-
Chương 60: Nàng, hắn
Hôm Huệ phi Tố thị của tiên đế quay về cung đình, Hâm Nhi chỉ nhìn thoáng qua từ xa rồi trốn đến một chỗ không ai có thể tìm ra cậu mà chơi một mình. Nàng không đòi cậu đến trước mặt hành lễ, cũng không gióng trống khua chiêng phái người tìm cậu, dường như nàng tới nơi này để sống cuộc sống của mình nên có gặp chủ của nơi này hay không cũng chẳng sao. Hâm Nhi trốn đến tận lúc bữa tối, cuối cùng cảm thấy rất vô vị, bất mãn trở lại tẩm cung.
Hôm nay cận thị đang làm nhiệm vụ trong cung là Bạch Khoan, Hâm Nhi bén nhạy phát hiện hôm nay cậu ta càng uất ức hơn bình thường, ỉu xìu như thể bị ấm ức nhiều lắm không bằng. Hâm Nhi ghét nhất là thấy bộ dạng này của cậu ta, giận dữ nói: “Ngươi bày ra gương mặt thối ấy làm gì?” Bạch Khoan hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, “Thần không dám. Thần có tội.” Cậu ta nói gần như khóc: “Bệ hạ bớt giận. Hôm nay đại trưởng công chúa Vinh An xông đến yết kiến bệ hạ, tìm khắp nơi không được nên lấy thần ra để trút giận. Bệ hạ xem, cục u đầy đầu thần còn chưa đánh tan đây.”
Hâm Nhi nổi lửa trong lòng, thầm giận Vinh An không biết phân biệt. Chân Ninh còn chết ở dưới loạn đao, nàng ấy thật sự cho là bốn chữ “đại trưởng công chúa” có thể hoành hành thiên hạ ư? Hâm Nhi cũng không muốn nói nhiều gì với kẻ nhàm chán như Bạch Khoan, chống cằm ngồi ở trên giường, nhíu mày thật chặt nói: “Ngươi về nói cho thím ngươi biết, trẫm không muốn gặp người.”
Bạch Khoan lại khóc không ra tiếng: “Đại trưởng công chúa Vinh An chắc chắn sẽ không tin, lại muốn nói có người lòng dạ rắn rết buông lời gièm pha trước mặt bệ hạ, vẫn không tránh được việc thưởng cho thần một trận đòn…” Cậu ta vốn định dựa vào đó để năn nỉ Hâm Nhi cho đòi Vinh An nhưng những lời này chính là thứ Hâm Nhi không thích nghe, lập tức cả giận nói: “Nàng ta đánh chết ngươi là chuyện nhà ngươi! Đừng lải nhải cái này trước mặt trẫm!” Bạch Khoan bị trách cứ, bưng mặt khóc hu hu lui ra bên ngoài, Hâm Nhi vẫn còn mắng ở phía sau cậu ta: “Sao thím ngươi lại dám nhét kẻ vô dụng như ngươi vào trong cung thế hả? Không sợ làm mất mặt nhà họ Bạch à?”
Bạch Khoan chịu oan ức rưng rưng chạy khỏi cung, va thẳng vào người một người, được nàng đỡ lấy. Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên thấy là Huệ phi nương nương thì hoảng sợ, lau nước mắt định lạy. Tố Doanh đỡ lấy cậu ta, hỏi Bạch Tín Tắc bên cạnh: “Đây là cháu trai anh à?” Tín Tắc không nhìn lấy một cái, kính cẩn trả lời: “Thời gian đã lâu, tiểu nhân không nhận ra nữa.” Bạch Khoan cũng chưa từng nghe qua chuyện của ông bác này, cứng họng ngây ngốc nhìn y.
Tố Doanh nhìn đám thượng cung ở chung quanh, lạnh lùng nói: “Đứa bé bên trong kia được nhặt từ đất hoang về đấy à?” Mọi người đồng thanh tạ tội, nói: “Đại trưởng công chúa Chân Ninh chỉ phò tá vua trên danh nghĩa, thực ra e sợ ngoại triều chê trách nên vẫn vô cùng dung túng đối với thánh thượng, chưa bao giờ giám sát chặt chẽ. Chúng thần cũng không dám nghịch lại…”
Tố Doanh cười lạnh nói: “Nói thế thì chư vị quỳ đây đều là bề tôi nịnh bợ, giữ lại làm gì?” Mọi người không ngờ ngay hôm nàng về cung đã hành động, trong lúc cả kinh thất thần có một đội thượng cung mới mặc quần áo mới tinh đi lên trước, không ngờ ngay cả người được chọn để thay thế bổ sung cũng đã bổ nhiệm xong xuôi rồi. Họ chỉ đành mang vẻ mặt thảm đạm mà tháo xuống kim bài, ngọc bài, bên hông, che mặt lui đi.
Hâm Nhi nghe được động tĩnh bên ngoài, xách theo bội đao đi tới trước cửa, vừa lúc nhìn thấy đám thượng cung mới ai về chỗ nấy. Cậu kinh hãi nói: “Các ngươi là ai? Sao dám làm bậy ở chỗ này?”
Người phụ nữ trước cửa quay người lại, chặn ánh trăng ánh đèn trước mắt cậu. Hâm Nhi nắm chặt chuôi đao lui về sau một bước. Nàng không bỏ lỡ cơ hội, bước lên trước một bước, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Hâm Nhi vốn sợ sự uy nghiêm đột ngột trong một khắc vừa rồi của nàng, lúc này lại phát hiện khuôn mặt trước mắt rất hiền hòa. Người phụ nữ này bị những kẻ vọng tưởng thao túng cậu chuyển đến cung đình của cậu với ý đồ bắt cậu hàng phục. Cậu mím chặt môi đối mặt với nàng.
Nếu là hoàng hậu thì còn có thể coi là chuyện khác nhưng nàng chẳng qua chỉ là phi tần của ông nội. Nàng có thể làm gì chứ? Chẳng qua là một trong rất nhiều người phụ nữ của hoàng đế mà thôi! Hâm Nhi nghĩ như vậy, cố chấp không cúi đầu trước nàng, nhất định phải để cho nàng biết ai mới là chủ của cung đình hôm nay. Cậu nhìn chằm chằm đôi môi Tố Doanh, màu đỏ trơn bóng ấy vô cùng vui mắt, nếu như nàng nói ra lời thỏa đáng thì cậu cũng có thể sắm vai một đứa bé tôn kính bề trên.
Hình như sau rất lâu, môi của nàng nhẹ nhàng mấp máy trong ánh mắt chăm chú của cậu, Hâm Nhi nghe thấy tiếng nói êm ái của nàng: “A Thọ!”
Hâm Nhi bỗng nhiên như bị sấm đánh trúng đỉnh đầu, trong trí nhớ trước giờ chưa từng có ai gọi, ngay cả chính cậu cũng đã gần như sắp quên mất cái tên mụ này…
“A Thọ…” Nàng lại gọi một lần, giọng điệu như gió xuân đến chậm làm người ta cảm thấy ấm áp mừng rỡ gấp bội. Hâm Nhi trả lời một câu như bị thần xui quỷ khiến: “Nương nương!” Một gọi một đáp như thể người xưa gặp lại, làm chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc bội phần.
Nàng mỉm cười “ừ” một tiếng, không nhiều lời hàn huyên với cậu như hoàng gia thường dùng, cũng không có bày ra vẻ mạnh mẽ tuyên bố quy định về sau. Nàng lật cổ tay, lòng bàn tay cầm một quả hạch đào buộc dây vàng. Hâm Nhi tập trung nhìn vào, thì ra là một viên hổ phách được tạc thành quả hạch đào. “Cầm lấy, cái này là của cha con.” Nàng nói: “Ngài ấy muốn xem con trưởng thành thế nào.”
Hâm Nhi trân trọng nắm hổ phách ở trong tay, hỏi: “Nương nương, từ đâu tới thế?” Điều cậu hỏi là nguồn gốc của quả hạch đào này, không biết nàng có nghe rõ không hay là cố ý lảng tránh, nói ra điểm bắt đầu của chính mình: “Thái Lăng.”
“Đó là nơi nào? Còn xa hơn khu vực săn bắn ư?” Khu vực săn bắn chính là nơi xa nhất mà Hâm Nhi từng đến trước giờ. “Xa hơn chỗ đó.” Nàng an nhàn quấn dây tơ trên hổ phách quanh cổ tay cậu, nói: “Ngày mai bệ hạ sẽ xuất hiện ở trước mặt quần thần. Mang theo nó, để cha của người kiêu ngạo vì người.”
Hâm Nhi nghiêm túc gật đầu, cảm thấy chuyện này thực sự là kỳ diệu: Nàng đến từ nơi xa xôi mà cậu chưa bao giờ tới nhưng lại giống như một người mà cậu quen thuộc nhất… “Ngày mai ta làm gì đây?” Hắn tò mò hổi.
Nàng cười bí hiểm: “Việc này nên giao cho các bề tôi của người suy đoán. Đừng ngại thử cho bọn họ một điều bất ngờ vui vẻ.”
“Vui vẻ” thì chưa chắc nhưng “bất ngờ” nhất định là không tránh khỏi. Chân Ninh đã từng nói, khi cạu đủ hiểu chuyện sẽ để cậu trèo lên ngai báu làm thiên hạ kinh sợ phục từng. Nhưng theo Chân Ninh thì ngày đó mãi mãi sẽ không tới đúng chứ?
Hâm Nhi chìm vào mộng đẹp với cõi lòng đầy mong đợi, trong mơ cũng đang tưởng tượng đến tình hình lúc cậu lên sân khấu. Nhưng khi thật sự tiến vào triều đình trống đã lâu, lại không khỏi thất vọng. Người phía dưới dường như hoàn toàn không phát hiện ra nơi đây có thêm một hoàng đế. Khi thì bọn họ tự quyết định, khi thì tranh cãi với nhau, chẳng hề hỏi ý nghĩ của cậu. Hâm Nhi siết chặt nắm tay, suýt chút nữa bóp nát quả hạch đào bằng hổ phách kia.
Ba vị tể tướng còn đang cãi vã vi tôn hiệu của Huệ phi. Duệ tướng nói: “Nương nương từng được phong là hoàng hậu Nhân Cung, bây giờ lên làm thái hoàng thái hậu thì có gì không phù hợp?” Phùng tướng phản bác rằng: “Sao Duệ đại nhân lại nói ra lời như vậy? Chữ ‘hậu’ xứng đôi với ‘đế’, hoặc vì chồng là đế mà xưng hoàng hậu, hoặc vì con trai là đế mà xưng thái hậu. Huệ phi mất chồng chẳng con, sao có thể xưng hậu?” Duệ tướng cười nói: “Lẽ nào Phùng đại nhân đã quên, nương nương đã được nhận phong hoàng hậu Nhân Cung từ lâu.” “Duệ đại nhân đã quên rồi ư? Tôn hiệu hoàng hậu bị tiên đế tước bỏ từ giữa năm Từ Ninh rồi. Nương nương bị giáng làm Huệ phi là ý muốn của tiên đế, hôm nay lại thêm tôn hiệu, làm trái ý muốn ban đầu của tiên đế đúng là bất kính!” “Tước tôn hiệu của nương nương chính là vì Chân Ninh giả mạo chỉ dụ vua, không phải ý của tiên đế.”
Lưu tướng nghe đến đó cũng đứng ra nói: “Tạm thời không nhắc tới chuyện trước đây của Huệ phi. Vả lại phi tần Tố thị được hưởng tôn hiệu bởi vì tổ tiên có cùng ngọn nguồn với đế thất, vì cha anh có công đối với quốc gia, vì vậy phi tần Tố thị có được hậu đãi hiếm thấy. Anh Huệ phi là tướng phản nước, em gái là Ngụy hậu phản quốc thì sao có thể hưởng vinh hạnh đặc biệt này?”
Bọn họ tranh đấu đến dựng mày trợn mắt, Hâm Nhi đã biết đại khái quá khứ tệ hại của vị nương nương này.
Duệ tướng tự biết hàm tước thái hoàng thái hậu của Huệ phi không đủ, trong lòng xẹt qua ý nghĩ chẳng qua là gọi cao hơn thái hoàng thái phi một chút, thôi thì nhường hai vị tể tướng khác mấy bước cũng không mất mát gì. “Người nhà phản bội có can hệ gì đến Huệ phi đâu? Nếu chuyện tước phong hiệu Nhân Cung lúc đầu đã là vụ án phức tạp không đầu mối, thần cũng không cách nào chứng thực, khẩn xin bệ hạ: Người đời đều biết Huệ phi nhân từ rộng lượng, ngày xưa lại có công chăm sóc bệ hạ, nay đã về triều, không thẹn với danh hiệu thái hoàng thái phi.”
Trên điện Kim Loan hoàn toàn yên tĩnh. Ba tể tướng nhìn nhau, giương mắt liếc về phía trước một cái. Chẳng biết hoàng đế nhỏ đã đi đâu mất. Ba tể tướng thở dài, bất ngờ đạt được cùng một ý kiến ở sâu trong lòng: Đó là một kẻ bất tài không ra hồn mà thôi.
Duệ tướng ho khan một tiếng: “Nếu thánh thượng đã bãi triều thì chúng ta hãy lui vào phòng bàn việc nước để thảo luận chuyện khác.” Sau khi bọn họ dẫn dắt một nhóm đại thần vào phòng bàn việc nước, trong lòng Lưu tướng đã có tính toán, có lòng bán một ơn huệ với Duệ tướng nên đề nghị: “Tạ đại tướng quân có công dẹp loạn, phải phong thưởng thế nào còn cần bàn bạc cẩn thận.” Phùng tướng khinh thường nói: “Việc này thì có gì khó mà cần tập trung bàn nhau?” Duệ tướng cười ha ha: “Hoàn toàn chính xác. Hoàng triều bất hạnh, từ khi dựng nước tới nay không ít biến loạn. Công thần dẹp loạn được phong thưởng thế nào cũng đều có lệ để tuân theo cả rồi.” Phùng tướng lấy làm kinh ngạc: “Cái gì?” Ngay cả Lưu tướng cũng cảm thấy hơi bất ngờ: “Duệ đại nhân, cần phải thế sao?” Duệ tướng cười nói: “Tạ đại tướng quân là công thần số một lần này. Lẽ nào phong thưởng theo lệ cũ cũng không đúng ư?” Gã ho một tiếng, “Lão phu ra ngoài quên tra hoàng lịch, không biết mọi việc hôm nay không được thuận lợi, vẫn có tranh chấp miệng lưỡi. Thật là khiến người ta không vui!” Gã là hoàng tộc duy nhất trong ba tể tướng nên vừa mở miệng thì có tiếng phụ họa. Lưu tướng, Phùng tướng chỉ đành nhẫn nhịn nhường một bước, “Đại nhân nói không sai. Chỉ là không biết ý thánh thượng thế nào.” Bọn họ bàn tính công văn xong, lại nghĩ không biết bao giờ hoàng đế có thể viết được sắc chỉ công văn này, cùng nhau thở dài lắc đầu.
Hâm Nhi vứt điện Kim Loan không liên quan gì đến mình ra sau đầu, mang theo Tố Dương và Tố Phất đến ven hồ Thái Bình hóng mát. Một trận gió mát ào ào thổi lên, tạo ra gợn nước liên miên trên mặt hồ. Tuy anh em nhà họ Tố ương ngạnh nhưng lại hết sức trung thành đối với Hâm Nhi, lúc gió lớn thì chắn gió, lúc trời nắng thì che nắng, mọi cử động đều lẳng lặng không dám quấy nhiễu sự say sưa của Hâm Nhi.
Hâm Nhi nhìn giữa hồ đến đờ ra: Chân Ninh chết rồi, không ai trong ba tể tướng này dám độc lập khống chế hoàng đế nhỏ để tránh mình rơi vào kết cục của Cư Hàm Huyền và Chân Ninh nhưng lại không cam lòng vứt bỏ thời cơ tốt ấy. Một trong số đó muốn nâng Huệ phi lên để trông coi hoàng đế, hai kẻ khác đương nhiên không bằng lòng. Đón Huệ phi về cung là tính toán của Duệ tướng, điều này quả thực hết sức rõ ràng. Nhưng gã có thể áp chế được suy nghĩ của hai vị tể tướng khác không?
Một cục đá tiêu sái bay qua mặt nước phát ra tiếng “ùm ùm” đã quấy rầy suy nghĩ của Hâm Nhi. Tố Phất đang muốn đi tìm người xui xẻo này thì một cục đá giống vậy linh hoạt nhảy mấy cái trên mặt nước, ẩn xuống giữa hồ. Hâm Nhi bỗng nổi tính trẻ con, cũng nhặt một cục đá cuội bên chân lên, vung tay ném ra vừa hay bắn trúng một cục đá xẹt qua mặt nước khác. Quỹ đạo của hai cục đá đều trật, “ùm ùm” chìm vào trong hồ.
Hâm Nhi nhảy phắt dậy, mang theo anh em họ Tố tới gặp kẻ nghịch nước kia, chưa đi được mấy bước đã thấy Vong Cơ ven theo đường mòn bên hồ tìm tới bên này. Lúc nhìn thấy cậu, cô bé sửng sốt một lúc, có lẽ còn chưa thấy rõ mặt cậu đã quỳ gối trước long bào màu vàng.
Lần này cô bé không chạy trốn.
Hâm Nhi có lòng đi qua, chợt nhớ ra hôm nay trong triều đình Lưu tướng công kích Huệ phi. Hoàng hậu trước đây mà còn chịu những lời bôi nhọ như thế vì người nhà, huống hồ là một cô bé như Vong Cơ chứ? Thế là cậu chọn một con đường khác.
Lần này cậu không bám lấy cô bé nữa.
Một ngày của mấy năm sau, bọn họ lại giở tính trẻ con, ném đá ở bên hồ. Cơ thể Vong Cơ yếu ớt tay mềm nhũn, mấy lần đều không ném được, buồn bã cười nói: “Nếu như ngày đó thiếp không ngẩng đầu nhìn người, người không quay đầu nhìn thiếp thì tốt rồi. Nếu hai hòn đá đó không va vào nhau thì mỗi hòn đều có quỹ đạo đẹp đẽ của chính mình.”
“Nhưng một tiếng va chạm xé rách mặt hồ ấy còn có điểm kết thúc bất ngờ chệch khỏi quỹ đạo, những hòn đá khác có hóa thành cát sỏi cũng khó mà trải qua. Đây không phải là việc rất đáng giá à?” Hâm Nhi cười rộng rãi trả lời.
Tạ Chấn nhìn Tố Doanh sâu xa, mới cụp mắt xuống lại ngẩng đầu liếc nhìn. Mấy năm nay hắn gần như đã quên mất nàng búi tóc như thế, vẽ mày như thế, tô son như vậy… sẽ có dáng vẻ thế nào. Hắn cũng gần như đã quên nàng hờ hững như vậy là cảm giác gì. “Xin nương nương trách phạt, thần tuyệt không oán hận.”
Tố Doanh không nhìn thẳng hắn, lãnh đạm nói: “Đại tướng quân nên biết trở lại chỗ này thì tôi không còn là người phụ nữ có thể tùy tiện mắng anh phạt anh nữa. Tôi không thể phá hủy quy tắc trong cung.”
Nàng nói xong lại không để ý tới hắn. Tạ Chấn than thở: “Nương nương, thánh thượng cần người phò tá giúp đỡ, trong cung lại không có người danh chính ngôn thuận.”
“Đây không phải là lý do anh nhất định phải tìm tôi.”
Tạ Chấn nghĩ chốc lát mới trầm trọng bảo: “Thần nghe nói trước khi thánh thượng đi săn đã dùng gậy đánh người cho tới chết chỉ vì một con chó săn bị chết. Cho dù là công chúa Chân Ninh, ngài cũng thường xuyên chống đối châm chọc trước mặt. Nếu bốc đồng như vậy thì không sống lâu được. Lần này công chúa Chân Ninh đã chuẩn bị người được chọn cho việc thay đổi ngôi vị hoàng đế là chắt trai của Khánh Vương Dao, em trai thứ mười một của hoàng đế Minh Nguyên, cùng thế hệ với thánh thượng, còn nhỏ hơn thánh thượng hai tuổi. Chi Khánh Vương chỉ còn đứa bé này lẻ loi một mình, xuất thân lại không chính thống giống như thánh thượng nên dễ khống chế. May mắn trong đám người được Chân Ninh phái đi bí mật đón đứa bé kia có bạn cũ dưới trướng tôi, lần này mới có thể xuống tay trước.” Hắn nói một mạch đến đây, thấy thái độ Tố Doanh không thay đổi thì dứt khoát nói hết lý do của mình cho nàng: “Tuy Chân Ninh đã chết nhưng sớm muộn sẽ có những người khác không thể chịu đựng ngài. Hi vọng cuối cùng mà tiên hoàng để lại để ngài cắt đứt như vậy sao? Đứa bé mà nương nương liều chết giữ lại trước đây cứ để ngài tự sinh tự diệt như vậy ư? Để ngài trở thành một hôn quân, làm hoàng triều hổ thẹn?”
Tố Doanh trầm tĩnh nở nụ cười: “Đại tướng quân, anh khiến tôi nhớ tới người mà em từng ghét nhất, những triều thần thích lấy nhỏ làm lớn luôn vì chuyện xảy ra ngẫu nhiên mà nhận định tương lai cả hoàng triều đều tăm tối.”
Tạ Chấn kiên trì nói: “Mặc dù không biết tương lai hoàng triều nhưng tôi cũng biết lỗi sai mà hôn quân phạm phải không chắc sẽ giống nhau, song có một vài chỗ ắt sẽ tương đồng – bọn họ đều không cảm thấy mình phạm sai. Thánh thượng hiện tại chính là một đứa bé như thế, sau này liệu sẽ biến thành một người như vậy hay không thì phải xem có ai có thể chuyển đổi tính tình của ngài không.”
“Vì điều này mà anh kéo tôi về?” Tố Doanh lãnh đạm nói: “Một người phụ nữ lẻ loi như tôi ở thái lăng canh mộ tiên đế coi như đã dốc hết khả năng rồi. Đến cung đình sâu thẳm như biển có thể làm được gì chứ?”
Môi Tạ Chấn mấp máy, giọng điệu hơi buồn bã: “Trước đây… người đã từng nói, rằng quãng đời còn lại của người đã biến thành một thang thuốc độc, có thể chấm dứt những năm tàn ở thái lăng thì đối với mình hay đối với người khác đều tốt đẹp. Nhưng tôi không thể tận mắt thấy người sống quãng đời còn lại như thế, không thể tự mình sống tự tại mà quên mất có người chịu đựng ốm đau ở một lăng mộ. Tôi không muốn lại trở thành một kẻ phản bội trong lòng người.”
Tố Doanh trầm mặc, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn đặt tay lên vai hắn. “Ngốc quá! Ban đầu là em bảo anh đi.”
“Cho nên càng không thể phản bội.” Hắn mỉm cười trả lời.
Hai người họ một đứng một ngồi, duy trì tư thế kia thật lâu, ngay cả Hâm Nhi lặng lẽ đi tới cũng nhìn đến ngây người. Cậu cảm thấy đó là một hình ảnh không cho phép quấy rầy, lại lén lút đi khỏi cung Ngọc Tiết.
Sau đó rất lâu, trong lúc vô ý cậu đã nhắc lại ngày hôm đó.
Thái hoàng thái phi không nói một chữ biện bạch vì cảnh tượng khi đó. Nàng chỉ nhìn Hâm Nhi và Vong Cơ bảo: “Có thể gặp được một người biết ngài đối tốt với hắn, hơn nữa còn muốn báo đáp ngài, chẳng lẽ không phải là một chuyện rất may mắn sao? Có lẽ tôi vẫn không thể biến thành một kẻ khiến người ta sợ hãi chỉ vì bên cạnh tôi có người này – hắn đáp lại ý tốt của tôi, bảo cho tôi biết dù là ở trong chốn cung đình thì làm việc thiện cũng rất có ý nghĩa.”
Hôm nay cận thị đang làm nhiệm vụ trong cung là Bạch Khoan, Hâm Nhi bén nhạy phát hiện hôm nay cậu ta càng uất ức hơn bình thường, ỉu xìu như thể bị ấm ức nhiều lắm không bằng. Hâm Nhi ghét nhất là thấy bộ dạng này của cậu ta, giận dữ nói: “Ngươi bày ra gương mặt thối ấy làm gì?” Bạch Khoan hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, “Thần không dám. Thần có tội.” Cậu ta nói gần như khóc: “Bệ hạ bớt giận. Hôm nay đại trưởng công chúa Vinh An xông đến yết kiến bệ hạ, tìm khắp nơi không được nên lấy thần ra để trút giận. Bệ hạ xem, cục u đầy đầu thần còn chưa đánh tan đây.”
Hâm Nhi nổi lửa trong lòng, thầm giận Vinh An không biết phân biệt. Chân Ninh còn chết ở dưới loạn đao, nàng ấy thật sự cho là bốn chữ “đại trưởng công chúa” có thể hoành hành thiên hạ ư? Hâm Nhi cũng không muốn nói nhiều gì với kẻ nhàm chán như Bạch Khoan, chống cằm ngồi ở trên giường, nhíu mày thật chặt nói: “Ngươi về nói cho thím ngươi biết, trẫm không muốn gặp người.”
Bạch Khoan lại khóc không ra tiếng: “Đại trưởng công chúa Vinh An chắc chắn sẽ không tin, lại muốn nói có người lòng dạ rắn rết buông lời gièm pha trước mặt bệ hạ, vẫn không tránh được việc thưởng cho thần một trận đòn…” Cậu ta vốn định dựa vào đó để năn nỉ Hâm Nhi cho đòi Vinh An nhưng những lời này chính là thứ Hâm Nhi không thích nghe, lập tức cả giận nói: “Nàng ta đánh chết ngươi là chuyện nhà ngươi! Đừng lải nhải cái này trước mặt trẫm!” Bạch Khoan bị trách cứ, bưng mặt khóc hu hu lui ra bên ngoài, Hâm Nhi vẫn còn mắng ở phía sau cậu ta: “Sao thím ngươi lại dám nhét kẻ vô dụng như ngươi vào trong cung thế hả? Không sợ làm mất mặt nhà họ Bạch à?”
Bạch Khoan chịu oan ức rưng rưng chạy khỏi cung, va thẳng vào người một người, được nàng đỡ lấy. Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên thấy là Huệ phi nương nương thì hoảng sợ, lau nước mắt định lạy. Tố Doanh đỡ lấy cậu ta, hỏi Bạch Tín Tắc bên cạnh: “Đây là cháu trai anh à?” Tín Tắc không nhìn lấy một cái, kính cẩn trả lời: “Thời gian đã lâu, tiểu nhân không nhận ra nữa.” Bạch Khoan cũng chưa từng nghe qua chuyện của ông bác này, cứng họng ngây ngốc nhìn y.
Tố Doanh nhìn đám thượng cung ở chung quanh, lạnh lùng nói: “Đứa bé bên trong kia được nhặt từ đất hoang về đấy à?” Mọi người đồng thanh tạ tội, nói: “Đại trưởng công chúa Chân Ninh chỉ phò tá vua trên danh nghĩa, thực ra e sợ ngoại triều chê trách nên vẫn vô cùng dung túng đối với thánh thượng, chưa bao giờ giám sát chặt chẽ. Chúng thần cũng không dám nghịch lại…”
Tố Doanh cười lạnh nói: “Nói thế thì chư vị quỳ đây đều là bề tôi nịnh bợ, giữ lại làm gì?” Mọi người không ngờ ngay hôm nàng về cung đã hành động, trong lúc cả kinh thất thần có một đội thượng cung mới mặc quần áo mới tinh đi lên trước, không ngờ ngay cả người được chọn để thay thế bổ sung cũng đã bổ nhiệm xong xuôi rồi. Họ chỉ đành mang vẻ mặt thảm đạm mà tháo xuống kim bài, ngọc bài, bên hông, che mặt lui đi.
Hâm Nhi nghe được động tĩnh bên ngoài, xách theo bội đao đi tới trước cửa, vừa lúc nhìn thấy đám thượng cung mới ai về chỗ nấy. Cậu kinh hãi nói: “Các ngươi là ai? Sao dám làm bậy ở chỗ này?”
Người phụ nữ trước cửa quay người lại, chặn ánh trăng ánh đèn trước mắt cậu. Hâm Nhi nắm chặt chuôi đao lui về sau một bước. Nàng không bỏ lỡ cơ hội, bước lên trước một bước, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Hâm Nhi vốn sợ sự uy nghiêm đột ngột trong một khắc vừa rồi của nàng, lúc này lại phát hiện khuôn mặt trước mắt rất hiền hòa. Người phụ nữ này bị những kẻ vọng tưởng thao túng cậu chuyển đến cung đình của cậu với ý đồ bắt cậu hàng phục. Cậu mím chặt môi đối mặt với nàng.
Nếu là hoàng hậu thì còn có thể coi là chuyện khác nhưng nàng chẳng qua chỉ là phi tần của ông nội. Nàng có thể làm gì chứ? Chẳng qua là một trong rất nhiều người phụ nữ của hoàng đế mà thôi! Hâm Nhi nghĩ như vậy, cố chấp không cúi đầu trước nàng, nhất định phải để cho nàng biết ai mới là chủ của cung đình hôm nay. Cậu nhìn chằm chằm đôi môi Tố Doanh, màu đỏ trơn bóng ấy vô cùng vui mắt, nếu như nàng nói ra lời thỏa đáng thì cậu cũng có thể sắm vai một đứa bé tôn kính bề trên.
Hình như sau rất lâu, môi của nàng nhẹ nhàng mấp máy trong ánh mắt chăm chú của cậu, Hâm Nhi nghe thấy tiếng nói êm ái của nàng: “A Thọ!”
Hâm Nhi bỗng nhiên như bị sấm đánh trúng đỉnh đầu, trong trí nhớ trước giờ chưa từng có ai gọi, ngay cả chính cậu cũng đã gần như sắp quên mất cái tên mụ này…
“A Thọ…” Nàng lại gọi một lần, giọng điệu như gió xuân đến chậm làm người ta cảm thấy ấm áp mừng rỡ gấp bội. Hâm Nhi trả lời một câu như bị thần xui quỷ khiến: “Nương nương!” Một gọi một đáp như thể người xưa gặp lại, làm chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc bội phần.
Nàng mỉm cười “ừ” một tiếng, không nhiều lời hàn huyên với cậu như hoàng gia thường dùng, cũng không có bày ra vẻ mạnh mẽ tuyên bố quy định về sau. Nàng lật cổ tay, lòng bàn tay cầm một quả hạch đào buộc dây vàng. Hâm Nhi tập trung nhìn vào, thì ra là một viên hổ phách được tạc thành quả hạch đào. “Cầm lấy, cái này là của cha con.” Nàng nói: “Ngài ấy muốn xem con trưởng thành thế nào.”
Hâm Nhi trân trọng nắm hổ phách ở trong tay, hỏi: “Nương nương, từ đâu tới thế?” Điều cậu hỏi là nguồn gốc của quả hạch đào này, không biết nàng có nghe rõ không hay là cố ý lảng tránh, nói ra điểm bắt đầu của chính mình: “Thái Lăng.”
“Đó là nơi nào? Còn xa hơn khu vực săn bắn ư?” Khu vực săn bắn chính là nơi xa nhất mà Hâm Nhi từng đến trước giờ. “Xa hơn chỗ đó.” Nàng an nhàn quấn dây tơ trên hổ phách quanh cổ tay cậu, nói: “Ngày mai bệ hạ sẽ xuất hiện ở trước mặt quần thần. Mang theo nó, để cha của người kiêu ngạo vì người.”
Hâm Nhi nghiêm túc gật đầu, cảm thấy chuyện này thực sự là kỳ diệu: Nàng đến từ nơi xa xôi mà cậu chưa bao giờ tới nhưng lại giống như một người mà cậu quen thuộc nhất… “Ngày mai ta làm gì đây?” Hắn tò mò hổi.
Nàng cười bí hiểm: “Việc này nên giao cho các bề tôi của người suy đoán. Đừng ngại thử cho bọn họ một điều bất ngờ vui vẻ.”
“Vui vẻ” thì chưa chắc nhưng “bất ngờ” nhất định là không tránh khỏi. Chân Ninh đã từng nói, khi cạu đủ hiểu chuyện sẽ để cậu trèo lên ngai báu làm thiên hạ kinh sợ phục từng. Nhưng theo Chân Ninh thì ngày đó mãi mãi sẽ không tới đúng chứ?
Hâm Nhi chìm vào mộng đẹp với cõi lòng đầy mong đợi, trong mơ cũng đang tưởng tượng đến tình hình lúc cậu lên sân khấu. Nhưng khi thật sự tiến vào triều đình trống đã lâu, lại không khỏi thất vọng. Người phía dưới dường như hoàn toàn không phát hiện ra nơi đây có thêm một hoàng đế. Khi thì bọn họ tự quyết định, khi thì tranh cãi với nhau, chẳng hề hỏi ý nghĩ của cậu. Hâm Nhi siết chặt nắm tay, suýt chút nữa bóp nát quả hạch đào bằng hổ phách kia.
Ba vị tể tướng còn đang cãi vã vi tôn hiệu của Huệ phi. Duệ tướng nói: “Nương nương từng được phong là hoàng hậu Nhân Cung, bây giờ lên làm thái hoàng thái hậu thì có gì không phù hợp?” Phùng tướng phản bác rằng: “Sao Duệ đại nhân lại nói ra lời như vậy? Chữ ‘hậu’ xứng đôi với ‘đế’, hoặc vì chồng là đế mà xưng hoàng hậu, hoặc vì con trai là đế mà xưng thái hậu. Huệ phi mất chồng chẳng con, sao có thể xưng hậu?” Duệ tướng cười nói: “Lẽ nào Phùng đại nhân đã quên, nương nương đã được nhận phong hoàng hậu Nhân Cung từ lâu.” “Duệ đại nhân đã quên rồi ư? Tôn hiệu hoàng hậu bị tiên đế tước bỏ từ giữa năm Từ Ninh rồi. Nương nương bị giáng làm Huệ phi là ý muốn của tiên đế, hôm nay lại thêm tôn hiệu, làm trái ý muốn ban đầu của tiên đế đúng là bất kính!” “Tước tôn hiệu của nương nương chính là vì Chân Ninh giả mạo chỉ dụ vua, không phải ý của tiên đế.”
Lưu tướng nghe đến đó cũng đứng ra nói: “Tạm thời không nhắc tới chuyện trước đây của Huệ phi. Vả lại phi tần Tố thị được hưởng tôn hiệu bởi vì tổ tiên có cùng ngọn nguồn với đế thất, vì cha anh có công đối với quốc gia, vì vậy phi tần Tố thị có được hậu đãi hiếm thấy. Anh Huệ phi là tướng phản nước, em gái là Ngụy hậu phản quốc thì sao có thể hưởng vinh hạnh đặc biệt này?”
Bọn họ tranh đấu đến dựng mày trợn mắt, Hâm Nhi đã biết đại khái quá khứ tệ hại của vị nương nương này.
Duệ tướng tự biết hàm tước thái hoàng thái hậu của Huệ phi không đủ, trong lòng xẹt qua ý nghĩ chẳng qua là gọi cao hơn thái hoàng thái phi một chút, thôi thì nhường hai vị tể tướng khác mấy bước cũng không mất mát gì. “Người nhà phản bội có can hệ gì đến Huệ phi đâu? Nếu chuyện tước phong hiệu Nhân Cung lúc đầu đã là vụ án phức tạp không đầu mối, thần cũng không cách nào chứng thực, khẩn xin bệ hạ: Người đời đều biết Huệ phi nhân từ rộng lượng, ngày xưa lại có công chăm sóc bệ hạ, nay đã về triều, không thẹn với danh hiệu thái hoàng thái phi.”
Trên điện Kim Loan hoàn toàn yên tĩnh. Ba tể tướng nhìn nhau, giương mắt liếc về phía trước một cái. Chẳng biết hoàng đế nhỏ đã đi đâu mất. Ba tể tướng thở dài, bất ngờ đạt được cùng một ý kiến ở sâu trong lòng: Đó là một kẻ bất tài không ra hồn mà thôi.
Duệ tướng ho khan một tiếng: “Nếu thánh thượng đã bãi triều thì chúng ta hãy lui vào phòng bàn việc nước để thảo luận chuyện khác.” Sau khi bọn họ dẫn dắt một nhóm đại thần vào phòng bàn việc nước, trong lòng Lưu tướng đã có tính toán, có lòng bán một ơn huệ với Duệ tướng nên đề nghị: “Tạ đại tướng quân có công dẹp loạn, phải phong thưởng thế nào còn cần bàn bạc cẩn thận.” Phùng tướng khinh thường nói: “Việc này thì có gì khó mà cần tập trung bàn nhau?” Duệ tướng cười ha ha: “Hoàn toàn chính xác. Hoàng triều bất hạnh, từ khi dựng nước tới nay không ít biến loạn. Công thần dẹp loạn được phong thưởng thế nào cũng đều có lệ để tuân theo cả rồi.” Phùng tướng lấy làm kinh ngạc: “Cái gì?” Ngay cả Lưu tướng cũng cảm thấy hơi bất ngờ: “Duệ đại nhân, cần phải thế sao?” Duệ tướng cười nói: “Tạ đại tướng quân là công thần số một lần này. Lẽ nào phong thưởng theo lệ cũ cũng không đúng ư?” Gã ho một tiếng, “Lão phu ra ngoài quên tra hoàng lịch, không biết mọi việc hôm nay không được thuận lợi, vẫn có tranh chấp miệng lưỡi. Thật là khiến người ta không vui!” Gã là hoàng tộc duy nhất trong ba tể tướng nên vừa mở miệng thì có tiếng phụ họa. Lưu tướng, Phùng tướng chỉ đành nhẫn nhịn nhường một bước, “Đại nhân nói không sai. Chỉ là không biết ý thánh thượng thế nào.” Bọn họ bàn tính công văn xong, lại nghĩ không biết bao giờ hoàng đế có thể viết được sắc chỉ công văn này, cùng nhau thở dài lắc đầu.
Hâm Nhi vứt điện Kim Loan không liên quan gì đến mình ra sau đầu, mang theo Tố Dương và Tố Phất đến ven hồ Thái Bình hóng mát. Một trận gió mát ào ào thổi lên, tạo ra gợn nước liên miên trên mặt hồ. Tuy anh em nhà họ Tố ương ngạnh nhưng lại hết sức trung thành đối với Hâm Nhi, lúc gió lớn thì chắn gió, lúc trời nắng thì che nắng, mọi cử động đều lẳng lặng không dám quấy nhiễu sự say sưa của Hâm Nhi.
Hâm Nhi nhìn giữa hồ đến đờ ra: Chân Ninh chết rồi, không ai trong ba tể tướng này dám độc lập khống chế hoàng đế nhỏ để tránh mình rơi vào kết cục của Cư Hàm Huyền và Chân Ninh nhưng lại không cam lòng vứt bỏ thời cơ tốt ấy. Một trong số đó muốn nâng Huệ phi lên để trông coi hoàng đế, hai kẻ khác đương nhiên không bằng lòng. Đón Huệ phi về cung là tính toán của Duệ tướng, điều này quả thực hết sức rõ ràng. Nhưng gã có thể áp chế được suy nghĩ của hai vị tể tướng khác không?
Một cục đá tiêu sái bay qua mặt nước phát ra tiếng “ùm ùm” đã quấy rầy suy nghĩ của Hâm Nhi. Tố Phất đang muốn đi tìm người xui xẻo này thì một cục đá giống vậy linh hoạt nhảy mấy cái trên mặt nước, ẩn xuống giữa hồ. Hâm Nhi bỗng nổi tính trẻ con, cũng nhặt một cục đá cuội bên chân lên, vung tay ném ra vừa hay bắn trúng một cục đá xẹt qua mặt nước khác. Quỹ đạo của hai cục đá đều trật, “ùm ùm” chìm vào trong hồ.
Hâm Nhi nhảy phắt dậy, mang theo anh em họ Tố tới gặp kẻ nghịch nước kia, chưa đi được mấy bước đã thấy Vong Cơ ven theo đường mòn bên hồ tìm tới bên này. Lúc nhìn thấy cậu, cô bé sửng sốt một lúc, có lẽ còn chưa thấy rõ mặt cậu đã quỳ gối trước long bào màu vàng.
Lần này cô bé không chạy trốn.
Hâm Nhi có lòng đi qua, chợt nhớ ra hôm nay trong triều đình Lưu tướng công kích Huệ phi. Hoàng hậu trước đây mà còn chịu những lời bôi nhọ như thế vì người nhà, huống hồ là một cô bé như Vong Cơ chứ? Thế là cậu chọn một con đường khác.
Lần này cậu không bám lấy cô bé nữa.
Một ngày của mấy năm sau, bọn họ lại giở tính trẻ con, ném đá ở bên hồ. Cơ thể Vong Cơ yếu ớt tay mềm nhũn, mấy lần đều không ném được, buồn bã cười nói: “Nếu như ngày đó thiếp không ngẩng đầu nhìn người, người không quay đầu nhìn thiếp thì tốt rồi. Nếu hai hòn đá đó không va vào nhau thì mỗi hòn đều có quỹ đạo đẹp đẽ của chính mình.”
“Nhưng một tiếng va chạm xé rách mặt hồ ấy còn có điểm kết thúc bất ngờ chệch khỏi quỹ đạo, những hòn đá khác có hóa thành cát sỏi cũng khó mà trải qua. Đây không phải là việc rất đáng giá à?” Hâm Nhi cười rộng rãi trả lời.
Tạ Chấn nhìn Tố Doanh sâu xa, mới cụp mắt xuống lại ngẩng đầu liếc nhìn. Mấy năm nay hắn gần như đã quên mất nàng búi tóc như thế, vẽ mày như thế, tô son như vậy… sẽ có dáng vẻ thế nào. Hắn cũng gần như đã quên nàng hờ hững như vậy là cảm giác gì. “Xin nương nương trách phạt, thần tuyệt không oán hận.”
Tố Doanh không nhìn thẳng hắn, lãnh đạm nói: “Đại tướng quân nên biết trở lại chỗ này thì tôi không còn là người phụ nữ có thể tùy tiện mắng anh phạt anh nữa. Tôi không thể phá hủy quy tắc trong cung.”
Nàng nói xong lại không để ý tới hắn. Tạ Chấn than thở: “Nương nương, thánh thượng cần người phò tá giúp đỡ, trong cung lại không có người danh chính ngôn thuận.”
“Đây không phải là lý do anh nhất định phải tìm tôi.”
Tạ Chấn nghĩ chốc lát mới trầm trọng bảo: “Thần nghe nói trước khi thánh thượng đi săn đã dùng gậy đánh người cho tới chết chỉ vì một con chó săn bị chết. Cho dù là công chúa Chân Ninh, ngài cũng thường xuyên chống đối châm chọc trước mặt. Nếu bốc đồng như vậy thì không sống lâu được. Lần này công chúa Chân Ninh đã chuẩn bị người được chọn cho việc thay đổi ngôi vị hoàng đế là chắt trai của Khánh Vương Dao, em trai thứ mười một của hoàng đế Minh Nguyên, cùng thế hệ với thánh thượng, còn nhỏ hơn thánh thượng hai tuổi. Chi Khánh Vương chỉ còn đứa bé này lẻ loi một mình, xuất thân lại không chính thống giống như thánh thượng nên dễ khống chế. May mắn trong đám người được Chân Ninh phái đi bí mật đón đứa bé kia có bạn cũ dưới trướng tôi, lần này mới có thể xuống tay trước.” Hắn nói một mạch đến đây, thấy thái độ Tố Doanh không thay đổi thì dứt khoát nói hết lý do của mình cho nàng: “Tuy Chân Ninh đã chết nhưng sớm muộn sẽ có những người khác không thể chịu đựng ngài. Hi vọng cuối cùng mà tiên hoàng để lại để ngài cắt đứt như vậy sao? Đứa bé mà nương nương liều chết giữ lại trước đây cứ để ngài tự sinh tự diệt như vậy ư? Để ngài trở thành một hôn quân, làm hoàng triều hổ thẹn?”
Tố Doanh trầm tĩnh nở nụ cười: “Đại tướng quân, anh khiến tôi nhớ tới người mà em từng ghét nhất, những triều thần thích lấy nhỏ làm lớn luôn vì chuyện xảy ra ngẫu nhiên mà nhận định tương lai cả hoàng triều đều tăm tối.”
Tạ Chấn kiên trì nói: “Mặc dù không biết tương lai hoàng triều nhưng tôi cũng biết lỗi sai mà hôn quân phạm phải không chắc sẽ giống nhau, song có một vài chỗ ắt sẽ tương đồng – bọn họ đều không cảm thấy mình phạm sai. Thánh thượng hiện tại chính là một đứa bé như thế, sau này liệu sẽ biến thành một người như vậy hay không thì phải xem có ai có thể chuyển đổi tính tình của ngài không.”
“Vì điều này mà anh kéo tôi về?” Tố Doanh lãnh đạm nói: “Một người phụ nữ lẻ loi như tôi ở thái lăng canh mộ tiên đế coi như đã dốc hết khả năng rồi. Đến cung đình sâu thẳm như biển có thể làm được gì chứ?”
Môi Tạ Chấn mấp máy, giọng điệu hơi buồn bã: “Trước đây… người đã từng nói, rằng quãng đời còn lại của người đã biến thành một thang thuốc độc, có thể chấm dứt những năm tàn ở thái lăng thì đối với mình hay đối với người khác đều tốt đẹp. Nhưng tôi không thể tận mắt thấy người sống quãng đời còn lại như thế, không thể tự mình sống tự tại mà quên mất có người chịu đựng ốm đau ở một lăng mộ. Tôi không muốn lại trở thành một kẻ phản bội trong lòng người.”
Tố Doanh trầm mặc, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn đặt tay lên vai hắn. “Ngốc quá! Ban đầu là em bảo anh đi.”
“Cho nên càng không thể phản bội.” Hắn mỉm cười trả lời.
Hai người họ một đứng một ngồi, duy trì tư thế kia thật lâu, ngay cả Hâm Nhi lặng lẽ đi tới cũng nhìn đến ngây người. Cậu cảm thấy đó là một hình ảnh không cho phép quấy rầy, lại lén lút đi khỏi cung Ngọc Tiết.
Sau đó rất lâu, trong lúc vô ý cậu đã nhắc lại ngày hôm đó.
Thái hoàng thái phi không nói một chữ biện bạch vì cảnh tượng khi đó. Nàng chỉ nhìn Hâm Nhi và Vong Cơ bảo: “Có thể gặp được một người biết ngài đối tốt với hắn, hơn nữa còn muốn báo đáp ngài, chẳng lẽ không phải là một chuyện rất may mắn sao? Có lẽ tôi vẫn không thể biến thành một kẻ khiến người ta sợ hãi chỉ vì bên cạnh tôi có người này – hắn đáp lại ý tốt của tôi, bảo cho tôi biết dù là ở trong chốn cung đình thì làm việc thiện cũng rất có ý nghĩa.”
Bình luận facebook