Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Nội thành Phách Châu có năm nhà làm giải khố ( hiệu cầm đồ, thời Tống gọi là giải khố ), là tài nguyên trọng yếu nhất của Đinh gia, Đinh Hạo hiện giờ là tuần sát giải khố của năm nhà đó, nhưng mỗi lần hắn vào thành, phần lớn là chọn mua mấy thứ đồ vật linh tinh cho Đinh phủ, còn chuyện giải khố thì chỉ như đi dạo ngắm cảnh, cùng với đại chưởng quỹ, nhị chưởng quầy uống trà tâm sự cho hết ngày, có khi nhàm chán, hắn còn chẳng để ý tới thân phận, chạy tới xem đám tiểu nhị đánh bạc Quan Phốc.
Quan Phốc là một loại cờ bạc thời nhà Tống, gần giống với đổ xúc sắc thời hiện đại. Nhưng bọn họ dùng đồng tiền để đánh, đổ xúc sắc là tính số điểm trên mặt xúc sắc nhiều hay ít, còn ném đồng tiền thì xem mặt chữ cùng mặt trái nhiều hay ít, nếu nếu đồng tiền ném xuống là mặt trái, gọi là "Thuần ", nếu tất cả đều là mặt trái, thì gọi là " Hồn thuần ", tương đương với " Báo tử " trong đổ xúc sắc, thông sát (ăn sạch).
Đinh Hạo theo chân bọn họ lăn lộn ít ngày, dựa vào bộ não linh hoạt của hắn, tự nhiên cũng ngẫm ra một ít môn đạo, ngẫu nhiên cùng một nhóm điếm tiểu nhị chơi đùa một chút, đúng là thua ít thắng nhiều. Đinh Hạo thua coi như mời mọi người uống trà, còn thắng liền đem tiền trả lại cho bọn họ, vì vậy bọn tiểu nhị này đối hắn rất là thân thiết.
Bề ngoài, Đinh Hạo đi tuần tra giải khố chỉ là chuyện cho qua ngày đoạn tháng, nhưng là Đinh Hạo lại thực sự rất chăm chỉ. Đinh Đình Huấn phái hắn đi tuần tra giải khố, hắn muốn tận sức đem việc này làm thật tốt, mặc kệ lão cáo già kia có dụng tâm gì, hắn luôn cho rằng mình nên làm việc để không thẹn với lương tâm. Sau mấy ngày mờ mịt, cuối cùng hắn cũng nắm được một chút thông tin về nghề cầm đồ mà hắn vốn không quen thuộc.
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng chuẩn bị động thủ. Nơi hắn muốn đến chính là Trư Đầu (đầu heo) giải khố. Giải khố chính là hiệu cầm đồ, còn đầu heo là lời châm chọc của khách nhân tới cầm đồ, bởi vì này tiệm cầm đồ này mở ở một ngõ nhỏ gọi là Trư đầu. Còn ngõ nhỏ ‘được’ gọi là Trư Đầu, nghe nói là bởi vì năm xưa tại đầu ngõ có một nhà bán đầu heo, hiện giờ nhà bán đầu heo kia chẳng biết đã đi đâu, còn căn nhà tranh đó cũng biến thành một tòa đại viện nguy nga, tòa đại viện này chính là Đinh gia giải khố, nhưng là ngõ nhỏ nầy, vẫn được gọi là ngõ nhỏ đầu heo.
Phía trước ngõ nhỏ Đầu Heo trước kia chỉ là một phố nhỏ, nhưng hiện giờ đã là Phách Châu thành cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Nhưng lợi nhuận của Đầu Heo giải khố, ở trong năm giải khố của Đinh gia chỉ hơn được giải khố ở khu dân nghèo phía bắc thành một chút, nhưng lại thấp hơn rất nhiều so với ba nhà còn lại. Đinh Hạo cảm thấy việc kinh doanh bị trì trệ như vậy chứng tỏ giải khố này đang tồn tại một vấn đề rất nghiêm trọng.
Trư Đầu giải khố được xây dựng thập phần khí thế, sân được lát bằng gạch màu xanh còn tường được xây bàng gạch màu trắng, bên trong là gồm có ba gian nhà ngói phía trước ba gian nhà ngói phía sau. Trước cửa có hai cây liễu đón khách, cành liễu vừa mới nở ra vài bông hoa màu vàng nhạt. Cửa lớn được sơn son bóng loáng có thể phản chiếu được cả mặt người, trên cửa có treo hai cái vòng vàng rất lớn, bậc thang đều được xây bằng ma thạch, bên trái cửa vào có một cây cột lớn treo một cây đèn, bên phải cửa vào còn có một cây cọc dùng để buộc ngựa, trên cửa chính có treo một tấm bảng hiệu rất lớn viết bốn chữ rất to "Trư Đầu giải khố", phía trên được xây bằng đá xanh chuyên dùng để xây thành, dùng vôi mạt bình, lại dùng màu sắc rực rỡ vẽ ra đồ án hình "Bức thử điếu tiền tài".(đồ án tiền tài hình dơi chuột)
Một la thì nghèo hai la thì phú, ba la bốn la mở hiệu cầm đồ, hiệu cầm đồ từ xưa đã được coi là ngành hái ra tiền, cửa vào tự nhiên phải xây dựng có phong thái thật phi phàm. Đinh Hạo cùng Tao Trư Nhi đi nhiều quen đường, vừa tới nơi liền bước thẳng vào trong, vượt qua tất cả nhà cao cửa rộng hai bên đường đi, thì thấy một lão phụ nhân tóc bạc còng lưng đang chầm chập quét dọn sân.
Đinh Hạo thấy bà liền cười nói: "Liễu bà bà chịu khó quá, mặt đất đã sạch như vậy rồi, mà vẫn muốn vẩy nước quét nhà sao?"
Lão phụ nhân ngẩng đầu nhìn thấy là hắn, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười: "Nguyên lai là Hạo ca nhi, ha hả, cũng hai ngày rồi ngươi không có tới đây."
Lão phụ nhân ước chừng trên dưới sáu mươi tuổi, phía dưới mặc một chiếc váy đơn giản, phía trên là một chiếc nhu áo, tinh thần thật còn khá quắc thước. Đinh Hạo cười cười chào hỏi bà, thấy trong viện đặt một cái sọt bằng mây, bên trong có mấy cái đĩa vỡ và vài đồ vật linh tinh, lão phụ nhân đang muốn đem nó đi, liền tiến lên giúp một tay, giúp bà đem cái sọt nhấc ra phía sau cửa, lúc này mới lễ phép gật đầu với bà, rồi hướng về phía trong giải khố đi tới.
Quản sự Đinh Hạo này không có tự cao tự đại, đối với một tạp dịch chuyên vẩy nước quét nhà cũng rất khách khí, đối với người lớn tuổi lại quan tâm săn sóc, vì vậy mấy tháng nay các lão hạ nhân đều coi hắn như con cháu trong nhà, ngay cả Đinh quản sự cũng không kêu, chỉ gọi hắn là Hạo ca nhi, tuy ít đi vài phần cung kính, nhưng lại phi thường thân thiết.
Bên trong tiệm cầm đồ khá im ắng, ánh sáng ảm đạm u ám, quầy hàng ở phía cao cao, đang đóng cửa im lìm, Đinh Hạo đi đến trước một cái cửa sổ nhỏ, nâng tay nhẹ nhàng gõ gõ lêm tấm cửa sổ, bên trong quầy liền một người chậm rãi thò đầu ra. Đó là cái tiểu nhị, vừa thấy là Đinh Hạo liền vui mừng kêu lên: "Ôi, Đinh quản sự ngài đã tới, ngài chờ chút, tiểu nhân ra mở cửa ngay."
Tiểu nhị kia vội vàng chạy tới cửa, mở cửa hông ra rồi cười hì hì nói: "Đinh quản sự, Tiết Gia ca ca, mời nhị vị mau mau vào."
"Ha hả, Đinh quản sự đến đây sao?" Bên trong chợt có một người đi ra, chừng năm mươi tuổi, mảnh khảnh lanh lợi, mặc một bộ áo bào màu xanh, quần áo phẳng phiu, tóc tai đều chải truốt chỉnh tề.
Đinh Hạo vội chắp tay cười nói: "Đỗ chưởng quầy."
Quan giai Triều Tống có một số được gọi là Triều Phụng(1) lang, Triều Phụng đại phu, dân gian có nhiều kẻ sĩ cũng được tôn xưng là Triều Phụng, nhưng những người buôn bán không được gọi là Triều phụng, bình thường đều gọi là chưởng quầy, quản sự. Đỗ chưởng quầy tên là Đỗ Chi Văn, là một lão chưởng quầy ở Đinh gia, vẫn cai quản hiệu cầm đồ này cho Đinh gia.
Đinh Hạo thi lễ, Đỗ chưởng quầy hơi giật mình, khách khí gật gật đầu, nói: "Đinh quản sự, Sao hôm nay lại hạ cố đến chỗ này vậy? Ngồi ngồi ngồi, người đâu a, còn không mau dâng trà."
"Ha hả, Đỗ chưởng quầy không cần khách khí, Đinh mỗ hôm nay đến để kiểm kho, lát nữa còn phải đi chọn mua vài thứ, không thể ở lâu được."
Đỗ chưởng quầy bàn tay đang vuốt râu chợt dừng lại, tinh quang chợt lóe lên trong mắt lão, lông mày khẽ nhướng, lập tức cười rộ lên: "Sao? Đinh quản sự hôm nay phải kiểm kho à?"
Đinh Hạo quan sát nhất cử nhất động của hắn, thản nhiên cười nói: "Đúng vậy, ta lãnh trách nhiệm tuần sát cũng một đoạn thời gian rồi, nếu không kiểm tra lấy một lần, khi ông chủ hỏi đến cũng không biết trả lời sao cho tốt, lão chưởng quầy ngài nói làm vậy có được không?"
Đỗ Chi Văn ha ha cười, liên tục gật đầu nói: "Đinh quản sự nói đúng lắm, Chi Châu a, ngươi tiếp Đinh quản sự... đến nhà kho xem xét một chút, lão hủ ở lại trông coi cửa hàng."
Nhị chưởng quầy gọi là Vương Chi Châu, hơn ba mươi tuổi, là một người phi thường khôn khéo lão luyện. Từ lúc Đinh Hạo vừa tới cửa, hắn liền đứng ngay ở cửa ra vào, nghe thấy đại chưởng quỹ phân phó, vội gật gật đầu: "Đinh quản sự, mời đi bên này..."
Nhà kho của giải khố (tiệm cầm đồ) này quả không nhỏ, kéo dài một loạt năm gian phòng, trên cánh cửa đều ghi loại đồ vật mà người ta cầm cố, mỗi gian phòng lại dựa vào thời hạn của “vật sống” cầm cố mà phân thành từng nhóm, chờ đến khi hết kì hạn chuộc đồ mà người cầm cố không đến chuộc lại vật phẩm, liền được thay bằng nhãn hiệu khác và được để vào một bên khác.
Có thể thấy được, hai lão quản sự của Đinh gia rất tinh thông nghề cầm đồ này, theo như sổ sách ghi lại, rất nhiều vật cầm cố đều thu vào với giá cực thấp, sau một lần qua tay có thể bán lại với giá rất hời, mang lại lợi nhuận cực cao. Đinh Hạo thực sự dựa theo sổ sách kiểm kê lại đồ vật trong kho, Vương quản sự ở bên nhìn hắn với ánh mắt có chút quái dị: "Quái lạ, không phải tên Đinh Hạo này chưa từng được đi học chữ sao, hắn làm sao có thể tự mình xem sổ sách được chứ? Hay là... tin đồn kia là thật, người này thật sự đã được hồ tiên làm phép?"
Đinh Hạo hồn nhiên không chú ý tới ánh mắt quái dị của Vương quản sự, là một người lớn lên ở cô nhi viện, không có bao nhiêu hoạt động vui chơi giải trí, cho nên lúc nhàn hạ hắn liền đọc sách, xem sách để giải trí, trong đó không hề ít tác phẩm vĩ đại bằng chữ phồn thể, xem nhiều cũng có thể hiểu được hàm ý đơn giản của từng chữ, nhưng mà hắn không có đi học qua từng câu từng chữ một, nên nếu để cho hắn nhìn hắn qua còn có thể biết được từng chữ, còn nếu muốn hắn viết thì có thể nói là “khuyết bút thiểu họa nan dĩ thành tự”. (vẽ ít khó thành chữ)
Đinh Hạo cẩn thận kiểm tra một lúc lâu, mới nhíu mày lại chuyển hướng Vương Chi Châu hỏi: "Vương quản sự, trong sổ sách này... hình như có chút không đúng thì phải?"
Vương quản sự nghe xong ngẩn ngơ: "Sao? Chỗ nào không đúng?"
"Vương quản sự, ngươi nhìn xem, cái bình đồng Kim Lý Hí Thủy này, còn có ba bộ áo đơn này, đều là vật sống, còn chưa tới kỳ hạn, như thế nào lại chuyển sang nhóm vật cần bán chứ?"
Vương quản sự cười gượng hai tiếng nói: "Ác, ta còn tưởng sự tình gì cơ, Đinh quản sự, ngươi còn có điều không biết a, cửa hàng này nhà chúng ta kinh doanh đã nhiều năm nay, những người đến cầm đồ gia cảnh thế nào, chúng ta đều biết rất rõ ràng. Mấy đồ vật đó tuy ‘còn sống’, nhưng mà bọn họ căn bản thể có tiền để chuộc lại số đồ vật đó, cho nên... Trước tiên cứ bán đi đã, như thế có thể thu lại tiền vốn sớm một chút. Ha hả, mùa đông năm trước, khi vận lương đến Quảng Nguyên thành, ông chủ đại thương nguyên khí, chúng ta đều là quản sự, cũng nên tính toán tỉ mỉ một chút không phải sao?"
Đinh Hạo suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Vương quản sự, Đinh mỗ đích xác không quá tinh thông nghề cầm đồ này, nhưng mà... vật sống so với vật chết thì giá cả thấp hơn nhiều, ta còn biết được điều đó. Chẳng lẽ bọn họ biết rõ đến kỳ hạn cũng không có khả năng có tiền để lấy đồ vật về, như thế nào lại lựa chọn đem vật đi cầm cố?"
Vương quản sự có chút bực mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đinh quản sự, ngươi còn trẻ tuổi, nên không biết có một số người không tự mình hiểu được điều đó, bọn họ cứ nghĩ mình có chút bổn sự, đến lúc đó sẽ có biện pháp giải quyết, kết quả đương nhiên là còn thảm hại hơn. Ha hả a, nếu không phải những người này không biết nặng nhẹ, chúng ta sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy được chứ? Số quần áo và chiếc bình đồng cầm cố này là của dân chúng gần đây, chúng ta làm vậy chính là giúp cho bọn họ, Đinh quản sự cứ yên tâm đi."
Đinh Hạo nghe hắn nói, giống như đang giảng giải về chuẩn mực làm người vậy, nhưng nói trong nói ngoài chung quy cũng là vì chính mình, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện phản ứng thái quá, chỉ ảm đạm cười nói: "Có lẽ vậy, Vương quản sự, đem số đồ này đi bán ra sớm một chút đi, như vậy tài chính cũng mau hồi lại, nhưng mà... Một khi người ta thật sự có tiền, muốn tới chuộc lại đồ vật cũ, khi đó làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mua một kiện giống như thế bồi thường lại cho người ta sao? Ta nghĩ tới lúc đó sợ rằng số tiền bồi thường cũng gấp bội số tiền bán ra. Việc này vạn nhất xảy ra, chỉ sợ trước tiên bán ra không hẳn đã là tốt, khi đó giá trị bồi thường không chỉ có tiền vật. Lại nói tiếp, việc đó cũng không phải sẽ làm hỏng đi danh dự của giải khố chúng ta sao?"
Vương quản sự không cười nữa, nghiến răng lạnh lùng thốt: "Đây là Đinh quản sự đang chỉ chích tại hạ làm sai sao?"
Đinh Hạo đuôi lông mày giương lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Không dám, tại hạ chỉ đang bàn luận, chẳng lẽ tại hạ nói không đúng?"
Đỗ đại quản sự bên ngoài nghe thấy âm thanh bên trong vang ra, vội vàng đi đến, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đại quản sự, chúng ta vì Đinh gia, đã tận tâm tận lực như vậy, Nhưng Đinh quản sự lại chỉ trích chúng ta, hắn nói toàn bộ đều là không đúng, ngươi nhìn mấy thứ này đi, chỉ là một đôi đồng bình, còn có ba bộ áo đơn, đều là khẳng định không thể làm vật sống được lâu nữa, ta mới nói cứ bán ra trước đi, Đại quản sự ngươi cũng đồng ý, hiện tại Đinh quản sự rất không đồng ý đấy."
"Nga, nguyên lai vì chuyện này à, ha hả, Đinh quản sự, ngươi chưa từng làm nghề cầm đồ, tất nhiên không biết chỗ linh hoạt trong đó, chiếu theo quy củ, vật sống chưa tới kỳ đúng là không thể đem bán ra, chẳng qua mấy món đồ này, bọn họ không có khả năng chuộc lại, lão hủ làm việc này bốn mươi năm nay, chút chuyện nhỏ này mà cũng không phán đoán chính xác nữa sao? Ngươi xem có phải hay không..."
"Xin lỗi, Đỗ chưởng quầy, có lẽ ngài nói đúng. Nhưng mà ta tới đây tuần sát để làm gì? Chính là để kiểm tra những việc làm không tuân thủ quy củ. Nếu ta đứng ở vị trí của ngài, nói không chừng ta cũng làm như vậy, nhưng không ở vị trí này, thì không cần phải mưu tính về nó. Còn nếu như đã ở vào vị trí này, thì phải tận trung với cương vị công tác. Mong Đỗ chưởng quầy thông cảm cho chỗ khó xử của ta."
Đỗ Chi Văn sắc mặt cũng dần dần trầm lại. Đinh Hạo chỉ vào quyển sổ nói: "Một ngày chưa tới kỳ, một ngày không được bán ra, đây là quy củ được ghi rõ ràng trong này, giải khố này mới mở có mười năm, nếu muốn mở thêm mười năm, thậm chí năm mươi năm, một trăm năm, thì quy củ này tuyệt đối không thể phạm. Chuyện khác không đề cập tới, nếu có người biết được giải khố đem xử lý vật sống từ trước, lợi dụng lỗ hổng này để lừa bịp tống tiền, không phải sẽ rất mệt sao?"
Đỗ chưởng quầy nét mặt bình tĩnh nói: " Vậy ý Đinh quản sự là gì?"
Đinh Hạo cười giống như một đại cô nương đang ngại ngùng, nhưng thanh âm vô cùng chân thật: "Không phải theo ý của ta, mà là dựa theo quy củ, chưa tới kỳ, một món cũng không được bán ra!"
Quan Phốc là một loại cờ bạc thời nhà Tống, gần giống với đổ xúc sắc thời hiện đại. Nhưng bọn họ dùng đồng tiền để đánh, đổ xúc sắc là tính số điểm trên mặt xúc sắc nhiều hay ít, còn ném đồng tiền thì xem mặt chữ cùng mặt trái nhiều hay ít, nếu nếu đồng tiền ném xuống là mặt trái, gọi là "Thuần ", nếu tất cả đều là mặt trái, thì gọi là " Hồn thuần ", tương đương với " Báo tử " trong đổ xúc sắc, thông sát (ăn sạch).
Đinh Hạo theo chân bọn họ lăn lộn ít ngày, dựa vào bộ não linh hoạt của hắn, tự nhiên cũng ngẫm ra một ít môn đạo, ngẫu nhiên cùng một nhóm điếm tiểu nhị chơi đùa một chút, đúng là thua ít thắng nhiều. Đinh Hạo thua coi như mời mọi người uống trà, còn thắng liền đem tiền trả lại cho bọn họ, vì vậy bọn tiểu nhị này đối hắn rất là thân thiết.
Bề ngoài, Đinh Hạo đi tuần tra giải khố chỉ là chuyện cho qua ngày đoạn tháng, nhưng là Đinh Hạo lại thực sự rất chăm chỉ. Đinh Đình Huấn phái hắn đi tuần tra giải khố, hắn muốn tận sức đem việc này làm thật tốt, mặc kệ lão cáo già kia có dụng tâm gì, hắn luôn cho rằng mình nên làm việc để không thẹn với lương tâm. Sau mấy ngày mờ mịt, cuối cùng hắn cũng nắm được một chút thông tin về nghề cầm đồ mà hắn vốn không quen thuộc.
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng chuẩn bị động thủ. Nơi hắn muốn đến chính là Trư Đầu (đầu heo) giải khố. Giải khố chính là hiệu cầm đồ, còn đầu heo là lời châm chọc của khách nhân tới cầm đồ, bởi vì này tiệm cầm đồ này mở ở một ngõ nhỏ gọi là Trư đầu. Còn ngõ nhỏ ‘được’ gọi là Trư Đầu, nghe nói là bởi vì năm xưa tại đầu ngõ có một nhà bán đầu heo, hiện giờ nhà bán đầu heo kia chẳng biết đã đi đâu, còn căn nhà tranh đó cũng biến thành một tòa đại viện nguy nga, tòa đại viện này chính là Đinh gia giải khố, nhưng là ngõ nhỏ nầy, vẫn được gọi là ngõ nhỏ đầu heo.
Phía trước ngõ nhỏ Đầu Heo trước kia chỉ là một phố nhỏ, nhưng hiện giờ đã là Phách Châu thành cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Nhưng lợi nhuận của Đầu Heo giải khố, ở trong năm giải khố của Đinh gia chỉ hơn được giải khố ở khu dân nghèo phía bắc thành một chút, nhưng lại thấp hơn rất nhiều so với ba nhà còn lại. Đinh Hạo cảm thấy việc kinh doanh bị trì trệ như vậy chứng tỏ giải khố này đang tồn tại một vấn đề rất nghiêm trọng.
Trư Đầu giải khố được xây dựng thập phần khí thế, sân được lát bằng gạch màu xanh còn tường được xây bàng gạch màu trắng, bên trong là gồm có ba gian nhà ngói phía trước ba gian nhà ngói phía sau. Trước cửa có hai cây liễu đón khách, cành liễu vừa mới nở ra vài bông hoa màu vàng nhạt. Cửa lớn được sơn son bóng loáng có thể phản chiếu được cả mặt người, trên cửa có treo hai cái vòng vàng rất lớn, bậc thang đều được xây bằng ma thạch, bên trái cửa vào có một cây cột lớn treo một cây đèn, bên phải cửa vào còn có một cây cọc dùng để buộc ngựa, trên cửa chính có treo một tấm bảng hiệu rất lớn viết bốn chữ rất to "Trư Đầu giải khố", phía trên được xây bằng đá xanh chuyên dùng để xây thành, dùng vôi mạt bình, lại dùng màu sắc rực rỡ vẽ ra đồ án hình "Bức thử điếu tiền tài".(đồ án tiền tài hình dơi chuột)
Một la thì nghèo hai la thì phú, ba la bốn la mở hiệu cầm đồ, hiệu cầm đồ từ xưa đã được coi là ngành hái ra tiền, cửa vào tự nhiên phải xây dựng có phong thái thật phi phàm. Đinh Hạo cùng Tao Trư Nhi đi nhiều quen đường, vừa tới nơi liền bước thẳng vào trong, vượt qua tất cả nhà cao cửa rộng hai bên đường đi, thì thấy một lão phụ nhân tóc bạc còng lưng đang chầm chập quét dọn sân.
Đinh Hạo thấy bà liền cười nói: "Liễu bà bà chịu khó quá, mặt đất đã sạch như vậy rồi, mà vẫn muốn vẩy nước quét nhà sao?"
Lão phụ nhân ngẩng đầu nhìn thấy là hắn, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười: "Nguyên lai là Hạo ca nhi, ha hả, cũng hai ngày rồi ngươi không có tới đây."
Lão phụ nhân ước chừng trên dưới sáu mươi tuổi, phía dưới mặc một chiếc váy đơn giản, phía trên là một chiếc nhu áo, tinh thần thật còn khá quắc thước. Đinh Hạo cười cười chào hỏi bà, thấy trong viện đặt một cái sọt bằng mây, bên trong có mấy cái đĩa vỡ và vài đồ vật linh tinh, lão phụ nhân đang muốn đem nó đi, liền tiến lên giúp một tay, giúp bà đem cái sọt nhấc ra phía sau cửa, lúc này mới lễ phép gật đầu với bà, rồi hướng về phía trong giải khố đi tới.
Quản sự Đinh Hạo này không có tự cao tự đại, đối với một tạp dịch chuyên vẩy nước quét nhà cũng rất khách khí, đối với người lớn tuổi lại quan tâm săn sóc, vì vậy mấy tháng nay các lão hạ nhân đều coi hắn như con cháu trong nhà, ngay cả Đinh quản sự cũng không kêu, chỉ gọi hắn là Hạo ca nhi, tuy ít đi vài phần cung kính, nhưng lại phi thường thân thiết.
Bên trong tiệm cầm đồ khá im ắng, ánh sáng ảm đạm u ám, quầy hàng ở phía cao cao, đang đóng cửa im lìm, Đinh Hạo đi đến trước một cái cửa sổ nhỏ, nâng tay nhẹ nhàng gõ gõ lêm tấm cửa sổ, bên trong quầy liền một người chậm rãi thò đầu ra. Đó là cái tiểu nhị, vừa thấy là Đinh Hạo liền vui mừng kêu lên: "Ôi, Đinh quản sự ngài đã tới, ngài chờ chút, tiểu nhân ra mở cửa ngay."
Tiểu nhị kia vội vàng chạy tới cửa, mở cửa hông ra rồi cười hì hì nói: "Đinh quản sự, Tiết Gia ca ca, mời nhị vị mau mau vào."
"Ha hả, Đinh quản sự đến đây sao?" Bên trong chợt có một người đi ra, chừng năm mươi tuổi, mảnh khảnh lanh lợi, mặc một bộ áo bào màu xanh, quần áo phẳng phiu, tóc tai đều chải truốt chỉnh tề.
Đinh Hạo vội chắp tay cười nói: "Đỗ chưởng quầy."
Quan giai Triều Tống có một số được gọi là Triều Phụng(1) lang, Triều Phụng đại phu, dân gian có nhiều kẻ sĩ cũng được tôn xưng là Triều Phụng, nhưng những người buôn bán không được gọi là Triều phụng, bình thường đều gọi là chưởng quầy, quản sự. Đỗ chưởng quầy tên là Đỗ Chi Văn, là một lão chưởng quầy ở Đinh gia, vẫn cai quản hiệu cầm đồ này cho Đinh gia.
Đinh Hạo thi lễ, Đỗ chưởng quầy hơi giật mình, khách khí gật gật đầu, nói: "Đinh quản sự, Sao hôm nay lại hạ cố đến chỗ này vậy? Ngồi ngồi ngồi, người đâu a, còn không mau dâng trà."
"Ha hả, Đỗ chưởng quầy không cần khách khí, Đinh mỗ hôm nay đến để kiểm kho, lát nữa còn phải đi chọn mua vài thứ, không thể ở lâu được."
Đỗ chưởng quầy bàn tay đang vuốt râu chợt dừng lại, tinh quang chợt lóe lên trong mắt lão, lông mày khẽ nhướng, lập tức cười rộ lên: "Sao? Đinh quản sự hôm nay phải kiểm kho à?"
Đinh Hạo quan sát nhất cử nhất động của hắn, thản nhiên cười nói: "Đúng vậy, ta lãnh trách nhiệm tuần sát cũng một đoạn thời gian rồi, nếu không kiểm tra lấy một lần, khi ông chủ hỏi đến cũng không biết trả lời sao cho tốt, lão chưởng quầy ngài nói làm vậy có được không?"
Đỗ Chi Văn ha ha cười, liên tục gật đầu nói: "Đinh quản sự nói đúng lắm, Chi Châu a, ngươi tiếp Đinh quản sự... đến nhà kho xem xét một chút, lão hủ ở lại trông coi cửa hàng."
Nhị chưởng quầy gọi là Vương Chi Châu, hơn ba mươi tuổi, là một người phi thường khôn khéo lão luyện. Từ lúc Đinh Hạo vừa tới cửa, hắn liền đứng ngay ở cửa ra vào, nghe thấy đại chưởng quỹ phân phó, vội gật gật đầu: "Đinh quản sự, mời đi bên này..."
Nhà kho của giải khố (tiệm cầm đồ) này quả không nhỏ, kéo dài một loạt năm gian phòng, trên cánh cửa đều ghi loại đồ vật mà người ta cầm cố, mỗi gian phòng lại dựa vào thời hạn của “vật sống” cầm cố mà phân thành từng nhóm, chờ đến khi hết kì hạn chuộc đồ mà người cầm cố không đến chuộc lại vật phẩm, liền được thay bằng nhãn hiệu khác và được để vào một bên khác.
Có thể thấy được, hai lão quản sự của Đinh gia rất tinh thông nghề cầm đồ này, theo như sổ sách ghi lại, rất nhiều vật cầm cố đều thu vào với giá cực thấp, sau một lần qua tay có thể bán lại với giá rất hời, mang lại lợi nhuận cực cao. Đinh Hạo thực sự dựa theo sổ sách kiểm kê lại đồ vật trong kho, Vương quản sự ở bên nhìn hắn với ánh mắt có chút quái dị: "Quái lạ, không phải tên Đinh Hạo này chưa từng được đi học chữ sao, hắn làm sao có thể tự mình xem sổ sách được chứ? Hay là... tin đồn kia là thật, người này thật sự đã được hồ tiên làm phép?"
Đinh Hạo hồn nhiên không chú ý tới ánh mắt quái dị của Vương quản sự, là một người lớn lên ở cô nhi viện, không có bao nhiêu hoạt động vui chơi giải trí, cho nên lúc nhàn hạ hắn liền đọc sách, xem sách để giải trí, trong đó không hề ít tác phẩm vĩ đại bằng chữ phồn thể, xem nhiều cũng có thể hiểu được hàm ý đơn giản của từng chữ, nhưng mà hắn không có đi học qua từng câu từng chữ một, nên nếu để cho hắn nhìn hắn qua còn có thể biết được từng chữ, còn nếu muốn hắn viết thì có thể nói là “khuyết bút thiểu họa nan dĩ thành tự”. (vẽ ít khó thành chữ)
Đinh Hạo cẩn thận kiểm tra một lúc lâu, mới nhíu mày lại chuyển hướng Vương Chi Châu hỏi: "Vương quản sự, trong sổ sách này... hình như có chút không đúng thì phải?"
Vương quản sự nghe xong ngẩn ngơ: "Sao? Chỗ nào không đúng?"
"Vương quản sự, ngươi nhìn xem, cái bình đồng Kim Lý Hí Thủy này, còn có ba bộ áo đơn này, đều là vật sống, còn chưa tới kỳ hạn, như thế nào lại chuyển sang nhóm vật cần bán chứ?"
Vương quản sự cười gượng hai tiếng nói: "Ác, ta còn tưởng sự tình gì cơ, Đinh quản sự, ngươi còn có điều không biết a, cửa hàng này nhà chúng ta kinh doanh đã nhiều năm nay, những người đến cầm đồ gia cảnh thế nào, chúng ta đều biết rất rõ ràng. Mấy đồ vật đó tuy ‘còn sống’, nhưng mà bọn họ căn bản thể có tiền để chuộc lại số đồ vật đó, cho nên... Trước tiên cứ bán đi đã, như thế có thể thu lại tiền vốn sớm một chút. Ha hả, mùa đông năm trước, khi vận lương đến Quảng Nguyên thành, ông chủ đại thương nguyên khí, chúng ta đều là quản sự, cũng nên tính toán tỉ mỉ một chút không phải sao?"
Đinh Hạo suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Vương quản sự, Đinh mỗ đích xác không quá tinh thông nghề cầm đồ này, nhưng mà... vật sống so với vật chết thì giá cả thấp hơn nhiều, ta còn biết được điều đó. Chẳng lẽ bọn họ biết rõ đến kỳ hạn cũng không có khả năng có tiền để lấy đồ vật về, như thế nào lại lựa chọn đem vật đi cầm cố?"
Vương quản sự có chút bực mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đinh quản sự, ngươi còn trẻ tuổi, nên không biết có một số người không tự mình hiểu được điều đó, bọn họ cứ nghĩ mình có chút bổn sự, đến lúc đó sẽ có biện pháp giải quyết, kết quả đương nhiên là còn thảm hại hơn. Ha hả a, nếu không phải những người này không biết nặng nhẹ, chúng ta sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy được chứ? Số quần áo và chiếc bình đồng cầm cố này là của dân chúng gần đây, chúng ta làm vậy chính là giúp cho bọn họ, Đinh quản sự cứ yên tâm đi."
Đinh Hạo nghe hắn nói, giống như đang giảng giải về chuẩn mực làm người vậy, nhưng nói trong nói ngoài chung quy cũng là vì chính mình, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện phản ứng thái quá, chỉ ảm đạm cười nói: "Có lẽ vậy, Vương quản sự, đem số đồ này đi bán ra sớm một chút đi, như vậy tài chính cũng mau hồi lại, nhưng mà... Một khi người ta thật sự có tiền, muốn tới chuộc lại đồ vật cũ, khi đó làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mua một kiện giống như thế bồi thường lại cho người ta sao? Ta nghĩ tới lúc đó sợ rằng số tiền bồi thường cũng gấp bội số tiền bán ra. Việc này vạn nhất xảy ra, chỉ sợ trước tiên bán ra không hẳn đã là tốt, khi đó giá trị bồi thường không chỉ có tiền vật. Lại nói tiếp, việc đó cũng không phải sẽ làm hỏng đi danh dự của giải khố chúng ta sao?"
Vương quản sự không cười nữa, nghiến răng lạnh lùng thốt: "Đây là Đinh quản sự đang chỉ chích tại hạ làm sai sao?"
Đinh Hạo đuôi lông mày giương lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Không dám, tại hạ chỉ đang bàn luận, chẳng lẽ tại hạ nói không đúng?"
Đỗ đại quản sự bên ngoài nghe thấy âm thanh bên trong vang ra, vội vàng đi đến, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đại quản sự, chúng ta vì Đinh gia, đã tận tâm tận lực như vậy, Nhưng Đinh quản sự lại chỉ trích chúng ta, hắn nói toàn bộ đều là không đúng, ngươi nhìn mấy thứ này đi, chỉ là một đôi đồng bình, còn có ba bộ áo đơn, đều là khẳng định không thể làm vật sống được lâu nữa, ta mới nói cứ bán ra trước đi, Đại quản sự ngươi cũng đồng ý, hiện tại Đinh quản sự rất không đồng ý đấy."
"Nga, nguyên lai vì chuyện này à, ha hả, Đinh quản sự, ngươi chưa từng làm nghề cầm đồ, tất nhiên không biết chỗ linh hoạt trong đó, chiếu theo quy củ, vật sống chưa tới kỳ đúng là không thể đem bán ra, chẳng qua mấy món đồ này, bọn họ không có khả năng chuộc lại, lão hủ làm việc này bốn mươi năm nay, chút chuyện nhỏ này mà cũng không phán đoán chính xác nữa sao? Ngươi xem có phải hay không..."
"Xin lỗi, Đỗ chưởng quầy, có lẽ ngài nói đúng. Nhưng mà ta tới đây tuần sát để làm gì? Chính là để kiểm tra những việc làm không tuân thủ quy củ. Nếu ta đứng ở vị trí của ngài, nói không chừng ta cũng làm như vậy, nhưng không ở vị trí này, thì không cần phải mưu tính về nó. Còn nếu như đã ở vào vị trí này, thì phải tận trung với cương vị công tác. Mong Đỗ chưởng quầy thông cảm cho chỗ khó xử của ta."
Đỗ Chi Văn sắc mặt cũng dần dần trầm lại. Đinh Hạo chỉ vào quyển sổ nói: "Một ngày chưa tới kỳ, một ngày không được bán ra, đây là quy củ được ghi rõ ràng trong này, giải khố này mới mở có mười năm, nếu muốn mở thêm mười năm, thậm chí năm mươi năm, một trăm năm, thì quy củ này tuyệt đối không thể phạm. Chuyện khác không đề cập tới, nếu có người biết được giải khố đem xử lý vật sống từ trước, lợi dụng lỗ hổng này để lừa bịp tống tiền, không phải sẽ rất mệt sao?"
Đỗ chưởng quầy nét mặt bình tĩnh nói: " Vậy ý Đinh quản sự là gì?"
Đinh Hạo cười giống như một đại cô nương đang ngại ngùng, nhưng thanh âm vô cùng chân thật: "Không phải theo ý của ta, mà là dựa theo quy củ, chưa tới kỳ, một món cũng không được bán ra!"
Bình luận facebook