Công việc bận rộn và căng thẳng đã bắt đầu rồi, người ta thường nói sức mạnh tập thể mang lại thành công lớn lao, buổi chiều vừa tan ca, Lương Hoan liền chạy đến kho DNA của trung tâm tìm người thân quốc gia để so sánh đối chiếu, còn Trương Cảnh Phong cũng ở khoa Điều tra mất tích, giúp đỡ vẽ hình chân dung của Lương Tư Tư, một khi vẽ xong liền có thể gửi khắp cả nước.
Đương nhiên Triệu Ngọc cũng không rảnh2rỗi gì, hắn ngồi trước bàn làm việc, lật xem tài liệu về vụ án bắt cóc Miên Lĩnh với mong muốn là tìm được manh mối trong đó.
Vì để tiện cho việc suy nghĩ, hắn cũng bắt đầu dán đầy tài liệu lên bảng trắng, muốn tái hiện kỳ tích giống như lúc điều tra vụ án chặt tay.
Kết quả là, Triệu Ngọc còn khoa trương hơn cả Khúc Bình, hắn cần đến sáu cái bảng trắng, trên mỗi bảng có dán thông tin của một nạn5nhân. Sau cùng, khu vực phía sau phòng làm việc đều bị một mình hắn chiếm hết! Bất cứ ai đi vào cũng sẽ bị cảnh tượng này làm cho giật nảy mình!
Chắc chắn một điều là không chỉ có một mình hắn bận rộn thôi, mà các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án đều được cử đi tìm manh mối cả rồi, từ người thân của nạn nhân, nhân viên điều tra năm xưa đến nhân chứng, phàm là những cái có thể nghĩ ra6được, thì đều có người đang điều tra cả.
Trước đây chưa từng có một vụ án nào có sức ảnh hưởng lớn như thế cả.
Sau khi họp phân tích tình tiết vụ án xong, đại diện bên phía cảnh sát cũng đã mở một buổi họp báo, giới thiệu sơ lược về tình hình vụ án, một mặt là để những người dân biết chuyện có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát, một mặt là để thể hiện quyết tâm điều tra đến cùng của cảnh5sát, thề phải bắt tội phạm chịu sự trừng trị của pháp luật v.v!
Tuy rằng vụ án này nhận được sự quan tâm của đông đảo dân chúng, nhưng buổi họp báo lại diễn ra một cách ngắn gọn, chỉ là nói sơ qua về tình tiết vụ án, thể hiện quyết tâm, rồi kết thúc một cách gọn lẹ! Không hề tiết lộ chi tiết cụ thể nào, bao gồm cả việc thiếu mất một bộ hài cốt nạn nhân.
Triệu Ngọc không chứng kiến tận mắt, chỉ3là được nghe kể lại, lúc người nhà Lương Tư Tư hay tin chưa tìm được hài cốt con mình xong thì như sắp ngã quỵ tại chỗ! Tim họ như bị chiên trong chảo dầu, lòng đau như cắt.
Có người cho rằng, không có tin tức gì tức là tin tốt. Nhưng đối với những người thân đã chờ đợi suốt 26 năm này mà nói thì có lúc, tin xấu cũng có thể là tin tốt! Cũng giống như phụ huynh của những đứa trẻ khác, ít ra bây giờ bọn họ có thể nhận xác và an táng con mình!
Nhưng phụ huynh của Lương Tư Tư thì sao?
Còn phải tiếp tục chờ đợi nữa, không biết phải chờ đến khi nào? Nếu lỡ như cả đời này cũng không có tin gì, vậy có phải ngay cả chết cũng không yên lòng không?
Chính vì nguyên nhân này nên ông Đào mới tặng luôn túi tiền chuộc đó cho Triệu Ngọc một cách kích động thế!
Hôm đó, Triệu Ngọc tan ca rất muộn. Lúc hắn ra về, trong phòng làm việc chỉ còn một mình hắn thôi. Suy nghĩ suốt cả buổi chiều, Triệu Ngọc đã có thêm cái nhìn sâu sắc về vụ án lần này.
Vụ án bắt cóc Miên Lĩnh không hổ danh là vụ án khó nhất Tần Sơn! Các hung thủ đều rất cẩn thận, sơ hở cực ít. Năm xưa cảnh sát tốn nhiều công sức như thế vẫn không tìm được manh mối, vậy thì không cần bàn chi đến 26 năm sau nữa!
Vụ án này quả thật khó hơn nhiều so với vụ án thảm sát! Vụ án thảm sát xảy ra vào 10 năm trước, ít nhất lúc đó đã có thiết bị giám sát và một số kĩ thuật tiên tiến rồi.
Nhưng vụ án Miên Lĩnh lại khác hoàn toàn!
Không có camera, không có dấu vân tay, không có DNA, những manh mối ít ỏi này cũng chỉ được cung cấp bởi những nhân chứng năm xưa thôi!
Hơn nữa, năm tháng có thể bào mòn mọi thứ! Ngay cả tình yêu cũng có thể bị thời gian giết chết, nói chi đến thứ khác chứ? 26 năm, thời thế thay đổi, số lượng chứng cứ giảm đi rất nhiều, không có hiện trường vụ án, rất nhiều nhân chứng đã không còn sống trên đời nữa!
Bây giờ, ngoại trừ những bộ hài cốt ra, bọn họ không còn gì khác cả!
Khó! Khó!
Đối diện với tấm bảng trắng, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy rất bất lực. Nếu như không tìm được một chút manh mối nào, vậy thì... dù cho hệ thống Kỳ Ngộ có thần kì đến thế nào, hắn cũng không thể phá án được!
Chẳng lẽ...
Kết quả cuối cùng đúng thật như “Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ” mà vị lãnh đạo đó nói sao? Đợi khi thời gian đủ lâu, mọi người sẽ lại bỏ quên vụ án này một lần nữa?
Phía Đông không sáng phía Tây sáng, có lúc, cuộc sống chính là như thế.
Mặc dù về mặt tra án, Triệu Ngọc không có thu hoạch được gì cả, nhưng về những mặt khác lại rất thuận lợi.
Không biết là do tối qua hắn chiến đấu hăng say với Dương Hồng và Hoa Hoa khiến cho hai cô gái thích mê, hay là do hai cô này chỉ đơn thuần là muốn cám ơn hắn, bọn họ đã gọi điện thoại cho Triệu Ngọc từ sớm, nói là muốn đãi Triệu Ngọc ăn tối dưới ánh nến, cùng thưởng thức thế giới ba người!
Thế giới ba người?
Cái danh từ này, thoạt nghe thấy vừa hay ho lại vừa ám muội, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Nhớ lại cảnh mây mưa trên giường tối hôm qua, Triệu Ngọc suy nghĩ là, nếu tối nay lại thêm một hiệp nữa, có khi nào Khương Đại Phong ở tầng dưới sẽ phát điên lên không?
Sau khi về đến nhà thì quả nhiên Dương Hồng và Hoa Hoa đã chuẩn bị xong hết, chỉ đang đợi hắn. Nhưng điều khiến Triệu Ngọc ngạc nhiên là, ở đây không phải thế giới ba người gì cả mà là thế giới bốn người, nói đúng hơn là thế giới bốn người một chó!
Vì ngoại trừ con chó Đại Hanh ra, thì còn có một cô gái nhuộm tóc đỏ có mặt trong nhà nữa.
Dương Hồng giới thiệu, cô gái này tên là Tiểu Mỹ, là chị em tốt của họ, sống ở tầng dưới.
Suy cho cùng thì cũng là hàng xóm ở chung một khu nhà, đương nhiên Triệu Ngọc đã từng gặp cô gái này, vội lên tiếng chào hỏi với cô ta.
Dáng người Tiểu Mỹ không cao lắm, để kiểu tóc gợn sóng ngang eo. Tóc dài màu đỏ như lửa, mang lại cho người ta một cảm giác cháy bỏng nồng nhiệt. Cô ta ăn mặc rất nóng bỏng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng dính và một chiếc quần jean lưng thấp, phần eo thon gọn và lỗ rốn đều lộ hết ra bên ngoài.
Tính cách của Tiểu Mỹ cũng không thua kém gì cách ăn mặc, sau khi nghe nói về sự tích anh hùng cứu mỹ nhân của Triệu Ngọc, vừa mới chào hỏi xong liền xông thẳng về phía Triệu Ngọc, cứ há miệng gọi anh Ngọc anh Ngọc, còn dùng bộ phận nhạy cảm trước ngực để đụng vào người Triệu Ngọc, làm cho Triệu Ngọc rất khó chịu.
Nếu như là người khác thì sẽ xem đây là một sự hưởng thụ, nhưng Triệu Ngọc không phải vậy. Kiếp trước hắn đã tiếp xúc nhiều với những cô gái như thế, không những đã trở nên vô cảm mà còn cảm thấy chán ghét nữa.
Triệu Ngọc cố ý đứng dậy rót rượu, đẩy Tiểu Mỹ ra khỏi người.
Ly rượu phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh nến, chai rượu vang bình thường cũng trở nên cao cấp hẳn. Triệu Ngọc rót nửa ly xong rồi uống cạn.
Vì để cho Dương Hồng và Hoa Hoa có thể yên tâm, hắn đã kể hết cho họ nghe về tin tức mà chủ nhiệm Lục Thiệu Hồng mới kể hôm nay.
Thì ra, Hồng Chí Đào đã bị khởi tố vì nhiều tội danh. Theo như phỏng đoán của chủ nhiệm Lục, gã ta có liên quan đến các tội danh như là tụ tập gây chuyện, cố ý đả thương người, tụ tập đánh bạc, mại dâm... Nếu như phán tội, ít nhất cũng phải ngồi tù trên 7 năm!
Ngoài ra, giậu đổ bìm leo, Hồng Chí Đào vừa ngã xuống, không những đám thuộc hạ của gã ta giải tán hết, mà còn có rất nhiều đàn anh giang hồ đến giành địa bàn, giải tán hết thế lực của gã ta! Cho dù sau này gã ta có ra tù rồi cũng không thể làm nên sóng gió gì nữa!
Vì vậy, Dương Hồng và Hoa Hoa, thậm chí là Triệu Ngọc cũng không cần phải lo lắng kẻ này quay trở lại tìm họ trả thù!
Cạn ly!
Giải quyết mối đe dọa xong, đương nhiên bọn họ sẽ càng yên tâm hơn. Triệu Ngọc và ba mỹ nữ ăn tối dưới ánh nến lung linh, không ngớt tiếng cười đùa.
Vừa ăn bít tết, salad, mì ý, vừa nhâm nhi ly rượu vang và kem lạnh, còn có gái đẹp bầu bạn, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng sung sướng, đột nhiên cảm thấy như mình lại xuyên không quay về trước đây vậy!
Nhưng mà, cái lối suy nghĩ định chọc điên Khương Đại Phong của hắn trước đó không thể trở thành hiện thực. Còn chưa dùng xong cơm tối thì Dương Hồng đã nhận được một cuộc điện thoại, sau đó dắt Tiểu Mỹ đi theo rồi.
Chắc chắn một điều là, người ta đã đến lúc đi làm rồi!
Chỉ còn lại hắn và Hoa Hoa ở trong nhà, dường như Hoa Hoa đã bị thu hút bởi Triệu Ngọc, cứ mãi liếc mắt đưa tình với hắn, không những kể rất nhiều câu chuyện cười bậy bạ cho hắn nghe mà còn dùng ngôn ngữ và cơ thể trêu chọc hắn.
Triệu Ngọc biết rằng, Hoa Hoa đã bị hắn cưa đổ rồi, bây giờ hắn muốn “mây mưa” với cô gái này như thế nào đều được cả.
Tuy nhiên, khi đối mặt với cô gái quyến rũ, chủ động như thế, Triệu Ngọc lại không có cảm giác gì cả, cuối cùng vẫn phải từ chối ý tốt của cô ta, tự đi về nhà mình.
Một là, hắn thật sự không có cảm giác gì với Hoa Hoa; hai là do nghề nghiệp của Hoa Hoa, hắn không muốn có tình cảm gì với cô gái này; ba là bây giờ hắn phải điều tra án, không có hứng để nghĩ đến chuyện này.
Còn về điều thứ tư thì... Trong đầu hắn cứ luôn nghĩ về Miêu Nhân Phụng, giống như bị mắc bệnh tương tư vậy, không còn chứa được hình ảnh cô gái nào khác trong tim nữa, thậm chí không còn nhớ cả Diêu Giai!
Haizz! Cũng không biết bên Miêu Anh thế nào rồi? Chiếc xe Phaeton và vụ việc đánh người có xử lí xong chưa? Sau này mình còn cơ hội gặp lại cô ấy không?
Thấy Triệu Ngọc kiên quyết muốn ra về, Hoa Hoa cũng không tiện giữ hắn lại. Cô ta báo cho Triệu Ngọc biết là, hai ngàn tệ đó, bọn họ đã để lại trên máy giặt rồi! Cô ta nói rằng, số tiền này họ không nhận đâu, nếu không phải nhờ có sự giúp đỡ của cảnh sát Triệu, chắc chắn bọn họ đã bị Hồng Chí Đào chơi thảm rồi!
Cô ta còn bổ sung thêm: “Nếu sau này cảnh sát Triệu có nhu cầu thì cứ đến tìm tôi là được! Bây giờ không cần tiền, sau này cũng sẽ như vậy, kể từ giờ sẽ miễn phí hoàn toàn cho anh!”.
Bình luận facebook