Triệu Ngọc vừa mới hét lên là có bom liền thu hút được sự chú ý của mọi người.
“Anh là...” Cô gái trông giống thư kí nhìn Triệu Ngọc. Tuy thấy hắn đang mặc cảnh phục nhưng cô ta vẫn không đoái hoài đến, định đưa tay nhặt cái túi màu đen đó lên.
“Đừng nhúc nhích!” Triệu Ngọc hét lên như thế, chẳng những đã dọa cho cô gái đó giật nảy mình, mà còn khiến những người2đứng hóng chuyện xung quanh đó sợ chết khiếp.
“Tin tôi đi!” Triệu Ngọc chỉ vào huy hiệu trên đồng phục của mình, nói: “Tôi đã theo dõi tên khủng bố đó lâu lắm rồi! Đây tuyệt đối không phải là trò đùa đâu!”
Hắn vừa nói vừa dùng điện thoại rọi lên cái túi, ngay sau đó điện thoại bèn phát ra tiếng tút tút cảnh báo.
“Á!” Triệu Ngọc tỏ vẻ vô cùng sửng sốt, sau đó vội lùi5ra sau.
Thấy vậy, tất cả những người khác cũng bị dọa cho lùi ra xa, còn cô gái lúc nãy định nhặt cái túi lên đã chạy xuống lầu với tốc độ rất nhanh.
Nhìn thấy ở khu vực thang máy xảy ra tình trạng hỗn loạn, hai bảo vệ phụ trách canh cổng vội chạy đến! Kết quả là hai người còn chưa kịp chạy lên phía trước thì liền nghe thấy tiếng quát tháo của Triệu Ngọc:6“Này! Hai người không muốn sống nữa à? Bom đấy! Còn không mau nhấn còi cảnh báo sơ tán mọi người đi! Đứng đây để bị nổ cho chết sao?!”
Triệu Ngọc hét lên như thế, xém chút nữa là dọa cho hai người bảo vệ ngã khuỵu xuống đất. Đám người vây xung quanh cũng bị dọa đến xanh mặt, vội vàng vắt chân lên cổ bỏ chạy!
Ngay sau đó, hàng loạt bảo vệ chạy đến từ khắp5bốn phương tám hướng!
Triệu Ngọc lập tức cầm điện thoại, giả bộ hét lên: “Alô, là tổng bộ phải không? Lập tức cử chuyên gia tháo bom đến đây! Ừ, Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Long! Ở đây có một cái túi, nghi ngờ là trong đó có chứa chất nổ mạnh! Này...”
Đang làm bộ làm tịch giữa chừng thì Triệu Ngọc bỗng nhìn thấy có một bảo vệ cũng đang cầm điện thoại báo cảnh3sát, hắn vội quát lên: “Này? Anh bị khùng hả? Không thấy tôi đã báo cảnh sát rồi sao? Các anh làm việc kiểu gì thế? Tại sao ngay cả còi cảnh báo cũng không chịu bật lên? Nếu như bom nổ trúng người ta, các anh đều phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy!”
“À... Vâng vâng...” Bảo vệ đó bị dọa cho sợ chết khiếp, vội chạy đi bấm còi cảnh báo!
“Mấy người các anh, đừng có đứng đơ ra chứ!” Triệu Ngọc vội dặn dò những người khác: “Không nhìn thấy trái bom được đặt ở khu vực thang máy sao? Các anh còn không mau tắt thang máy đi? Này? Đợi đã...”
Nhìn thấy bảo vệ chạy đi tắt thang máy, hắn vội hét lên: “Không được không được, trong thang máy còn có người, các anh đi từng tầng một để mời người ta ra khỏi thang máy mau, sau đó mới tắt thang máy. Đừng có tụ tập ở đây nữa, tìm lối ra khác đi! Mau, mau lên...”
Các nhân viên bảo vệ bị dọa cho xanh mặt, vội làm theo yêu cầu của Triệu Ngọc, chạy về phía cầu thang.
Sau đó, hắn lại giả bộ nói với những nhân viên bảo vệ lớn tuổi còn đứng ở đây: “Theo như tôi được biết thì quả bom này vừa có thể kích nổ ngay lập tức, vừa có thể điều khiển cho nổ! Chỗ các anh là một toà nhà riêng, lại còn to như thế, nếu thật sự phát nổ thì những người trên lầu cũng chỉ có thể nhảy lầu xuống mà thôi! Các anh nhanh chóng thông báo cho những nhân viên trông chừng phòng máy và hệ thống camera giám sát, bảo họ chạy mau đi!”
“À... Được được...” Đến lúc này rồi, Triệu Ngọc nói gì cũng đúng cả, nhân viên bảo vệ lớn tuổi vội gọi điện thoại để thông báo.
Hiện giờ chỉ còn một nhân viên bảo vệ lớn tuổi cuối cùng đứng kế bên Triệu Ngọc, ông ta lên tiếng hỏi: “Vậy... còn các lãnh đạo? Hôm nay ở trên lầu còn có cuộc họp cơ!”
“Không cần ông phải lo cho họ đâu, yên tâm đi! Các lãnh đạo thông tin nhanh nhạy, khi xảy ra chuyện, chắc chắn bọn họ chạy trốn còn nhanh hơn cả nhân viên!”
“À! Vậy sao?” Ông bảo vệ lớn tuổi này nghe Triệu Ngọc nói xong, đầu óc bỗng trở nên hỗn loạn.
Chẳng bao lâu sau, còi cảnh báo hú lên, đám người hay tin có bom bắt đầu chạy ùa về phía cửa chính.
Các nhân viên bảo vệ cũng xem như là khá tận chức tận trách. Tuy biết là bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ vẫn đứng canh ở các tầng lầu, giúp giải tán đám đông để tránh xảy ra tình trạng giẫm đạp lẫn nhau.
Cũng may, vì đây là một công ty khoa học kỹ thuật nên số lượng nhân viên đi làm không nhiều, vả lại còn rất có kỷ luật. Tuy rằng ai nấy đều khẩn trương gấp gáp, nhưng không có ai chen lấn xô đẩy mà đi khỏi đó một cách rất trật tự.
Có điều, trong lúc dòng người đi ra khỏi đó thì đã xảy ra một chuyện bất ngờ.
Khi thang máy đưa đám người cuối cùng xuống tầng trệt xong, có một bé trai không có bố mẹ trông chừng đột nhiên chạy về phía cái túi đen thần bí đó, vươn tay ra định nắm cái túi...
A!
Đợi đến khi các nhân viên bảo vệ và Triệu Ngọc nhìn thấy cậu bé thì đã không ngăn cản kịp nữa rồi.
Nào ngờ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế, đột nhiên có một người xông ra từ phía sau cậu bé, ôm bé vào lòng.
Tốc độ vọt tới của người đó rất nhanh, kéo theo cả bé trai cũng bị bay vọt lên. Lúc té xuống đất, vì để tránh gây thương tổn cho đứa bé mà người này lăn vài vòng dưới đất, ôm chặt đứa trẻ trong lòng.
Cạch cạch cạch...
Một chiếc điện thoại màu trắng bị văng ra xa, vừa hay văng trúng chân Triệu Ngọc.
Hắn nhặt điện thoại lên rồi mới phát hiện ra, thật không ngờ người xả thân cứu đứa bé trai lúc nãy chính là Hách Gia Tuấn... Hách thiếu gia!?
Chiếc điện thoại bị rơi ra cũng là của anh ta, do té xuống đất quá mạnh nên điện thoại mới bị văng ra ngoài.
“Giám đốc Hách, đó là...” Một nhân viên bảo vệ vội chạy đến đỡ anh ta dậy, nói với vẻ lo lắng: “Không sao chứ, giám đốc Hách? Mau đi về phía này, bên đó có bom!”
“Không sao, không sao!” Hách Gia Tuấn vừa phẩy tay vừa lồm cồm bò dậy. Anh ta nhìn đứa bé trai bị dọa đến xanh mặt, hỏi: “Cậu bé, không sao chứ?”
Bé trai ngơ ngác lắc đầu. Lúc này bố của đứa trẻ đột nhiên chạy đến ôm cậu bé vào lòng rồi cúi người xuống, lên tiếng cám ơn Hách Gia Tuấn.
“Mau!” Anh ta phẩy tay: “Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện, chạy mau!”
Bố đứa trẻ vội dắt theo con trai mình chạy ra khỏi đại sảnh.
Hách Gia Tuấn biết là điện thoại của mình bị rơi ra ngoài rồi, vội cúi đầu tìm kiếm xung quanh.
Giám đốc!?
Triệu Ngọc không đem trả điện thoại lại ngay mà nghĩ thầm trong đầu, giám đốc? Chẳng lẽ Hách Gia Tuấn chính là giám đốc của Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Long này sao?
Mà Hách Gia Tuấn là con trai của Hách Cương, thảo nào công ty này thuộc quyền quản lí của Tập đoàn Dung Thiên!
Triệu Ngọc nhìn kĩ lại thì thấy bên cạnh Hách Gia Tuấn không có vệ sĩ nào cả. Chẳng lẽ... cái ông Hách Cương này không hề lo sợ rằng sẽ có ai đó nhắm vào con trai mình à?
Lúc này, Hách Gia Tuấn đã nhìn thấy Triệu Ngọc đang cầm điện thoại của mình, vội đi lên trước để lấy lại. Nào ngờ khi anh ta nhìn lên mới thấy, thì ra người đang cầm điện thoại của mình chính là vị cảnh sát hôm đó định liều mạng với mình trong bệnh viện!
“Anh...”
Hách Gia Tuấn bỗng trưng ra vẻ mặt sợ hãi, định nói gì đó nhưng lại không bật ra thành tiếng được. Triệu Ngọc lại không hề để ý gì đến anh ta, chỉ bắt đầu quan sát điện thoại trên tay mình.
Điện thoại của Hách Gia Tuấn trông khá bình thường, vả lại còn không nhìn ra được là hiệu gì nữa. Có điều, lúc nãy bị đập mạnh như thế mà nó lại không bị hư hỏng chút nào, chắc chắn phết đấy! Từ đó có thể thấy rằng, chiếc điện thoại này hiển nhiên không phải hàng bình thường.
Nhưng mà, do đập mạnh xuống đất nên màn hình điện thoại bị sáng lên. Triệu Ngọc vừa nhìn xuống thì thấy màn hình khoá của điện thoại không phải hình gì khác mà chính là hình của cô y tá xinh đẹp – Diêu Giai!
“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc mắng một câu, đưa hình của Diêu Giai về phía Hách Gia Tuấn: “Mẹ nó, anh có sở thích nhìn lén sao? Cái này... Đây là sao vậy?”.
“À...” Hách Gia Tuấn đỏ mặt, nói: “Màn hình khoá, màn hình khoá!”.
“Nói thừa, tôi còn không biết đây là màn hình khoá sao? Tôi hỏi anh, tấm hình này anh chụp ở đâu? Tại sao lại dùng hình của Diêu Giai?” Triệu Ngọc lớn tiếng chất vấn.
“Này! Cậu cảnh sát.” Nào ngờ ông bảo vệ không chịu được, chỉ về phía Triệu Ngọc và hét lên: “Bom kìa! Hai người có thể đổi một chỗ khác để nói chuyện không? Đừng có đứng đây nữa! Lát mà phát nổ, thì Hách... Giám đốc Hách...”.
“Anh cảnh sát.” Mặt mũi Hách Gia Tuấn đỏ bừng: “Đây là màn hình khoá lúc trước của tôi, còn chưa kịp đổi lại nữa! Tôi biết Giai Giai là bạn gái của anh, tôi... tôi sẽ đổi mà...”.
Cái gì?!
Bạn gái?!
Triệu Ngọc sững người, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, lúc trước khi mình tỏ vẻ nguy hiểm, đã từng nói Diêu Giai là bạn gái mình một cách không ngượng ngùng gì!
Nếu đã như thế, hắn lại càng tỏ vẻ hung hăng hơn, chỉ vào màn hình điện thoại và nói:
“Đúng vậy, anh dùng hình của bạn gái tôi làm màn hình khoá, tôi chịu được sao? Oắt con, mau đổi hình khác cho tôi!”
Lúc Triệu Ngọc bảo Hách Gia Tuấn đổi màn hình khoá thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Hắn cảm thấy, nếu Hách Gia Tuấn là giám đốc của Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Long, vậy thì có khi nào trong điện thoại của anh ta có thứ gì đó rất ghê gớm không? Những thứ này có giúp ích được gì cho đám Tô Dương không?
Nếu như mình lấy được điện thoại của Hách Gia Tuấn, có phải liền có thể điều tra ra được không?
Nhưng... phải làm sao mới trộm được điện thoại nhỉ?
“Này! Hai người có nghe tôi nói không?” Ông bảo vệ lớn tuổi sắp phát điên đến nơi rồi. Ông ta đứng giữa quả bom và Hách Gia Tuấn, lo sợ là quả bom sẽ phát nổ trúng vị thiếu gia này: “Hai người không biết trong túi có chứa bom sao? Đã đến lúc này rồi, đừng có quan tâm gì đến bạn trai bạn gái nữa được không?”.
“Không được!” Triệu Ngọc nói với vẻ ngang ngược: “Việc này có liên quan đến số sừng trên đầu tôi! Tên nhãi kia, nếu hôm nay anh không chịu đổi hình khác, tôi sẽ chết chung với anh!”
“Được được...” Hách Gia Tuấn trông giống như một con gà trống bại trận vậy, anh ta đưa tay mở màn hình khoá ra, đổi một tấm hình khác: “Tôi đổi một hình khác, đổi một hình khác là được chứ gì? Tôi xoá luôn tấm hình lúc nãy, xoá luôn được chưa?”
“Vậy cũng không được!” Triệu Ngọc vươn tay giật cái điện thoại: “Tôi phải kiểm tra coi trong điện thoại của anh còn hình gì khác không!”.
“Không có! Chỉ một tấm đó thôi! Thật đó!” Hách Gia Tuấn vội lên tiếng giải thích, nhưng lại e sợ vẻ hung hăng của Triệu Ngọc nên không dám giật điện thoại lại.
“Này? Tôi nói này, sao cậu ngang ngược thế chứ?”
Lần này, ông bảo vệ lớn tuổi tức điên người. Ông ta khẽ giậm chân, đưa tay định giật chiếc điện thoại lại. Nào ngờ, khi ông ta vừa mới đưa tay ra, Triệu Ngọc bỗng nhảy dựng lên, xém chút nữa dọa cho bệnh tim của ông ta tái phát.
“Hách... Hách... Được... Được lắm, Hách Gia Tuấn!” Triệu Ngọc trừng to mắt tựa như mới bị thiên lôi đánh trúng. Hắn nắm lấy cổ áo anh ta, cả người run bần bật, vươn ngón tay chỉ vào tấm hình nào đó trong điện thoại: “Nói mau! Đây... Đây là sao?!”
Hách Gia Tuấn nhìn xuống thì thấy đó là tấm hình của một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Cô ấy không trang điểm gì nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng. Đôi mắt to, tóc uốn cong, trông giống như một con búp bê vậy! Vả lại điều quan trọng nhất là, ở khoé miệng bên phải của cô có một nốt ruồi duyên trông rất bắt mắt!!!
Bình luận facebook