• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bộ Thiên Ca (2 Viewers)

  • Chương 61

Lúc vào cung, Vinh An mang dáng vẻ sẽ làm ầm một trận. Hâm Nhi nghĩ trước sau gì cũng không tránh được nàng ấy nên dứt khoát đuổi nàng ấy trở về ở ngay trước mặt. Nếu như có thể khiến cho nàng ấy tức giận đến mức không chịu nổi, không vào cung nữa thì đó là việc không còn gì tốt hơn. Nào ngờ Vinh An hoàn toàn không xuất hiện ở trước mặt cậu mà đến thẳng cung Ngọc Tiết.

Bình phong khắc mười sáu chữ, màn che thêu hoa màu lam, sự bài trí của cung Ngọc Tiết vẫn y như năm đó. Vinh An đứng ở cạnh bình phong, hồi lâu vẫn không cất bước. Trước màn che màu xanh ngọc kết hoa bằng chỉ bạc, người phụ nữ kia khoác áo ngoài màu vàng nhạt, váy màu xanh men sứ, nàng giống như là áng mây hương trong trời sao buổi đêm nương nhờ ánh trăng vậy. Gương mặt nghiêng của nàng vẫn giống hệt ngày đó, nếu không phải trên giường ngự thiếu đi người cha ngồi ngay ngắn thì Vinh An đã cho rằng trước mắt là một bức tranh miêu tả cảnh tượng lúc đó, gần như muốn hỏi mình: Thực sự đã đuổi người phụ nữ này ra khỏi cung đình rồi ư?

Tố Doanh ngoái đầu nhìn lại thì thấy vị khách tới thăm trong dự liệu này, cười nhạt: “Ngài phát tướng rồi.” Vinh An vẫn nhìn thẳng vào nàng, khuôn mặt kéo căng. Tố Doanh mặc cho nàng ấy trầm mặc, tự mình nâng một chén trà thơm rồi đi tới phía trước cửa sổ mở rộng ngắm cảnh sắc.

“Cô đang nhìn gì thế?” Tiếng Vinh An sắc sảo hơn ngày trước, Tố Doanh không quay đầu lại, nói: “Thực ra không có gì đẹp cả, chỉ tìm chút ký ức năm đó mà thôi.”

“Cô năm đó thì có hồi ức đáng giá gì chứ?” Vinh An cười ha hả nói, “Đối với cô, chuyện cũ bên trong cung Ngọc Tiết này chắc không phải là điều đáng kiêu ngạo nhỉ? Ôi… Có lẽ ‘chẳng biết xấu hổ’ chính là nguyên nhân khiến cô bị đuổi mãi mà vẫn không đi!”

Tố Doanh quay đầu nhìn nàng ấy một cái, trong mắt có chút thương hại: “Còn nhớ lời Thịnh Nhạc đã từng nói hay chăng? Xem ra, đến nay chuyện ngài nên hiểu từ mười năm trước vẫn chưa khắc ghi trong lòng.” Vinh An thướt tha đi tới trước mặt nàng, nói như thầm thì: “Vậy cô có nhớ lời ta từng nói không? Chỉ cần còn một hơi thở, hai ta sẽ không thể cùng tồn tại.” Nàng ấy lùi lại một bước quan sát Tố Doanh, nói như đang đùa: “Cô dám nói ra lời như vậy không? Sống tới hôm nay, cha anh, chị em, chồng con… Cô có cái gì?”

“Hai ta cần gì lươn ngắn lại chê trạch dài chứ?” Tố Doanh nói, “Chân Ninh cũng đã chết rồi, bây giờ ngài chỉ còn một đứa con gái, tính toán tương lai một cách cẩn thận vì mẹ con các người đi.”

Vinh An buồn rầu: “Chân Ninh ở dưới suối vàng mà biết cô lại nghênh ngang trở về thì ắt sẽ hết sức oán giận. Nó đắc tội vô số người, mạo hiểm vô số lần, ôm ý định cả đời không lấy chồng quyết tâm giữ cho hoàng gia được chính thống, không ngờ lại rơi vào tay cô… Đứa em gái đáng thương!” Nàng ấy phẫn hận trợn mắt với Tố Doanh, nói: “Đồ đàn bà giảo hoạt! Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô thực hiện được, tuyệt đối sẽ không để Hâm Nhi bị cô mê hoặc.”

Tố Doanh không hề tranh cãi với nàng ấy. Tiêu chuẩn phán đoán sự việc của họ mãi mãi không giống nhau.

“Tôi phải nói cho ngài biết, cô đã từng làm gì đối với người thân của ngài. E rằng cô sẽ hối hận vì không ở lại thái lăng.” Vinh An nói đến đây hình như cảm thấy sung sướng gấp bội, diễu võ dương oai xoay người rời đi. Vừa lúc Bạch Tín Tắc dẫn một thái y trẻ tuổi tới chẩn đoán bệnh cho Tố Doanh, đi qua Vinh An. Vinh An thất vọng và tiếc rẻ nhìn y một cái, còn Tín Tắc hoàn toàn không ngước mắt nhìn nàng ấy.

Người ở bên cạnh đồ sao chổi này đều sẽ bị mất lập trường. Chị cả, anh trai, Tín Mặc, Chân Ninh… vốn không nên có kết cục như vậy, nhưng ai nấy đều dần dần không biết phải đi tới phương hướng nào… Chỉ vì có thêm một người như nàng ta, có thêm một người như nàng ta! Vinh An càng nghĩ càng khó nén lửa giận sôi trào trong lồng ngực, hùng hổ xông đến phòng sách của Hâm Nhi.

Hâm Nhi đang hí hoáy quả hạch đào bằng hổ phách kia. Vinh An nhanh chóng nắm lấy tay hỏi: “Bệ hạ, viên hổ phách đó từ đâu ra thế?” Hâm Nhi liếc nàng ấy, lười biếng trả lời: “Là quà gặp mặt của thái hoàng thái phi.”

Cơn tức của Vinh An xông lên, cao giọng nói: “Bệ hạ biết viên hổ phách đó có nguồn gốc thế nào không?” Hâm Nhi lắc đầu không có hứng thú. Vinh An đưa tay đè lên lồng ngực đang phập phồng, cười lạnh bảo: “Tôi biết từ trước đến giờ bệ hạ không thích nghe lời tôi nói. Nhưng bệ hạ nhất định phải nghe lời nói ngày hôm nay.”

Nàng ấy từ từ lùng sục thù hận trong đầu, bắt bọn nó tụ tập thành sự công kích mà bất cứ kẻ nào cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Việc này không hề tốn sức khiến bản thân Vinh An cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc: Thì ra vạch trần tội ác với một người không biết rõ càng làm cho người ta khoái trá hơn trao đổi hồi ức với những kẻ biết rõ trong lòng.

Hâm Nhi dần dần rơi vào trầm mặc. Vinh An nói quá nhanh, nói đến chỗ kích động thì tim không khỏi đau đớn, không thể không dừng lại thở dốc. Nàng ấy thấy khuôn mặt thờ ơ của Hâm Nhi thì hứng khởi đang dâng trào bỗng biến mất tăm. “Bệ hạ…”

“Cô nói mệt rồi à?” Hâm Nhi cười hì hì, đưa cho nàng ấy một chén nước ấm, “Uống xong chén nước ấm này thì về nhà nghỉ ngơi đi.”

Vinh An run rẩy cả người: “Bệ hạ, sao ngài có thể thờ ơ như không thế? Thứ tôi nói đến là oán thù của cha mẹ ngài với ả đàn bà kia đấy!”

Mắt Hâm Nhi sáng như sao, không hề lộ ra vẻ không vui một chút nào. “Trước đây người và cô Chân Ninh đã nói Cư Hàm Huyền hại chết cha mẹ ta. Vì những lời này của các người mà trong nhà bọn họ kẻ đáng giết đều bị giết, kẻ nên sung quân đều sung quân, nên không có chức quan thì không có chức quan. Ta nghe lời cô Chân Ninh, để người nhổ cỏ tận gốc một loạt đối với cả những kẻ gần gũi họ. Khi đó có phải suýt nữa đã giết sạch cả triều đình không? Bây giờ cô lại tới đây, sao hôm nay người hại chết cha mẹ ta lại biến thành thái hoàng thái phi thế?”

Cậu nhìn Vinh An, thực lòng thực dạ nói: “Cô à, triều đình khó khăn lắm mới đầy đủ trở lại, cô lại muốn giày vò hậu cung một lần nữa à? Mặc dù cháu chỉ là một đứa bé hơi lớn thôi cũng ngại phiền hà. Vả, cô chẳng học nổi thủ đoạn chỉnh đốn người khác của cô Chân Ninh đâu. Bỏ đi thôi!”

Vinh An nghẹn họng nhìn trân trân: “Cháu cho rằng cô nói những lời này là muốn mượn tay cháu để rửa hận thù cá nhân ư?” Hâm Nhi nhìn dáng vẻ của nàng ấy mà bật cười: “Cô ơi, cô có từng nghĩ nếu như người có bụng dạ ác độc, ra tay tàn nhẫn giống như cô nói thì đứa bé như cháu và kẻ gây hấn trắng trợn như cô có thể sống tới hôm nay sao?”

“Trước đây ả để cho cháu sống là vì một lòng một dạ muốn làm thái hoàng thái hậu! Ý của ả chính là như thế! Cuối cùng bây giờ…”

Hâm Nhi vừa lắc đầu vừa cười nhạo: “Đại trưởng công chúa Chân Ninh là cô ruột của cháu mà ít ngày trước còn muốn giết cháu rồi dùng chắt trai của Khánh Vương để thay thế. Người không thân chẳng quen cháu, nếu có lòng thì lẽ nào từ mười năm trước lúc vẫn còn là hoàng hậu Nhân Cung lại không tìm ra một đứa bé khác để giúp người trở thành thái hoàng thái hậu? Cần gì đợi tới tận hôm nay?”

Vinh An trợn mắt với cậu, khó khăn nói: “Cháu không tin lời cô.”

“Nếu như cô nói đều là thật thì cháu nên nghĩ rằng người mà cô hễ mở miệng là gọi ‘ả đàn bà kia’ ấy không hề ra tay tàn ác với cô cháu mình.” Hâm Nhi nhún nhún vai, cười nói với Vinh An: “Cô chớ có chọc tới người.”

“Bệ, bệ hạ!” Vinh An uể oải lắc đầu, “Ngài sẽ chịu thiệt, ngài sẽ chịu thiệt cho xem! Ngay cả tiên đế cũng suýt nữa bị ả đàn bà này hãm hại…”

“Cô à, các cô vẫn luôn nói cho cháu biết tiên đế là một người cực kỳ thông minh. Nếu đã như vậy, cô thật sự có thể hiểu được mục đích việc làm của người ư?” Hâm Nhi cười ha hả, bất kể nàng ấy có nói cái gì nữa cũng sẽ không để ý đến.

Vinh An bị đứa bé này trào phúng bèn thất vọng đi mất. Hâm Nhi hình như hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn đọc sách viết chữ. Tạ Thắng thấy Vinh An đi rồi mới lén lút vào, giao rất nhiều tờ giấy đã được viết xong cho cậu: “Bệ hạ, hôm nay đã viết xong rồi.” Hâm Nhi đón lấy xem, gật đầu bảo: “Chỉ có chữ của ngươi là giống ta nhất. Cầm đi cho thái hoàng thái phi xem đi.” Trận náo loạn của Vinh An dường như hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự sắp xếp và tâm trạng hôm nay của cậu.

Hai thiếu niên nhỏ cùng đi đến cung Ngọc Tiết, Hâm Nhi đến cạnh Tố Doanh, lấy tờ giấy này ra nói: “Bài học hôm nay của ta mà nương nương từng nói muốn xem ở cả chỗ này.”

Chắc chắn thái hoàng thái phi đã biết Vinh An sẽ tới trước mặt Hâm Nhi châm ngòi thổi gió nhưng nụ cười của nàng vẫn y như thường ngày. Xem xong vài tờ, nàng nói không nhanh không chậm: “Đây là do Tạ Thắng viết thay nhỉ?” Hâm Nhi chớp mắt, cười hỏi: “Sao nương nương lại nói như vậy chứ?”

“Mỗi lần Tạ Thắng vào cung làm nhiệm vụ, bộ ‘hựu’ bên trong chữ ‘doanh’ đều viết thành ‘nghệ’. Bình thường đều viết là ‘フ’.” Lúc Tố Doanh xoay mặt nhìn về phía Tạ Thắng thì không ôn hoà nữa. Tạ Thắng bị nàng liếc mắt thì chột dạ gục đầu xuống.

Hâm Nhi hoàn toàn không cảm thấy lúng túng khi bị nàng vạch trần, dửng dưng nói: “Nương nương, không phải tài năng quan trọng nhất của một hoàng đế chính là biết dùng người sao? Sở trường của A Thắng là thích đọc sách, chữ viết lại tương đối giống ta. Ta giỏi dùng sở trường của cậu ta thì có gì không đúng?”

Lời ngụy biện ấy của cậu nghe qua thì hình như có lý một cách kỳ lạ. Nếu như Chân Ninh còn thì ắt sẽ tức đến mức kêu to: “Ngụy biện! Viết lại bài học này mười lần!” Còn Vinh An thì nhất định sẽ bó tay hết cách rồi cười nói: “Bệ hạ thật biết nói đùa.” Hâm Nhi tự cho là đã biết hết cả, thủ đoạn của người lớn chẳng qua chỉ là mấy chiêu hoặc mắng hoặc dỗ như vậy thôi.

Nhưng Tố Doanh không bình luận đối với lời nói của cậu, ngược lại hỏi: “Bệ hạ, trong tất cả những gì người sở hữu chỉ có một thứ là không ai có thể cướp đi được. Người biết là cái gì không?” Hâm Nhi suy nghĩ một lúc nhưng không nghĩ ra, thế là sảng khoái cời nói: “Ta chỉ là một người trần mắt thịt, cái mạng này cũng có sinh lão bệnh tử giống người khác. Có thứ gì là không đoạt được chứ?”

“Là học thức của người.” Tố Doanh nói. “Người khác có thể cướp mất tiền tài, quyền thế, người thân, bè bạn thậm chí tính mệnh, chỉ có học thức là không ai cướp được. Chỉ cần người học được thì không ai có thể ép người quên đi. Chỉ cần người trở thành một kẻ thông minh uyên bác thì không ai có thể buộc người biến về ngu si thô lỗ. Ngay cả thứ duy nhất không bị tước đi mà bệ hạ cũng muốn chắp tay nhường cho người khác à? Bệ hạ có một trời bốn biển nhưng lại là người thờ ơ với chính của cải của mình. Nói như vậy thì làm sao người khác lại tôn trọng tất cả của người được?” Nàng nói rồi dùng khóe mắt liếc Tạ Thắng, cười lạnh bảo: “Trộm những đồ có giá trị trong cung này còn bị phạt nghiêm, ngươi trộm mất cơ hội thu hoạch học thức của bệ hạ thì nên phạt làm sao?”

Tạ Thắng quỳ “phịch” xuống nói: “Bất kể trách phạt thế nào, thần đều cam chịu.”

Hâm Nhi biết thái hoàng thái phi tuân thủ cung quy nghiêm chỉnh sẽ không trách phạt bề tôi ở hậu cung nên không lo cho Tạ Thắng, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại không nghĩ ra lời nào phản bác Tố Doanh, chỉ có thể ở bên cạnh chớp chớp mắt. Tố Doanh nhìn thấy dáng vẻ của cậu thì lại cười nói: “Bệ hạ, đạo lý lần này của ta không phải là hoàn toàn kín kẽ. Thuộc lòng quyển sách mà ta nói thì người sẽ biết.”

Hâm Nhi bĩu môi, nói trong lòng: “Lẽ nào mình không nghĩ ra được à?” Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của sau này, lúc ấy cậu thực sự muốn nhanh chóng dẹp đề tài này đi. Vừa hay gặp cung nữ đưa thuốc vừa mới sắc xong đến. Hâm Nhi nảy ra ý tưởng, nhanh chóng đi tới nhận lấy, tự mình nếm thử một miếng rồi mới dâng hai tay cho Tố Doanh, cười hì hì nói: “Không đắng đâu ạ.”

Tố Doanh vội vàng giận trách: “Đây là thuốc, sao bệ hạ có thể…”

“Ta nghe nói trước đây mỗi ngày nương nương đều thử thuốc cho tiên đế, trước giờ vui vẻ chịu đựng, không hề oán trách.” Hâm Nhi ngồi xuống bên nàng, nhìn nàng uống hết. Cung nữ kia nhận lấy chén không, Hâm Nhi chợt nhìn thấy mặt của cô bé, “ôi” một tiếng.

Tố Doanh nói: “Nó là Vong Cơ, con gái của em gái ta, vốn ở phòng làm lụa. Vừa lúc bên cạnh ta thiếu một cung nữ nhỏ cơ trí nên cho đòi nó đến.”

Hâm Nhi biết rất rõ ràng nhưng lại cố ý hỏi: “Mẹ nàng là cô em gái đó của nương nương?”

“Ta chỉ có một đứa em gái sanh con dưỡng cái bình an.” Tố Doanh mỉm cười nói.

Mắt Hâm Nhi đảo quanh, hỏi: “Nương nương vẫn xem nàng ta là em gái à?” Lúc cậu nói lời này, ngay cả Vong Cơ cũng lén nhìn Tố Doanh.

Tố Doanh không hề bối rối, nói: “Không phải một người không thừa nhận là có thể thay đổi được chuyện mà mọi người đều biết. Nếu không thể thay đổi thì thản nhiên đối mặt không phải tốt hơn sao?”

Hâm Nhi buồn bực không lên tiếng, một lát sau lại hỏi: “Thế nương nương có thể thản nhiên nói cho ta biết, cha ta là người như thế nào không?” Nhìn thấy Tố Doanh ngây ra, cậu lại cười: “Cả vị hoàng thái hậu nước phía tây mà còn không tị hiềm thì sao nương nương không thể nói một ít chuyện của cha ta chứ?”

“Mặc dù người là hoàng đế nhưng cũng không thể biết hết chuyện trong thiên hạ.” Tố Doanh trả lời cậu như vậy.

Hâm Nhi lại cười càng lớn tiếng hơn: “Nhưng lúc ta muốn biết thì người bị ta hỏi đến phải trả lời.”

Tố Doanh lắc đầu cười khổ. “Hỏi chuyện của người đi, để cha người giữ lại sự thần bí của ngài ấy.” Nàng nói: “Người biết không? Chữ đầu tiên mà người nói là ‘trời’. Chỉ chuyện này thôi đã đáng nói đến hăng say hơn cả đời cha người rồi.”

Hâm Nhi tò mò trợn tròn hai mắt: “Sao người biết được?”

“Bởi vì khi đó người đang ở trong lòng ta.” Nàng nói.

Mây hôm ấy rất đẹp. Hâm Nhi đứng ở trên cầu chín khúc ngửa đầu nhìn trời, nhìn rất lâu vẫn chưa giảm hứng thú. Tạ Thắng lẳng lặng đợi ở bên, nghe thấy cậu nói: “Thật đẹp. Đẹp hơn tất cả mọi người. Chẳng trách ta chọn trời là chữ đầu tiên nói ra trong đời.”

Tạ Thắng cúi đầu nhìn mũi chân mình, lúng ta lúng túng nói: “Bệ hạ, còn có một bài văn đang chờ học thuộc đấy ạ.”

Hâm Nhi chớp chớp mắt với cậu bé: “Ngươi thật sự cho rằng đã trộm mất cơ hội có thêm học thức của ta à? Ha!” Cậu vừa đi về phía trước vừa lớn tiếng nói: “Vua là đầu, bề tôi làm cánh tay đắc lực, cùng chung một lòng, hợp thành một thể, thể chưa chuẩn bị thì chưa thành người được. Vậy thì đầu tuy cao quý nhưng ắt phải nhờ chân tay để thành thể; mặc dù vua sáng suốt nhưng ắt phải mượn cánh tay đắc lực để mà cai trị. ‘Lễ’ rằng: Dân lấy vua làm tim, vua lấy dân làm cơ thể, tim mà trang nghiêm thì cơ thể thư thái, tâm nghiêm nghị thì sẽ chứa sự tôn kính. ‘Thư’ rằng: Người đứng đầu mà sáng! Bề tôi ắt hiền lương! Trăm họ an khang! Người đứng đầu mà rối rắm! Bề tôi biếng lười! Thì muôn việc đổ bể!”

Thấy Tạ Thắng nghe đến đờ ra, Hâm Nhi nở nụ cười: “Lấy sách ra xem đi!” Tạ Thắng vội vàng rút quyển sách không bao giờ rời người ra từ trong tay áo, không biết nên lật tới trang nào, nghe Hâm Nhi nói: “Quân thần giám giới thứ sáu.” Tạ Thắng giật mình, đây là quyển sách mà hai ngày trước thái hoàng thái phi tự mình chỉ định. Nhưng Hâm Nhi đã thuộc nằm lòng, đã sớm vượt xa bản thân không biết bao nhiêu.

“Rõ ràng đã thuộc rồi, tại sao cứ phải máy móc chép ba lần mới xong?” Hâm Nhi bĩu môi, cười hì hì vỗ vai Tạ Thắng, “A Thắng, muốn trộm đồ của ta, ngươi còn phải cố gắng nhiều. Lần này cứ cẩn thận chép tử tế cho ta. Lần sau, còn cố ý để thái hoàng thái phi nhìn ra như thế thì ta sẽ thật sự mất hứng đấy.”

“Thì ra bệ hạ đều biết cả.” Tạ Thắng xấu hổ đỏ mặt lên.

Hâm Nhi vươn người một cái rồi chạy đi nghịch nước như không có chuyện gì xảy ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom