Khi đặt ra câu hỏi này, ngay cả bản thân Triệu Ngọc cũng thấy sởn hết da gà!
Miêu Anh cũng ngay lập tức hiểu ý, liền nhìn hắn bằng đôi mắt khó tin.
“Tôi không biết!” Trình Quang Minh nói một cách bất lực: “Hình như là vào giữa thập niên 90, có lẽ là vào năm 94, 95 gì đó… dù sao thì cũng khiến tôi cảm thấy rất đột ngột. Người này vừa xuất hiện thì đã cực kì lợi hại, mở một loạt mấy công ty vật2liệu xây dựng, lập tức ở thế ngang ngửa với gia đình tôi! Hình như cha tôi còn từng xung đột lợi ích với hắn ta, tôi cũng không nhớ rõ lắm...”
Triệu Ngọc quay qua nhìn Miêu Anh, dù không nói gì nhưng dường như hai người tâm tư liên thông nên hiểu hết. Cô lập tức lắc đầu nói: “Không đúng, Hách Cương là người Tần Sơn chính gốc, ở thành thị chứ không phải là người thôn Mã Phường! Hơn nữa…”
Triệu Ngọc vẫn im lặng tập trung5suy nghĩ cái gì đó.
Miêu Anh cũng có cảm giác rợn tóc gáy, vội ngậm miệng lại, lặng lẽ đợi hắn suy xét.
Cứ như vậy, sau hai phút im lặng, hai người bọn họ mới trao đổi ánh mắt rồi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Nhìn thấy bên ngoài không có ai, Triệu Ngọc liền nói thầm với Miêu Anh: “Xem ra tôi phải giao thêm nhiệm vụ cho Trương Cảnh Phong rồi!”
Thật không ngờ, trước những suy nghĩ biến đổi thoăn thoắt của Triệu Ngọc, Miêu Anh lại có6thể bắt kịp một cách nhịp nhàng: “Không cần, Hách Cương không giống Hám Văn Quân, ông ta là nhân vật công chúng, tôi tự điều tra là được rồi! Triệu Ngọc, tôi nghĩ rằng, sự việc xảy ra cấp bách, vậy nên nhiệm vụ bí mật về việc Khúc Bình bị hại mà ta đang điều tra, đêm nay nên tạm gác lại. Trước tiên phải tìm cho ra manh mối vụ án Miên Lĩnh rồi hãy tính tiếp...”
“Được! Tôi cũng có ý này!” Triệu Ngọc gật đầu5đồng ý nhưng trong lòng lại chửi thầm, bà nội nhà nó, cái con nhỏ Miêu Nhân Phụng giảo hoạt này, lại còn giả vờ... giả vờ như mình… Tôi đợi xem cô vờ vịt được đến lúc nào?
Hai người bọn họ về lại phòng thẩm vấn để hỏi Trình Quang Minh một số câu nữa. Mãi cho đến khi không còn gì để hỏi được nữa, bọn họ mới đi thẳng về Cục Cảnh sát.
Đến khi bọn họ về đến văn phòng thì đã hơn bảy giờ tối.3Lúc này, các đồng nghiệp đều đã tan ca, cả văn phòng lớn như vậy bỗng trở nên thật vắng vẻ.
Triệu Ngọc vừa vào phòng, đến cả nước bọt cũng không buồn nuốt, đã lập tức lấy bút lông ra viết lên bảng trắng hai cái tên Hám Văn Quân và Hách Cương!
“Nếu như…” Triệu Ngọc dùng bút lông liên tục chấm chấm lên hai cái tên này, tự lẩm bẩm một mình: “Nếu như… hai người này có quan hệ với nhau, vậy thì quá là ghê gớm! Chúng ta phải điều tra thật kĩ càng!”
Trong lúc Triệu Ngọc đang tự mình lẩm bẩm, Miêu Anh cũng đã tìm ra lí lịch của Hách Cương trên máy tính. Ông ta là doanh nhân ưu tú của cộng đồng thương mại Tần Sơn. Những tư liệu về ông ta, chỉ cần lên mạng tìm là thấy ngay.
Kết quả là, bọn họ chỉ vừa mới nhìn lướt qua bản lí lịch một cái thì cả hai đều không khỏi giật mình.
Trên bản lí lịch viết rõ ràng rằng thời trẻ, Hách Cương từng làm sĩ quan, sau khi xuất ngũ thì làm cảnh sát dân sự, nhưng không lâu sau đó đã rời ngành, tham gia vào lĩnh vực kinh doanh!
Từ đó, ông ta lập nghiệp bằng nghề buôn bán vật liệu xây dựng, rồi phát triển sang lĩnh vực bất động sản, ngoại thương, logistics... Lĩnh vực nào cũng làm ăn phất lên như diều gặp gió. Tới nay, Tập đoàn Dung Thiên do Hách Cương thành lập đã trở thành doanh nghiệp hàng đầu ở Tần Sơn, được xếp vào hàng tập đoàn danh giá trên cả nước.
Từng là sĩ quan, cũng từng là cảnh sát dân sự!?
Điều này thực sự rất đáng nghi!
Miêu Anh cho rằng, tuy cảnh sát dân sự khác với cảnh sát hình sự nhưng vẫn là cùng ngành, vẫn có thể hiểu được một số biện pháp xử lí vụ án.
Triệu Ngọc chỉ vào phần thời gian trên lí lịch, nói rằng Hách Cương trở nên giàu có vào giữa thập niên 90. Năm 1996 ông ta thành lập công ty vật liệu xây dựng Kim Dương, từ đó từng bước từng bước tiến tới huy hoàng!
Năm 1996, cũng chính là năm năm sau vụ án Miên Lĩnh. Như vậy... khoản tiền vốn lúc đầu mà Hách Cương dùng để gây dựng sự nghiệp lấy từ đâu?
Lúc hai người bọn họ đang bàn luận thì Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lý Bối Ni, thậm chí là mấy người Trương Diệu Huy, Lan Bác của tổ B cũng lần lượt kéo đến văn phòng.
Những người này đều do Triệu Ngọc kêu tới. Hắn biết vụ án Miên Lĩnh đang ở thời điểm mấu chốt, khối lượng công việc nhiều, nếu chỉ dựa hắn và Miêu Anh thì không thể nào hoàn thành được.
Bọn họ đều là anh em chí cốt của Triệu Ngọc, hơn nữa tất cả đều biết sức nặng của vụ án Miên Lĩnh, vì vậy không một ai từ chối. Tất cả đều lập tức đến, chuẩn bị cùng Triệu Ngọc khô máu một phen.
Theo nguyên tắc thì một vụ án lớn đến thế, lại điều tra ra được đầu mối quan trọng như vậy, đáng lí ra Triệu Ngọc và Miêu Anh phải nhanh chóng báo với cấp trên.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không báo chuyện này lên cho đội trưởng Lưu Trường Hổ, thậm chí cũng không nói với Mao Vĩ và Bành Hân. Lý do có mâu thuẫn với Lưu Trường Hổ chỉ là phụ, quan trọng hơn là Triệu Ngọc vẫn luôn cảm thấy, từ khi Mao Vĩ trở lại, bầu không khí của tổ A dường như có chút gì đó không ổn.
Tuy Mao Vĩ luôn cười hi hi ha ha với mọi người, nhưng lúc điều tra và bố trí nhiệm vụ thì vô cùng cố chấp, không dễ gì nghe ý kiến của người khác.
Triệu Ngọc sợ rằng nếu để mấy người này biết thì bọn họ sẽ đến làm xáo trộn mọi thứ, cản trở mạch điều tra của bản thân mình.
Hơn nữa, đã có Miêu Anh ở đây đỡ đạn, đương nhiên hắn không cần lo sau này bị Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ trách tội. Để coi bọn họ mà dám đắc tội với Miêu Anh thì sẽ ra sao!
Hiện giờ, chỉ có Triệu Ngọc mới biết rõ gia cảnh của Miêu Anh lợi hại đến cỡ nào! Chỉ cần hắn đu bám theo cô, từ đầu chí cuối đều cùng hội cùng thuyền với cô, vậy thì hắn sẽ vĩnh viễn “gặp chuyện chẳng lo, bình chân như vại”!
Lại nói tới Miêu Anh, cô vẫn luôn tích cực phân bổ nhiệm vụ cho mọi người, không hề có ý định báo lên cấp trên. Từ đây có thể thấy, cô cũng không hề muốn bị mấy tên “đầu não” đó làm phiền, chỉ muốn tập trung điều tra.
Hiện giờ, Miêu Anh đang là tổ trưởng của tổ B, đương nhiên cô là lãnh đạo cấp cao nhất ở đây lúc này. Dưới sự chỉ huy của cô, tất cả mọi người đều nhận nhiệm vụ, bắt đầu triển khai công việc điều tra vô cùng nhộn nhịp.
Trọng điểm công việc đương nhiên là Hám Văn Quân và Hách Cương. Hám Văn Quân thì còn đỡ, nhưng khi các đồng đội biết rằng Hách Cương cũng dính líu đến vụ án Miên Lĩnh, thì ai nấy đều cảm thấy không thể tin nổi!
Có ai ngờ được một người giàu có như vậy, một thương nhân lẫy lừng như vậy, lại là thủ phạm bắt cóc tống tiền năm đó? Nếu điều này chính xác thì không chừng sẽ trở thành tiêu đề hot trên báo của cả nước!
Tại thời điểm này, Triệu Ngọc đã rơi vào trạng thái làm việc đặc trưng của riêng mình. Hắn không ngừng viết thêm thông tin lên bảng, vừa nghĩ ra cái gì liền viết lên bảng cái đó, còn nếu phát hiện ra điều gì không phù hợp thì lập tức xóa sạch đi.
Cứ vừa viết vừa xóa như vậy, chưa đầy hai tiếng đồng hồ, Triệu Ngọc đã viết đầy lên cả hai cái bảng trắng!
Nhìn Triệu Ngọc làm việc quên ăn quên ngủ, hao tâm tổn trí, trong trái tim Miêu Anh tự nhiên nhen nhóm lên một điều gì rất lạ. Mặc dù trong cuộc điều tra phá vụ án Giản Văn Lỵ, hai người bọn họ đã từng có khoảng thời gian ngắn hợp tác với nhau, nhưng cô chưa từng thấy hắn nghiêm túc và tận tâm đến vậy.
À... Miêu Anh chợt tỉnh ngộ. Chẳng trách... cái tên Triệu Ngọc đáng chết này có thể phá được nhiều vụ án đến vậy! Thì ra hắn thật sự có cách làm của riêng mình!
Chà, thật không ngờ, cái tên này ngoài miệng thì xấu xa nhưng thực chất lại cố chấp đến thế!
Nhìn thấy Triệu Ngọc làm việc không biết mệt mỏi, Lý Bối Ni tốt bụng đã bưng đến cho hắn một ly cà phê vừa mới pha xong, lại còn nói với hắn rằng cà phê đã được thêm vào hai thìa đường!
Triệu Ngọc nhận cốc cà phê, chỉ nói một tiếng cám ơn rồi lại đặt cốc cà phê sang một bên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chăm chú lướt mắt nhìn tấm bảng do chính tay mình viết, trong đầu không ngừng lọc lại những thông tin trên bảng.
Ngẫm lại toàn bộ tình tiết vụ án, Triệu Ngọc cảm thấy mọi việc như chỉ mới xảy ra ngay hôm qua.
Bắt đầu từ lúc hắn tìm thấy tiền chuộc trong hầm mỏ, theo từng bước khai thác vụ án Miên Lĩnh, mỗi một đầu mối mới đều khiến cho tình tiết vụ án càng phá càng mịt mờ!
Trong vụ án kéo dài hai mươi sáu năm chưa được giải quyết này, dường như có quá nhiều chỗ bất hợp lí!
Tại sao bọn bắt cóc tống tiền nhận được tiền chuộc một cách thuận lợi như vậy?
Tại sao bọn chúng lại muốn giết con tin?
Tại sao phải đưa cả tài xế đi?
Tại sao tiền chuộc lại nằm dưới bộ xương?
Còn nữa... tại sao đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể Lương Tư Tư?
Người này, năm nay đã là một phụ nữ 33 tuổi, còn sống hay đã chết?
Tiền chuộc, bộ xương, xe minibus, tài xế, hầm mỏ… dường như từ đầu đến cuối đều không tìm ra được một logic hợp lí để xâu chuỗi tất cả những thứ này lại với nhau!
Rốt cuộc chân tướng năm xưa là gì?
Có điều... tuy vụ án Miên Lĩnh càng điều tra càng rối, nhưng khi đối diện với tấm bảng trắng trước mặt, Triệu Ngọc lại lờ mờ cảm thấy chân tướng chờ đợi bấy lâu nay đã gần trong gang tấc! Hơn nữa, dường như chân tướng bị vùi sâu đã lâu này không hề phức tạp một chút nào!
Tại sao?
Tại sao bản thân mình lại có cảm giác như vậy?
Mình đã sơ suất ở đâu đó chăng?
Hay là những suy đoán trước đó vốn dĩ đã đúng rồi?
“Ai dà, ai dà!”
Giữa lúc Triệu Ngọc đang căng não suy nghĩ, Lý Bối Ni đột nhiên nhảy bật lên khỏi chỗ ngồi, vừa chỉ tay vào màn hình máy tính vừa hét lên: “Đàn anh, anh nhanh tới xem xem, Hách… Hách Cương và Hám Văn Quân, bọn họ quen biết nhau!”
Bình luận facebook