Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Đinh Thừa Tông đi dạo chơi quanh thôn một vòng, mất hứng trở về Đinh phủ, vừa tiến vào cửa lớn, chỉ thấy một người đứng đàng kia mặt đầy khó xử đang vái chào Nhạn Cửu, xem cách ăn mặc của người đó, không giống với người trong phủ. Đinh Thừa Tông liền khoát tay, ý bảo kiệu phu đưa qua.
Tới gần, Đinh Thừa Tông hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nhạn Cửu vừa nhìn thấy hắn, vội nghênh tiến tới chắp tay trước ngực thi lễ nói: “Đại thiếu gia, người này của Diệp gia xa hành đi sai đường, một người hành cước(người đưa thư) mới, không hiểu quy củ, không dám làm phiền thiếu gia…”
Đinh Thừa Tông ảm đạm cười vẫn là hỏi: “Chuyện gì?” Lúc này ngữ khí có chút lành lạnh.
Nhạc Cửu cứng lại, không dám qua loa tắc trách. Đinh Thừa Tông thường ngày hành tẩu bên ngoài, người nọ thật ra vẫn nhận biết hắn, liền tiến lên vái chào, nói: “Tiểu nhân ra mắt Đinh đại công tử, tiểu nhân vốn là hành cước của Diệp gia xa hành, muốn đưa mấy phong thư tới cho quý phủ. Trong đó có một phong thư, khách nhân đặc biệt dặn phải đưa cho người, đây là tiểu nhân không dám phạm quy mà đưa cho Nhạc đại quản sự.”
Đinh Thừa Tông nhíu nhíu mày, Diệp gia xa hành ở Tây Bắc có bao nhiêu chi nhánh, vừa chuyển người cùng chuyển đồ vật, còn chuyển thư thay người nữa, đây đều là phạm vi nghiệp vụ của bọn họ. Có thể cùng Đinh gia có thư lui tới, không phải là bạn tốt chí thân cũng là đồng bạn buôn bán, thư lui tới đích thực luôn luôn do Nhạn Cửu tiếp nhận chuyển giao, không biết phong thư này là người phương nào viết, và phải giao cho ai.
Hắn mở miệng hỏi: “Thư thế nào, phải giao cho ai?”
Tiểu nhị của Diệp gia xa hành kia nói: “Người viết thư là ai tiểu nhân cũng không biết, lá thư này là của chi nhánh xa hành ở Quảng Nguyên đưa tới, cố ý thêm thanh toán phí, nói rõ cần phải giao cho Đinh Hạo của quý phủ. Tiểu nhân lại không biết Đinh Hạo trong quý phủ là người nào?”
Đinh Thừa Tông có chút ngoài ý muốn, ngẩn người ra một chút, rồi mới cười nói: “Nga, là Đinh Hạo sao, đó là một vị quản sự của bản phủ. Hắn đã phụng phân phó của Châu phủ, dẫn người đi ra sông sửa sang rồi, giao cho bản nhân là được? ta sẽ nhờ người đưa cho hắn.”
Đinh đại thiếu đã nói, tự nhiên có phân lượng khác với Nhạn Cửu, còn nữa, Đinh đại thiếu buôn bán bên ngoài một lời nói đáng giá ngàn vàng, đó cũng chính là một nhân vật dũng cảm, tiểu nhị của Diệp gia xa hành kia nghe tiếng đã lâu, đối với hắn cực kỳ tín nhiệm, do dự một chút người nọ liền cười nói: “Vốn đây là không hợp với quy củ, nhưng là Đinh đại công tử đã nói tiểu nhân không tin được sao?”
Hắn liếc mắt nhìn Nhạn Cửu một cái, không muốn đắc tội với hắn lại nói: “Kỳ thật Nhạn Cửu gia tiểu nhân cũng tin được, nhưng là người đã chỉ rõ phải giao đúng người, tiểu nhân cũng không dám làm chủ lung tung. Nếu vị vị Đinh quản sự này không ở quý phủ, vậy…chỉ có thể làm phiền đại công tử.”
Đinh Thừa Tông mỉm cười tiếp nhận thư, hắn ký nhận đồng ý, liền nhận lá thứ, kiệu nhỏ đi thẳng vào bên trong. Nhạn Cửu đứng một bên cười bồi, đợi cho vỗ kiệu của Đinh Thừa Tông đi xa, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.
Đinh Thừa Tông trở lại phòng mình, đặt lá thư lên bàn, nhìn kinh ngạc, thỉnh thoảng đưa tay sờ qua, vẻ mặt có chút suy nghĩ.
Lục Tương Vũ gọi người ngâm nước nóng vào trà, đặt chén trà lên trên án thư, châm cho hắn một ly, ôn nhu nói: “Quan nhân, có chuyện gì mà khó khăn vậy?”
Nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua lá thư, hé miệng cười khẽ nói: “Là lá thư này sao…phái Tiết Lương kia mang cho Đinh Hạo không phải là được sao.”
Đinh Thừa Tông gật gật đầu, lại lắc đầu, đưa tay muốn tìm chén trà, đột nhiên lùi lại, trầm ngâm một lát, liền cầm lấy lá thư kia, chậm rãi xé mối hàn ra. Lục Tương Vũ đôi mắt quyến rũ bỗng mở lớn, đưa tay che lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình, giật mình nhìn về phía trượng phu của mình.
Đinh Thừa Tông mí mắt không đổi, chính là chậm rãi mở phong thư, đặt phong bì thư kia cẩn thận lên bàn, mở bức thư ra xem, Lục Tương Vũ không khỏi tò mò, có lòng muốn đi qua xem nội dung, rồi lại không dám, chính là ngồi đối diện nhìn sắc mặt trượng phu.
Nhưng Đinh Thừa Tông đúng là cây to trước gió, lòng dạ thâm hậu, vui giận không hiện sắc, từ trên mặt hắn làm sao có thể nhìn ra được manh mối gì. Đinh Thừa Tông vội vàng xem thư xong, đặt bức thư xuống, nhắm hai mắt lại, liền trầm tư suy nghĩ. Lục Tương Vũ không dám quấy rầy chỉ ngồi yên một bên.
Trầm Tư trong chốc lát, Đinh Thừa Tông lại mở bức thư ra nhìn lại từ đầu tới cuối một lần nữa, đột nhiên nói: “Lấy thứ gì dễ cháy tới đây.”
Lục Tương Vũ cả kinh nói: “Quan nhân.”
“Mang vật gì dễ cháy tới đây!” Đinh Thừa Tông nghiêm khắc nhìn nàng một cái, Lục Tương Vũ không dám nói gì, ngoan ngoãn đứng dậy, nhóm một vật dễ cháy mang tới, Đinh Thừa Tông liền châm hỏa đốt bức thư.
“Quan nhân…” Lục Tương Vũ hô gọi một tiếng, lại không biết là có chuyện gì.
Đinh Thừa Tông chấn động làm tro tàn rơi xuống, trên mặt lộ ra tia cười khổ, nghiêm nghị nói: “Vũ nhi, đây là vi phu…bình sinh lần đầu tiên phụ người à….”
“Quan nhân…” Lục Tương Vũ lòng muốn an ủi, nhưng nói tới bên miệng lại khó có thể thành lời.
Đinh Thừa Tông ánh mắt ươn ướt, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Rễ sâu mới có cây tốt, nếu là một cái rễ bị hư thối, không có một cái rẽ khác có thể chống đỡ, cây đại thụ này lại phồn hoa…gió thổi qua cũng muốn suy sụp. Vi phu làm như vậy, không phải là vì chính mình, chính là muốn lưu lại cây đại thụ này một nhánh sinh cơ mà thôi, chỉ mong…hắn có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta…”
Lục Tương Vũ không kiềm chế được nói: “Quan nhân, thư…là người nào viết, nói chuyện gì?”
Đinh Thừa Tông lắc lắc đầu, nghiêng người mệt mỏi nằm xuống giường, mệt mỏi nói: “Nàng chớ hỏi nhiều, ta mệt rồi, phải tạm nghỉ một chút.”
“Vâng!” Lục Tương Vũ uyển nhiên cúi đầu, lại miễn cưỡng cười với trượng phu, dịu dàng đứng lên, phủ lên cho hắn thêm một cái chăn bạc, liền lặng lẽ lui ra ngoài…
Phách Châu Phu tu sửa sông, mà trong hai mươi dặm Đinh gia, vừa lúc xuyên qua đất của Đinh gia, trên đồng ruộng dọc ngang tung hoành mấy con sông nhỏ thường xuyên khô cạn. Có con sông lớn này, trừ phi gặp phải hạn hán hiếm có, như vậy có thể cam đoan phụ cận đất vườn này có thể tưới. Người nông dân biết người nước là quan trọng nhất, nhất là vùng tây bắc này, cho nên các tráng đinh của các hộ nông dân, đối với việc tu sửa có liên quan chặt chẽ tới lợi ích của mình này độ nhiệt tình cũng rất cao.
Đợi tới nơi, đợi quan viên thủy lợi của châu phủ mang theo một đám tiểu Lại(chức quan 0 phẩm cấp) tuần tra xác định lộ tuyến thượng du con sông, xác định lộ tuyến con sông cho bọn hắn xem. Đinh gia trang phụ trách khúc sông không ngắn, dựa theo tính toán sức lao động của hơn một trăm người này, hoàn thành khúc sông, trước sau mất khoảng chừng một tháng.
Khu tây Bắc, quan thương đều có rất nhiều trướng bồng hành quân, phân phối tới một đống, lại có người của quan phủ tới dạy bọn hắn cách đóng cọc làm giá, trên mặt đất hiện lên vài đỉnh trướng bồng. Về phần lương thực, cũng từ Đinh gia đưa tới hai xe, nộp lên trên lương phú(thuế lương) thì đó còn lại là phần khấu trừ.
Ngày đầu tiên, chính là dựng trướng bồng, đào đất chôn nồi, thăm dò lộ tuyến, vội vã bận rộn cũng trôi qua. Bọn họ mang tới có rau dưa, vài đầu bếp nữ lại hái được một ít rau dại ở trên sườn núi thấp gần đó phối hợp, thức ăn cũng không đến nỗi tồi.
Trên sườn núi thấp còn có một tòa sơn thần miếu rách nát, Chân bảo chính xem qua liền nói với Đinh Hạo, về sau nơi này mở sông lớn không bằng sửa chữa tòa sơn thần miếu này một chút, đổi thành một tòa long vương miếu, phù hộ quê nhà mưa thuận gió hòa, nguồn nước sung túc.
Chân bảo chính đề nghị tu sửa sơn thần miếu, tự nhiên là muốn tìm kiếm chút lợi ích, Đinh Hạo là quản sự Đinh phủ, lại là tâm phúc của Đinh lão gia, nói cho hắn nghe, là muốn bảo hắn giựt dây Đinh lão thái gia gật đầu. Đinh Hạo tính toán sửa xong con sông này, còn có một tháng thời gian, chính mình sẽ cao chạy xa bay, làm sao còn có thể để ý tới chuyện nhỏ này, liền cười đáp ứng, hàm hồ cười nói khi về sẽ nói lại với lão gia, nếu lão gia đồng ý, không tránh khỏi muốn phải làm phiền tới Chân Bảo Chính. Chân Bảo Chính nghe xong tâm hoa nộ phóng, đối với Đinh Hạo liền lộ ra vài phần thân thiết.
Lừa Chân Bảo Chính đắc trí rời đi, Đinh Hạo theo bản năng đi tìm thân ảnh La Đông Nhi, giương mắt vừa thấy, trong bóng chiều chạng vạng chỉ nhìn thấy một cái bếp, mới vừa rồi La Đông Nhi còn đang ngồi chồm hỗm ở đàng kia bận rộn thổi cơm, trong chốc lát thế nhưng lại chẳng biết đi đâu.
Đinh Hạo không khỏi ngạc nhiên nói: “Mới vừa rồi còn ở đàng kia, người đâu rồi?”
Tới gần, Đinh Thừa Tông hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nhạn Cửu vừa nhìn thấy hắn, vội nghênh tiến tới chắp tay trước ngực thi lễ nói: “Đại thiếu gia, người này của Diệp gia xa hành đi sai đường, một người hành cước(người đưa thư) mới, không hiểu quy củ, không dám làm phiền thiếu gia…”
Đinh Thừa Tông ảm đạm cười vẫn là hỏi: “Chuyện gì?” Lúc này ngữ khí có chút lành lạnh.
Nhạc Cửu cứng lại, không dám qua loa tắc trách. Đinh Thừa Tông thường ngày hành tẩu bên ngoài, người nọ thật ra vẫn nhận biết hắn, liền tiến lên vái chào, nói: “Tiểu nhân ra mắt Đinh đại công tử, tiểu nhân vốn là hành cước của Diệp gia xa hành, muốn đưa mấy phong thư tới cho quý phủ. Trong đó có một phong thư, khách nhân đặc biệt dặn phải đưa cho người, đây là tiểu nhân không dám phạm quy mà đưa cho Nhạc đại quản sự.”
Đinh Thừa Tông nhíu nhíu mày, Diệp gia xa hành ở Tây Bắc có bao nhiêu chi nhánh, vừa chuyển người cùng chuyển đồ vật, còn chuyển thư thay người nữa, đây đều là phạm vi nghiệp vụ của bọn họ. Có thể cùng Đinh gia có thư lui tới, không phải là bạn tốt chí thân cũng là đồng bạn buôn bán, thư lui tới đích thực luôn luôn do Nhạn Cửu tiếp nhận chuyển giao, không biết phong thư này là người phương nào viết, và phải giao cho ai.
Hắn mở miệng hỏi: “Thư thế nào, phải giao cho ai?”
Tiểu nhị của Diệp gia xa hành kia nói: “Người viết thư là ai tiểu nhân cũng không biết, lá thư này là của chi nhánh xa hành ở Quảng Nguyên đưa tới, cố ý thêm thanh toán phí, nói rõ cần phải giao cho Đinh Hạo của quý phủ. Tiểu nhân lại không biết Đinh Hạo trong quý phủ là người nào?”
Đinh Thừa Tông có chút ngoài ý muốn, ngẩn người ra một chút, rồi mới cười nói: “Nga, là Đinh Hạo sao, đó là một vị quản sự của bản phủ. Hắn đã phụng phân phó của Châu phủ, dẫn người đi ra sông sửa sang rồi, giao cho bản nhân là được? ta sẽ nhờ người đưa cho hắn.”
Đinh đại thiếu đã nói, tự nhiên có phân lượng khác với Nhạn Cửu, còn nữa, Đinh đại thiếu buôn bán bên ngoài một lời nói đáng giá ngàn vàng, đó cũng chính là một nhân vật dũng cảm, tiểu nhị của Diệp gia xa hành kia nghe tiếng đã lâu, đối với hắn cực kỳ tín nhiệm, do dự một chút người nọ liền cười nói: “Vốn đây là không hợp với quy củ, nhưng là Đinh đại công tử đã nói tiểu nhân không tin được sao?”
Hắn liếc mắt nhìn Nhạn Cửu một cái, không muốn đắc tội với hắn lại nói: “Kỳ thật Nhạn Cửu gia tiểu nhân cũng tin được, nhưng là người đã chỉ rõ phải giao đúng người, tiểu nhân cũng không dám làm chủ lung tung. Nếu vị vị Đinh quản sự này không ở quý phủ, vậy…chỉ có thể làm phiền đại công tử.”
Đinh Thừa Tông mỉm cười tiếp nhận thư, hắn ký nhận đồng ý, liền nhận lá thứ, kiệu nhỏ đi thẳng vào bên trong. Nhạn Cửu đứng một bên cười bồi, đợi cho vỗ kiệu của Đinh Thừa Tông đi xa, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.
Đinh Thừa Tông trở lại phòng mình, đặt lá thư lên bàn, nhìn kinh ngạc, thỉnh thoảng đưa tay sờ qua, vẻ mặt có chút suy nghĩ.
Lục Tương Vũ gọi người ngâm nước nóng vào trà, đặt chén trà lên trên án thư, châm cho hắn một ly, ôn nhu nói: “Quan nhân, có chuyện gì mà khó khăn vậy?”
Nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua lá thư, hé miệng cười khẽ nói: “Là lá thư này sao…phái Tiết Lương kia mang cho Đinh Hạo không phải là được sao.”
Đinh Thừa Tông gật gật đầu, lại lắc đầu, đưa tay muốn tìm chén trà, đột nhiên lùi lại, trầm ngâm một lát, liền cầm lấy lá thư kia, chậm rãi xé mối hàn ra. Lục Tương Vũ đôi mắt quyến rũ bỗng mở lớn, đưa tay che lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình, giật mình nhìn về phía trượng phu của mình.
Đinh Thừa Tông mí mắt không đổi, chính là chậm rãi mở phong thư, đặt phong bì thư kia cẩn thận lên bàn, mở bức thư ra xem, Lục Tương Vũ không khỏi tò mò, có lòng muốn đi qua xem nội dung, rồi lại không dám, chính là ngồi đối diện nhìn sắc mặt trượng phu.
Nhưng Đinh Thừa Tông đúng là cây to trước gió, lòng dạ thâm hậu, vui giận không hiện sắc, từ trên mặt hắn làm sao có thể nhìn ra được manh mối gì. Đinh Thừa Tông vội vàng xem thư xong, đặt bức thư xuống, nhắm hai mắt lại, liền trầm tư suy nghĩ. Lục Tương Vũ không dám quấy rầy chỉ ngồi yên một bên.
Trầm Tư trong chốc lát, Đinh Thừa Tông lại mở bức thư ra nhìn lại từ đầu tới cuối một lần nữa, đột nhiên nói: “Lấy thứ gì dễ cháy tới đây.”
Lục Tương Vũ cả kinh nói: “Quan nhân.”
“Mang vật gì dễ cháy tới đây!” Đinh Thừa Tông nghiêm khắc nhìn nàng một cái, Lục Tương Vũ không dám nói gì, ngoan ngoãn đứng dậy, nhóm một vật dễ cháy mang tới, Đinh Thừa Tông liền châm hỏa đốt bức thư.
“Quan nhân…” Lục Tương Vũ hô gọi một tiếng, lại không biết là có chuyện gì.
Đinh Thừa Tông chấn động làm tro tàn rơi xuống, trên mặt lộ ra tia cười khổ, nghiêm nghị nói: “Vũ nhi, đây là vi phu…bình sinh lần đầu tiên phụ người à….”
“Quan nhân…” Lục Tương Vũ lòng muốn an ủi, nhưng nói tới bên miệng lại khó có thể thành lời.
Đinh Thừa Tông ánh mắt ươn ướt, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Rễ sâu mới có cây tốt, nếu là một cái rễ bị hư thối, không có một cái rẽ khác có thể chống đỡ, cây đại thụ này lại phồn hoa…gió thổi qua cũng muốn suy sụp. Vi phu làm như vậy, không phải là vì chính mình, chính là muốn lưu lại cây đại thụ này một nhánh sinh cơ mà thôi, chỉ mong…hắn có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta…”
Lục Tương Vũ không kiềm chế được nói: “Quan nhân, thư…là người nào viết, nói chuyện gì?”
Đinh Thừa Tông lắc lắc đầu, nghiêng người mệt mỏi nằm xuống giường, mệt mỏi nói: “Nàng chớ hỏi nhiều, ta mệt rồi, phải tạm nghỉ một chút.”
“Vâng!” Lục Tương Vũ uyển nhiên cúi đầu, lại miễn cưỡng cười với trượng phu, dịu dàng đứng lên, phủ lên cho hắn thêm một cái chăn bạc, liền lặng lẽ lui ra ngoài…
Phách Châu Phu tu sửa sông, mà trong hai mươi dặm Đinh gia, vừa lúc xuyên qua đất của Đinh gia, trên đồng ruộng dọc ngang tung hoành mấy con sông nhỏ thường xuyên khô cạn. Có con sông lớn này, trừ phi gặp phải hạn hán hiếm có, như vậy có thể cam đoan phụ cận đất vườn này có thể tưới. Người nông dân biết người nước là quan trọng nhất, nhất là vùng tây bắc này, cho nên các tráng đinh của các hộ nông dân, đối với việc tu sửa có liên quan chặt chẽ tới lợi ích của mình này độ nhiệt tình cũng rất cao.
Đợi tới nơi, đợi quan viên thủy lợi của châu phủ mang theo một đám tiểu Lại(chức quan 0 phẩm cấp) tuần tra xác định lộ tuyến thượng du con sông, xác định lộ tuyến con sông cho bọn hắn xem. Đinh gia trang phụ trách khúc sông không ngắn, dựa theo tính toán sức lao động của hơn một trăm người này, hoàn thành khúc sông, trước sau mất khoảng chừng một tháng.
Khu tây Bắc, quan thương đều có rất nhiều trướng bồng hành quân, phân phối tới một đống, lại có người của quan phủ tới dạy bọn hắn cách đóng cọc làm giá, trên mặt đất hiện lên vài đỉnh trướng bồng. Về phần lương thực, cũng từ Đinh gia đưa tới hai xe, nộp lên trên lương phú(thuế lương) thì đó còn lại là phần khấu trừ.
Ngày đầu tiên, chính là dựng trướng bồng, đào đất chôn nồi, thăm dò lộ tuyến, vội vã bận rộn cũng trôi qua. Bọn họ mang tới có rau dưa, vài đầu bếp nữ lại hái được một ít rau dại ở trên sườn núi thấp gần đó phối hợp, thức ăn cũng không đến nỗi tồi.
Trên sườn núi thấp còn có một tòa sơn thần miếu rách nát, Chân bảo chính xem qua liền nói với Đinh Hạo, về sau nơi này mở sông lớn không bằng sửa chữa tòa sơn thần miếu này một chút, đổi thành một tòa long vương miếu, phù hộ quê nhà mưa thuận gió hòa, nguồn nước sung túc.
Chân bảo chính đề nghị tu sửa sơn thần miếu, tự nhiên là muốn tìm kiếm chút lợi ích, Đinh Hạo là quản sự Đinh phủ, lại là tâm phúc của Đinh lão gia, nói cho hắn nghe, là muốn bảo hắn giựt dây Đinh lão thái gia gật đầu. Đinh Hạo tính toán sửa xong con sông này, còn có một tháng thời gian, chính mình sẽ cao chạy xa bay, làm sao còn có thể để ý tới chuyện nhỏ này, liền cười đáp ứng, hàm hồ cười nói khi về sẽ nói lại với lão gia, nếu lão gia đồng ý, không tránh khỏi muốn phải làm phiền tới Chân Bảo Chính. Chân Bảo Chính nghe xong tâm hoa nộ phóng, đối với Đinh Hạo liền lộ ra vài phần thân thiết.
Lừa Chân Bảo Chính đắc trí rời đi, Đinh Hạo theo bản năng đi tìm thân ảnh La Đông Nhi, giương mắt vừa thấy, trong bóng chiều chạng vạng chỉ nhìn thấy một cái bếp, mới vừa rồi La Đông Nhi còn đang ngồi chồm hỗm ở đàng kia bận rộn thổi cơm, trong chốc lát thế nhưng lại chẳng biết đi đâu.
Đinh Hạo không khỏi ngạc nhiên nói: “Mới vừa rồi còn ở đàng kia, người đâu rồi?”
Bình luận facebook