Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 621
Lòng người trong thiên hạ dao động, khắp nơi đều nổi lên tin đồn, sợ rằng triều đình Đại Tống sắp đến ngày điệt vong.
Bách tính nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình, bởi từ cuối triều Đường đến nay, chư hầu nổi lên như nấm mọc sau mưa, quốc hiệu đổi như thay áo. Những quốc gia đã bị diệt vong như Thục, Đường, Hán có nước nào mà không truyền qua đời Nhị Thể Tam Thể bốn năm mười năm, nước Tống tuy đã thống nhất được Trung Nguyên, nhưng tính ra cũng mới duy trì được mười mấy năm, để đạt được thiên hạ quy tâm thì vẫn còn xa.
Kết quả, đầu tiên là U Châu đại bại, ba mươi vạn đại quan bị đánh cho tan tành, phải cấp tốc gùi “Thảo Triệu Cảnh Lệnh” cho Tây Hạ. Kỳ Vương Triệu Đức Phương chính là khổ chủ, những hành vi của Triệu Quang Nghĩa một khi bại lộ trước thiên hạ, chắc chắn sẽ làm mất lòng người. Triệu Quang Nghĩa còn chưa nghĩ ra phải ứng phó ra sao với nguy cơ này thì đã bị người ta lấy đầu ngay trong doanh trại của mười vạn đại quân, Thái tử nhanh chóng kế vị.
Triệu Nguyên Tá sáng ban lệnh chiều đã đổi, tính tình do dự thiếu quyết đoán, có vẻ tin tức phụ hoàng lên cơn bạo bệnh bất thường đã truyền khắp Biện Lương thành. Đừng thấy thâm cung tường cao hào sâu, kỳ thực chẳng có bức tường nào có thể hoàn toàn kín gió. Hơn nữa hoàng thất Đại Tống từ trước tới nay khá gần gũi với dân. Cung cấm cũng không canh phòng nghiêm ngặt bằng những triều khác, những chuyện trong hoàng cung đại nội này sớm đã không thể giấu được bách tính kinh thành.
Hổ báo Đại Liêu thì nhăm nhăm chực chờ tiến công xuống phía nam, Lũng Hữu Quan rơi vào tay người Tây Hạ, Ba Thục nghĩa quân nổi dậy. Đừng nói là người dân bình thường, cho dù là quan lại trong triều cũng vô cùng lo sợ.
Trong khi Tiêu Xước lui binh tại đất Tống, thì cũng đồng thời nhanh chóng lập kế hoạch phản kích, dựa vào sĩ khí đang mạnh liền hợp quân với các lộ binh mã tới cứu viện Nam Kinh, chuyển thủ sang công. Đại Tống trong cơn biển loạn đang phải đối mặt với cục diện quốc nội không yên. Lòng người rối loạn, hai mặt dùng binh đều là cường địch.
Đối với chuyện quân quốc đại sự, Triệu Quang Nghĩa cũng có thể coi là một nhà lý luận quân sự, tuy còn kém xa những huynh đệ khác, nhưng nếu đàm luận chuyện quân sự, ông ta cũng có thể nói năng đâu ra đấy. Thái tử Nguyên Tá ngược lại không hiểu biết chút gì về quân sự, những thứ như Tam Cương Ngũ Thường, Hiếu Thê Nhân Nghĩa lại không thể mang ra mà đánh trận. May mắn là tuy y năng lực chưa tới, nhưng trong triều văn có Trương Bạc, võ có La Khắc Địch. Triệu Nguyên Tá là một người không có chủ kiến, tất cả đều thuận theo hai người kia. Vậy nên tạm thời cũng có thể sắp xếp ổn thỏa.
Trương Bạc và La Khắc Địch, một tên không tu đường tư đức, vô ơn bạc nghĩa, một tên lòng dạ bất chính, sớm đã có ý định phản bội. Tuy nhiên luận tài cán, hai tên này quả thực rất giỏi không có gì để nói, cục diện trước mắt, cho dù trong lòng chúng nghĩ thế nào thì cũng đều phải tập trung tinh thần mà đối phó với giặc ngoại xâm trước, nếu như thật sự để người Khiết Đan tiến vào Trung Nguyên thì không còn là chuyện đùa được nữa.
Sự việc đã đến nước này, hai người Trương - La đành thực tâm mà hợp tác với nhau, qua một hồi thảo luận quyết định đâng tấu lên Hoàng Thượng để Lý Kế Long, Lưu Triều Nhượng, Điền Trọng Tiến lần lượt đảm nhận chức vụ Bộ Thứ của Thương Châu, Doanh Châu, Định Châu, phòng thủ bảo vệ ba quan ải này.
Vốn dĩ trước đó, đứng trước nguy cơ Lý Kế Long thọ mệnh một mình thống lãnh quân biên thùy. Nhưng lần này không phải là xuất chinh mà là phòng thủ, cho nên mỗi một quan ải trọng yếu cần có một chủ tướng mới có thể căn cứ vào tình hình địch ta mà kịp thời ra quyết định bất cứ lúc nào, nếu để một mình Lý Kế Long một mình nắm tất cả binh quyền là sợ rằng sẽ nhỡ mất việc lớn, chứ hoàn toàn không phải cố ý phân tán binh quyền của ông ta.
Khi bắt đầu giao chiến, hai bên đều có những điểm mạnh yếu khác nhau, quân Tống tuy sĩ khí không cao, nhưng có lợi thế địa hình cho nên quân Liêu cũng không chiếm được bao nhiêu phần thắng thế. Tin tức quân tình truyền đến Đông Kinh, bách tính dần dần cũng an lòng, cảm thấy quân Tống tuy đã từng bại trận nhưng người Liêu có vẻ cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Tổng chỉ huy của quân Liêu Da Luật Hưu Ca là một thống soái thực sự, nhưng trước mắt vẫn chưa có ai có thể nhận ra sự bất phàm của y. Nước Tống khi tự kiểm điểm lại nguyên nhân Bắc phạt thất bại lần này, tuy ngoài mặt không ai nói, nhưng trong thâm tâm ai cũng cho rằng do tiên đế dùng binh sai lầm dẫn đến đại bại, Da Luật Hưu Ca lần này giành thắng lợi đa phần chẳng qua là gặp may mắn mà thôi.
Thực ra cục diện giằng co trước mắt căn bản đã vượt ra ngoài sự dự tính của Da Luật Hưu Ca. Y vốn dĩ không coi trọng những sự thắng bại nhỏ bé này, mục tiêu của y là quân chủ lực của Tống quốc, điều y muốn là hạ thành tiến thẳng vào Trung Nguyên. Nhưng đây là việc không thể vội vã được, y đang đợi cơ hội, đồng thời cũng đang tự tạo ra cơ hội. Cơ hội đó, cuối cùng cũng đã tới.
Sau khi hai bên giằng co được mấy ngày, Điền Trọng Tiến tạm thời ổn định được tình hình liền bắt đầu thử quay sang triển khai phản kích. Điền Trọng Tiến lui binh ra khỏi Kỳ Câu Quan, liên tiếp đánh bại mấy lộ quan Liêu, thậm chí thu hồi lại được Trác Châu. Thực ra Điền Trọng Tiến không hề mạo hiểm tấn công tùy tiện, chủ động xuất kích là ý của triều đình, bên ngoài thì nói là phải chặn địch ngay từ bên ngoài biên giới, nhưng nguyên nhân thực sự là do trước mắt lòng quân cùng như lòng dân đều đang dao động, quân Tống rất cần một trận thắng để vãn hồi tất cả.
Chiến thắng của Điền Trọng Tiến truyền về thành Khai Phong, cả thành vui mừng rộn rã như đón năm mới, lòng dân rối loạn lâu nay tạm thời được ổn định lại. Triệu Nguyên Tá vui mừng khôn xiết, lập tức hạ chỉ, lệnh cho Lưu Đình Nhượng, Lý Kế Long, ba quân cùng tiến công, lấy lại những vùng đất đã mất. Trương Bạc, La Khắc Địch nghe tin vội vàng khuyên ngăn cho rằng không nên hấp tấp, cần hành động cẩn trọng tích nhiều trận thắng nhỏ thành trận thắng lớn. Triệu Nguyên Tá ngược lại không thể kiên nhẫn được nữa, y làm việc tuy do dự thiếu quyết đoán, nhưng một khi đã cho rằng là đúng thì lại cố chấp vô cùng, không ai có thể lay chuyển được.
Thánh chỉ ban xuống, Lý Kế Long và Lưu Đình Nhượng vốn trước giờ vẫn án binh bất động lập tức phát binh, quyết đòi lại những lãnh thổ bị mất do Bắc phạt thất bại lần trước. Lưu Đình Nhượng và Lý Kế Long sau khi tiếp thánh chỉ, chỉ có thể y theo mà hành sự, tuy nhiên hai người đều là tướng lãnh mang trọng trách nặng nề cho nên sau một hồi bàn bạc quyết định sẽ hành sự cẩn trọng, để Lưu Đình Nhượng làm tiên phong, Lý Kế Long làm hậu quân, trước sau phối hợp, tiến hành phản kích.
Kỳ thực theo ý của Lý Kế Long, trước mắt hành sự cẩn trọng từng bước là thỏa đáng nhất.
Nhưng hiện nay những khó khăn của nước Tống không chỉ đến từ phía bắc quốc, áp lực phải chịu cũng không chỉ là về mặt quân sự. Một trận đại thắng, đòi lại những vùng đất mất vào tay bắc quốc trong lần bắc phạt thất bại trước đây. Đối với nước Tống mà nói thực sự vô cùng quan trọng, ý nghĩa của nó tuyệt đối không chỉ gói gọn trong chiến thắng của một trận chiến. Hơn nữa thánh chỉ có ý thôi thúc như thế, trong lòng hoàng thượng chắc cũng có phần muốn lấy lại thể diện cho tiên đế, hắn là một tướng lãnh, ăn bổng lộc của triều đình, lại là cậu của đương kim thánh thượng, luận về công về tư đều không nên phản đối, cho nên chỉ đành toàn lực phối hợp.
*
* *
Da Luật Hưu Ca trước giờ vẫn giấu kín quân chủ lực, không để có bất kỳ tiếp xúc nào với quân Tống, bọn họ đều là kỵ binh, di chuyển thần tốc, vô cùng cơ động, thám báo của Tống quân rất khó phát hiện ra họ từ đó mà tìm hiểu được thông tin quân tình hữu dụng. Hơn nữa cờ hiệu của quân Liêu lại khá lộn xộn, quan sát từ xa rất khó nắm được tình hình cụ thể tỉ mỉ. Cho nên quân Tống từ đầu tới cuối không biết quân Liêu vẫn còn đang ém giấu một đạo quân chủ lực.
Lưu Đình Nhượng tiến quân về phía Bắc trước, y tuy là tướng môn thế gia nhưng cũng không có mấy kinh nghiệm đánh trận, chưa từng giao chiến với người Liêu, trâu mới sinh thì không sợ hổ. Lưu Đình Nhượng dùng cái khí khái đó mà lãnh binh tiến công đến sông Hà Bắc. Vừa đúng lúc gặp phải bản bộ binh mã của Da Luật Hưu Ca giao chiến một hồi, quân Liêu không đánh mà lui. Ngay sau đó, Da Luật Hưu Ca cử sứ giả đến nói, sợ uy lực mạnh mẽ của quân Tống, có ý đầu hàng.
Da Luật Hưu Ca tùy tiện phái một người đi, chẳng qua là có ý trêu chọc mà thôi, y cũng biết quân Tống không thể nào bị lừa, chẳng qua là có thể kéo dài thân chút thời gian, mục đích thực sự của y là đụ quân chủ lực của Lưu Đình Nhượng vào vòng bao vây. Đám quân địch hiện nay đối với y mà nói quá thực chưa đáng để ra tay, mấy con cừu non đó chưa đủ cho y lót dạ.
Nhưng lại xảy ra một chuyện không thể ngờ nổi, Hạ Lệnh Đồ lại tin đó là thật, hắn không những tin mà còn vui sương ra mặt, chỉ đem theo vài thân binh đến đại doanh của Da Luật Hưu Ca để tiếp nhận sự đầu hàng của địch quân.
Một trận Cao Lương Hà, Da Luật Hưu Ca đã đánh lui ba mươi vạn đại quân Tống, đuổi cho Triệu Quang Nghị chạy bán sống bán chết, vậy mà y chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, hắn lại liền tưởng thật, cho rằng người ta đã khiếp sợ cái uy của hắn.
Da Luật Hưu Ca đang ở trong doanh trại bàn luận kế sách với những tướng quân khác, nghe thân binh truyền báo tin đó thì giật mình, y không ngờ, một tướng quân nước Tống, lại có thể... Sao có thể ngu ngốc đến thế?
Da Luật Hưu Ca đến lúc đó vẫn chưa tin lời của thân binh vào báo. Y đích thân chạy ra ngoài cửa trại, nhìn thấy Hạ Lệnh Đồ đương dương tự đắc ngồi trên ngựa, lại nghe hắn chính miệng nói ra thân phận, Da Luật Hưu Ca mới biết tên thân binh kia thực không phải là ăn no dửng mỡ dám cả gan đùa cợt với y. Da Luật Hưu Ca rơi vào tình thế dở khóc dở cười, lập tức kêu người trói tên thiếu niên ngây thơ kia lại. Nhìn bộ dạng đó của hắn Da Luật Hưu Ca vừa tức vừa buồn cười, nhưng cũng không sai người đánh cho hắn một trận.
Tuy nhiên vị tướng tiên phong này đã tự đẫn xác tới, Da Luật Hưu Ca cũng không khách sáo với hắn nữa, trực tiếp sai quân bao vây đội quân tiên phong của Hạ Lệnh Đồ, một trận tiêu diệt sạch sẽ. Da Luật Hưu Ca vốn dĩ định dùng đám quân Tống này làm mồi câu. Lần này ra tay, chủ tướng Hạ Lệnh Đồ không có mặt, quân sĩ trên dưới không có người chỉ huy, chẳng một tên nào chạy thoát, kết quả cả đội quân tiên phong chẳng phát huy được tác dụng gì. Đại quân của Lưu Đình Nhượng đi đằng sau hoàn toàn không biết gì về việc này.
Kết quả, Lưu Đinh Nhượng tự chui đầu vào vòng vây Da Luật Hưu Ca đã giăng sẵn, hơn mười vạn đại quân bao vây ba vạn người ngựa của Lưu Đình Nhượng không một khe hở. Lưu Đình Nhượng bố trận liều chết chống cự. Bộ binh quân Tống thiên hạ vô địch, giao chiến chính diện uy phong khắp nơi, quân Liêu từ đầu tới cuối chưa từng đột phá được phòng tuyến phòng ngự của Lưu Đình Nhượng.
Lưu Đình Nhượng cử người phá vòng vây đi báo tin cho Lý Kế Long. Lý Kế Long hành quân đằng sau nghe được tin thì vô cùng thất kinh, phó tướng Tang Kính đến báo tin toàn thân đầy máu. Giọng nói khản đặc tâu: “Đại nhân, Lưu tướng quân đang cầm quân khổ chiến, nếu chậm trễ e rằng toàn quân sẽ bị tiêu diệt, xin người nhanh chóng phái binh cứu viện!”.
Các tướng dưới trướng Lý Kế Long đều tức giận đỏ mắt, lần lượt xin được ra ứng chiến. Lý Kế Long đi đi lại lại, một lúc lâu sau mới quay đầu lại hỏi: “Quân Liêu có bao nhiêu người?”.
Tang Kính thưa: “Theo như mạc tướng thấy, ít nhất không dưới mười vạn người. Lưu tướng quân đã cố cầm cự một ngày đêm, không thể trì hoãn thêm được nữa”.
Lý Kế Long nheo nheo hai mắt, chậm rãi lắc đầu nói: “Nếu như ngươi đã thấy có mười vạn quân thì có nghĩa là trong tay hắn không chỉ có mười vạn, tại một vùng đất bằng phẳng, địch tấn công ba vạn bộ binh không có lấy một nơi hiểm yếu để phòng thủ. Vậy mà ta có thể cầm cự được một ngày một đêm chưa bại? Cái này...”.
Tạp Chiến nóng nảy, hai mắt đỏ ngầu, giận dữ hét lớn: “Lý Kế Long, ngươi nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ là khiếp sợ không dám ứng chiến”.
Thân binh dưới trướng Lý Kế Long ấn đao tiến lại gần, quát: “To gan, ngươi nói gì?”.
Lý Kế Long khoát tay, ngăn sự manh động của thuộc hạ, ngửa đầu thở dài nói: “Chúng ta trúng kế rồi, chạy đi cứu viện chẳng qua chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa, đi bao nhiêu chết bấy nhiêu, chúng ta vốn dĩ nên trấn quan tử thủ, vốn dĩ không nên chủ động xuất binh, vốn dĩ không nên chủ động xuất binh...”.
Hắn bỗng nhiên quay người, lớn tiếng ra lệnh: “Truyền lệnh ba quân, hậu trận trở thành tiền trận, lập tức quay đầu rút quân!”.
“Không được! Lý tướng quân, không thể được!”. Tang Chiến quỳ xuống khóc lóc: “Lưu đại nhân đang bị trùng vây, khổ sở chống đỡ. Ba vạn huynh đệ đang ngửa đầu trông ngóng chúng ta tới cứu viện, Lý tướng quân, không thể lui binh được!”.
Lý Kế Long sắc mặt xanh mét, má run run giật mạnh vài cái, mắt nhìn hữu quân bị vây mà phải quay đầu tháo chạy, lòng y cũng như có đao cắt. Nhưng y biết, bây giờ tuyệt đối không phải là lúc dùng tình cảm để hành sự, y liền lớn tiếng quát: “Không nghe thấy mệnh lệnh của bản soái hay sao? Lập tức lui binh!”.
Y bước đi vài bước, trầm giọng nói: “Giờ này lui binh e rằng đã muộn, không thể quay lại theo đường cũ được, rút lui theo hướng Lạc Thọ, có lẽ có thể dựa vào vị trí hiểm yếu của thành trì, mà bảo toàn được quân ta”.
Y đau đớn than: “Chúng ta... Chúng ta không thể chịu nổi thêm một thất bại nào nữa”.
*
* *
“Lý Kế Long đã lui binh?”.
Da Luật Hưu Ca đang nóng lòng đợi Lý Kế Long tự chui đầu vào lưới nghe được tin này thì sững sờ một hồi lâu mới phản ứng: “Tiêu Thát Liệt, Da Luật Thiện, lập tức dẫn phục binh của các ngươi truy kích Lý Kế Long, nhất định phải giữ chân được hắn, đợi ta giải quyết xong Lưu Đình Nhượng sẽ lập tức dẫn quân đuổi theo”.
Y vội vàng đi đến bên bản đồ. hỏi: “Lý Kế Long lui theo hướng nào?”.
Thám mã bẩm báo: “Nhìn hướng đó, có lẽ là lui theo hướng Lạc Thọ mà quân Tống đang nắm giữ”.
Da Luật Hưu Ca ngẩn người, khuôn mặt đang kích động dần dần bình tĩnh lại, ngón tay y mài qua lại trên bản đồ, cơ hồ như muốn đâm thủng một lỗ trên vị trí đánh đấu thành Lạc Thọ.
Tiêu Thát Liệt sốt ruột hỏi: “Đại Vu Việt, chúng ta có phải nên lập tức lên đường?”.
Da Luật Hưu Ca cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu: “Không cần đuổi nữa, đuổi không kịp nữa rồi. Lý Kế Long, giỏi cho một Lý Kế Long!”.
Ánh mắt y chuyển đến vị trí nơi Lưu Đình Nhượng đang cố tử thủ, ánh mắt lại đần trở nên lạnh lùng: “Mồi câu này, đã không còn tác dụng gì nữa, tiêu diệt nó đi!”.
Trận Quân Tử Quan, Lưu Đình Nhượng dưới sự liều chết bảo vệ của bộ tướng thoát khỏi vòng vây, chỉ dẫn theo khoảng chục kỵ binh chạy về đất Tống, mấy vạn quân đều bị tiêu diệt, tin tức truyền về Đông Kinh Biện Lương. Triệu Nguyên Tá nghe như sét đánh bên tai, ngơ ngác ngồi trên ngự tọa, mặc cho quần thần nói gì, chỉ một mực im lặng không nói. Sau cùng đột nhiên đứng dậy, hạ chiếu cho dù bằng bất cứ giá nào, toàn quân phát kích phản công. Trương Bạc và La Khắc Địch vội vã khuyên ngăn.
Sau đó, Da Luật Hưu Ca thừa thắng xông lên, một lần nữa bao vây Trác Châu, khổ chiến mấy ngày mấy đêm. Thành Trác Châu bị hạ, quân Tống trong thành bị ép đầu hàng, được Da Luật Hưu Ca tập hợp lại thành bảy doanh binh mã, phân tán vào đội ngũ của quân Liêu, cùng nhau hướng xuống phía Nam, trên đường công phá Kỳ Châu, Tân An, Tiêu Lang sơn trại, lại chiếm được Dịch Châu. Tin tức truyền tới Biện Lương, Triệu Nguyên Tá hoảng hốt, lại ra lệnh cho các quan ải đóng cửa thành cố thủ, không cho phép xuất chiến.
La Khắc Định cho rằng, thế địch đang mạnh, đối đầu chính diện là điều không nên. Nhưng tình hình cụ thể còn phải xem thế địch mạnh yếu ở từng quan ải, triều đình ra lệnh đồng loạt tất cả các ải không được xuất chiến thì không được thỏa đáng, khiến cho Triệu Nguyên Tá giận dữ đùng đùng, cũng may Trình Vũ, Cô Diễm, Tống Kỳ cùng với các sủng thần thân tín của Triệu Quang Nghị lần lượt tấu thưa rằng lời của La Khắc Địch nói có lý, Triệu Nguyên Tá mới không trị tội của y. Tuy nhiên vẫn làm theo lời của y, hạ chiếu thư cho tướng lĩnh các biên ải.
Ra khỏi ngọ môn, đã có ngựa chờ sẵn, La Khắc Địch xoay người nhảy lên ngựa, ngửa đầu lên trời mà thở dài, nước Tống đến cục diện như ngày hôm nay, y cảm thấy cũng chưa đến mức không thể vãn hồi. Nhưng vị hoàng đế này... Sáng nắng chiều mưa, hỉ nộ vô thường, tâm trạng thay đổi nhanh như trẻ con. Nói khóc là khóc nói cười là cười, rõ ràng là không hiểu việc quân sự nhưng cứ nhất định thích nhúng tay vào, hơn nữa một khi lên cơn cố chấp thì tuyệt nhiên không nghe ý kiến của bất cứ một ai, hoàng đế là đầu não của quốc gia, hành sự sao có thể khinh suất ngang ngạnh như thế?
Hai đạo chiếu thư trước sau chỉ cách nhau có mấy ngày, mệnh lệnh lại hoàn toàn trái ngược, chỉ dựa vào điểm này đã đủ để làm tiêu tan dũng khí của quân sĩ biên ải. La Khắc Địch y làm gì có đủ khả năng thay trời đổi ngày. Triệu Quang Nghị đoạt được ngôi vị một cách không quang minh chính đại, con trai của hắn lên ngôi tính hợp pháp đương nhiên cũng có vấn đề. Nhưng trước mắt giang sơn Đại Tống đang nằm trong tay vị thiên tử trẻ tuổi thần trí không tỉnh táo này. Y có thể không quan tâm đến Triệu Quang Nghĩa phụ tử hai đời quân vương, nhưng giang san của người Hán sao có thể để lọt vào tay bọn người man di Khiết Đan, thân làm người chỉ huy quân đội nước Tống, y thực không biết nên làm sao cho phải?
“La đại nhân...”.
Phía sau có tiếng chân ngựa chạy đến, nhìn mũ mão của người trên ngựa có thể thấy đây là một võ tướng, vừa nhìn thấy La Khắc Địch người nọ liền ghim ngựa hành lễ.
La Khắc Địch quay đầu nhận ra đó là ai, liền nhanh chóng đáp lễ: “Địch đại nhân”.
Vị Địch Mộc Ti này tuổi khoáng bốn mươi, vốn là một vị tướng lĩnh trung cấp trong cấm quân, trước đây quân hệ với Tấn Vương Triệu Quang Nghĩa không gần không xa, nhưng so với rất nhiều tướng lĩnh cao cấp hồi đó không qua lại với thân vương thì có thể nói là thân thiết hơn rất nhiều. Triệu Quang Nghĩa thanh trừ không còn lấy một lão tướng nào, hắn cũng là từ đó được nâng đỡ, được thăng lên hàng tướng lĩnh. Người này bình thường trầm tĩnh, cẩn thận đường hoàng, La Khắc Địch cũng có vài phần kính trọng.
“Đại nhân có phải đang rầu rĩ vì chuyện chiến sự ở biên ải?”.
La Khắc Địch cười khổ sở: “Ngoài quan ải hiện giờ Trần Binh Hoàng Quan không lùi không tiến, không biết là có ý đồ gì. Giang Nam biến động không yên, lòng người kinh thành bất an! Tình hình như thế La mỗ thật là lực bất tòng tâm”.
Địch Mộc Ti mỉm cười nói: “Đại nhân vũ dũng, hạ quan hiểu rất rõ. Nhưng việc quân lần này là nguy cơ nghiêm trọng nhất của triều ta từ khi lập quốc đến giờ. Cũng thật là làm khó cho đại nhân, thực ra... Đại nhân một mình rầu rĩ ở đây thì có được tác dụng gì. Sao không đi thỉnh giáo một phen?”.
La Khắc Địch nói: “Thỉnh giáo, bản quan có thể thỉnh giáo với ai?”.
o O o
Nguồn: http://4vn/forum/showthread.php?80607-Da-tu-Bo-Bo-Sinh-Lien&page=3#ixzz1rAw58Tzv
Bách tính nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình, bởi từ cuối triều Đường đến nay, chư hầu nổi lên như nấm mọc sau mưa, quốc hiệu đổi như thay áo. Những quốc gia đã bị diệt vong như Thục, Đường, Hán có nước nào mà không truyền qua đời Nhị Thể Tam Thể bốn năm mười năm, nước Tống tuy đã thống nhất được Trung Nguyên, nhưng tính ra cũng mới duy trì được mười mấy năm, để đạt được thiên hạ quy tâm thì vẫn còn xa.
Kết quả, đầu tiên là U Châu đại bại, ba mươi vạn đại quan bị đánh cho tan tành, phải cấp tốc gùi “Thảo Triệu Cảnh Lệnh” cho Tây Hạ. Kỳ Vương Triệu Đức Phương chính là khổ chủ, những hành vi của Triệu Quang Nghĩa một khi bại lộ trước thiên hạ, chắc chắn sẽ làm mất lòng người. Triệu Quang Nghĩa còn chưa nghĩ ra phải ứng phó ra sao với nguy cơ này thì đã bị người ta lấy đầu ngay trong doanh trại của mười vạn đại quân, Thái tử nhanh chóng kế vị.
Triệu Nguyên Tá sáng ban lệnh chiều đã đổi, tính tình do dự thiếu quyết đoán, có vẻ tin tức phụ hoàng lên cơn bạo bệnh bất thường đã truyền khắp Biện Lương thành. Đừng thấy thâm cung tường cao hào sâu, kỳ thực chẳng có bức tường nào có thể hoàn toàn kín gió. Hơn nữa hoàng thất Đại Tống từ trước tới nay khá gần gũi với dân. Cung cấm cũng không canh phòng nghiêm ngặt bằng những triều khác, những chuyện trong hoàng cung đại nội này sớm đã không thể giấu được bách tính kinh thành.
Hổ báo Đại Liêu thì nhăm nhăm chực chờ tiến công xuống phía nam, Lũng Hữu Quan rơi vào tay người Tây Hạ, Ba Thục nghĩa quân nổi dậy. Đừng nói là người dân bình thường, cho dù là quan lại trong triều cũng vô cùng lo sợ.
Trong khi Tiêu Xước lui binh tại đất Tống, thì cũng đồng thời nhanh chóng lập kế hoạch phản kích, dựa vào sĩ khí đang mạnh liền hợp quân với các lộ binh mã tới cứu viện Nam Kinh, chuyển thủ sang công. Đại Tống trong cơn biển loạn đang phải đối mặt với cục diện quốc nội không yên. Lòng người rối loạn, hai mặt dùng binh đều là cường địch.
Đối với chuyện quân quốc đại sự, Triệu Quang Nghĩa cũng có thể coi là một nhà lý luận quân sự, tuy còn kém xa những huynh đệ khác, nhưng nếu đàm luận chuyện quân sự, ông ta cũng có thể nói năng đâu ra đấy. Thái tử Nguyên Tá ngược lại không hiểu biết chút gì về quân sự, những thứ như Tam Cương Ngũ Thường, Hiếu Thê Nhân Nghĩa lại không thể mang ra mà đánh trận. May mắn là tuy y năng lực chưa tới, nhưng trong triều văn có Trương Bạc, võ có La Khắc Địch. Triệu Nguyên Tá là một người không có chủ kiến, tất cả đều thuận theo hai người kia. Vậy nên tạm thời cũng có thể sắp xếp ổn thỏa.
Trương Bạc và La Khắc Địch, một tên không tu đường tư đức, vô ơn bạc nghĩa, một tên lòng dạ bất chính, sớm đã có ý định phản bội. Tuy nhiên luận tài cán, hai tên này quả thực rất giỏi không có gì để nói, cục diện trước mắt, cho dù trong lòng chúng nghĩ thế nào thì cũng đều phải tập trung tinh thần mà đối phó với giặc ngoại xâm trước, nếu như thật sự để người Khiết Đan tiến vào Trung Nguyên thì không còn là chuyện đùa được nữa.
Sự việc đã đến nước này, hai người Trương - La đành thực tâm mà hợp tác với nhau, qua một hồi thảo luận quyết định đâng tấu lên Hoàng Thượng để Lý Kế Long, Lưu Triều Nhượng, Điền Trọng Tiến lần lượt đảm nhận chức vụ Bộ Thứ của Thương Châu, Doanh Châu, Định Châu, phòng thủ bảo vệ ba quan ải này.
Vốn dĩ trước đó, đứng trước nguy cơ Lý Kế Long thọ mệnh một mình thống lãnh quân biên thùy. Nhưng lần này không phải là xuất chinh mà là phòng thủ, cho nên mỗi một quan ải trọng yếu cần có một chủ tướng mới có thể căn cứ vào tình hình địch ta mà kịp thời ra quyết định bất cứ lúc nào, nếu để một mình Lý Kế Long một mình nắm tất cả binh quyền là sợ rằng sẽ nhỡ mất việc lớn, chứ hoàn toàn không phải cố ý phân tán binh quyền của ông ta.
Khi bắt đầu giao chiến, hai bên đều có những điểm mạnh yếu khác nhau, quân Tống tuy sĩ khí không cao, nhưng có lợi thế địa hình cho nên quân Liêu cũng không chiếm được bao nhiêu phần thắng thế. Tin tức quân tình truyền đến Đông Kinh, bách tính dần dần cũng an lòng, cảm thấy quân Tống tuy đã từng bại trận nhưng người Liêu có vẻ cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Tổng chỉ huy của quân Liêu Da Luật Hưu Ca là một thống soái thực sự, nhưng trước mắt vẫn chưa có ai có thể nhận ra sự bất phàm của y. Nước Tống khi tự kiểm điểm lại nguyên nhân Bắc phạt thất bại lần này, tuy ngoài mặt không ai nói, nhưng trong thâm tâm ai cũng cho rằng do tiên đế dùng binh sai lầm dẫn đến đại bại, Da Luật Hưu Ca lần này giành thắng lợi đa phần chẳng qua là gặp may mắn mà thôi.
Thực ra cục diện giằng co trước mắt căn bản đã vượt ra ngoài sự dự tính của Da Luật Hưu Ca. Y vốn dĩ không coi trọng những sự thắng bại nhỏ bé này, mục tiêu của y là quân chủ lực của Tống quốc, điều y muốn là hạ thành tiến thẳng vào Trung Nguyên. Nhưng đây là việc không thể vội vã được, y đang đợi cơ hội, đồng thời cũng đang tự tạo ra cơ hội. Cơ hội đó, cuối cùng cũng đã tới.
Sau khi hai bên giằng co được mấy ngày, Điền Trọng Tiến tạm thời ổn định được tình hình liền bắt đầu thử quay sang triển khai phản kích. Điền Trọng Tiến lui binh ra khỏi Kỳ Câu Quan, liên tiếp đánh bại mấy lộ quan Liêu, thậm chí thu hồi lại được Trác Châu. Thực ra Điền Trọng Tiến không hề mạo hiểm tấn công tùy tiện, chủ động xuất kích là ý của triều đình, bên ngoài thì nói là phải chặn địch ngay từ bên ngoài biên giới, nhưng nguyên nhân thực sự là do trước mắt lòng quân cùng như lòng dân đều đang dao động, quân Tống rất cần một trận thắng để vãn hồi tất cả.
Chiến thắng của Điền Trọng Tiến truyền về thành Khai Phong, cả thành vui mừng rộn rã như đón năm mới, lòng dân rối loạn lâu nay tạm thời được ổn định lại. Triệu Nguyên Tá vui mừng khôn xiết, lập tức hạ chỉ, lệnh cho Lưu Đình Nhượng, Lý Kế Long, ba quân cùng tiến công, lấy lại những vùng đất đã mất. Trương Bạc, La Khắc Địch nghe tin vội vàng khuyên ngăn cho rằng không nên hấp tấp, cần hành động cẩn trọng tích nhiều trận thắng nhỏ thành trận thắng lớn. Triệu Nguyên Tá ngược lại không thể kiên nhẫn được nữa, y làm việc tuy do dự thiếu quyết đoán, nhưng một khi đã cho rằng là đúng thì lại cố chấp vô cùng, không ai có thể lay chuyển được.
Thánh chỉ ban xuống, Lý Kế Long và Lưu Đình Nhượng vốn trước giờ vẫn án binh bất động lập tức phát binh, quyết đòi lại những lãnh thổ bị mất do Bắc phạt thất bại lần trước. Lưu Đình Nhượng và Lý Kế Long sau khi tiếp thánh chỉ, chỉ có thể y theo mà hành sự, tuy nhiên hai người đều là tướng lãnh mang trọng trách nặng nề cho nên sau một hồi bàn bạc quyết định sẽ hành sự cẩn trọng, để Lưu Đình Nhượng làm tiên phong, Lý Kế Long làm hậu quân, trước sau phối hợp, tiến hành phản kích.
Kỳ thực theo ý của Lý Kế Long, trước mắt hành sự cẩn trọng từng bước là thỏa đáng nhất.
Nhưng hiện nay những khó khăn của nước Tống không chỉ đến từ phía bắc quốc, áp lực phải chịu cũng không chỉ là về mặt quân sự. Một trận đại thắng, đòi lại những vùng đất mất vào tay bắc quốc trong lần bắc phạt thất bại trước đây. Đối với nước Tống mà nói thực sự vô cùng quan trọng, ý nghĩa của nó tuyệt đối không chỉ gói gọn trong chiến thắng của một trận chiến. Hơn nữa thánh chỉ có ý thôi thúc như thế, trong lòng hoàng thượng chắc cũng có phần muốn lấy lại thể diện cho tiên đế, hắn là một tướng lãnh, ăn bổng lộc của triều đình, lại là cậu của đương kim thánh thượng, luận về công về tư đều không nên phản đối, cho nên chỉ đành toàn lực phối hợp.
*
* *
Da Luật Hưu Ca trước giờ vẫn giấu kín quân chủ lực, không để có bất kỳ tiếp xúc nào với quân Tống, bọn họ đều là kỵ binh, di chuyển thần tốc, vô cùng cơ động, thám báo của Tống quân rất khó phát hiện ra họ từ đó mà tìm hiểu được thông tin quân tình hữu dụng. Hơn nữa cờ hiệu của quân Liêu lại khá lộn xộn, quan sát từ xa rất khó nắm được tình hình cụ thể tỉ mỉ. Cho nên quân Tống từ đầu tới cuối không biết quân Liêu vẫn còn đang ém giấu một đạo quân chủ lực.
Lưu Đình Nhượng tiến quân về phía Bắc trước, y tuy là tướng môn thế gia nhưng cũng không có mấy kinh nghiệm đánh trận, chưa từng giao chiến với người Liêu, trâu mới sinh thì không sợ hổ. Lưu Đình Nhượng dùng cái khí khái đó mà lãnh binh tiến công đến sông Hà Bắc. Vừa đúng lúc gặp phải bản bộ binh mã của Da Luật Hưu Ca giao chiến một hồi, quân Liêu không đánh mà lui. Ngay sau đó, Da Luật Hưu Ca cử sứ giả đến nói, sợ uy lực mạnh mẽ của quân Tống, có ý đầu hàng.
Da Luật Hưu Ca tùy tiện phái một người đi, chẳng qua là có ý trêu chọc mà thôi, y cũng biết quân Tống không thể nào bị lừa, chẳng qua là có thể kéo dài thân chút thời gian, mục đích thực sự của y là đụ quân chủ lực của Lưu Đình Nhượng vào vòng bao vây. Đám quân địch hiện nay đối với y mà nói quá thực chưa đáng để ra tay, mấy con cừu non đó chưa đủ cho y lót dạ.
Nhưng lại xảy ra một chuyện không thể ngờ nổi, Hạ Lệnh Đồ lại tin đó là thật, hắn không những tin mà còn vui sương ra mặt, chỉ đem theo vài thân binh đến đại doanh của Da Luật Hưu Ca để tiếp nhận sự đầu hàng của địch quân.
Một trận Cao Lương Hà, Da Luật Hưu Ca đã đánh lui ba mươi vạn đại quân Tống, đuổi cho Triệu Quang Nghị chạy bán sống bán chết, vậy mà y chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, hắn lại liền tưởng thật, cho rằng người ta đã khiếp sợ cái uy của hắn.
Da Luật Hưu Ca đang ở trong doanh trại bàn luận kế sách với những tướng quân khác, nghe thân binh truyền báo tin đó thì giật mình, y không ngờ, một tướng quân nước Tống, lại có thể... Sao có thể ngu ngốc đến thế?
Da Luật Hưu Ca đến lúc đó vẫn chưa tin lời của thân binh vào báo. Y đích thân chạy ra ngoài cửa trại, nhìn thấy Hạ Lệnh Đồ đương dương tự đắc ngồi trên ngựa, lại nghe hắn chính miệng nói ra thân phận, Da Luật Hưu Ca mới biết tên thân binh kia thực không phải là ăn no dửng mỡ dám cả gan đùa cợt với y. Da Luật Hưu Ca rơi vào tình thế dở khóc dở cười, lập tức kêu người trói tên thiếu niên ngây thơ kia lại. Nhìn bộ dạng đó của hắn Da Luật Hưu Ca vừa tức vừa buồn cười, nhưng cũng không sai người đánh cho hắn một trận.
Tuy nhiên vị tướng tiên phong này đã tự đẫn xác tới, Da Luật Hưu Ca cũng không khách sáo với hắn nữa, trực tiếp sai quân bao vây đội quân tiên phong của Hạ Lệnh Đồ, một trận tiêu diệt sạch sẽ. Da Luật Hưu Ca vốn dĩ định dùng đám quân Tống này làm mồi câu. Lần này ra tay, chủ tướng Hạ Lệnh Đồ không có mặt, quân sĩ trên dưới không có người chỉ huy, chẳng một tên nào chạy thoát, kết quả cả đội quân tiên phong chẳng phát huy được tác dụng gì. Đại quân của Lưu Đình Nhượng đi đằng sau hoàn toàn không biết gì về việc này.
Kết quả, Lưu Đinh Nhượng tự chui đầu vào vòng vây Da Luật Hưu Ca đã giăng sẵn, hơn mười vạn đại quân bao vây ba vạn người ngựa của Lưu Đình Nhượng không một khe hở. Lưu Đình Nhượng bố trận liều chết chống cự. Bộ binh quân Tống thiên hạ vô địch, giao chiến chính diện uy phong khắp nơi, quân Liêu từ đầu tới cuối chưa từng đột phá được phòng tuyến phòng ngự của Lưu Đình Nhượng.
Lưu Đình Nhượng cử người phá vòng vây đi báo tin cho Lý Kế Long. Lý Kế Long hành quân đằng sau nghe được tin thì vô cùng thất kinh, phó tướng Tang Kính đến báo tin toàn thân đầy máu. Giọng nói khản đặc tâu: “Đại nhân, Lưu tướng quân đang cầm quân khổ chiến, nếu chậm trễ e rằng toàn quân sẽ bị tiêu diệt, xin người nhanh chóng phái binh cứu viện!”.
Các tướng dưới trướng Lý Kế Long đều tức giận đỏ mắt, lần lượt xin được ra ứng chiến. Lý Kế Long đi đi lại lại, một lúc lâu sau mới quay đầu lại hỏi: “Quân Liêu có bao nhiêu người?”.
Tang Kính thưa: “Theo như mạc tướng thấy, ít nhất không dưới mười vạn người. Lưu tướng quân đã cố cầm cự một ngày đêm, không thể trì hoãn thêm được nữa”.
Lý Kế Long nheo nheo hai mắt, chậm rãi lắc đầu nói: “Nếu như ngươi đã thấy có mười vạn quân thì có nghĩa là trong tay hắn không chỉ có mười vạn, tại một vùng đất bằng phẳng, địch tấn công ba vạn bộ binh không có lấy một nơi hiểm yếu để phòng thủ. Vậy mà ta có thể cầm cự được một ngày một đêm chưa bại? Cái này...”.
Tạp Chiến nóng nảy, hai mắt đỏ ngầu, giận dữ hét lớn: “Lý Kế Long, ngươi nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ là khiếp sợ không dám ứng chiến”.
Thân binh dưới trướng Lý Kế Long ấn đao tiến lại gần, quát: “To gan, ngươi nói gì?”.
Lý Kế Long khoát tay, ngăn sự manh động của thuộc hạ, ngửa đầu thở dài nói: “Chúng ta trúng kế rồi, chạy đi cứu viện chẳng qua chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa, đi bao nhiêu chết bấy nhiêu, chúng ta vốn dĩ nên trấn quan tử thủ, vốn dĩ không nên chủ động xuất binh, vốn dĩ không nên chủ động xuất binh...”.
Hắn bỗng nhiên quay người, lớn tiếng ra lệnh: “Truyền lệnh ba quân, hậu trận trở thành tiền trận, lập tức quay đầu rút quân!”.
“Không được! Lý tướng quân, không thể được!”. Tang Chiến quỳ xuống khóc lóc: “Lưu đại nhân đang bị trùng vây, khổ sở chống đỡ. Ba vạn huynh đệ đang ngửa đầu trông ngóng chúng ta tới cứu viện, Lý tướng quân, không thể lui binh được!”.
Lý Kế Long sắc mặt xanh mét, má run run giật mạnh vài cái, mắt nhìn hữu quân bị vây mà phải quay đầu tháo chạy, lòng y cũng như có đao cắt. Nhưng y biết, bây giờ tuyệt đối không phải là lúc dùng tình cảm để hành sự, y liền lớn tiếng quát: “Không nghe thấy mệnh lệnh của bản soái hay sao? Lập tức lui binh!”.
Y bước đi vài bước, trầm giọng nói: “Giờ này lui binh e rằng đã muộn, không thể quay lại theo đường cũ được, rút lui theo hướng Lạc Thọ, có lẽ có thể dựa vào vị trí hiểm yếu của thành trì, mà bảo toàn được quân ta”.
Y đau đớn than: “Chúng ta... Chúng ta không thể chịu nổi thêm một thất bại nào nữa”.
*
* *
“Lý Kế Long đã lui binh?”.
Da Luật Hưu Ca đang nóng lòng đợi Lý Kế Long tự chui đầu vào lưới nghe được tin này thì sững sờ một hồi lâu mới phản ứng: “Tiêu Thát Liệt, Da Luật Thiện, lập tức dẫn phục binh của các ngươi truy kích Lý Kế Long, nhất định phải giữ chân được hắn, đợi ta giải quyết xong Lưu Đình Nhượng sẽ lập tức dẫn quân đuổi theo”.
Y vội vàng đi đến bên bản đồ. hỏi: “Lý Kế Long lui theo hướng nào?”.
Thám mã bẩm báo: “Nhìn hướng đó, có lẽ là lui theo hướng Lạc Thọ mà quân Tống đang nắm giữ”.
Da Luật Hưu Ca ngẩn người, khuôn mặt đang kích động dần dần bình tĩnh lại, ngón tay y mài qua lại trên bản đồ, cơ hồ như muốn đâm thủng một lỗ trên vị trí đánh đấu thành Lạc Thọ.
Tiêu Thát Liệt sốt ruột hỏi: “Đại Vu Việt, chúng ta có phải nên lập tức lên đường?”.
Da Luật Hưu Ca cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu: “Không cần đuổi nữa, đuổi không kịp nữa rồi. Lý Kế Long, giỏi cho một Lý Kế Long!”.
Ánh mắt y chuyển đến vị trí nơi Lưu Đình Nhượng đang cố tử thủ, ánh mắt lại đần trở nên lạnh lùng: “Mồi câu này, đã không còn tác dụng gì nữa, tiêu diệt nó đi!”.
Trận Quân Tử Quan, Lưu Đình Nhượng dưới sự liều chết bảo vệ của bộ tướng thoát khỏi vòng vây, chỉ dẫn theo khoảng chục kỵ binh chạy về đất Tống, mấy vạn quân đều bị tiêu diệt, tin tức truyền về Đông Kinh Biện Lương. Triệu Nguyên Tá nghe như sét đánh bên tai, ngơ ngác ngồi trên ngự tọa, mặc cho quần thần nói gì, chỉ một mực im lặng không nói. Sau cùng đột nhiên đứng dậy, hạ chiếu cho dù bằng bất cứ giá nào, toàn quân phát kích phản công. Trương Bạc và La Khắc Địch vội vã khuyên ngăn.
Sau đó, Da Luật Hưu Ca thừa thắng xông lên, một lần nữa bao vây Trác Châu, khổ chiến mấy ngày mấy đêm. Thành Trác Châu bị hạ, quân Tống trong thành bị ép đầu hàng, được Da Luật Hưu Ca tập hợp lại thành bảy doanh binh mã, phân tán vào đội ngũ của quân Liêu, cùng nhau hướng xuống phía Nam, trên đường công phá Kỳ Châu, Tân An, Tiêu Lang sơn trại, lại chiếm được Dịch Châu. Tin tức truyền tới Biện Lương, Triệu Nguyên Tá hoảng hốt, lại ra lệnh cho các quan ải đóng cửa thành cố thủ, không cho phép xuất chiến.
La Khắc Định cho rằng, thế địch đang mạnh, đối đầu chính diện là điều không nên. Nhưng tình hình cụ thể còn phải xem thế địch mạnh yếu ở từng quan ải, triều đình ra lệnh đồng loạt tất cả các ải không được xuất chiến thì không được thỏa đáng, khiến cho Triệu Nguyên Tá giận dữ đùng đùng, cũng may Trình Vũ, Cô Diễm, Tống Kỳ cùng với các sủng thần thân tín của Triệu Quang Nghị lần lượt tấu thưa rằng lời của La Khắc Địch nói có lý, Triệu Nguyên Tá mới không trị tội của y. Tuy nhiên vẫn làm theo lời của y, hạ chiếu thư cho tướng lĩnh các biên ải.
Ra khỏi ngọ môn, đã có ngựa chờ sẵn, La Khắc Địch xoay người nhảy lên ngựa, ngửa đầu lên trời mà thở dài, nước Tống đến cục diện như ngày hôm nay, y cảm thấy cũng chưa đến mức không thể vãn hồi. Nhưng vị hoàng đế này... Sáng nắng chiều mưa, hỉ nộ vô thường, tâm trạng thay đổi nhanh như trẻ con. Nói khóc là khóc nói cười là cười, rõ ràng là không hiểu việc quân sự nhưng cứ nhất định thích nhúng tay vào, hơn nữa một khi lên cơn cố chấp thì tuyệt nhiên không nghe ý kiến của bất cứ một ai, hoàng đế là đầu não của quốc gia, hành sự sao có thể khinh suất ngang ngạnh như thế?
Hai đạo chiếu thư trước sau chỉ cách nhau có mấy ngày, mệnh lệnh lại hoàn toàn trái ngược, chỉ dựa vào điểm này đã đủ để làm tiêu tan dũng khí của quân sĩ biên ải. La Khắc Địch y làm gì có đủ khả năng thay trời đổi ngày. Triệu Quang Nghị đoạt được ngôi vị một cách không quang minh chính đại, con trai của hắn lên ngôi tính hợp pháp đương nhiên cũng có vấn đề. Nhưng trước mắt giang sơn Đại Tống đang nằm trong tay vị thiên tử trẻ tuổi thần trí không tỉnh táo này. Y có thể không quan tâm đến Triệu Quang Nghĩa phụ tử hai đời quân vương, nhưng giang san của người Hán sao có thể để lọt vào tay bọn người man di Khiết Đan, thân làm người chỉ huy quân đội nước Tống, y thực không biết nên làm sao cho phải?
“La đại nhân...”.
Phía sau có tiếng chân ngựa chạy đến, nhìn mũ mão của người trên ngựa có thể thấy đây là một võ tướng, vừa nhìn thấy La Khắc Địch người nọ liền ghim ngựa hành lễ.
La Khắc Địch quay đầu nhận ra đó là ai, liền nhanh chóng đáp lễ: “Địch đại nhân”.
Vị Địch Mộc Ti này tuổi khoáng bốn mươi, vốn là một vị tướng lĩnh trung cấp trong cấm quân, trước đây quân hệ với Tấn Vương Triệu Quang Nghĩa không gần không xa, nhưng so với rất nhiều tướng lĩnh cao cấp hồi đó không qua lại với thân vương thì có thể nói là thân thiết hơn rất nhiều. Triệu Quang Nghĩa thanh trừ không còn lấy một lão tướng nào, hắn cũng là từ đó được nâng đỡ, được thăng lên hàng tướng lĩnh. Người này bình thường trầm tĩnh, cẩn thận đường hoàng, La Khắc Địch cũng có vài phần kính trọng.
“Đại nhân có phải đang rầu rĩ vì chuyện chiến sự ở biên ải?”.
La Khắc Địch cười khổ sở: “Ngoài quan ải hiện giờ Trần Binh Hoàng Quan không lùi không tiến, không biết là có ý đồ gì. Giang Nam biến động không yên, lòng người kinh thành bất an! Tình hình như thế La mỗ thật là lực bất tòng tâm”.
Địch Mộc Ti mỉm cười nói: “Đại nhân vũ dũng, hạ quan hiểu rất rõ. Nhưng việc quân lần này là nguy cơ nghiêm trọng nhất của triều ta từ khi lập quốc đến giờ. Cũng thật là làm khó cho đại nhân, thực ra... Đại nhân một mình rầu rĩ ở đây thì có được tác dụng gì. Sao không đi thỉnh giáo một phen?”.
La Khắc Địch nói: “Thỉnh giáo, bản quan có thể thỉnh giáo với ai?”.
o O o
Nguồn: http://4vn/forum/showthread.php?80607-Da-tu-Bo-Bo-Sinh-Lien&page=3#ixzz1rAw58Tzv
Bình luận facebook