Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
“ Tới rồi, tới rồi!” Rời xa đã lâu, rất nhiều phụ nhân đã dắt theo con nhỏ xông lên, trong lúc nhất thời kẻ khóc người cười náo loạn hẳn lên.
Đoàn xe đang đi phía trước, mắt thấy cửa thôn đã ở trước mắt, người cùng trẻ nhỏ đi tới, Đinh đại tiểu thư cái eo nhỏ nhắn như gập lại, xinh đẹp ở trên xe, nhìn cảnh tượng quen thuộc, cái mũi ê ẩm, song nhãn cũng có chút ươn ướt. Nhưng khóe môi của nàng lại mang theo nụ cười vui mừng. Ngàn dặm trở về, thật vui mừng.
Xe còn chưa dừng lại, Đinh Hạo liền nhảy xuống xe ngựa, bước tới Dương thị. Tâm muốn an ủi, dùng gì để được an tâm? Nếu không phải cần được an ủi tâm linh, đó là nói lời vô nghĩa. Một mình tha hương, ngay cả cẩm y ngọc thực, tâm tình cũng không cùng cô đơn, chỉ có một người làm hắn vướng bận, mới có thể cho hắn gia đình ấm áp. Người này chính là mẫu thân Dương thị của hắn.
“Con à, con à, Hạo nhi của ta.” Dương thị được người giúp đỡ, như là thấy được bảo bối vậy, nghiêng ngả lảo đảo xông lên về phía trước, hai hàng lệ đầm đìa chảy xuống: “Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi chưa từng rời khỏi Đinh gia đại viện, đi Quảng Nguyên mà một tiếng cũng không nói với nương, làm mấy ngày nay ta lo lắng muốn chết, con của ta…”
Đinh Hạo xông về phía trước đỡ lấy thân thể của bà, Dương thị dưng dưng nước mắt ngã nhào xuống, liếc mắt nhìn lên đánh giá con của mình, lộ ra vẻ cười cười: “Tốt lắm, tốt lắm, hơi gầy một chút, hơi đen nữa nhưng nhìn rắn chắc, cũng có tinh thần.”
“Nương…” Đinh Hạo thấy Dương thị biểu lộ chân tình, trong lòng đau xót, một tiếng Nương này gọi thật tình chân ý thiết “ Nương, người làm sao vậy…sao người lại bị bệnh?”
Dương thị sắc mặt tiều tụy, bởi vì kích động cùng vui sướng, khuôn mặt tái nhợt do bị bệnh có chút ửng đỏ, Đinh Hạo liếc mắt một cái đã nhìn ra bà đang bị bệnh, không khỏi chấn động.
Giúp đỡ Dương thị chính là Đinh Phủ quản sự châm nương Lý đại nương, khi còn trẻ hai người đều là nha hoàn hầu hạ của phu nhân, quan hệ với nhau rất tốt. Bà thường giúp đỡ Dương thị, thở dài nói: “ Tiểu Hạo à, nương của cháu nhiều năm vất vả một mình nuôi dưỡng cháu, lại lo nhiều công việc vất vả bộn bề như vậy, người khỏe mấy cũng phải mệt mà sinh bệnh thôi. Huống chi nương của cháu từ lúc sinh ra cháu, liền có chút bệnh xấu, vẫn không được qua lần điều trị nào tốt cả, lần trước cháu bỏ đi bà ấy quýnh lên thế là…”
“Lý tỷ, đừng nói nữa, con muội vừa về, dọc đường không biết bao nhiêu mệt nhọc, còn nói những chuyện với với nó làm gì. Hạo nhi à, mẫu thân làm đồ ăn chờ con trở về, chúng ta về nhà đi.”
“ Nương rốt cuộc người làm sao vậy, mời lang trung xem qua chưa? Nếu không được, con mời lang trung trong thành tới xem.” Đinh Hạo gấp gáp nói.
Dương thị cười nói: “Xem qua rồi, qua rồi, là bệnh cũ, trị không hết, cũng không chết được, lãng phí tiền làm gì, nương còn phải để dành tiền cho con cưới vợ chứ, chờ con thành gia thất, có đứa nhỏ, nương rất vui vẻ rồi, bệnh gì cũng khỏi.”
“ Nương…”
“Được rồi, không nói nữa, về nhà, về nhà.”
Đinh Hạo thấy thế, buộc phải dừng lời muốn nói ở trong lòng, sờ sờ túi tiền trong ngực, hắn cảm thấy khoan khoái: “ Trở về đại tiểu thư cho ta mấy trăm quan tiền giao cho nương, dư giả trong tay thì sẽ nhẹ nhành, khuyên nương đi xem bệnh coi.”
Hắn giúp đỡ Dương thị cùng mỉm cười với những người dùng ánh mắt khác lạ chào hỏi hắn, hướng tới Đinh gia đai viện đi vào. Lúc này Đinh Thừa Nghiệp đã tới đón Đinh Ngọc Lạc, tỷ đệ ở một bên. Nhạn Cửu quản sự ở một bên khóe mắt lạnh lẽo nhìn thân ảnh Đinh Hạo, ung dung cười…
....
Từ đường Đinh gia.
Đinh Ngọc Lạc vào thôn, đã trực tiếp được đưa tới từ đường, Đinh Đình Huấn đang chờ nàng chỗ này.
Nữ nhân đúng là không được phép tiến vào từ đường, cho nên Đinh Ngọc Lạc thấy phụ thân chờ mình ở Từ đường không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Đinh Ngọc Lạc bước nhanh tới chào, Đinh Đình Huấn nhìn nữ nhi, trên mặt lộ ra một chút vui mừng cười cười, nhưng nét cười lập tức thu liễm. Hắn xoay người sang chỗ khác, đi lên trên bậc thang, đẩy cửa từ đường ra.
Cửa đại môn nặng nề “ chi cha” một tiếng mở ra, một mùi thơm từ bên trong bay ra. Hai chân Đinh Đình Huấn không dừng lại, cất bước đi vào, lập tức thản nhiên phân phó nói: “ Nghiệp Nhi, Ngọc Lạc, hai con đều tiến vào đi.”
“ Vâng!” Đinh Thừa Nghiệp kinh ngạc nhìn tỷ tỷ rồi bước vào.
Đinh Ngọc Lạc nghĩ mình nghe lầm, chần chờ nói: “ Phụ thân, nữ nhi…”
“ Con vào đi, thắp cho liệt tổ liệt tông một nén hương.” Thanh âm Đinh Đình Huấn từ trong từ đường truyền ra, có vẻ có chút nặng nề.
“ Vâng!” Đinh Ngọc Lạc nhấc váy, chân thành bước lên bậc thang.
Từ đường tổ tông, hàng năm nàng đều tới cúng bái, nhưng đây là lần đầu tiên được tới gần như vậy, thậm chí tiến dần từng bước, tâm tình cũng có chút kích động.
Tiến vào từ đường, Đinh Ngọc Lạc lắp bắp kinh hãi, đại ca Đinh Thừa Tông của nàng ngồi ở bên trong. Hắn ngồi trên ghế, trên đùi đắp một tấm thảm, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hai mắt vô thần, thần vận xưa kia hoàn toàn không thấy đâu. Đinh Ngọc Lạc vội vàng đi tới hai bước, kêu lên: “Ca…” một lời chưa xong, hai hàng nhiệt lệ đã cuồn cuộn rơi xuống.
Đinh Thừa Tông ôn hòa cười với nàng, dựng ngón trỏ trong tay nhẹ nhàng lay động sau đó chỉ chỉ về phía phụ thân.
Đinh Đinh Huấn đang quỳ trước bài vị tổ tông, cầm một nén hương trong tay, đang yên lặng dâng hương cầu nguyện. Đinh Ngọc Lạc vội vàng lau nước mắt, đứng ở bên cạnh đại ca.
Đinh Đình Huấn khấn thầm thật lâu sau, cắp hương vào trong lư hương rồi mới đứng dậy nói: “ Ngọc Lạc, con tới dâng hương đi.”
“Vâng!” Đinh Ngọc Lạc lấy từ trên hương án một nén hương, hướng tới ánh sáng nến, châm một ngọn lửa, quỳ xuống trên bồ đoàn, dâng hương cầu nguyện.
Đinh Đình Huấn ở bên cạnh giáo huấn: “ Liệt tổ liệt tông ở trên, Đinh gia gặp phải đại nạn, may có nữ nhi Ngọc Lạc gánh vác, hóa hiểm thành an, bảo toàn Đinh gia. Hôm nay bất hiếu tử Đinh Thừa Huấn cùng con Thừa Tông, Thừa Nghiệp, nữ Ngọc Lạc, cáo tế tổ tông, mong liệt tổ liệt tông phù hộ cho Đinh gia thuận buồm xuôi gió.”
Đinh Đình Huấn nói xong cùng Đinh Thừa Nghiệp nâng con cả Thừa Tông, ba phụ tử cùng trịnh trọng bái lạy bài vị tổ tông ba lạy, lúc này mới đứng lên theo thứ tự, Đinh Ngọc Lạc cùng Đinh Thừa Nghiệp cùng nhau đỡ đại ca trở về trên ghế.
Nhìn thấy hai con trai một con gái có bộ dạng thân cận, Đinh Đình Huấn vui mừng thở dài nói: “ Đi thôi, chúng ta tới phòng nghị sự nói chuyện.”
Đinh Thừa Tông được hai gia đinh nâng dậy, phụ tử đi tới giữa phòng nghị sự, thị nữ dâng lên một ly hương trà, sau đó lẳng lẽ lui đầu ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Đinh Đình Huấn xua tay nói: “ Các con ngồi cả đi.” Đinh Ngọc Lạc cùng Đinh Thừa Nghiệp vội thối lui tới ngồi một chiếc ghế.
Đinh Ngọc Lạc lúc này mới cẩn thận đánh giá phụ thân vài lần. Chẳng qua mới hơn tháng không gặp, phụ thân rõ ràng đã già đi nhiều hơn, tóc bạc càng ngày càng nhiều, các nếp nhăn trên mặt cũng thấy rõ ràng, trong khoảng thời gian này bị giày vò, xem ra thật sự làm cho vị lão nhân này tâm lực tiều tụy tới cực điểm, nàng lén lút thở dài.
“ Ngọc Lạc, thư từ lui tới không rõ ràng, hiện giờ huynh trưởng cùng đệ đệ con đều ở trong này, con nói chuyện dọc đường lại một lần cho mọi người xem nào.”
“Vâng, phụ thân.” Đinh Ngọc Lạc cúi người, liền đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nhất nhất kể lại một lần, nhất là lúc nàng tới được Quảng Nguyên thành, liền truyền thư bảo phụ thân vận lương đã tới, bởi vì tới trễ sáu ngày, Trình tướng quân rất là bất mãn, chẳng qua cũng không có ý vấn tội, về chuyện lương thảo chuyển tới quân doanh đang lúc kiệt lực chu toàn mọi việc, người di chuyển lại quá xa, không có tiếp tục truyền tin tức, lúc này phải kể lại một lần.
Đinh Thừa Nghiệp ở một bên âm thầm bĩu môi, hắn thủy chung không tin, cái tên xuẩn ngốc như trâu Đinh Hạo kia không ngờ lại có tài ăn nói tới như vậy, chính hắn lại không có căn cứ bác bỏ lời nói của tỷ tỷ, chỉ có thể mang vẻ mặt cười lạnh kinh thường mà thôi.
Đinh Đình Huấn vẫn đối với mẹ con Đinh Hạo làm như không thấy, không ai dám nhắc tới mẹ con này trước mặt lão, cho nên đối với mẹ con bọn họ lão hiểu biết cực kỳ có hạn, bởi vậy cũng không biết tính cách cùng thái độ của A Hạo, nghe xong sự tích này của Đinh Hạo ngược lại không cảm thấy kỳ quái.
Sau khi nghe xong toàn bộ quá trình sự việc trải qua, hơi hơi khép hai mắt, ngẩng đầu lên thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: “Vạn hạnh, trời còn thương Đinh gia ta…”
Lão suy tư một lúc lâu đột nhiên hé mở hai mắt hỏi: “ Con nói, là Đinh…Đinh Hạo khuyên nhủ cổ vũ con, cổ động quan quân Quảng Nguyên xây thêm kho lương, do đó hóa giải phiền muộn trong lòng Trình tướng quân?”
“Vâng, Thanh Thủy trấn Triệu huyện úy mất đi quan ấn, Hoàn Thủy trấn bị bộ khoái dẫn theo phạm nhân làm khó, đường đi Đại Tuyết Phong chế tạo ra trượt tuyết, đều là công của Đinh Hạo. Tới Quảng Nguyên thành rồi, bởi vì hắn làm bậy làm bạ mà cứu được con của Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng, Trình gia trên dưới đối với hắn đều đối xử rất rộng rãi, có hắn ở giữa xoay vần, lại bày mưu tính kế cho nữ nhi, nữ nhi mới có thể bảo vệ sinh ý quan trọng nhất của Đinh gia này.”
Đinh Ngọc Lạc nhấp miệng nghiêm nghị nói: “Cha, nữ nhân ở trên đường ít nhiều được Đinh Hạo giúp đỡ, cho nên cho hắn một chức vị quản sự. Tình hình lúc ấy, không thể mời phụ thân báo phải làm gì, hiện giờ việc này, mời phụ thân cho quyết định à.”
Đinh Đình Huấn còn chưa nói chuyện, Đinh Đình Nghiệp đã kỳ quái cười lạnh nói: “Đinh gia chúng ta nhận đuổi quản sự, đề bạt nô bộc, khi nào đã tới phiên nữ nhân làm gia chủ? Ca, con cũng không nghe tháy người lập ra quy củ như vậy!”
Đoàn xe đang đi phía trước, mắt thấy cửa thôn đã ở trước mắt, người cùng trẻ nhỏ đi tới, Đinh đại tiểu thư cái eo nhỏ nhắn như gập lại, xinh đẹp ở trên xe, nhìn cảnh tượng quen thuộc, cái mũi ê ẩm, song nhãn cũng có chút ươn ướt. Nhưng khóe môi của nàng lại mang theo nụ cười vui mừng. Ngàn dặm trở về, thật vui mừng.
Xe còn chưa dừng lại, Đinh Hạo liền nhảy xuống xe ngựa, bước tới Dương thị. Tâm muốn an ủi, dùng gì để được an tâm? Nếu không phải cần được an ủi tâm linh, đó là nói lời vô nghĩa. Một mình tha hương, ngay cả cẩm y ngọc thực, tâm tình cũng không cùng cô đơn, chỉ có một người làm hắn vướng bận, mới có thể cho hắn gia đình ấm áp. Người này chính là mẫu thân Dương thị của hắn.
“Con à, con à, Hạo nhi của ta.” Dương thị được người giúp đỡ, như là thấy được bảo bối vậy, nghiêng ngả lảo đảo xông lên về phía trước, hai hàng lệ đầm đìa chảy xuống: “Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi chưa từng rời khỏi Đinh gia đại viện, đi Quảng Nguyên mà một tiếng cũng không nói với nương, làm mấy ngày nay ta lo lắng muốn chết, con của ta…”
Đinh Hạo xông về phía trước đỡ lấy thân thể của bà, Dương thị dưng dưng nước mắt ngã nhào xuống, liếc mắt nhìn lên đánh giá con của mình, lộ ra vẻ cười cười: “Tốt lắm, tốt lắm, hơi gầy một chút, hơi đen nữa nhưng nhìn rắn chắc, cũng có tinh thần.”
“Nương…” Đinh Hạo thấy Dương thị biểu lộ chân tình, trong lòng đau xót, một tiếng Nương này gọi thật tình chân ý thiết “ Nương, người làm sao vậy…sao người lại bị bệnh?”
Dương thị sắc mặt tiều tụy, bởi vì kích động cùng vui sướng, khuôn mặt tái nhợt do bị bệnh có chút ửng đỏ, Đinh Hạo liếc mắt một cái đã nhìn ra bà đang bị bệnh, không khỏi chấn động.
Giúp đỡ Dương thị chính là Đinh Phủ quản sự châm nương Lý đại nương, khi còn trẻ hai người đều là nha hoàn hầu hạ của phu nhân, quan hệ với nhau rất tốt. Bà thường giúp đỡ Dương thị, thở dài nói: “ Tiểu Hạo à, nương của cháu nhiều năm vất vả một mình nuôi dưỡng cháu, lại lo nhiều công việc vất vả bộn bề như vậy, người khỏe mấy cũng phải mệt mà sinh bệnh thôi. Huống chi nương của cháu từ lúc sinh ra cháu, liền có chút bệnh xấu, vẫn không được qua lần điều trị nào tốt cả, lần trước cháu bỏ đi bà ấy quýnh lên thế là…”
“Lý tỷ, đừng nói nữa, con muội vừa về, dọc đường không biết bao nhiêu mệt nhọc, còn nói những chuyện với với nó làm gì. Hạo nhi à, mẫu thân làm đồ ăn chờ con trở về, chúng ta về nhà đi.”
“ Nương rốt cuộc người làm sao vậy, mời lang trung xem qua chưa? Nếu không được, con mời lang trung trong thành tới xem.” Đinh Hạo gấp gáp nói.
Dương thị cười nói: “Xem qua rồi, qua rồi, là bệnh cũ, trị không hết, cũng không chết được, lãng phí tiền làm gì, nương còn phải để dành tiền cho con cưới vợ chứ, chờ con thành gia thất, có đứa nhỏ, nương rất vui vẻ rồi, bệnh gì cũng khỏi.”
“ Nương…”
“Được rồi, không nói nữa, về nhà, về nhà.”
Đinh Hạo thấy thế, buộc phải dừng lời muốn nói ở trong lòng, sờ sờ túi tiền trong ngực, hắn cảm thấy khoan khoái: “ Trở về đại tiểu thư cho ta mấy trăm quan tiền giao cho nương, dư giả trong tay thì sẽ nhẹ nhành, khuyên nương đi xem bệnh coi.”
Hắn giúp đỡ Dương thị cùng mỉm cười với những người dùng ánh mắt khác lạ chào hỏi hắn, hướng tới Đinh gia đai viện đi vào. Lúc này Đinh Thừa Nghiệp đã tới đón Đinh Ngọc Lạc, tỷ đệ ở một bên. Nhạn Cửu quản sự ở một bên khóe mắt lạnh lẽo nhìn thân ảnh Đinh Hạo, ung dung cười…
....
Từ đường Đinh gia.
Đinh Ngọc Lạc vào thôn, đã trực tiếp được đưa tới từ đường, Đinh Đình Huấn đang chờ nàng chỗ này.
Nữ nhân đúng là không được phép tiến vào từ đường, cho nên Đinh Ngọc Lạc thấy phụ thân chờ mình ở Từ đường không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Đinh Ngọc Lạc bước nhanh tới chào, Đinh Đình Huấn nhìn nữ nhi, trên mặt lộ ra một chút vui mừng cười cười, nhưng nét cười lập tức thu liễm. Hắn xoay người sang chỗ khác, đi lên trên bậc thang, đẩy cửa từ đường ra.
Cửa đại môn nặng nề “ chi cha” một tiếng mở ra, một mùi thơm từ bên trong bay ra. Hai chân Đinh Đình Huấn không dừng lại, cất bước đi vào, lập tức thản nhiên phân phó nói: “ Nghiệp Nhi, Ngọc Lạc, hai con đều tiến vào đi.”
“ Vâng!” Đinh Thừa Nghiệp kinh ngạc nhìn tỷ tỷ rồi bước vào.
Đinh Ngọc Lạc nghĩ mình nghe lầm, chần chờ nói: “ Phụ thân, nữ nhi…”
“ Con vào đi, thắp cho liệt tổ liệt tông một nén hương.” Thanh âm Đinh Đình Huấn từ trong từ đường truyền ra, có vẻ có chút nặng nề.
“ Vâng!” Đinh Ngọc Lạc nhấc váy, chân thành bước lên bậc thang.
Từ đường tổ tông, hàng năm nàng đều tới cúng bái, nhưng đây là lần đầu tiên được tới gần như vậy, thậm chí tiến dần từng bước, tâm tình cũng có chút kích động.
Tiến vào từ đường, Đinh Ngọc Lạc lắp bắp kinh hãi, đại ca Đinh Thừa Tông của nàng ngồi ở bên trong. Hắn ngồi trên ghế, trên đùi đắp một tấm thảm, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hai mắt vô thần, thần vận xưa kia hoàn toàn không thấy đâu. Đinh Ngọc Lạc vội vàng đi tới hai bước, kêu lên: “Ca…” một lời chưa xong, hai hàng nhiệt lệ đã cuồn cuộn rơi xuống.
Đinh Thừa Tông ôn hòa cười với nàng, dựng ngón trỏ trong tay nhẹ nhàng lay động sau đó chỉ chỉ về phía phụ thân.
Đinh Đinh Huấn đang quỳ trước bài vị tổ tông, cầm một nén hương trong tay, đang yên lặng dâng hương cầu nguyện. Đinh Ngọc Lạc vội vàng lau nước mắt, đứng ở bên cạnh đại ca.
Đinh Đình Huấn khấn thầm thật lâu sau, cắp hương vào trong lư hương rồi mới đứng dậy nói: “ Ngọc Lạc, con tới dâng hương đi.”
“Vâng!” Đinh Ngọc Lạc lấy từ trên hương án một nén hương, hướng tới ánh sáng nến, châm một ngọn lửa, quỳ xuống trên bồ đoàn, dâng hương cầu nguyện.
Đinh Đình Huấn ở bên cạnh giáo huấn: “ Liệt tổ liệt tông ở trên, Đinh gia gặp phải đại nạn, may có nữ nhi Ngọc Lạc gánh vác, hóa hiểm thành an, bảo toàn Đinh gia. Hôm nay bất hiếu tử Đinh Thừa Huấn cùng con Thừa Tông, Thừa Nghiệp, nữ Ngọc Lạc, cáo tế tổ tông, mong liệt tổ liệt tông phù hộ cho Đinh gia thuận buồm xuôi gió.”
Đinh Đình Huấn nói xong cùng Đinh Thừa Nghiệp nâng con cả Thừa Tông, ba phụ tử cùng trịnh trọng bái lạy bài vị tổ tông ba lạy, lúc này mới đứng lên theo thứ tự, Đinh Ngọc Lạc cùng Đinh Thừa Nghiệp cùng nhau đỡ đại ca trở về trên ghế.
Nhìn thấy hai con trai một con gái có bộ dạng thân cận, Đinh Đình Huấn vui mừng thở dài nói: “ Đi thôi, chúng ta tới phòng nghị sự nói chuyện.”
Đinh Thừa Tông được hai gia đinh nâng dậy, phụ tử đi tới giữa phòng nghị sự, thị nữ dâng lên một ly hương trà, sau đó lẳng lẽ lui đầu ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Đinh Đình Huấn xua tay nói: “ Các con ngồi cả đi.” Đinh Ngọc Lạc cùng Đinh Thừa Nghiệp vội thối lui tới ngồi một chiếc ghế.
Đinh Ngọc Lạc lúc này mới cẩn thận đánh giá phụ thân vài lần. Chẳng qua mới hơn tháng không gặp, phụ thân rõ ràng đã già đi nhiều hơn, tóc bạc càng ngày càng nhiều, các nếp nhăn trên mặt cũng thấy rõ ràng, trong khoảng thời gian này bị giày vò, xem ra thật sự làm cho vị lão nhân này tâm lực tiều tụy tới cực điểm, nàng lén lút thở dài.
“ Ngọc Lạc, thư từ lui tới không rõ ràng, hiện giờ huynh trưởng cùng đệ đệ con đều ở trong này, con nói chuyện dọc đường lại một lần cho mọi người xem nào.”
“Vâng, phụ thân.” Đinh Ngọc Lạc cúi người, liền đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nhất nhất kể lại một lần, nhất là lúc nàng tới được Quảng Nguyên thành, liền truyền thư bảo phụ thân vận lương đã tới, bởi vì tới trễ sáu ngày, Trình tướng quân rất là bất mãn, chẳng qua cũng không có ý vấn tội, về chuyện lương thảo chuyển tới quân doanh đang lúc kiệt lực chu toàn mọi việc, người di chuyển lại quá xa, không có tiếp tục truyền tin tức, lúc này phải kể lại một lần.
Đinh Thừa Nghiệp ở một bên âm thầm bĩu môi, hắn thủy chung không tin, cái tên xuẩn ngốc như trâu Đinh Hạo kia không ngờ lại có tài ăn nói tới như vậy, chính hắn lại không có căn cứ bác bỏ lời nói của tỷ tỷ, chỉ có thể mang vẻ mặt cười lạnh kinh thường mà thôi.
Đinh Đình Huấn vẫn đối với mẹ con Đinh Hạo làm như không thấy, không ai dám nhắc tới mẹ con này trước mặt lão, cho nên đối với mẹ con bọn họ lão hiểu biết cực kỳ có hạn, bởi vậy cũng không biết tính cách cùng thái độ của A Hạo, nghe xong sự tích này của Đinh Hạo ngược lại không cảm thấy kỳ quái.
Sau khi nghe xong toàn bộ quá trình sự việc trải qua, hơi hơi khép hai mắt, ngẩng đầu lên thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: “Vạn hạnh, trời còn thương Đinh gia ta…”
Lão suy tư một lúc lâu đột nhiên hé mở hai mắt hỏi: “ Con nói, là Đinh…Đinh Hạo khuyên nhủ cổ vũ con, cổ động quan quân Quảng Nguyên xây thêm kho lương, do đó hóa giải phiền muộn trong lòng Trình tướng quân?”
“Vâng, Thanh Thủy trấn Triệu huyện úy mất đi quan ấn, Hoàn Thủy trấn bị bộ khoái dẫn theo phạm nhân làm khó, đường đi Đại Tuyết Phong chế tạo ra trượt tuyết, đều là công của Đinh Hạo. Tới Quảng Nguyên thành rồi, bởi vì hắn làm bậy làm bạ mà cứu được con của Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng, Trình gia trên dưới đối với hắn đều đối xử rất rộng rãi, có hắn ở giữa xoay vần, lại bày mưu tính kế cho nữ nhi, nữ nhi mới có thể bảo vệ sinh ý quan trọng nhất của Đinh gia này.”
Đinh Ngọc Lạc nhấp miệng nghiêm nghị nói: “Cha, nữ nhân ở trên đường ít nhiều được Đinh Hạo giúp đỡ, cho nên cho hắn một chức vị quản sự. Tình hình lúc ấy, không thể mời phụ thân báo phải làm gì, hiện giờ việc này, mời phụ thân cho quyết định à.”
Đinh Đình Huấn còn chưa nói chuyện, Đinh Đình Nghiệp đã kỳ quái cười lạnh nói: “Đinh gia chúng ta nhận đuổi quản sự, đề bạt nô bộc, khi nào đã tới phiên nữ nhân làm gia chủ? Ca, con cũng không nghe tháy người lập ra quy củ như vậy!”
Bình luận facebook