Triệu Ngọc không thể nào hiểu nổi. Rõ ràng mình đến đây để giải cứu Lương Tư Tư, nhưng... tại sao trong thời khắc quan trọng như thế, cô ta lại nổ súng bắn mình?
Chẳng lẽ... cô ta đã bị2tẩy não rồi? Cô ta đã quên rằng Hách Cương mới là con ác quỷ giam cầm cô ta hai mươi sáu năm sao? Quên rằng ông ta mới là hung thủ tàn ác giết chết đám bạn học của5cô ta sao?
Thế nhưng khi nhìn thấy Lương Tư Tư đưa họng súng về phía mình, Triệu Ngọc chắc chắn không thể ngồi yên được nữa. Hắn vội vàng tìm áo chống đạn tàng hình rồi sử dụng lên người6mình.
Triệu Ngọc cũng sơ suất quá, lúc nãy chỉ lo cứu người mà không nghĩ tới rằng mình nên mặc áo chống đạn từ sớm mới phải! Thời gian sử dụng của cái chống đạn này là một tiếng đồng5hồ, hoàn toàn có thể mặc vào từ sớm.
“Nổ súng! Bắn chết cậu ta!”
Hách Cương trừng to mắt, ra lệnh cho Lương Tư Tư. Tuy nhiên, mặc dù biểu cảm trên mặt Lương Tư Tư cứng đơ, nhưng cơ thể3cô ta lại run lẩy bẩy, không tài nào bóp cò được!
“Đưa cho tôi! Cầm qua đây! Đưa tôi!” Hách Cương lồm cồm bò dậy, sau đó sải bước đi về phía Lương Tư Tư, muốn giật cây súng trong tay cô ta lại.
Triệu Ngọc biết rằng mình đã mặc áo chống đạn rồi, súng ống căn bản không thể làm gì được mình cả. Nhưng... khi hắn nhìn thấy ý định giết người trong mắt Hách Cương xong mới đột nhiên nhớ ra rằng, rất có thể ông ta không chỉ giết một mình hắn thôi đâu!
Người đàn ông này cực kỳ ác độc tàn nhẫn, một khi để ông ta cầm súng, có khi ông ta sẽ quay sang bắn chết Lương Tư Tư trước cũng nên!
Không!
Không được!
Lương Tư Tư mà chết thì thật sự là không còn chứng cứ gì nữa!
Cô ta nhất quyết không thể chết được!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cố nhịn cảm giác đau rát trên vai, bò dậy vọt về phía Hách Cương. Trong lúc đó, ông ta cũng đã giật được cây súng trong tay Lương Tư Tư, định quay sang bắn chết Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc đột nhiên xông đến, dùng tay phải bắt lấy tay cầm súng của Hách Cương, bắt đầu dốc sức giằng co với ông ta!
Bụp bụp bụp...
Hách Cương bắn ba phát súng liên tục, nhưng đều trúng hết lên trần nhà.
Chắc bên trong súng chỉ có bốn viên đạn mà thôi, Hách Cương bắn ba phát này xong thì cây súng liền phát ra tiếng “kẹt kẹt”, không còn bắn tiếp được nữa.
Triệu Ngọc vốn định vật Hách Cương ra đất, nhưng hắn không thể nào ngờ được rằng lão Hách Cương này lại khoẻ như thế. Hơn nữa, vai của hắn đang bị thương, nên hai người đã giằng co một lúc rất lâu mà hắn vẫn chưa thể bắt ông ta lại được.
Kết quả là trong lúc hai người giằng co, Hách Cương lại đụng trúng ngay Lương Tư Tư. Cô ta vốn định quay người bỏ chạy, lại bất ngờ bị ông ta đụng trúng như thế nên liền ngã lăn ra đất. Đầu cô ta va vào góc nhọn dưới sàn, khiến cho cô ta choáng váng ngất lịm, không bò dậy nổi nữa.
Hả?!
Triệu Ngọc chỉ sợ Lương Tư Tư gặp nguy hiểm, bèn quay người lại định xem cô ta thế nào. Hách Cương nhân cơ hội này đẩy hắn ra, rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi hắn. Ông ta thấy súng của mình đã hết đạn rồi, bèn dứt khoát quay đi bỏ chạy ra ngoài.
Triệu Ngọc quay đầu nhìn lại, thấy tuy rằng Lương Tư Tư ngã lăn ra đất, nhưng cơ thể vẫn còn đang run rẩy một cách đau đớn, chắc không có nguy hiểm gì mấy đến tính mạng!
Ngược lại, hắn không thể để Hách Cương trốn thoát được, bèn cắn chặt răng, ôm vai đuổi theo!
Hách Cương là một lão già gần 60 tuổi rồi, nhưng vì thường xuyên tập luyện thể thao, nên thể trạng của ông ta vẫn khá khoẻ mạnh. Mặc dù đã giằng co với Triệu Ngọc lâu như thế, nhưng khi bỏ chạy vẫn có thể chạy với tốc độ nhanh như bay, chỉ thoáng chốc thôi là ông ta đã chạy đến cửa phòng làm việc rồi.
Triệu Ngọc bám sát theo phía sau, khoảng cách giữa hai người không quá hai mét. Vốn dĩ hắn định vồ về phía trước để bắt lấy ông ta, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy ông ta đến cửa chính thì văng ngược trở lại.
Có lẽ là Hách Cương bị ai đó đá một phát, sau khi bay ngược ra sau vài mét thì ngã lăn ra đất!
A...
Sự va chạm mạnh như thế khiến Hách Cương phải rên lên vì đau, đau đến nỗi sắp ngất xỉu.
Hả?
Có chuyện gì vậy?
Tại sao ông ta lại tự bay ngược trở lại?
Triệu Ngọc vội ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một người chạy vọt vào từ phía cửa. Khi người này vừa bước vào, một luồng không khí tươi mát như gió xuân bỗng ập vào trong phòng.
Triệu Ngọc nhìn kĩ lại, hai mắt lập tức sáng rực lên. Người này không phải kẻ nào xa lạ, mà chính là Miêu Anh!
What!
Đến nhanh thế!?
Trên người Miêu Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lam, khí thế trên người vẫn hừng hực như mọi khi.
Trong giây phút đó, Triệu Ngọc không những được tiếp thêm niềm tin mà cái tật xấu keo kiệt của hắn cũng bộc phát. Phải biết rằng, Hách Cương là do một mình tôi tìm ra, nếu như ông ta thật sự là hung thủ của vụ án Miên Lĩnh, vậy thì ông ta đáng giá đến mười triệu đấy!
Chuyện tốt như thế, tuyệt đối không được nhường cho Miêu Anh!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội móc còng số 8 ra, định đeo vào tay Hách Cương.
Nào ngờ, Miêu Anh bỗng hét lên với hắn: “Triệu Ngọc, tránh ra! Mau!”
“Hả? Gì?” Hắn vẫn còn đang nghĩ, chẳng lẽ bà cô này thật sự muốn cướp công của ông à? Lại còn bảo mình tránh ra nữa chứ, mình cứ không...
Triệu Ngọc chỉ mới nghĩ đến đây thôi thì liền bị hai tiếng súng vang dội làm cho giật nảy mình. Hắn bỗng nhìn thấy khung cửa ở phía sau Miêu Anh đột nhiên bị nổ tanh bành!
Pằng pằng...
Miêu Anh không kịp nói gì thêm với Triệu Ngọc, vội vàng lộn nhào vào trong phòng làm việc.
Ngay trong lúc cô vọt vào trong, lại có thêm tiếng súng vang lên ở ngoài cửa, trong đó có một phát bắn trúng bình hoa đặt trước cửa phòng làm việc khiến nó vỡ tan tành, các mảnh sứ bay tứ tung.
Triệu Ngọc quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy đột nhiên có một người cầm cây súng màu đen trên tay xông vào trong phòng. Trước đây hắn đã từng thấy người này, chính là gã vệ sĩ có vết sẹo ở khoé mắt của Hách Cương!
Sau khi người này nhìn thấy Triệu Ngọc liền chĩa thẳng họng súng về phía hắn! Mà hắn cũng phản ứng rất nhanh, vội vàng né sang một bên, đạn súng bay vèo vèo ngang tai hắn.
Người này thấy không mình bắn trúng Triệu Ngọc thì lập tức chuyển sang nhắm về phía Miêu Anh. Trong khi đó cô đã nhảy vọt sang một bên, núp ở phía sau bàn làm việc rồi.
Đạn bay vèo vèo bám theo sau, bắn thủng hai lỗ trên bàn làm việc của Hách Cương.
Hả?!
Mãi cho đến lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ ra. Mẹ nó! Chẳng phải mình đang khoác áo chống đạn trên người rồi sao? Mình đâu cần phải sợ gã, còn chạy trốn làm gì chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bỗng thét lên một tiếng, xông thẳng về phía tên vệ sĩ đó.
Gã kia cũng không ngờ rằng Triệu Ngọc lại liều như thế, vội đưa tay định bắn hắn một phát! Nào ngờ, trông thấy hắn gặp nguy hiểm, Miêu Anh vội cầm một cái ghế lên, ném về phía tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ bị tấn công từ hai phía thì hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng chỉ đành đưa tay đỡ cái ghế lại một cách bất đắc dĩ. Tuy nhiên, tốc độ của Triệu Ngọc rất nhanh, hắn đã chạy đến trước mặt tên vệ sĩ, đẩy gã đụng vào cái kệ sách trong phòng làm việc!
Lúc này Triệu Ngọc đã liều cả mạng luôn rồi. Dưới sự va chạm mạnh bạo như thế, kính trên kệ sách cũng bị vỡ tan tành hết, sách bên trong kệ rơi vương vãi khắp nơi!
A a a...
Triệu Ngọc dùng đầu ủi vào bụng của tên vệ sĩ, nâng gã lên cao quá đầu! Do vai của hắn bị thương nên việc nâng tên vệ sĩ lên cũng khá chật vật.
Trong lúc hoảng loạn, gã kia quay cổ tay lại, định dùng súng bắn chết Triệu Ngọc. Vừa nhìn thấy cảnh này, Miêu Anh lại vội chạy đến giải vây cho hắn.
Tên vệ sĩ e sợ Miêu Anh, bèn đưa súng bắn cô trước. May mà Triệu Ngọc đang đong đưa hai tay liên tục, khiến cho phát súng này bị lệch, không bắn trúng Miêu Anh mà chỉ buộc cô phải lùi ra sau thôi.
Nhân cơ hội này, Triệu Ngọc bỗng thét lên một tiếng rồi ném gã về phía cái kệ sách đã bị biến dạng một cách mạnh bạo!
Xoảng xoảng... Sau những tiếng động loảng xoảng, tên vệ sĩ nằm bẹp trên cái kệ sách, những mảnh vỡ kính cắm đầy người gã!
A... A...
Tên vệ sĩ đã mất hết năng lực phản kháng rồi, chỉ còn sức để rên rỉ đau đớn mà thôi.
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh nhìn thấy vết máu trên vai Triệu Ngọc, vội chạy đến hỏi thăm với vẻ lo lắng: “Anh sao vậy? Bị thương rồi sao!?”.
“Miêu...” Triệu Ngọc nhấc tay lên ôm vai, vội vàng hỏi Miêu Anh: “Người đâu? Những người khác đâu?”.
“Người nào?!”
“Đội cảnh sát đó!” Triệu Ngọc trừng to mắt, hỏi với vẻ bất ngờ: “Cô đừng nói với tôi là cô đến một mình đấy!”
“Tôi... Tôi đến đây một mình mà!” Miêu Anh trả lời với vẻ khó hiểu.
“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc quát lên: “Sao không nhờ đội cảnh sát hỗ trợ? Một mình cô, chỉ có một mình cô mà sao đi lên đây được?”
“Xông thẳng vào chứ sao?!” Miêu Anh đỏ bừng hết cả mặt: “Tôi lo rằng anh đang bày trò trêu chọc tôi, nên mới đến đây xem thử thực hư thế nào trước...”
“Bà nội nhà nó!” Triệu Ngọc lên tiếng chửi tục xong mới sực nhớ đến Hách Cương. Có điều, đợi đến khi hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện đã không thấy bóng dáng của ông ta đâu nữa!
Bình luận facebook