“Cảnh sát Triệu…” Mặt Diêu Giai đã trắng bệch, cô đứng đằng sau kéo góc áo của Triệu Ngọc.
Nhưng hắn lại không hề nhận ra, cười hì hì nói với Hách Cương: “Ông chủ Hách, ông là người đứng đầu một tập đoàn lớn, lẽ nào lại nói mà không giữ lời sao? Tám triệu cũng không lấy ra nổi? Nếu vậy thì sao ông không cút đi?”
“Hừ!” Hách Cương lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Ngọc rồi vung tay ra2hiệu với người đằng sau, lập tức có người đưa tờ chi phiếu cho ông ta.
“Nhìn thấy chưa, con trai?” Hách Cương nói với Hách Gia Tuấn: “Bộ mặt của người đời ghê tởm biết mấy? Hạnh phúc của mình phải do mình tranh giành, hiểu không? Sau này cho dù là làm việc gì, con cũng phải can đảm mà thử, chủ động ra tay!”
Nói xong, ông ta định ký tên luôn vào tờ chi phiếu.
“Không được! Không được mà!”5Diêu Giai lo sợ bất an nói: “Như vậy sao được chứ? Tôi… Tôi bị bán?”
“Hừ hừ…” Hách Cương cười lạnh một tiếng, nói với Diêu Giai: “Cô gái, đây là một chuyện tốt mà! Loại người vong ân phụ nghĩa như bạn trai cô, cô còn theo hắn làm gì chứ? Tôi chỉ có một đứa con trai là Gia Tuấn, có thể làm con dâu của Hách Cương tôi, là phúc tám đời của cô đấy!”
Ồ ồ…
Hách Cương vừa6nói câu này xong, khách khứa bên dưới đều xì xào bàn tán. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sao chỉ trong chốc lát mà Diêu Giai đã biến thành con dâu của Hách Cương rồi?
Gay to!
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang nhìn xung quanh, chợt thấy Tạng Kiệt mặc bộ vest xuất hiện ở cửa, trông dáng vẻ rất vui sướng. Nếu tên này lại đây thì sẽ lộ tẩy mất!
Thế là Triệu Ngọc nhanh chóng thúc giục5Hách Cương: “Tôi nói này ông chủ Hách, ông còn kéo dài gì nữa vậy? Đây là tiền đưa cho tôi phải không? Ký tên mau lên chứ? Ký tên xong thì tôi đi ngay!”
“Hừ!”
Hách Cương lại khinh thường hừ một tiếng, lúc này mới hạ bút xuống ký tên. Thế nhưng, ông ta mới chỉ ký được một nửa, Tạng Kiệt đã vui vẻ đi đến trước mặt mấy người họ.
“Ơ kìa!?” Tạng Kiệt đã nhận ra vị thống lĩnh3trong giới thương nghiệp là Hách Cương, lập tức giật bắn cả người. Anh ta bước thật nhanh đi đến trước mặt Hách Cương, nồng nhiệt bắt tay với ông ta, nói: “Đây không phải là chủ tịch Hách sao? Sao ngài lại đến đây? Ôi chà? Rồng đến nhà tôm, thật là vinh hạnh! Ha ha ha… Ngài có thể đến tham gia lễ đính hôn của chúng tôi, thực sự là vô cùng vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh đấy! Ha ha ha…”
Trong nháy mắt, cả đại sảnh lại trở nên yên tĩnh.
Hách Cương giống như bị thứ gì đốt sạch đến cháy khét vậy, ngay cả cây bút dùng để ký tên cũng rơi xuống đất.
“Này!” Đằng sau Hách Cương, có một người đàn ông mặc áo đen râu ria xồm xoàm cùng với một vết sẹo ngay khóe mắt đi đến, kéo tay Tạng Kiệt ra, hung dữ hỏi: “Mày là đứa nào?”
Triệu Ngọc nhìn kĩ người đàn ông này, phát hiện gã ta không chỉ có ánh mắt tối tăm, mà huyệt thái dương còn phồng lên, trên gáy đều là gân xanh. Nếu hắn đoán không nhầm thì chắc chắn tên này là cao thủ.
“Thằng em đây là Tạng Kiệt, của xưởng trang phục Chấn Hưng ở thành phố Lăng Vân, ha ha ha…” Tạng Kiệt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, còn lấy danh thiếp ra, kính cẩn đưa cho Hách Cương.
Ông ta không thèm nhận, trong khi đó người mặc áo đen kia lại giật lấy tấm danh thiếp, vo thành một cục.
“Ừm…” Tạng Kiệt quay đầu lại nhìn thì thấy Diêu Giai, bèn nhanh chóng kéo tay cô, dẫn cô đến trước mặt Hách Cương, sau đó giới thiệu với vẻ vô cùng phấn khởi: “Đây chính là vị hôn thê của tôi, Diêu Giai!”
Giới thiệu xong, Tạng Kiệt còn ghé vào bên tai Diêu Giai thì thầm một câu: “Giai Giai à, anh không ngờ nhà em lại có năng lực ghê gớm đến vậy đấy? Ngay cả chủ tịch Hách mà cũng mời được? Ghê thật!”
Lúc này Diêu Giai vừa hoang mang lại vừa mờ mịt, cô không biết nên giải thích với Tạng Kiệt như thế nào nữa.
Mà ngay tại giây phút này, người mờ mịt hơn hết chính là cha con nhà họ Hách. Hách Cương đâu còn ký nổi nữa, lập tức ông ta cất tờ chi phiếu đi rồi vung tay lên, mang vẻ mặt giận dữ nói với Hách Gia Tuấn: “Con trai, đã nhìn thấy chưa? Cuộc sống của bọn họ đã thối nát đến như vậy đó? Người con gái mà con yêu, cha thật sự không dám khen! Cùng lúc tìm hai người đàn ông đến đính hôn, nếu cô ta thật sự vào nhà chúng ta, mặt mũi của cha sẽ mất hết!”
“Cha…” Khuôn mặt của Hách Gia Tuấn cũng nhăn nhúm hết lại, anh ta đỏ mặt cúi đầu, không nói được một lời.
“Hả? Cái gì? Chuyện gì vậy?” Lần này rốt cuộc đến lượt Tạng Kiệt mờ mịt. Anh ta nhìn đám người Hách Cương, lúc này mới hiểu thì ra người ta đến đây không phải để tham gia tiệc cưới.
“Hừ! Hoang đường!” Hách Cương hung dữ mắng một câu, sau đó nói với người áo đen có vết sẹo: “Đi, nói với giám đốc, hủy bỏ buổi lễ đính hôn này! Tôi không cho phép tổ chức một hôn lễ hoang đường như thế này ở đây!”
Hả?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
“Haiz!”
Khi nghe câu này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng đi ra khỏi góc tối. Hắn vẫn còn đang phiền muộn đây này! Mắt thấy tám triệu đã tới tay, ai ngờ lại bị tên Tạng Kiệt này làm hỏng chuyện!
Hắn đang định nhân cơ hội này rút lui, ai ngờ lại nghe Hách Cương muốn phá hủy buổi tiệc này, cho nên chẳng thể đứng yên được nữa. Dù sao hắn cũng đến tham gia lễ đính hôn của Diêu Giai, nếu buổi tiệc này bị phá hủy, sau này sao hắn còn dám gặp mặt người ta nữa chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng dũng cảm đứng ra, nói với Hách Cương: “Tôi nói này ông chủ Hách! Ông có ý gì vậy? Bởi vì ông giàu nứt đố đổ vách nên có thể bắt nạt người khác hay sao? Người kết hôn đâu phải là ông, ông nói hủy là hủy luôn à?”
“Hừ!” Hách Cương lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Ngọc: “Cả cái nhà hàng này đều là của tôi, tôi nói hủy là hủy! Sao hả? Cậu muốn đề cập đến phí bồi thường vi phạm hợp đồng đúng không? Lẽ nào cậu cho rằng tôi không đền nổi sao?”.
“Chủ tịch Hách, ngài… ngài làm vậy là sao?” Tạng Kiệt gãi đầu: “Chúng tôi đắc tội với ngài ở chỗ nào thế? Nếu có, mong ngài có thể nói rõ!”
Nhưng Hách Cương lại không thèm để ý đến anh ta, xoay người định bỏ đi.
“Hách Cương!” Triệu Ngọc bỗng nhiên gọi ông ta lại, nói một cách lạnh lùng: “Ông là chủ tịch của Tập đoàn Dung Thiên mà lại làm một việc thất đức như vậy, lẽ nào ông không sợ mất mặt sao? Đường đường là chủ tịch lại đi phá hoại hôn lễ của người ta, ban ngày ban mặt mà dùng tiền đi mua con dâu. Nếu báo chí đăng chuyện này lên, wechat truyền chuyện này ra, thì có phải cái mặt già này của ông còn thối hơn cái mông luôn không?”
“Mày nói cái gì?” Hách Cương giận đến tím mặt. Người áo đen đằng sau ông ta không nhịn được nữa, muốn lao qua cho Triệu Ngọc biết tay.
Thế nhưng, Hách Cương dày dặn kinh nghiệm đã quát lên bảo bọn họ ngừng lại. Ông ta quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Triệu Ngọc, bấy giờ mới chú ý đến việc hắn đang mặc đồng phục của cảnh sát: “Thằng nhóc kia! Cảnh sát phải không? Sao hả, muốn bị khai trừ rồi sao?” Khuôn mặt Hách Cương đã tối sầm lại, ông ta căm giận nói: “Đừng nói là Cục thành phố, cho dù những lãnh đạo trong văn phòng cấp tỉnh cũng phải nể mặt tôi mấy phần! Trong khi cậu chỉ là một tên cảnh sát nhỏ nhoi mà lại dám ăn nói lung tung với tôi! Tôi muốn ép chết cậu cũng giống như việc đập một con rệp mà thôi…”
“Bà nội nhà ông chứ!” Triệu Ngọc chống hai tay lên hông, cười nói: “Có thể nói câu nào mới mẻ hơn không? Mấy câu cũ rích đó, tôi đây cũng biết nói nhé! Ác giả ác báo! Những chuyện mất nhân tính mà ông đã làm, ông đừng tưởng là có thể trốn được! Phải biết rằng, không phải không có quả báo, chỉ là chưa đến lúc thôi!”
Trong lúc nói những lời này với Hách Cương, Triệu Ngọc nhìn thẳng vào ông ta không nháy mắt lấy một cái. Trong phút chốc, hắn nhớ đến lời mà Miêu Anh đã nói với mình trong phòng trà, nếu muốn phá được vụ án này thì phải ra tay đánh bất ngờ, phải nghĩ ra cách nào đó để ép đối phương, xem coi trên cái cây to này của bọn họ, rốt cuộc có táo hay không!?
Chỉ có sử dụng những cách không bình thường mới có thể làm cho đối phương tự lòi đuôi ra được.
“Nói gì vậy? Thằng nhãi kia! Dám mắng cơ à? Không muốn sống nữa sao?” Đám vệ sĩ ở phía sau Hách Cương sắp không nhịn được nữa rồi, mỗi một tên đều đang làm nóng người, nóng lòng muốn thử.
“Hừ!” Ngược lại, Hách Cương chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: “Oắt con, cậu háo hức muốn tìm đường chết như vậy, tôi muốn cản cũng không cản nổi! Sao hả, có dám nói cho tôi biết cậu là người của cục cảnh sát nào hay không?”.
“Tôi thuộc Đội Trọng án của phân cục Dung Dương.” Triệu Ngọc cười lạnh, nói: “Bây giờ vụ án chủ yếu mà tôi đang phụ trách, chính là vụ án làm khiếp sợ cả Tần Sơn này - vụ án bắt cóc giết người ở Miên Lĩnh!”
Triệu Ngọc cố tình nhấn mạnh mấy chữ vụ án Miên Lĩnh, đồng thời nghiêm túc quan sát nét mặt của Hách Cương.
Tuy thoạt nhìn thì Hách Cương không có vẻ gì khác thường cả, nhưng theo bản năng, Triệu Ngọc vẫn bắt được một gợn sóng nho nhỏ lóe lên trong mắt ông ta.
“Ha ha, được lắm, rất can đảm!” Hách Cương cười nói với vẻ hơi gượng gạo: “Vậy thì… cậu cứ chờ đấy!”
Nói xong, ông ta lập tức xoay người định rời khỏi đây.
“Ồ, được, được, tôi chờ!” Tiếng cười của Triệu Ngọc càng quái lạ hơn, giọng của hắn vọng đến từ phía sau lưng ông ta: “Ôi chao, không biết là tôi nên chờ Hám Văn Quân, hay là chờ Cao Dương đây! Nếu không thì tôi chờ Trình Tam Lý nhé!”.
Bỗng nhiên, Hách Cương giống như vừa bị sét đánh trúng, lập tức dừng chân.
Triệu Ngọc có thể nhìn thấy được, bờ vai của ông ta đã hơi run rẩy. Giây phút đó, hắn biết rõ rằng chắc chắn lời của mình đã làm đối phương phải chấn động.
Lẽ nào...
Trong lòng Triệu Ngọc nổi lên cơn sóng to gió lớn. Lẽ nào ông Hách Cương này thực sự liên quan đến vụ án Miên Lĩnh? Cây gậy tre này của mình thực sự đã đánh trúng “táo” rồi sao?!
Bình luận facebook