nhân tiện nói:
"Mặc dù Bắc Hán có thực lực nhất định, nhưng cũng không phải là địch thủ của Đại Tống. Chỉ cần người Khiết Đan không rảnh bận tâm bọn họ, phải bị diệt vong, cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua... Đại Tống sớm muộn gì cũng phải trực tiếp đối mặt với người Khiết Đan, phía nam Đường quốc, Nam Hán quốc, tất cả đều không phải là đối thủ, Đại Tống tương lai chỉ có một cường địch duy nhất, đó là Khiết Đan. Một khi trực tiếp chạm trán cùng thế lực người Khiết Đan, chỉ sợ biên cảnh sẽ không đơn giản như chuyện ở ‘ Đả Thảo Cốc ’ vậy."
Chiết cô nương hơi cúi đầu, nghe hắn phân tích, khó nén được vẻ kinh dị trong mắt. Nàng nghĩ mình nắm giữ đủ loại tư liệu, có thể phân tích được như thế này cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng mà Đinh Hạo có thể có hiểu biết cùng kiến thức như vậy, quả thật không giống bình thường. Thường nghe người ta nói ‘Tú tài không ra khỏi cánh cửa, cũng biết mọi sự trong thiên hạ’, đó là trong thời kỳ thái bình, nhưng cũng chỉ biết đến một ít đại đạo lý hời hợt bên ngoài, còn có thể phân tích giống hắn vậy, nếu không có hiểu biết tình hình các nơi, khẳng định khó có thể nói như vậy. Hắn chỉ là một tên quản sự nho nhỏ, sao lại có hiểu biết uyên bác như vậy?
Đại Tống khi mới lập quốc, cả triều văn võ vắt hết óc, cuối cùng Tể tướng Triệu Phổ mới dâng lên một cái quốc hiệu, kết quả quốc hiệu này được dùng một thời gian, bỗng nhiên có người nói cho Triệu Khuông Dận, quốc hiệu này trước đó nhiều năm đã được Thục Quốc dùng qua, Triệu Khuông Dận tức giận đến méo mặt méo mũi, nhiều văn võ đại thần như vậy, đều nhớ không nổi một Quốc gia khác mấy năm trước đã dùng qua quốc hiệu gì, có thể thấy được lúc ấy tin tức các nơi, thậm chí ngay cả cục diện chính trị đều khá bế tắc, các thượng quan triều đình còn không biết rõ ràng việc này. Tên Đinh Hạo này... Thực không đơn giản a...
Chiết cô nương vừa chuyển tâm tư, vừa thuận miệng hỏi: "Như vậy ngươi cho rằng, nếu chống lại người Khiết Đan, chúng ta có bao nhiêu phần thắng?"
Nàng cầm trong tay chính là một bộ khô lâu đầu màu trắng được điêu khắc từ một bộ ngưu cốt(xương trâu), đây là bộ trang sức cầu may của một số bộ lạc du mục ở quan ngoại, nhưng loại đồ vật này ở Trung Nguyên lại không có trên thị trường, vì khó có khách nhân nào lại cảm thấy hứng thú với món đồ chơi như vậy, do đó Lão bản dốc lòng dốc sức để đẩy mạnh tiêu thụ, đáng tiếc hắn hao hết lời lẽ, nhưng cô gái kia khóe môi chỉ nhếch lên ý cười nhợt nhạt, vừa không nói mua, cũng không nói không mua, chỉ lật qua lật lại xem tới xem lui, cô gái dù một văn tiền cũng chưa từng trả giá, lão bản đã muốn bán ngay khi cô gái trả bất cứ giá nào, nhưng mà Chiết cô nương vẫn từ chối cho ý kiến.
Đinh Hạo vẫy tay kêu: "Chiết cô nương."
Chiết cô nương ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa thấy là hắn, hai hàng lông mày hơi hơi nhướng lên, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng nói: "Là ngươi? Đinh quản sự."
Đinh Hạo cười nói: "Tại hạ nghĩ cô nương đã trở về Phủ Châu, không ngờ vẫn còn ở nơi này." Nói xong liền tiến tới chỗ nàng.
Trong đám đông liền có mấy đại hán nhanh chóng tiến về phía hắn, nhưng khi Chiết cô nương nâng tay vuốt ve mái tóc, tùy ý vung lên buông xuống, mấy tên đại hán kia liền dừng lại, khôi phục lại người bộ dáng thong dong, giống như những khách nhân đang đi dạo trong chợ.
"Vốn đã phải về Phủ Châu rồi, chẳng qua... Cửu thúc của ta lại muốn đi phương Bắc làm chút sinh ý, kiếm một ít điêu cừu, xạ hương, trùng thảo, đông châu để khi trở về Phủ Châu buôn bán, ta tất nhiên cũng muốn đi cùng hắn." Chiết cô nương nói xong, liền nhanh nhẹn xoay người, cùng Đinh Hạo sánh vai mà đi, tùy ý tự nhiên, giống như bạn cũ gặp lại.
" Cửu thúc của ta nói... Ân, lần này được Chiết đại tướng quân phái đi Quảng Nguyên, chính là một cơ hội khó có được, không làm chút sinh ý kiếm chút tiền tiêu, cuộc sống cũng không khá giả đâu." Chiết cô nương cười hì hì nói.
"Muốn đi quan ngoại sao?" Đinh Hạo lập tức dừng lại hỏi.
"Đúng vậy, làm sao vậy?" Chiết cô nương cũng đứng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, giống như con chim nhỏ bay theo bên người, linh động tiếu xảo.
"Việc này..." Đinh Hạo do dự một chút, hỏi: " Cửu thúc của nàng làm việc ở phủ Chiết đại tướng quân, ách... không nghe nói qua chuyện gì... tin đồn gì sao?"
Chiết cô nương ánh mắt chợt lóe lên, hỏi: "Tin đồn gì cơ?"
"Việc này... Tất nhiên là việc quân ngũ rồi."
"... Ác, Cửu thúc ta chỉ thay Đại tướng quân quản lý một ít chuyện nội vụ trong nhà, chuyện quân ngũ hắn cũng không hỏi qua, cũng không có người nào nói cho nghe hắn cả."
"Hóa ra là như vậy." Đinh Hạo do dự một chút, rốt cục cũng nói: "Theo ý ta, nàng nên khuyên nhủ Cửu thúc nàng, lần này không nên đi tới vùng quan ngoại nữa. Lương đội chúng ta ở gần tây thành quân doanh, nhìn thấy gần đây Quảng Nguyên quân điều động thường xuyên, chỉ sợ là sắp dụng binh đối với bọn Thát tử, lúc này xuất quan, nếu như gặp phải chiến loạn, chú cháu các nàng làm sao mà thoát thân được?"
"Lại có việc này sao?" Chiết cô nương kinh ngạc nói: " Điều động Quân đội, chưa hẳn nhất định phải xuất chinh, nhưng mà ta vẫn rất cám ơn ý tốt của ngươi. Lại nói tiếp, Cửu thúc ta nhất thời nổi lòng tham muốn đi quan ngoại một chuyến, mua chút châu ngọc da lông đem về, cũng có của Chiết tướng quân phủ một phần. Bởi vì đây là việc tư, nên vẫn chưa nói cho Trình tướng quân nghe, nếu không, hắn chắc chắn sẽ khuyên bảo Cửu thúc không nên xuất quan, khi quay về ta nhất định sẽ nói cho Cửu thúc biết, để hắn tới hỏi Trình tướng quân một chút."
"Vậy thì tốt rồi, " Đinh Hạo yên lòng, mỉm cười nói: "Các nàng là người Chiết gia, Trình tướng quân đương nhiên sẽ không làm khó các nàng. Thật may mắn, nếu không phải hôm nay tình cờ gặp nhau, chú cháu các nàng cứ hồ đồ mà xuất quan, đến khi chiến trận xảy ra, thảo nguyên nơi nơi khói lửa, đến lúc đó... mọi sự khó lường, làm ta nghĩ đến mà sợ."
Chiết cô nương cười nói: "Người ta đi quan ngoại, ngươi nghĩ mà sợ chuyện gì?"
"Khụ..., cô nương tuấn tú như vậy, nếu đi quan ngoại gặp lúc chiến loạn, loạn binh chính là thổ phỉ, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, sao không làm người ta nghĩ mà sợ chứ?"
Chiết cô nương như cười như không hừ một tiếng, đảo mắt thấy một lão giả đang khiêng một cây gậy đi tới, trên cây gậy được cột đầy rơm, cắm rất nhiều kẹo đường hồ lô, không khỏi nhảy nhót nói: "Nha, thời tiết đã ấm, có người bán kẹo rồi kìa, lâu lắm rồi mới thấy. Uy, ngươi bán kẹo như thế nào vậy?"
Lão hán kia dừng lại cười nói: "Cô nương, kẹo của lão hán là rẻ nhất trong thành Quảng Nguyên này đó, một đồng một chuỗi, ngươi xem cây kẹo này đi, quả là rất ngon đó."
Chiết cô nương vui vẻ nói: "Được, vậy ngươi cho ta lấy một chuỗi."
Lão hán vội chọn một cây kẹo có nhiều mứt quả nhất đưa cho nàng, Chiết cô nương cầm trên tay, sau đó ngẩn ngơ nhìn về phía Đinh Hạo, xấu hổ nói: "Ách ~~~, ta trên người không có mang theo tiền, ngươi có thể cho ta mượn một đồng không?"
"Cô nương này, đi chợ lại không mang theo tiền, xem ra nàng không phải gia giáo rất nghiêm, thì chắc là tiền tiêu vặt có hạn." Đinh Hạo nghĩ vậy, lòng thương xót nổi lên, vội lấy ra một đồng đưa cho kia lão hán.
Chiết cô nương ánh mắt loan lên, nhẹ nhàng cắn một miếng mứt quả, lại liếc nhìn Đinh Hạo một cái, thấy hắn đang nhìn mình cười, lại nói: "Không bằng... Ngươi cho ta mượn thêm một đồng nữa đi, ta sẽ mời ngươi ăn một cây."
"Tốt, " Đinh Hạo không ngờ nàng lại mời khách như vậy, hắn cười hì hì lại lấy ra một đồng đưa cho lão hán kia, tùy ý lấy một cây kẹo, cùng Chiết cô nương sóng vai vừa đi, vừa trêu chọc cười nói: "Có thể được cô nương mời kẹo, tại hạ vinh hạnh vô cùng."
"Đúng vậy..." Chiết cô nương không hề ngượng ngùng, vừa cắn một viên kẹo đường hồ lô ngọt ngào, vừa tủm tỉm cười nói: "Ngươi đúng là rất vinh hạnh đó, có thể làm cho bổn cô nương mời khách, ngươi chính là người đầu tiên."
Đinh Hạo nghe vậy cười to, Chiết cô nương vẫn mỉm cười thản nhiên, đợi hắn cười xong, mới nói: "Ai, ngươi thử nghĩ xem, nếu Triều đình muốn xuất binh Bắc Phạt, thì sẽ chinh phạt Bắc Hán quốc, hay là chinh phạt người Khiết Đan? Liệu có được bao nhiêu phần thắng?"
Đinh Hạo suy tư một chút nói: "Theo như ta nghĩ, khả năng chinh phạt Bắc Hán quốc có thể lớn hơn một chút. Không phải người Khiết Đan đang nội loạn sao? nếu Triều đình lúc này xuất binh thảo phạt, ngược lại còn thành toàn cho bọn họ, người Khiết Đan lúc đó sẽ đoàn kết một lòng, đồng tâm chống địch, còn vấn đề nội loạn ngược lại là triều đình Đại Tống chúng ta giúp cho bọn chúng giải quyết. Ta nghĩ, cho dù là Phủ Châu Chiết đại tướng quân, hay là vị quan gia ở Đông Kinh Thành kia, đều sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Chiết cô nương nở nụ cười, mang theo một đôi má lúm đồng tiền nhỏ nhắn làm say lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết thực có vài phần quyến rũ nói: "Như vậy... Ngươi cho rằng triều đình phát binh là muốn chinh phạt Bắc Hán?"
"Rất có thể là như vậy, người Khiết Đan làm Bắc Hán và Đại Tống quan hệ hòa hoãn đi nhiều, vì nếu Đại Tống chinh phạt Bắc Hán, bọn họ sẽ xuất binh tương trợ, mục đích vốn là như vậy. Nhưng giờ Triều đình nếu không trực tiếp phát binh đánh Khiết Đan, mà đi lấy Bắc Hán, người Khiết Đan không có đau điếng người, rất nhiều tù thủ bộ tộc không nhìn xa trông rộng, giữa ngôi vị hoàng đế và Bắc Hán quốc phía trước bọn họ phải chọn lựa, thì tất nhiên sẽ bỏ Bắc Hán mà mưu toan ngôi vị hoàng đế, cứ như vậy, Triều đình thừa dịp người Khiết Đan nội loạn không ngớt, mới có thể hoàn toàn giải quyết Bắc Hán Quốc."
"Vậy sao?" Chiết cô nương chắp đôi bàn tay nhỏ bé sau lưng, trên mặt có pha vài phần ý tứ trêu tức cùng giảo hoạt nói: "Bắc Hán Quốc hiện giờ tuy chỉ có ba năm thành trì, nhưng lại được người Khiết Đan che chắn phía trước, hơn nữa họ có mấy viên hổ tướng rất thiện chiến, cho dù gặp nguy cũng không ngã. Ngươi sao lại có tin tưởng như vậy? Dựa vào điều gì cho rằng quân ta tất thắng?"
Đinh Hạo biết đích xác trong lịch sử Bắc Hán không sai biệt lắm sau này sẽ bị tiêu diệt, hơn nữa Khiết Đan nội loạn, không rảnh bận tâm bọn họ, tiêu diệt bọn họ không phải là chuyện không thể, nhân tiện nói:
"Mặc dù Bắc Hán có thực lực nhất định, nhưng cũng không phải là địch thủ của Đại Tống. Chỉ cần người Khiết Đan không rảnh bận tâm bọn họ, phải bị diệt vong, cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua... Đại Tống sớm muộn gì cũng phải trực tiếp đối mặt với người Khiết Đan, phía nam Đường quốc, Nam Hán quốc, tất cả đều không phải là đối thủ, Đại Tống tương lai chỉ có một cường địch duy nhất, đó là Khiết Đan. Một khi trực tiếp chạm trán cùng thế lực người Khiết Đan, chỉ sợ biên cảnh sẽ không đơn giản như chuyện ở ‘ Đả Thảo Cốc ’ vậy."
Chiết cô nương hơi cúi đầu, nghe hắn phân tích, khó nén được vẻ kinh dị trong mắt. Nàng nghĩ mình nắm giữ đủ loại tư liệu, có thể phân tích được như thế này cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng mà Đinh Hạo có thể có hiểu biết cùng kiến thức như vậy, quả thật không giống bình thường. Thường nghe người ta nói ‘Tú tài không ra khỏi cánh cửa, cũng biết mọi sự trong thiên hạ’, đó là trong thời kỳ thái bình, nhưng cũng chỉ biết đến một ít đại đạo lý hời hợt bên ngoài, còn có thể phân tích giống hắn vậy, nếu không có hiểu biết tình hình các nơi, khẳng định khó có thể nói như vậy. Hắn chỉ là một tên quản sự nho nhỏ, sao lại có hiểu biết uyên bác như vậy?
Đại Tống khi mới lập quốc, cả triều văn võ vắt hết óc, cuối cùng Tể tướng Triệu Phổ mới dâng lên một cái quốc hiệu, kết quả quốc hiệu này được dùng một thời gian, bỗng nhiên có người nói cho Triệu Khuông Dận, quốc hiệu này trước đó nhiều năm đã được Thục Quốc dùng qua, Triệu Khuông Dận tức giận đến méo mặt méo mũi, nhiều văn võ đại thần như vậy, đều nhớ không nổi một Quốc gia khác mấy năm trước đã dùng qua quốc hiệu gì, có thể thấy được lúc ấy tin tức các nơi, thậm chí ngay cả cục diện chính trị đều khá bế tắc, các thượng quan triều đình còn không biết rõ ràng việc này. Tên Đinh Hạo này... Thực không đơn giản a...
Chiết cô nương vừa chuyển tâm tư, vừa thuận miệng hỏi: "Như vậy ngươi cho rằng, nếu chống lại người Khiết Đan, chúng ta có bao nhiêu phần thắng?"
Bình luận facebook